
CHƯƠNG 8
Chương 8: Hương cam quýt và lá cây thanh mát trong sữa tắm
Editor: Hanako
────୨ৎ────
Khương Dĩ Sâm bị một mùi khét lẹt làm cho tỉnh giấc.
Người sống một mình quanh năm rất nhạy cảm với loại mùi này. Anh gần như ngay lập tức ngồi dậy, sau khi xác nhận không phải nhà mình thì liền đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện mùi bốc ra từ nhà của Thịnh Hạ.
Anh vội vàng đập cửa, gọi lớn: "Thịnh Hạ! Cậu có ở nhà không!"
Đứa nhỏ này không lẽ nào bắc nồi lên bếp rồi chạy đi đâu mất chứ.
Anh vội gọi điện thoại cho Thịnh Hạ, còn chưa đợi kết nối thì đã thấy cậu cuống cuồng chạy từ trên lầu xuống.
"Chìa khóa của tôi..." Cậu sờ túi áo trống trơn, nhất thời hoảng hốt đến nói năng cũng không rành mạch: "Khương Dĩ Sâm, l-làm sao bây giờ?"
Lúc nãy vừa nghe điện thoại vừa ra ngoài, cậu vậy mà lại quên mang theo chìa khóa.
"Không sao, xuống tầng hai tìm chủ nhà lấy chìa khóa dự phòng." Khương Dĩ Sâm vỗ nhẹ lên lưng cậu.
Thịnh Hạ vội vàng đi ngay, gần như phóng xuống như một quả tên lửa nhỏ.
Khương Dĩ Sâm sợ cậu bước hụt ngã dập mặt, vội la lên: "Đừng vội, nhìn đường đi."
Đợi bóng dáng Thịnh Hạ biến mất, anh nhanh chân quay về nhà, lấy bình chữa cháy ra. Lúc đi ra thì kinh ngạc phát hiện Thịnh Hạ đã quay lại rồi.
Cậu nhóc này chạy nhanh thật.
Thịnh Hạ hốt hoảng cắm chìa khóa dự phòng vào ổ. Mùi khói trong nhà nồng nặc đến đáng sợ, điều này cuối cùng cũng khiến cậu bộc lộ sự mất bình tĩnh của một người đồng trang lứa khi đối mặt với tình huống khẩn cấp.
Tay cậu run lên bần bật, có lẽ là sợ sẽ đốt trụi cả tòa nhà.
Lúc này, bàn tay lành lạnh của Khương Dĩ Sâm vươn ra, nắm lấy tay cậu. Chìa khóa thuận lợi cắm vào ổ, cánh cửa lập tức mở ra.
Mùi khét lẹt và khói bụi ngay tức khắc ập vào mặt, hai người nhanh chóng chen vào trong.
Hai căn hộ đối diện nhau có bố cục hoàn toàn giống nhau. Chảo dầu trong bếp quả nhiên đã bốc cháy, ngọn lửa vọt lên rất cao.
Có Khương Dĩ Sâm ở bên cạnh, Thịnh Hạ lập tức không còn sợ hãi nữa, lao tới tắt bếp ga trước.
Tuy nhiên lửa vẫn chưa tắt. Khương Dĩ Sâm thành thạo lấy nắp nồi, vững vàng đậy dọc theo vành nồi. Ngọn lửa ban nãy còn hung hăng lập tức bị dập tắt bên trong.
Ánh lửa biến mất, căn bếp nhỏ hẹp trong phút chốc chỉ còn lại khói đặc, khiến Khương Dĩ Sâm không kiềm được mà ho sặc sụa.
"Ối dào, khói nhiều thế!" Hàng xóm trên dưới đều ngửi thấy mùi chạy đến vây xem, một tay bịt mũi miệng, tay kia quạt lia lịa, "Nấu ăn mà không trông lửa, bất cẩn thật đấy!"
"Có sao không? Lửa tắt chưa vậy?" Ông chủ nhà chống gậy từ từ đi vào.
"Tắt rồi ạ" Khương Dĩ Sâm vội vàng trả lời, "May mà có bác ở nhà."
Thịnh Hạ cả người vẫn chưa hoàn hồn, mang theo sự áy náy vì đã gây họa lớn vốn đã ăn sâu vào tiềm thức của học sinh, cậu bất giác nhìn về phía Khương Dĩ Sâm.
Nhìn một cái mới biết, cả hai người họ đều bị khói làm cho nhếch nhác, nước mắt cứ thế trào ra.
Trong tình huống này, người lớn bình thường chắc chắn sẽ bắt đầu mắng ầm lên ngay lập tức.
Thế nhưng Khương Dĩ Sâm lại không làm vậy. Anh chỉ vừa ho vừa cười, ngấn lệ nói: "Cậu biến thành con mèo lem luốc rồi."
Thịnh Hạ đưa mu bàn tay lên quệt mặt, có lẽ chỉ càng quệt càng bẩn, thế là cũng rưng rưng nước mắt nói: "Anh cũng thế còn gì."
...
Bữa tối của Thịnh Hạ coi như hỏng bét. Khương Dĩ Sâm bèn gọi cậu sang nhà mình ăn cơm, lần này Thịnh Hạ không từ chối.
"Ngại quá, bây giờ nhà sẽ hơi bừa bộn một chút." Khương Dĩ Sâm đưa cho Thịnh Hạ một đôi dép lê màu trắng in hình đầu chú chó nhỏ màu nâu, là dép mới tinh, "Cậu cứ ngồi tự nhiên là được, xem phim hay chơi game đều được."
Khương Dĩ Sâm đã sống trong căn nhà nhỏ này suốt bảy năm, có mối quan hệ rất tốt với ông chủ nhà ở tầng hai. Ông cụ cho phép anh tùy ý trang trí, sửa sang lại căn nhà, còn thường xuyên lên tham quan.
Vừa bước vào cửa, Thịnh Hạ đã ngửi thấy mùi hương khuếch tán thoang thoảng, là mùi hoa quả tươi mát dễ chịu.
Nhà của Khương Dĩ Sâm giống như một ngôi nhà gỗ ấm cúng, thoải mái trong phim hoạt hình của Miyazaki. Mỗi góc đều đặt những món đồ tinh xảo và nhỏ nhắn. Trên sofa có một tấm chăn lông, từ những nếp gấp trên chăn có thể thấy có người vừa mới ngủ ở đây.
Khương Dĩ Sâm đi tới, ôm tấm chăn lông vào lòng, quay đầu hỏi cậu: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"
Ánh mắt Thịnh Hạ đang dừng lại trên đồng hồ có hình vân gỗ của vòng đời cây. Lúc này vừa đúng sáu giờ, một chú chim cúc cu vui vẻ bật ra, làm cậu giật mình.
"Gì cũng được" Thịnh Hạ từ từ thu lại tầm mắt, "tôi ăn gì cũng được."
Gì cũng được à, thế này thì khó rồi đây.
Khương Dĩ Sâm dịu dàng cười, nói: "Ở nhà tôi, không cần phải căng thẳng."
Thịnh Hạ ngẩn người, lúc này mới biết mình có hơi đứng ngồi không yên, "Tôi có căng thẳng đâu."
Thế nhưng Khương Dĩ Sâm đã đi mất rồi. Một con mèo đen tuyền từ trong góc lao ra, vui vẻ chào đón. Thịnh Hạ nhìn thấy Khương Dĩ Sâm dịu dàng cúi người, cẩn thận bế con mèo lên vai.
Còn Tiểu Hắc khi thấy người lạ đột ngột xông vào, ánh mắt lại có vài phần cảnh giác.
May mà buổi chiều Khương Dĩ Sâm đã ngủ được một lúc, bây giờ cảm thấy cơ thể dễ chịu và nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh bận rộn một hồi trong bếp, làm món cánh gà hầm nồi đất mà trẻ con nào cũng thích, xào thêm rau diếp, còn dùng thố nhỏ hầm hai bát canh ngó sen.
Trong lúc đó Thịnh Hạ có qua phụ giúp, Khương Dĩ Sâm liếc mắt một cái là biết cậu không rành nấu nướng, bèn để cậu gọt vỏ rau diếp, rồi nhờ cậu tìm một bộ phim để lát nữa vừa ăn vừa xem.
Bữa tối được dọn lên bàn ăn tròn trải khăn in hoa. Khương Dĩ Sâm theo thói quen thắp nến lên, không khí lập tức đẹp như một nhà hàng cao cấp bên ngoài.
Người thích nấu ăn ít nhiều đều có sở thích sưu tầm bát đĩa. Hôm nay tâm trạng Khương Dĩ Sâm khá tốt, anh chọn một bộ có họa tiết thỏ vẽ tay.
Thịnh Hạ cầm trong tay, bất giác thầm nghĩ, hồi mình học mẫu giáo cũng chưa từng dùng qua bát đĩa đáng yêu như vậy.
"Có muốn uống gì không? Có nước ngọt." Khương Dĩ Sâm vừa nói vừa mở tủ đựng rượu và nước giải khát.
Chỉ mở ra một giây, anh đã nhanh chóng đóng lại.
Thế nhưng Thịnh Hạ vẫn nhìn thấy, bên trong đó chứa đầy rượu, chủ yếu là rượu vang đỏ, còn có cả bình thở rượu, đồ khui và đủ các loại ly.
Khương Dĩ Sâm vậy mà lại thấy Thịnh Hạ cười một cái.
Tuy rất ngắn ngủi, nhưng đúng là đã cười.
Đối với một cậu nhóc ít cười như cậu, nụ cười này quả thật hiếm thấy.
"Tôi sẽ không uống trộm đâu." Khương Dĩ Sâm đảm bảo, "Đây đều là đồ sưu tầm thôi."
Vậy mà Thịnh Hạ lại đột nhiên nói: "Đợi tôi mười tám tuổi, tôi sẽ uống cùng anh."
Khương Dĩ Sâm nghe xong thì sững người, ngay sau đó bật cười, nói "Được".
Bữa cơm này họ ăn rất ngon miệng. Thịnh Hạ không tìm được bộ phim nào để xem trong lúc ăn, trên màn hình chiếu là phim "Tom và Jerry". Tiểu Hắc đứng trên tay vịn sofa, trợn mắt xem với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Một lát sau nó chạy tới, có lẽ là ngửi thấy mùi thịt gà, liền kêu meo meo với Khương Dĩ Sâm bằng giọng nũng nịu.
"Cái này em không ăn được đâu." Khương Dĩ Sâm nói, "Mai anh làm ức gà luộc cho em nhé."
Thịnh Hạ nhìn con mèo một lúc lâu, rõ ràng là rất thích động vật nhỏ, không nhịn được hỏi: "Nó... có cho sờ không?"
Khương Dĩ Sâm nhìn con mèo, mắt ánh lên ý cười, gắp thêm cho cậu một miếng cánh gà lớn thấm đẫm nước sốt, "Cậu thử xem."
Thịnh Hạ bèn từ từ đưa tay ra. Vừa định chạm vào cái đầu xù lông của con mèo thì Tiểu Hắc đột ngột ngẩng đầu, hung hăng xù lông với cậu.
Thịnh Hạ vội rụt tay lại, nghe thấy tiếng Khương Dĩ Sâm cười.
Sau đó anh nói với vẻ hơi đắc ý: "Mèo của tôi, chỉ thích một mình tôi thôi."
"Sao anh không nói sớm." Thịnh Hạ lúng túng và một miếng cơm lớn.
Lần này ánh mắt Khương Dĩ Sâm dừng lại trên mặt cậu, cười càng vui vẻ hơn.
Đã lâu lắm rồi anh không được ở nhà, cùng một người khác ăn cơm chung bàn như thế này.
Sau bữa ăn, Thịnh Hạ chủ động xin rửa bát. Khương Dĩ Sâm sợ cậu làm vỡ bộ bát đĩa phiên bản giới hạn của mình, nên cứ đứng tựa vào bồn rửa bát để trông.
Giữa tháng năm, nhiệt độ ở Nam Thành lên xuống thất thường, giống như đang thăm dò liên tục ở ranh giới giữa xuân và hạ.
Thực ra về đêm trời vẫn khá mát mẻ, thế nhưng Thịnh Hạ lại vừa rửa bát vừa nói: "Nóng quá."
"Có cần bật điều hòa không?" Khương Dĩ Sâm hỏi.
"Không cần." Thịnh Hạ vừa nói vừa tráng sạch bát, đột nhiên nhìn anh: "Xuống lầu không, tôi mời anh ăn kem."
Khương Dĩ Sâm chậm rãi chớp mắt một cái, không trả lời ngay.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: "Là vị gì thế?"
"Vị gì cũng có." Thịnh Hạ nói, giọng nói dường như hiếm khi cao hơn một chút, "Lát nữa xuống lầu xem là biết."
...
Lần đầu tiên trong một đêm nhiệt độ 27°C, Khương Dĩ Sâm nhận được một que kem bị đông lạnh đến buốt giá và cứng ngắc.
Thịnh Hạ ngồi bên cạnh đã bóc vỏ từ lâu, cắn thẳng một miếng lớn, nói: "Mùa hè là phải ăn đồ lạnh."
"Cậu cẩn thận ăn nhanh quá sẽ bị lạnh bụng đấy." Khương Dĩ Sâm nói xong mới từ từ xé túi bao bì.
Vừa nãy đứng trước tủ đông, anh đã do dự rất lâu không biết chọn loại nào. Thịnh Hạ đợi không nổi, liền nói thẳng cho anh biết loại nào ngon, dúi vào tay anh một que kem ốc quế sô cô la.
Lúc tính tiền Khương Dĩ Sâm mới biết là đắt, ở Nam Thành cũng bán đến 9 đồng một que.
"Hay là tôi chuyển khoản cho cậu nhé?" Khương Dĩ Sâm lại hỏi.
"Không cần." Thịnh Hạ lại cắn một miếng kem, thúc giục: "Ăn nhanh lên, lát nữa chảy mất."
Khương Dĩ Sâm trong lòng biết đây lại là "quà đáp lễ" vì đã giúp dập lửa, bèn chuẩn bị thản nhiên chấp nhận: "Cảm ơn cậu đã mời tôi."
Que kem sô cô la ốc quế vừa lấy ra vẫn còn bốc hơi lạnh. Khương Dĩ Sâm có chút mới mẻ xoay xoay que kem, những làn hơi lạnh đó cũng theo đó mà xoay tròn trong không trung đêm tối.
Anh há miệng, cắn một miếng. Lớp vỏ sô cô la giòn tan lạnh buốt, khi đầu lưỡi chạm đến phần nhân kem vị sữa bên trong, cả người Khương Dĩ Sâm đều sững lại.
Thì ra là cảm giác này, đã lâu lắm rồi không ăn.
"Anh ăn uống từ tốn quá." Que kem trong tay Thịnh Hạ đã giải quyết xong.
Khương Dĩ Sâm nghe vậy, thử cắn một miếng lớn như cậu. Kem lạnh nằm trong khoang miệng, hai bên má có cảm giác tê dại, Khương Dĩ Sâm cứ thế đợi nó từ từ tan chảy.
"Sau này nấu ăn vẫn phải cẩn thận." Khương Dĩ Sâm vẫn bắt đầu giáo huấn, "Lúc trong nồi đang nấu thứ gì thì cố gắng đừng đi xa, nếu bắt buộc phải đi thì nhớ hẹn giờ báo thức."
"Được." Thịnh Hạ ngoan ngoãn đồng ý.
Khương Dĩ Sâm còn lặp lại rất nhiều kiến thức an toàn trong nhà bếp, Thịnh Hạ vừa nghe vừa gật đầu, cũng không biết có lọt tai chữ nào không.
"Tóm lại" Khương Dĩ Sâm nói, "dù cậu có khó khăn gì, đều có thể tìm tôi giúp đỡ."
Thịnh Hạ lại gật đầu một cái, mi mắt cụp xuống, bất giác nắm lấy một bên tai của mình.
Giọng của Khương Dĩ Sâm ấm áp và dễ nghe, hòa cùng cơn gió đêm hơi nóng thổi vào tai cậu.
"Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi đều sẽ giúp cậu."
...
Lúc Thịnh Hạ về đến nhà, mùi khét đã không còn ngửi thấy nữa.
Cậu vừa gọi thoại với Liêu Kỳ, vừa cẩn thận dùng miếng bùi nhùi thép cọ cái nồi bị cháy. May mà chất lượng của nồi cũng khá tốt, không bị cháy hỏng.
"Sau khi mày đi, Lộ Lộ quả nhiên đã thay thế vị trí của mày." Liêu Kỳ nói, "Nhưng mà người ta cũng không vui vẻ gì, chắc là hối hận vì đã đá mày rồi."
Thịnh Hạ không trả lời, cắm cúi ra sức cọ nồi, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
"Nói thật nhé, anh em, mày đi là vì Lộ Lộ à?" Liêu Kỳ cẩn thận hỏi.
"Không phải." Tốc độ cọ nồi của Thịnh Hạ càng nhanh hơn, ngay cả tiếng nói cũng gần như bị lấn át, "Tao đi là vì, sớm muộn gì tao cũng phải đi."
Bên kia Liêu Kỳ im lặng một lúc lâu, không biết có nghe thấy câu trả lời này không, cho dù có nghe thấy, cũng không biết có hiểu không.
Cậu ta chỉ nói: "Haizz, anh em, nếu mày thiếu thốn gì, nhớ nói thẳng, anh em giúp mày, dù xa vạn dặm... ấy, vần phết."
Thịnh Hạ ngược lại bật cười, nói: "Tao không thiếu gì cả."
Sau khi cuộc điện thoại này kết thúc, cậu lại một mình ngồi xổm ở đó, cọ nồi rất lâu, rất lâu.
Lâu đến mức chân tê rần, cậu mới treo cái nồi đã rửa sạch lên, đi đến bàn lật cuốn sổ nhật ký, lật mãi đến trang ghi chép số dư chỉ còn lại hai con số.
Thịnh Hạ nhìn thời gian trong điện thoại, bây giờ là mười giờ đêm. Cậu gần như ngay lập tức đứng dậy, cầm lấy chìa khóa định ra ngoài.
Đã ra đến cửa rồi, cậu lại quay ngược vào, cẩn thận dùng nước rửa tay rửa lại một lần nữa, cho đến khi không còn ngửi thấy chút mùi nồi sắt nào.
Sau khi đóng cửa nhà, thực tế Thịnh Hạ đã do dự gần mười phút.
Sợ do dự thêm nữa thì Khương Dĩ Sâm sẽ đi ngủ mất, cậu đành phải đi đến cửa nhà người ta, trong lòng cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ lát nữa nên nói thế nào.
Cậu bấm chuông cửa trước.
Tuy nhiên không có ai trả lời. Thịnh Hạ đứng thêm một lúc lâu, đang định bỏ cuộc thì đột nhiên nhớ đến dáng vẻ xanh xao của Khương Dĩ Sâm, trong đầu bất giác bắt đầu hiện lên tin tức "cụ già 80 tuổi sống một mình ở nhà ngất xỉu không ai phát hiện".
Thế là cậu dừng bước, tiện tay giơ lên gõ cửa.
Gõ một cái, cậu mới phát hiện cửa vậy mà không khóa chặt, bị gõ một cái là mở ra luôn.
Một mùi sữa tắm hòa quyện giữa hương cam quýt và lá cây bay vào mũi cậu. Theo đó Thịnh Hạ có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ phía phòng tắm, rõ ràng có người đang tắm.
Đây là để cửa cho người khác, hay là vô tình quên khóa chặt?
Thịnh Hạ đang do dự nên khép hờ hay đóng chặt cửa lại thì tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại. Vì ban đêm đủ yên tĩnh, cậu có thể nghe thấy tiếng người bước ra khỏi bồn tắm.
Có một khoảnh khắc, trong đầu cậu nảy ra suy đoán Khương Dĩ Sâm dẫn người về nhà. Suy đoán này khiến đầu óc cậu có chút mông lung, nhất thời không kịp hành động nhanh chóng.
Cho đến khi qua lớp kính mờ của phòng tắm, cậu thoáng thấy một bóng người cao lớn, thon dài của một người đàn ông trưởng thành, làn da ửng hồng vì hơi nước nóng.
Mà ma xui quỷ khiến thế nào, đối phương vậy mà cũng cảm nhận được động tĩnh nhỏ khi cửa mở.
"Thịnh Hạ?" Giọng Khương Dĩ Sâm vọng qua cửa phòng tắm, dường như có thể đẩy cửa ra xem bất cứ lúc nào.
Thịnh Hạ vốn không nhận ra tim mình đập nhanh, nhưng bây giờ cậu đã nhận ra, vì tim đập nhanh đến mức cậu có chút khó thở.
Tai cùng với gò má, đều nóng ran lên như đang sốt.
Cậu giống như hồi tiểu học vô tình vào nhầm trang web đen, vội vàng đóng sập cửa nhà của Khương Dĩ Sâm lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai tiếp tục nhé!
Hạ Hạ nói không có cảm giác với Sâm Sâm, đây chẳng phải là cảm giác đến rồi sao ovo.
Cảnh báo trước một chút nhé, Sâm Sâm và Hạ Hạ đều từng yêu đương rồi. Sâm Sâm là yêu một anh trai lớn hơn tuổi, tình yêu khá chân thành. Còn Hạ Hạ thì yêu đương khá qua loa, hơn nữa còn bị đá vì quá lạnh lùng ().
Nhưng mà họ đều chưa tiến triển đến mức xxoo, và sau này cũng sẽ không dây dưa gì với người yêu cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro