Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76 (Hiện thực)

Tô Đinh đưa Lục Thiếu Dung đến trước thư phòng, rồi đóng cửa lại cho con.

Cát Nhĩ bỏ kính xuống, ngồi sau bàn làm việc, nhìn bức ảnh vợ cũ của ông, ông dường như đã thức cả đêm, cũng rất mệt mỏi.

“Ba đến Châu Á à?” Lục Thiếu Dung ấm áp cười nói với ba.

“Đúng vậy, ba đi giải quyết một vấn đề về cổ phần công ty.” Cát Nhĩ khen ngợi cười cười, nói: “Hôm nay máy bay của các con về New York?”

Lục Thiếu Dung thẳng thắn nói: “Anh Triển lát nữa sẽ tới đón con, mấy ngày nay làm phiền hai người, thực xin lỗi ba mẹ.”

Cát Nhĩ nói: “Người phải xin lỗi là ba mới đúng, không có tiếp đãi các con chu đáo, vốn tưởng rằng Thiếu Dung con sẽ ở Canada một thời gian, chúng ta còn có cơ hội nói chuyện.”

Lời Cát Nhĩ mang theo chút tiếc nuối, Lục Thiếu Dung cười nói: “Sau này con còn sẽ đến.”

Cát Nhĩ nói: “Nói về con đi, tương lai có dự định gì không?”

Lục Thiếu Dung trầm ngâm một lát, đem ý nghĩ của mình nói với Cát Nhĩ, Cát Nhĩ nghiêm túc lắng nghe hồi lâu, mỉm cười nói: “Trước khi con đến, ba đã hỏi thăm vài người bạn ở Mỹ về chuyện của tiên sinh Triển. Trong giới thương nghiệp người Hoa, ba không thể không nói cậu ấy vẫn rất nổi tiếng, đương nhiên, nhân duyên của cậu ấy không tốt lắm, bạn bè cũng không nhiều.”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Có lẽ là do cách nói chuyện của anh ấy.”

Cát Nhĩ nói: “Đương nhiên, ba rất kính nể cậu ấy, ba cho rằng trong sự nghiệp cậu ấy là một chàng trai kiên định. Con bị điểm này của cậu ấy hấp dẫn sao?”

Lục Thiếu Dung nhìn vào mắt Cát Nhĩ, mỉm cười đáp: “Vâng, nhưng không chỉ là vậy. Ở bên cạnh anh Triển, có thể giúp con phủ định chính mình.”

Cát Nhĩ mười ngón tay đan nhau, chống cằm, ngắt lời nói: “Người ta luôn thường xuyên bị phủ định.”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Đúng vậy, nhưng con nói không phải bị người khác phủ định, nói thật, chúng ta lúc nào cũng bị người khác phủ định, không phải sao?”

“Nhưng tự mình phủ định chính mình, đó là một việc rất thống khổ. Người ta luôn theo bản năng mà không muốn thừa nhận thiếu sót của mình, dù bị người khác chỉ ra, cho đến khi trải qua một phen giãy giụa tư tưởng, tiếp thu toàn bộ,tự mình phủ định từ trong ra ngoài, là một quá trình vô cùng khó chịu……”

“…… Nó có nghĩa quá khứ đã chết, tương lai dần dần ra đời.”

Cát Nhĩ gật gật đầu, lại nói: “Linh hồn con và Tô Đinh có những điểm tương đồng, đều rất cố chấp, sự cố chấp của mẹ con biểu hiện ra bên ngoài.”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Con thì sao?”

Cát Nhĩ nói: “Sự cố chấp của con giấu ở bên trong, tuy rằng bề ngoài sẽ nhường nhịn, nhưng kỳ thật…… vẫn có chút kiên quyết giữ ý mình. Nhưng ba tin rằng con sẽ không giống Tô Đinh khi còn trẻ, chúc hai con hạnh phúc.”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Cảm ơn ba.”

Cát Nhĩ nói: “Tô Đinh còn có một chút chuyện về con, bảo ba thay bà ấy xử lý…… Chờ tiên sinh Triển đến rồi nói?”

Lục Thiếu Dung vội nói: “Không không, nói bây giờ đi, con đi gọi mẹ vào?” Lục Thiếu Dung xem như đã lĩnh giáo bản lĩnh của Tô Đinh, sự việc sắp kết thúc, lỡ như lại tự nhiên nảy sinh chuyện ngoài ý muốn thì thật quá khủng khiếp.

Cát Nhĩ dường như nhìn thấu tâm tư Lục Thiếu Dung, cười nói: “Không phải như con nghĩ vậy đâu, con trai.”

Cát Nhĩ đẩy đẩy mắt kính, hơi có chút giảo hoạt cười cười: “Tô Đinh chuẩn bị cho con một số tiền, bà ấy cảm thấy làm như vậy rất khuôn sáo cũ, cho nên không biết mở lời thế nào, cuối cùng bảo ba đưa cho con.”

Lục Thiếu Dung: “……”

Cát Nhĩ nhàn nhạt cười nói: “Đây là số tiền bà ấy chuẩn bị cho con học tập và gây dựng sự nghiệp ở Canada, con nguyện ý về New York, đương nhiên cũng được, do con mang về, Tô Đinh làm việc ở Vancouver lâu như vậy, theo ý bà ấy là muốn giao toàn bộ công ty, sản nghiệp cho con, để con tiếp quản.”

Lục Thiếu Dung nói: “Tuyệt đối không được.”

Cát Nhĩ cười nói: “Ba cũng cảm thấy xét tình hình hiện tại thì không ổn lắm, hơn nữa con cũng không có kinh nghiệm.”

Lục Thiếu Dung an tâm gật gật đầu, Cát Nhĩ lại nói:“Steven tư tưởng và tầm nhìn chưa trưởng thành, thằng bé thích hợp làm một nhà thiết kế hơn là một thương nhân giỏi, Tô Đinh đã ký một văn kiện, sau này sản nghiệp dưới tên bà ấy, cùng với những thứ ba để lại cho bà ấy sau khi qua đời, nhiều năm sau, chúng ta sẽ chia đều cho hai đứa con trai……”

Cát Nhĩ ngẫm nghĩ rồi cười: “Phần thuộc về con, chúng ta sẽ vô điều kiện giao cho con, nhưng hiện tại, bà ấy vẫn cần sự nghiệp của chính mình làm chỗ dựa, cho nên đây chỉ là một phần tài sản của bà ấy.”

Lục Thiếu Dung nghe được lời này, ý niệm đầu tiên không phải là “Oa, tiền”, mà là nghĩ đến cảnh hào môn tranh giành di sản, Steven thuê một đám người áo đen đến ám sát.

Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười nói:“ Ừ…… Đối với hiện tại con đã rất thỏa mãn. Không cần như vậy, có thể nhìn thấy mẹ, con cũng rất vui rồi.”

Cát Nhĩ nở nụ cười, an ủi nói: “Đây là kết quả sau khi bà ấy và Steven thương lượng, Steven từ bỏ toàn bộ tài sản của bà ấy, hoàn toàn tự nguyện, anh trai con cũng tin rằng con cần số tiền này hơn thằng bé, con hoàn toàn không cần lo lắng.”

“ Vậy được.” Lúc này Lục Thiếu Dung mới gật đầu.

Cát Nhĩ nói: “Kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ là một khoản tài chính để con gây dựng sự nghiệp thôi.”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Con không giỏi quản lý tài sản và đầu tư…… Mấy trăm vạn đô la Mỹ cho con, cũng chỉ để ở ngân hàng ăn lãi……”

Cát Nhĩ hơi ngẩn ra, rồi cười nói: “Không không, không phải mấy trăm vạn, trên thực tế chúng ta cũng đã suy xét đến điểm này, ba cho rằng đưa tiền mặt cho con, có lẽ con cũng khó phân bổ, nguy hiểm quá lớn.”

“Cho nên Tô Đinh đã dùng số tiền này của bà ấy mua cổ phần một công ty ở Trung Quốc cho con…… Đêm qua ba đi Trung Quốc, chính là theo nhờ vả của bà ấy, để xử lý chuyện này.”

Lục Thiếu Dung vốn không rõ lắm về những chuyện này, chỉ đành im lặng lắng nghe.

Cát Nhĩ lại nói: “Những cổ phần này là mười năm trước ba tự mình đầu tư, bây giờ chuyển nhượng cho Tô Đinh, vẫn dựa theo giá cổ phiếu khi đầu tư, coi như chút tâm ý của người cha kế này. Cảm ơn con ngay từ giây phút đầu tiên bước vào ngôi nhà này đã buông bỏ mọi phòng bị, chủ động chấp nhận ba và Steven, gọi ba một tiếng ba.”

Lục Thiếu Dung không hiểu đây là khái niệm gì, chỉ ước chừng biết Cát Nhĩ cũng trả một phần lợi nhuận tăng giá cổ phiếu, liền gật đầu nói: “Cảm ơn ba, con…… Con cảm thấy còn một việc muốn nói rõ ràng trước.”

“Nếu đưa chúng cho con, con sẽ giao những cổ phần này cho anh Triển, làm tài sản chung của chúng con, để anh ấy xử lý, hy vọng ba và mẹ có thể hiểu, nếu anh ấy không muốn, yêu cầu con công chứng lại thì con nghĩ vẫn là không cần cho thỏa đáng……”

Cát Nhĩ không tỏ ý kiến, hỏi ngược lại:“Tài sản giữa hai con hoàn toàn tách biệt hay là sở hữu chung? Thằng bé có công chứng khi kết hôn với con không?”

Lục Thiếu Dung nghĩ nghĩ, đáp: “Không có, lúc trước con không một xu dính túi, anh ấy đã không tính công chứng với con, là con tự mình yêu cầu công chứng, đơn thuần viết dưới tên con, đối với anh ấy không công bằng.”

Cát Nhĩ gật gật đầu, nói: “Ba hoàn toàn không có ý kiến, rốt cuộc lúc trước ba cũng không muốn tách biệt tài sản với Tô Đinh, là mẹ con quá cố chấp.”

Lục Thiếu Dung nở nụ cười, Cát Nhĩ lại trêu ghẹo nói: “Trên người con có bóng dáng của mẹ con.”

Lục Thiếu Dung gật gật đầu.

Cát Nhĩ nói: “Đây là chứng nhận quyền cổ phần, 2% cổ phần công ty phát triển game Thục Kiếm, con ký tên xong, những thủ tục còn lại ba sẽ giao cho thư ký làm.”

Lục Thiếu Dung nói: “Cổ phần Thục Kiếm?!”

Cát Nhĩ cười nói: “Ba nghĩ cái này đối với con rất thích hợp, mười năm trước khi ba đầu tư, cảm thấy ngành sản xuất game thực tế ảo có tiềm năng lợi nhuận rất lớn, nghiên cứu phát triển của họ cũng rất có tiêu chuẩn, nếu con thích chơi game, sao không nhìn xa hơn một chút, đứng ở góc độ sự nghiệp để giải mã……”

Ngoài cửa gõ ba tiếng.

Lục Thiếu Dung còn chưa tỉnh táo lại, vẫn ký tên vào văn kiện, Cát Nhĩ liền đứng dậy nói: “Mời vào.”

Triển Dương vừa nhìn thấy Lục Thiếu Dung, thiếu chút nữa đầu óc bốc hỏa.

Hôm nay anh thắt cà vạt chỉnh tề, mặc vest, rất bảnh bao bước vào, Lục Thiếu Dung thì vẫn mặc áo ngủ, nút áo không cài hết, đối diện với Triển Dương một lát, Triển Dương nghĩ đến cảnh Lục Thiếu Dung bị trói trần truồng trên ghế, Lục Thiếu Dung thì nghĩ đến bộ quân phục kia của anh, cả hai đều có chút xúc động muốn chảy máu mũi.

Vật kia của Triển Dương lại có chút cứng lên, anh xấu hổ nhìn trái nhìn phải, Cát Nhĩ cười nói: “Tiên sinh Triển, mời ngồi.”

Triển Dương ngồi xuống ghế, không yên phận vắt chéo chân, hơi chỉnh lại đũng quần cho đỡ lộ, chợt ý thức được gì đó, vội đứng dậy bắt tay Cát Nhĩ.

“Ba.” Triển Dương lễ phép gọi.

Triển Dương lại liếc Lục Thiếu Dung một cái: “Đi thay quần áo đi? Bảo bối, chúng ta 8 giờ rưỡi bay.”

Lục Thiếu Dung biết Cát Nhĩ không khó ở chung, liền gật đầu, cười nói: “Con về phòng thu dọn đồ đạc.”

Tô Đinh đứng ở cửa cầu thang chờ hồi lâu, mắt có chút đỏ lên, đi theo Lục Thiếu Dung xuống lầu.

“Chuyện ngày hôm qua, mẹ, thực xin lỗi.”

Lục Thiếu Dung nói: “Anh Triển đôi khi hơi xúc động, nhưng đó là vì anh ấy…… rất quan tâm con, sau này mẹ sẽ thấy, anh ấy là người không tệ.”

Tô Đinh gật gật đầu, mỉm cười nói: “Không sao, con không ở lại thêm vài ngày sao?”

Lục Thiếu Dung cười nói: “New York còn
chút việc phải làm, con về trước, hôn lễ lúc đó mẹ qua nhé.”

Tô Đinh nói: “Được.”

Lục Thiếu Dung vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, lấy ra một chiếc túi giấy, xấu hổ cười nói: “Con quá ngốc, suýt nữa quên mất chuyện này, đây là quà ba mẹ anh Triển bảo mang đến cho mẹ, chút đồ ở khu phố Farah Thịnh Đường……”

Tô Đinh bất an nói: “Mẹ thật ra chưa chuẩn bị quà, mẹ bây giờ đi mua chút nhé?”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Lát nữa con ra sân bay mua một phần, nói là mẹ đưa thì tốt rồi.”

Tô Đinh mang theo vẻ áy náy nói: “Thật xin lỗi, con xem…… Mẹ thật không biết cách cư xử.”

Lục Thiếu Dung an ủi nói: “Không sao, bọn họ đều là người rất tốt. Mẹ và mẹ của anh Triển chẳng phải cũng là bạn sao.”

Tô Đinh càng thêm áy náy, hồi lâu không lên tiếng, rồi sau đó nói: “Mẹ chuẩn bị cho con mấy bộ quần áo, về có thể…… thay, còn có bộ vest hôn lễ của hai con, mẹ cũng làm xong rồi, hôm đó Triển Dương…… đến tiệm, nhân viên cửa hàng đã đo dáng người cho cậu ấy.”

Lục Thiếu Dung mỉm cười nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá.”

Tô Đinh kêu người mang đến mấy cái túi, bên trong có thường phục, có vest, lại nói:“Thay một bộ xem thử?”

Lục Thiếu Dung nghĩ nghĩ, cười nói:“Được.”

Lục Thiếu Dung lấy ra một bộ thường phục, Tô Đinh đã phối sẵn cho anh: áo sơ mi kẻ ô vàng nhạt, áo len màu xanh nhạt, quần dài co giãn ôm sát, một hộp khác đựng giày thể thao trắng.

Tô Đinh lại nói: “Màu sắc rất tươi sáng, con mặc vào sẽ rất trẻ trung.”

Lục Thiếu Dung mỉm cười gật đầu, cởi chiếc cúc áo ngủ đầu tiên, bỗng nhiên có chút xấu hổ, phải thay quần áo trước mặt mẹ sao? Con liếc nhìn phòng tắm, trầm ngâm không nói.

Trong mắt Tô Đinh mang theo chờ mong và áy náy, dường như đang chờ đợi điều gì, lát sau nói: “Mẹ ra ngoài một lát, con thay quần áo đi.”

Lục Thiếu Dung cười cười, đáp: “Không cần.” Anh cởi chiếc áo ngủ trên, lộ ra nửa thân trên trần trụi, cúi người lấy chiếc áo sơ mi.

Anh không dám đối diện với Tô Đinh, mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô, rồi mặc áo len ra ngoài, cởi quần ngoài, mặc quần vào, thắt dây lưng.

Tô Đinh vươn tay chỉnh cổ áo sơ mi bị lệch ra cho anh, mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Triển Dương và Cát Nhĩ tùy tiện nói chuyện chút về New York rồi xuống lầu ra cửa, anh chờ ở khu vườn tràn ngập ánh nắng sớm, hít thở không khí trong lành sau cơn mưa, Tô Đinh tự mình đẩy cửa ra, Triển Dương xoay người, đánh giá Lục Thiếu Dung.

“Rất đẹp.” Triển Dương bình luận: “Cảm giác khác hẳn.”

Anh vươn tay, Lục Thiếu Dung cũng vươn tay nắm lấy tay anh, vào khoảnh khắc này, chân chính bước vào cuộc đời anh.

Tài xế lái chiếc Lincoln của nhà Cát Nhĩ đến, dừng ở ngoài vườn hoa, Tôn Lượng, Nhu Y và Steven xuống lầu, Lục Thiếu Dung nói: “Không cần đưa chúng con ra sân bay, vài ngày nữa, hôn lễ gặp lại.”

Tôn Lượng nói: “Đưa đưa đưa……”

Lục Thiếu Dung nói: “Không cần, mọi người về đi. Nhị ca, anh không lên game, chúng ta trong game gặp.”

Đó là câu nói mỗi lần Tôn Lượng tạm biệt câuh, lần này thay đổi người nói là Lục Thiếu Dung, Tôn Lượng có chút cảm giác kỳ lạ.

Anh đáp: “Được, trong game gặp.”

“Chúng ta đi thôi.” Triển Dương nhún vai, anh phát hiện Tô Đinh dường như còn có điều muốn nói, lại hỏi: “Mẹ và Thiếu Dung…… còn muốn nói tạm biệt?”

Tô Đinh lúng túng xoa xoa tay, cười nói:“Không cần, Dung Dung……”

Lục Thiếu Dung tỏa sáng trong ánh bình minh, anh cười nói: “Mẹ, hôn lễ sắp đến rồi.”

Tô Đinh im lặng một lát, rồi sau đó nói:“Dung Dung, Dương Dương, chúc hai con hạnh phúc.”

Triển Dương lễ phép gật gật đầu, nói:“Con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, yên tâm.”

Anh ôm vai Lục Thiếu Dung, xoay người lên xe, rời khỏi Vancouver.

Lục Thiếu Dung cả đêm không ngủ, tựa vào vai Triển Dương, ngủ đến chảy cả dãi, Triển Dương hai mắt thâm quầng như gấu trúc, chỉ đành dùng kính râm che đỡ.

Hai người ngủ từ lúc lên xe đến khi xuống xe, Triển Dương đẩy chiếc xe đẩy hành lý ở sân bay, Lục Thiếu Dung gục trên đó, mơ màng đi vào lối đi ưu tiên, ngủ trong phòng chờ VIP đến khi lên máy bay, rồi lại ngủ đến khi ăn cơm máy bay.

Triển Dương tùy tiện đút cho Lục Thiếu Dung chút bữa sáng, hai người gục đầu, tựa vào nhau ngủ tiếp.

Cuối cùng cũng về đến nhà ở New York.
“Đây là lễ phục cưới mẹ em chuẩn bị cho chúng ta.” Lục Thiếu Dung gãi gãi mái tóc rối bù, ngồi trên giường thu dọn đồ đạc.

“Ừ.” Triển Dương mặt vô biểu tình nói.

“Còn có mẹ em tặng em một ít tiền, ở trong thẻ này……”

Triển Dương không cam lòng nói: “Anh cứ giữ lại đi, coi như của hồi môn, tiền riêng, sau này mua đồ ăn thừa tiền đều dồn vào đó, cho em dùng làm quỹ đen.”

Lục Thiếu Dung nói: “Ừ, thẻ của anh ở đâu, em tìm xem……”

Lục Thiếu Dung đem tiền Tô Đinh cho mình cùng thẻ tiết kiệm của Triển Dương đặt cùng nhau, lại nói: “Ba mẹ em để lại cho em một ít cổ phiếu, anh đi xử lý đi.”

Triển Dương cơn buồn ngủ tiêu tan đôi chút, hừ mũi khinh thường: “Công ty của mẹ em? Hả, còn đưa lên sàn nữa? Không hứng thú, em tự cầm chơi đi, mua đi bán lại, mua bán cổ phiếu của mẹ em? Hừ? Hôm nay bán đi, làm cổ phiếu của bà rớt giá mạnh…… Ngày mai lại mua vào……”

Lục Thiếu Dung nói: “Anh ác độc quá! Hy vọng mẹ em phá sản sao?! Là công ty Thục Kiếm!”

Triển Dương: “……”

Lục Thiếu Dung nói: “Đây là văn kiện chuyển nhượng…… Là tặng không ràng buộc, anh xem……”

Triển Dương nhận lấy túi văn kiện Lục Thiếu Dung đưa, mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, hỏi: “Nhiều…… bao nhiêu phần?”

Lục Thiếu Dung gãi gãi đầu, nói: “Không biết, đều giao cho anh mà, em còn phải làm gì nữa sao?”

Triển Dương khó có thể tin nói: “Em viết giấy ủy quyền giao cho anh là được……Trời ơi! Rốt cuộc là bao nhiêu phần?”

Lục Thiếu Dung chính mình cũng mơ hồ, đáp: “Ba em nói là 2%, anh sao vậy?”

Triển Dương: “……”

Lục Thiếu Dung thử hỏi: “Nhiều lắm sao?”

Triển Dương nói: “Em…… bà xã, em là một trong những cổ đông của Thục Kiếm.”

Khóe miệng Lục Thiếu Dung run rẩy, hỏi:“Nhiều như vậy?! Có bao nhiêu?”

Triển Dương như đang nằm mơ, nói: “Cái này không phải thật! Vài trăm triệu đó!”

Lục Thiếu Dung cười ha hả: “Chỉ là mấy bộ cái kia cái gì kem…… nước cốt lẩu…… canh thần nhất phẩm tiền thôi mà!” Vừa nói vừa ngân nga cười, đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa.

Triển Dương nói: “Đô la Mỹ! Không phải nhân dân tệ!”

Lục Thiếu Dung trượt chân trong phòng tắm.

“Tắm xong rồi sao……” Triển Dương không chút để ý nói.

“Chưa ——”

“Tắm xong rồi sao.”

“Chưa……” Thanh âm Lục Thiếu Dung vọng ra từ phòng tắm.

Triển Dương nới lỏng cà vạt, không hài lòng xoa nhẹ ngực và bụng dưới, thở ra hơi nóng, lát sau nói: “Em không phải là đang tự sướng đấy chứ!”

Lục Thiếu Dung bực bội nói: “Không có!”

Triển Dương cởi áo khoác, tùy tay ném một cái, đi dép bông vào phòng tắm, "bá" một tiếng kéo rèm phòng tắm ra, Lục
Thiếu Dung vặn vòi sen, nói: “Em mới tắm chưa đến năm phút……”

Triển Dương một tay dựa vào tường gạch men, gật đầu: “Em cứ tiếp tục, anh nhìn em tắm.”

Lục Thiếu Dung một tay gỡ vòi sen xuống, nói: “Tắm xong rồi.”

Anh nắm cà vạt Triển Dương, kéo anh lại gần một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, Triển Dương nhiệt huyết sôi trào, ôm eo Lục Thiếu Dung hoàn toàn trần trụi, nhấc anh lên, không kiêng nể gì mà hôn lên.

Ngón tay Lục Thiếu Dung nhấn vào vòi sen, "rầm" một dòng nước ấm phun ra, xối ướt Triển Dương từ đầu đến chân.

“Ha ha ha ——!”

“Em!” Triển Dương vươn tay định bắt, Lục Thiếu Dung vừa cười vừa trốn, đi lấy áo choàng tắm, áo choàng tắm còn chưa kéo xuống hết đã bị Triển Dương đè lại.

Triển Dương rút được một sợi dây phơi quần áo ném trong giỏ, trói hai tay Lục Thiếu Dung sau lưng, thắt chặt lại. Rồi cởi áo sơ mi, tháo dây lưng, một lát sau đã trần truồng, cổ vẫn còn thắt chiếc cà vạt của anh.

Chiếc cà vạt gợi cảm màu đỏ thẫm thắt trên cổ anh, giống như một chiếc xích chó, làm nổi bật thân hình trắng nõn, cường tráng, trần trụi của anh, rất có chút dụ hoặc của hệ thống chế phục.

“Tư lệnh quan, anh không có roi da.” Lục Thiếu Dung giật giật trong bồn tắm, cười khẩy nói: “Cũng không có quân ủng, chỉ có dép bông.”

Triển Dương xoa xoa phía dưới, bá đạo nói: “Anh có thể dùng cái này để giáo huấn em.”

Anh bước nhanh tới bồn tắm, ngoắc ngón tay, nói: “Lại đây.”

Anh bảo Lục Thiếu Dung ngồi bên cạnh bồn tắm, ý bảo anh mở rộng chân, vật kia dưới háng đối diện với chính mình, Triển Dương dịu dàng sờ mặt anh, lặp đi lặp lại liếm láp dương vật anh, rồi dùng sợi dây thừng trói hai cổ tay Lục Thiếu Dung ra sau lưng, thắt chặt vào người anh, làm nổi rõ những đường cơ bắp.

Triển Dương nuốt trọn dương vật của Lục Thiếu Dung vào miệng, chạm đến yết hầu, thở dốc dồn dập, khóe mắt ứa ra nước mắt, Lục Thiếu Dung ánh mắt mê loạn, nói: “Muốn bắn…… Nhịn lâu lắm rồi.”

Triển Dương thưởng thức một lát, rồi ngồi vào bồn tắm, ra lệnh: “Bà xã, yêu em chết mất, ngồi lên đây.”

Lục Thiếu Dung hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Triển Dương, Triển Dương nhẹ nhàng hôn môi anh, cẩn thận tách hai chân anh ra, để anh ngồi khóa lên eo mình.

Thân thể Lục Thiếu Dung vẫn còn ướt, Triển Dương vặn vòi sen, xối nước lên hai người trần truồng, một tay đỡ lấy dương vật của mình, nhắm ngay hậu huyệt của Lục Thiếu Dung, tay kia ôm eo anh, để tránh anh trượt.

“Ngồi xuống đi.” Thanh âm trầm khàn của Triển Dương từ tốn vang lên bên tai Lục Thiếu Dung.

Dương vật to lớn của Triển Dương chạm vào nơi ẩm ướt, dưới sự phối hợp của Lục Thiếu Dung nhẹ nhàng phát ra ba tiếng "bụp" nhỏ, rồi tiến vào.

Hô hấp Lục Thiếu Dung nghẹn lại, rồi ngẩng đầu thở dốc lớn tiếng: “Chậm một chút…… Chậm……”

Triển Dương để anh từ từ ngồi xuống, thẳng đến khi hoàn toàn đi vào tận gốc, bao nhiêu ngày nhẫn nhịn, dương vật của anh càng thêm thô to cương cứng, Lục Thiếu Dung cũng bị nghẹn hồi lâu, ngay khi Triển Dương đâm đến chỗ sâu nhất, dương vật phía trước của anh bất giác dựng thẳng lên.

“Xem này.” Triển Dương trầm giọng nói.
Lục Thiếu Dung vùi đầu vào vai Triển Dương thở hổn hển một lát, ngực hai người áp sát vào nhau, Lục Thiếu Dung hơi hạ thấp người xuống, ngay khi Triển Dương vừa mới tiến vào anh đã suýt chút nữa bắn.

Triển Dương giơ tay lấy trong giỏ đồ lặt vặt phòng tắm một ống nhựa trong suốt nhỏ xíu, rồi lấy ra tuýp gel bôi trơn, bôi đi bôi lại lên ống nhựa.

“Đây là cái gì?” Lục Thiếu Dung bị trói hai tay sau lưng, khẽ thở dốc.

Triển Dương nói: “Dùng phía trước, đừng lộn xộn, sẽ không đau.” Anh cầm ống nhựa kia, để Lục Thiếu Dung cẩn thận quan sát, một đoạn côn thịt mềm mại trong suốt màu xanh nhạt giống như một chiếc ô nhỏ có cán dài, đầu mềm mại xòe ra như cánh ô, có thể xoay tròn.

Thân côn có những hạt nổi không rõ ràng, Lục Thiếu Dung hỏi: “Dùng thế nào?”

Triển Dương thần bí "suỵt" một tiếng, nói:“Ngồi yên, đừng nhúc nhích.”

Anh vốn đã không công bằng, Lục Thiếu Dung lại hoàn toàn không thể giãy giụa, hai tay bị trói, hậu huyệt lại cắm thứ đồ vật đột ngột to lớn của Triển Dương, làm sao có thể động đậy?

“Uy uy! Không được……” Lục Thiếu Dung hoảng sợ, thấy Triển Dương một tay nắm lấy đầu dương vật của mình, nắn mở lỗ tiểu ở đầu dương vật đang cương cứng, rồi cẩn thận đưa ống nhựa mềm mại vào niệu đạo một cách chậm rãi.

“A ——” Lục Thiếu Dung khó chịu kêu lên, niệu đạo bị dị vật xâm nhập, dù có gel bôi trơn vẫn vô cùng khó chịu, anh không dám giãy giụa, sợ đau.

Triển Dương chậm rãi nói: “Lát nữa em sẽ rất sướng, sẽ muốn rất nhiều lần……”
Anh chuyên chú đưa chiếc côn nhựa vào sâu bên trong, làm chiếc "ô" mềm mại xòe ra, ôm chặt lấy quy đầu của Lục Thiếu Dung.

Lục Thiếu Dung thở dốc dồn dập, niệu đạo truyền đến một trận kích thích, mãnh liệt đến mức khiến anh hoa mắt chóng mặt, dương vật cương cứng đến đau nhức, lại bị lớp "ô" mềm mại kia ôm chặt, như thể đeo một chiếc bao cao su màu xanh nhạt, cực mỏng.

Triển Dương nói: “Nào, chúng ta bắt đầu thôi.”

Anh ôm eo Lục Thiếu Dung, thân thể hai
người áp sát vào nhau, ngồi trong bồn tắm, Triển Dương chậm rãi rút ra đâm vào, cả trước và sau thân thể Lục Thiếu Dung đều chịu kích thích cực lớn, phía trước bị bụng dưới của Triển Dương dán vào, không ngừng cọ xát, hậu huyệt lại từng đợt co rút, chịu đựng sự đâm sâu của Triển Dương.

Động tác của Triển Dương nhanh như đóng cọc, âm thanh nước ẩm ướt hòa lẫn tiếng va chạm liên tục vang lên, tư thế ngồi kéo dài gần nửa giờ, Lục Thiếu Dung dưới sự tấn công kép này gần như phát điên, trước mắt anh tối sầm lại, nhiều lần mất đi ý thức, rồi lại bị một nụ hôn dài của Triển Dương đánh thức.

Anh khó khăn kêu lớn, bị Triển Dương ôm đứng dậy, đặt anh nằm nghiêng trên giường, từ phía sau tiến vào, anh nức nở đứt quãng, Triển Dương mạnh mẽ đâm sâu vài cái khiến anh co rút thất thần, muốn lên đỉnh thì phía trước lại bị ống mềm chặn chặt.

Triển Dương nhanh chóng rút ra đâm vào, Lục Thiếu Dung cắn chặt góc gối, phát ra tiếng "ô ô", không rảnh tay kéo thứ đồ chơi phía trước đang thúc ép chặt cứng, dương vật cương cứng của anh thẳng tắp treo lơ lửng, theo mỗi nhịp đâm sâu của Triển Dương mà rung động, mỗi động tác nhỏ của Triển Dương đều khiến những hạt nổi trên ống mềm cọ xát qua lại niệu đạo của anh, cảm giác kỳ diệu khôn tả, liên tục đẩy anh lên đỉnh.

“Em không chịu nổi nữa……” Lục Thiếu Dung bắt đầu xin tha.

Triển Dương đã làm hơn một giờ, anh ôm chặt vai Lục Thiếu Dung, dịu dàng nói bên tai anh: “Chúng ta cùng nhau bắn……”

Lục Thiếu Dung thở hổn hển gật đầu, nút thòng lọng trên cổ tay anh được Triển Dương kéo ra, anh xoay tay ôm lấy eo anh, ngón tay thon dài của Triển Dương nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp màng mềm mại, rút ống nhựa ra, dương vật Lục Thiếu Dung không ngừng co rút, chảy ra một lượng lớn dịch tiền liệt tuyến trong suốt, ướt đẫm một tay Triển Dương.

Triển Dương lại lần nữa chậm rãi đâm vào rút ra, đồng thời bôi chất dịch trơn trượt đầy tay lên cơ bụng Lục Thiếu Dung, bàn tay to của anh lướt qua ngực, bụng dưới, cổ anh.

Lục Thiếu Dung mê man nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương lớn, hai người ôm chặt nhau, quấn quýt lấy nhau, thích thú khẽ rung động, rồi không tự chủ co rút, hai người gần như đồng thời lên đỉnh, dư vị từng đợt nhịp nhàng trong cơ thể, Triển Dương thỏa mãn thở dài bên tai Lục Thiếu Dung, giơ tay vuốt phẳng mái tóc rối bù của anh, ôm anh vào lòng, cả hai đều mệt mỏi nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro