Trời còn đang mưa, tiếng sấm ầm ầm, từng tiếng vang lên, tựa như bởi vì lại thiếu đi một "tiên nhân" này làm cho ông trời tức giận.
Khi Phong Thư Ngâm kéo thân thể bò đến bên cạnh Kỷ Hành, vừa vặn có một tia chớp sáng lên, điện quang màu tím sáng chiếu rõ thân thể chật vật của Phong Thư Ngâm đầy bùn đất.
Phong Thư Ngâm thấy Kỷ Hành nằm bất động trên mặt đất, lo lắng y sẽ mê man, vội vàng lắc lắc y hai cái, trong đêm mưa như vậy, bọn họ không có cái gì che chở, vết bỏng trên người Kỷ Hành cũng không được xử lý, bị mưa dầm, nhất định sẽ xấu đi, chỉ sợ còn có thể sốt cao, nếu lại hôn mê, sẽ càng thêm tồi tệ!
"Kỷ Hành, ngươi còn có thể kiên trì không?" Phong Thư Ngâm gian nan đỡ Kỷ Hành đang nằm trên mặt đất dậy, ý đồ kéo y rời khỏi nơi này," Chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ trú mưa, ngươi không nên nhắm mắt lại. ”
Kỷ Hành nhìn Phong Thư Ngâm run rẩy hai tay cõng y lên, bước về phía trước một bước, sau đó ngã xuống.
Phịch một tiếng! Bùn trên mặt đất văng khắp nơi, Phong Thư Ngâm nằm trên mặt đất, không nhúc nhích. Hắn thật sự quá mệt mỏi, vốn đã bị trọng thương, thời khắc nguy cơ lại bộc phát tiềm năng, mặc dù ý chí mạnh hơn nữa, thân thể cũng không chống đỡ được.
Kỷ Hành nhìn nhân loại ngã trên mặt đất, mặc cho nước mưa xối xả cũng không hề có động tĩnh gì, y máy móc xoay cổ, ngồi xổm xuống, một tay đưa xuống cổ nhân loại, một tay ôm đầu gối hắn, ôm nhân loại từ trên mặt đất lên...
[Thời gian: Năm thứ năm, một tháng một ngày.
Thời tiết: Mưa lớn
Sự kiện: Khám phá nhân loại cao cấp, dẫn dắt một nhân loại cấp thấp, thoát khỏi sự săn lùng của nhân loại cao cấp.
Tiến độ nhiệm vụ: Không.
Người ghi chép: Kỷ Hành】
Không phát hiện tung tích của những nhân loại cao cấp kia, Kỷ Hành hạ thấp tốc độ hai phần, ở trong rừng ôm Phong Thư Ngâm bước nhanh về phía trước...
Tám tiếng sau, mưa ngừng lại, Kỷ Hành cũng ngừng lại, y tìm được một mảnh rừng hạnh.
Mảnh đất lớn này liên tục mưa hơn hai tháng, đại bộ phận thực vật cho dù không bị nước mưa ngâm nát, cũng có vẻ vô cùng uể oải, nhưng mà mảnh rừng hạnh từ chân núi lan tràn đến trên núi lại cành lá tươi tốt trước mắt, mọc cũng rất khả quan. Kỷ Hành phán định là nguyên nhân do từ trường dị thường của thế giới này.
Trên cây đã treo không ít quả mơ màu vàng đầy đặn, có mấy quả kề sát vào nhau, đè cành cây cong xuống, giống một đám trứng hình tròn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Kỷ Hành giơ tay đặt trên trán Phong Thư Ngâm, " 39°C, sốt cao."
Y dùng một tay ôm Phong Thư Ngâm, tay kia hái mấy quả mơ, vặn ra nước trái cây đút cho Phong Thư Ngâm uống.
Nhân loại bị ôm vào trong ngực sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, cho dù hôn mê, cũng theo bản năng đem nước hạnh nhân nuốt xuống.
【Năng lượng còn lại 13%, phương hướng mười giờ có nhân loại cao cấp tiếp cận. 】
Kỷ Hành vừa mới đút quả hạnh xong, liền nhận được phản hồi từ hệ thống, y ngẩng đầu nhìn về phía mười giờ, liền nhìn thấy nhân loại cao cấp bị y dẫn đi hôm qua mang theo cơn thịnh nộ vọt tới.
Nhưng mà một khắc tiếp cận rừng hạnh, nhân loại cao cấp kia đã bị một tầng kết giới vô hình chặn lại hung hăng bay ra ngoài, cùng lúc đó, trong rừng hạnh không một bóng người này vang lên tiếng oán giận bất mãn của một lão nhân, "Là hậu bối nào không có mắt, sáng sớm đến quấy rầy lão phu thanh tĩnh hả?"
Triệu Hi cảm thấy từ khi tiểu tử Phong gia kia xuất hiện, hắn chưa từng gặp qua một chuyện thuận lòng.
Đầu tiên là phi kiếm không khống chế được, la bàn của hắn không hiểu sao hút đi, ngay sau đó sư đệ theo hắn đến bắt giết Phong Thư Ngâm bị người ta một đao cắt cổ, hiện tại, hắn chưa kịp đề phòng đã bị kết giới bắn bay ra ngoài... Chẳng lẽ tiểu tử Phong gia kia quả thật có số mệnh mạnh như vậy? Chẳng lẽ hắn không giết chết hắn? ( ý là chẳng lẽ TH không thể giết PTN)
Triệu Hi nhìn hai phàm nhân đứng ở giữa rừng hạnh, được kết giới bảo vệ, sắc mặt âm trầm thô bạo.
"Là hậu bối nào không có mắt, sáng sớm đến quấy rầy lão phu thanh tĩnh hả?"
Nghe được giọng nói này, đồng tử Triệu Hi co rụt lại, bỗng nhiên có loại dự cảm, có lẽ từ nay về sau, hắn không còn cơ hội giết chết tiểu tử Phong gia kia nữa!
Theo lời nói kia vừa dứt, trung tâm rừng hạnh từ từ đi ra một lão nhân mặc trường bào màu xám, tóc mai trắng bệch.
Trên mặt lão tràn đầy phong sương lưu lại sau khi trải qua năm tháng ma luyện, nếp nhăn chồng lên nhau, ánh mắt đục ngầu, thoạt nhìn giống như là một lão nhân bình thường, gần đất xa trời. Nhưng mà Triệu Hi lại không có nửa phần dám khinh thị đối phương, chỉ vì theo đối phương tới gần, một cỗ uy áp chỉ có kim đan đại năng mới có thể nghiền ép mà đến, giống như cuồng lãng vỗ tôm* quăng hắn ngã xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi.( sóng dữ chụp trứng tôm, theo nghĩa tui hiểu thì ý chỉ sự nhỏ bé khi đối diện với điều quá to lớn)
Triệu Hi trong lòng hoảng hốt, không rõ ở thế gian này sao đột nhiên xuất hiện một vị tu sĩ Kim Đan kỳ, càng không rõ đối phương vì sao phải che chở tiểu tử Phong gia kia.
Chẳng lẽ, kỳ thật ở tu chân giới Phong gia còn....lưu lại hậu thủ? Không, điều đó là không thể!
Trong lúc tâm niệm xoay chuyển, Triệu Hi làm ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, hướng về phía lão nhân từ trong rừng hạnh đi ra hành lễ nói: "Vãn bối Triệu Hi, là đệ tử của chưởng môn Linh tông, hôm nay xông vào nơi này, quấy rầy tiền bối thanh tĩnh, thật sự là một hồi hiểu lầm, mong tiền bối lượng thứ."
"Thì ra là như thế." Lão nhân gia sờ sờ râu ria, tựa hồ hoàn toàn không phát hiện ý đồ của Triệu Hi, nghe vậy liền vui vẻ nói: "Đã như vậy, vậy ngươi liền trở về trước đi! Nhớ rõ thay lão phu chào hỏi chưởng môn các ngươi, hãy nói, Lư Sơn Đổng Kính Chi ngày sau mời Chí Thanh chân nhân uống thuốc."
Lư Sơn Đổng Kính Chi... Chẳng lẽ là vị kia!
Trong lòng Triệu Hi trầm xuống, cũng không dám lộ ra một tia khác thường, chỉ đành cung kính hô vâng, thành thành thật thật rời khỏi nơi này.
Dận ba câu đuổi Triệu Hi đi, tay trái Đổng Kính Chi vun râu, nhìn hai phàm nhân tiến vào hạnh lâm của lão, không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã hoảng sợ.
Hai thanh niên này, một người hao hết sức lực, sốt cao hôn mê, người còn lại rõ ràng bị bỏng nặng, nhưng vẫn êm đẹp mà đứng, thậm chí còn thành thạo chăm sóc người thanh niên đang hôn mê kia.
Đổng Kính Chi không khỏi kinh ngạc nói: "Hậu sinh, cháy thành như vậy sao ngươi còn có thể bình yên đứng đây? ”
Về điểm này Kỷ Hành đã sớm có biện pháp đối phó, y mở miệng nói: "Tôi không cảm giác được đau đớn. "Đối với một cỗ máy mà nói, đừng nói chỉ là một bên mặt dùng để ngụy trang bị hao tổn, cho dù là toàn thân chia thành mấy trăm khối, y cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
"Thì ra là không có cảm giác đau đớn." Đổng Kính Chi tự giác hiểu được chân tướng, "Cho dù là như thế, bỏng nặng như vậy cũng không thể trì hoãn được, tiểu tử, ngươi theo lão phu đến đây. " Lão cũng không biết Kỷ Hành sau khi bị bỏng nặng còn mang theo Phong Thư Ngâm đi bộ ba canh giờ*, dứt lời liền bet xuống một nhánh cây từ một cây hạnh bên cạnh, sau đó hướng về phía cành cây thổi một hơi, ném nó xuống đất.( 6 tiếng)
Cành cây kia vừa rơi xuống đất liền biến thành một tráng hán biểu tình đờ đẫn, hắn mặt không chút thay đổi đi tới trước mặt Kỷ Hành, đưa tay giúp y tiếp nhận người trong ngực.
Kỷ Hành yên lặng ghi lại tất cả những gì đã xảy ra trước mắt, nói với tráng hán biến thành cành cây, "Cảm ơn. ”
Tráng hán kia ngơ ngác cõng gió đi lên núi, tựa như hoàn toàn không nghe được Kỷ Hành nói cảm ơn.
Đổng Kính Chi thấy thế liền nói: "Hán tử này chỉ là lão phu tạm thời dùng cành cây biến ra, cũng không có thần trí, về sau ngươi có cái gì cần chỉ cần phân phó hắn đi làm, không cần coi hắn như người. ”
Kỷ Hành gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi. "Nói cách khác, bỏ qua sự khác biệt giữa thế giới quan và năng lượng, cành cây này biến thành một người đàn ông về cơ bản là cùng một loại với y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro