Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 : Trình diễn tình cảm kết thúc ở đây

Trần Diệp từ nhỏ có thói ở sạch, không cho người khác chạm vào đồ của chính mình .

Chủ động đem quần áo của mình cởi ra cho người khác mặc, 23 năm hắn sống thì đây là lần đầu tiên.

Quan trọng nhất chính là, một khi cư dân mạng phát hiện Giang Đề mặc đồng phục của Trần Diệp, chưa kể đến sự leo thang đẫm máu*, mà thanh danh của Trần Diệp cũng bị xé nát.

(* gốc : 腥风血雨升级 不说 )

Nhưng hiển nhiên, Trần Diệp chính là cố ý làm như vậy.

Trần Diệp chính là muốn cho cư dân mạng biết, Giang Đề ở EOG không bị cô lập, không có bất hòa, không có không chịu coi trọng.

Đồng đội lúc này rơi vào trầm mặc.

Nói thực ra, hành vi cử chỉ của đội trưởng, bọn họ có thể lý giải.

Nhưng, đây là một ván cờ.

Nếu Giang Đề ở giải mùa xuân biểu hiện không biết cố gắng, sống nhờ sự che trở của Trần Diệp, thì Trần Diệp sẽ sống với nỗi ô nhục cho đến hết đời.

Giang Đề không phải tiểu tử ngốc, tự nhiên cũng nhìn ra ý đồ của Trần Diệp.

Trần Diệp mặc áo xong cho cậu, thu tay lại, thì cậu hoảng hốt mà giơ tay lên định bắt lấy tay Trần Diệp.

Đây là một hành động vô thức .

Không bắt được tay Trần Diệp.

Chỉ là hai đầu ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào nhau, một người nóng, một người lạnh.

Giang Đề rũ rũ mảnh lông mi dài, muốn nói lại thôi: "Anh......

Trần Diệp cười chế nhạo: "Như thế nào? Không vui khi mặc áo tôi à?"

Giang Đề giương mắt yên lặng nhìn hắn vài giây, sau đó, đút tay vào túi, lười biếng mà đi vào phòng họp.

Trần Diệp nhìn chằm chằm cái ót của thiếu niên mượt mà lãnh khốc, tâm tình vui sướng.

Không biết vì sao, hắn liền thích xem tiểu bằng hữu rõ ràng yên lặng tiếp thu ý tốt của hắn, nhưng cũng có vẻ miễn cưỡng và tự đề cao.

Có điểm ngoan, nhưng không nhiều lắm.

Bất quá vậy là đủ rồi, hắn thực hưởng thụ.

Trần Diệp chủ động đóng cửa phòng họp, vừa quay đầu lại, thần sắc đôi mắt trở nên lạnh lùng.

Hắn từ trong túi móc ra bao thuốc, lắc ra hai điếu, biểu tình không tốt mà dưa Hoa Huyền một điếu, một điếu cho vào miệng ngậm.

"Trở về mấy ngày rồi, cũng không cùng cậu nói chuyện, thừa dịp hôm nay có thời gian, đi thôi." Hắn nói.

Hoa Huyền cầm điếu thuốc rồi châm lửa, hất cằm, ý bảo phòng họp.

"Sao? Không chờ cục cưng AD của cậu sao?"

Trần Diệp lười giữ thể diện .

"Mau lên, ngày mai bắt đầu thi đấu, thời gian của cậu không còn nhiều."

Hoa Huyền không hiểu sao bị lời nói này của hắn làm cho hoảng sợ, chau mày.

"Cậu có ý gì......"

Trần Diệp đã đi xa mấy mét.

Hoa Huyền đành phải theo đi theo.

Mặt khác ba cái đồng đội cũng theo sát sau đó.

***

Gần căn cứ EOG có một quán bar, ngày thường huấn luyện mệt mỏi, liền tới đây uống rượu giải khuây .

Đoàn người hôm nay lui tới giống ngày thường cùng nhau đi vào quán bar, lại giống như thường chọn loại rượu mình thích.

Nhưng, lại không giống như thường lệ.

Bốn người ngồi một bên, Hoa Huyền một mình ngồi bên kia.

Ranh giới rõ ràng.

Hoa Huyền thấy thế, tay nắm chặt, ý niệm không cam lòng .

Hắn cảm thấy buồn cười, nhìn thẳng Trần Diệp, chất vấn nói: "Cho nên, chúng ta nhiều năm như vậy là đồng đội, cũng không bằng cái người vào đến chưa được nửa tháng của anh sao?"

Trần Diệp đem tàn thuốc gạt vào khay đựng, mặt mày thanh tuấn không chút để ý, hỏi lại: "Cậu ta là đồ ăn, có thể tiến EOG không?"

"Cậu......"

Hoa Huyền hít vào một hơi thật sâu, nhún vai, gật đầu.

"Tốt, không nói cậu ta. Tôi chỉ hỏi cậu, vì cái gì gấp không chờ nổi mà phải thay đổi người? Tôi mẹ nó chỉ là bị giam mấy ngày, lại không phải đã chết."

Mặt khác đồng đội nghe được sắc mặt khó coi.

Time không thể nhịn được nữa, nói: "Anh, đừng giả bộ ngây thơ, Anh hiện tại bị liên minh cấm thi đấu, cũng không biết anh có thể được thi đấu nữa hay không? "

"Lão Hoa, biết cậu ý nan bình, nhưng chuyện này......" Triệu Bắc Nam đối Hoa Huyền tư tâm dung túng lớn nhất, nhưng giờ phút này cũng cắn chặt răng, nói, "Chuyện này là phải trách cậu, có liên quan gì đến Anh Diệp và Giang Đề?"

Hoa Huyền cúi đầu trầm mặc.

Sự tình đích thị chính xác là do hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không cam lòng.

Hắn đối với sự nghiệp của chính mình vẫn cho là còn một tia hi vọng.

Hoa Huyền uống một hớp rượu, lẩm bẩm nói: "Tôi phạm chuyện này cũng không nghiêm trọng, hợp đồng với EOG cũng sẽ không dễ dàng mà kết thúc, tôi có thể đến liên minh để xin, tôi có hy vọng được trở lại, tôi còn có thể trở về sân thi đấu!!"

Tập thể bốn người đối diện trầm mặc.

Thật lâu sau, Cloud chủ động giúp Hoa Huyền rót đầy ly rượu.

"Không nói đến Giang Đề hiện tại lên sân khấu, chưa chắc cho anh cơ hội trở về đội một. Liền tính hắn thực lực bại trận, anh cho rằng cậu ta thua sẽ đến lượt anh lên sân thi đấu sao? Vẫn là nói, anh ngây thơ cho rằng anh giấu những chuyện đó là có thể chung sống với quần chúng hay sao?"

Hoa Huyền đột nhiên ngẩng đầu.

Time tiếp theo Cloud, thuận thế đem sự thật một hơi phun ra.

"Chiến đội vì giúp anh che giấu mà chi bao nhiêu tiền, anh có biết không?"

"Trận đấu thế giới ngày hôm sau, á quân ăn chúc mừng cũng chưa làm, EOG bị anh làm loạn lên, anh có biết không?"

"Diệp ca nể tình cũ, giúp anh không bị chiến đội chèm ép đến quá khó coi, giúp anh nói đỡ bao nhiêu chuyện, anh có biết không?"

Triệu Bắc Nam cũng nhịn không được.

"Cuối cùng một vấn đề." Hắn trừng mắt Hoa Huyền, thật sâu mà hô khẩu khí, vành mắt đều đỏ, hỏi, "Trận chung kết ngày đó sẽ thua, có phải hay không bởi vì anh trước một ngày còn chạy ra đi làm loạn?"

Trận khác đối bọn họ đều không quan trọng, duy nhất trận chung kết có thể thắng, mà trước đó anh ta lại ra ngoài làm loạn, lúc trở về thì trạng thái hoàn toàn không ổn.

Đối mặt với lời nói và hành động của đồng đội ngày xưa, Hoa Huyền hoàn toàn cứng họng, sắc mặt tái nhợt.

Hút song điếu thuốc, lời nên nói đều đã nói, trình diễn tình cảm kết thúc ở đây.

Trần Diệp nhấc lên mí mắt, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, lãnh đạm nói: "Nếu không có Giang Đề, cũng sẽ là người khác."

Hắn đem một ngụm rượu cuối cùng uống hết, "Cứ như vậy, dừng ở đây."

Dứt lời, đứng dậy, rời đi.

***

Ra quán bar, một con gió lạnh thổi tới.

Trần Diệp có điểm đau đầu, hắn đổ tội là do rượu.

Lúc này, di động bắn ra tin nhắn WeChat.

【 Giang Tiểu Đề: Ở đâu? 】

【 công chúa barbie: uống rượu ở quán bar , mới ra ngoài. 】

Giang Đề không trả lời.

Trần Diệp cùng đồng đội trở lại căn cứ, mới vừa vào phòng huấn luyện ngồi xuống, cạch một tiếng, một chén canh đen thùi lùi đặt ở trước mặt hắn.

Trần Diệp nhìn canh, lại ngẩng đầu nhìn Giang Đề:?

Giang Đề nâng cằm, có điểm kiêu ngạo cùng ngạo kiều: "Tôi làm canh giải rượu. Uống đi."

"......" Trần Diệp giãy giụa, "Tôi...... Uống rượu không nhiều lắm."

Giang Đề híp híp mắt: "Không uống? Đi cẩu bàn kia huấn luyện!"

"Phụt --"

Các đồng đội cười phun ra.

Trần Diệp ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, mới giơ tay đem kia chén canh giải rượu kia uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, Giang Đề con ngươi sáng như tuyết, ẩn ẩn chờ mong mà nhìn hắn, dường như đang hỏi: Như thế nào? Tôi tự mình làm canh, sao?

Trần Diệp muốn nói lại thôi, dừng lại một lúc...

"Tôi đột nhiên cảm thấy."

"?"

"Mười ngón không dính dương xuân thủy là cái duyên dáng phẩm cách*."

(* gốc: 十指不沾阳春水是个优美的
品格。)

Giang Đề nhíu mày: "Có ý gì?"

Trần Diệp nắm cặp tay thiếu niên, đau lòng mà sờ sờ, nói: "Ngoan, đáp ứng tôi, về sau bảo trì cho tốt bàn tay này, được không?"

Đừng lại xuống bếp, tôi chịu không nổi a.

Nói xong, Trần Diệp vội vàng hướng toilet mà đi.

Giang Đề: "......"

Cậu về sau nếu là lại làm người tốt, liền không mang họ Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro