Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57

"Không thể nào, không thể nào, thật sự có hai thằng con trai bị bắt vì yêu sớm à, Sở Văn Lâm, hôm qua lúc nghe thằng em khóa dưới nói trong nhóm, tớ còn suy nghĩ nửa ngày, cái trường cấp ba này, cái lớp năm này, cái giờ 10 rưỡi tối này, sẽ có ai đi từ hành lang học sinh về ký túc xá, nghĩ tới nghĩ lui, ái chà, đây không phải là Sở Văn Lâm nhà chúng ta sao ha ha ha ha."

Từ Thành Châu từ sáng sớm đã chạy đến bên cạnh chỗ ngồi của Sở Văn Lâm, nói một tràng như tấu sớ về chuyện tối qua, cười đến nỗi nửa ngày trời không thẳng lưng lên được.

"Cẩn thận kẻo sốc hông đấy." Sở Văn Lâm lạnh nhạt liếc cậu ta một cái.

"Yên tâm, không bị đâu, nhưng lát nữa thì có khả năng đấy." Nói xong cậu ta ho vài tiếng rồi lại bắt đầu cười rộ lên.

Sở Văn Lâm trợn trắng mắt.

Từ Thành Châu cứ như không nhìn thấy, khoác tay lên vai Sở Văn Lâm, "Nhưng mà tớ tò mò, tối qua ai ở cùng với cậu thế, anh nghĩ thế nào cũng không ra. Cát Tuân à? Thằng nhóc đó mà bị bắt thì chắc cũng không phải là với cậu đâu."

"Thích Dụ." Sở Văn Lâm gằn từng chữ một, "Bây giờ có thể rời khỏi chỗ ngồi cạnh tớ được chưa?"

Vừa nghe đến hai chữ này, Từ Thành Châu sợ đến mức suýt ngã khỏi ghế, "Cậu cặp với ai không tốt, lại cứ phải là cậu ta. Tớ đã bảo cậu rồi, tránh xa cậu ta ra một chút, bây giờ thì hay rồi, nên cơm nên cháo mẹ rồi, tốt thật đấy."

"..."

Bây giờ Sở Văn Lâm nghi ngờ sọ não của cậu ta có chút vấn đề.

Có lẽ lúc trước không nên thấy cậu ta tụt huyết áp sắp ngất xỉu mà nhiều chuyện cho cậu ta mấy viên kẹo trái cây.

"Cậu đừng bơ tớ chứ." Từ Thành Châu lắc lắc tay anh, đột nhiên thấy trên bàn có một thanh sô cô la, lập tức như thể bị phản bội, "Cái gì đây, cậu nhận được sô cô la à? Sao cậu không nói cho tớ biết?"

Đây là Thích Dụ đưa cho anh buổi sáng, nhưng Sở Văn Lâm đoán nếu mình nói ra thì Từ Thành Châu chắc chắn lại gây ra một trận bão táp, liền nói dối không chớp mắt: "Đúng vậy, đối tượng cho đấy, không cần ghen tị."

"Cậu có đối tượng từ khi nào! Anh giới thiệu cho cậu thì không chịu, lại dám giấu anh tìm người khác!" Từ Thành Châu ôm ngực ngả người ra sau, liền nhìn thấy Thích Dụ đang đứng ngay sau lưng, cúi mắt nhìn hắn, lập tức ngồi thẳng người dậy, "Cái đó, tớ đi trước đây. Chúc hai người bách niên hảo hợp."

Vốn là nói với Sở Văn Lâm và "đối tượng" của anh, nhưng bây giờ xem ra dường như có chút ý khác.

Sở Văn Lâm bị bắt quả tang nói dối cũng có chút xấu hổ, đang định giải thích thì Thích Dụ đã ngồi xuống bên cạnh anh như thường lệ, mở laptop ra, "Trưa nay muốn ăn gì?"

"Hả? Dì nấu gì thì tớ ăn nấy thôi."

"Vậy thì bò hầm."

"Được thôi được thôi." Món bò hầm của dì nhà Thích Dụ đúng là tuyệt nhất.

Sau đó anh liền quên mất mình định giải thích cái gì.

——

Lại đến kỳ thi tháng, vừa hay đến lượt Sở Văn Lâm bố trí phòng thi.

"Tớ nhớ là theo thứ hạng thì hôm nay không phải cậu mà." Sở Văn Lâm nhìn Tống Nhị trước mặt, hỏi.

"Cậu ấy có việc đi trước, nhờ tớ giúp một tay." Tống Nhị cầm lấy lọ hồ khuấy vài cái, cầm số báo danh dán lên bàn, "Sở Văn Lâm, tớ hỏi một chuyện được không?"

"Chuyện gì?"

Tống Nhị nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: "Chính là, cậu đối với Thích Dụ nghĩ như thế nào."

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này." Sở Văn Lâm đang cầm giẻ lau bảng lau chữ trên bảng đen, không đề phòng hít phải bụi phấn liền ho vài tiếng.

"Cậu không cảm thấy cậu ấy đối với cậu, có chút gì đó đặc biệt sao?" Tống Nhị dừng động tác trên tay, xoay người nhìn về phía anh, "Năm lớp 10 tớ cũng học cùng lớp với cậu ấy, cậu ấy tuy làm lớp trưởng rất có trách nhiệm, học rất giỏi, nhưng không phải là người sẽ thân thiết với người khác."

Sở Văn Lâm vẫn không hiểu cô muốn nói gì, liền nghi hoặc nhìn cô.

"Ý của tớ là, cậu ấy có khả năng..." Tống Nhị nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

Cô và Sở Văn Lâm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cho nên không phải là không dám cùng anh bàn luận những chủ đề này, chỉ là có chút lo lắng mình đoán sai, nếu nói ra dẫn đến quan hệ hai người xa cách, vậy thì cô chính là có lòng tốt làm chuyện xấu.

Hai người đối mặt nhau, nhất thời cũng không biết đối phương muốn nói gì.

"Hai người, đang làm gì thế?" Cố Ngọc Phong xuất hiện ở cửa phòng học, nghi ngờ nhìn Sở Văn Lâm, đi tới bên cạnh Tống Nhị, kéo cô đi ra ngoài.

"Cậu làm gì vậy." Tống Nhị sức quá nhỏ, không chống cự được cậu ta, bị kéo thẳng ra ngoài phòng học mới gỡ tay cậu ta ra được.

Sở Văn Lâm lắc đầu tiếp tục thu dọn những thứ còn lại xong xuôi mới cầm cặp sách chuẩn bị về nhà.

Nhiệt độ đã ấm lên, anh phải về nhà thay ít quần áo.

Hai người ngoài phòng học dường như vẫn chưa nói chuyện xong, Tống Nhị vẫn đang giải thích, "Cậu ấy là bạn từ nhỏ của tớ."

"Bạn từ nhỏ thì sao, cậu có biết cậu ta đối với cậu——" Cố Ngọc Phong liếc nhìn Sở Văn Lâm vừa bước ra, nuốt lại lời nói kế tiếp, bây giờ mà nói thẳng ra, nếu để Sở Văn Lâm thuận nước đẩy thuyền tỏ tình thì chỉ có hời cho cậu ta.

"Ba tớ còn đang ở dưới lầu chờ bọn tớ, đi trước nhé."

Nói xong liền dẫn Sở Văn Lâm đi ra ngoài trường.

Nhưng Cố Ngọc Phong lại cứ lẽo đẽo đi theo sau bọn họ, Tống Nhị cạn lời quay đầu nhìn hắn ta, "Cậu lại làm gì nữa?"

Cố Ngọc Phong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Sở Văn Lâm.

Cuối cùng lên được xe, trước mắt mới yên tĩnh.

Ba Tống từ kính chiếu hậu nhìn hai đứa, cười ha hả nói: "Tâm Tâm, ngồi lên phía trước đi con, đừng để chật Sở Văn Lâm."

Sở Văn Lâm nhìn hàng ghế sau đủ cho ba người ngồi, im lặng.

Tống Nhị vốn dĩ cũng muốn giải thích, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn mở cửa ngồi lên ghế trước.

"Văn Lâm à, dạo này thành tích của cháu nghe Tâm Tâm nói tiến bộ nhiều lắm phải không." Ba Tống cười với vẻ mặt hiền từ, "Chú đã nói cháu đứa nhỏ này là có tiền đồ mà."

Sở Văn Lâm khiêm tốn một chút cho có lệ.

"Cái đó, các cháu còn đang ở giai đoạn nước rút, vẫn là nên đặt hết tâm tư vào việc học, nghe nói hôm qua còn bắt được mấy đứa yêu sớm phải không, để tránh hiểu lầm không cần thiết, bình thường ở trường cứ coi nhau như bạn học bình thường là được rồi."

Lời này của ông ta nói đủ thẳng thắn, nhưng lại cũng là lời nói có ẩn ý.

Ba Tống vẫn luôn không muốn sau khi ba Sở vào tù, người nhà mình còn qua lại với họ, nhưng hai mẹ con đều là người tốt bụng, chưa một lần nghe lời ông ta nói.

Nói đến đây, sắc mặt Tống Nhị thật ra cũng thay đổi vài phần, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn, mãi cho đến khi về đến nhà Sở Văn Lâm, nói với anh một tiếng tạm biệt rồi đóng cửa sổ xe lại liền cùng ba mình tranh luận.

"Ba, sao ba có thể nói như vậy."

"Ba làm sao, đây cũng là vì nghĩ cho con thôi được không, bây giờ là chuyện của ba nó còn chưa bị lộ ra, nếu có một ngày bị người ta biết thì sao, người khác sẽ nhìn con thế nào, bạn của con trai tội phạm à?"

"Con làm bạn với cậu ấy chứ không phải làm bạn với ba cậu ấy, ba đừng nói nữa, con cũng không muốn tranh cãi với ba." Tống Nhị quay đầu đi.

Cô chỉ muốn làm những gì mình cảm thấy đúng.

Sở Văn Lâm nhìn hai cha con không mấy vui vẻ trong xe, nhún vai.

Về đến nhà, mẹ Sở nhìn anh một cái, "Ngồi xe ba Tâm Tâm về à? Sau này đừng làm phiền người khác."

"Con biết rồi."

Mẹ Sở gật đầu, "Văn Lâm, mẹ muốn thương lượng với con chuyện này."

"Chuyện gì ạ?"

"Mẹ muốn nghỉ việc ở chỗ hiện tại. Cho nên có thể giai đoạn này chất lượng cuộc sống sẽ lại giảm xuống, không biết con có đồng ý không." Bà vẫn luôn là người tôn trọng ý kiến của con cái, bây giờ cũng dùng giọng điệu thương lượng hỏi Sở Văn Lâm, dường như chỉ cần anh nói không thì bà sẽ từ bỏ ý định của mình.

Sở Văn Lâm đại khái cũng biết nguyên nhân bà hỏi như vậy, "Con sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó có thể tự mình đi làm thêm kiếm ít tiền. Mẹ cứ làm việc mẹ muốn làm là được rồi ạ."

Mẹ Sở dường như sững sờ một chút, ngơ ngác gật đầu, thấy chuông điện thoại vang lên, vội vàng che điện thoại đứng dậy quay người về phòng.

"Không phải tôi đã bảo anh đừng gọi tới nữa sao? Tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Tôi có chồng, cho dù anh ấy đang ở trong tù, chỉ cần còn chưa ly hôn, tôi và anh ấy vẫn là vợ chồng hợp pháp."

"Anh cũng là người có vợ có con, đừng dây dưa nữa, ngày mai tôi sẽ từ chức."

——

Sáng hôm sau thi xong, Tống Nhị liền đến xin lỗi, "Xin lỗi nhé, ba mình không có ý đó đâu, cậu đừng để trong lòng."

"Không sao, không cần xin lỗi đâu."

Tống Nhị vẫn có chút áy náy, lúc này có người ở bên ngoài gọi ủy viên học tập đi lấy báo Tiếng Anh.

Điểm cốt truyện đến rồi.

Sở Văn Lâm cũng đứng dậy, "Anh đi cùng cậu, vừa hay có chút vấn đề muốn hỏi giáo viên Tiếng Anh."

"Ừm ừm, được."

Hai người đi theo hành lang nối liền hai tòa nhà đến văn phòng của tổ giáo viên Tiếng Anh, nơi này không có phòng học nên rất ít người qua lại.

"Bây giờ cậu và Cố Ngọc Phong thế nào rồi?"

"Ừm... Dù sao trước khi tốt nghiệp tớ đều sẽ không đồng ý với cậu ta. Sở Văn Lâm, tớ biết là tớ thích cậu ta, nhưng tớ lại sợ hãi một kết thúc không có hậu, cậu biết không?" Ánh mắt Tống Nhị rất đơn thuần, cô không muốn vì Cố Ngọc Phong mà bị tổn thương, cho nên mới lo trước lo sau.

Nhưng Tống Nhị không biết lúc này trong mắt cô đã toàn là Cố Ngọc Phong.

Ở đây, nam phụ pháo hôi nhìn thấy cảnh tượng này thật ra đã không nhịn được lòng mình, anh cũng muốn nói cho Tống Nhị biết mình thích cô, ngưỡng mộ cô, muốn cô cũng nhìn về phía mình, cho nên Sở Văn Lâm đến gần hơn một chút, chậm rãi mở miệng nói: "Tống Nhị, thật ra tớ cũng ——"

"Sở Văn Lâm." Một giọng nói quen thuộc khác đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh.

Hai người nhìn qua liền thấy Thích Dụ đứng ở phía đối diện, dường như vừa từ văn phòng trở về, ánh mắt hắn lướt qua hai người, "Các cậu định đi đâu."

"À, tớ đi lấy báo tuần Tiếng Anh, cậu ấy muốn hỏi bài." Tống Nhị tự nhiên giải thích thay cho Sở Văn Lâm.

"Tôi nghĩ cậu hỏi tôi là đủ rồi." Thích Dụ nói xong, nắm chặt tay anh đi về phía phòng học, Tống Nhị ở phía sau phức tạp nhìn hai người một cái.

Thích Dụ nắm tay Sở Văn Lâm dùng sức hơi lớn, các khớp xương đều hơi trắng bệch.

Sở Văn Lâm vừa định nói gì đó, liền thấy Thích Dụ dừng bước, đứng giữa hành lang bốn phía đều là kính, nghiêng mặt nhìn về phía anh, thấp giọng nói: "Đêm nay không cần đi tự học, đến ký túc xá của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro