Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 16

" Chậc, bỏng nặng như vậy, đối với một phàm nhân mà nói thật sự là muốn mệnh mà!" Đổng Kính Chi mang theo hai người Kỷ Hành đi vào ngôi nhà trên đỉnh núi, để y nằm sấp trên giường gỗ, một bên xử lý vết bỏng trên người y, vừa hỏi:"Trên người đệ tử Linh Tông vừa rồi có lệ khí rất nặng, hai phàm nhân các ngươi sao lại chọc vào hắn?"

Kỷ Hành nhìn ghi chép trước đó, thành thật trả lời: "Phong Thư Ngâm giết chết một đệ tử Linh Tông, hắn là do bọn họ phái tới báo thù cho đệ tử kia. ”

Đổng Kính Chi lại hỏi: "Phong Thư Ngâm là đồng bạn của ngươi? Vì sao hắn phải sát hại đệ tử Linh Tông?"

Kỷ Hành nói, "Phong Thư Ngâm nói, đệ tử Linh Tông kia hại rất nhiều nữ tử vô tội, vì thế hắn thay trời hành đạo giết gã. ”

"Thay trời hành đạo?" Đổng Kính Chi cười cười, "Cách nói này cũng rất thú vị. ”

Đổng Kính Chi bôi một lớp thuốc mỡ màu xanh lá cây trong suốt lên lưng và đầu bị thiêu rụi hoàn toàn của Kỷ Hành, sau đó dùng băng đặc chế quấn vết thương lại để phòng ngừa nhiễm trùng.

"Miệng vết thương như vậy đặt ở thế gian đã sớm không cứu được, tiểu tử ngươi may mắn gặp được ta." Đổng Kính Chi băng bó vết thương, sau đó nói: "Cho dù không cảm nhận được đau đớn, mấy ngày nay ngươi cũng không nên đi lại khắp nơi, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, chờ bảy tám ngày, miệng vết thương có thể hoàn toàn khỏi hẳn. ”

Kỷ Hành nói, "Cám ơn ngài, cho hỏi tôi có thể phơi nắng không?"

Đổng Kính Chi nói: "Có thể, chỉ là một tháng kế tiếp, cũng sẽ không thấy mặt trời. ”

Một tháng? Đại bộ phận mặt trời bị tầng mây che khuất có thể cung cấp năng lượng rất có hạn, mà năng lượng còn lại của y chỉ có mười ba phần trăm, nếu như lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như bị nhân loại đuổi giết, như vậy y chỉ có thể bị ép tắt máy.

Đổng Kính Chi băng bó vết thương xong, thuận tiện dùng thần thức quét qua căn cốt Kỷ Hành một lần, trong lòng thở dài, đáng tiếc, hữu duyên nhưng không có tư chất tu tiên.

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, không nên tùy tiện nhúc nhích, ta đi xem tiểu tử kia một chút."

Dứt lời, lão lắc đầu, đi đến phòng bên cạnh xem một thanh niên khác...
===
Thời điểm Phong Thư Ngâm tỉnh lại, đã là ngày thứ ba.

Chỗ hắn nằm là một cái giường trúc chỉ trải một tầng chiếu cỏ, cách đó không xa bày mấy cái ghế gỗ, chỗ dựa vào tường có một cái bàn vuông, phía trên đặt mấy cái bình thuốc.

Xuyên qua cửa sổ phòng này, còn có thể nhìn thấy rừng hạnh nhân bên ngoài cành lá tươi tốt treo đầy trái cây.

Đây là đâu? Phong Thư Ngâm vừa mới mở mắt còn có chút mê mang đối với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, nhưng sau một khắc, kinh nghiệm lúc trước hồi phục, hắn lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, thân thể nhanh chóng từ trên ván giường bật lên.

Kỷ Hành đâu? Hắn rõ ràng cõng Kỷ Hành muốn đi tìm thuốc rồi gặp đại phu, sau đó... sau đó thì sao?

Chuyện sau đó hắn hoàn toàn không có ấn tượng, Phong Thư Ngâm lo lắng nôn nóng đi ra ngoài, vừa mới bước ra khỏi cửa lại bị một đại hán biểu tình lạnh lùng ngăn cản.

Hắn còn tưởng rằng đại hán này tới bắt bọn họ, theo bản năng liền ra tay, đợi đến khi đại hán biểu tình lạnh lùng kia bị một chưởng hắn hất tung trên mặt đất, hắn mới phát giác hán tử thoạt nhìn cao lớn này tựa hồ...có chút yếu?

Đang lúc hắn do dự bất định, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến giọng một lão nhân bất mãn oán giận, "Tôi tớ của ta hao tâm tổn sức chiếu cố ngươi, ngược lại bị ngươi đánh một trận, tiểu tử ngươi quả nhiên không có đạo lý. ”

Phong Thư Ngâm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân mặc trường bào màu xám, một đầu tóc hoa râm dùng cây trâm gỗ cố định lại đang nhàn nhã nằm trên một cái ghế đu, một tay vươn lên cây hạnh trên đỉnh đầu, hái xuống một quả hạnh chậm rãi ăn.

Ánh mắt Phong Thư Ngâm vừa chuyển, trong phút chốc liền đoán ra nguyên nhân hậu quả. Lập tức khom lưng áy náy kéo người đàn ông cao lớn ngã xuống đất, sau đó chắp tay nói với ông lão nằm dưới gốc cây: "Là lão nhân gia ngài cứu ta sao? Ngài có nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi đi cùng ta không? ”

Đổng Kính Chi nghiêng đầu nhìn về phía Phong Thư Ngâm, thấy người trẻ tuổi này tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt hữu thần, ngôn hành thong dong kính cẩn, không khỏi thêm vài phần hảo cảm, liền nói: "Không sai, là lão phu cứu các ngươi, tên đi cùng với ngươi kia lão phu đã bôi thuốc cho y, hiện tại đang nghỉ ngơi trong gian phòng kế bên ngươi đó. ”

Phong Thư Ngâm nghe xong lời này, trong mắt lập tức lộ ra vui sướng, lại kiềm nén xúc động chạy tới thăm Kỷ Hành, cung kính hướng lão nhân nói cảm ơn.

Đổng Kính Chi khoát tay áo, không quá để ý nói: "Không cần như thế, cứu tử phù thương vốn là trách nhiệm của y giả. ”

Nghe lão nhân gia nói đến y giả, ánh mắt Phong Thư Ngâm vừa động, hắn nhìn lướt qua rừng hạnh quả trên núi, trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, thốt ra nói: "Xin thứ cho vãn bối to gan, ngài chính là y tiên Đổng tiên sinh? ”

Nghe vậy, Đổng Kính Chi lắc đầu nói: "Y tiên thì không dám nhận, bất quá chỉ là thông hiểu vài phần y thuật mà thôi. "Dứt lời, lão dừng một chút, từ trên ghế đu ngồi dậy, trong ánh mắt nhìn về phía Phong Thư Ngâm mang theo vài phần nghiêm túc, "Chẳng lẽ người mang theo tín vật tiến vào chính là ngươi? "Hắn đánh giá Phong Thư Ngâm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy giống một người, không khỏi nói: "Chẳng lẽ, ngươi là nhi tử Phong Bất Độ? ”

Phong Bất Độ chính là danh húy của phụ thân Phong Thư Ngâm.

Cho dù đã qua mấy năm, nhưng khi Phong Thư Ngâm lại nghe được tên phụ thân từ miệng người khác, nhất là khi người đọc ra cái tên này là cố nhân của phụ thân, hốc mắt hắn vẫn nóng lên.

Quần áo trên người tuy rằng đã bị người thay, thế nhưng đồ đạc vẫn ở trên người. Phong Thư Ngâm từ trong ngực lấy ra thứ hắn vẫn đặt trên người, hai tay trình lên cho Đổng Kính Chi xem.

Vốn là một thanh bảo kiếm gọt sắt như bùn, hiện tại lại chỉ còn lại có một chuôi kiếm màu đen.

Lão nhân ngồi trên ghế đu lại không có tiếp nhận, chỉ nhìn thoáng qua liền thở dài, trong giọng nói mang theo vài phần cảm khái, "Ta vốn tưởng rằng trong hai người các ngươi có người có duyên với lão phu, cho nên mới để Hạnh Lâm tiếp nhận, không ngờ tới lại là con của cố nhân."

Khi Phong Thư Ngâm còn nhỏ tuổi, liền thường xuyên được phụ thân kể cho hắn nghe sự tích khi còn trẻ gặp y tiên, đối với vị thần y tồn tại trong miệng phụ thân hắn vẫn vạn phần hướng tới, cũng vẫn luôn nhớ kỹ chỗ phụ thân nói với hắn, lần này nam hạ chính là muốn tìm vị thần y trong truyền thuyết này giải độc giúp hắn, vốn tưởng rằng phải hao phí không ít thời gian, không nghĩ tới âm kém dương sai, hắn cùng Kỷ Hành ngược lại được đối phương cứu mạng.

Giờ phút này nghe thấy đối phương cảm khái, nhớ tới phụ mẫu trong trí nhớ vẫn đối đãi với mình như châu như ngọc, đáy mắt Phong Thư Ngâm hiện lên vài phần thê lương, lại rất nhanh đè xuống.

Lúc này, lại nghe Đổng Kính Chi nói: "Đúng rồi, phụ mẫu ngươi bây giờ có an ổn không? ”

Phong Thư Ngâm dừng một chút, đè nén hận ý cuồn cuộn trong lòng, mới mang theo vài phần ảm đạm nói: "Gia phụ gia mẫu, năm năm trước cũng đã qua đời. ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro