Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Con mèo ngốc

Nóng... nóng quá...

Cảm giác như bị nhét vào trong lò nướng, từng miếng thịt đều phải chịu đựng sự tra tấn của nhiệt độ cao.

Quý Đình Tự há to miệng, cố gắng kêu cứu, tay chân điên cuồng vùng vẫy, cố gắng chạy về phía trước để thoát khỏi cái lò nướng lớn này, nhưng đôi chân không thể cử động được.

Nói đúng hơn, cậu hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của đôi chân, như thể dưới thắt lưng đang kéo lê hai vũng bùn lầy lội.

Cậu cảm thấy tất cả độ ẩm trong cơ thể đã bị nướng khô, sắp biến thành một cái xác khô, nội tạng như bị hàng nghìn con côn trùng gặm nhấm không ngừng, da dẻ như bị lột từng miếng.

Cậu đau đớn đến mức muốn chết, sợ hãi đến mức liên tục khóc, nhưng nước mắt không chảy xuống mà là một chất lỏng nóng hổi, nhớp nháp sền sệt, trộn lẫn với từng khối thịt vụn từ khóe miệng chảy xuống. Nhìn kỹ thì thấy — đó là đôi mắt của cậu!

"Meow—!!"

Con mèo kêu lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

Nó ướt đẫm mồ hôi, ngực lông xù phập phồng dữ dội, trên mặt nhỏ còn chưa bằng cái bánh bao đầy nước mắt, những giọt nước mắt làm cho bộ lông của nó bị rối bù.

Nâng hai bàn chân nhỏ lên che mắt, nó co ro người lại thành một cục lông xù xì.

Hít một hơi, thêm nhiều nước mắt lại chảy ra.

Quý Đình Tự cảm thấy xấu hổ, nâng chân lên lau.

Nhưng hai bàn chân trước đã ướt rồi mà không lau được nước mắt, muốn dùng chân sau nhưng chân lại quá ngắn không với tới.

Nó buông chân xuống, nằm úp mặt, giấu khuôn mặt nhỏ ướt nước mắt.

Đau quá... Đau đến mức không thở nổi...

Sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy...

Trong giấc mơ, cậu bị gãy chân và bò trong vũng máu, trở lại thành hình dạng mèo con bị lửa thiêu đốt, răng và nhãn cầu đều bị nung chảy và rơi xuống, ngay cả linh hồn cũng vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cậu sợ đến mức run rẩy không ngừng, dùng sức giấu mặt vào hai bàn chân trước mà không thể xua đi nỗi sợ hãi, những chi tiết và cảm giác đau trong giấc mơ thực sự quá chân thật, chân thật như thể... cậu đã bị thiêu chết trước đây.

Đã hơn mười năm Quý Đình Tự không nằm mơ và khóc. Lần cuối cùng là khi mẹ cậu qua đời, vừa mới tỉnh dậy đã cảm thấy sự tuyệt vọng và bất lực thấu tận tâm can khiến cậu ngây người suốt năm phút, nhưng sự sợ hãi và cảm giác đau vẫn không biến mất, vẫn cảm thấy nóng đến mức muốn chết.

Nhưng nhanh chóng cậu nhận ra — không phải bản thân nóng, mà là người dưới mình nóng.

Hạ Chước không biết đã bất tỉnh từ lúc nào, giờ toàn thân nóng bỏng!

"Meow?" Damon?

Con mèo đạp lên ngực anh, không có phản ứng.

"Meow meow!" Damon tỉnh lại đi!

Nó vỗ vỗ mặt anh, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Con mèo lo lắng xoay quanh ngực anh hai vòng, lùi lại vài bước, "vèo" một cái nhảy vào đống tuyết và ngã lăn ra.

Nhưng nó không dám lãng phí thời gian, một cú nhảy vọt, biến trở lại hình người, vừa mặc đồ vừa kiểm tra vết thương của Hạ Chước.

Vết thương do dao ở bụng trái giờ đã chuyển sang màu đen đỏ, máu lớn đã thấm ra và đông lại ngoài băng gạc, đôi môi nhợt nhạt của anh đã đóng băng một lớp, nằm trên đất yên tĩnh như một bức tượng.

Mất máu quá nhiều và sốt cao, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ chết.

Quý Đình Tự từ từ đỏ mắt, cúi đầu suy nghĩ vài giây, rồi bất ngờ rút ra thanh dao dài trong tuyết, cúi xuống và đặt trán chạm trán với Hạ Chước.

"Đợi tôi, Damon."

"Tôi nhất định sẽ đưa anh về."

Trong bảy năm qua, dù sống hay chết, Quý Đình Tự chưa bao giờ bỏ lại bất kỳ đồng đội nào.

Cậu cúi người ra ngoài, khi ra khỏi hang mới phát hiện trời dần sáng lên, nhìn về phía chân trời màu vàng nhạt, gió lạnh mang theo những mảnh tuyết làm bay tóc cậu, ánh sáng ban mai dường như đang nằm trong đôi mắt màu hổ phách của cậu.

Quý Đình Tự mất vài giây để xác định phương hướng, sau đó chống tay lên tuyết và thực hiện một cú nhảy đẹp mắt, xương cổ tay mảnh mai quay nửa vòng, như một con báo rơi xuống từ cửa hang cao.

Sói đầu đàn đã ngã xuống, con mèo phải ra ngoài tìm kiếm cơ hội sống.

***

Hạ Chước tỉnh dậy vì bị nóng quá.

Toàn thân nóng bừng, khí huyết dồn xuống liên tục, mồ hôi nóng nhớp nháp phủ lên cơ thể, trông khác hẳn so với vẻ mặt gần như đã chết trước đó.

Anh cảm thấy nóng đến chóng mặt, tưởng mình đã xuống địa ngục và đang bị chiên trong chảo dầu, vội vàng muốn tìm một mảnh đá lạnh lớn để làm mát.

Nhưng khi đưa tay sờ, quả thực có.

Chỉ có điều không phải là một mảnh đá lạnh, mà là một con mèo nhỏ lạnh lẽo.

Quý Đình Tự đang mặt đỏ bừng thu mình trong vòng tay anh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, làn da trắng mịn như ngó sen, hàng mi đen dày ướt đẫm dính chặt lại với nhau, chóp mũi và đôi môi cũng ướt át, đỏ hồng, trông như chỉ cần cắn một miếng là có thể giải khát.

Nhìn xuống, cả hai người đều đã cởi áo.

Hai lồng ngực mỏng manh và rắn chắc dán chặt vào nhau không chút ngăn cách, truyền cho nhau mồ hôi và nhiệt độ cơ thể.

Hai chân nhỏ của omega quấn chặt quanh eo anh, không có khe hở nào.

Hạ Chước đứng đờ ở đó, không phân biệt được giữa kiếp trước và hiện tại.

Trong ký ức, những khoảnh khắc thân mật như vậy chỉ xảy ra ở kiếp trước, và chỉ có một lần duy nhất.

Quý Đình Tự trong kỳ phát tình, lại vô tình dính phải rượu, khiến thân thể nóng bỏng đầy mê hoặc như một con rắn trườn tới, Hạ Chước dù đã cố gắng đến mức bẻ gãy cả một chiếc đèn tường, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà chạm vào cậu.

Ban đầu chỉ dùng tay.

Anh biết nếu tỉnh táo, đối phương chắc chắn không muốn gần gũi mình, nên không làm gì thêm, chỉ theo đúng quy tắc để giúp cho cậu cảm thấy thoải mái vài lần, đợi cơn kích thích giảm xuống rồi tiêm thuốc ức chế.

Nhưng khi anh rút lui, Quý Đình Tự đột ngột tiến lại gần, không chờ đợi được, nắm lấy tay anh và hôn từng ngón một.

Hạ Chước lúc đó đang nghĩ gì?

Anh suýt nữa đã đè Quý Đình Tự xuống giường và hành xử như một con dã thú.

Nhưng lý trí còn sót lại khiến anh thực hiện một bước cuối cùng, dùng hết kiên nhẫn để dỗ dành: "Tiểu Tự, đừng kháng cự tôi, được không? Em xem, tôi đã kiềm chế rất tốt, nếu em không muốn, tôi sẽ không làm gì cả."

Giọng nói của anh vừa êm dịu vừa quyến rũ, Quý Đình Tự trở nên ngoan ngoãn hơn một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mong đợi.

Nhưng ngay trước khi Hạ Chước định hôn cậu, lịch sử lại tái diễn.

Giống như đêm tân hôn, Quý Đình Tự ra sức đẩy anh ra, thậm chí còn phản ứng điên cuồng hơn.

Cậu la hét điên cuồng, khóc lóc, đập phá đồ đạc, và liên tục xin lỗi một ai đó mà anh không biết rõ là ai.

Hạ Chước lúc đó mặt không cảm xúc, giữ nguyên tư thế ngồi, cho đến khi cậu dừng lại mới bình tĩnh hỏi: "Vậy vừa rồi em xem tôi là người khác, hay chỉ xem tôi như một cái cọc?"

Quý Đình Tự đứng hình, không nói nên lời.

Hạ Chước đứng dậy, cài cúc áo vest, lạnh lùng nói: "Nếu em chỉ cần sự thoải mái, tôi không phiền. Nhưng nếu em xem tôi như người khác, thì đời này em đừng mong gặp lại tôi nữa."

Anh lúc đó hèn hạ và ngu ngốc, không chỉ không biết cách hỏi cho rõ, mà cũng không nhìn ra nổi đau rõ ràng của Quý Đình Tự, chỉ biết muốn cậu khuất phục và cúi đầu trước mình.

"Anh còn cúi đầu nhìn xuống nữa, tôi sẽ đánh chết anh."

Âm thanh quen thuộc của sự tức giận vang lên bên tai.

Hạ Chước ngay lập tức rút khỏi ký ức, và xác nhận rằng hiện tại chính là kiếp sau.

Quý Đình Tự ở kiếp trước không thể có giọng điệu hống hách như vậy.

Anh lắc đầu, không biết đã cảm tạ trời đất bao nhiêu lần vì cho anh cơ hội sống lại, ôm chặt người trong lòng hơn một chút, cơ thể yếu ớt của omega không còn nhiều nhiệt lượng, gần như toàn bộ đã bị anh hấp thu.

"Thức dậy sao không nói một lời nào?" Tôi tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...

Giọng nói của Quý Đình Tự nghe có vẻ sắp khóc. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.

Hạ Chước vuốt ve gương mặt cậu, từ từ tiến lại gần, hơi thở nhẹ nhàng như muốn hôn cậu, "Tiểu Tự..."

"Anh muốn làm gì nữa vậy?" Quý Đình Tự lẩm bẩm, nhưng không tránh đi.

"Tôi đang nghĩ, nếu bây giờ tôi hôn em, em có còn đẩy tôi ra không?"

"? Đây là câu hỏi quái quỷ gì vậy, nếu tôi không đẩy anh ra, anh còn định đá lưỡi luôn không!" Cậu có vẻ hung dữ như thể sắp giơ tay đánh nhau, nhưng giữa những lọn tóc rối, vành tai lại lén lút đỏ lên.

Hạ Chước bật cười nhẹ, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt cậu, nhìn vào mắt cậu và dịu dàng nói: "Đừng kháng cự tôi, được không? Em xem, tôi đã kiềm chế rất tốt, nếu em không muốn, tôi sẽ không làm gì cả." Chỉ cần em sống bên tôi, tôi sẵn sàng đợi bao lâu cũng được.

Một lúc lâu sau, Quý Đình Tự mới nhỏ giọng đáp một từ: "...Ừ."

Rồi cậu bị ôm chặt lấy, hai khuôn mặt và ngực dán sát vào nhau, rõ ràng đã vượt qua ranh giới, nhưng Quý Đình Tự không có ý định lùi lại.

Đây là lần đầu tiên cậu khao khát một cái ôm của ai đó đến vậy, mong chờ cơ thể của người đó ấm lên, thậm chí phát điên vì muốn chui vào vòng tay của Hạ Chước, cầu xin anh—

Xin đừng hôn mê nữa, đừng trở nên lạnh lẽo nữa, đừng chỉ xuất hiện trong cuộc đời tôi một đêm rồi biến mất, đừng để tôi phải mang về một xác lạnh lẽo sau khi cùng anh chiến đấu và sống sót.

Hãy để sau này khi tôi nghĩ về anh, chỉ nhớ rằng anh là một con sói nhỏ tên là Damon, đã chiến đấu vì tôi và chết đi.

Khi nghĩ đến những điều này, trái tim cậu như bị lửa thiêu đốt, không thể không cọ xát thêm vào lòng Hạ Chước.

Hạ Chước dường như hiểu cậu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, từng nhịp, dịu dàng làm cho người trong lòng cảm thấy an ủi.

"Mèo con ngốc nghếch, tôi sẽ không bao giờ rời đi, cũng sẽ không biến mất."

"Tôi sẽ ở bên em thật lâu, cho đến khi em không còn sợ hãi, cho đến khi cuộc sống của em chỉ đầy những điều hạnh phúc và niềm vui."

Kể cả trong kiếp trước, anh đã hơn Quý Đình Tự mười tuổi, không khỏi trong lúc thấy cậu thể hiện sự yếu đuối, dùng cách cư xử như đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn để dỗ dành cậu.

Quý Đình Tự trước đây đã bị lửa thiêu đốt, giờ đây như được cứu sống, cảm giác như đang chìm vào biển cả, không hiểu sao lại muốn khóc.

"Damon, tôi đã... nhiều năm không nhận được quà, sau khi mẹ tôi qua đời."

Người ta không tiếc dành lời khen cho kẻ mạnh, nhưng lại thường quên chuẩn bị quà cho họ.

Cậu lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi, Hạ Chước lập tức hiểu ý cậu—như thể anh từ trên trời rơi xuống, giống như một món quà mà ông trời ban cho cậu.

Chỉ là cậu đã quen với việc giả vờ mạnh mẽ, đã quên mất cách nói ra những lời mềm mại đó.

Ngón tay của Hạ Chước rời khỏi má cậu, lướt qua mũi: "Em có thể gia hạn món quà này mãi mãi, cho đến ngày em không muốn có nó nữa."

***

Bầu không khí ấm áp khiến người ta quên cả thời gian, mãi đến khi Hạ Chước mới nhận thấy có điều gì đó lạ lùng.

"Em cho tôi ăn cái gì vậy?"

Sao lại có mùi như rỉ sắt trong miệng?

"Hê hê, huyết nhung hươu, tôi đã vất vả lắm mới tìm được đấy." Quý Đình Tự nói một cách bí ẩn.

Loại này bổ dưỡng vô cùng, công dụng tương đương như nhân sâm trăm năm, ngày xưa chủ yếu dùng cho những người đàn ông yếu sinh lý để tăng cường sinh lực. Chỉ cần uống một bát nóng trước khi hành sự là có thể sung mãn cả đêm, thậm chí còn có thể giữ được mạng trong lúc nguy cấp.

"......" Hạ Chước lập tức cảm thấy trong miệng có một mùi tanh hôi, buồn nôn đến mức muốn ói.

Quý Đình Tự cười to, như một kẻ xấu xa thành công trong việc trêu chọc người khác.

"Đừng có chê mà, nếu không có thứ này thì anh đã lạnh ngắt từ lâu rồi."

Cậu ghé vào tai Hạ Chước nói điều gì đó, rồi thấy trên gương mặt ngàn năm bình thản của anh bỗng hiện lên vẻ ngạc nhiên đến sững sờ, ánh mắt liếc xuống phía dưới: "Không có... mà cũng có thể lên sao?"

"Đâu ai biết, nhưng những người đã dùng đều nói tốt." Quý Đình Tự gãi gãi mũi.

Nhưng tôi chưa dùng qua!

"Không có thì có lên được hay không tôi không biết" Hạ Chước cảm nhận một chút "nhưng có thì chắc chắn sẽ lên."

"Anh còn dám nói!" Quý Đình Tự dùng hai ngón tay làm thành hình cái kéo, kêu kẹp kẹp: "Nếu anh còn đụng vào tôi nữa, tôi sẽ bẻ gãy nó thật đấy!"

Hạ Chước vội vàng ôm chặt con mèo đang nổi giận vào lòng, áp má vào tai cậu.

"Không đụng vài, để tôi ôm một lúc cho đỡ mệt."

Ôm như vậy một lúc, càng ôm càng cảm thấy không ổn, Hạ Chước sờ trán mình, lại sờ trán cậu, cuối cùng cúi đầu dán vào cậu.

"Sao lại nóng như vậy? Em sốt rồi."

"Chắc không đâu..."

Hạ Chước đưa tay ra sờ lưng cậ, nóng đến mức làm bỏng tay.

"Đã nóng như vậy mà em không cảm thấy sao?"

Giọng anh có chút nghiêm khắc, anh kéo quần áo lại cho Quý Đình Tự, rồi cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cậu.

"Lại đây tôi ôm em."

"Người anh vừa mới ấm lên một chút..."

"Lại đây."

Hạ Chước rõ ràng không muốn lặp lại lần thứ ba.

Quý Đình Tự gãi đầu, chen vào lòng anh, cơ thể lập tức được bao phủ bởi hơi ấm của anh.

Hạ Chước lấy một nắm tuyết bỏ vào trong miệng, làm tan ra rồi đưa cho Quý Đình Tự uống, cậu hơi khó chịu uống vào, "Có lẽ là do vết thương bị viêm rồi."

"Ừ."

"Tôi tưởng anh sẽ mắng tôi..."

Cậu có chút hối hận, nếu lúc đó ngoan ngoãn để Hạ Chước xử lý vết thương thì có lẽ sẽ không bị sốt.

"Tôi đã muốn mắng rồi, nhưng thấy em tội nghiệp quá nên không đành lòng. Để mắng sau vậy." Hạ Chước tìm tuyết sạch trong đống tuyết để xoa tay xoa chân cho cậu, cố gắng làm cậu cảm thấy thoải mái hơn và giảm nhiệt độ nhanh hơn.

"Còn có thể ghi nợ sao? Hôm nào rảnh rỗi, đột nhiên kéo tôi lại để mắng một trận?"

Hạ Chước dừng lại.

"Em có biết khi em nói về tương lai của chúng ta nó tự nhiên như thế nào không?"

"......"

Đương nhiên biết, vì tôi luôn cảm thấy chúng ta đã sống cùng nhau rất nhiều năm rồi.

"Sau này cũng không mắng em, lúc nào tôi cũng không nỡ." Hạ Chước nói.

"Thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi." Quý Đình Tự cười toe toét, "Cốc nước anh cho tôi uống vừa rồi tanh chết đi được, toàn mùi máu trong miệng anh, hay là không uống, để tôi chết vì sốt còn hơn."

Hạ Chước cười, véo má cậu và trách móc: "Giờ đã là lúc nào rồi mà em vẫn còn làm quá như vậy?"

"Vừa nãy có con chó nào nói không mắng tôi?"

"Chỉ có em dám gọi tôi là chó."

Anh âu yếm xoa nhẹ tai của con mèo.

Quý Đình Tự chê bai mùi huyết nhung hươu trong miệng, Hạ Chước rửa tay trong đống tuyết cho sạch, rồi trực tiếp giữ tuyết trong tay để cho cậu uống.

Bếp đã hết khí ga sau khi nấu mì, chỉ có thể làm chút nước ấm như vậy.

Quý Đình Tự cầm tay anh uống hết một hơi, Hạ Chước thắc mắc: "Mèo không phải thường liếm nước sao? Sao em không đưa lưỡi ra?"

Anh đúng là biến thái, tôi có điên mới đưa lưỡi cho anh xem.

"Tâm trạng không tốt, không muốn làm."

"Cố gắng chịu đựng một chút, ra ngoài rồi tôi sẽ tìm nước ấm cho em uống."

"Còn anh thì sao?" Quý Đình Tự làm sạch cổ họng, lẩm bẩm nhỏ: "Ra ngoài rồi muốn yêu cầu gì từ tôi..."

Hạ Chước nghĩ thầm rằng anh chỉ muốn Quý Đình Tự bình an vô sự, nhưng đây không phải là phần thưởng mà Quý Đình Tự phải dành cho anh, mà là lời hứa anh muốn dành cho Quý Đình Tự.

Suy nghĩ một lúc, anh nói: "Tôi muốn câu trả lời của em."

Quý Đình Tự nghe vậy, mặt bừng đỏ, vừa định lên tiếng thì bị Hạ Chước chặn lại: "Đừng có nghĩ đến việc lấp liếm, tôi biết là em hiểu rõ."

"Anh mẹ nó..." Quý Đình Tự xấu hổ đến mức mắt trợn tròn, "Có ai như anh không? Anh đang theo đuổi người hay đòi nợ đấy? Anh thực sự làm tôi phát điên!"

Thái độ tức giận của cậu có một sức hút không thể tả, tràn đầy năng lượng. Hạ Chước nhìn một lúc, rồi đột ngột rút tay từ hông cậu ra, khiến Quý Đình Tự đâm thẳng vào lòng anh.

"Nếu theo đuổi em dễ dàng như đòi nợ, chỉ cần dùng những phương pháp đơn giản thô bạo, thì ngay từ lần đầu tiên gặp em trước quán rượu tôi đã thành công rồi."

"...... Anh lúc đó định làm gì!" Quý Đình Tự nheo mắt lại.

Cậu không tin là còn có chuyện nào biến thái hơn việc giấu thuốc lá của cậu rồi lén lút hút!

"Tôi chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, xe của tôi lúc đó có nắp capo rất thấp và đủ rộng, rất phù hợp với em..."

Giọng Hạ Chước đột nhiên hạ thấp, mang theo vẻ cám dỗ, cố tình nuốt mất vài từ cuối. Quý Đình Tự tò mò hỏi: "Phù hợp với tôi cái gì? Để lái xe?"

"—Phù hợp để em nằm lên, cùng tôi qua đêm dưới bầu trời sao."

Á á á á á á !!!!!!!!!!

Làm thế nào anh có thể nói những lời này mà mặt không đổi sắc vậy!

Gương mặt đỏ ửng của Quý Đình Tự, vốn đã vì sốt mà đỏ lên, giờ đây càng đỏ hơn nữa, trong lòng cậu hiện ra hàng triệu câu chửi thề, từng chữ như đâm vào trái tim bẩn thỉu của Hạ Chước: "Anh biến thái, mơ đi! Tôi thề sẽ không bao giờ có ngày đó!"

Hạ Chước mỉm cười, không cử động, đứng yên để mặc cho cậu chọc, đợi khi cậu mệt mỏi và im lặng lại, anh nghiêm túc nói: "Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, đừng nghĩ rằng đến lúc đó em vẫn có thể từ chối tôi."

Những ngày qua, anh đã phải chịu nhiều sự từ chối quá đủ rồi, tích đầy một bao lớn.

Miệng của Quý Đình Tự cứ như mắc phải chứng từ chối cực kỳ nghiêm trọng, lúc nào cũng nói "không" với anh. Xấu hổ là một chuyện, chưa chuẩn bị sẵn sàng là chuyện khác, nhưng Hạ Chước chưa bao giờ tự hỏi liệu yêu cầu của mình có quá mức không.

Sói khi săn mồi luôn chờ đợi thời cơ, ra tay chính xác. Sớm muộn gì Hạ Chước cũng sẽ khiến Quý Đình Tự không còn nói ra được câu từ chối nữa.

Đến lúc đó, Hạ Chước muốn hôn cậu thế nào, Quý Đình Tự sẽ phải mở miệng ra như thế, muốn cho cậu ăn gì, cậu sẽ phải ăn cho hết.

Anh muốn cùng cậu môi kề môi, làm tất cả những việc của người yêu nhau mà trong quá khứ chưa kịp làm.

***

Khi mặt trời xuyên qua lớp mây dày, lên đến giữa trời, cứu viện cuối cùng đã đến.

Nhưng không phải là đồng đội của Quý Đình Tự.

Cảm ơn món huyết nhung hươu đó.

Dưới chân núi tuyết có hàng chục hộ gia đình, sống nhờ vào việc săn bắn. Mỗi khi sáng sớm sau khi tuyết vừa ngừng rơi, lúc động vật đói nhất, sẽ có một số lượng lớn người dân lên núi săn bắn.

Nếu may mắn, săn được nhiều thú quá không mang hết được, họ sẽ đào một cái lỗ trong tuyết để cất giữ một phần, sau đó quay lại lấy. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.

Quý Đình Tự đã phải lục lọi mười mấy cái lỗ tuyết mới tìm thấy con hươu đực đó, khi lấy máu hươu, cậu đã để ý lấy thêm một ít, khi trở về đã rắc máu hươu trên đường đi, vết máu đỏ tươi trở thành dấu hiệu, chỉ đường cho những người đến lấy hươu tìm thấy họ.

"May mà cậu thông minh, nếu không tối nay tuyết rơi, các cậu đã phải chôn mình trong núi rồi!" Thợ săn Sangbu đang ngồi trên xe, hát những bài hát thảm họa.

Nhưng Quý Đình Tự lại cảm thấy giọng hát đó thật sự hay vô cùng.

"Sangbu, gần đây có bác sĩ không? Bạn tôi cần điều trị gấp."

"Có đấy! Hàng xóm của tôi là một thầy thuốc bình thường nấu rượu bán. Nếu các cậu mua rượu, có thể được xem bệnh miễn phí."

Hạ Chước và Quý Đình Tự ngồi ở khoang sau của xe mui trần, đắp chăn bông hoa lớn màu đỏ vui vẻ, nghe những lời này không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động.

Họ dựa vai vào nhau, nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng nhau quay đầu ngắm mặt trời vàng trên sườn núi.

Quý Đình Tự đưa tay bắt ánh sáng, thở dài: "Thật tuyệt."

Trời đã sáng, gió đã ngừng.

Dãy núi tuyết lộ ra khung xương trong suốt của nó.

Họ vẫn sống sót.

Tác giả có lời muốn nói:

Sói: "Sao em lại nóng thế, em bị sốt à?"

Mèo: "À đúng đúng, tôi bị sốt, còn anh thì ngứa ngáy, mà anh lại chỉ nghĩ đến việc cùng tôi đi ra ngoài và làm bậy."

Sói: "Đừng tức giận, đuôi đây cho em."

Mèo: "Thế thì khá hơn rồi."

QuýĐình Tự ôm chặt cái đuôi lớn của sói, hai chân kẹp lấy gốc đuôi, cọ cọ mộtchút, rồi ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro