chương 11
Phong Thư Ngâm đầu tiên là thừa nhận sát hại tiên nhân, sau đó lại mạo hiểm bị trọng thương ngăn cản pháp thuật tiên nhân, mắt thấy người ngã trên mặt đất sinh tử không rõ, chung quanh không ít dân chúng lộ ra ưu sắc, sau khi chứng kiến pháp thuật tiên nhân chỉ búng một cái là có thể lấy mạng người, tất cả mọi người đối với tiên nhân vừa kính sợ lại thêm vài phần sợ hãi, sợ không cẩn thận sẽ bị tiên nhân búng ngón tay tiêu diệt.
Đương nhiên cũng không phải không có những người tâm địa thiện lương muốn mở miệng cầu tình, nhưng mà thường thường khi vừa mới có động tác, đã bị người nhà đứng bên cạnh ấn trở về. Nhìn người nằm ở đó, lại nhìn thân nhân bên cạnh tràn đầy lo lắng, một trái tim nhiệt tình cũng nguội dần. Dù có cảm kích ân tình của Phong Thư Ngâm, cũng không có ai nguyện ý vì một tia hy vọng nhỏ bé mà mạo hiểm đắc tội tiên nhân đến mức nguy hiểm cho người già trẻ nhỏ trong nhà.
Trong lúc nhất thời, vừa rồi còn có vô số người ủng hộ Phong Thư Ngâm đang nằm trên mặt đất, nhưng ngay cả một người đứng ra nói chuyện cho hắn cũng không có.
Quân Trạch nhìn Phong Thư Ngâm nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng lại hiện lên cảnh tượng một kiếm chém đoàn ánh sáng của hắn lúc trước, tuy rằng kiếm của hắn đã bị linh lực dung hợp, chính mình cũng bị trọng thương, nhưng có thể ngăn cản một kích của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, cho dù hắn vì thế mà chết, loại thực lực này ở trong phàm nhân cũng đã vô cùng đáng sợ, huống chi, hiện tại hắn vẫn còn sống.
Nhìn bộ dạng của hắn, tuổi hẳn là không quá hai mươi, ở tuổi này, không có trải qua bất kỳ hệ thống tu luyện chính thống nào mà có thể có thực lực bực này, nếu hắn có thể tu tiên, thành tựu trong tương lai nhất định không thể đánh giá được. Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác hắn lại giết Lý sư đệ...
Lạnh lùng lan tràn ra đáy mắt Quân Trạch.
Hắn không nhìn Phong Thư Ngâm nữa, mà trực tiếp hướng về phía Đài Cao nói: "Vệ Quân sư đệ, người này giao cho ngươi. Nơi này đều là dân chúng, đưa hắn đến ngoại ô đi!" Sinh tử của Lý sư đệ hắn cũng không phải là quá để ý, nhưng người như Phong Thư Ngâm nhất định sẽ không ra sức vì tông môn, thậm chí lòng mang cừu hận với bọn họ, nếu để mặc hắn chạy thoát, tương lai khi trưởng thành, nhất định sẽ là đại họa cho tông môn! Vệ Quân tuy rằng cũng là đệ tử tông môn, nhưng tâm thuật của gã bất chính, thủ đoạn tàn nhẫn, phàm nhân kia rơi vào trong tay gã nhất định không thoát được. Hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí cho chuyện này nữa...
"Vâng!" Tu sĩ tên là Vệ Quân nhận được mệnh lệnh của đại sư huynh, lập tức từ trên đài cao nhảy xuống, hai chân cách mặt đất vài tấc bay qua trong đám người, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng vẻ mặt của gã, lại khiến người ta nhìn không rét mà run.
Một tiểu cô nương thấy trong lòng thấy sợ hãi, nhịn không được trốn trong lòng người lớn, nhỏ giọng nói: "Nương, người kia thật sự là tiên nhân sao? Thật đáng sợ..."
Mẫu thân nàng lập tức che miệng nàng lui về phía sau, răn dạy nói: "Tiểu hài tử nhà ngươi thì biết cái gì, nói bậy bạ nữa liền đánh ngươi! ”
Lúc này, Quân Trạch đã trở lại đài cao, mở miệng nói: "Tuyển chọn bắt đầu. ”
Vừa nghe tiên nhân nói muốn bắt đầu tuyển đồ đệ, rất nhiều dân chúng vội vàng xoay người hướng đài cao vọt tới, rất nhanh, liền không còn ai chú ý tới Phong Thư Ngâm còn đang nằm ở nơi đó.
Vệ Quân dừng lại trước mặt Phong Thư Ngâm, một tay nắm tóc hắn giống như xách một con rối vải nâng hắn lên.
Da đầu bị kéo đến tê dại, Phong Thư Ngâm không nhúc nhích mặc cho đối phương kéo, trong đôi mắt rũ xuống lộ ra sát ý lạnh lùng...
====
Vùng ngoại ô thành Lâm Xuyên vốn là một cánh đồng lớn màu mỡ, nếu mưa thuận gió hòa, hẳn là lúc này có thể nhìn thấy rất nhiều nông dân ở trên đồng vất vả lao động, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận. Đất nông nghiệp hướng ra bên ngoài, là một mảng lớn cây cối tươi tốt, một con đường chính bằng phẳng từ cửa thành lan ra ngoài, xuyên qua cả cánh rừng, rồi nối liền với một tòa thành xa xôi khác.
Nhưng mà năm nay mưa quá nhiều, hoa màu trên đất nông nghiệp đều bị ngâm úng, mặt đất lầy lội trơn trượt, đêm qua còn động đất một hồi, địa hình địa giới Lâm Xuyên đều có thay đổi không nhỏ, cao nguyên lún xuống, đất đồng bằng cong lên, dòng sông biến mất, hồ nước dâng lên... Hiện tại cho dù là người bản địa sinh ra và lớn lên ở Lâm Xuyên, cũng không nhất định có thể nhận ra đâu là nơi nào.
Phong Ngũ Phong Lục ẩn nấp trong rừng cây ngoại ô, hai người không nhúc nhích, tựa như đã hòa làm một thể với thực vật chung quanh, chỉ có lồng ngực phập phồng cực kỳ nhẹ mới có thể chứng minh bọn họ còn là người sống.
Phong Lục ngồi xổm trong một bụi cây, khóe môi khẽ động, thanh âm gần như ngưng tụ thành một đường truyền (?) vào lỗ tai Kỷ Hành. "Kỷ công tử, bọn họ thật sự sẽ dẫn lâu chủ tới đây sao?"
Kỷ Hành ngồi xổm trong bụi cây cách Phong Ngũ Phong Lục năm mươi bước, mô phỏng tần số truyền âm bằng nội lực của Phong Lục, nói: "Khẳng định. ”
Phong Lục có chút lo lắng nói: "Ngươi nghe rõ không? ”
Kỷ Hành nói, "Thính lực của tôi tương đối tốt, giọng nói trong thành Lâm Xuyên tôi đều có thể nghe rõ ràng. Người gọi là Quân Trạch ra lệnh cho người tên Vệ Quân mang Phong Thư Ngâm đến nơi này. "Dưới tình huống hệ thống thính giác mở hết công suất, tín hiệu âm thanh trong phạm vi ngàn dặm y đều có thể nghe được, điều kiện tiên quyết là năng lượng sung túc mà không có bất kỳ quấy nhiễu nào.
Phong Lục: "Kỷ công tử, lát nữa đối phương mang lâu chủ tới, chúng ta ngăn cản gã, ngươi nhân cơ hội này mang theo lâu chủ chạy, không cần quay đầu lại, ngươi chạy nhanh, có lẽ những tiên nhân kia sẽ không đuổi kịp ngươi. ”
Kỷ Hành: "Được."
Khi bọn họ ẩn nấp vào rừng cây hai phút lẻ một giây, nhân loại cao cấp tên là Vệ Quân giẫm phi kiếm, mang theo Phong Thư Ngâm vọt vào trong rừng cây, sau đó, Vệ Quân liền ném Phong Thư Ngâm từ trên kiếm ném xuống.
Phong Thư Ngâm cả người chật vật bị ném xuống đất, vết thương trước ngực bởi vì hành động này mà hung hăng xé rách thêm nữa, đau đến mức Phong Thư Ngâm mặt mày co rút.
Vệ Quân thu phi kiếm, thong thả chậm rãi bước đến trước mặt Phong Thư Ngâm. Nhìn phàm nhân này ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn đổ mồ hôi, gã lộ ra một nụ cười đắc ý. Đang muốn động thủ, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng phá không, hai mũi tên đen kịt đánh thẳng về sau lưng ngay tim gã.
Vệ Quân cười lạnh, trên tay bấm quyết, hai ám khí kia vừa mới đến sau lưng gã đã bị linh lực bắn ngược trở về.
Gã xoay người, liền nhìn thấy hai nam nhân mặc trang phục màu xanh nhạt từ trong bụi rậm nhảy ra, cầm trường kiếm hướng gã vọt tới.
Vệ Quân liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này đều chỉ là phàm nhân, trên mặt gã lộ ra ý khinh miệt, ai ngờ còn chưa thủ quyết xong, thắt lưng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nóng rát đau đớn!
Gã quay đầu lại, chỉ thấy phàm nhân nằm trên mặt đất như bùn lầy kia đã ngồi dậy, trong tay cầm một thanh chủy thủ, tàn nhẫn đâm vào sau lưng gã!
Tu vi Vệ Quân không đủ để chống đỡ việc thi triển thần thức, cũng không thể quan sát bốn phương, hơn nữa gã vốn dĩ không có phòng bị Phong Thư Ngâm thoạt nhìn yếu ớt, tự nhiên dễ dàng trúng chiêu.
Mà chuyện dễ dàng bị một phàm nhân tính kế thành công như vậy khiến Vệ Quân vô cùng tức giận, gã lập tức giơ tay lên, linh lực ngập tràn trong tay, muốn tung một chưởng đánh bay phàm nhân chết tiệt này. Nhưng mà gần như cùng một lúc, một trận cuồng phong đảo qua trước mặt gã, trong nháy mắt tiếp theo, phàm nhân trước mặt đã biến mất, thay vào đó là một thân ảnh cõng người chạy như điên.
Không ngờ tốc độ của phàm nhân có thể nhanh như vậy! Vệ Quân kinh hãi, nuốt vào một viên đan dược trị thương liền muốn ngự kiếm đuổi theo, nhưng hai phàm nhân lúc trước đánh lén gã đã quấn lấy.
Nhìn thấy hai người vừa mới dẫn dắt sự chú ý của gã, hại gã bị đâm một đao, đáy mắt Vệ Quân lộ ra vẻ lạnh lẽo...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro