Chương 3: Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy!
Biệt thự phía Tây sau giờ Ngọ yên ả và bình lặng.
Các khách mời đều đã đến đông đủ, lúc này họ tụ tập dưới lều che nắng trong khu vườn, trò chuyện rôm rả.
Khi Giản Thượng Ôn xuất hiện, phần lớn mọi người đều đã làm quen với nhau và tỏ ra khá thân thiện. Cậu liếc mắt về phía bể bơi, nơi có vài người đàn ông đang ngồi trò chuyện, trong đó có Phó Cẩn Thành.
Sau khi bị cậu thẳng thừng từ chối, người đàn ông đó chỉ xoay người rời đi, không nói thêm lời nào. Lúc này, hắn ngồi yên trên ghế dài, sắc mặt bình thản, chăm chú đọc sách, dáng vẻ hoàn toàn điềm tĩnh. Nhìn hắn lúc này, ai có thể nghĩ rằng chỉ mới vài tiếng trước, trên tầng hai, hắn còn thô bạo ép cậu vào tường? Cứ như thể tất cả những gì đã xảy ra chỉ là ảo giác của riêng cậu.
Nhưng dù hắn có che giấu tốt đến đâu, Giản Thượng Ôn cũng hiểu rõ bản chất con người này. Tất cả những gì Phó Cẩn Thành thể hiện ra ngoài chỉ là giả dối. Sau khi bị cậu cự tuyệt, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách ép cậu rời khỏi chương trình. Đây vốn là điều Phó Cẩn Thành giỏi nhất.
Chỉ là, bây giờ đã khác rồi.
Cậu không còn bị động, chịu đựng tất cả như Giản Thượng Ôn của quá khứ nữa.
"Giản ca, anh tới rồi à?"
Tiếng Ôn Cẩm vang lên, kéo Giản Thượng Ôn trở lại thực tại.
Cậu nhìn về phía chàng trai trẻ đang ngồi ở trung tâm nhóm khách mời. Có vẻ như chuyện xảy ra lúc trưa khiến Ôn Cẩm có chút thiện cảm với cậu. Cậu ta thậm chí còn chủ động bắt chuyện, hoàn toàn khác với kiếp trước—lúc đó, ngay khi Giản Thượng Ôn đặt chân vào chương trình, cậu đã bị đe dọa đến mức chẳng còn tâm trạng giao lưu với ai, kết quả là bị cả nhóm cô lập.
Ôn Cẩm nhiệt tình vẫy tay: "Anh ngồi đây đi!"
Giản Thượng Ôn mỉm cười, bước tới ngồi xuống, tự nhiên hỏi: "Cảm ơn. Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Chúng tôi đang nói về chuyện không ngờ Kỳ Ngôn lại tham gia chương trình này."
Người vừa lên tiếng là Dư Xán Xán, một ca sĩ có thực lực. Anh ta nói: "Năm ngoái tôi có cơ hội hợp tác với cậu ấy. Kỳ Ngôn là người rất nghiêm túc trong công việc, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sự nghiệp. Tôi còn tưởng với tính cách như vậy, cậu ấy sẽ không bao giờ tham gia một chương trình hẹn hò."
Kỳ Ngôn là một trong những ngôi sao hot nhất hiện nay, nổi tiếng nhờ thực lực và xuất đạo từ một cuộc thi tuyển chọn tài năng. Sự nghiệp của anh ta luôn được xây dựng trên tác phẩm, chứ không phải chiêu trò, vậy mà lần này lại đồng ý tham gia một chương trình hẹn hò.
Ôn Cẩm đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Ừm... Tháng trước em có cơ hội hợp tác với Kỳ Ngôn ca trong một MV. Anh ấy thực sự rất chuyên nghiệp. Em từng lén xem lịch trình của anh ấy, toàn là công việc."
Mọi người ngồi thành vòng tròn, trên áo đều đeo huy hiệu nhỏ hình đám mây tinh xảo. Đây là ký hiệu dành cho những người đã công khai xu hướng tính dục và xác định bản thân là "thụ". Cách đó không xa, nhóm đàn ông ngồi bên bể bơi lại đeo huy hiệu hình tia sét màu vàng, biểu thị họ là "công".
Có người chợt lên tiếng, dò hỏi đầy tò mò: "Mọi người nghĩ xem, một người nghiêm túc như Kỳ Ngôn sẽ thích mẫu người như thế nào?"
Câu hỏi vừa dứt, cả nhóm đưa mắt nhìn nhau.
Dư Xán Xán nghĩ ngợi một lúc rồi bật cười bất lực: "Cái này thì tôi thực sự không đoán được. Tính cách của Kỳ Ngôn quá mức nghiêm túc, rất khó tưởng tượng hình mẫu mà cậu ấy thích."
Ôn Cẩm nhỏ giọng nói: "Trông Kỳ ca ca có vẻ rất khó theo đuổi."
Một tiếng cười khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm tư.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Giản Thượng Ôn đang ngồi trên ghế, nhẹ nhàng xoay chiếc thìa nhỏ trong ly đồ uống, đáy mắt ánh lên vẻ thích thú.
Ôn Cẩm tò mò hỏi: "Giản ca ca, sao anh cười vậy?"
Không biết vì lý do gì, từ lúc đến giờ, Giản Thượng Ôn hầu như không lên tiếng, nhưng sự hiện diện của cậu vẫn vô cùng rõ nét.
Giản Thượng Ôn khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên, chậm rãi nói: "Chỉ là nghe mọi người nói vậy, tôi bỗng thấy cậu ấy cứ như một thánh nhân chỉ biết làm việc, hoàn toàn không có tình cảm gì cả."
Lời này khiến những khách mời khác bật cười khe khẽ.
Trong phòng livestream, không ít khán giả tỏ ra khó chịu:
"Bản thân Giản Thượng Ôn không lo làm ăn tử tế, còn có mặt mũi đi nói người khác!"
"Cậu ta vừa đến đã kiếm chuyện với Ngôn ca, còn úp mở mình là bạn trai cũ nữa chứ."
"Đúng là hoang tưởng!"
"Chẳng phải Ngôn ca từng hợp tác với rất nhiều khách mời rồi sao? Chưa từng làm việc chung với cậu ta bao giờ."
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, khán giả đã tự mình ghép đôi Kỳ Ngôn với vài khách mời có vẻ hợp lý, nhưng ai cũng nhất trí rằng, Kỳ Ngôn và Giản Thượng Ôn hoàn toàn không có khả năng liên quan đến nhau.
Cho đến khi nhân viên chương trình bước tới thông báo: "Đạo diễn đã chuẩn bị salad hoa quả và đồ uống ướp lạnh cho mọi người. Hy vọng ngày đầu tiên trong căn nhà nhỏ này, ai cũng sẽ có khoảng thời gian vui vẻ!"
Đây rõ ràng là cái cớ để các khách mời đeo huy hiệu "đám mây" và "tia sét" có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Mọi người nhanh chóng tiến lại bàn tiệc.
Trên bàn bày đầy những ly nước ép dưa hấu ướp lạnh, cùng với nước trái cây và bưởi ép, tổng cộng tám ly. Trái cây cắt sẵn bên trong trông vô cùng phong phú, có vẻ như được chuẩn bị để phù hợp với sở thích của từng khách mời.
"A! Đây là nước ép dưa hấu mà em thích nhất!" Giọng nói vui vẻ của Ôn Cẩm vang lên.
Bất kể ở đâu, Ôn Cẩm cũng luôn tràn đầy sức sống. Chàng trai có vẻ ngoài thanh tú đáng yêu chạy ngay đến bên bàn, cầm lấy một ly nước trái cây nhưng không vội uống mà trước tiên đưa cho người thân thiết nhất bên cạnh: "Cẩn ca, ly này cho anh."
Là thanh mai trúc mã, mối quan hệ giữa Phó Cẩn Thành và Ôn Cẩm tất nhiên thân thiết hơn bình thường.
Phó Cẩn Thành nhận lấy ly nước từ tay Ôn Cẩm, đôi mắt vốn lạnh lùng cũng dịu dàng hơn vài phần: "Cảm ơn A Cẩm."
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Giản Thượng Ôn biết rõ đây chính là cảnh tượng điển hình của một "Tu La Tràng" trong truyện NP*, làm sao có chuyện Phó Cẩn Thành được hưởng một mình? Quả nhiên, Ôn Cẩm lại cầm thêm một ly nước ép dưa hấu, lần này đưa cho Kỳ Ngôn, người vừa bước đến.
Là đỉnh lưu hàng đầu hiện nay, Kỳ Ngôn sở hữu một gương mặt đẹp đến hoàn mỹ. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, nhưng vòng eo săn chắc cùng đôi chân thon dài đã đủ để phô bày dáng người cực phẩm. Khuôn mặt sáng sủa như chàng trai nhà bên của anh càng tôn thêm vẻ anh tuấn phi thường. Đối diện với ly nước trái cây trước mặt, động tác của anh khựng lại đôi chút.
Ôn Cẩm hơi ngập ngừng, tưởng rằng Kỳ Ngôn cảm thấy mình quá tùy tiện, liền vội vàng giải thích với vẻ lo lắng: "Lần trước hợp tác cùng anh, em vẫn chưa kịp cảm ơn Ngôn ca vì đã quan tâm đến em."
Những người khác đều cho rằng Kỳ Ngôn chỉ đang ngại ngùng.
Chỉ có Giản Thượng Ôn hiểu rõ, Kỳ Ngôn không nhận ly nước trái cây chẳng phải vì lý do đó. Nguyên nhân rất đơn giản—anh bị dị ứng với dưa hấu. Chuyện này chỉ có rất ít người biết, thậm chí ngay cả fan của Kỳ Ngôn bây giờ có lẽ cũng chẳng rõ.
Không khí bỗng trở nên gượng gạo.
"Ai da, tôi cũng thích uống nước ép dưa hấu nhất đấy." Mãi đến khi một giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên, Giản Thượng Ôn mới bước tới, thản nhiên cầm lấy ly nước, mỉm cười nói:
"A Cẩm, lấy ly khác cho Kỳ lão sư đi."
Ôn Cẩm sững người, hơi do dự rồi nhanh chóng đổi sang một ly nước ép bưởi đưa cho Kỳ Ngôn.
Ánh mắt Kỳ Ngôn thoáng lướt qua Giản Thượng Ôn, lần này anh không chần chừ nữa mà dứt khoát nhận lấy ly nước từ tay Ôn Cẩm, giọng điệu ôn hòa mà chuẩn mực: "Không cần khách sáo, lần trước hợp tác tôi rất vui."
Ôn Cẩm lúc này mới yên tâm, nở nụ cười rồi lại có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt. Trong giới ai cũng biết Kỳ Ngôn là người vô cùng nghiêm túc trong công việc, anh nói vậy... chẳng lẽ là đang khen cậu sao?
Trên sóng livestream, khán giả dậy sóng:
"Hai người này có chemistry quá trời!"
"Kỳ Ngôn rất hiếm khi khen ai đấy."
"Giản Thượng Ôn chạy đến đây làm gì không biết?"
"Đúng vậy, dù cậu ta có giành lấy một ly nước thì sao chứ? Cuối cùng Ngôn ca vẫn chỉ nhận ly của A Cẩm thôi."
Người xem nhiệt tình thảo luận. Trong mắt mọi người, rõ ràng các khách mời khác đang phát triển mối quan hệ rất tốt, vậy mà có người lại xen ngang, giành lấy ly nước trái cây một cách trắng trợn. Điều này khiến khán giả không khỏi khó chịu, cảm giác như Giản Thượng Ôn cố tình nhắm vào Ôn Cẩm vậy.
Dù vậy, tình huống nhỏ này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến bầu không khí chung của hiện trường.
Dư Xán Xán lên tiếng:
"Haiz, nếu có thêm đá lạnh thì uống sẽ ngon hơn nhiều."
Khách mời khác là Tịch Thanh cũng gật đầu đồng ý.
Nhân viên chương trình nhắc: "Trong bếp có đá đấy."
Ai cũng biết điều đó, nhưng chẳng ai muốn rời khỏi đây cả. Dù sao thì đây cũng là cơ hội hiếm có để giao lưu, rời đi lúc này thì lỡ mất khoảnh khắc quan trọng thì sao?
Bất ngờ, có một người lên tiếng. Giản Thượng Ôn đặt ly nước xuống, mỉm cười:
"Tôi đang định vào nhà vệ sinh, tiện thể lấy đá luôn."
Mọi người có chút bất ngờ khi thấy cậu chủ động giúp đỡ. Nhưng dù sao đây cũng là cách tốt nhất để không ai phải rời cuộc trò chuyện giữa chừng.
Dư Xán Xán cảm kích nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Giản Thượng Ôn cười nhẹ, không nói gì thêm. Thực ra, cậu chẳng phải người tốt gì cho cam. Chỉ là ở lại đây cũng chẳng ích gì. Đây là sàn diễn của Ôn Cẩm, những người khác chẳng qua cũng chỉ làm nền mà thôi. Thay vì đứng đây phơi nắng, thà đi chỗ khác yên tĩnh còn hơn.
Trong biệt thự, không khí mát lạnh và yên tĩnh hơn hẳn.
Giản Thượng Ôn nhận ra hầu hết nhân viên đều đang ở ngoài sân vườn, vì các khách mời gần như không ai ở trong nhà. Cậu tìm được phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhưng không thấy khay đá nào có thể dùng ngay. Bộ đồ ăn cũng bị cất vào tủ chứa đồ phía sau. Cậu dứt khoát xoay người đi tìm.
Cả căn biệt thự yên ắng đến lạ.
Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy một chiếc bát đựng đá khá lớn. Cậu vừa nhón chân định lấy thì từ phía cửa vang lên tiếng động.
Chưa kịp phản ứng, một bóng người cao lớn đã áp sát. Giản Thượng Ôn bị đẩy lùi về phía sau, lưng chạm vào giá đỡ.
Ánh mắt Kỳ Ngôn đầy tức giận, giọng nói thấp xuống:
"Sao cậu lại ở đây?"
Câu hỏi này, thật quen thuộc.
Kỳ Ngôn cúi xuống, nhìn người trước mặt có chút hoang mang, rõ ràng là giữa mùa hè oi ả, nhưng nhiệt độ xung quanh Giản Thượng Ôn lại mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Cổ tay bị hắn nắm chặt, làn da mỏng manh, mát lạnh như băng.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại tinh tế, khiến người ta không nỡ buông ra.
Khóe mắt Giản Thượng Ôn dường như hơi đỏ, trông có chút yếu ớt đáng thương đến lạ.
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giản Thượng Ôn, ánh mắt dừng lại trên hàng chân mày hơi nhíu lại của cậu. Cậu khẽ giãy giụa, cố gắng rút cổ tay khỏi bàn tay đang siết chặt kia. Khóe môi Giản Thượng Ôn khẽ cong lên, dường như cúi đầu lẩm bẩm oán giận bằng giọng rất nhỏ:
"Sao phải mạnh tay thế..."
Khoảnh khắc đó, như có một đoạn phim tua ngược trong đầu Kỳ Ngôn.
Anh nhớ về mùa hè năm ấy, nắng gắt đến bỏng rát, một cậu trai gầy gò trong chiếc sơ mi trắng đã sờn màu cõng người mình thích trên lưng, từng bước từng bước đi trên con đường dài hun hút. Cảm nhận được người phía sau khẽ giãy giụa, cậu trai ấy không hề buông tay mà còn ôm chặt hơn.
Và khi ấy, bên tai vang lên một giọng nói mềm mại, trong trẻo như tiếng chuông gió, mang theo ý cười khe khẽ::
"Kỳ Ngôn, cậu khỏe thật đấy !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro