
Chương 55
Hôm Giao thừa, mẹ Sở tạm thời bị yêu cầu tăng ca, để lại cho Sở Văn Lâm một ít tiền rồi vội vã ra khỏi nhà.
Đúng lúc này, các cửa hàng bên ngoài về cơ bản đều đã đóng cửa, chỉ còn lại một vài siêu thị và khách sạn vẫn còn mở.
Cuối cùng anh chỉ mua được một ít đồ ăn chín về hâm nóng lại, ăn cơm xong liền ôm một đống hạt dưa nằm trên sofa xem chương trình chào xuân.
Đến 12 giờ, cùng với tiếng chuông vang lên trên TV, ngoài cửa sổ cũng bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ lác đác, ngoài ra còn có một cuộc gọi video, là của Thích Dụ.
Bên nước N vẫn đang là buổi chiều, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ngồi trên ban công tràn ngập ánh nắng, ánh mặt trời đậu trên đỉnh tóc hắn, trông ấm áp lạ thường, "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới." Không ngờ Thích Dụ vẫn còn nhớ để gọi điện cho anh, trong lòng Sở Văn Lâm vẫn có chút cảm động.
"Hơi đột ngột, không làm phiền đến cậu chứ."
"Không có, trong nhà chỉ có mình tớ thôi, mẹ tớ đi tăng ca rồi."
Thích Dụ mím môi, đột nhiên im lặng trong giây lát, Sở Văn Lâm lảng sang chuyện khác, "Tớ đưa cậu đi xem pháo hoa nhé, chắc là cậu toàn ở trong thành phố, ít khi thấy lắm nhỉ."
Căn nhà của nhà Sở Văn Lâm đã bị thế chấp khi xảy ra chuyện, hiện tại đã chuyển đến vùng ngoại ô, dân cư thưa thớt, hễ đến Tết là pháo hoa trên trời nhìn không xuể.
Anh vừa leo cầu thang lên sân thượng vừa trò chuyện với Thích Dụ, điện thoại cầm trong tay, lúc lên lúc xuống theo nhịp bước chân, chỉ có thể thấy được đường xương hàm góc cạnh của anh, "Cậu tham gia diễn đàn xong rồi à?"
"Ừm. Sắp về rồi."
Sở Văn Lâm đột nhiên nhớ ra bài tập của mình vẫn chưa làm xong, "Nói đến chuyện ăn Tết xong chẳng mấy ngày nữa là khai giảng, bài tập của tớ vẫn còn cả đống."
Trong lúc hai người trò chuyện, Sở Văn Lâm đã lên tới sân thượng, những chùm pháo hoa khổng lồ nở rộ trên bầu trời ngay trên đầu anh, như mưa lại như những cánh hoa, rạch ngang bóng tối, thắp sáng cả màn đêm, cuối cùng tan thành mây khói trong lúc rơi xuống.
Sở Văn Lâm giơ điện thoại lên, trên mặt nở nụ cười, nhưng ngay giây tiếp theo anh liền đảo ngược camera, hướng về phía bầu trời đêm.
Bên tai toàn là tiếng pháo ồn ào, Thích Dụ nhìn bầu trời rực rỡ ngũ sắc trên màn hình, nhưng điều hắn muốn thấy lại là Sở Văn Lâm với khóe miệng cong cong ở phía sau camera.
Đến rạng sáng, Sở Văn Lâm cũng đã mệt, nói với Thích Dụ một tiếng tạm biệt rồi đi rửa mặt.
Không ngờ Tống Nhị lại đột nhiên gọi điện tới, "Cậu chưa ngủ chứ."
Sở Văn Lâm dùng khăn mặt lau đi khuôn mặt đầy bọt nước, bật loa ngoài, "Chưa, sao vậy?"
"Tối nay Cố Ngọc Phong đến tìm tớ, tỏ tình với tớ." Tống Nhị có chút rối rắm, "Tớ không biết phải làm sao bây giờ, nên muốn hỏi cậu một chút."
"Cậu có thích cậu ta không?" Sở Văn Lâm hỏi rất thẳng thắn, khiến Tống Nhị có chút bất ngờ.
Tống Nhị suy nghĩ rất lâu, lại không nói ra được câu trả lời, "Tớ, tớ không biết."
"Cậu đang do dự điều gì?"
"Tớ và cậu ta vốn không phải người cùng một thế giới, tương lai cậu ta có thể sẽ ra nước ngoài, nhưng tớ thì chắc chắn sẽ ở lại."
"Nếu cậu muốn đồng ý, tớ sẽ không phản đối, cậu muốn từ chối cũng được, nhưng phải xem rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào."
Nói xong câu đó, Sở Văn Lâm liền không thể gắng gượng được nữa, trực tiếp ngã đầu ngủ thiếp đi, cũng không biết sau đó Tống Nhị còn nói những gì.
Sáng sớm lúc đang nửa tỉnh nửa mê, anh nhận được điện thoại của mẹ Sở, nói là bà phải đi công tác ở nơi khác nên không về được, bảo anh tự mua gì đó ăn.
Chuyện như vậy đã là bình thường, nếu là người bình thường có thể phản đối, có thể yêu cầu đổi người, nhưng mẹ Sở thì không được, đây là công việc bà vất vả lắm mới tìm được, mọi chuyện chỉ có thể cắn răng tiếp tục.
Chỉ là kết cục của bà cũng không tốt.
Sở Văn Lâm thở dài một hơi thật sâu, có chút không biết phải làm sao, chung sống hai năm trời, bảo anh đứng nhìn bà tuyệt vọng sụp đổ, anh có chút không đành lòng.
——
Buổi trưa Sở Văn Lâm định nấu xong nồi cháo là thôi, lại nhận được điện thoại của Thích Dụ.
"Bây giờ cậu đang ở nhà à?"
"Đúng vậy." Sở Văn Lâm vừa dứt lời, liền nghe thấy Thích Dụ ở đầu dây bên kia nói: "Tớ đang ở dưới lầu chờ cậu, có thể ra ngoài một chút không."
?
Sở Văn Lâm sững sờ tại chỗ, vài bước đi tới bên cửa sổ liền thấy Thích Dụ mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở dưới chờ.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Thích Dụ ngẩng đầu nhìn lên.
Trong khoảnh khắc này, Sở Văn Lâm đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh Cố Ngọc Phong đi tìm Tống Nhị.
Lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ kỳ quặc này ra khỏi đầu, Sở Văn Lâm khoác chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cầm lấy chìa khóa rồi xuống lầu.
"Không phải cậu vẫn đang ở nước N sao? Sao đột nhiên lại về vậy?"
Thích Dụ lặng lẽ nhìn Sở Văn Lâm nhảy xuống bậc thang cuối cùng, tóc mái bị gió thổi bay, đạp lên lớp tuyết đọng sắp tan hết mà đi tới. Khi nói chuyện, hơi thở màu trắng nhàn nhạt bay lơ lửng trong không trung, một lát sau liền biến mất.
Hắn đưa chiếc hộp quà màu trắng trong tay qua, "Vừa mới về nước, đến thăm cậu, đây là quà năm mới."
Nhìn bề ngoài chiếc hộp cũng biết món quà này giá trị không nhỏ, nhưng Sở Văn Lâm là vì bỏ lỡ sinh nhật của Thích Dụ nên mới muốn bù đắp cho hắn, vậy mà lại được trả lại gấp bội, cảm giác sự tốt bụng của Thích Dụ đối với anh thật sự càng lúc càng lớn, cảm giác như sắp trả không nổi.
Nói đến đây, Sở Văn Lâm mới nhớ ra vừa rồi đã quên lấy món quà anh mua cho Thích Dụ, "Hay là cậu chờ ở đây nhé? Tớ lên lầu lấy đồ xuống."
"Tôi cùng cậu lên đi. Vừa hay thăm dì một chút."
"Tiếc quá, mẹ tớ đi công tác không về rồi." Sở Văn Lâm liền dẫn hắn quay về nhà, "Cậu ngồi tự nhiên đi."
Thích Dụ liếc nhìn chỗ gạo trắng đang ngâm trong nước, nhíu mày, "Cậu vẫn chưa ăn cơm à?"
"Đang chuẩn bị làm thì cậu đến." Sở Văn Lâm đưa chiếc túi đã chuẩn bị sẵn vào tay Thích Dụ, "Tuy không đắt, nhưng màu sắc rất đẹp, cậu mặc vào chắc sẽ đẹp lắm."
Thích Dụ nhận lấy chiếc túi nói cảm ơn, bàn tay có chút lạnh lẽo nắm lấy tay Sở Văn Lâm, "Cậu về nhà tôi đi. Vừa lúc ông nội tôi cũng muốn gặp cậu."
"Nhưng cậu mới về ăn Tết, vẫn nên sum họp với người nhà đi, tớ thì ——"
"Không sao, ba mẹ tôi cũng ra nước ngoài tham gia hội nghị, không có ở nhà."
Không biết tại sao, Sở Văn Lâm đột nhiên cảm thấy một cảm giác như những kẻ cùng chung cảnh ngộ.
Nhà của Thích Dụ nằm trong một khu biệt thự bên trong vành đai 2, là một căn nhà song lập.
Điều khiến Sở Văn Lâm bất ngờ là nhà hắn còn nuôi hai con chó Doberman, là một loại chó có thân hình cường tráng, hai tai dài nhọn dựng đứng, dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực trông như thể đang kiêu hãnh nhìn khắp thiên hạ.
Chúng nó dường như ngửi thấy mùi người lạ, lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Sở Văn Lâm không có cảm giác gì đặc biệt với chó, cũng không sợ chúng nó, chỉ tùy ý liếc nhìn một cái.
"Xem ra chúng nó khá thích cậu."
Một giọng nói đột nhiên vang lên, Sở Văn Lâm ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một ông lão tinh thần minh mẫn đứng ở cửa chờ bọn họ, "Chaos và Niel đều là những con chó rất cảnh giác, chúng nó không thích người lạ bước vào lãnh địa, ông cũng là lần đầu thấy có người đến mà chúng nó lại ngoan ngoãn ngồi yên ở đó."
Thích Dụ đưa tay giới thiệu: "Đây là ông nội tôi."
Sở Văn Lâm khẽ cúi đầu, "Chào ông ạ."
"Vào đi, ta đã bảo Tiểu Ngô làm cơm xong rồi."
Thích Dụ và ông nội hắn đều là những người ăn không nói, ngủ không nói, Sở Văn Lâm dùng bữa cùng Thích Dụ lâu ngày cũng đã quen với thói quen này, cho nên bữa cơm này ăn rất yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, ông Thích nhìn Sở Văn Lâm, nói với Thích Dụ: "Cháu dắt Chaos chúng nó đi dạo đi."
Rất rõ ràng là muốn đuổi hắn đi, Thích Dụ ngước mắt lên, "Ông nội."
"Đi đi đi đi." Ông Thích phất phất tay, "Không có chuyện gì đâu."
Đợi phòng khách không còn ai, ông Thích rót cho Sở Văn Lâm một ly trà, "Cháu không cần lo lắng, ta không phải định làm khó cháu đâu."
Sở Văn Lâm hai tay bưng lấy, lắc đầu, "Dạ không có đâu ạ."
"Thật ra ta chỉ muốn xem xem, là người nào đã khiến Thích Dụ trong khoảng thời gian này có thay đổi lớn như vậy. Vừa xuống máy bay ở sân bay, thế mà lại bắt xe đi thẳng đến tìm cháu, làm ta có chút kinh ngạc. Thằng bé cái gì cũng tốt, chỉ số thông minh, sức khỏe, phẩm cách, đều không có vấn đề, duy chỉ có cái tính tình lạnh nhạt đó làm người ta nhìn mà sốt ruột, cứ lo nó sẽ không biết cách hòa đồng với người khác."
Thì ra một người gần như hoàn hảo trong mắt người ngoài như Thích Dụ, người nhà cũng sẽ cảm thấy hắn có khuyết điểm, "Ông ơi, thật ra Thích Dụ là người rất tốt, là một người rất có trách nhiệm và nhiệt tình. Có lẽ chỉ là bình thường không thể hiện ra ngoài mà thôi, cháu đã được cậu ấy giúp đỡ rất nhiều ạ."
"Cháu không biết đâu, nó từ nhỏ đã không thích giao du với bạn bè cùng trang lứa, phần lớn thời gian đều dành cho việc giải đề, giống hệt ba mẹ nó. Ta thậm chí còn nghi ngờ nó có chút vấn đề về tính cách, còn tìm cả bác sĩ tâm lý, nhưng hoàn toàn vô dụng."
"Tuy lúc ban đầu cháu quen Thích Dụ cũng có cảm giác như vậy, nhưng ở chung lâu rồi thì biết thật ra không phải thế, ông thật sự không cần lo lắng đâu ạ. Cháu nghĩ mỗi người đều có cách đối nhân xử thế của riêng mình."
Nghe vậy, ông Thích nhếch khóe miệng, "Có lẽ vậy. Thật ra ta cũng không yêu cầu nó có bao nhiêu bạn bè, dù chỉ có một người, là tri kỷ cùng nó cũng đủ rồi, hôm nay vừa gặp cháu, ta liền biết cháu là người có tính cách tốt, cho nên rất vui." Người già nhìn người đều có một loại trực giác, luôn luôn nhìn rất chuẩn.
Sở Văn Lâm cười cười, "Cảm ơn lời khen của ông ạ."
Lúc này, Thích Dụ dắt hai con Doberman đi vào, ngồi xuống bên cạnh anh, hai con chó bước đến bên cạnh chỗ ngồi của Sở Văn Lâm rồi từ từ nằm xuống, còn ngoan hơn cả lúc ba mẹ Thích Dụ ở nhà vài phần.
"Ha ha ha, chúng nó quả nhiên rất thích cháu." Ông Thích vỗ tay cười nói, "Được rồi, các cháu chơi đi. Lão già này không làm phiền các cháu nữa."
Ông đi rồi, Thích Dụ vuốt đầu con Doberman, nhàn nhạt hỏi: "Ông nội nói chuyện của tôi với cậu à?"
"Đúng vậy." Sở Văn Lâm cúi người trêu một con Doberman, nói đùa: "Nói tớ phải chăm sóc cậu nhiều hơn."
Thích Dụ im lặng trong giây lát, nhìn vào mắt Sở Văn Lâm, chậm rãi nói: "Vậy cậu phải chăm sóc tôi cho thật tốt đấy."
——
Lúc ra về, ông Thích đặt một phong bao lì xì vào tay Sở Văn Lâm.
"Ông ơi, cái này cháu không thể nhận được ạ."
"Cầm lấy, nếu không ta sẽ không vui đâu."
Thích Dụ bên cạnh ngăn tay Sở Văn Lâm định đưa trả lại, "Cảm ơn ông nội đi."
Hai người đi dọc theo con đường ra trạm xe buýt, Sở Văn Lâm vẫn cảm thấy không ổn lắm, ngày Tết đến ăn chực một bữa cơm, còn nhận lì xì là chuyện gì thế này.
Thích Dụ bên cạnh nhìn ra tâm tư của anh, nhàn nhạt giải thích cho anh: "Cậu cứ nhận đi, chỉ là tấm lòng của trưởng bối cho tiểu bối thôi, không cần phải áp lực. Nếu cảm thấy không ổn, thì thường xuyên đến thăm ông."
"Được thôi." Sở Văn Lâm đi đến trước biển báo trạm xe, phát hiện đã có xe buýt đến, liền chạy vài bước lên xe, nói với Thích Dụ ở phía sau: "Tớ đi trước nhé, ở trường gặp."
Thích Dụ vẫy vẫy tay, nhìn anh bỏ tiền xu lên xe rồi ngồi vào chỗ của mình và đi xa dần.
——
Không lâu sau, trường học liền khai giảng.
Thành tích cuối kỳ một được công bố, có chút ý nghĩa thay máu.
Sở Văn Lâm nhảy thẳng lên hạng 6, chỉ cần giữ vững thành tích hiện tại, các trường đại học hàng đầu trong nước về cơ bản không có vấn đề.
"Trời ạ, cậu lợi hại vậy." Hạng 5 Từ Thành Châu vỗ vỗ vai Sở Văn Lâm, "Cố lên, tớ thấy cậu có thể vào top 3 đấy."
"Mong là được như lời cậu nói." Sở Văn Lâm lại nhìn xuống dưới một chút, phát hiện, thành tích của Cố Ngọc Phong cũng tiến bộ không ít, đã lên đến mức trung bình khá.
Nhưng hắn ta cũng chẳng vui vẻ gì, bởi vì Tống Nhị đã từ chối hắn ta.
Vừa tan học, Cố Ngọc Phong liền chặn Tống Nhị ở góc cuối hành lang, "Tại sao? Có lý do gì cậu nói đi, tôi sửa."
Tống Nhị nhìn hắn ta một cái, cúi thấp đầu, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Nếu cậu có thể thi đỗ cùng một trường đại học với tôi, tôi sẽ đồng ý với cậu."
"Thật sao?" Cố Ngọc Phong cúi đầu, đến gần Tống Nhị, "Vậy có thể..."
"Không thể!" Tống Nhị gõ vào trán hắn ta, "Về đi."
Nói xong cô liền định xoay người bỏ đi, lại đột nhiên cảm thấy không ổn mà quay lại, sau đó liền thấy Sở Văn Lâm. Trong nháy mắt, mặt Tống Nhị đỏ bừng, "Sao cậu lại ở đây!"
Sở Văn Lâm vừa mới nhận xong lời khen ngợi và tán dương mạnh mẽ của giáo viên đang ngồi xổm ở góc tường, thề rằng mình chỉ tình cờ đi ngang qua, không cố ý nghe lén.
Nhưng anh vẫn không nhịn được mà nói một câu, nhiệm vụ của nam chính thật sự là gánh nặng đường xa. Anh thương hại nhìn về phía Cố Ngọc Phong, lại bị coi là ghen tị và bi thương. Cố Ngọc Phong đắc ý nhếch khóe miệng, ra vẻ như một người chiến thắng.
——
Buổi tối, Cát Tuân sau khi đi hẹn hò với bạn gái trở về, thấy giường của Sở Văn Lâm vẫn trống, "Ủa? Cậu ấy vẫn chưa về à."
Tô Văn ở giường bên cạnh khẽ hừ một tiếng, "Cậu còn không biết cậu ta sao? Đêm nào cũng ở lại phòng học muộn như vậy, làm như ai không biết cậu ta ham học lắm không bằng."
"Thì đó chẳng phải là cậu ta chăm chỉ sao." Ký túc xá này thành tích đều không tệ, nhưng có thể thường xuyên học đến khuya, cũng chỉ có một mình Sở Văn Lâm, Cát Tuân thì nền tảng đã tốt, mỗi ngày tuy cũng rất vất vả nhưng cũng không thức khuya, thỉnh thoảng còn đi chơi với bạn gái một lát.
"Chăm chỉ? Thế sao trước đây cậu ta cũng ngày nào cũng học muộn như vậy, mà chẳng thấy tiến bộ gì cả."
Đột nhiên nhận ra giọng điệu của cậu ta có chút kỳ quặc, Cát Tuân liếc nhìn người bạn cùng phòng khác rồi chớp mắt hỏi cậu ta làm sao vậy, đối phương nhún vai, dùng khẩu hình nói hai chữ thành tích.
Kỳ thi cuối kỳ vừa rồi, Sở Văn Lâm đã vươn lên hạng 6, đẩy Tô Văn xuống.
Cát Tuân lập tức hiểu ý gật đầu, để tránh gây mâu thuẫn, liền không nói nữa.
Nhưng Tô Văn hiển nhiên không muốn bỏ qua chủ đề này, "Chẳng phải là dựa vào lớp trưởng giúp đỡ sao, nghe nói nhà cậu ta có chuyện không hay, phá sản hay sao đó, dù sao là nghèo đi rồi, lớp trưởng còn giúp cậu ta xin học bổng, cậu nói có lạ không. Cả ngày vênh váo cái gì không biết, gặp người cũng không cười một tiếng, y hệt cái đồ mặt than như lớp trưởng."
Thấy cậu ta càng nói càng hăng, Cát Tuân có chút nghe không nổi nữa, cậu trợn trắng mắt, "Thích Dụ nguyện ý giúp cậu ấy, thì có cách nào đâu. Hay là cậu cũng tìm lớp trưởng phụ đạo cho cậu xem, xem người ta có vui không."
Sở Văn Lâm bình thường tuy ít nói một chút, nhưng nếu thật sự cần giúp đỡ, anh cũng sẽ không từ chối, nếu không thì người như Từ Thành Châu trong lớp sao có thể chơi chung với anh được.
Tô Văn thấy cậu ta nói vậy, lập tức tịt ngòi, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn đề thi trước mặt, không biết trả lời thế nào.
Lúc này, Sở Văn Lâm đẩy cửa bước vào, thấy không khí có chút ngưng trệ, nhìn trái nhìn phải, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sau này cậu có thể về sớm hơn một chút được không, đều phải khóa cửa đi ngủ rồi mới về."
"Ờm," nhưng không phải cậu vẫn đang học, chưa ngủ sao?
Cát Tuân suýt nữa thì trợn mắt lên tận trời, "Đừng để ý đến cậu ta, không có gì đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro