Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 10.2

Phong Thư Ngâm dốc hết toàn lực, thanh kiếm chém trúng đoàn ánh sáng kia, nội lực tuôn trào từ bàn tay, rồi cứng rắn đè lên  ánh sáng kia khiến nó thoáng lệch khỏi quỹ đạo vốn có! Nhưng chính hắn cũng không dễ chịu gì, trong khoảnh khắc khi chém trúng đoàn ánh sáng kia giống như trêu chọc một con mãnh thú đang nổi giận, hắn chỉ cảm thấy thanh kiếm đang nắm trong tay truyền đến một cỗ lực phản chấn* khủng bố, tia sáng trước mắt chợt lóe như đóa hoa nở rộ, đau đớn kịch liệt làm cho hắn mất đi tri giác trong nháy mắt. ( dạng như phản lực ấy)

Dưới sức lực cạn kiệt, hắn ngã xuống từ giữa không trung, lăn hai vòng trên đất mới dừng lại.

Mà thanh bảo kiếm làm bạn với hắn nhiều năm hiện giờ chỉ còn lại chuôi kiếm bị hắn nắm chặt trong tay, vải vóc trước ngực giống như bị hỏa diễm đốt cháy, lộ ra nhuyễn giáp bị xuyên thủng cùng với làn da bị nóng đến cháy đen.

Thành Lâm Xuyên gần đây mưa to không ngừng, đêm qua lại có động đất, mặt đất đầy vết bẩn lầy lội, Phong Thư Ngâm bị thương rất nặng, lúc này lại lăn trên mặt đất hai vòng, trên người dính đầy bùn đất, chật vật không chịu nổi, sớm đã không còn bộ dáng tiêu sái phong lưu lúc đầu, nhưng mà ánh mắt của hắn cực kỳ sáng, giống như là cất giấu hai đóm lửa đang thiêu đốt, làm cho mỗi người nhìn về phía hắn trong lòng đều rùng mình, giống như bị đôi mắt kia hung hăng đâm một cái.

Mà lúc này Kỷ Hành đang bị Phong Ngũ Phong Lục hai người mang theo chạy, mắt trái đã sớm điều chỉnh thành trạng thái viễn thị vừa vặn ghi lại một màn này.

Y dừng lại 0,1 giây, một khắc kia tựa như có một luồng dữ liệu bị thứ gì đó kẹt lại, nhưng mà hiện tại cũng không có thời gian tự kiểm tra, y ra lệnh cho hai chân ngừng vận động, nhận được ánh nhìn đầy lo lắng lẫn nghi hoặc của Phong Ngũ Phong Lục.

Tướng mạo của hai huynh đệ này cũng không quá giống nhau, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng một số động tác cùng biểu cảm thường xuyên thống nhất đến kinh người.

Phong Lục lo lắng nói: "Mấy tiên nhân kia không biết khi nào sẽ đuổi theo, Kỷ công tử sao ngươi đột nhiên ngừng lại? ”

Phong Ngũ cũng lộ ra vài phần nghi hoặc.

Kỷ Hành thành thật thông báo tình huống: "Phong Thư Ngâm bị thương, tương đối nghiêm trọng, nhưng không đề nghị trở về cứu viện. ”

"Cái gì!" Vừa nghe tin lâu chủ bị trọng thương, Phong Ngũ Phong Lục đồng loạt thay đổi sắc mặt. Lúc trước lâu chủ ám chỉ bọn họ mang Kỷ Hành đi, hai người xuất phát từ sự tín nhiệm và trung thành với lâu chủ, cũng không có bất kỳ chần chờ nào, nhưng điều kiện tiên quyết là lâu chủ phải bình an vô sự, mà bây giờ, lâu chủ vậy mà vì yểm hộ Kỷ Hành mới bị trọng thương, làm sao bảo bọn họ không lo lắng? Gần như là trong nháy mắt, hai người Phong Ngũ Phong Lục đồng thời quyết định trở về cứu lâu chủ, mặc dù lâu chủ dặn dò bọn họ phải tiễn Kỷ Hành bình an rời đi, nhưng so với Kỷ Hành chỉ mới quen biết một ngày, an toàn của lâu chủ mới là quan trọng nhất.

"Lâu chủ một lòng nghĩ cho ngươi, thậm chí để cho chúng ta dẫn ngươi đi ra trước, hiện tại lâu chủ gặp nguy hiểm, ngươi lại không cho bọn ta đi cứu? Trái tim của ngươi làm bằng cái gì? "Phong Lục vừa nghe Kỷ Hành nói không muốn trở về cứu lâu chủ liền nổi giận.

Phong Ngũ không xúc động như Phong Lục, nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Hành lại mang theo vài phần cảnh giác.

Kỷ Hành đem giao lưu của Phong Ngũ Phong Lục thu vào đáy mắt, liền đem kết quả tính toán của hệ thống nói cho bọn họ biết: "Năng lực và số lượng chênh lệch quá lớn, các người đi cũng không cứu được Phong Thư Ngâm, còn có khả năng lớn là nộp thêm hai mạng. " Mà lúc Kỷ Hành đi vào thế giới này, cũng không được phép lắp đặt trang bị vũ khí ảnh hưởng đến thế giới này, với trang bị ban đầu của y, cho dù là tình trạng thiếu năng lượng như hiện tại thì cũng đủ để ứng phó với thành phần nguy hiểm của thế giới này, nhưng hiện tại có rất nhiều nhân loại cao cấp mang năng lượng vượt tiêu chuẩn. Mặc dù bảo vệ nhân loại là một trong những nhiệm vụ của y, nhưng đó là khi đã bảo đảm an toàn cho cơ thể y, hơn nữa quy tắc cũng không cho phép y can thiệp vào tranh chấp giữa nhân loại.

Nói cách khác, Kỷ Hành có thể đem nhân loại ngã xuống ven đường về chăm sóc, nhưng khi nhân loại hai bên tàn sát lẫn nhau, yêu cầu của quy tắc đối với y là tránh ra xa, người máy không có tư cách can thiệp vào phân tranh của nhân loại, trừ phi trong đó có một bên là chủ nhân của y. Mà Phong Thư Ngâm cũng không phải chủ nhân của y, nếu như đi cứu viện, không chỉ làm cho hai nhân loại trước mặt mất đi tính mạng, còn có thể bại lộ thân phận người máy của y, trả giá không tương xứng với hồi báo.

Phong Ngũ Phong Lục lại không thể lý giải được quy luật người máy tàn khốc lạnh như băng này của Kỷ Hành. Đối với bọn họ mà nói, cho dù là liều cái mạng này cũng phải cứu Phong Thư Ngâm ra.

"Lâu chủ còn luôn khen ngươi tâm địa thiện lương, không ngờ rằng có một ngày ngài ấy nhìn lầm người!" Phong Lục phẫn nộ trừng mắt nhìn Kỷ Hành một cái, xoay người định quay lại, nhưng bị Phong Ngũ ngăn lại.

So với Phong Lục, Phong Ngũ có vẻ thành thục hơn rất nhiều, hắn nói: "Cách xa như thế, mà Kỷ công tử còn có thể biết được tình huống hiện tại của lâu chủ, nếu điều Kỷ công tử nói là thật, như vậy ta đoán, võ công của Kỷ công tử nhất định đạt đến mức  đăng phong tạo cực*, lâu chủ nói Kỷ công tử tâm địa lương thiện, ta tin tưởng với ánh mắt lâu chủ, nhất định sẽ không nhìn lầm người. Kỷ công tử lo lắng tính mạng hai huynh đệ ta cũng là thật. Nhưng Kỷ công tử có điều không biết, đối với ta cùng Phong Ngũ mà nói, chúng ta tình nguyện mất đi tính mạng cũng muốn cứu lâu chủ đi ra, kính xin Kỷ công tử tương trợ."

Kỷ Hành mặt không chút thay đổi nhìn hắn, "Cho nên an toàn của Phong Thư Ngâm là trên hết, các người nguyện ý hy sinh tính mạng cứu hắn? Tôi hiểu rồi. "Con người đôi khi đưa ra quyết định hy sinh hầu hết mọi người để cứu một vài người, y có thể hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro