♦Chương 3♦
Editor: Trừ Phi Vĩ
Quãng đường còn lại đều hiện ra, Quý Vãn bình an về đến nhà, tâm tình vui vẻ cũng theo đó mà biến mất.
Hôm nay trong nhà lại là mẹ kế xuống bếp, Quý Vãn để sách xuống cặp, nghi hoặc nhìn về quản gia đang đứng bên cạnh.
Lão quản gia hiểu rõ tình hình biết điều đi tới, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia lần này chỉ thi hơn 500, phu nhân sợ cậu ấy đau lòng, liền tự mình xuống bếp nấu ăn an ủi."
Quản gia suy nghĩ một chút, lại hỏi Quý Vãn: "Lần này ngài cũng thi được hạng nhất?"
Quý Vãn gật gật đầu, quản gia liền nhắc nhớ: "Nếu vậy ngài tốt nhất không cần nói ra, bằng không kích thích tới tiểu thiếu gia, phu nhân và lão gia sinh khí, lại muốn cho ngài đi tự kiểm điểm."
"Cảm ơn Lý thúc, con đã biết." Quý Vãn cười cười.
Quý Vãn trở về phòng để đồ, mà quản gia nhìn bóng lưng cậu, hơi thở dài.
Đứa bé thật tốt, chỉ tiếc là một Beta, coi như ưu tú, cũng chỉ có thể bị em trai Omega dễ dàng cướp đi toàn bộ sủng ái cùng lực chú ý của cha mẹ.
Tới giờ ăn tối, Quý Vãn ngồi xuống vị trí của mình.
Đồ ăn ngon tất cả đều chồng hết trước mặt Quý Kha cùng ba Quý, món gần Quý Vãn nhất chỉ là một đĩa đậu hà lan xào, đối với việc này Quý Vãn đã sớm thành thói quen, im lặng không nói ăn cơm.
Ngồi ở giữa Quý Kha một mặt cố giả vờ ủ rũ, rút ra một tờ giấy, lau đi nước mắt căn bản không tồn tại.
Mẹ kế tự gắp cho rau cho Quý Kha, ôn nhu nói: "Một lần thi không tốt, không có nghĩa là lần thi sau sẽ không tốt, hơn nữa còn có hơn 200 người ở phía sau con, đã rất lợi hại."
"Quần áo trước kia... còn có thể mua không?" Quý Kha ngẩng đầu nhìn mẹ, xong lại nhìn ba Quý, làm nũng nói: "Ba, con muốn ăn mặc thật xinh đẹp, không thôi bạn học đều xem thường con."
Omega xinh đẹp luôn luôn có thể kích thích lên lòng trìu mến của Alpha, tin tức tố thơm ngọt thuộc về Omega như có như không bồng bềnh ở trong không khí, khuôn mặt nghiêm túc của ba Quý hòa hoãn chút, gật gật đầu.
"Mua mua mau, không phải chỉ là mấy bộ quần áo thôi sao?" Mẹ kế tiếp lời, "Thành tích học tập thiếu một chút thì làm sao? Kha Kha nhà chúng ta tính tình tốt, còn tốt hơn những kẻ mọt sách chỉ biết đọc sách."
Câu nói này tựa hồ còn nội hàm cái gì, Quý Vãn xem như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Mà ba Quý lại nhíu mày, nhìn lại.
Ba Quý trầm giọng nói: "Mẹ cậu nói không sai, học thêm từ em trai cậu một chút, sửa đổi cái tính khí xấu lúc nào cũng im im của cậu đi. Bằng không tương lai đi ra xã hội, loại người như cậu chính là ở tầng chót xã hội, ai cũng lơ là cậu, không coi cậu ra gì."(*)
(*) Khúc này mình không biết nên để xưng hô cho ba Quý nói với Quý Vãn như thế nào. Lúc đầu để 'mày', nhưng lại thấy hơi quá, dù sao ông này cũng ko thân thiện gì cho cam, nên để 'cậu' đối với Quý Vãn. Ai có ý kiến thấy xưng hô nào được hơn nói mình nha :D
Mẹ kế hư tình giả ý nói đỡ: "Được rồi lão Quý, Beta vốn dễ bị người khác lơ, sao lại mắng con ông như vậy."
Quý Vãn đè xuống trào phúng trong mắt, đem dự định đã sớm nghĩ kỹ nói ra: "Con muốn trọ ở trường."
"Trọ ở trường?" Ba Quý càng nhíu chặt mày, "Tại sao lại trọ ở trường, cánh cứng rồi, không muốn ở trong nhà?"
Đương nhiên trọ ở trường là vì rời khỏi nơi này, mà cái lý do thật này lại không thể nói ra miệng.
"Con không giống em trai được hoan nghênh như vậy, dễ dàng hòa mình vào với những bạn học mới, cho nên con muốn trọ ở trường, xem có thể kết giao được một hai người bạn hay không." Quý Vãn nhàn nhạt nói.
Lý do này tựa hồ được ba Quý tiếp nhận, ông ta trầm tư trong chốc lát, đồng ý thỉnh cầu của Quý Vãn.
*
Ngày thứ hai đến trường học, Quý Vãn nói ra chuyện muốn trọ ở trường cho giáo viên chủ nhiệm.
"Trọ ở trường? Có thể có thể, bất quá chỗ trống ở ký túc xá lớp chúng ta cũng chỉ còn lại một phòng..." Giáo viên chủ nhiệm nhéo râu mép của mình, "Trò về trước đi, để thầy hỏi một chút xem có thể đem trò nhét vào phòng ký túc xá kia hay không."
Tại sao có chỗ trống mà không thể nhét?
Quý Vãn không rõ, nhưng cậu không hỏi ra miệng, hướng thầy giáo nói cám ơn xong liền trở lại phòng học.
Phong Tiến đã ngồi tại chỗ, sau khi Quý Vãn ngồi xuống đem ghế tựa ngửa ra đằng sau, dựa vào trên bàn Phong Tiến.
Tầm mắt của Phong Tiến dừng ở trên góc quần áo của Quý Vãn đang xâm chiếm lên bàn của hắn, lúc này mới miễn cưỡng nhấc mắt lên: "Làm gì?"
"Hôm qua cảm ơn cậu." Quý Vãn nói, "Về sau có nhu cầu gì cần hỗ trợ, cứ việc nói."
Ngũ quan và khí chất của Quý Vãn thiên về lãnh đạm, có loại cảm giác như xa lánh thế giới. Hiện tại cậu mang ý cười trên mặt, cỗ xa lánh kia như hòa tan, lông mi thật dài hạ xuống, đuôi mắt cong ra một đường cong nho nhỏ.
Khổng Lập Ngôn ngồi bên cạnh Phong Tiến nhìn đến sững sờ, nhưng Phong Tiễn vẫn lãnh khốc vô tình như cũ.
"Giúp tôi?" Phong Tiến lạnh lùng nói, "Về sau cậu có thể thi hạng nhì."
Quý Vãn: "..."
"Vậy thì không thể." Biểu tình Quý Vãn dịu dàng, lời nói ra lại không một chút nào là dịu dàng.
Những bạn học khác trong lớp đã sớm từ lúc bọn họ bắt đầu nói chuyện mà nhấc lên chú ý, âm thanh của Quý Vãn trước đó quá nhỏ không nghe rõ, nhưng câu "Về sau thi hạng nhì" của Phong Tiến cùng câu trả lời "Không thể" của Quý Vãn nghe được rất rõ ràng.
Mọi người cùng nhau ở trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ! Đây chính là dũng sĩ dám can đảm nhổ lông ở trên đầu con hổ sao!
*
Quý Vãn không biết mình ở trong lòng cả lớp giờ đã mang một tầng sắc thái tráng sĩ, tiết sau là tiết thể dục, Quý Vãn đi theo phần lớn xuống lầu.
Giáo viên thể dục mang bọn họ đi qua bãi tập, đi vào phòng thể dục, hướng bọn họ biểu diễn tường leo núi mới xây.
Tường leo núi này còn rất cao, có thể tưởng tượng, người có bệnh sợ độ cao đứng ở trên nhìn xuống, nhất định sẽ khó chịu.
Giáo viên thể dục nói: "Ngày hôm nay không mang các em làm các vận động khác, liền để các em trải nghiệm một chút tường leo núi này đi. Tới đây rút thăm, hai người một tổ, dựa theo thành tích mỗi tổ mà tiến hành xếp hạng."
Mọi người hò hét loạn xạ lên bắt đầu rút thăm, Quý Vãn cũng qua rút, rút được số 18.
Số 18... còn ai cũng rút được số 18?
Quý Vãn hướng bốn phía nhìn, chỉ thấy Khổng Lập Ngôn cọ lại đây.
Khổng Lập Ngôn chính là người nam sinh áo đen ngày đầu khi cậu đến trường tham gia thi cử, ở nhà vệ sinh gặp được mà tuyên bố giúp Phong Tiến giải quyết hậu quả, cuối cùng lại hỏi cậu có hay không bị Phong Tiến hù đến, là bạn thân của Phong Tiến. Lúc phát hiện Quý Vãn cùng hắn ở chung lớp, Khổng Lập Ngôn cảm thấy đây chính là duyên phận trời ban, đem Quý Vãn bỏ vào bên trong trận doanh của mình.
"Để tôi xem, có phải là cùng tôi một tổ hay không? Đúng thì ca cho cậu bay... Ấy?" Khổng Lập Ngôn nhìn kỹ số của Quý Vãn, ngẩn người. "Mẹ kiếp, hình như Phong ca cũng là số 18."
Quý Vãn bất ngờ nhìn về phía Phong Tiến, vốn định nhìn số của hắn, lại bất ngờ phát hiện tâm tình của Phong Tiến không đúng.
Hai tay Phong Tiến cắm ở túi, môi mỏng manh mím lại, cụp mắt nhìn xuống mặt đất, con người đen nhánh của hắn bị mi mắt che kín, nhưng vẫn lộ ra mấy phần lệ khí.
Loại biểu tình thấy ai cũng khó chịu này thường xuyên xuất hiện ở trên mặt Phong Tiến, lúc trước khi Quý Vãn nhìn thấy Phong Tiến đánh nhau, trên mặt cũng là biểu tình tương tự.
Nhưng mà Quý Vãn cảm thấy không đúng, cậu hiện tại ở trong cái gia đình này sinh hoạt mười mấy năm, trải qua không khác gì ăn nhờ ở đậu, sớm đã đem cậu mài lên độ mẫn cảm phát hiện cảm xúc của người khác.
Cậu cảm thấy... cảm xúc của Phong Tiến cùng ngày thường không giống nhau, như là đang che giấu cái gì.
Khổng Lập Ngôn thì sợ hết hồn, còn tưởng rằng Phong Tiến rốt cuộc nhịn không được mà động thủ với Quý Vãn, đến gần đồi với Phong Tiến nói: "Đừng nha huynh đệ, nếu mày không nguyện ý, tao đổi số với mày?"
Trong khi nói chuyện, Khổng Lập Ngôn đi tới chỗ giáo viên thể dục nhìn thoáng qua sổ ghi số, liền chạy trở về: "Cùng số với tao chính là hoa khôi lớp, lại là Omega thích mày, muốn đổi hay không?"
Khổng Lập Ngôn vừa nói vừa nhìn về phía hoa khôi lớp, người kia đúng là một Omega có tướng mạo không tệ, tin tức tố cũng dễ ngửi, không ít Alpha muốn theo đuổi cô ấy, nhưng đáng tiếc là ngoại trừ Phong Tiến ra thì cô ấy nhìn ai cũng không lọt.
Trên thực tế, trường này có ít nhất một nửa Omega ngoại trừ Phong Tiến ra thì nhìn ai cũng chướng mắt, chỉ là Phong Tiến chưa từng cho bất luận người nào cơ hội.
Phong Tiến nhíu nhíu mày, buồn bực nói: "Thay cái rắm, rút ra cái gì thì chính là cái đó, tao cũng sẽ không đối với cậu ta làm cái gì."
Khổng Lập Ngôn nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể chúc Quý Vãn may mắn.
Rút thăm xong xuôi, mọi người từng người dựa theo tổ đã phân mà xếp tại cùng một chỗ, giáo viên thể dục nói cho mọi người cách để lấy điểm trong lần thi đấu nhỏ này —— dựa theo độ cao hai người trong tổ nhỏ cộng lại tiến hành xếp hạng, bất quá không cưỡng chế mỗi người đều phải tham gia, có thể phái ra người có năng lực mạnh nhất trong tổ leo hai lần.
"Cậu may mắn đó huynh đệ." Khổng Lập Ngôn vỗ vai Quý Vãn, "Có Phong ca mang cậu, nhất định có thể lấy hạng nhất! Cậu để cậu ta bò hai lần, thể lực của cậu ấy bò mười lần cũng sẽ không mệt."
Đó cũng không phải là ý nghĩ duy nhất của riêng Khổng Lập Ngôn, ở xung quanh Quý Vãn, đã có rất nhiều người chính mình lười biếng bò, Beta hoặc Omega phân cùng một tổ với Alpha, bắt đầu cùng Alpha thương lượng để Alpha leo lên hai lần, lấy được thành tích tốt nhất.
Quý Vãn liếc mắt nhìn Phong Tiến, trong quá trình chờ đợi Phong Tiến vẫn luôn không nói một lười, ngẫu nhiên hắn nhìn bạn cùng lớp leo lên, lại rất nhanh dời mắt.
Quý Vãn dùng dư quang khóe mắt quan sát thần sắc của Phong Tiến, trong đầu hiện lên một suy đoán.
Lẽ nào Phong Tiến... sợ độ cao?
"Phong Tiến." Quý Vãn suy nghĩ một hồi, vẫn nói ra, "Tôi có một yêu cầu quá đáng."
Phong Tiến vén lên mí mắt mỏng manh nhìn sang, lãnh đạm nói: "Cậu sợ độ cao, muốn tôi kéo theo điểm của cậu chung lại với nhau?"
Đột nhiên bị đội cái mũ sợ độ cao trên đầu mình, ngược lại làm cho Quý Vãn càng thêm xác định hơn là Phong Tiến sợ độ cao, không thì tại sao vô duyên vô cớ, Phong tiến hẳn cũng không nghĩ tới lý do này.
Quý Vãn vẫn không nói tiếp, liền nghe Phong Tiến cười lạnh một tiếng: "Được đó, cậu gọi tôi một tiếng ba ba, ba ba liền kéo thêm điểm của cậu."
Lời nói mười phần khiêu khích, Phong Tiến đã sẵn sàng chờ Quý Văn tức giận vì lời nhục mạ của hắn, nhưng biểu cảm của người trước mắt vẫn trước sau như một ôn hòa, tựa hồ không thể bị lời của hắn kích thích nội tâm gợn sóng, thậm chí còn cười cười.
"Kêu cậu là ba ba nghe như đang mắng cậu." Quý Vãn nói.
Phong Tiến: "?"
Quý Vãn không giải thích nhiều, mà tới gần, nhẹ giọng nói: "Tôi trước giờ chưa chơi trò này bao giờ, sau giờ tan học cũng không có thời gian chơi, lần này cậu có thể đem cơ hội nhường lại cho tôi được không, đều để cho tôi?"
Quý Vãn đột nhiên tới gần làm Phong Tiến có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, tầm mắt của hắn bị khuôn mặt có thể được xưng tụng là xảo đoạt thiên công(*) chiếm cứ hơn phân nửa, trong lúc nhất thời có chút ngây người. Chờ hắn ý thức lại lời Quý Vãn nói là gì, tinh thần vẫn luôn căng thẳng đột nhiên thả lỏng.
(*) Xảo đoạt thiên công: vô cùng khéo léo, tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.
"Được thôi." Phong Tiến liếm môi, giãn ra một chút khoảng cách, miễn cưỡng nói, "Nếu cậu đã cầu xin tôi như vậy, vậy thì cậu lên đi."
*
Lúc Quý Vãn leo lên tường bằng tốc độ không thể nói là nhanh, cậu thoạt nhìn không nhanh không chậm, động tác cũng chậm rãi, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý tới thời gian, chỉ là đơn thuần hưởng thụ trình tự.
Phong Tiến ở chỗ không xa không gần nhìn, khóe mắt liếc qua nhìn thấy mấy Omega trong lớp học mang theo đồ uống đi tới, bọn họ sau khi nhìn thấy người đang leo là Quý Vãn đều ngẩn người.
"Tôi còn tưởng rằng người leo sẽ là Phong Tiến đây, còn cố ý mua trà sữa chờ hắn... Kết quả cư nhiên không phải."
"Tôi cũng vậy... chậc, người này thật mất hứng."
"Không biết cậu ta nghĩ gì, ở phía dưới nhìn Phong Tiến, sau đó đưa bình nước cho Phong Tiến không tốt hay sao, cậu ta cũng không có lợi hại như Phong Tiến."
"Cũng không có ai đưa nước cho cậu ta, hì hì, nhìn cũng đủ đáng thương."
Thanh âm thảo luận này không lớn không nhỏ, tựa hộ căn bản không thèm để ý Quý Vãn có nghe được hay không.
Bởi vì do vấn đề về góc độ, mấy Omega kia cũng không có nhìn thấy Phong Tiến đang ngồi xổm ở ngay thành bóng rổ, hiển nhiên cũng không nhìn thấy lúc Phong Tiến nghe bọn họ nói chuyện lông mày nhăn lại, cười đùa rời đi.
Nguyên nhân lúc đầu bọn họ tới đây là muốn đưa nước cho Phong Tiến, vây quanh phòng thể dục một vòng vẫn không tìm được Phong Tiến, liền bất đắc dĩ đi về phòng học.
Căn tin của trường nằm giữa tòa nhà dạy học cùng phòng thể dục, bọn họ muốn mua chút ít đồ ăn vặt rồi trờ về phòng học, lại đi một chuyến tới căn tin, không ngờ vừa vào cửa liền gặp được Phong Tiến đang tính tiền.
Dẫn đầu là Lâm Tân đang kinh ngạc sau đó nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, mỉm cười giành trước đến gần: "Trùng hợp quá, thì ra cậu cũng thích uống nước khoáng có đá nha, tớ cũng thích uống cái này, vừa khỏe mạnh, còn giải khát. Khó lắm mới đụng phải thứ yêu thích giống nhau, lần nay tớ mời cậu thế nào?"
Phong Tiến quay đầu nhìn sang, trên mặt không có biểu tình gì.
Lâm Tân nhịp tim bỗng tăng nhanh, nếu cậu ta phóng một bước đi này, liền có thể thuận lợi kéo quán hệ. Phong Tiến vẫn chưa thể hiện ra hứng thú đối với một Omega nào, ngộ nhỡ cậu ta có thể nhân cơ hội này phát triển thêm một bước, để cho Phong Tiến ngửi tin tức tố của cậu ta, trở thành người duy nhất của Phong Tiến thì sao?
Đang ảo tưởng, Lâm Tân nghe thấy Phong Tiến mở miệng.
"Không cần." Phong Tiến trả tiền xong, cầm nước lên, lạnh nhạt nói, "Tôi mua cho Quý Vãn, sẽ không mượn hoa hiến phật."
Lâm Tân: "...?"
Cậu ta không nghe lầm chứ?"
Nhưng cậu ta không có cơ hội kiểm chứng lại, Phong Tiến đã vòng qua bọn họ, nhanh chân rời đi.
*
Quý Vãn ở chỗ giáo viên thể dục ghi danh xong thành tích, liền đi rửa mặt, làm cho mình sạch sẽ, lúc này mới chậm rì rì hướng tới lớp học mà đi.
Đang là thời gian học, Quý Vãn trên đường đi tới lớp học cũng không có đụng trúng người nào, đi qua đi lại, đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói.
"Này."
Trong giọng nói ngập tràn sự khó chịu, Quý Vãn không hiểu ra sao quay đầu lại, nhìn thấy mặt đen lại của Phong Tiến.
Phong Tiến khắp thân tỏa ra một cỗ không tự nhiên khó có thể nói lên lời, tựa hồ chỉ có thể bảo trì cái mặt đen, mới có thể làm cho hắn kiên cường đứng ở chỗ này nói tiếp.
Quý Vãn càng thêm bó tay: "... Có chuyện gì sao?"
Phong Tiến mặt đen thui tới gần, biểu cảm có chút hung ác.
Quý Vãn trong đầu chợt lóe lên cảnh giác, đang muốn lùi về sau một bước giữ khoảng cách, trên tay lại đột nhiên bị nhét vào một đồ vật lạnh lạnh.
Quý Vãn: "..."
Quý Vãn cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong tay là một bình nước khoáng còn chưa mở nắp, mặt trên còn lưu lại phần độ ấm của Phong Tiến, chỉ là độ ấm này rất nhanh liền bị sự lạnh băng của nước bao trùm.
Quý Vãn đem nước cùng mặt đen của Phong Tiến liên hệ với nhau, lập tức linh quang chợt lóe lên.
Phong Tiến sẽ không phải cho là cậu vất vả, cho nên đưa nước cho cậu đi?
Còn cảm thấy lúng túng, cho nên toàn bộ hành trình mặt đều đen đi.
Quý Vãn ngẩng đầu nhìn Phong Tiến, nhưng mà bất quá ngắn ngủi mấy giây, Phong Tiến đã nhanh chân cùng cậu kéo dài khoảng cách, chuyển qua một chỗ ngoặt, đã không thấy đâu.
Editor: chào mọi người... mình đã quay trở lại đây! :))) Mấy bạn thấy bạn công nhà này biệt nữu chưa. Chưa đâu, mốt sẽ còn hơn thế nữa :)) ổng dễ thương lắm!
Thực ra dạo này ngừng edit được khá lâu rồi, cũng không phải là dừng mà là edit từng tí từng tí thôi! Hôm bữa tự nhiên lại lên wattpad xem thấy được 3 vote và 40 lượt xem. Mừng quá nên quay lại edit nốt cho xong đây!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro