Chương 14: Không Nhìn Thấy? (*)
Một đôi uyên ương ước hẹn cùng nhau tuẫn tình.
Nhưng cuối cùng chỉ có Quỷ Tân Nương biến thành quỷ, mà Quỷ Tân Lang không biết đã đi đâu, chỉ để lại hỉ phục của mình tại Quỷ Giới.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng lấy quyển nhật ký trong túi ra lật xem.
Trương Kiều Minh bị doạ ngồi phịch dưới đất, lắp bắp một lúc lâu mới tìm về được giọng mình: "Lão, lão tam, chúng ta không chạy sao?"
Đã lúc nào rồi, còn xem nhật ký gì nữa!
Hạ Nhạc Thiên vừa đọc vừa nói: "Đừng ồn, tớ sẽ mau chóng tìm được đáp án thôi."
Tuy Đường Quốc Phi cũng sợ, nhưng vẫn còn chút lý trí, nói với Trương Kiều Minh: "Chúng ta chạy đi đâu cũng không thoát được, các cậu không thấy nữ quỷ kia đã giết người được rồi sao?"
Đám người Trương Kiều Minh run lên.
Đường Quốc Phi nói: "Vậy nên so với việc chạy đi, chờ lão tam tìm ra manh mối rồi tính thì tốt hơn."
Mọi người không nói chuyện nữa, im lặng nhìn nhau.
Nhưng càng chờ, trong lòng càng sợ hãi.
Cuối cùng một bạn cùng phòng không chịu được việc ngồi chờ chết thế này, đứng lên, "Tớ không muốn ngồi ở đây đợi, tớ muốn thử chạy trốn."
Đường Quốc Phi nhanh chóng níu tay hắn: "Lão tứ, hiện giờ nữ quỷ kia giết người khắp nơi, cậu chạy ra chẳng khác nào tìm chết."
Lão tứ thở hổn hển: "Chịu chết cũng tốt hơn ngồi ở đây chờ chết!" Hắn nhìn những người khác, "Các cậu ai đi cùng tớ, tớ không tin cứ chạy về một hướng cũng không chạy ra được chỗ quái quỷ này."
Những bạn cùng phòng khác cũng hơi động lòng.
Cảm giác ngồi yên chờ chết rất khó chịu, hơn nữa vài người bọn họ cùng nhau chạy về một hướng, nói không chừng thật sự có thể chạy thoát.
Đường Quốc Phi nóng nảy, "Các cậu đừng gấp, lão tam sẽ tìm được manh mối ngay thôi."
Lão tứ: "Manh mối? Lúc này manh mối có ích lợi gì? Nữ quỷ kia bắt đầu giết người rồi!"
Đường Quốc Phi nghẹn lại, không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể quay đầu nói với Hạ Nhạc Thiên đang chăm chú lật sổ nhật ký: "Lão tam, cậu mau khuyên bọn họ đi."
Hạ Nhạc Thiên mồ hôi đầy đầu lật từng trang nhật ký, vội nói: "Chờ một chút, tớ sắp tìm ra cách rồi."
Phần lớn nhật ký ghi lại sinh hoạt ngày thường của Quỷ Tân Nương, còn có một ít tâm tình không hề liên quan đến manh mối.
Hạ Nhạc Thiên phải nhanh chóng tìm ra đáp án, cậu đọc nhanh như gió, chọn những đoạn có từ hỉ phục làm mấu chốt.
Đột nhiên, anh mắt cậu ngừng lại.
*
Ngày 12 tháng 8 năm 36 Dân quốc.
Lúc tuẫn tình, mình sẽ mặc áo cưới chôn cùng thiếu gia.
Hỉ phục do mình may từng đường kim mũi chỉ, phía trên dính máu và nước mắt của mình.
Thiếu gia cũng đồng ý với mình, ngày tuẫn tình sẽ mặc hỉ phục.
Như vậy mới có thể đời đời kiếp kiếp bên nhau.
Không ai có thể cướp đi thiếu gia.
*
Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm nói: "Ra là vậy."
Qua quyển nhật ký và những manh mối vụn vặt, cậu xâu chuỗi chúng thành một chân tướng khá rõ.
Tuy không biết toàn bộ, nhưng cũng đủ rồi.
Quỷ Tân Nương mặc áo cưới tuẫn tình cùng thiếu gia, nên sau khi chết nàng mới có bộ dạng như bây giờ.
Nhưng Quỷ Giới không tìm thấy bóng dáng Quỷ Tân Lang, chỉ có bộ hỉ phục do Quỷ Tân Nương may vá.
Cậu nhớ rõ Trò Chơi Tử Vong đã xác định một chuyện.
Đây là Quỷ Giới.
Quỷ Tân Nương càng đồng hoá nhiều người, Quỷ Giới càng theo đó mở rộng, nói cách khác, đây là thế giới của Quỷ Tân Nương, nàng là thần ở đây.
Sao nàng lại không biết Quỷ Tân Lang ở đâu được.
Trừ khi... Quỷ Tân Lang vốn không có trong Quỷ Giới.
Nhưng thú vị là, Quỷ Tân Nương ở Quỷ Giới có địa vị như Thần, nhưng nàng lại không thể tự mình giết người.
Lúc 12h đêm, nàng có thể giải trừ quy tắc, nhưng lúc đó nàng lại không thể điều khiển những con rối và Người Giấy, hơn nữa tốc độ giảm xuống rất nhiều.
Nếu không phải biết đây là thế giới thực, Hạ Nhạc Thiên còn nghĩ nơi này chính là thế giới trong Trò Chơi Tử Vong.
Đây chính là cân bằng mà trò chơi nhắc tới.
Lúc trước Quỷ Tân Nương có thể đồng hoá người khác, nhưng chỉ cần không cười với nàng, dù tốc độ nàng nhanh đến đâu cũng không làm gì được.
Cứ cho là nàng còn có thể điều khiển Người Giấy giết người, nhưng chỉ cần tìm được nhược điểm của Người Giấy, thì có thể nắm chắc phần thắng, thậm chí có thể giết ngược lại Người Giấy.
Quỷ Tân Nương cũng không làm gì được.
Nhưng lúc 12 giờ đêm đến, Quỷ Tân Nương sẽ phá vỡ quy tắc, lúc này nàng là vô địch, nhưng tốc độ nàng lại giảm xuống, lúc đuổi theo người chơi, nàng không có biện pháp tới gần họ.
Đây có lẽ là một cơ hội giải quyết nguy cơ.
Hạ Nhạc Thiên khép lại nhật ký.
Đường Quốc Phi lập tức bật dậy, "Lão tam, cậu tìm được chưa?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Đường Quốc Phi lộ ra vẻ mặt vui sướng: "Vậy cậu có cách chạy thoát không?"
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa."
Cậu chỉ biết thêm chuyện về Quỷ Tân Lang.
Vui vẻ trên mặt Đường Quốc Phi bỗng cứng đờ.
Lão tứ không thể nhịn được nữa, nói với mọi người: "Giờ chúng ta chạy khỏi đây được chưa?"
Một người khác đứng lên: "Nữ quỷ lúc này đang đuổi giết người kia, đây là cơ hội tốt để chúng ta chạy đi."
Lão tứ gật đầu: "Không sai! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!"
Đường Quốc Phi quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, cậu thì sao?"
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày suy nghĩ.
Cậu chắc chắn Quỷ Tân Lang không ở trong Quỷ Giới, cho nên không thể tìm Quỷ Tân Lang ở đây.
Nhiệm vụ trò chơi không thể hoàn thành.
Vì Quỷ Tân Nương muốn nhất là thành thân với Quỷ Tân Lang.
Quỷ Tân Lang không ở đây, bọn họ cũng không chạy ra được Quỷ Giới.
Đường sống rốt cuộc là cái gì?
"Lão tam?" Đường Quốc Phi kéo cánh tay Hạ Nhạc Thiên, lo lắng nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Không, tớ sẽ ở lại quỷ trạch."
Ở trong Quỷ Giới, quỷ trạch là tồn tại đặc biệt, nên cậu tính toán tiếp tục ở đây tìm kiếm manh mối, thử xem có tìm được đường sống hay không.
Lão tứ sợ hãi nói: "Lỡ như nữ quỷ kia quay lại thì sao?"
Đến lúc đó, bọn họ đều bỏ mạng.
So với Người Giấy, nữ quỷ mặc áo cưới đỏ kia càng khiến người khác sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nói: "Tuy nữ quỷ rất đáng sợ, nhưng có lẽ mỗi lần chỉ có thể giết một người."
Lời này khiến lão tứ run rẩy cả người: "Lão tam, tớ hỏi cậu, rốt cuộc cậu có muốn chạy cùng bọn tớ hay không?"
Hạ Nhạc Thiên: "Chúng ta không chạy thoát được."
Lão tứ kiên trì nói: "Chỉ cần chúng ta chạy mãi về một hướng, nhất định có thể rời đi."
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày không nói chuyện.
Lão tứ lại hỏi những người khác có ai muốn đi không.
Đường Quốc Phi vội khuyên lão tứ, hi vọng hắn suy nghĩ lại.
Lão tứ: "Được, tớ không đi, lúc nữ quỷ trở về giết người, đúng lúc giết tớ thì cậu định làm gì?"
Đường Quốc Phi sửng sốt.
Lão tứ: "Như vậy có tính là cậu hại chết tớ không?"
Sắc mặt Đường Quốc Phi trắng bệch, không nói được lời nào nữa.
Kỳ thật hắn cũng không biết ở lại với Hạ Nhạc Thiên là quyết định đúng hay sai.
Chỉ là hắn thấy Hạ Nhạc Thiên vẫn luôn thu thập manh mối, nên mới không nhịn được ký thác hy vọng lên người cậu ấy.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, lỡ như nữ quỷ trở lại giết chết mình, hắn hoàn toàn không oán trách Hạ Nhạc Thiên.
Vì hắn tự nguyện ở lại.
Nhưng bọn lão tứ không phải.
Bọn họ muốn thử dùng cách khác để rời khỏi nơi này.
Đường Quốc Phi xám xịt, run môi nói: "Được, các cậu đi đi, tớ sẽ không khuyên nữa."
Lão tứ và lão nhị gật đầu.
Trương Kiều Minh cũng định theo bọn họ chạy đi.
Còn bật lửa, vốn là của lão tứ, Hạ Nhạc Thiên trả lại: "Cậu cầm đi, nhớ phải hết sức cẩn thận."
Lão tứ hơi ngẩn ra, cũng không từ chối.
Ai cũng muốn sống sót.
Đường Quốc Phi đứng một bên, nước mắt bỗng ứa ra.
Lựa chọn khác nhau, có thể sẽ quyết định vận mệnh khác nhau.
Có thể mình và lão tam sẽ chết ở đây.
Có lẽ bọn lão tứ...
Đám người Trương Kiều Minh rời đi.
Đường Quốc Phi đè nén tâm sự, lau nước mắt hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, chúng ta đi thôi, tìm manh mối."
Hạ Nhạc Thiên cũng không hỏi Đường Quốc Phi vì sao còn ở lại, chỉ vỗ vai hắn: "Đi thôi, trước tiên đi nhìn quan tài, tranh thủ nữ quỷ còn chưa về."
Giải quyết nguy cơ càng sớm, không chừng mọi người đều có thể sống sót.
***
Hai người bước vào nhà chính, quan tài vẫn nằm ở giữa, bên trong chỉ có khăn voan đỏ.
Qua nhật ký, cậu có thể xác định được Quỷ Tân Nương là vì tuẫn tình biến thành quỷ, chấp niệm của nàng là muốn thành quỷ phu thê với thiếu gia.
Quỷ Tân Lang không có ở đây, nhưng cậu phải nghĩ cách để Quỷ Tân Nương và Quỷ Tân Lang bái đường.
Đây là yêu cầu nan giải trước mắt.
Hạ Nhạc Thiên liếc nhìn khăn voan đỏ nằm trong quan tài, "Kỳ lạ..."
Đường Quốc Phi hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Nhạc Thiên cau mày: "Tại sao Quỷ Tân Nương chỉ mặc áo cưới đỏ, còn khăn voan lại vứt ở đây?"
Đường Quốc Phi cũng vò đầu suy nghĩ, nói: "Có lẽ là tự nàng để lại đây, đội khăn voan lên sẽ che mất tầm nhìn, lúc ấy làm sao giết người được nữa?"
Hạ Nhạc Thiên bỗng giật mình, một ý tưởng xẹt qua rất nhanh, cậu không kịp nắm bắt.
Cậu quay phắt lại, nhìn thẳng Đường Quốc Phi: "Lão ngũ, cậu lặp lại một lần nữa."
Đường Quốc Phi nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Có lẽ là tự nàng để khăn voan lại đây."
"Câu sau."
Đường Quốc Phi nhớ lại: "Dù sao đội cái thứ này sẽ khiến nàng không thấy đường, nên không thể giết người."
Quỷ Tân Nương không nhìn thấy được, nên không thể giết người.
Không nhìn thấy?
Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn khăn voan trong quan tài, có lẽ cậu biết cách hoá giải chấp niệm cho Quỷ Tân Nương rồi.
*****
Editor: Có thể thấy từ đầu là Đường Quốc Phi rất quan tâm Thiên, tự nguyện chăm sóc và ủng hộ cậu ấy, cho nên đối với Thiên, Đường Quốc Phi là một người bạn rất quan trọng.
Và Đường Quốc Phi không phải công ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro