chương 3
Lúc Phong Thư Ngâm tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ ba. Mặc dù ngủ cả ngày lẫn đêm, nhưng hắn mơ hồ nhớ rõ trong lúc đó có người đút hắn ăn, cho nên lúc này tỉnh lại tinh thần rất tốt.
Chỉ là ý thức vừa mới tỉnh táo, hắn liền nhận ra thân thể có chút không thích hợp. Dù sao cảm giác da và chăn tiếp xúc trực tiếp vẫn rất bất đồng so với lúc mặc quần áo, hắn động một chút, sau đó có chút xấu hổ phát hiện, không chỉ không mặc quần áo, ngay cả một cái quần lót đối phương cũng không lưu lại cho hắn.
Chẳng qua đây cũng đúng là chuyện Kỷ Hành sẽ làm ra, nhớ tới người cho dù làm cái gì cũng vô cùng nghiêm túc kia, Phong Thư Ngâm có chút bất đắc dĩ cười cười.
Hắn nhìn lướt qua căn nhà trúc này, không phát hiện bất kỳ quần áo nào có thể mặc trong căn phòng đơn sơ này, đành phải khoác chăn từ trên giường ngồi dậy.
Hai chân vừa mới rời khỏi giường, cánh cửa nhà trúc đã bị người từ bên ngoài đẩy vào. Người đẩy cửa ra cầm một chén cháo lớn trong tay, trên người mặc xiêm y vải thô màu xám có hai miếng vá.
Chú ý tới cách ăn mặc của Kỷ Hành, Phong Thư Ngâm nhíu nhíu mày.
Kỷ Hành đặt cháo lên cái bàn thiếu một góc, nhìn thấy Phong Thư Ngâm nhíu mày, hỏi: "Xin hỏi, cậu không vui sao? ”
Phong Thư Ngâm khoác chăn lên đùi, cũng không thèm để ý mình thản nhiên lộ thân trên, nghe vậy gật đầu nói: "Quả thật rất mất hứng, không ngờ tới năm năm không gặp, thế mà ngươi sống nghèo túng như vậy. ”
Người bình thường nghe xong lời này cho dù không tức giận cũng sẽ có chút không được tự nhiên, nhưng Phong Thư Ngâm biết Kỷ Hành người này hoàn toàn không thèm để ý, y là người giống như gương mặt không chút thay đổi của y, bình thản đến mức cái gì cũng không so sánh.
Quả nhiên, Kỷ Hành nghe xong lời này vẫn vô cùng bình tĩnh, gật đầu một cái, nói với hắn: "Quần áo tôi đã hong khô, để tôi đi lấy, cậu muốn ăn cháo không? ”
"Đương nhiên." Phòng nhỏ, bàn và giường cũng gần nhau, Phong Thư Ngâm duỗi tay dài ra, đem chén cháo lớn kia nâng lên.
Mà lúc này, Kỷ Hành đã đi phòng bên cạnh lấy bộ quần áo đã khô kia. Y đưa quần áo cho Phong Thư Ngâm, và nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài.
Mặc dù mưa đã dừng lại, bầu trời vẫn còn mây đen dày đặc. Kỷ Hành yên lặng tính toán năng lượng còn lại, xác định nếu chỉ sinh hoạt hàng ngày thì cũng đủ kiên trì hai tháng.
Phong Thư Ngâm mặc quần áo xong, thấy Kỷ Hành nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài, cười nói: "Yên tâm, bên này mưa không bao lâu, ngày mai khẳng định sẽ nắng. "Phong Thư Ngâm cho rằng Kỷ Hành chỉ đơn thuần là không thích mưa.
Kỷ Hành từ chối cho ý kiến lời nói của hắn, mà là nói: "Xin hỏi, cậu vừa mới nói "năm năm không gặp", ý là chúng ta đã gặp nhau năm năm trước sao? ”
Động tác thắc đai lưng của Phong Thư Ngâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hành, "Không phải, mới năm năm mà , cho dù ta trưởng thành hơn cũng không đến mức hoàn toàn biến thành người khác chứ? Ngươi quên ta?" Hắn có chút mất hứng, tiến lên nói: "Nhìn kỹ một chút, nhớ ra chưa? ”
Kỷ Hành nhìn gương mặt phóng đại trước mắt y, đôi mắt màu đen thuần khiết hiện lên một tia ám quang dữ liệu chuyển động, sau khi điều tra tất cả kỷ lục nhân loại đã gặp qua ở thế giới này, lần lược so với gương mặt trước mắt này, quá trình nhìn như dài đằng đẵng kỳ thật chỉ qua một giây ngắn ngủi, trong mắt Phong Thư Ngâm thì Kỷ Hành chỉ dừng một chút, sau đó vô cùng chính xác nói ra tên của hắn, "Cho hỏi, cậu là Phong Thư Ngâm sao? ”
Phong Thư Ngâm lộ ra một nụ cười, "Cuối cùng cũng nhớ ra . ”
Kỷ Hành gật gật đầu, nói: "Đã cập nhật hồ sơ. " So với hồ sơ năm năm trước, Phong Thư Ngâm cao hơn 20 cm, đường nét khuôn mặt trở nên cứng cáp hơn.
"Hồ sơ đã được cập nhật?" Phong Thư Ngâm có chút kỳ quái nói: "Ngươi vẫn luôn nói chuyện kỳ quái như vậy. ”
Hệ thống phán đoán những lời này không cần y trả lời. Không cần phải trả lời, có nghĩa là, cùng một cấp độ với "vô nghĩa". Kỷ Hành cũng không rõ vì sao nhân loại luôn nói những lời không có ý nghĩa, nhưng thứ này cũng không cần y lý giải. Y lướt qua Phong Thư Ngâm, nói: "Bây giờ cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi thêm một ngày nữa."
"Cái này ta biết." Nội lực của Phong Thư Ngâm hiện tại mới khôi phục không tới một phần năm, những vết thương ngoài da được Kỷ Hành băng bó cũng chưa khỏi, càng làm cho hắn để ý chính là, rốt cuộc "Ngũ Nguyệt Tiêu Hồn tán" người kia nói là độc gì, tuy rằng hắn hiện tại không cảm giác được mình có dấu hiệu trúng độc, nhưng trong lòng chung quy có chút bất an.
Kỷ Hành quét qua cũng không phát hiện độc tố ẩn núp trong thân thể Phong Thư Ngâm, nhìn thấy Phong Thư Ngâm ngồi trở lại trên giường, bày ra tư thế điều tức của người trên thế giới này, vì thế nói: "Cậu nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong, y cầm lấy bát rỗng trên bàn định đi ra ngoài.
Trước khi Kỷ Hành rời đi, Phong Thư Ngâm bỗng nhiên gọi y lại, "Chờ một chút. " Hắn nhìn Kỷ Hành trước mắt, một thân vải lanh thô ráp lại giống như cẩm y hoa phục, chân thành nói: "Kỷ Hành, cám ơn ngươi. "Cám ơn ngươi, năm năm trước đã cứu ta, cám ơn ngươi, lại xuất hiện vào thời điểm ta cần nhất.
Trong con ngươi màu đen của Kỷ Hành phản chiếu bộ dáng huyền y, nhan sắc tuấn mỹ của nhân loại đang ngồi trên giường, cực kì lễ phép gật đầu nói: "Không cần khách khí. " Chiếu cố nhân loại đang gặp nguy hiểm vốn là bổn phận của y.
Đóng cửa lại cho nhân loại, Kỷ Hành đi đến bên cạnh nhà trúc, dùng một ít cỏ tranh cùng gỗ dựng lên phòng bếp đơn sơ, vào trong rửa chén.
Rửa chén xong, y cầm rìu bắt đầu bổ, một bên bổ vật liệu, một bên y vừa điều ra hồ sơ năm năm trước, bắt đầu "hồi ức".
Năm năm trước, núi rừng bên ngoài thành Vân Châu.
Kỷ Hành lặng yên không một tiếng động hạ cánh xuống thế giới này, lập tức mở cổ tay ra.
Làn da và mô máu thịt mô phỏng hoàn toàn giống con người vừa mở ra, liền lộ ra xương tay thoạt nhìn giống như con người, tiếp theo, trong xương tay truyền ra tiếng trầy xước rất nhỏ, mở ra một khe nhỏ, hai con robot nano mắt thường tuyệt đối không thể nhìn thấy quạt cánh từ trong đó đi ra, phân biệt bay theo hướng ngược lại, vì chủ thể cũng chính là Kỷ Hành thu thập tin tức cơ bản của thế giới này.
Đợi đến khi hai con robot nano bay ra ngoài, Kỷ Hành khôi phục cổ tay như cũ, bắt đầu đọc tin tức cha để lại cho y.
Y mở lòng bàn tay trái một chút, đầu ngón tay hiện lên một chút ánh sáng xanh, ánh sáng xanh trong nháy mắt mở rộng thành một màn hình nhỏ.
Ở giữa màn hình, một nam nhân trẻ tuổi áo trắng tóc đen ngồi trên một chiếc ghế sa lon màu trắng, khẽ mỉm cười nhìn y, mở miệng nói: "Kỷ Hành, lúc ta chế tạo ngươi không cẩn thận trà trộn vào một vài thứ, lúc ấy ta cũng không để ý, hiện tại xem ra thật sự là một tai họa ngầm rất lớn, ngươi cùng A Bảo đi thế giới số wx-234 một chuyến, tìm được thứ gì trà trộn vào trong thân thể ngươi, tìm được thứ này liền trở về. Hãy nhớ rằng, đừng để bất cứ ai phát hiện ra rằng ngươi là một robot. ”
"Vâng." Kỷ Hành sau khi nhận mệnh lệnh, lập tức liên lạc với đối tác của y là A Bảo. A Bảo bản chất là thứ giống như Kỷ Hành, chỉ có một chút bất đồng, Kỷ Hành nắm trong tay cơ thể hiện tại, mà A Bảo làm chương trình phụ trợ, trước khi hạ cánh xuống thế giới này, vẫn bị y đặt ở trong thư mục ngủ đông chuyên dụng.
A Bảo trước kia hoạt bát mười phần hiện tại lại không có một chút động tĩnh nào. Kỷ Hành vì thế mở thư mục ra, nhưng bên trong trống rỗng, A Bảo bị y tự mình đặt ở bên trong không thấy đâu...
"Hệ thống, bắt đầu tự kiểm tra, phạm vi, toàn bộ cơ thể."
【Khởi động! Mệnh lệnh đã được nhận. Trình tự tự kiểm tra bắt đầu, mười, chín, tám, bảy, sáu ... ba, hai, một. Tự kiểm tra kết thúc, tốc độ hoạt động bình thường, chương trình hệ thống bình thường, rủi ro virus không có, năng lượng còn lại 90% ... Cơ thể rất khỏe mạnh, chào mừng bạn đến lần tự kiểm tra tiếp theo! 】
"Hết thảy đều bình thường, A Bảo lại biến mất. Tôi không thể loại bỏ nó, vì vậy đó là lý do bên ngoài cơ thể? "Vấn đề này của Kỷ Hành không được giải đáp.
Trong một thời gian ngắn, robot nano được gửi đi bắt đầu phản hồi cho y với tốc độ cập nhật hai lần một giây.
Từ tin tức phản hồi tới, Kỷ Hành chú ý tới trong bụi rậm cách đó năm trăm mét có một nhân loại trẻ tuổi, không cần quét toàn thân, chỉ nhìn mặt người trẻ tuổi kia, Kỷ Hành có thể phán đoán ra nhân loại này sẽ không vượt quá mười tám tuổi, mà nhân loại chưa tới mười tám tuổi mà không có bất kỳ tiền án tiền sự nào, trong quy tắc robot, là đối tượng cần được bảo vệ vô điều kiện.
Kỷ Hành tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc lập tức chạy đến chỗ thiếu niên nhân loại kia, trong lúc đó hắn gặp hai nhân loại giẫm lên máy bay hình dạng vũ khí lạnh, đối tượng thiếu niên nhân kia tránh né chính là bọn họ.
Trong tình huống bình thường, Kỷ Hành sẽ không chủ động xung đột với bất kỳ nhân loại nào. Vì vậy, y đã trốn trong hang động mà y đã tìm thấy từ với trẻ vị thành niên này.
Chờ thông tin phản hồi của robot nano trở về nói hai người kia một người rời đi, một người canh giữ ở lối ra của khu rừng, Kỷ Hành liền trèo ra khỏi hang động đi tìm thức ăn cho đứa trẻ vị thành niên kia.
Khu rừng này rất lớn đối với nhân loại, hơn nữa cây cối vừa nhiều lại tươi tốt, nhưng cây có trái lại không có mấy cây. Căn cứ vào thông tin phản hồi từ robot nano, mỗi ngày Kỷ Hành đều có thể nhanh chóng tìm được trái cây thích hợp cho con người ăn, đáng tiếc mỗi quả kết ra đều vừa xanh vừa nhỏ, hơn nữa không có mấy trái, chút thức ăn này căn bản không đủ để cung cấp cho một người một ngày.
Nhưng y không thể đi quá xa, bằng không trẻ vị thành niên nhân loại đi theo phía sau y sẽ có 90% nguy cơ gặp nguy hiểm.
Đúng vậy, từ ngày đầu tiên, Kỷ Hành đã biết nhân loại nhỏ này len lén đi theo sau y, ban đầu y có chút không hiểu, bởi vì trong nhận thức của y, không có bất kỳ nhân loại nào có thể đề phòng một người máy bình thường. Nhưng rất nhanh, trải qua phân tích hệ thống và robot nano thu thập lại tin tức, y liền phát hiện khoa học kỹ thuật của thế giới này còn chưa bắt đầu nảy mầm, nhân loại nơi này căn bản không có khái niệm người máy, bọn họ không chút nghi ngờ đem y trở thành một con người chân chính, cho nên, một nhân loại nhỏ đang gặp nguy hiểm, đối mặt với một người xa lạ, sẽ sinh ra cảnh giác là vô cùng hợp lý.
Vì phòng ngừa tổn thương đến lòng tự trọng của nhân loại nhỏ, Kỷ Hành vẫn không nói cho nhân loại nhỏ kia biết y đã sớm phát hiện đối phương đi theo mình.
Nhân loại này quả nhiên giống như hệ thống phân tích coi y là đồng loại, còn mỗi ngày yêu cầu y ăn cái gì đó, nhưng mỗi ngày y đều thừa dịp hái trái cây để phơi nắng, ăn no không sợ đói, nhưng nhân loại nhỏ không tin, hắn nhất định phải nhìn y ăn một quả mới chịu ăn.
Y đánh giá: Đó là một con người tốt bụng.
Thẳng đến khi y mang theo nhân loại nhỏ kia trốn trong rừng núi năm ngày ba giờ hai mươi bảy giây, hai nhân loại giẫm lên phi hành khí kia mới rời đi...
=====
Kỷ Hành nhìn thoáng qua tiến độ ghi chép, xem đến chuyện sau đó đưa nhân loại nhỏ ra khỏi núi rừng giúp nhân loại nhỏ tìm được người thân. Hình ảnh cuối cùng là nhân loại nhỏ kia hướng về phía y hô to: "Kỷ Hành! Ta là Phong Thư Ngâm! Sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro