Chương 15: Vẫn chưa nhớ ra tôi sao?
Thực ra, dù là lần gặp gỡ đầu tiên trên núi tuyết ở kiếp trước hay lần đầu gặp tại quán rượu ở kiếp này, đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngay từ khi Quý Đình Tự còn là một đứa bé, cậu đã từng gặp Hạ Chước, và sự xuất hiện của Hạ Chước đến sớm hơn nhiều so với Sa Mạc Thanh.
Khi đó, Quý Đình Tự ba tuổi, Hạ Chước mười tuổi, họ đã từng là hàng xóm và bạn bè chơi đùa cùng nhau trong hai năm.
Khi còn nhỏ, Quý Đình Tự đáng yêu xinh xắn đến mức chết người, vừa mới học cách biến thành hình người, đội trên đầu hai cái tai mèo mềm mại, đuôi xù và bụng tròn, mặc quần yếm chạy quanh trong sân.
Tất cả các bạn nhỏ đều thích cậu, trong trò chơi gia đình, họ tranh nhau để Quý Đình Tự làm cô dâu, nhưng lúc đó Quý Đình Tự rất lạnh lùng, không bao giờ cho người khác nắm tay hay chạm vào đuôi của mình, chỉ có một người ngoại lệ, đó là Hạ Chước.
Bởi vì anh Hạ không chỉ dịu dàng và hào phóng, mà còn có thể biến thành một con sói to lớn, để Quý Đình Tự leo lên như chơi cầu trượt.
Quý Đình Tự thích ăn kẹo, Hạ Chước luôn mang theo một hộp kẹo socola, mèo con vì muốn ăn kẹo mà không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào, đứng nhón chân ôm lấy đầu sói lớn và hôn "muamuamua" vào đó, mỗi lần hôn đều gọi tên Hạ Chước một tiếng.
Hạ Chước là cháu trai thứ hai trong gia đình, mọi người đều gọi anh là anh hai, Quý Đình Tự cũng học cách gọi, nhưng cậu phát âm không rõ, gọi anh hai thành "yêu dấu". (T/N: Anh hai là [Èr gē] vì bé nó còn nhỏ phát âm chưa chuẩn nên đọc thành [Ài de] – yêu; nên mình dịch thành 'yêu dấu' nhé)
Hạ Chước trêu đùa: "Tiểu Tự có thích anh không, gọi anh là gì?"
Mèo con chỉ có anh Hạ trong mắt, lạnh lùng đẩy người khác ra, hiện ra nụ cười rộng lớn, mở tay nhỏ ôm chầm lấy anh, thể hiện lòng trung thành bằng cách hét lớn: "Yêu dấu!"
Đó là khoảng thời gian chữa lành hiếm hoi trong thời thơ ấu của Hạ Chước. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.
Chỉ là sau này xa cách quá lâu, khi gặp lại, Hạ Chước đã quên đi người em trai này, và Quý Đình Tự, một con mèo ba tuổi, cũng không còn rõ ràng về ký ức đó nữa.
Cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã có một con sói rất lớn, hay cho cậu ăn kẹo, chơi cầu trượt, và còn đặt cậu lên đầu, để cậu giả vờ làm một đứa trẻ oai phong.
Khi còn nhỏ, cậu còn ngẩng đầu với vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Tại sao các bạn nhỏ đều sợ hãi và bỏ chạy, có phải trông em quá hung dữ không?"
Con sói lớn bên cạnh cậu chỉ biết lắc đầu bất lực: "Đúng vậy, trông em hung dữ lắm."
***
Ở kiếp trước, chính Hạ Chước là người đầu tiên nhớ lại ký ức này, nhưng anh chưa kịp nói thì Quý Đình Tự đã qua đời.
Ký ức bị chôn vùi suốt hai kiếp đã được mở ra lần nữa, Hạ Chước nói xong câu đó rồi quay đầu nhìn Quý Đình Tự một cách yên lặng, ánh mắt xanh như biển sâu khiến người ta vừa lưu luyến vừa đau lòng.
Bởi vì họ rõ ràng đã có rất nhiều cơ hội trong kiếp trước, nhưng tất cả đều trở thành điều tiếc nuối.
"Vẫn chưa nhớ ra tôi sao? Khi còn nhỏ, em hay nói tôi là người anh trai tốt nhất."
Quý Đình Tự cảm thấy trái tim mình bỗng rung động mạnh, và mắt cậu như bị dấm chua làm cay.
Không biết vì sao lại muốn khóc.
Cậu cuối cùng đã nhớ ra, cảm giác khi con sói khổng lồ dùng đuôi quấn lấy cậu trong hang chống gió sao lại quen thuộc đến vậy.
Bởi vì khi còn nhỏ, anh Hạ cũng luôn bảo vệ cậu, khi cậu sắp ngã, anh dùng đuôi quấn lấy cậu, và còn cười nhạo: "Ngốc quá, lớn lên rồi thì phải làm sao?"
Có phải vì ký ức này không?
Lúc ở bên anh, sao lại có cảm giác quen thuộc mà người khác không có?
Quý Đình Tự cảm thấy mình đã bước vào sâu trong sương mù của Hạ Chước, nhưng lại cảm thấy mình vẫn còn đứng ở rìa.
"Anh không còn gì khác để nói sao?" cậu nghiêng đầu hỏi.
"Em đã lớn rồi."
"Đúng vậy, tôi không chỉ lớn lên, mà còn có thể đánh anh."
Cậu hơi tức giận vì Hạ Chước không nói sớm hơn, nhưng nghĩ lại, nếu anh đã nói sớm, cậu sẽ lại tưởng anh là anh trai mình, điều đó thật kỳ lạ...
"Nếu em trách tôi vì không nói sớm hơn, thì đó là vì tôi không muốn em ngay lập tức xem tôi như là anh trai, mà tôi tuyệt đối không muốn chỉ là anh trai của em." Hạ Chước nói với giọng bình thản, nhưng từng câu đều đâm vào trái tim cậu.
Quý Đình Tự cảm thấy mình lại bị nhìn thấu.
"Em đã sớm phát hiện ra tôi có vấn đề sao?" Hạ Chước hỏi.
"Ừm..."
"Thực thể của anh là sói Siberia lai, bình thường không bao giờ ăn bánh mì cứng mà người phương Tây yêu thích, chứng tỏ anh đã lớn lên ở Trung Quốc từ nhỏ, thêm vào đó anh có một số thói quen ăn uống của người Nghi Thành, trong khi tôi cũng là người Nghi Thành, khi tôi tìm kiếm thông tin về những cậu ấm cô chiêu ở Nghi Thành, tôi tình cờ thấy video anh gây náo loạn trong một buổi họp báo."
"Vì sao đã biết sớm tôi có vấn đề mà không nói ra?"
"Bởi vì tôi không chắc anh sẽ ở bên tôi bao lâu." Quý Đình Tự quay đầu, ánh mắt trong trẻo như dòng sông có thể nhìn thấu mọi thứ.
"Damon" cậu vẫn quen gọi anh như vậy: "Tôi biết đêm đó trên núi tuyết có ý nghĩa đặc biệt với anh, và tôi có thể thành thật nói với anh rằng nó cũng rất quan trọng với tôi. Tôi không muốn làm hỏng nó."
"Nếu kế hoạch của anh là rời đi sau khi tôi đã an toàn, thì với tư cách là một người khách tạm thời trong cuộc đời tôi, để bảo vệ ký ức đẹp này, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì sau lưng anh. Anh đối với tôi mãi mãi là một con sói nhỏ tên Damon, nhưng nếu..."
"Nếu tôi muốn ở bên em lâu dài thì sao?" Hứa Chước tiếp lời.
"Thì anh phải thành thật."
"Tôi chỉ tin tưởng anh khi anh chắc chắn không lừa dối tôi."
Hạ Chước mở miệng, nhưng lại ngẩn ra không nói được lời nào.
Bởi vì dù biết mình bị "lừa dối" nhưng Quý Đình Tự vẫn sẵn lòng cho Hạ Chước cơ hội.
Cậu có một nguyên tắc riêng biệt trong cách làm việc của mình, khi cần tỉnh táo thì sẽ tỉnh táo, khi cần hồ đồ thì cũng không để ý.
Chỉ cần những lỗi lầm xảy ra trong nguyên tắc của cậu thì dường như đều có thể được tha thứ, nhưng một khi vi phạm nguyên tắc của cậu, thì sẽ bị loại bỏ vĩnh viễn.
Giống như bây giờ, Hạ Chước biết nếu anh dám nói dối, Quý Đình Tự sẽ không còn tin tưởng anh nữa.
"Tôi chưa bao giờ lừa dối em, Damon Howard là tên tiếng Anh của tôi, ngoài mẹ tôi ra chỉ có em gọi tôi như vậy, tôi có lý do rất quan trọng để đến Newell, nếu tiếp tục dính líu đến công việc trong nước, hành động của tôi sẽ bị hạn chế." Anh thẳng thắn khai báo mọi thứ có thể nói.
"Lý do gì?"
"Hiện tại vẫn chưa thể nói, nhưng tôi chắc chắn sẽ không hại em."
"Ồ." Mèo con cụp mí mắt, đá bay một viên đá nhỏ dưới chân, "Vậy anh nên biết tôi không hòa hợp với bố anh, lần sau gặp mặt tôi có thể sẽ đánh cho ông ta một trận."
"Yên tâm, tôi sẽ giúp em giữ cửa. Tôi đứng về phía em."
Câu cuối cùng làm trái tim Quý Đình Tự vui mừng, cậu nhấn môi hỏi: "Ngay cả khi đối phương là bố anh?"
"Ngay cả khi đối phương là bất kỳ ai."
Quý Đình Tự ngay lúc đó muốn lắc tai, nhưng cậu kiềm chế lại, dựa vào xe như một con mèo: "Lần sau nếu có vấn đề thì nhớ thẳng thắn, những người theo tôi đều như vậy."
"Vậy có nghĩa là em đồng ý để tôi ở lại?" Hạ Chước cúi đầu nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ của cậu, vẻ mặt kiêu ngạo như thể đã chinh phục được con mèo kiêu kỳ nhất thế giới.
Anh thật là khiến người khác muốn đánh! Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.
"Đừng có tự mãn như vậy!"
Quý Đình Tự đập mạnh một cái vào đầu anh, rồi quay người bỏ đi.
Ngay cả dáng vẻ lưng cũng đầy tức giận.
***
Một đoàn người bắt đầu hành trình trở về vào lúc hoàng hôn, vài chiếc xe tải quân đội màu xanh lá cây di chuyển từ từ trên nền trắng tinh.
Gần đây Quý Đình Tự luôn cảm thấy mệt mỏi, không còn sức sống, có lẽ là vì kỳ phát tình mà trước đây đã vượt qua lại đến lần nữa.
Cậu vừa lên xe đã ngủ, đầu lắc lư theo ghế, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt cậu, làm mắt cậu cảm thấy căng thẳng.
Một bàn tay đột nhiên đưa ra, che mắt cậu.
"Hạ Chước?"
"Ừm, sao vậy."
Không có gì đặc biệt, chỉ muốn xác nhận có phải là anh hay không.
Nhưng nói như vậy lại thấy hơi kỳ lạ.
"Tôi bị đau họng." Cậu bịa ra một lý do.
Hạ Chước không nói gì thêm, cậu không nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, ngay sau đó miệng cốc ấm áp được đặt lên môi, hơi nóng làm mặt cậu ấm lên.
"Uống một chút." Hạ Chước dỗ dành.
Quý Đình Tự ngẩng đầu uống một ngụm lớn, suýt nữa thì nôn ra, "Cái này là cái gì vậy, anh muốn đầu độc tôi à!"
"Là nước thuốc thảo dược mà Nien đã chuẩn bị cho em."
"Tôi không phải đã đổ đi rồi sao?"
Cậu nhớ rõ là mình đã đổ đi trước khi ra ngoài!
"Em đổ đi là cà phê mà tôi đã chuẩn bị sẵn."
"Cái gì?! Tôi đã vất vả thế nào mới lấy được mà chỉ là cà phê! Thật là khiến tôi tức chết mà!" Quý Đình Tự bực tức lau sạch thuốc trên miệng vào vai Hạ Chước, rồi bị túm lấy mặt.
Hạ Chước xoa đầu cậu, lại dán trán vào đầu cậu, hơi ấm.
"Có phải sắp đến kỳ phát tình không, ngửi thấy như một quỷ say rượu nhỏ."
"Ừ, về rồi lại phải tiêm thuốc, ngày nào cũng không yên ổn." Quý Đình Tự nghĩ đến kỳ phát tình thì thấy phiền, càng không nói đến việc tuần này không phải tiêm thuốc thì uống thuốc, còn phải ở trong lồng hấp vài ngày, càng thêm phiền.
Cậu có tính cách hiếu động, ghét mọi thứ làm mình trở nên mềm yếu, lại ngại bộc lộ trước mặt người khác, chỉ vì Hạ Chước mới mở khóa "người anh trai rất cưng chiều lúc nhỏ" mà cậu mới vô tư thể hiện mặt "hư hỏng" của mình.
"Nếu không muốn tiêm thuốc, tôi có thể giúp em."
Quý Đình Tự ngẩn ra, xấu hổ liếm môi: "Lại đây."
Hạ Chước hiếm khi lo lắng khi tiến lại gần, chỉ thấy một cái tai mèo nhỏ vung lên rồi đánh vào cằm anh, "Xê ra."
Chỉ trong hai ba giây, cậu đùa với sói đầu đàn như đùa chó con, Hạ Chước chỉ âu yếm nhìn cái tai nhỏ kiêu ngạo của cậu, gỡ một viên kẹo cho vào miệng cậu.
Quý Đình Tự nhắm mắt vẫn ăn mà mặt cười hạnh phúc.
"Tha lỗi cho anh vì đã cho tôi uống thuốc đắng."
Hạ Chước không khỏi lắc đầu, "Nhóc con."
Lúc này, Mạnh Phàm và Rosaline, đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đang cố gắng giả vờ như không tồn tại.
"Cậu chắc chắn là họ không có gì với nhau?" Rosaline hỏi nhỏ, "Nhìn cái cách Hạ Chước nhìn đại ca của chúng ta, có vẻ như có gì đó."
"Không có gì đâu, đại ca vẫn còn mùi của mình." Mạnh Phàm rất kiên định.
"Ôi, ngốc quá!" Chị gái rắn với mái tóc vàng và môi đỏ suýt nữa thì dùng đuôi quất vào cậu ta, "Nếu mà mùi cũng lẫn lộn thì không phải là có gì với nhau, mà là đại ca đã bị làm rồi đó!"
"Hả? Vậy phải làm sao? Đại ca đáng thương của chúng ta, liệu có thể chống lại anh ta không? Quần của anh ta trông như thể có thể đâm chết một con bò!"
"Cái tên ranh con này! Cậu nhìn vào chỗ đó của người ta làm gì!"
Mạnh Phàm vội vàng cuộn tai lớn của mình lên để che mặt đỏ bừng, "Tôi nghe nói alpha thú hoang dã như họ thì ham muốn rất mạnh, sống mũi của anh ta lại cao như vậy, ngón tay giữa dài, tôi hơi lo lắng cho đại ca..."
"Ây dô, chỉ có thể nói mỗi người mỗi số phận." Chị gái rắn thở dài, "Đại ca đáng thương của chúng ta, sau này có thể gặp phải khổ nạn rồi."
Không biết hai người đang cầu phúc cho mình, Quý Đình Tự lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân nhiệt liên tục tăng cao, mặt đỏ như thể có thể vắt nước, áo trong cũng đẫm mồ hôi, chảy dọc theo sống lưng.
Điều đáng lo nhất là, ở cách ba inch trên xương cụt, cảm giác như có những cơn nóng ran và tê dại.
Đau quá...
Muốn thả đuôi ra, để được người khác xoa bóp...
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo con: Sau này tôi thật sự sẽ gặp phải khổ nạn sao...
Sói: Không, chỉ cần em phối hợp với tôi.
Mèo con: Phối hợp như thế nào?
Sói: Trước tiên biến lại hình dạng thật, giơ bụng béo lên cho tôi hít một chút.
Mèo: Mẹ kiếp, tôi biết ngay anh là một tên biến thái! Được rồi, được rồi... Quý Đình Tự vừa đấm anh vừa biến thành mèo, hít một hơi thật sâu cho đến khi mình trở thành con cá nóc, rồi tức giận chỉ vào bụng mình, "Cút lại đây mà hít!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro