Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

♦Chương 7♦

Editor: Trừ Phi Vĩ

Chương 7:

Quý Vãn trầm mặc, cuối cùng vẫn không có ý kiến gì về câu nói độc thân đến già của Phong Tiến, sau khi ăn xong cậu cùng Phong Tiến về ký túc xá.

Khoảng cách từ căn tin đến ký túc xá cũng không quá xa, với đôi chân dài của Quý Vãn cùng Phong Tiến, đi vài phút liền quay trở về tòa ký túc xá.

Hai người một đường đi không nói gì, Quý Vãn xuất thần nghĩ thì nghe thấy Phong Tiến đi bên cạnh càng lúc càng thở dốc, sau đó Phong Tiến đột nhiên sải bước dài lao thẳng lên tòa nhà ký túc xá, bỏ cậu lại đằng sau.

Rất nhanh, trên lầu truyền tới tiếng cánh cửa bị đóng sầm vào khung cửa.

Quý Vãn nhíu nhíu mày, bước nhanh về cửa túc xá, dùng chìa khóa mở cửa.

Trong ký túc xá chỉ có một mình Phong Tiến, hắn đang dựa nửa người vào bàn, tay cầm ống tiêm mà Quý Vãn thấy trước đó không lâu hiện tại đang được hắn tiêm vào.

"... Đóng cửa."

Giọng nói Phong Tiến mang theo tia buồn bực cùng mấy phần trầm xuống, khi Quý Vãn đóng cửa lại, Phong Tiến cũng đã tiêm thốc xong.

"Cậu mới tiêm sáng nay." Quý Vãn nói.

Tiêm càng nhiều, tác dụng phụ càng lớn, nó sẽ ảnh hướng đến cơ thể, cảm xúc và tin tức tố theo nhiều cách khác nhau. Lúc đang trên đường về Quý Vãn đã lên mạng tìm thông tin qua loại thuốc ức chế này, bình thường được sử dụng từ một tuần tới nửa tháng một lần, và lượng tiêm mà Phong Tiến tiêm rõ ràng không bình thường.

Tâm trạng của Phong Tiến rõ ràng là chưa hồi phục, hắn tức giận đá vào bàn, lạnh lùng nói: "Không phải việc của cậu."

Quý Vãn không có tức giận vì thái độ của Phong Tiến, cậu vẫn nhớ rằng một trong những tác dụng phụ của thuốc là khiền tâm trạng người dùng dễ trở nên cáu kỉnh và thất thường. Như Phong Tiến bây giờ, thậm chí có thể nói rằng cảm xúc đã được quản lý tốt.

Quý Vãn nói: "Trông cậu rất khó chịu."

Phong Tiến không nói gì, hắn quay người lên giường nằm xuống, trùm chăn kín đầu, giống như muốn cách ly khỏi thế gian, cơ thể từ chối giao tiếp với Quý Vãn.

Quý Vãn nhìn Phong Tiến nằm trên giường như cái xác không hồn, tâm lý có chút chấn động.

Phong Tiến có thể trực tiếp cảm nhận được tác dụng phụ của việc tiêm thuốc ức chế, nhưng dù vậy Phong Tiến cũng không muốn tùy tiện tìm một Omega, phải biết rằng với gia cảnh và ngoại hình của hắn, cho dù có tìm được người mình thích nguyện ý cho hắn cắn một miếng, cũng có thể giảm bớt sự tích tụ tin tức tố trong thời gian dài.

Quý Vãn suy nghĩ một hồi, tiếp tục nói: "Vì có một Omega cậu thích nên cậu không muốn cắn người khác sao?"

"Không thích cũng không cần, hỏi nhiều như vậy để làm gì, cậu muốn biến thành Omega gả cho tôi à?" Mỗi lúc như vậy, Phong Tiến đều không thể khống chế được sự táo bạo trong mình, trọng giọng nói đã có chút tức giận, nếu như Quý Vãn thức thời chút, cậu ấy nên ngậm miệng lại.

Quý Vãn lặng lẽ nhìn Phong Tiến trên giường.

Bởi vì kinh nghiệm lâu năm bị quấy rối, cậu không thích tiếp xúc thân thể với người khác, huống chi nghĩ tới bị một Alpha ấn lại rót tin tức tố, nghĩ đến thôi đã có tâm lý chống cự.

Kháng cự lại cảm giác bị cưỡng bức kia, cũng kháng cự sự tiếp xúc gần gũi mà có thể sản sinh ra khả năng vướng mắc về cảm xúc và tâm trạng thất thường.

...Nhưng có thể Phong Tiến sẽ khác, Phong Tiến đã giúp cậu nhiều lần chỉ trong vài ngày kể từ khi nhập học.

Mà quan trọng nhất chính là, cấp bậc Alpha này, mặc kệ thích loại hình Omega nào tìm tới, cùng cậu là một Beta, căn bản sẽ không sinh ra bất luận gút mắc tình cảm gì, cùng lắm thì làm bạn bè.

Nghe có vẻ nực cười khi một đỉnh cấp Omega với Alpha lại thích một Beta không có tin tức tố.

Cắn vào tuyến thể sau gáy đối với Alpha x Omega thì là một việc tràn đầy không khí ám muội...nhưng cậu chẳng qua là một Beta mà thôi.

Một Beta thôi, có ám muội nào đâu?

Quý Vãn không do dự nữa, thò tay vào túi, lấy tờ giấy xét nghiệm lúc ở bệnh viện ra, vén chăn Phong Tiến lên, đặt tờ giấy xét nghiệm trước mặt hắn.

Phong Tiến: "?"

"Thứ gì...?" Phong Tiến nheo mắt lại đọc chữ trên tờ giấy, càng đọc càng giật mình, cuối cùng đột ngột ngồi dậy, nhìn Quý Vãn.

Gương mặt ấy thoạt nhìn vẫn lãnh cảm như vậy, phảng phất như cắt đứt mọi tình ái.

Phong Tiến: "Cậu..."

"Khi tôi đi kiểm tra, tình cờ nhìn thấy lọ thuốc cậu dùng, biết bệnh của cậu là gì." Quý Vãn thở dài, nhìn vào mắt Phong Tiến, "Như cậu thấy đấy, tôi là một Beta thuần khiết."

Hai người ai cũng không dời ánh mắt, Quý Vãn nói tiếp: "Nếu như cậu cần, trong vòng hai năm này, tôi có thể cho cậu cắn một cái lúc cậu khó chịu, cho đến khi cậu gặp được Omega mà cậu thích." Quý Vãn dừng lại, thêm một câu, "Với tư cách là một người bạn cùng lớp bình thường."

Phong Tiến bất động thanh sắc đánh giá Quý Vãn.

Trong trường hợp của hắn, thuốc tiêm chỉ đóng vai trò ức chế, điều duy nhất có thể thực sự xoa dịu, chỉ có cách đem tin tức tố rót vào cơ thể người khác để phát tiết nó ra.

Trước kia hắn không nguyện ý, bởi vì không hi vọng bị tin tức tố quấy nhiễu, để cho mình đối với người nào đó sinh ra tình cảm không nên có. Nhưng nếu đối tượng là Beta thuần khiết, vậy loại lo lắng căn bản sẽ không phát sinh.

Lượng pheromone dư thừa kia bị thuốc áp chế, nhưng lại không mang lại cho hắn bất kỳ cảm giác nhẹ nhõm nào, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào bị cưỡng chế áp chế, dù vậy nguy hiểm tiềm ẩn vẫn tồn tại.

Hắn không có bất kỳ lý do gì để tiếp tục xoắn xuýt hoặc đạo đức giả, dù sao một Beta thuần khiết, cho dù bị cắn, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng tình cảm nào đối với hắn bởi vì tin tức tố.

Phong Tiến ở trên giường cúi người: "Nếu tôi nói... tôi cần bây giờ thì sao?"

—— ——

Khi bị Phong Tiến ấn vai cậu từ phía sau, Quý Vãn cả người đều căng cứng.

Có lẽ cảm nhận được cậu khẩn trương, Phong Tiến lại buông ra.

"...Cậu có muốn chọn một nơi mà cậu thích không?" Phong Tiến buông tay, hỏi một cách lịch sự nhất có thể.

Quý Vãn bây giờ đang dựa vào tấm cửa của ký túc xá, sau cánh cửa là hành lang, các học sinh trở về ký túc xá sau tan học và sau bữa tối đang đi lại chơi đùa trong hành lang, âm thanh nô đùa qua cánh cửa lọt vào tai Quý Vãn. Mà hiện giờ cách một cánh cửa, cậu sắp bị Phong Tiến rót tin tức tố vào tuyến thể.

Quý Vãn thở dài một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân.

"Vào trong đi." Quý Vãn nói.

Phong Tiến không phản đối, vốn dĩ ấn Quý Vãn vào cửa chỉ là thuận tiện chứ không có ý gì khác, bây giờ Quý Vãn muốn đổi địa điểm khác, hắn cũng không sao cả.

Sau khi xác nhận rằng cửa đã được khóa, Khổng Lập Ngôn sẽ không đột nhiên xông tới, nhấc chân đi tới bàn học của mình.

Nhìn đống sách giáo khoa và bài tập quen thuộc, Quý Vãn bình tĩnh lại không ít, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng hơn nhiều.

"Được rồi." Quý Vãn nhẹ giọng nói.

Nhưng Phong Tiến không ngay lập tức đè vai Quý Vãn, mà dựa vào kệ bên cạnh, khoanh tay, bày ra vẻ mặt kinh doanh: "Tôi sẽ không lấy không lợi ích từ cậu, cậu muốn cái gì, có thể nói với tôi."

Quý Vãn nghĩ nghĩ, quyết định nhắc lại lập trường của mình: "Trái tim tôi không tốt, chịu không nổi tức giận, cho nên không có ý định có quan hệ gì với Alpha dễ dàng cùng Omega rời đi... yêu cầu này đối với cậu mà nói khẳng định không có vấn đề gì, đúng không?"

Có nghiên cứu cho thấy rằng chín trong mười người Alpha ở cùng với Beta sẽ bị thu hút bởi tin tức tố của Omega và từ đó vượt quá giới hạn, loại chuyện nguy hiểm dễ sinh khí đến chết bất đắc kỳ tử này đối với Quý Vãn, nên là cách càng xa càng tốt.

Phong Tiến có chút ngoài ý muốn nhướng mày, sau đó đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đương nhiên, đây coi là yêu cầu gì."

Quý Vãn lúc này mới nói ra: "Còn có những tên Alpha kia làm phiền tôi... tôi hi vọng cậu giúp tôi chặn một chút, bọn hắn cản trở học tập quá."

Quý Vãn cho rằng đây là một cuộc trao đổi có lợi cho cả hai bên, có một Phong Tiến hỗ trợ ngăn cản những tên gây chuyện kia, cậu cũng có thể dành nhiều tâm sức hơn vào việc học của mình.

Vấn đề này chẳng qua là một việc tiện tay đối với Phong Tiến – học bá người gặp người sợ mà thôi, Phong Tiến thống khoái đồng ý.

"Vậy tôi không thành vấn đề." Quý Vãn gục đầu xuống, dựa trán lên giá sách, để lộ ra chiếc gáy trắng trẻo mà mảnh mai dưới mắt Phong Tiến.

Bàn tay Phong Tiến lại một lần nữa đè lại bờ vai của cậu, hơi nóng như thiếu đốt từ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến làn da của Quý Vãn, Quý Vãn nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau khi bị rót vào tin tức tố.

Nhưng Phong Tiến vẫn chưa cắn xuống ngay lập tức, hắn lại nói: "Đây là lần đầu tiên tôi cắn người, nếu có gì sai sót, nhẹ hay nặng, xin hãy bỏ qua cho tôi."

Thái độ lịch sự của Phong Tiến có thể hù ngã tất cả giáo viên và học sinh trong trường, nhưng Quý Vãn lại bày tỏ sự không cảm động với câu kéo dài thời gian này: "Đây là lần đầu tôi bị cắn, nếu như nhịn không được trở tay đánh cậu một quyền, cũng xin cậu bỏ qua nhiều cho tôi."

Phong Tiến phía sau Quý Vãn giật giật khóe miệng, tay còn lại cố định cổ Quý Vãn, cúi đầu cắn xuống.

Beta không thể cảm nhận được tin tức tố của Alpha, Quý Vãn chỉ có thể cảm nhận được cơn đau râm ran khi gáy bị răng cắn, ngay sau đó là một cỗ đau nhức ê ẩm khó tả.

Quý Vãn cắn chặt răng, không để cho mình phát ra bất cứ âm thành nào.

Phong Tiến nửa rũ mắt xuống, cảm thụ tin tức tố được rót vào.

Không có sự va chạm ám muội giữa tin tức tố, tin tức tố của hắn đem mảnh da thịt sạch sẽ này nhuộm dần và chiếm giữ, thứ mà hắn có thể ngửi thấy trong mũi là mùi hương tin tức tố tinh khiết của chính mình.

...Nó giống như bước vào một vùng đất chưa khai thác và để lại dấu chân đầu tiên ở trên đó.

Thời gian rót vào tin tức tố cũng không dài, Phong Tiến không biết Quý Vãn có thể tiếp nhận được tới trình độ nào nên hắn chỉ phát tiết một chút để cho mình bớt khó chịu, liền buông Quý Vãn ra.

"Được rồi, cậu sao rồi?" Phong Tiến hỏi thăm.

Quý Vãn không nhìn lên, cậu xoay người ở tư thế này, quay lưng lại với Phong Tiến, rồi dùng tay mò mẫm trên bàn, ngay sau đó sờ đến tờ khăn giấy liền rút ra xoa xoa trên mặt.

Phong Tiến sững sờ: "Rất khó chịu sao?"

"Không có." Giọng Quý Vãn nghe có vẻ bình thường, nhưng cậu vẫn quay lưng lại, "Giống như lúc bị tiêm vậy, không được tốt lắm."

Phong Tiến: "..."

Trong tri thức mà Phong Tiến tiếp nhận, tạm thời chỉ bao gồm Omega sau khi bị đánh dấu tạm thời chân tay sẽ mềm nhũn, chưa từng nghĩ tới sẽ bị một người đánh giá như vậy, trong lúc nhất thời không nói nên lời, muốn giận còn không có lý do để giận.

Phong Tiến nhanh chóng lấy lại tinh thần, đối mặt với Quý Vãn đang tỏa ra mùi tin tức tố của hắn và nói: "Tôi sẽ tìm cho cậu một loại thuốc khử mùi tin tức tố."

"Không cần." Quý Vãn lắc đầu, hướng cậu nhìn là hướng nhà vệ sinh, cậu đi tới, cầm lấy chiếc khăn treo trên giá để khăn, nhúng nước vào khăn rồi vắt khô, lau lau nơi mới bị Phong Tiến cắn qua.

Beta khác với Omega, sẽ không lưu lại tin tức tố dễ dàng như vậy, tin tức tố còn sót lại trên bề mặt nhanh chóng biến mất, Quý Vãn lại biến trở lại thành Quý Vãn sạch sẽ kia.

"Còn mùi không?" Quý Vãn hỏi.

Phong Tiến nhíu mày, kím nén sự khó chịu vi diệu trong lòng vì mùi tin tức tố đã biến mất: "Cơ bản là không ngửi thấy được nữa."

"Ừ." Quý Vãn cất khăn đi, rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới nhìn Phong Tiến.

Khóe mắt của cậu vẫn còn một chút ửng đỏ chưa phai đi, đặc biệt dễ thấy trên làn da trắng như ngọc.

Quý Vãn không hề hay biết, mỉm cười nói: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro