Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Quân sư

Phỉ Thành hoàn toàn không kịp đề phòng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí chẳng kịp phản ứng, hoặc có lẽ kịp, nhưng đại não lại trống rỗng đến mức chẳng thể đưa ra bất kỳ hành động nào. Chỉ đến khi cơn đau rõ ràng truyền đến từ xương quai xanh, lý trí của hắn mới lập tức quay trở lại.

Giản Thượng Ôn như một con cáo nhỏ vừa nhấm nháp được con mồi ngon miệng, thong thả liếm nhẹ môi, ánh mắt đầy ung dung khi thấy Phỉ Thành chạm tay lên xương quai xanh của mình với vẻ mặt khiếp sợ. Nơi đó, rõ ràng hằn lên một dấu răng nhàn nhạt.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng gấp gáp. Giọng Ôn Cẩm vang lên đầy nghi hoặc:

"Không có ai trong đó sao?"

Bên ngoài, giọng của nhân viên ê-kíp cũng thấp thoáng truyền vào:

"Hẳn là có, chưa thấy ai ra ngoài cả."

Ngay lúc này, hai người kia có thể đẩy cửa bước vào bất cứ lúc nào.

Cánh tay trắng nõn của Giản Thượng Ôn vẫn còn đặt trên cổ Phỉ Thành, giọng điệu mang theo chút lười nhác đầy thỏa mãn, nhắc nhở hắn: "Đồng ý tôi chưa?"

Cả lỗ tai lẫn cổ Phỉ Thành đều đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có va chạm da thịt với ai gần gũi đến vậy!

Quan trọng nhất là—

Nếu chuyện này thực sự xảy ra, hắn vẫn luôn cho rằng ít nhất cũng phải là một khung cảnh lãng mạn, ấm áp vào ban đêm. Ai mà ngờ được lại là ngay giữa ban ngày ban mặt, trên tấm thảm lông dê trong phòng nghỉ của chương trình, bên ngoài còn có người chờ để vào phòng!

Mặt Phỉ Thành đỏ lên, hắn hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh rồi nghiến răng nghiến lợi mắng:

"Anh đúng là mặt dày thật đấy!"

Giản Thượng Ôn bật cười khẽ:

"Cậu chẳng phải đã có cơ hội kiểm chứng rồi sao?"

Sự tôn nghiêm đáng giá bao nhiêu chứ? Nếu cậu thực sự coi trọng thứ gọi là lòng tự trọng và danh dự, thì đã chết ngay từ lúc bị Phó Cẩn và Lương Thâm giam cầm tra tấn, chẳng thể sống nổi đến ngày hôm nay.

Có những người sinh ra đã có quyền theo đuổi tình yêu cao thượng, nhưng cũng có những người, chỉ để tiếp tục tồn tại đã phải dốc hết toàn bộ sức lực. Với một thiếu gia lớn lên trong nhung lụa như Phỉ Thành, hiển nhiên sẽ không bao giờ hiểu được điều đó.

Phỉ Thành bị câu nói của Giản Thượng Ôn chọc tức đến mức nghẹn lời.

Mắt thấy tay nắm cửa bên ngoài khẽ động, Phỉ Thành hoàn toàn hoảng loạn. Chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, đại não hắn lập tức trống rỗng, gần như không kịp suy nghĩ mà bật thốt lên: "Tôi đồng ý với anh."

Ngay sau đó, hắn liền chứng kiến Giản Thượng Ôn – người vừa rồi còn mang vẻ lười nhác – lập tức đẩy hắn ra. Không chỉ có vậy, cậu thậm chí còn nhanh chóng ấn hắn nằm xuống bên cạnh tấm thảm, tiện tay kéo áo tắm của hắn lên, rồi không biết từ đâu rút ra một chiếc tai nghe, động tác mau lẹ đặt nó lên đầu hắn. Chờ đến khi Phỉ Thành hoàn hồn lại, tay cầm trò chơi vừa nãy làm hắn mất thăng bằng đã quay trở lại trong tay.

Cùng lúc đó, Giản Thượng Ôn đứng dậy, đưa ngón trỏ lên môi làm động tác "suỵt" với hắn, sau đó mới đi tới cửa, vặn mở nút khóa.

Phỉ Thành trừng mắt nhìn—Anh ta khóa cửa từ bao giờ vậy?

Nghĩa là ngay từ đầu, Giản Thượng Ôn đã biết sẽ có người đến và chắc chắn họ không thể vào được. Cho nên, anh ta mới có thể nhàn nhã như vậy. Cả quá trình này, chỉ có một mình hắn là hoảng loạn mà thôi!

Phỉ Thành còn chưa kịp tiêu hóa xong tất cả, cửa đã bật mở. 

Bên ngoài, Ôn Cẩm cùng nhân viên công tác đều sững sờ khi nhìn thấy người ra mở cửa là cậu. Bọn họ làm thế nào cũng không thể ngờ rằng, ở phòng khách quý phía 'Tia Sét' lại có thể nhìn thấy một người bên phía 'Đám Mây' bước ra từ trong phòng.

Trên gương mặt nhỏ của Ôn Cẩm tràn ngập kinh ngạc: "Giản ca, sao anh lại ở đây?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "À, tôi rảnh quá không có gì làm. Điện thoại bị thu rồi, tôi cũng không muốn đọc sách nên mới đến đây chơi game một lát. Do đang đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Vừa hay lúc nãy chơi xong mới phát hiện các cậu đứng ngoài."

Ôn Cẩm sững người, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, liền theo bản năng nhìn vào trong phòng.

Phỉ Thành vẫn đang ngồi trên tấm thảm lông cừu, vừa mới tháo tai nghe xuống. Dây điều khiển tay cầm vẫn còn kéo dài trên mặt thảm, nhìn qua giống hệt như vừa kết thúc một trận game, chưa kịp thu dọn. Ngoại trừ hơi thở có chút dồn dập, có thể là do vừa chơi xong nên mới thế.

Giản Thượng Ôn dựa vào khung cửa, mỉm cười: "Đến đúng lúc lắm, vào chơi chung không?"

Ôn Cẩm ban đầu còn thấy hơi nghi ngờ, nhưng khi thấy thái độ tự nhiên của Giản Thượng Ôn thì lại tự trách mình nghĩ nhiều. Giản ca đối xử với mình tốt như vậy, sao có thể nghi ngờ anh ấy được chứ!

"Thôi, để lần sau nhé!" Ôn Cẩm vội vàng xua tay, rồi nói tiếp: "Dư ca bảo là trời sắp tối rồi, mọi người muốn xuống lầu bàn bạc xem tối nay ăn gì, em lên gọi hai anh xuống."

Giản Thượng Ôn gật đầu cười:

"Vậy bọn anh thu dọn chút rồi xuống ngay."

Ôn Cẩm vội vàng gật đầu, nụ cười tươi sáng rạng rỡ, hai chiếc răng nanh nhỏ lộ ra trông vô cùng đáng yêu. Trước khi rời đi, cậu vẫn không quên hướng vào trong phòng dặn dò: "Được rồi, vậy em xuống dưới chờ hai người nhé! Phỉ Thành, lần sau chúng ta lại chơi game cùng nhau nha!"

Nhận được sự quan tâm từ người mình thích, Phỉ Thành vui sướng đến mức khó giấu được, chỉ biết gật đầu lia lịa.

Giản Thượng Ôn đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát hai chàng trai trẻ trò chuyện. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, rọi xuống hành lang, phủ lên cảnh tượng trước mắt một lớp sắc thái vừa hồn nhiên vừa lãng mạn. Đôi khi, cậu thực sự có thể hiểu được tại sao mọi người lại yêu thích Ôn Cẩm đến vậy.

Cậu ấy sạch sẽ, ấm áp, giống như một mặt trời nhỏ chiếu sáng những người xung quanh, không hề vướng chút bụi trần.

Thế giới của cậu ấy thuần khiết đến mức đó.

Cho nên năm ấy, dù bản thân đã quỳ xuống, tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ, kể lại những điều khủng khiếp mình phải trải qua, thì trong mắt Ôn Cẩm, tất cả chỉ là hoang đường, kinh hãi, là những chuyện không thể nào chấp nhận nổi.

Giản Thượng Ôn đứng tựa vào cánh cửa, bóng dáng cậu hòa vào ánh nắng hắt qua khung cửa sổ. Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười mang theo chút lạnh lẽo. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy rất tò mò—nếu một ngày nào đó, sự thật bị phơi bày, tất cả bí mật chìm dưới đáy nước đều nổi lên mặt, thì Ôn Cẩm, cậu vẫn có thể giữ được sự trong sạch, không vướng chút bụi trần như thế này sao?

"Cạch."

Cánh cửa phía sau bất ngờ bị đóng lại.

Phỉ Thành chẳng biết đã đến từ lúc nào. Dù nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn vẫn cao hơn Giản Thượng Ôn cả một cái đầu. Chàng trai với mái tóc đỏ rực đầy vẻ khó chịu:

"Anh còn đứng đây ngẩn người làm gì?"

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại đi đến đây. Ban đầu, hắn nghĩ cứ để đó rồi tính sổ sau, nhưng bóng dáng cô độc của Giản Thượng Ôn trước cánh cửa quá chướng mắt, khiến hắn không nhịn được mà bước đến.

Giản Thượng Ôn rời khỏi dòng suy nghĩ, nhàn nhã xoay người đi về phía tấm thảm lông, lười biếng đáp: "À, chỉ là cảm thấy cậu và Ôn Cẩm trông khá xứng đôi đấy."

Phỉ Thành sững người, vừa nghe đến chuyện này thì lửa giận trong lòng càng bốc lên. Hắn hừ lạnh: "Tôi và A Cẩm quang minh chính đại, đương nhiên là xứng đôi. Không giống ai đó vừa âm hiểm vừa xảo trá! Anh đừng tưởng chỉ vì chúng ta có tiếp xúc gần một chút mà ngày mai có thể mang chuyện này ra uy hiếp tôi!"

Giản Thượng Ôn nghe xong, chẳng buồn ngẩng đầu, giọng điệu vẫn bình thản: "Cậu rồi cũng sẽ tự mình dâng đến cho tôi thôi."

Phỉ Thành nhíu mày, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn về phía cậu.

Không xa phía trước, Giản Thượng Ôn ngồi trên tấm thảm lông, cẩn thận thu dọn đồ đạc. Ánh hoàng hôn rọi xuống, phủ lên người cậu một lớp sắc vàng ấm áp. Những thiết bị như tai nghe, tay cầm vốn bị vứt lung tung nay đã được sắp xếp gọn gàng vào vị trí cũ.

Rất nhiều người cho rằng những món đồ công nghệ này chỉ là trò chơi, ngoại trừ tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp thì chẳng ai xem trọng chúng. Nhưng Giản Thượng Ôn lại nghiêm túc đến mức này.

Cậu không đáp lại lời của hắn bằng một câu đầy mưu tính, cũng không tỏ ra cao ngạo hay thách thức. Chỉ đơn giản quay đầu, nhẹ nhàng nhìn hắn, khóe môi vương ý cười.

"Tôi biết mà. Cậu không phải loại người nói không giữ lời."

Đây cũng là lý do cậu chọn Phỉ Thành.

Đứng bên cạnh sofa, chàng trai tóc đỏ lúc nãy còn mang vẻ lạnh lùng, sắc bén bỗng nhiên không thể chịu nổi ánh mắt của cậu. Hắn cúi đầu, hừ nhẹ một tiếng:

"Chỉ lần này thôi!"

Giản Thượng Ôn cười khẽ:

"Ừ, nhưng cậu đừng lúc nào cũng trưng ra cái mặt cau có ấy. Nhìn cứ như tôi phá hỏng nhân duyên tốt đẹp của cậu vậy. BNói không chừng, tôi còn đang giúp cậu đấy."

Phỉ Thành nhướng mày, trông như thể đang nhìn một kẻ điên.

"Cậu không tin à?" Giản Thượng Ôn lười biếng tựa vào tấm đệm mềm, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn: "Ngày mai sẽ có một vòng bình chọn độ thiện cảm, nhưng phiếu phải nộp từ hôm nay. Chúng ta cược một ván đi, Ôn Cẩm sẽ không bầu cho cậu đâu."

Phỉ Thành nhíu mày, theo bản năng muốn phản bác, nhưng rồi hắn nhớ lại buổi chiều nay, Ôn Cẩm có vẻ cũng rất thân thiết với mấy vị khách nam khác. Lời muốn nói ra đến miệng lại bị chặn lại.

Dù vậy, hắn cũng không muốn để Giản Thượng Ôn đắc ý.

"Vậy thì sao?" Phỉ Thành hừ lạnh: "Chỉ mới là ngày đầu tiên thôi. Cậu ấy rồi sẽ nhận ra tôi tốt đến mức nào."

Giản Thượng Ôn bật cười: "Cậu còn là một game thủ mà, đúng không? Cậu phải biết rằng, ưu thế trong giai đoạn mở đầu là điều cực kỳ quan trọng. Một tuyển thủ giỏi sẽ ngày càng tạo ra khoảng cách, khiến người khác không thể đuổi kịp. Không nói đâu xa, Phó tổng là thanh mai trúc mã với Ôn Cẩm, còn Lương gia lại có quan hệ thông gia với nhà họ Ôn. Chỉ xét hai tình địch này thôi, cậu nghĩ ai dễ đối phó hơn?"

Phỉ Thành càng nhíu chặt mày. Thực ra, gia thế của hắn cũng chẳng thua kém Phó gia hay Lương gia. Hơn nữa, ngoại hình từ nhỏ đến lớn của hắn cũng không phải tầm thường. Vậy nên khi tham gia chương trình này, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ bị người khác lấn át. Nhưng đúng như Giản Thượng Ôn nói, xét về tình cảm đã có sẵn từ trước, hắn thực sự không có ưu thế.

Mặc dù sự thật là vậy, hắn vẫn không muốn để Giản Thượng Ôn quá mức đắc ý.

"Vậy rồi sao?" Phỉ Thành khoanh tay, ánh mắt dò xét: "Anh định khuyên tôi từ bỏ à?"

Chẳng lẽ đây là mục đích thực sự của Giản Thượng Ôn? Nghĩ kỹ lại thì từ lúc bước vào biệt thự đến giờ, anh ta toàn chủ động tiếp cận hắn. Nếu muốn lợi dụng ai đó, tại sao không tìm người khác mà cứ nhằm vào hắn?

Phỉ Thành càng nghĩ càng thấy có lý.

Không lẽ... Giản Thượng Ôn thích hắn?

Từ lúc vào biệt thự, Giản Thượng Ôn luôn là người chủ động bắt chuyện với hắn, luôn xuất hiện đúng lúc hắn cần. Nếu nhìn từ góc độ này, chẳng phải mọi thứ đều hợp lý sao?

Chắc chắn là vậy rồi!

Hắn đang nghĩ xem nên từ chối thế nào để không làm tổn thương đối phương quá nặng, thì chợt nghe giọng Giản Thượng Ôn vang lên từ phía dưới:

"Đương nhiên không phải, tôi là đang tính giúp cậu."

Phỉ Thành nhất thời không kịp phản ứng: "Cái... cái gì?"

Giản Thượng Ôn ngồi xếp bằng trên thảm, cười tủm tỉm:

"Tình địch của cậu khá mạnh, cậu lại còn quá non nớt, nhưng cậu có tôi làm quân sư. Tôi không dám nói mình giỏi nhất, nhưng so với cậu—một kẻ chẳng có tí kinh nghiệm tình trường nào—thì tôi có thể đảm bảo rằng tôi hiểu chuyện này hơn. Với sự giúp đỡ của tôi, cơ hội của cậu sẽ cao hơn rất nhiều."

Người khác có thể không chắc, nhưng nếu nói về chuyện hiểu rõ Ôn Cẩm và Lương Thâm, Giản Thượng Ôn tự tin xếp thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Chỉ cần có cậu hỗ trợ, hai người kia đời này đừng mong dễ dàng thuận lợi như vậy.

Giản Thượng Ôn cảm thấy đề nghị của mình hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.

Thế nhưng khi quay đầu lại—

Gương mặt Phỉ Thành chẳng hề có chút ý cười nào. Đôi mắt sắc sảo của hắn đột nhiên ánh lên sự giận dữ, như thể vừa bị ai đội cho một cái mũ chụp lên đầu. Giọng hắn đầy kích động:

"Kinh nghiệm phong phú? Anh đã có kinh nghiệm với ai? Anh... anh làm sao có thể đối xử với tình cảm một cách tùy tiện như vậy? Ngoài chuyện suốt ngày bám lấy tôi, chẳng lẽ anh cũng đối với người khác như thế sao?"

Giản Thượng Ôn: "...?"

Khoan đã, đây là điều cậu ta cần quan tâm à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro