Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Liên Quan Gì Đến Cậu. (*)

Đúng lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị quay đầu chạy, thì thấy cô gái nhỏ nắm góc áo, tỏ vẻ khó xử: “Tôi không thể nói được, đây là bí quyết gia truyền để làm món thịt kho tàu có một không hai.”

Các người chơi mang tâm tư khác nhau.

Lâm Cúc Hoa sốt ruột muốn biết đáp án, “Tôi đâu có hỏi dùng gia vị gì, chỉ cần nói cô dùng thịt gì là được rồi.”

Cô gái nhỏ vẫn khó xử, đỏ lên nói: “Thật sự không nói được, không thể nói.”

Lâm Cúc Hoa khó thở: “Sao đứa nhỏ này lại ích kỷ như vậy? Chẳng lẽ tôi còn ham hố phối phương bí truyền của cô sao?”

Cô gái sợ hãi rụt vai lại, hốc mắt đỏ bừng: “Thật sự, thật sự không thể nói cho các người.”

Lâm Cúc Hoa hùng hổ chỉ trích: “Sao cô lại như vậy, một chút lòng tốt cũng không có, cha cô dạy cô thế nào vậy?”

Cô gái nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt trở nên buồn bã, nước mắt không kìm được rớt xuống.

Nhưng lòng tự trọng không cho phép cô lộ ra mặt yếu ớt của mình, cuống quít lau nước mắt.

Lâm Cúc Hoa giống như đánh thắng một trận chiến, càng hăng hái bắt cóc đạo đức(*), lải nhải: “Chỉ biết khóc, khóc có ích gì? Có phải cô muốn nhìn chúng tôi chết mới vừa lòng đúng không?”

Chị ta càng nghĩ càng tức điên.

Mọi người phản cảm nhìn Lâm Cúc Hoa, họ đã quen nhìn mấy kẻ ỷ vào mình lớn tuổi như Lâm Cúc Hoa, lúc nào cũng bắt nạt người trẻ tuổi để chiếm lợi ích, không ngờ vào trò chơi rồi vẫn thích làm theo ý mình.

Ngược lại hoàn toàn với cô gái nhỏ gầy, chỉ biết tủi thân lau nước mắt, lại nhìn gương mặt chiến thắng đắc ý của Lâm Cúc Hoa, Lý Đại Tráng rất ít khi mở miệng nói chuyện cũng không nhịn được: “Bà đủ chưa? Tuổi một bó như vậy rồi còn bắt nạt một cô gái nhỏ.”

Hắn không chịu nổi khi thấy con gái khóc rấm rức như thế này, nghe bực bội cả người.

Lửa giận trong lòng Lâm Cúc Hoa dâng lên, chị ta ghét nhất người khác nói chị ta lớn tuổi, nếu không phải vì sinh con nối dõi tông đường cho chồng mình, sao chị ta có thể biến thành bà thím già được?

Nhưng nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Lý Đại Tráng, Lâm Cúc Hoa giận mà không dám nói gì, sợ đối phương thẳng tay đấm mình: “Tôi không bắt nạt cô ta, tôi chỉ muốn biết đáp án thôi mà, tôi sai chỗ nào chứ?”

Những người khác lộ vẻ khó chịu, có vẻ như không đồng tình với Lâm Cúc Hoa.

Trong lòng Lâm Cúc Hoa vừa lạnh lẽo vừa tủi thân, oán giận nói: “Tôi làm vậy vì ai chứ? Còn không phải vì muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ sao, các người chẳng những không đứng về phía tôi, lại còn nói đỡ cho cô ta.”

Nói xong lại hung hăng trừng cô gái nhỏ.

Học sinh xung quanh dần dần vây lại đây xem cãi nhau.

Triệu Hòa Hạo thấy thế, sắc mặt càng thêm khó coi.

Không đợi Lâm Cúc Hoa tiếp tục oán giận, gã lập tức kéo Lâm Cúc Hoa ra khỏi đám người, Lâm Cúc Hoa giãy giụa vùng vẫy, giọng nói cao vút: “Cậu muốn làm gì?!! Tôi nói cho cậu biết, đánh người là phạm pháp!”

Triệu Hòa Hạo đẩy Lâm Cúc Hoa ra ngoài, chị ta lảo đảo một chút, càng thêm tức giận: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Triệu Hòa Hạo lạnh lùng nói: “Chị Lâm, mong chị khống chế cảm xúc của mình.”

Gã ghét nhất là nói chuyện với loại người ỷ vào mình lớn tuổi thì tùy ý làm bậy.

Lâm Cúc Hoa nói: “Chẳng lẽ cậu cũng thấy tôi sai sao?”

Triệu Hòa Hạo lặp lại: “Chị Lâm, tôi nói, mong chị khống chế cảm xúc của mình, đừng gây phiền phức cho chúng tôi.”

Lâm Cúc Hoa trừng to mắt: “Gây phiền phức? Tôi là vì có thể sống sót ra ngoài, một đám các người chỉ biết đứng nhìn, tôi có thể làm gì bây giờ?”

Nụ cười trên mặt Triệu Hòa Hạo không giữ nổi, trong lòng hiện lên ý định giết người.

Lâm Cúc Hoa không hề phát hiện, vẫn còn oán giận: “Mấy người trẻ tuổi các cậu vừa thấy con gái liền trợn mắt há mồm, nếu tôi không hỏi cô ta, tất cả chúng ta đều xong đời, mấy cậu còn quá trẻ không hiểu sự đời.”

Triệu Hòa Hạo hít sâu một hơi: “Chị Lâm, mong chị hiểu, chị la lối khóc lóc ầm ĩ như vậy có thể sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.”

Lâm Cúc Hoa sửng sốt, “Cơ hội giết người?” Vẻ mặt chị ta đột nhiên trở nên sợ hãi, không khỏi nhớ tới chủ nhiệm giáo dục, run rẩy nói: “Cô gái nhỏ kia, chẳng lẽ cũng là quỷ?”

Triệu Hòa Hạo gật đầu, “Không ngoại trừ khả năng này, chị Lâm, hy vọng lần sau chị đừng làm vậy nữa, nếu không một khi kích phát cơ hội giết người, người chết nhất định là chị.”

Từ chết này, khiến Lâm Cúc Hoa nghĩ tới người chơi chết đầu tiên.

Chị ta chưa từng chơi trò chơi, thế giới này quá mức chân thật, nó khiến chị ta quên mất đây là trò chơi chết người.

Lúc này chị ta mới thật sự sợ hãi.

Ở thế giới thực chị ta có thể hung hăng ngang ngược, dù làm gì cũng có người bênh vực, nhưng ở chỗ này, người chết trước sẽ là chị ta.

Lâm Cúc Hoa thấp thỏm lo âu, nhịn không được kéo tay Triệu Hòa Hạo: “Tôi không muốn chết ở đây, cậu sẽ giúp tôi đúng không?”

Triệu Hòa Hạo gật đầu: “Chị Lâm yên tâm, trong tình huống cho phép, tôi sẽ dùng hết khả năng giúp đỡ chị, nhưng chị phải nghe lời tôi, hiểu không?”

Lâm Cúc Hoa hoang mang lo sợ gật đầu, đặt tất cả hy vọng lên người Triệu Hòa Hạo: “Thật tốt quá, tôi nhất định sẽ nghe lời, cậu nói gì tôi cũng làm theo.”

Triệu Hòa Hạo mỉm cười gật đầu.

*

Hạ Nhạc Thiên cẩn thận quan sát đầu bếp Trương làm món thịt kho tàu, khẽ nhíu mày.

Rất kỳ lạ.

Cô gái này có vẻ bình thường quá mức, chính vì vậy mới không bình thường.

Triệu Hòa Hạo đã trở lại.

Lâm Cúc Hoa hai mắt hồng đi theo sau, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ.

Người chơi mới ngạc nhiên nhìn nhau, không biết Triệu Hòa Hạo đã nói gì với Lâm Cúc Hoa, vậy mà có thể khiến người ngang ngược như chị ta im lặng.

Cô gái họ Trương đã bình tĩnh lại, cô gõ muỗng vào khay cơm, hỏi: “Rốt cuộc mấy người có lấy cơm không?”

Trương Tiểu Hoa vội vàng gật đầu: “Có.”

Triệu Hòa Hạo quét mắt nhìn thực đơn dán phía trên, nhanh trí nói: “Tôi lấy một phần thịt kho tàu.”

Cô gái lắc đầu: “Hôm nay không có nguyên liệu, không thể làm thịt kho tàu, cậu chọn món khác đi.”

Không có nguyên liệu làm thịt kho tàu?

Vẻ mặt người chơi lập tức trở nên vi diệu.

Chẳng lẽ thịt kho tàu này thật sự dùng thịt người làm?

Triệu Hòa Hạo không đổi sắc mặt, cười chọn món khác, lúc này có không ít học sinh ăn cơm xong rời đi, căn tin trống trải hơn rất nhiều.

Các người chơi ngồi xuống hai bàn gần nhau, do dự một lát cũng bắt đầu ăn cơm.

Sau đó kéo nhau rời đi.

Hạ Nhạc Thiên chú ý, Thích Lệ Phí cũng thong thả ăn cơm, sau đó lại theo sau đoàn người, dường như không thèm để ý mình có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không.

Hắn là người chơi thật sao?

Triệu Hòa Hạo dẫn mọi người tới một góc hẻo lánh, bắt đầu bàn luận sự việc liên quan đến thịt kho tàu.

“Về chuyện này, mấy người có suy nghĩ gì?” Triệu Hòa Hạo nhìn mọi người: “Đừng rụt rè, cứ nói hết những gì mình nghĩ, đây là vấn đề sinh tử của chúng ta.”

Chỉ cần nói đến sinh tử tồn vong, mọi người lập tức dựng tinh thần, cố gắng hợp tác với Triệu Hòa Hạo.

“Tôi cảm thấy…… đáp án vẫn là thịt người.” Lâm Cúc Hoa nói trước: “Các người không cảm thấy kỳ lạ sao? Chỉ là nguyên liệu nấu thịt kho tàu thôi, khó mua được lắm sao?”

Vài người gật đầu, có vẻ đồng ý kiến với Lâm Cúc Hoa.

Thanh niên tên Lý Hiểu Dương phụ họa: “Tôi cũng nghĩ là thịt người, đây là trò chơi kinh dị mà, trò chơi đưa ra câu hỏi như vậy nhất định có ẩn ý.”

Đây là đang ám chỉ bọn họ, thịt kho tàu này không phải thịt kho tàu bình thường.... Mà là thịt người.

Triệu Hòa Hạo vẫn chưa kết luận, mà nhìn về phía Điền Hân Đồng vẫn luôn im lặng: “Cô thì sao?”

Gã khá coi trọng Điền Hân Đồng, cũng muốn nghe suy nghĩ của cô.

Điền Hân Đồng nhỏ giọng nói: “Nếu thịt kho tàu thật sự dùng thịt heo làm, vậy Trò Chơi Tử Vong đưa ra câu hỏi này làm gì.”

Triệu Hòa Hạo gật đầu, vẻ mặt hơi nặng nề: “Cô nói có lý, trò chơi này biến thái như vậy, chắc chắn câu hỏi cũng không đơn giản.”

Thích Lệ Phi liếc Triệu Hòa Hạo hồi lâu, nhíu mày.

Hạ Nhạc Thiên cũng suy nghĩ vấn đề này.

Nói thật thì cậu cũng có chút nghiêng về thịt người, chẳng qua là nó quá dễ nghĩ ra, ngược lại không phù hợp với đặc tính trò chơi.

Nhưng ngoài thịt người ra, tạm thời cậu không nghĩ ra đáp án nào khác.

“Tôi cảm thấy chúng ta có thể đánh cược một lần, dù đáp án thịt người sai đi nữa, chúng ta cũng sẽ không chết được, vẫn dư lại bốn câu mà.” Khổng Thiến Lệ đột nhiên nói.

Những người khác cũng gật đầu.

Triệu Hòa Hạo nhíu mày: “Chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.”

*

Buổi chiều.

Trong lớp 444.

Các người chơi vào chỗ ngồi, trong lòng thấp thỏm đợi tiếng chuông bắt đầu học vang lên.

Bởi vì chưa bắt đầu học, nên con quỷ vẫn chưa xuất hiện.

Hạ Nhạc Thiên rất muốn đi qua xem thử vách tường, nhưng sợ hành vi của mình này khiến Thích Lệ Phi nghi ngờ.

Thật sự nhìn hắn không giống người chơi xíu nào.

Chẳng lẽ hắn không sợ chết ở trong trò chơi sao?

Hạ Nhạc Thiên chậc lưỡi, trước mắt vẫn nên để ý con Quỷ Không Tồn Tại kia thì hơn.

Thông qua phản ứng của các người chơi, Hạ Nhạc Thiên biết được một việc, đó là mọi người đều không thấy con quỷ này, giống như nó không hề tồn tại.

Sao con quỷ này chỉ xuất hiện lúc bắt đầu học, sau khi tan học lại biến mất?

Trong lúc đó thì nó ở đâu?

Hạ Nhạc Thiên muốn biết tung tích của con quỷ kia, nhưng lại không tiện nhìn chằm chằm vách tường, cậu nhẹ nhàng gõ bàn của bạn học nữ trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Chào cậu, cậu có gương nhỏ không?”

Nữ sinh bàn trước quay đầu lộ vẻ mặt hơi kỳ lạ, dường như muốn nói một thằng con trai như cậu mượn gương làm gì?

Thích Lệ Phi cũng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, đuôi mày hơi nhướng lên.

Hạ Nhạc Thiên ho khan một tiếng, giải thích: “Tôi hơi để ý mặt của mình.”

Nữ sinh nhịn không được nhìn mặt Hạ Nhạc Thiên thêm vài lần, cuối cùng tin lời giải thích này, lấy gương ra đưa cho cậu: “Đây.”

Hạ Nhạc Thiên cầm gương: “Cảm ơn, tan học tôi trả lại cậu.”

Nữ sinh: “……”

Muốn soi gương cả buổi hay sao?

Hừ, lớn lên đẹp hơn tui mà còn tự luyến, không phải ẻo lả thì là gay.

Hạ Nhạc Thiên không biết suy nghĩ của nữ sinh bàn trên, cậu cẩn thận dựng sách giáo khoa lên, vừa lúc có thể kẹp gương nhỏ bên trong, không ai để ý cậu đang soi gương, hơn nữa có thể thông qua gương nhìn vách tường đằng sau bất kỳ lúc nào.

Thích Lệ Phi nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt lạnh nhạt.

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, vội vàng ngẩng đầu, đối diện với hai tròng mắt của Thích Lệ Phi, cậu giật mình nghiêng ra sau, nói: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Thích Lệ Phi có ba dấu chấm hỏi xanh lè trên đầu, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cậu.”

Hạ Nhạc Thiên: “……”

Ok fine.

Nể mặt anh có thể là quỷ, tôi không so đo với anh.

******

Editor: công lạnh lùng qué
(「'・ω・)「

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro