
Chương 50
Khi Sở Văn Lâm tỉnh lại, đập vào mắt anh là một dãy tủ thuốc, xung quanh còn có mùi nước sát trùng thoang thoảng.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt của ngòi bút lướt trên trang giấy, anh quay đầu nhìn lại, liền thấy Thích Dụ đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế, gọng kính đen đặt trên sống mũi cao thẳng, trên tay là bút và một quyển sổ. Lúc này Sở Văn Lâm mới phát hiện hắn đang dùng một loại bút máy màu đen thon dài, trông như một mẫu kinh điển của thương hiệu nào đó. Anh có chút ngạc nhiên, bởi vì việc học bận rộn, dùng bút máy ít nhiều cũng có chút phiền phức, học sinh bây giờ rất ít dùng.
"Tỉnh rồi à?" Ngòi bút của Thích Dụ vẽ một dấu chấm câu ở cuối trang, sau đó đậy nắp bút lại, đặt vào giữa quyển sổ rồi gập vào, ngẩng đầu lên.
"Ừm, sao tớ lại ngất xỉu vậy?"
Thích Dụ đặt quyển sổ lên chiếc tủ đầu giường bên cạnh, cô đọng súc tích mà nói: "Hạ đường huyết và suy dinh dưỡng nhẹ."
Sở Văn Lâm nheo mắt nhìn lên trần nhà thầm nghĩ, đây chẳng phải là đói sao?
"Ăn cái này trước đi." Thích Dụ cầm hộp cơm hình vuông bằng kim loại trên bàn lại đây, đưa tay đỡ anh ngồi dậy.
Tay chân Sở Văn Lâm vẫn còn hơi bủn rủn, mu bàn tay trái còn đang cắm kim truyền đường glucose, anh nhận lấy chiếc hộp kia mở ra, phát hiện bên trong món ăn còn rất phong phú, chủ yếu là súp lơ và thịt bò, ngăn nhỏ bên cạnh để cà chua bi.
Anh cầm lấy đôi đũa rồi im lặng ăn, súp lơ được nấu rất thanh mát, thịt bò cũng vừa chín tới, rất dai, gia vị rắc lên có vị cay nồng, hương vị hòa quyện vào nhau, ngon lạ thường, "Món này không giống cơm nhà ăn nhỉ?"
"Là dì nhà tôi làm." Thích Dụ lẳng lặng ngồi một bên nhìn anh ăn từng miếng nhỏ hết sạch đồ ăn, "Tình hình của cậu tôi đã nói với cô giáo, cô sẽ trích một suất học bổng cho cậu."
"Hả?" Sở Văn Lâm cầm khăn giấy lau khóe miệng, "Cô giáo chắc sẽ không đồng ý đâu."
Tình hình nhà anh, vẫn có giáo viên biết, bởi vì liên lụy đến vụ án tham ô nghiêm trọng như vậy, có thể sẽ hơi khó khăn. Trước khi phân ban, cô giáo đã không thông qua.
"Tác dụng của học bổng vốn dĩ là để giúp đỡ học sinh." Thích Dụ tháo kính xuống đặt lên quyển sổ bên cạnh, "Mặt khác, sau này mỗi ngày cậu ăn cơm cùng tôi, tôi sẽ bảo dì làm thêm một phần."
Sau mấy lần từ chối, Sở Văn Lâm cũng không thể khước từ được, Thích Dụ chỉ bình thản nói một câu giúp đỡ bạn học là chuyện nên làm.
Sở Văn Lâm cảm thấy sâu sắc rằng Thích Dụ làm lớp trưởng quá tận tâm tận lực.
——
"Trời ạ, cậu vậy mà lại ăn cơm cùng với tảng băng ngàn năm như lớp trưởng, lợi hại." Từ Thành Châu đưa tay giơ một ngón cái.
"Mà quan hệ của cậu với cậu ta tốt như vậy từ khi nào thế?"
Sở Văn Lâm thầm nghĩ chắc là do hắn thích giúp đỡ người nghèo đi, anh chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, "Vẫn luôn không tệ mà."
"Thiệt không? Dù sao cậu ta cũng quá nghiêm túc, tớ chẳng dám nói đùa với cậu ta."
Thích Dụ quả thật không giống người có thể nói đùa.
Từ Thành Châu đột nhiên nghĩ đến cái gì, huých tay anh, "Sắp thi tháng rồi, hay là cậu ngồi cùng tớ nhé?"
Lên lớp 12, chỗ ngồi trong lớp sau mỗi kỳ thi đều sẽ dựa theo xếp hạng thành tích để học sinh tự chọn.
Nói rồi cậu ta che miệng nói nhỏ, "Bạn cùng bàn hiện tại chăm học quá, chẳng bao giờ tán gẫu với tớ cả."
Sở Văn Lâm nhanh chóng quyết định, "Tớ không cần."
"Tại sao chứ, đồ ăn vặt trong hộc bàn của tớ đều cho cậu hết."
Từ Thành Châu chính là kiểu người ham chơi mà học cũng giỏi, cả ngày chí chóe với người khác, nhưng thành tích vẫn luôn giữ ở top mười của lớp, chuyện yêu thích nhất là cắn hạt dưa tán gẫu, Sở Văn Lâm là học sinh tầm trung, đừng nói là làm bạn cùng bàn của Từ Thành Châu, anh nghĩ thôi đã thấy không xong rồi!
Anh đưa tay đẩy đẩy cánh tay Từ Thành Châu, "Mau quay lại đi, tớ muốn đi ngủ."
Giờ nghỉ giữa các tiết nếu không ngủ được, thì đối với Sở Văn Lâm mà nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng lúc đang mơ màng sắp ngủ, anh lại luôn cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình, anh mơ hồ ngồi dậy, trên bục giảng chỉ có Thích Dụ đang đứng điều chỉnh máy tính.
Sở Văn Lâm nhìn quanh bốn phía, về cơ bản đều ngủ cả rồi, những người khác đều đang vùi đầu làm bài tập, không có chút gì khác thường.
Bởi vì sắp đến kỳ thi tháng, giai đoạn đầu không phải thi tổng hợp mà là thi kiến thức theo từng đơn vị bài học, cho nên cần phải ôn tập có hệ thống. Tiết tự học buổi tối của Sở Văn Lâm như cũ sẽ ở lại thêm khoảng một giờ, ôn tập xong liền cùng Thích Dụ về ký túc xá.
Chỉ là hôm nay gặp một câu hỏi khó, anh làm thế nào cũng không thể nghĩ ra được hướng giải, mãi cho đến 10 giờ rưỡi, vẫn không có manh mối.
Thích Dụ đứng dậy chuẩn bị rời đi, thấy anh vẫn còn ngồi ở chỗ mình liền hỏi ở cửa phòng học: "Không đi à?"
"Vẫn đang nghĩ một câu hỏi." Sở Văn Lâm thở dài, chuẩn bị dọn dẹp một chút về ký túc xá trước rồi tính, phòng học tuy rằng sẽ để lại cho học sinh tự học, nhưng cũng không thể ở lại quá lâu, đến một thời gian nhất định là phải tắt đèn.
Thích Dụ lại cất bước đi tới, vươn tay ra, "Tôi xem nào."
Sở Văn Lâm vốn đã định đi rồi, nhưng Thích Dụ đã nói như vậy, liền đặt sách lên bàn tay thon dài trắng nõn của Thích Dụ.
Thích Dụ cầm lấy sách, liếc qua đề bài và hướng giải của Sở Văn Lâm, ánh mắt dừng lại một giây trên hình người que và dấu chấm hỏi trên đầu mà anh vẽ.
Sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Sở Văn Lâm, cầm bút viết vắn tắt vài bước giải ra giấy nháp, rồi đưa lại cho anh.
"Hôm nay muộn quá rồi, về xem đi." Nói xong hắn đứng lên, ánh mắt dừng trên mặt anh, "Nếu vẫn không nghĩ ra, thì đến ký túc xá của tôi hỏi."
Sở Văn Lâm đang cúi đầu xem những gì Thích Dụ viết nên không phát hiện ánh mắt của hắn, chỉ đáp lại một tiếng.
Trở lại ký túc xá, Sở Văn Lâm lại cẩn thận xem một lần nữa. Không thể không nói Thích Dụ luôn đứng nhất lớp thực nghiệm là có nguyên nhân, các bước giải hắn viết ngắn gọn súc tích, gỡ rối mạch suy nghĩ của đề bài một cách rõ ràng, nhưng lại vẫn chừa lại không gian để anh tự mình suy ngẫm. Sở Văn Lâm lập tức hiểu ra chỗ mình đã bỏ qua.
Ngày hôm sau anh kể chuyện này với Từ Thành Châu, cậu ta "ha" một tiếng, "Cái này thì có là gì, cái đầu đó của cậu ta không chỉ là do cặp ba mẹ IQ cao cho, mà còn có cả ông trời nữa đấy." Cậu ta lại hất cằm cười gian xảo hỏi Sở Văn Lâm: "Cậu biết trong sổ của cậu ta là gì không?"
"Không biết."
"Tớ trước đây tình cờ thấy được, toàn là mấy vấn đề toán học quốc tế. Thích Dụ cậu ta đã không còn cùng đẳng cấp với chúng ta nữa rồi, mục tiêu của cậu ta không chỉ riêng là một trường đại học đâu."
Thì ra đây là học bá.
Sở Văn Lâm cúi đầu, lặng lẽ lấy quyển Ngũ Tam của mình ra tiếp tục giải đề toán cấp ba.
Không ganh đua không nản lòng, làm tốt việc của mình.
——
Sau đó Thích Dụ thỉnh thoảng sẽ giúp anh hệ thống lại các dạng bài, dưới sự giúp đỡ như vậy, kỳ thi tháng lần này Sở Văn Lâm làm bài đặc biệt nhẹ nhàng.
Sau khi thi xong, cuối tuần đó là ngày nghỉ lễ. Tuy nói đã là tháng mười, nhưng hôm nay lại rất oi bức, thế giới trong tầm mắt đều là một màu vàng cam, làm người ta có cảm giác hơi khó thở.
Học xong buổi chiều là tan học, Sở Văn Lâm liền cùng Tống Nhụy về nhà.
Đi đến dưới dãy phòng học, Sở Văn Lâm đột nhiên dừng bước, "Tớ hình như quên lấy một thứ."
"Vậy tớ đợi cậu nhé."
"Không sao đâu, cậu đi trước đi, lát nữa tớ tự về là được."
Sở Văn Lâm vốn dĩ là để nhường đường cho nam nữ chính, làm sao có thể để Tống Nhụy đợi mình.
Tống Nhụy gật đầu, "Được thôi."
Sở Văn Lâm vừa đi lên bậc thềm, trời lại đột nhiên đổ những hạt mưa to như hạt đậu, vài giây sau đã thành mưa rào tầm tã, lập tức xua tan cái nóng bức của ngày hôm nay.
Đứng ở tầng hai, Sở Văn Lâm dựa vào lan can, thấy Cố Ngọc Phong cầm ô đến gần Tống Nhụy.
Tháng này họ đã cùng nhau đến thăm gia đình đã nhận nuôi con mèo hoang kia vài lần. Bởi vì con mèo đó, Tống Nhụy cũng biết được người kiêu ngạo ngang tàng này cũng có mặt dịu dàng, quan hệ với cậu ta cũng trở nên tốt hơn một chút. Tình cảm của hai người cũng sắp nảy mầm.
Nhìn họ chậm rãi đi ra ngoài, cho đến khi chỉ còn lại một bóng hình nhỏ, Sở Văn Lâm mới đứng dậy xuống lầu.
Nhưng anh nhìn cơn mưa rào tầm tã bên ngoài, đột nhiên nhận ra hình như chính mình thật sự đã quên lấy ô.
...
Sở Văn Lâm quay người về lớp lấy ô, khi đi đến cửa trước, liền thấy một bóng người đang ngồi ở vị trí của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đi vào thì thấy người ngồi ở đó chính là Thích Dụ.
"Thích Dụ? Cậu không về sao?" Tuy có chút không hiểu tại sao Thích Dụ lại ngồi ở vị trí của mình, nhưng hắn đã giúp mình viết cả một quyển sổ ghi chú, ngồi một chút cũng không sao.
"Còn phải đợi một lát nữa." Thích Dụ quay đầu nhìn về phía anh, thần sắc nhàn nhạt, cũng không giải thích, "Lần này thi thế nào?"
"Cảm giác cũng không tệ lắm, tớ còn cảm thấy mình có cơ hội ngồi cùng cậu đấy." Đương nhiên đây cũng chỉ là nói đùa, Sở Văn Lâm vẫn có tự mình hiểu lấy, biết mình không vào được top ba.
Thích Dụ cụp mắt xuống, "Cậu muốn ngồi cùng tôi?"
Sở Văn Lâm bật cười, "Có thể hưởng ké hào quang của cậu, đương nhiên là muốn rồi."
Nghe vậy, Thích Dụ xoay xoay cây bút máy màu đen trong tay, trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro