Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

♦Chương 6♦

Editor: Trừ Phi Vĩ

Chương 6:

Khi Quý Vãn trở lại lớp học, Phong Tiến đã ngồi vào chỗ của mình với vẻ mặt bình thường, nhìn không ra điều gì bất thường.

Quý Vãn nhìn Phong Tiến nhiều thêm một lần nữa khi đi ngang qua hắn, sau đó nhìn đi chỗ khác và ngồi xuống chỗ của mình.

Đã đến tiết toán cuối cùng của buồi chiều, mọi người rục rà rục rịch muốn đi, khi chuông tan học vang lên, giáo viên dạy toán vẫn chưa nói xong từ "Tan học", học sinh trong phòng đã trống một nửa.

Quý Vãn không vội rời đi, cậu chậm rãi giải quyết xong một đề rồi mới thu dọn đồ đạc đi đến căn tin.

Căn tin buổi tối khác với buổi trưa, buổi trưa căn tin đông nghịt người, buổi tối vì có thể về nhà hoặc tan học nên còn rất nhiều chỗ trống. Quý Vãn gọi đồ ăn rồi ngồi xuống tại một bàn trống, bắt đầu bữa tối của mình.

Thời gian ăn cơm cũng không phải là lúc để thư giãn, Quý Vãn vừa ăn cơm vừa nhớ lại những công thức cần học thuộc long và những đề mà cậu làm sai, bởi vì cậu đang làm hai việc cùng một lúc, lại ở trong một môi trường tương đối an toàn trong ăn tin, hoàn toàn không chú ý tới có người đi về phía mình.

Mãi đến khi có người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Quý Vãn mới lấy lại tinh thần.

Chàng trai ngồi đối diện cao khoảng 1m8, cánh tay lộ ra đầy cơ bắp cuồn cuộn, nắm tay to bằng cái nồi đất, to gần bằng khuôn mặt của Quý Vãn.

Sau khi nam sinh ngồi xuống cũng không vội nói, một tay chống mặt, đem toàn bộ cả người rướn về phía trước, cẩn thận nhìn Quý Vãn.

Ánh mắt này thật sự rất khó chịu, Quý Vãn nhíu mày, kéo khoảng cách ra xa, mở miệng hỏi: "Có việc?

Thấy Quý Vãn chống cự, nam sinh không tiếp tục nhìn chằm chằm Quý Vãn, mà đem tầm mắt dời đi, nhìn về bữa tối của Quý Vãn.

Bữa tối của Quý Vãn rất đơn giản, cà chua xào trứng, cải xanh và một đĩa sườn heo nhỏ, tại trường học có thể ném một cục gạch là đập chết một mảnh kẻ có tiền, nhìn có hơi nghèo nàn.

Quý Vãn chỉ thấy nam sinh kia ý vị không rõ nở nụ cười, đem chân chuyển ra khỏi bàn, để Quý Vãn có thể nhìn thấy đôi giày AJ đắt tiền trên chân gã.

Quý Vãn: "..."

"Làm sao ăn ít như vậy, có thể ăn no sao?" Nam sinh đè thấp giọng nói, khiến giọng nói trở nên từ tính hơn, ánh mắt từ đĩa thức ăn của Quý Vãn chuyển sang món canh bên cạnh, trong mắt lộ ra tia khinh thường, "Còn uống nước rửa nồi, cái này không tốt đi."

Quý Vãn nhìn món canh trứng rong biển của mình: "..."

Cái này sao có thể là nước rửa nồi, có trứng, có rong biển, có dầu có muối, hiển nhiên đầu bếp trong căn tin đã cực kỳ phát huy trình độ.

Quý Vãn cụp mắt xuống, định coi người đối diện như không khí, dù sao thì kỹ năng giả vờ cái gì cũng không nghe không thấy, cậu ở trong nhà đã sớm luyện thành thục rồi.

Quý Vãn không nói lời nào, nam sinh ngồi đối diện cũng không vội, hướng ánh mắt về phía cậu.

Ánh mắt của gã đảo khắp trên người Quý Vãn, nhìn đôi môi hồng hào, những ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm chiếc đũa gỗ đen nhánh, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ cong như thiên nga của cậu.

Gã ta đột nhiên hỏi: "Cậu bị Alpha khác cắn qua bao nhiêu lần rồi?"

Quý Vãn dừng đũa ngẩng đầu lên, liền thấy tên Alpha này đang một tay chống mặt nhìn cậu, tựa hồ không hề cảm thấy lời mình vừa nói rất xúc phạm và thô lỗ. Không nghe thấy Quý Vãn trả lời, Alpha này lại tiếp tục nói: "Xem ra là đếm không hết, nhìn bề ngoài sạch sẽ, trên thực tế số người tìm qua cậu có hai chữ số rồi đi, chậc, Beta chính là điểm này thật dễ lừa người khác."

Quý Vãn không muốn nghe thêm nữa, cậu đứng dậy, định cầm mâm đồ ăn rời đi, nhưng nam sinh đã kéo lấy đầu kia của mâm.

Quý Vãn sắc mặt lạnh lùng: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn làm một chuyện khiến mọi người đều vui sướng mà thôi." Khóe miệng nam sinh nhếch lên một nụ cười, "Anh đây sẽ bao học phí của cậu trong vòng một năm, và cậu sẽ làm bạn trai của anh đây trong một năm."

Quý Vãn không ngốc, không có lý do nào làm bạn trai phải quy định thời gian cả, tuy nói là bạn trai, trên thực tế lại là một đồ chơi được bao nuôi.

Quý Vãn lạnh lùng nói: "Tìm người khác đi."

Nam sinh sửng sốt một chút, lập tức khóe miệng nở nụ cười: "Có phải cậu đang hiểu làm gì hay không, tôi không phải đến để thương lượng với cậu, mà là tới thông báo cho cậu."

Vừa nói, bàn tay còn lại của gã liền muốn sờ lên cổ tay Quý Vãn, Quý Vãn dứt khoát buông lỏng tay, nam sinh kia vội vàng không kịp chuẩn bị, không kịp rút lại lực kéo, bị mâm thức ăn hất tung tóe khắp người.

Khóe miệng Quý Vãn nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Cảm giác dầu mỡ của đồ ăn thừa thấm và da thịt xuyên qua quần áo khiến cho người ta chật vật khó xử. Nam sinh kia chỗ nào đâu mà chịu nhục nhã như vậy trước mặt mọi người, nhất thời nổi cơn thịnh nộ giận tím mặt, "Mày muốn chết!"

Những người khác trong căn tin đều bị động tĩnh ở đây giật mình, lần lượt nhìn sang.

Nữ sinh Beta đang ăn ở bàn bên cạnh Quý Vãn nghe hết toàn bộ quá trình, tức giận đỏ mặt mắng: "Anh còn uy hiếp người, rõ ràng là anh gây sự trước mà!"

"Tốt, mày giúp nó ra mặt đúng không? Tao trước tiên đem mày thu thập!" Nam sinh đứng lên, Alpha than cao cùng dáng người mang đến áp lực rất lớn, gã sải bước dài tiến lên, chuẩn bị giáo huấn cô gái kia một trận.

Nữ sinh Beta kia run một cái, theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng cơn đau trong tưởng tưởng không hề ập đến, cô không thể tin được mở mắt ra, liền thấy Quý Vãn đang đứng trước mặt mình.

Mặc dù thân ảnh kia đứng trước mặt cô cao gầy, nhưng cũng không cường tráng, thậm chí có thể gọi là gầy, nhưng cậu ấy không né tránh một bước.

Quý Vãn nghiêng nửa khuôn mặt sang một bên, để lộ ra ngũ quan tinh xảo, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu, ở đây hơi phiền phức, cậu đi trước đi, lần sau tôi sẽ bồi thường bữa tối cho cậu."

Nữ sinh đỏ mặt, nhìn Quý Vãng rồi nhìn tên Alpha kia, do dự nói: "Vậy cậu..."

"Đi." Quý Vãn lặp lại.

Nữ sinh cũng hiểu mình ở chỗ này ngược lại chỉ có thể làm vướng chân, khẽ cắn môi, đứng dậy rời đi.

Quý Vãn quay đầu nhìn tên Alpha gây chuyện kia, tên Alpha kia tức giận cười: "Anh hùng cứu mỹ nhân? Được, mày cứu con kia, để tao xem rồi ai cứu được mày?"

Tên Alpha vừa nói, gã lại bước tới, liền muốn dùng phương pháp nửa ôm nửa vuốt ve đem Quý Vãn giam cầm lại, từ trước mặt mọi người kéo người ra tới bên ngoài, đưa đến một nơi không có ai, rồi muốn làm gì thì làm.

Lần này, không đem tên Beta này thuần phục(*), gã liền đem tên đảo ngược...!

(*) Phục ở đây là 服 tức là trong 心服口服: tâm phục khẩu phục; phục sát đất. Trước chữ phục này có 干, có ý tứ mạo phạm, xúc phạm, lăng nhục, sỉ nhục nhưng là với từ 冒犯. Từ này ghép với mấy từ khác là ra quần áo, nên tôi cũng không biết ý tác giả là sao. Ai đi ngang qua có thể giải đáp giúp tôi không? Hai từ này là 干服.

Ý nghĩ này còn chưa kịp nghĩ xong, một quyền trùng điệp đánh vào trên bụng gã ta, nam sinh kêu rên một tiếng đau đớn, rút lui hai bước che chở đứa con trai duy nhất, khom người xuống.

Quý Vãn rất rõ về tình trạng cơ thể của mình, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ là một kỳ thủ mạnh, chỉ có thể dựa vào kỹ năng để đánh người. Thay vì để tên Alpha này kéo cậu đem đến chỗ ở vắng vẻ, còn không bằng ở chỗ này làm ẫm ĩ chuyện lên.

Quý Vãn không dừng lại, tiếp tục tấn công, nhưng tốc độ phản ứng của nam sinh rất nhanh, nhịn đau nhanh chóng né tránh không nói, thậm chí còn đánh trả lại Quý Vãn.

Mà các phương thức công kích cùng góc độ tấn công của gã ta đều cho Quý Vãn biết được một sự thật — tên Alpha này chắc chắn đã được huấn luyện chuyên môn, không phải là một kẻ lưu manh học đường bình thường.

... Phiền toái.

Quý Vãn mím môi, né tránh nắm đấm đang đánh về phía mình, cấp tốc nghĩ cách kéo dài thời gian đến khi bị giáo viên phát hiện, lại thấy tên Alpha kia đột nhiên sứng người, hai mắt mở to như nhìn thấy ma, thậm chí còn lùi một bước.

Vẻ mặt sợ hãi dường như không phải là giả, Quý Vãn kinh ngạc thuận theo ánh mắt gã quay đầu lại, thấy Phong Tiến cách cậu hai bước với khuôn mặt không cảm xúc.

Phong Tiến nhìn cậu một cái, lại nhìn về phía tên Alpha cao lớn kia, lãnh đạm nói: "Đánh nhau?"

Quý Vãn còn chưa kịp nói, đã nghe thấy tên Alpha trước kia kiêu ngạo bây giờ như muốn thu mình lại thành quả bóng, chỉ vào cậu nói: "Không phải tao muốn đánh nhau! Là nó không cẩn thận đổ cơm lên người tao, còn tức giận muốn đánh tao!"

Quý Vãn sững sờ, vạn vạn không ngờ người này lại có thể đổi trắng thay đen như vậy.

Những người khác trong căn tin cũng sửng sốt, có người định đứng dậy nói ra sự thật, nhưng mới nói được vài câu, gã ta đã uy hiếp nhìn sang.

Trong giờ ăn tối, hầu hết những người có chút tiền đều ra ngoài trường ăn tối, những người còn còn lại trong căn tin sẽ chọn tầng hai, giá cả đắt hơn nhưng đồ ăn ngon hơn, những người ở lại tần một ăn cơm, về cơ bản là học sinh bình thường không có quyền không có tiền, bị nam sinh nhìn như vậy, sợ hãi cúi đầu.

Quý Vãn cũng không muốn người khác giúp mình can thiệp vào, đang định giải thích với Phong Tiền thì liền nghe hắn cười lạnh một tiếng.

"Dùng cái não 20 điểm của mày đi lừa tao hả?" Phong Tiến trên mặt không cười nói, "Lá gan mày càng lúc càng lớn."

"Không, không phải..." Nam sinh mồ hôi lạnh đều toát ra, "Thật sự là tao còn chưa có đánh nó, nhưng là nó đã đánh tao mấy quyền!"

Ánh mắt của Phong Tiến lại quay về phía Quý Vãn, Quý Vãn cùng hắn đối mặt, chỉ cảm thấy hơi rùng mình. Khí thế hiện tại của Phong Tiến rất giống với lần đầu tiên Quý Vãn nhìn thấy hắn đánh người, Quý Vãn thậm chí còn cảm thấy Phong Tiến một giây sau liền muốn lao vào tấn công cậu.

Tuy nhiên, Phong Tiến không nói gì thêm, ánh mắt hắn lại dời đi, lần này là nhìn vào mặt bàn bị thức ăn rơi vãi làm vấy bẩn.

"Dọn sạch mặt bàn đi." Giọng điệu của Phong Tiến mang mấy phần lạnh lùng.

Quý Vãn còn chưa kịp phản ứng, tên Alpha kiêu ngạo phách lối trước kia lập trức cúi đầu khom lưng cầm đĩa thức ăn trước đó đã đổ hết lên người hắn, nhanh chóng đem những hạt cơm vì lôi kéo mà vương vãi đến mặt bàn cùng đồ ăn thừa gạt đến trong mâm. Cuối cùng còn dùng khăn lau của dì căn tin để ở bên xoa xoa, đem cái bàn dọn dẹp trơn bóng như mới.

"Phong... Phong ca, vậy tao sẽ không quẩy rầy, tao đi trước." Nam sinh kia ngượng ngùng cười nói.

"Đi?" Giọng điệu lạnh lùng của Phong Tiến vẫn không thay đổi: "Làm hỏng bữa ăn của người khác rồi muốn rời đi sao?"

Nam sinh lúc này minh bạch, Phong Tiến ở đây là để làm chỗ dựa cho Quý Vãn!

Mẹ nó, cùng Phong Tiến có quan hệ tốt, sao không nói sớm hơn!

Nam sinh oán trách trong lòng, nhưng ngoài miệng không dám nói gì thêm, chạy tới cửa sổ gọi lại đồ ăn mang đến trước mặt Quý Vãn.

"Anh trai, cậu ăn một chút đi, về sau tôi cũng không tiếp tục tìm cậu kiếm chuyện nữa." Nam sinh kia tội nghiệp nói.

Quý Vãn: "..."

Phong Tiến: "Lăn."

Nam sinh kia tốc hành lăn đi, Phong Tiến bước chân dài một bước, ngồi xuống bên cạnh Quý Vãn.

Sau khi ngồi xuống, Phong Tiến lại trừng Quý Vãn một chút: "Làm gì mà ngẩn người, ăn đi."

"Ồ." Quý Vãn ngồi xuống bắt đầu ăn tiếp, nhưng bong bóng nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, Quý Vãn không nhịn được hỏi: "Tại sao lúc hắn nhìn cậu thì sợ cậu như thế? Hắn có thể dự đoán được cậu sẽ ra tay?"

Phong Tiến nhướng mày, lấy điện thoại ra và bắt đầu chơi game: "Bởi vì tôi là lão đại trong trường học này, đánh nhau trong trường đều phải trải qua đồng ý của tôi. Nếu bị tôi bắt gặp, tôi sẽ đánh cả hai bên."

Quý Vãn: "..."

Đây chính là trùm trường sao, quả nhiên kinh khủng như vậy.

"Cảm ơn." Quý Vãn chân thành nói.

Phong Tiến bây giờ lại ngồi với cậu, có lẽ cũng đang răn đe những người khác, để về sau ít một số người tìm cậu để gây sự.

Phong Tiến hừ một tiếng, không để ý tới cậu, thế là Quý Vãn tiếp tục vùi đầu vào bữa ăn của mình, sau khi ăn một lúc, Quý Vãn nghe thấy Phong Tiến mở miệng: "Cậu thường xuyên đụng phải loại chuyện này?"

Phong Tiến không nói rõ chuyện đó là gì, nhưng Quý Vãn thần kỳ minh bạch ý tứ của hắn — loại chuyện thường xuyên bị quấy rối, mưu đồ bất chính.

Quý Vãn cụp mi mắt: "...Ừ."

"Chậc." Phong Tiến cau mày, hắn cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Cậu vẫn rất lợi hại."

Quý Vãn qua khóe mắt nhìn thấy Phong Tiến bất động thanh sắc tắt game, chuyển sang giao diện tài liệu học tập được lưu trên điện thoại.

... Cho nên khen cậu lợi hại, là khen cậu cũng đứng đầu lớp à?

Quý Vãn yên lặng ăn, trong lòng bắt đầu nhớ lại những điều mà bác sĩ đã nói với cậu trong bệnh viện.

Phong Tiến ngạc nhiên rằng cậu vẫn có thể đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi mặc dù bị quấy rối rất nhiều, nhưng bản thân Phong Tiến lại mắc bệnh tin tức tố đó, ngay cả khi hắn bình thường dùng thuốc ức chế, tác dụng phụ sẽ khiến Phong Tố dễ cáu kỉnh, táo bạo hơn và tâm tình không tốt.

Dưới loại tình huống này còn có thể đạt điểm cao, Phong Tiến đã đủ lợi hại.

...Không biết liệu Phong Tiến có đang cố gắng tìm một Omega phù hợp hay không, nếu vậy, cậu sẽ không can thiệp vào.

Quý Vãn mới nghĩ như vậy thì có hai người ngồi xuống đối diện cậu và Phong Tiến, cậu ngước mắt xem thì thấy hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp.

Một trong số họ Quý Vãn có chút ấn tượng, Khổng Lập Ngôn cùng cậu bát quái, là cấp hoa(*) Omega của năm hai, đã thích Phong Tiến từ lâu.

(*) Cấp Hoa: 级花.bề ngoài chỉ nữ sinh đẹp nhất lớp, nhưng nữ sinh xấu xa gọi người là cấp hoa, là vũ nhục ngươi; cô gái xinh đẹp nhất lớp được gọi là cấp hoa. Tương tự như hoa khôi... Nguồn: https://zhidao.baidu.com/question/161621763.html?

"Phong Tiến, thứ 7 tuần tới là sinh nhật tớ." Cấp hoa hếch cằm, trên mặt là vẻ mặt được nuông chiều, "Cậu cũng tới đi."

"Có việc." Phong Tiến ngắn gọn từ chối.

Cấp hoa không cao hứng cắn môi: "Vậy lúc nào thì cậu rảnh?"

Phong Tiến: "Không rảnh, bận, học."

Cấp hoa đó muốn nói chuyện, lại nhớ ra điều gì đó, không cao hứng nhìn Quý Vãn một chút.

Trong tiềm thức Quý Vãn cảm thấy mình có thể sẽ bị gây chuyện, nhưng người ngồi đối diện còn chưa kịp nói gì, Phong Tiến đã bất ngờ huých cùi chỏ vào người cậu một chút, đặt điện thoại trước mặt cậu.

Trên màn hình điện thoại hiện ra mấy đề toàn, Phong Tiến nói: "Cậu giải một cái đi."

"Cái gì, để tôi xem." Quý Vãn nhìn lướt qua, trực tiếp nói ra suy nghĩ, "Vẽ ba đường phụ, sau đó..."

Hai nữ sinh đợi rất lâu, nhưng không tìm được cơ hội chen ngang, cuối cùng tức giận bỏ đi.

Mắt thấy hai nữ sinh đã đi xa, Phong Tiến lấy lại diện thoại, để Quý Vãn ăn cơm.

Quý Vãn liếc nhìn Phong Tiến, Phong Tiến cũng không buồn vì sự ra đi của hai Omega mỹ lệ, trong mắt hắn có mấy phần lãnh đạm không thể kiểm soát.

Ý đồ lợi dụng cậu để ngăn cản Omega kia quá rõ ràng, Quý Vãn nghĩ nghĩ, vẫn hỏi ra: "Cậu thích loại hình Omega khác hơn sao?"

Nếu là Alpha bình thường, hoàn toàn có thể từ từ tìm Omega mình thích, nhưng Phong Tiến lại khác, dùng thuốc ức chế càng lâu sẽ càng khó chịu, theo logic mà nói, hắn nên giăng lưới rộng, mau chóng tìm ra Omega thích hợp mới đúng.

Phong Tiến nhìn Quý Vãn với ánh mắt "cậu mà cũng buôn bát quái", rồi quay đầu lại.

"Tôi sẽ độc thân cho đến chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro