Chương 03: Ánh mắt nhìn con mồi
Quý Đình Tự ngẩn người đứng đó. Cậu thề rằng nếu là bất kỳ ai khác nói với cậu như vậy, cậu sẽ xấu hổ đến mức đánh người đó một trận. Nhưng khi câu nói này thốt ra từ đôi môi của người đàn ông trước mặt, lại khiến trái tim cậu như có một bàn tay vô hình đang khẽ chạm vào.
Đó có phải là lý do về màu sắc, tại sao đôi mắt của anh trông thâm tình đến vậy? Giống như viên đá quý chất chứa những câu chuyện buồn. Ánh mắt ấy kết hợp với giọng nói khàn khàn của anh, khiến mỗi lời nói thốt ra đều trở thành một bài thơ tình da diết.
Quý Đình Tự không thể kìm lòng được trong đầu xây dựng một bối cảnh phù hợp cho anh— có lẽ là một nam diễn viên con lai mang vẻ đẹp sắc nét, đang quay một bộ phim tình cảm bi kịch dưới bộ lọc màu xám xanh tại một thị trấn nhỏ ở Tây Virginia, nơi mưa dầm kéo dài và tràn ngập hương cỏ xanh.
Về lý do tại sao là bi kịch? — Vì cảm giác góa vợ từ anh quá rõ ràng! Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Quý Đình Tự đã nghĩ rằng anh chắc hẳn vừa mất vợ không lâu.
Nhưng giờ xem lại, có lẽ đây chỉ là cách tán tỉnh của anh? Còn cậu thì thực sự đã bị rung động.
Chậc...
Quý Đình Tự cảm thấy hơi thất bại, như thể mình là con mèo bị đè xuống đất, không có sức phản kháng, nhưng sự hiếu thắng trẻ con vô dụng của cậu lại khiến cậu không muốn thua cuộc lúc nào.
Cậu đưa ngón tay tạo thành chữ V, kẹp lấy cằm của người đàn ông trước mặt, khẽ nâng cằm anh lên, đánh giá một cách lả lơi: "Mặc dù đôi mắt của anh thực sự rất quyến rũ, nhưng mỗi năm tôi bị tán tỉnh hàng chục lần, và anh là người quê mùa đấy."
Vì vậy, anh nên dừng lại đúng lúc đi.
Nhưng hành động tiếp theo của người đàn ông lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
Hạ Chước hơi nghiêng đầu, áp mặt mình vào lòng bàn tay của Quý Đình Tự.
Đôi mắt anh ướt át hơn, yết hầu di chuyển chậm rãi, dáng vẻ thận trọng nhưng lại đầy khao khát khiến người ta cảm thấy anh đã mong chờ sự vuốt ve này từ rất nhiều năm.
"Nếu em thích đôi mắt của tôi, tôi có thể để nó luôn nhìn vào em." Giọng nói của Hạ Chước mang theo sự lạnh lẽo của núi tuyết, tựa như chiếc đàn cello phát ra giai điệu bi thương lướt qua sóng biển hàng chục năm, quyến rũ và đầy mê hoặc.
Quý Đình Tự thầm chửi thề một tiếng, vì cậu cảm thấy trái tim mình lại bị níu lấy, "Anh nên buông tay ra đi."
Không đánh lại được thì rút lui, cũng không thể giống như mèo lao lên cắn người được.
May thay, Hạ Chước không níu kéo, lập tức buông tay.
Nhưng mà——
Quý Đình Tự nhìn xuống tay trái đang cầm điện thoại của mình: "Tay kia nữa."
Ch3t tiệt, sao lần này lại không chút đề phòng nào, lặng lẽ để người ta khóa cả hai tay mà không hề hay biết.
Hạ Chước cười và làm theo, khi buông tay ra, đầu ngón tay anh dường như vô tình chạm vào khớp xương nhỏ trên cổ tay của Quý Đình Tự.
Quý Đình Tự cảm nhận được điều đó, nhưng cậu không muốn tính toán thêm, nếu không ai biết người đàn ông kỳ lạ này sẽ nói ra điều gì nữa.
Cậu thực sự không thể chống đỡ nổi khi có người nhìn cậu với ánh mắt như thế mà ngâm thơ tình.
Quý Đình Tự bước xuống xe và rời đi.
"Tôi bị mất trộm rồi." Giọng nói của Hạ Chước vang lên từ phía sau.
Vậy thì lsiên quan gì đến tôi? Đâu phải tôi làm!
"Bị trộm ở đâu?" Quý Đình Tự không biết vì sao mình lại quay người lại hỏi.
"Ở cổng vào. Một cậu bé nói với tôi rằng đã lâu rồi cậu ấy chưa ăn gì. Tôi bảo xin lỗi, tôi cũng lâu rồi chưa ăn. Sau đó, cậu ấy chia cho tôi nửa chiếc bánh mì baguette. Tôi đang lo không biết cảm ơn cậu ấy thế nào, thì cậu ấy đã giúp tôi nghĩ ra cách——khi tôi đi vệ sinh xong quay lại, cậu ấy đã biến mất cùng với ba lô và toàn bộ đồ đạc của tôi."
"Hahaha, đó là những tên trộm chuyên nghiệp, chuyên trộm những người từ nơi khác đến như anh." Quý Đình Tự cười lớn, khuôn mặt bị ánh hoàng hôn bao phủ, tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại như kem, khiến người ta không thể kiềm chế mà muốn lao vào và nếm thử.
Yết hầu của Hạ Chước lặng lẽ chuyển động lên xuống.
"Đồ đạc thì không tìm lại được nữa đâu. Tôi sẽ nhờ người theo dõi trên chợ đen xem có ai bán giấy tờ của anh không." Quý Đình Tự lấy ra một xấp tiền từ túi và đưa cho anh.
"Hmm?"
Giọng của Hạ Chước, dù chỉ thốt ra một từ đơn, cũng như chứa đựng sự đắm say.
Quý Đình Tự bất đắc dĩ nhéo nhéo tai, đưa tiền về phía trước: "Cầm lấy đi, không phải vừa nói lâu rồi chưa ăn gì sao?"
"À... đúng rồi." Hạ Chước đá văng gói bánh quy ép trên mặt đất, "Cảm ơn chủ nhiệm Quý, bây giờ tôi đang rất túng quẫn."
Thực tế là anh vừa ký tấm séc 200.000 tệ (~700 triệu VNĐ) cho người hướng dẫn.
Quý Đình Tự như một chú mèo máy Doraemon, lại lấy ra gì đó từ túi và nhét vào tay anh. Hạ Chước nhìn xuống, hóa ra là một viên kẹo.
Viên kẹo nhỏ được gói trong giấy nhựa trong suốt đủ màu sắc, bị vò nhàu nát, giống như viên kẹo mà một đứa trẻ coi như bảo bối giấu trong túi, không nỡ ăn.
"Phần thưởng cho tôi à?" Anh cười như đang chọc ghẹo một đứa trẻ.
Quý Đình Tự không kìm được mà lườm anh một cái, người này đang nghĩ gì vậy?
"Kẹo này để giữ mạng cho anh đấy. Lần sau nếu bị trộm, nhớ yêu cầu người ta để lại kẹo cho anh. Buổi tối ở Newell rất đáng sợ, không đủ năng lượng là anh sẽ ch3t đấy."
Sự tốt bụng của Quý Đình Tự khiến người ta mềm lòng. Rõ ràng vừa bị trêu tức đến phát cáu, nhưng sau khi nghe Hạ Chước bị mất cắp, cậu lại đưa cho anh cả tiền lẫn số kẹo còn lại của mình.
Hạ Chước ngẩn ngơ, quên cả việc nhận lấy.
"Chậc, không cần thì trả lại đây."
Kẹo này ở nước ngoài không có bán, cậu chỉ còn lại vài viên.
"Tôi đâu nói là không cần." Hạ Chước lập tức bóc một viên ăn, sau đó kéo túi áo khoác của Quý Đình Tự, đặt lại những viên kẹo còn lại vào trong, "Phần còn lại để dành cho em."
Một loạt hành động lưu loát, tự nhiên như thể đã quen từ lâu.
Quý Đình Tự bỗng cảm thấy như lạc vào một thế giới xa lạ, như thể cậu và người đàn ông trước mặt đã quen biết từ lâu, chỉ là đã lâu rồi họ không gặp lại nhau.
"Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Ngón tay của Hạ Chước khựng lại một chút, động tác giúp anh gài lại túi áo giống như đang nhẹ nhàng vuốt phẳng một vết sẹo. "Chưa từng. Ngoài ra, phương thức bắt chuyện của em cũng không có gì mới mẻ."
"Vậy sao, haha."
Quý Đình Tự cười giả lả, không chút cảm xúc. Không hiểu sao, nhìn thấy vẻ mặt như "vừa mất vợ chưa được mấy ngày đã bị nhắc lại chuyện đau lòng" của anh, cậu cảm thấy bực bội, muốn dập điếu thuốc trên tay nhưng không tìm thấy chỗ nào để dập.
Khi cậu đang vung điếu thuốc và nhìn xung quanh, bỗng cảm nhận được hai ngón tay mát lạnh đột ngột chạm lên mu bàn tay mình, như đang lau chùi một chiếc bình cổ dài, nhẹ nhàng trượt xuống, và điếu thuốc chỉ còn một nửa đã nằm trong tay Hạ Chước.
Anh kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, dùng ngón cái và ngón đeo nhẫn chà xát phần đầu thuốc đang đỏ lửa để dập tắt, không chút ngần ngại cầm điếu thuốc đã qua miệng người khác.
"Tôi sẽ giúp em vứt nó."
Quý Đình Tự nhíu mày, cậu không nghĩ rằng nửa điếu thuốc này sẽ có kết cục là vào thùng rác.
"Em sợ tôi lấy điếu thuốc của em để làm chuyện gì kỳ quặc sao?"
?? Người này có khả năng đọc suy nghĩ sao?
"Anh còn có thể làm chuyện kỳ quặc gì, dùng điếu thuốc dính nước bọt của tôi để xét nghiệm DNA à?"
Quý Đình Tự nhún vai không quan tâm, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt của Hạ Chước làm cậu chấn động, như con ếch bị đèn pha chiếu thẳng vào, cứng đờ tại chỗ.
—— Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt của một người đang tán tỉnh!
Tán tỉnh chỉ là một cách thức, và mỗi người tán tỉnh đều có mục đích riêng, mục đích đó quyết định ánh mắt mà họ sẽ thể hiện khi đối diện với cậu.
Quý Đình Tự lớn lên ở vùng chiến sự, đã gặp nhiều người hơn cả tổng dân số của một số quốc gia nhỏ trên hòn đảo nào đó, cậu rất giỏi trong việc đọc hiểu lòng người qua ánh mắt.
Chẳng hạn như những người muốn ngủ với cậu, ánh mắt của họ đầy tham lam và dục vọng, nhưng cậu có thể nhìn thấu sự yếu đuối mà họ cố gắng che giấu.
Người muốn chinh phục cậu để khoe khoang, ánh mắt của họ có vẻ lịch lãm, nhưng cậu lại thấy rõ sự khinh miệt tự mãn, chỉ cần nhìn cũng biết họ là kẻ ngốc.
Còn những kẻ giả vờ như kẻ chơi bời muốn moi thông tin từ cậu, thì chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt họ luôn chăm chú vào đôi tay của Quý Đình Tự, sợ rằng cậu sẽ bất ngờ tóm lấy và vặn gãy cổ họ.
Nhưng Hạ Chước không thuộc bất kỳ loại nào trong số đó.
Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, khiến người ta liên tưởng đến một con sói đói khát giữa trời tuyết trắng.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Quý Đình Tự cảm thấy sau gáy mình như bị phỏng vì nhiệt độ cao. Cậu bước lùi nửa bước với vẻ mặt cảnh giác, muốn dồn đối phương lùi lại, nhưng không ngờ Hạ Chước lại lập tức tiến tới, đưa tay định bắt lấy cậu!
"Em đang sợ tôi sao?"
Giọng nói bình thản nhưng khiến người nghe cảm thấy tim mình nặng trĩu.
Đồng thời, ánh mắt của Hạ Chước cũng đột ngột thay đổi. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.
Một giây trước còn là biển cả yên bình, nhưng giờ đây lại cuộn lên những cơn xoáy nước dữ dội. Trong trung tâm của xoáy nước, một thứ sắc bén và điên cuồng như hai bàn tay lớn gân xanh nổi lên, từ khóe mắt anh lao ra, bất chấp tất cả mà tóm lấy cậu!
Và Quý Đình Tự dám chắc rằng một khi bị anh bắt được, sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi. Cậu sẽ bị giam cầm mãi mãi, bởi đó chính là ánh mắt thuần túy nhất, nguyên thủy nhất khi nhìn con mồi với sự quyết tâm không gì lay chuyển được.
Anh đã nhìn tôi như thế từ lúc nào?
Khi tôi cúi đầu, anh đã nhìn tôi bao lâu rồi?
Trong lòng Quý Đình Tự bỗng bùng lên một ngọn lửa, cậu nhanh chóng đưa tay ra sau lưng và nắm chặt báng súng, các cơ bắp hai bên hông căng ra như một con báo săn đang giận dữ.
"Xin lỗi, có vẻ như tôi đã làm em sợ."
Hạ Chước như vừa nhận ra sự mất tự chủ của mình.
"Tôi chỉ sợ em ngã nên muốn kéo em lại."
Anh lùi lại một bước, rút tay về, tảng đá lớn trong lòng Quý Đình Tự cuối cùng cũng rơi xuống.
Hành động đột ngột của Hạ Chước khi cố gắng bắt lấy Quý Đình Tự vừa rồi chỉ khiến cậu tức giận chứ không phải sợ hãi, điều đó cho thấy rằng cậu vẫn chưa sợ bị người khác chạm vào, và tất cả những thảm kịch có thể xảy ra đều chưa xảy ra.
Thật may mắn...
Hạ Chước nhắm mắt lại trong sự nhẹ nhõm, rồi khi mở mắt ra, ánh nhìn của anh đã thay đổi hoàn toàn.
Sự tấn công và khát khao xâm lược biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ lịch lãm và vô hại, như thể sự khao khát bệnh hoạn mà Quý Đình Tự vừa thấy trong mắt anh chỉ là diễn xuất.
Người này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt?
"Giữ tôi lại?"
Mẹ kiếp, anh định tụt quần tôi chứ gì!
Quý Đình Tự thực sự khó chịu, tung một cú đấm thẳng vào mặt Hạ Chước.
Nhưng Hạ Chước vẫn đứng yên không động đậy, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi chút nào. Chỉ đến khi cú đấm sắp chạm vào mũi anh, Quý Đình Tự đột nhiên xoay nắm đấm sang một bên, khiến cơn gió từ cú đấm lướt qua trán Hạ Chước, làm vài sợi tóc của anh bay lên.
Quý Đình Tự không nói một lời, quay người bỏ đi.
Hạ Chước lặng lẽ dõi theo cậu rời đi, chờ cho đến khi bóng dáng cậu hoàn toàn biến mất, mới lấy ra nửa điếu thuốc đã cầm trong tay từ trước. Ngón tay với khớp xương rõ ràng mân mê thân điếu thuốc mỏng manh một lúc, rồi anh đặt nó vào miệng, cúi đầu châm lửa.
***
Khi Quý Đình Tự bước vào quán rượu, Mạnh Phàm đã cắt xong miếng cá hồi, vẫy tay với cậu cùng đôi mắt sáng lấp lánh: "Đại ca, mau đến đây! Nước miếng của tôi sắp chảy ra hết rồi!"
Mạnh Phàm là một con thỏ lai giữa thỏ Angora khổng lồ và thỏ cụp tai, với thân hình to lớn và bộ lông dày mượt cùng với hai chiếc tai to mềm mượt thường xuyên rung rinh mỗi khi cậu ta nói chuyện, giống như hai chiếc tai này đang tát vào mặt cậu ta.
Quý Đình Tự cố nhịn cười, đi qua cậu ta và kéo nhẹ tai của cậu ta.
"Cứu tôi với! Có ma đang kéo tai tôi!"
Mạnh Phàm có lá gan nhỏ như hạt kim, lập tức ôm chặt lấy đôi tai của mình, quay đầu nhìn quanh. Những thành viên khác trong đội cũng không kìm được mà đưa tay ra nghịch tai cậu ta.
"Được rồi, cẩn thận kẻo làm cậu ấy rụng hết lông tai đấy." Quý Đình Tự lên tiếng ngăn cản.
Chú thỏ lớn với đôi mắt đỏ hoe đầy cảm kích, hoàn toàn không biết rằng chính cậu mới là kẻ gây ra mọi chuyện: "Đại ca, vẫn là anh tốt với tôi nhất..."
Cảm thấy áy náy, Quý Đình Tự bèn chia một nửa phần cá của mình cho cậu ta.
Có người đang cúi xuống nhặt đồ gần đó, Quý Đình Tự định nhích vào bên trong một chút, nhưng chưa kịp hành động thì một bàn tay đã chạm vào mông cậu qua lớp quần bảo hộ.
"Cái mông vểnh thế này, chắc chắn khi làm tình sẽ rất phê. Mèo con, cơ thể em nóng thế này, phải chăng đang phát tình? Để anh giúp em giải tỏa nhé?"
Quý Đình Tự không chút cảm xúc quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng mình là một gã alpha với mái tóc vàng bờm xờm, cấp bậc không thấp.
Tất cả những vị khách trong quán rượu đều quay lại nhìn, ánh mắt đầy tò mò và háo hức chờ đợi cảnh một omega nhỏ bé bị trêu chọc sẽ khóc lóc cầu cứu như thế nào.
Nhưng Quý Đình Tự chỉ liếc nhìn tay gã một chút rồi lạnh lùng hỏi: "Anh ăn no chưa?"
"...Hả?" Gã tóc vàng ngẩn người.
Trong khoảnh khắc gã đờ đẫn, một bóng đen nhanh chóng lướt qua trước mặt gã, ngay sau đó là cơn đau thấu xương ở cổ tay.
"Á—! Tay của tôi—!" Gã tóc vàng điên cuồng hét lên.
"Gãy rồi."
Quý Đình Tự vặn cổ tay của gã thành một góc độ cong quái dị, nói lạnh lùng trong tiếng xương kêu răng rắc: "Một cái mông vểnh đổi lấy một cái tay, không phải quá hời sao?"
Mọi người trong quán rượu đều sửng sốt, vài giây sau, tiếng huýt sáo trêu chọc vang lên khắp nơi.
Gã tóc vàng mất hết thể diện, ôm cánh tay chạy ra ngoài trong tình cảnh vô cùng nhục nhã.
Có người lén lút nhìn ra phía sau, nhỏ giọng hỏi thăm: "Người đó có lai lịch gì? Cả đời tôi chưa từng thấy một omega ra tay tàn nhẫn đến vậy."
Người hiểu rõ tình hình thì đáp lại bằng giọng thì thầm: "Anh biết đến phòng phóng viên không? Đó chính là lãnh đạo của họ."
"Đó là Quý—" Câu nói của người đó đột ngột dừng lại, miệng há to đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà, vội vã nhìn xung quanh rồi lập tức quay đầu lại.
Và vị "lãnh đạo" mà mọi người đều e ngại khi nhắc đến, lúc này đang ngồi trên ghế, chậm rãi thưởng thức từng miếng cá. Chiến tích đáng tự hào nhất trong cuộc đời của Quý Đình Tự cho đến thời điểm này là việc cậu được thăng chức Chủ nhiệm phóng viên thường trú tại Liên minh quốc gia khi mới 25 tuổi.
Cậu đã có bảy năm kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, nhiều lần trải qua các khu vực chiến sự khốc liệt nhưng vẫn có thể trở về an toàn. Điều này không phải vì cậu có một cặp mông vểnh quyến rũ, mà bởi vì cậu thực sự là một người không dễ đối phó.
Quý Đình Tự là mèo Omega loại Napoleon chân ngắn cấp 3S, sở hữu pheromone như rượu mạnh có tính công kích, và từng giành được ba đai vàng trong các cuộc thi đấu võ tổng hợp quốc tế giữa các giới tính, đặc biệt giỏi cận chiến và bắn tỉa tầm xa.
Đã từng có người trong phần chào hỏi lễ nghi trước trận đấu có hành động khiếm nhã với cậu, và Quý Đình Tự đã không do dự mà đánh cho một con sói hoang Alpha đó phải ôm chặt vùng hạ bộ của mình và chạy trối ch3t, từ đó không bao giờ dám lặp lại hành động đó nữa.
Nói một cách đơn giản, nếu cậu không vui hoặc quá vui, cậu hoàn toàn có thể đánh một Alpha nam nào đó không vừa mắt đến mức phải quỳ xuống gọi baba.
Tình huống bất ngờ kết thúc quá nhanh, các đồng đội yên tâm mà tận hưởng bữa ăn ngon lành.
Trong khi đó, cách cửa quán rượu 50 mét, Hạ Chước ngồi trong chiếc xe của mình tham lam nhìn về phía này.
Hóa ra trước khi kết hôn, Quý Đình Tự là như vậy... Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @only_jeffrey, những nơi khác đều là reup.
Tự tin, mạnh mẽ, có uy quyền của một người lãnh đạo, đồng thời cũng mang vẻ trẻ trung, hoạt bát và đầy cuốn hút của tuổi thanh xuân.
Dù có phần thô lỗ, nhưng rất lịch sự, trước khi bẻ gãy tay người khác, vẫn nhớ hỏi người ta đã ăn uống no đủ chưa.
Không giống một chú mèo, mà đúng hơn là một con sư tử nhỏ đầy sức hút.
Nhưng sau này, cậu đã trải qua những gì mà lại trở nên đờ đẫn, nhút nhát, sợ hãi khi bị người khác chạm vào như vậy?
Hạ Chước đưa tay lên trán, làn gió đêm từ cửa sổ thổi vào làm lay động mái tóc anh.
Trong tầm nhìn của anh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng lén lút, cứ đi vài bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, lẻn vào con hẻm rồi gọi một cuộc điện thoại. Ngay sau đó, có vài Alpha to lớn bước ra từ quán rượu.
Hạ Chước nhíu mày nhìn theo hướng họ đi, rồi xuống xe và theo dõi.
Ngay khi anh rời đi, một chiếc xe Mustang màu đỏ rực rỡ gầm rú lao tới, phanh gấp trước cửa quán rượu, và một người thanh niên từ trong xe bật ra ngoài.
Cậu ta có vóc dáng cao, tuổi còn trẻ, mặc một bộ trang phục kỳ lạ màu xanh đậm, mái tóc dài cứng cáp thả tự do trên vai, xen lẫn vài sợi dây màu sắc, và trên lưng đeo một lưỡi dao cong đủ lớn có thể che kín nửa eo.
Đôi mắt của cậu ta sáng đến lạ thường, cánh tay cử động như đôi cánh của một loài chim săn mồi đang chuẩn bị cất cánh, cậu bước nhanh vào quán rượu và ngồi xuống bên cạnh Quý Đình Tự.
Như một cơn gió từ thảo nguyên xa xôi đến tuyết thành mênh mông, vội vàng và đầy sức sống.
"Mọi việc xong chưa?" Quý Đình Tự rót cho cậu ta một ly nước.
"Ừm."
Có vẻ như cậu ta không thích nói chuyện nhiều, hai tay ôm lấy ly nước, uống một cách nghiêm túc như một đứa trẻ.
"Này! Sa Mạc Thanh, cậu có biết anh trai cậu vừa bị người ta sờ mông không?" Một đồng đội hăng hái kể lại việc Quý Đình Tự vừa bị sờ mông như thế nào.
Sa Mạc Thanh nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, tay vươn về phía lưỡi dao bên hông: "Ai làm, để tôi đi giết hắn."
Các đồng đội cười ầm lên: "Tiểu Thanh đúng là bảo vệ đại ca của chúng ta quá!"
Quý Đình Tự thở dài: "Cậu lại nữa rồi, người tôi đã xử lý rồi, cậu đừng cứ mãi nói chuyện đánh đánh giết giết."
"Nếu anh không thích, tôi sẽ không nói nữa." Sa Mạc Thanh mím chặt môi, sợ bị cậu ghét bỏ.
"Không chỉ tôi không thích, Omega của cậu sau này cũng sẽ không thích."
Con thỏ to lớn Mạnh Phàm ngồi đối diện nghe vậy liền lặng lẽ ưỡn ngực lên.
"Tôi sẽ không có Omega." Sa Mạc Thanh nhìn thẳng vào mắt Quý Đình Tự và nói.
Mạnh Phàm lại thu ngực vào.
Rồi tiện tay lấy một củ cà rốt trong đĩa của Quý Đình Tự và cắn mạnh.
"Thằng nhóc này lại nổi điên cái gì nữa đây?"
"Trong lòng tôi cảm thấy chua xót... Tôi, tôi sẽ ăn hết cà rốt của anh!"
"Cậu ăn nhanh đi, cà rốt xào cần tây đến chó cũng chẳng thèm ăn." Quý Đình Tự cầu còn không được.
Sa Mạc Thanh ngồi với tư thế như một học sinh tiểu học, uống hết ly nước, mắt cậu ta dần bị phủ một lớp màng xám. Khi lớp màng đó được vén lên, đôi mắt cậu ta đã biến thành đôi mắt diều hâu màu hổ phách, chậm rãi nhưng sắc bén quay 180 độ, quét toàn bộ quán rượu.
"Anh ơi, nơi này có gì đó không ổn." Cậu ta nói với Quý Đình Tự.
"Anh cũng đã nhận ra. Khi cậu chưa đến, anh không dám dẫn mọi người rời đi một cách liều lĩnh."
Quý Đình Tự cảm thấy sau gáy mình đang nóng lên, mí mắt phải giật liên tục như điềm báo trước. Cậu đứng dậy, kéo Mạnh Phàm: "Đừng ăn nữa, chúng ta phải rời khỏi đây ngay."
***
Cùng lúc đó, tại con hẻm phía sau quán rượu, Hạ Chước đã theo dõi bóng người lạ vào một khu vực có nhiều xe tải.
Có bảy tám người đứng thành vòng tròn, tất cả đều là những kẻ cao lớn và lực lưỡng.
"Chắc chắn chứ? Cậu ta thực sự đang phát tình à?"
"Chắc chắn! Người cậu ta rất nóng." Một người vỗ ngực đảm bảo, quay mặt lại, hóa ra chính là gã tóc vàng vừa rồi!
"Được rồi, tối nay chuẩn bị hành động, cướp hết tài sản và trang bị của bọn chúng, giết sạch Alpha, còn Omega thì mang đi!"
"Thế còn Quý Đình Tự? Có cần xử lý cậu ta không?"
"Xử lý cái gì! Tôi muốn cậu ta sống, những kẻ khác không cần quan tâm, nhưng Quý Đình Tự nhất định phải bắt được tới tay." Người nói cười một cách dâm đãng, xoa cằm và liếm môi.
"Như vậy quá mạo hiểm, đại ca! Quý Đình Tự khó đối phó như vậy—"
"Khó đối phó? Con mèo hoang đó cần phải bị cắt móng vuốt rồi yêu thương tử tế. Tôi sẽ đánh dấu vĩnh viễn cậu ta, làm cậu ta mềm nhũn ra, xem cậu ta còn có thể ngang ngược với tôi được nữa không!"
Mấy người cười nhếch mép với nhau, nhưng ở phía sau chiếc xe tải thứ hai, sự phẫn nộ của Hạ Chước bùng nổ. Đôi mắt của anh dần biến thành cặp mắt sói đỏ rực, trong đó phát ra sát ý không thể che giấu, như muốn xé nát tất cả bọn chúng.
Không chỉ vì nội dung cuộc nói chuyện của chúng, mà còn vì Hạ Chước đột nhiên nhớ ra: Quý Đình Tự kiếp trước từng gặp phải vụ cướp lớn ở chiến khu Newell. Để bảo vệ đồng đội của mình, cậu đã bị thương ở tai và đôi chân, sau đó bị thương nặng khó phục hồi, chưa đến ba mươi tuổi thân thể đã suy sụp.
Đó là khởi đầu cho bi kịch cuộc đời của cậu.
Nếu tính thời gian... thì chính là vào tối nay.
Hếtchương 03.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro