Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Cuộc sống của khối 12 vẫn cứ thế tuần tự trôi qua, mỗi ngày đều bận rộn trong việc đến lớp, ôn tập và thi cử.

Anh lại đột nhiên nhận ra bầu không khí trong lớp không ổn lắm. Anh hôm nay vừa bước vào lớp, liền có hai ba người đang tụm lại một chỗ lén lút liếc anh một cái sau đó xoay người cúi đầu khẽ khàng thì thầm.

Mấy ngày nay đã là lần thứ ba, tổng cảm giác như là đã xảy ra chuyện gì đó.

Anh tuy rằng chẳng hiểu ra sao, nhưng không thực sự để ý. Bọn họ nếu đã không muốn mình biết, khẳng định không phải chuyện gì tốt, vậy thì anh cũng không hóng hớt làm gì.

Mùa xuân vừa đến, gió liền lớn lên. Chiều hôm nay lại nổi gió to, từ bên ngoài gào thét lướt qua, đập vào cửa sổ kêu xôn xao, làm người nghe tâm phiền ý loạn.

"Hôm nay gió lớn thật a." Học sinh ngồi cạnh cửa sổ mở hé cửa ra, thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, nháy mắt tóc đã bị thổi đến rối tung cực điểm, dính đầy cả mặt, sách và sổ tay trên bàn cũng đều bị hất văng ra ngoài.

Bạn cùng bàn đè chặt đồ vật trên bàn không cho bay loạn, vội vàng nói: "Mau đóng cửa sổ lại."

Theo khe hở cuối cùng biến mất, trong lớp cũng quay về yên tĩnh, vài người nhặt đồ của mình lên mới thở phào một hơi.

Nhưng mà gió bên ngoài vẫn không ngừng thổi, cái cây trước cửa sổ bị quật đến lay động, lá cây rơi đầy đất.

Anh nhìn thân cây ngoài cửa sổ bị gió ép đến gần như cong gãy, dừng động tác trong tay.

Đây cũng là một điểm trong cốt truyện của thế giới này, sau khi cành cây này gãy xuống, anh sẽ vì kính vỡ mà bị thương, sau đó Tống Nhị sẽ vì vậy mà càng thêm quan tâm anh, Cố Ngọc Phong cũng sẽ ghen tuông khó chịu, quan hệ hai người cũng có chút xơ cứng.

Anh ngửa đầu, nín thở lẳng lặng chờ đợi.

Gió bên ngoài càng lúc càng dữ dội, thân cây cũng càng lúc càng cong, như thể đã kiên trì đến cực hạn, cuối cùng trong một tiếng "rắc" liền đổ ập về phía tấm kính trước mặt anh.

Đã có người khóe mắt nhận ra nguy hiểm, kinh hô rồi chạy ra ngoài, anh cũng không nhịn được mà nhắm mắt lại, nhưng giây tiếp theo cánh tay anh bị người ta túm chặt kéo về phía sau, thân thể anh xoay nửa vòng rồi kinh ngạc mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt quanh năm không cảm xúc của hắn vào lúc này cũng đã thay đổi sắc mặt, hắn mím môi ôm lấy eo anh, kéo anh ngã về phía sau.

Ngay tại một cái chớp mắt tiếp theo, là tiếng cành cây bị gió thổi gãy đập vào kính cửa sổ, một tiếng vang giòn tan, những mảnh vỡ trong suốt như pháo hoa văng ra tứ phía. Gió lớn lùa vào, đem tất cả giấy tờ trên bàn trong phòng học quét lên, bay lả tả khắp không trung, trong phòng học cũng dấy lên một mảnh tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.

Ngã xuống đất, anh thấy rõ một mảnh kính xẹt qua gò má hắn, làn da bóng loáng bị góc nhọn rách nát cứa qua, rỉ ra một vệt máu đỏ.

Mảnh vỡ rơi lả tả quanh chân bàn, anh và hắn im lặng mà đối mặt, anh bất giác giơ tay lên vuốt ve gò má hắn, giọt máu liền rơi xuống trên tay anh.

Ánh sáng trong mắt hắn lóe lên một chút, tay trái đã không nhịn được mà phủ lên tay anh.

Lúc này trên đỉnh đầu lại là một trận dòng điện dị động, trong phút chốc tất cả đèn đều tắt ngấm, phòng học trở nên một mảnh tối đen.

Anh đang muốn ngẩng đầu nhìn lại, cằm bị người ta một tay nắm lấy cúi xuống, tiếp theo hai mảnh mềm mại ấm áp phủ lên trên môi anh.

Xung quanh tiếng ồn ào không ngừng, tiếng kêu kinh hoàng thất thố hỗn loạn vào nhau, hắn chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, nhưng lại như ngăn cách mọi âm thanh, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

Sau đó anh liền thấy hắn đứng dậy, trong bóng tối nói: "Đừng hoảng, ra ngoài chờ trước, giữ khoảng cách với cửa sổ, tôi đi tìm giáo viên tới."

Tuy rằng trước sau như một vẫn bình tĩnh, nhưng anh vô cớ cảm thấy thanh âm của hắn có chút run.

Anh đi ra khỏi phòng học đứng ở hành lang bên ngoài, bầu trời xa xăm lúc này nổi lên một mảnh ánh chiều tà màu đỏ cam, từ lúc anh có ý thức tới nay chưa từng thấy qua ráng màu nồng đậm rực rỡ như vậy.

Tất cả mọi người đều im bặt, không biết là vì kinh hãi hay là chấn động.

Không bao lâu, đèn trong phòng học đột nhiên sáng lên, chiếu sáng một mảnh hỗn độn bên trong.

Giáo viên và thợ sửa chữa cũng vào lúc này vội vàng chạy tới, sắc mặt mang theo vẻ nôn nóng, hắn ở bên cạnh lại thần sắc như thường, trông cực kỳ trấn định.

"Mọi người đều không sao chứ." Cô Thôi vội vã đi lên trước, hỏi một chút tình hình. Cô nhìn lướt qua một lượt, thấy cơ bản không có ai bị thương mới thở phào một hơi, "Thật là dọa chết người, không sao là tốt rồi, vào trong trước đi."

Học sinh có trật tự đi vào phòng học, anh vừa mới bước một bước, cổ tay đã bị người ta bắt lấy, anh quay lại nhìn, liền thấy hắn túm tay anh từ phía sau rời khỏi nơi này.

Tống Nhị thấy trong lớp không có anh, cố ý ra ngoài nhìn thoáng qua, chỉ thấy bóng dáng anh và hắn rời đi.

Hắn lôi anh đi tới cầu thang bên cạnh, lên tầng cao nhất.

Dọc đường đi anh đều lo lắng đi ngang qua lớp khác sẽ bị nhìn thấy, có điều lớp họ vốn dĩ đã ở phía rìa, cho nên cũng chỉ đi qua một hai lớp, cửa đều đã khóa, chắc là nghe được động tĩnh, đều đã bu lại bên cửa sổ để xem cái cây lớn bị gãy ở bên ngoài.

Tới tầng cao nhất, anh đã bị ấn lên tường, hắn như thể không thể nhịn được nữa mà hôn lên.

Hô hấp của hai người trong phút chốc trở nên hỗn loạn, động tác của hắn giống như mưa rền gió dữ quét qua, tất cả lý trí và sự kiềm chế như bị hắn vứt bỏ, chỉ trung thành với dục vọng sâu thẳm trong nội tâm hắn đối với anh.

Hắn kéo tay anh, xoa lên khuôn mặt mình, chỗ bị thương kia vẫn chưa khép lại, vừa chạm vào liền lại rỉ ra chút máu, anh thở hổn hển dùng ngón cái cọ qua bên cạnh, lời gì cũng đều không hỏi ra được.

Nhưng ánh mắt của hắn lại bỗng nhiên trở nên hết sức nồng nhiệt, cùng với hắn ngày thường khác nhau như hai người, hắn không nói gì mà trực tiếp ôm lấy cổ anh dán lên.

Tới cuối cùng, anh thậm chí cảm giác cuống lưỡi đều bắt đầu tê dại.

——

Lúc này gió cũng đã ngừng, chủ nhiệm lớp cùng mấy học sinh dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, lại cùng người ta dọn thân cây to bằng bắp chân ra ngoài, cửa sổ chỉ có thể ngày mai mới đến sửa, lúc này mới xong việc.

Trong lớp tiếp tục học tiết tự học buổi tối, cô Thôi chú ý tới anh và hắn không quay lại, liền thuận miệng hỏi một câu, Tống Nhị thấy thế, vội vàng "à" một tiếng nói: "Lớp trưởng bị thương rồi, Sở Văn Lâm cùng cậu ấy đến phòng y tế ạ."

Cô Thôi gật gật đầu, không nghi ngờ gì, lại trấn an vài câu rồi trở về văn phòng.

Trận gió này lại như một điềm báo, bắt đầu cho một loạt chuyện không được tính là tốt.

"Nghe nói chưa? Bố của Sở Văn Lâm là tội phạm đấy."

"Không thể nào chứ? Tớ thấy không giống a."

"Sao lại không phải, cậu không nghe người khác nói à? Nghe bảo là lúc giáo viên nói chuyện phiếm có người không cẩn thận nghe được. Bây giờ bố cậu ta vẫn còn đang bị nhốt trong tù đấy."

"Trời đất ơi, thế mà tớ thấy cậu ta mỗi ngày giống như người bình thường nói nói cười cười. Bố cậu ta phạm tội gì vậy."

"Nghe nói là hối lộ? Ai biết còn có cái gì nữa đâu."

Ngay lúc bọn họ đang bàn tán sôi nổi, anh đột nhiên đi đến.

Tuy rằng vài người lập tức im bặt, nhưng anh cũng đã nghe được tám chín phần, anh liền nói sao dạo này lại thế, thì ra là chuyện này đã bị người ta biết.

Anh liếc mắt nhìn họ một cái, lập tức đi về chỗ ngồi của mình.

Bây giờ cũng không phải là lúc để tâm đến lời ong tiếng ve, nhiệm vụ ngày hôm qua lại không hoàn thành, anh có chút thất bại.

Tống Nhị ngày hôm qua như đã nhận ra điều gì, kết thúc tiết tự học buổi tối đã tìm anh ra ngoài nói chuyện một lát.

"Có phải cậu đã ở bên Thích Dụ rồi không?" Lúc ấy câu nói này vừa thốt ra, anh trực tiếp sững sờ tại chỗ, thì ra nữ chính thật sự đã biết quan hệ của anh và hắn.

"Tuy rằng trong chuyện này tớ tuyệt đối ủng hộ cậu, nhưng cậu đã nghĩ kỹ làm thế nào để nói với dì chưa?"

Sau đó Tống Nhị nói gì anh đã quên mất.

Nhưng anh đã ý thức được hình tượng nam phụ si tình của anh là không thể tiếp tục được nữa rồi.

Ngay lúc anh thở dài thu dọn bài tập tối qua chưa kịp làm xong để nộp cho giáo viên, thì lại bất ngờ ngồi xổm nghe được cuộc đối thoại của Cố Ngọc Phong và Tống Nhị.

"Tối qua cậu ra ngoài nói gì với cậu ta vậy?" Cố Ngọc Phong cau mày, cằm dưới căng chặt, như đang đè nén cơn tức của mình.

Tống Nhị nghĩ nghĩ, không thể nào đem chuyện của anh và hắn nói ra được, chỉ có thể che giấu cho qua, tuy rằng kỹ năng diễn xuất có hơi vụng về, "Không có gì a."

Cố Ngọc Phong càng thêm nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cổ tay của cô, "Cậu có phải muốn tức chết tôi không."

"Cậu đang nói gì vậy?" Tống Nhị khó hiểu nói.

"Cậu ta thích cậu cậu không nhìn ra sao?" Cố Ngọc Phong cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra, tay tùy ý chỉ một nơi, đại khái là chỉ anh.

Nhưng trên thực tế anh đúng thật là đang ngồi xổm ở hướng hắn chỉ.

Thế nhưng Tống Nhị lại vẻ mặt kinh ngạc, còn không nhịn được mà bật cười, "Sao cậu lại nghĩ như vậy chứ."

Tóm lại sau đó Cố Ngọc Phong tức chết đi được, trực tiếp bỏ đi.

Ngồi xổm ở góc tường, anh lại cảm thấy nhiệm vụ của mình giống như trời xui đất khiến mà đã được Cố Ngọc Phong hoàn thành.

Đột nhiên có chút vui vẻ. Nam chính này quá biết thấu hiểu lòng người.

Nộp xong bài tập, anh vừa trở lại phòng học liền thấy Từ Thành Châu cùng người ta nổi lên tranh chấp, "Mày không nhầm chứ, sau lưng nói xấu người khác, tính là đàn ông gì."

"Vốn dĩ là sự thật còn không cho người ta nói à?" Cậu nam sinh đối diện trông có vẻ hơi lạ, hình như là lớp khác, bây giờ là giờ ra chơi giữa tiết chắc là đến tìm bạn học tán gẫu rồi bị Từ Thành Châu nghe thấy.

"Nực cười, trong nhà xảy ra chút chuyện thì không được vui vẻ không được cười à? Logic cường đạo ở đâu ra vậy. Hơn nữa mở mồm là ngồi tù, tội phạm, giết người, mày có biết chân tướng không? Mà ở đây toàn nói phét."

Cậu nam sinh kia thấy anh đi vào thì dừng một chút, chắc cũng nhận ra anh, lại trở nên hùng hồn mà chỉ vào anh, "Vậy được thôi, cậu ta đến rồi, vậy để chúng ta đối chất trực diện đi. Sở Văn Lâm, cậu nói cho mọi người biết, bố cậu có phải là đang ngồi tù không!"

Người có chút EQ cũng không đến mức hỏi thẳng như vậy, Từ Thành Châu bị hành động này của cậu ta tức đến trán nổi gân xanh, "Mày từ đâu ra vậy, thiếu đòn đúng không!"

Nam sinh nâng cằm lên rất không cho là đúng, "Mày không phải nói tao bịa chuyện sao? Hỏi một chút chính chủ không phải là được rồi. Sở Văn Lâm, hỏi mày đấy."

"Ồn ào cái gì?"

Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên, mọi người đều im lặng lại. Chỉ thấy hắn từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt nhìn cậu nam sinh kia, "Không phải học sinh lớp chúng ta thì xin đừng chạy sang lớp khác, về lớp của cậu đi."

Đây là quy định của trường, cho nên cậu nam sinh kia tự biết đuối lý, vốn dĩ cũng chỉ là qua đây tán gẫu, buôn chuyện một chút, cũng không muốn làm lớn chuyện, liền không tranh cãi với hắn, từ cửa sau đi ra ngoài.

Lúc cậu ta đi tới cửa, hắn nghiêng đầu lại nhắc nhở cậu ta một chút, "Nếu như cậu ở trường học không phải để học tập, có thể bảo lưu hoặc là thôi học. Chỉ biết ác ý hãm hại người khác, không có một chút lòng đồng cảm, tôi nghĩ ngôi trường này cũng sẽ không cần loại người như vậy."

Nói xong hắn lại nhìn về phía học sinh trong lớp, "Đồng thời, đây cũng là lời khuyên dành cho một vài người trong các cậu."

Bọn họ đã vượt quá giới hạn, chuyện cha của anh vào tù đã trở thành một loại chuyện cười để tán gẫu, một loại cớ để xem thường người khác. Mà một học sinh ưu tú không chỉ biểu hiện ở thành tích.

Tống Nhị cũng phụ họa một tiếng, hôm nay cô mới biết tin đồn nhảm trong lớp đã kéo dài rất lâu. Bây giờ còn trực tiếp chọc tới trước mặt anh, cô biết năm đó lúc cha anh xảy ra chuyện anh đã đau khổ khó chịu đến mức nào, tại sao lại muốn lạnh lùng như thế hãm hại người khác, cô không nghĩ ra.

Vài người ra mặt bảo vệ anh, làm một số người không nói nên lời.

Đứng ở phía sau, anh động đậy yết hầu, anh đối với những người đó cũng không cảm thấy tức giận, nhưng đối với sự bảo vệ của hắn và mọi người lại đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên từ đáy lòng, giống như tình cảm đã hòa làm một với nhân vật trong thế giới này, bắt đầu vì vậy mà vui vẻ sung sướng.

Theo lý mà nói, anh chỉ là một người làm công tác, không nên nảy sinh những cảm xúc ngoài quy định chức trách, thế nhưng...

Trong phút chốc dường như một loại cảm giác không trọng lượng ập tới, anh không biết là tốt hay xấu.

——

Miệng lưỡi người đời, gió không thể ngăn, tai nạn vẫn cứ xảy ra. Chuyện đã bị truyền ra ngoài, còn để Từ Thành Châu bắt gặp, cậu ta lại là một người nóng tính, bị khiêu khích sau liền cùng người ta đánh nhau.

Gây chuyện đến mức phải gọi giáo viên.

Nhưng hôm nay chủ nhiệm lớp xin nghỉ, tạm thời chỉ có một giáo viên dạy thay tới, là một người đã có tuổi, ngày thường vốn chua ngoa.

Ông ta biết nguyên nhân, một chút cũng không cảm thấy là đối phương sai, muốn Từ Thành Châu xin lỗi đối phương.

"Em xin lỗi nó có thể, dù sao là em đánh nó, nhưng nó phải xin lỗi Sở Văn Lâm đi." Từ Thành Châu một chút cũng không lùi bước, giáo viên tức không chịu nổi, "Tôi là giáo viên hay em là giáo viên! Mau xin lỗi, nếu không ngày mai để cô Thôi gọi phụ huynh của em tới."

"Được thôi, tùy thầy." Từ Thành Châu hừ một tiếng, đối với loại giáo viên này liền không muốn có sắc mặt tốt.

Cuối cùng đương nhiên là không xin lỗi thành công, cũng không gọi được phụ huynh. Bởi vì sắp đến tiết của giáo viên này, ông ta cũng chỉ có thể bắt Từ Thành Châu ở đây đứng úp mặt vào tường sám hối, cậu nam sinh kia thì đến phòng y tế, ông ta cầm sách đi dạy học.

Từ Thành Châu có thể ngoan ngoãn đợi sao?

Trực tiếp trốn tiết, còn kéo cả anh đang chuẩn bị về phòng học đi cùng.

Biết rõ ngọn nguồn sau, anh cũng không từ chối, đi theo cậu ta trèo tường đến công viên giải trí gần đó.

"Lão già kia, thật là." Từ Thành Châu trợn mắt coi thường mấy cái, cậu ta cũng là hôm qua mới biết lời đồn là từ miệng lão giáo viên này mà ra, thảo nào vẫn luôn không có sắc mặt tốt với anh và những bạn học chơi thân với anh, chính là có thành kiến với anh.

"Cậu đừng vì loại chuyện này mà tức giận. Nhưng mà vẫn là cảm ơn cậu."

"Cái này có gì đâu. Dù sao ông ta giảng cũng chẳng ra gì, cậu cứ cùng tớ chơi một trận cho đã đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau viết kiểm điểm."

Lại là kiểm điểm...

Anh đối với thứ này, thật không thích lắm.

Nhưng đã đến nước này còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đi theo Từ Thành Châu chơi thuyền hải tặc và tàu lượn siêu tốc, trong tuần cũng chẳng có mấy người, vừa đến là có thể lên.

Vừa xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, đầu anh còn hơi váng, liền nhận được điện thoại của hắn.

"Cậu đang ở đâu."

"Công viên giải trí Chu Chu."

Dứt lời, đầu dây bên kia hắn nói một câu "đợi tôi" rồi cúp máy.

Từ Thành Châu xem anh có vẻ hơi khó chịu liền tự mình đi chơi mấy hạng mục kích thích khác, chơi vui vô cùng.

Anh ở dưới đợi một lát liền thấy hắn mặc đồng phục đi tới, thẳng tắp đi về phía anh.

Từ Thành Châu từ tàu con lắc lớn xuống hô một tiếng, đi về phía chỗ anh ngồi, lại phát hiện chỗ ngồi đã không còn ai.

Cậu ta nghi hoặc nửa ngày, cho rằng anh đi mua đồ ăn vặt nước uống, còn đi tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm được.

Từ Thành Châu lúc này thì ngốc ra, cậu ta cũng không cầm điện thoại, thật sự không biết làm thế nào để liên lạc với anh, một bên gãi đầu một bên đi lang thang khắp nơi, lại ở một góc gặp được anh và hắn đang ở bên nhau.

Trán cả hai đều lấm tấm mồ hôi, môi có chút hồng.

Nhưng Từ Thành Châu độc thân mười chín năm cũng không phát hiện ra điều khác thường, mà là có chút xấu hổ nhìn về phía hắn, còn tưởng rằng hắn được giáo viên gọi tới bắt họ về, "Lớp trưởng cậu đến rồi à."

Hắn nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, chưa nói gì.

Hắn"ờ" một tiếng, "Hay là chúng ta đi nhà ma đi."

"A?" Từ Thành Châu ngây người, nhìn nhìn hắn, lúc này mới phản ứng lại lớp trưởng không phải tới bắt người, tức khắc vui vẻ lên, khó khăn lắm mới trốn được một tiết, cậu ta cũng không muốn nhanh như vậy trở về, vội vàng gật đầu, "Được thôi được thôi."

Anh lúc này mới thở phào một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro