Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 (50% trò chơi)

Lục Thiếu Dung cùng Triển Dương nắm tay nhau, đứng ở bên ngoài Tam Sinh Thạch. Mặt Tam Sinh Thạch nhẵn nhụi như gương, chiếu ra hình ảnh hai người họ cùng Trọng Lâu ở phía sau. Lục Thiếu Dung vẫn là dáng vẻ Phi Ngư, hình ảnh Triển Dương phản chiếu trong đá lại chậm rãi biến hóa, hiện ra dáng vẻ đệ tử Nga Mi phái trước kia – Gió Lốc.

Trọng Lâu nói: “Tam Sinh Thạch có thể chiếu ra ba đời ba kiếp của một người.”

Ánh sáng kim cương lúc này tích tích tích vang lên, Lục Thiếu Dung nhận được tin nhắn, nghe thấy một giọng nói xa lạ: “Hải – đệ đệ –”

Lục Thiếu Dung: “Steven?”

Steven nói: “San Nhu đâu? Cô ấy online không? Anh hoàn toàn quên tên mọi người rồi, chỉ nhớ rõ em tên Phi Ngư.”

Triển Dương nói: “Ai? Thằng nhóc lằng nhằng lại tới nữa?”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Đại cữu tử của anh tới.”

Triển Dương hơi gật đầu, lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói:“Tên là gì?”

Steven gửi lời mời kết bạn, Lục Thiếu Dung đồng ý, nhìn thấy tên nhân vật của Steven là: “Kim mao Vượng Tài.”

Lục Thiếu Dung: “Sao lại đặt cái tên này?”

Steven nói: “Dương Dương gợi ý, cậu ấy nói người Trung Quốc có câu hòa khí sinh tài, cho nên gọi Vượng Tài, dễ nghe không?”

Lục Thiếu Dung hoàn toàn cạn lời, chỉ có thể nói:“Anh vẫn là… đổi một cái đi.”

Steven cười nói:“Tôn cho anh mua bạch kim VIP, xóa acc làm lại không có phúc lợi tân thủ, em và San Nhu ở cùng nhau sao? Anh đến tìm hai người chơi.”

Lục Thiếu Dung liếc nhìn thông tin cấp bậc của Steven, nói: “Anh trai cứ làm nhiệm vụ ở Tân Thủ thôn trước đi, lên tới cấp mười, em bảo Nhu Y ra cửa Tân Thủ thôn đón anh.”

Steven cười nói: “Tốt quá, nhanh lên nha!”

Lục Thiếu Dung nghĩ cũng biết, tên nhóc Steven này hoàn toàn là lên game để tán gái, chưa được ba câu đã hỏi hai lần Nhu Y, ý đồ đã quá rõ ràng.

Lục Thiếu Dung click mở kim cương ánh sáng, hỏi:“Em gái có đó không?”

Nhu Y cười nói:“Có đây, sao đấy?”

Lục Thiếu Dung nghĩ nghĩ, nói: “Vô Ưu mau đến đi… Steven luyện một acc tân thủ, em có rảnh không? Dẫn nó đi chơi một lát. Anh đang ở địa phủ đây, làm xong nhiệm vụ sẽ dẫn nó về.”

Nhu Y nói:“Ai da uy, sao lại tới nữa NIA!”

Lục Thiếu Dung cười nói:“Đợi lát nữa Vô Ưu cũng đến thôi. Em đi xem, kéo nó lên cấp 20 đi.”

Nhu Y anh anh anh anh:“Mấy anh vào địa phủ chơi cũng không gọi người ta…”

Lục Thiếu Dung ngàn cười làm lành vạn nhận lỗi, dỗ Nhu Y đến Tân Thủ thôn, Triển Dương lại nói:“Làm xong nhiệm vụ thì off game ăn cơm tất niên đi, Sĩ Nguyên chắc là mua đồ ăn về rồi.”

Lục Thiếu Dung gật đầu, Trọng Lâu đột nhiên nói:“Đi đâu ăn? Cùng nhau?”

Triển Dương và Lục Thiếu Dung đều ngượng ngùng, Lục Thiếu Dung chỉ phải giải thích: “Ăn ở thế giới của chúng tôi, anh không qua được, sau này đợi thêm năm nữa, chúng ta trong game cùng nhau ăn đi.”

Trọng Lâu gật đầu, không hỏi nhiều, lát sau hắn vươn tay, nói:“Vất vả hai ngươi đi theo ta một chuyến này, nhiệm vụ thưởng không có kinh nghiệm, hai món đồ này tặng cậu.”

Trong tay Trọng Lâu là Ngũ Độc Châu và vảy Nữ Oa tộc Tử Huyên để lại, Lục Thiếu Dung vội từ chối: “Không được, đây là kỷ niệm cô ấy để lại cho anh.”

Trọng Lâu nói:“Cho cậu thì cứ cầm, bảo Mạnh Bà giúp tôi bưng một chén canh tới.”

Triển Dương và Lục Thiếu Dung kinh hãi nói:“Không được!”

Trọng Lâu không tỏ ý kiến, Lục Thiếu Dung chỉ phải nhận lấy Ngũ Độc Châu và tím lân, nói:“Đừng uống canh Mạnh Bà, lỡ như quên chúng ta thì sao?”

Trọng Lâu thở dài, thở dài thời gian trăm năm, những chấp niệm tình ái nồng cháy trong những năm tháng ấy, phảng phất theo tiếng thở dài trước cầu Nại Hà này mà tan biến, Lục Thiếu Dung sợ Trọng Lâu kiên trì, bèn chuyển đề tài: “Anh xem Huyền Tiêu kìa.”

Họ nhìn về phía Huyền Tiêu và Vân Thiên Thanh trước Chuyển Sinh Đài.

Vân Thiên Thanh khoanh tay sau lưng, Huyền Tiêu nói:“Đệ định đầu thai đi đâu?”

Vân Thiên Thanh mỉm cười nói: “Ba ngàn thế giới, ai có thể biết mình sẽ đi về đâu? Người quỷ khác đường, sư huynh xin về, kiếp này Thiên Thanh đã không còn gì hối tiếc.”

Huyền Tiêu nói:“Trong chúng ta có một người hiểu di hồn chi thuật, đệ cùng ta về Quỳnh Hoa đi, lại tìm biện pháp giúp đệ tái tạo thân thể.”

Vân Thiên Thanh nói:“Thôi, sống lại một đời, không bằng không vướng bận thì tốt hơn, sư huynh, kiếm thuật phi thăng không thể tu lại, huynh vì Quỳnh Hoa lao tâm khổ tứ nhiều năm như vậy, cũng nên sống cho bản thân mình đi.”

Huyền Tiêu nói: “Thiên Thanh!”

Vân Thiên Thanh bước vào Chuyển Sinh Đài, Huyền Tiêu vội vàng đuổi theo, Chuyển Sinh Đài cảm ứng được hơi thở người sống, ầm ầm khép lại, nhốt Huyền Tiêu ở bên ngoài.

Quỷ hồn Vân Thiên Thanh biến mất.

Huyền Tiêu lẳng lặng nhìn cánh cửa đá ngọc cao ngất trời ở đỉnh Chuyển Sinh Đài, trên hai cánh cửa khắc rõ chữ cổ:“Kiếp trước đã qua, kiếp này không còn.”

Huyền Tiêu nhắm mắt, hít sâu một hơi, rút Vọng Thư Kiếm bên hông ra.

Lục Thiếu Dung quát:“Hắn muốn làm gì!”

Trọng Lâu quát:“Huyền Tiêu! Không được phá hủy cánh cửa đó ——!”

Huyền Tiêu duỗi tay chân đến mức tận cùng, lăng không bay lên, Vọng Thư Kiếm tụ tập toàn bộ hàn quang lạnh thấu xương của địa phủ, một chiêu Thượng Thanh Phá Vân kiếm phóng thẳng ra ngoài, thanh cổ kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh vào Chuyển Sinh Đài!

Trọng Lâu vội vàng bước lên cầu Nại Hà, nhưng đã chậm một bước, kiếm khí của Huyền Tiêu toàn bộ khai hỏa, chém ra ngoài, nước sông Vong Xuyên bị chém làm đôi, địa phủ rung chuyển dữ dội, Thập Điện Diêm La hóa thành khói đen bay lên trời, bay về phía Chuyển Sinh Đài ——!

Thiên âm chấn động:“Kẻ nào dám giương oai ở Chuyển Sinh Đài ——!”

Huyền Tiêu quát: “Phá ——!”

Trong chớp mắt Thượng Thanh Phá Vân kiếm toả ra ánh lam chói mắt, vô tình chém nát cánh cửa Chuyển Sinh Đài, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cánh cửa ngọc thạch hóa thành bột phấn bay tán.

Biển máu, quỷ hồn giữa sông Vong Xuyên cảm ứng được, phóng lên cao, đầu mối then chốt của địa phủ bị Huyền Tiêu giận dữ phá hủy, liên lụy cả nhân gian giới kịch liệt lay động!

Bên ngoài quỷ thành Phong Đô bị nước sông Vong Xuyên và biển máu phun trào từ dưới đất phá hủy hoàn toàn, hiện ra một cái hố đen ngòm trên cánh đồng hoang vu.

Hệ thống nhắc nhở: Đinh, nhiệm vụ thế giới giai đoạn hai “Bách quỷ dạ hành” thuận lợi mở ra, khởi động nhiệm vụ chính tà tranh chấp trận thứ hai, người chơi hai phe chính tà xin tận lực tiêu diệt quỷ hồn chạy trốn khỏi địa phủ, sau khi trật tự thế giới khôi phục bình thường, sẽ khởi động vòng tiếp theo Chính Tà Đại Chiến, người chơi chính phái xin chuẩn bị tiêu diệt Ma Tôn Trọng Lâu và võ tôn Huyền Tiêu, những kẻ phá hoại trật tự lục đạo.

Môn phái trung lập Quỳnh Hoa toàn phái tạm thời thuộc quyền quản hạt của chính giáo, võ tôn Huyền Tiêu bị trục xuất khỏi Quỳnh Hoa……

Chuyển Sinh Đài vừa vỡ, khắp nơi đều là khóa hồn thủy, sông Vong Xuyên mất đi khống chế, tràn ngập toàn bộ địa phủ, mười tám tầng địa ngục mở rộng ra, oan hồn bay về phía nhân gian, Lục Thiếu Dung và Triển Dương đã sứt đầu mẻ trán, khắp nơi đều là du hồn dã quỷ, khắp nơi đều là đá vụn bay, căn bản không nghe thấy thông báo hệ thống.

Cuối cùng Trọng Lâu rốt cuộc quát lên trong một mảnh hỗn loạn: “Mau đi! Ra khỏi đây rồi nói!”

Huyền Tiêu vẫn buồn bã mất mát, nhìn dòng nước Vong Xuyên tàn phá bừa bãi.

Hỏa Long phá tan bức tường địa phủ, dẫn theo mấy người nhằm về phía nhân gian.

Trọng Lâu ném Lục Thiếu Dung và Triển Dương xuống, chậm rãi đáp xuống đất, Huyền Tiêu thì lơ lửng trên không, vẻ mặt âm trầm nhìn xuống đại địa.

Quỷ mị từ dưới thành Phong Đô trào ra chưa đến mười lăm phút, đã quét sạch khắp Xuyên Thục đại địa, song phong Nga Mi Sơn tỏa sáng kim quang, hình thành hàng rào, trấn yêu kiếm bay ra từ Vĩnh An, lơ lửng trên không thành Du Châu chậm rãi xoay tròn, ngăn cản ác quỷ đầy trời.

Chưởng môn các giáo phái chính phái đều dùng pháp bảo bảo vệ phạm vi môn phái mình, năm cây cột trời lam quang của kiến trúc đặc thù trong các hiệp hội trò chơi trải ra, hình thành khu an toàn.

Nhiệm vụ thế giới Bách quỷ dạ hành chính thức bắt đầu.

Lục Thiếu Dung tuy rằng sớm đoán được làm xong nhiệm vụ của Huyền Tiêu sẽ sinh ra kịch biến, lại trăm triệu lần không ngờ gặp phải loại phiền toái lớn này. Hai lần Chính Tà Đại Chiến đều là tự tay mình mở ra, có chút cảm giác khó nói.

Nhưng mà họ đều không biết Hải Giá Hiên kỳ thật là người đầu tiên nhận được nhiệm vụ vòng này, chỉ là không ai dám tiến lên thay Từ Trường Khanh chịu phạt, vì thế bỏ lỡ một cơ hội tốt.

Công ty game đã thiết lập giới hạn nhỏ cho chính giáo, ít nhất không cần đối đầu trực diện với Địa Tạng vương, Hải Giá Hiên tự mình bỏ lỡ, còn có cách nào?

Rốt cuộc làm xong nhiệm vụ, quỷ hồn bay loạn khắp nơi Lục Thiếu Dung đã không còn tâm trí quản, thời gian đã không còn sớm, hắn liền cùng Triển Dương lần lượt offline, để lại Trọng Lâu và Huyền Tiêu ở ngoài thành Du Châu.

Trọng Lâu nói: “Người đầu thai chuyển thế, luôn có thể tìm được, đừng nghĩ nữa. Vừa rồi lúc Chuyển Sinh Đài bị hủy, ta nhặt được một mảnh Tam Sinh Thạch vỡ, có thể chiếu ra kiếp trước của một người, cậu không ngại chiếu từng người phàm nhân trong thiên hạ một lần, chắc chắn sẽ tìm được người đó.”

Trọng Lâu xòe tay ra, trong tay đúng là một mảnh Tam Sinh Thạch vỡ.

Huyền Tiêu thở dài, gật đầu, cùng Trọng Lâu sóng vai bước vào thành Du Châu.

Trong đầu Lục Thiếu Dung toàn là kiếm cuối cùng của Huyền Tiêu, chưa hoàn hồn, tinh thần hoảng hốt đi ra phòng khách.

Triển Dương dở khóc dở cười nói:“Em chơi đến nhập tâm vậy sao? Đều là giả! Cẩn thận tẩu hỏa nhập ma.”

Lục Thiếu Dung nói:“Chuyện này quá chấn động, em suýt chút nữa coi game thành thế giới thật.”

Triển Dương cười nói:“Là công ty game mượn tay NPC mở ra nhiệm vụ vòng này, hết thảy đều là trình tự được biên sẵn, bao gồm tình cảm của Huyền Tiêu, đừng quá chìm đắm.” Triển Dương hôn Lục Thiếu Dung một cái, rồi đi xem đồ ăn Trịnh Sĩ Nguyên chiều mua về.

Hai mắt Lục Thiếu Dung vẫn luôn xoay vòng vòng, ngồi một lát trên sô pha, tiếng điện thoại vang lên, mới rốt cuộc kéo hắn về thực tại.

“Alo.” Lục Thiếu Dung nghe điện thoại. Đầu dây bên kia im lặng, không hé răng, Lục Thiếu Dung lại nói: “Xin chào, đây là nhà Triển, xin hỏi tìm ai?”

Điện thoại cúp, Triển Dương từ trong bếp ló đầu ra, hỏi:“Ai gọi vậy?”

Lục Thiếu Dung đang định đáp không biết, liếc nhìn số điện thoại kia, đúng là số đã gọi nhỡ hơn ba mươi cuộc mấy ngày trước, hắn đổi ý, đáp:“Gọi nhầm, chắc là tiếp thị thôi.”

Triển Dương không nói gì, Lục Thiếu Dung vào bếp, cười nói:“Sĩ Nguyên cứ ngồi đi, tôi làm cho.”

Trịnh Sĩ Nguyên nói:“Vâng, phiền câụ.”

Triển Dương đeo tạp dề, đang thái rau, Lục Thiếu Dung liền ở bên cạnh hầm nồi lẩu, hắn đang nghĩ muốn hỏi gì đó, điện thoại phòng khách lại vang lên.

Triển Dương nói:“Anh ra nghe.”

Lục Thiếu Dung nhận lấy dao, Triển Dương chạy nhanh ra ngoài, nghe điện thoại, không vui nói:“Tonks?”

Lông mày Lục Thiếu Dung khẽ nhúc nhích, nghiêng tai nghe, giọng Triển Dương nhỏ xuống, Trịnh Sĩ Nguyên thức thời đứng dậy, đi vào thư phòng, tránh Triển Dương nói chuyện.

Lục Thiếu Dung quang minh chính đại đi ra phòng khách, ngồi trên sô pha, tiện tay đặt con dao phay lên bàn trà, Triển Dương vốn dĩ nhỏ giọng nói gì đó, vừa thấy Lục Thiếu Dung tới, liền cười tươi rói nói:“Đúng vậy, rất tốt.”

Lục Thiếu Dung không khách khí ngồi xuống bên cạnh Triển Dương, Triển Dương mặc áo ngủ, gác hai chân lên bàn trà, lắc qua lắc lại, nói:“Lễ Giáng Sinh đi Thượng Hải, bàn một mối làm ăn.”

Triển Dương liếc nhìn Lục Thiếu Dung một cái, chỉ chỉ phòng bếp, Lục Thiếu Dung không để ý nói:“Xong rồi.”

Triển Dương thập phần xấu hổ, lại mặt dày nói:“Tôi giống người sắp phá sản lắm sao?”

Lục Thiếu Dung tặc lưỡi, Triển Dương nói:“Ít nhất tôi rất hài lòng với cuộc sống gia đình hiện tại, đúng rồi, đang chơi game, thỉnh thoảng bận xong, liền chơi game.”

Triển Dương nhướng mày nói:“Ừ hừ? Sinh hoạt tình dục cũng rất tốt, ha ha!”

Lục Thiếu Dung gần như có thể đoán được Tonks là ai.

Lục Thiếu Dung vươn tay phải, ngón giữa và ngón trỏ làm hình người nhỏ, ngón tay nhỏ đi tới đi lui trên bàn trà, bò lên mắt cá chân Triển Dương, dọc theo chân dài của hắn lên đầu gối hắn, Triển Dương vừa cười vừa nghe điện thoại, vừa xem ngón tay nhỏ của Lục Thiếu Dung.

Triển Dương nói:“Tính cách của cậu thật sự nên sửa lại…”

Hắn và Lục Thiếu Dung nhìn nhau, nhấc chân lên, mắt cá chân gác lên vai Lục Thiếu Dung, làm động tác dạng chân 90 độ, lắc lắc.

Ngón tay nhỏ của Lục Thiếu Dung đi đến phần trong đùi Triển Dương, dừng lại ở giữa quần ngủ của hắn, đẩy ra chỗ đáy quần.

Đáy quần ngủ bằng vải bông của Triển Dương có cúc áo, hắn không cài nút, lúc này hé ra, Lục Thiếu Dung từ trong đáy quần Triển Dương móc ra dương vật của hắn, kẹp giữa ngón tay, quơ qua quơ lại.

Dương vật nửa mềm của Triển Dương bị Lục Thiếu Dung lúc ẩn lúc hiện, giống như đang lắc đầu, lại như ngón tay nhỏ của Lục Thiếu Dung đang tuyên bố quyền sở hữu.

Triển Dương mặc kệ Lục Thiếu Dung, thuận miệng nói:“Ừ, ở nhà ăn tất niên, không tính ra ngoài, người đông quá. Cậu chơi vui vẻ.”

Ngón tay Lục Thiếu Dung kẹp gốc dương vật mềm của Triển Dương, nhéo nhẹ lắc lắc, làm Triển Dương cương lên, Triển Dương liếm liếm môi, nói:“Bạn bè của cậu không phải rất nhiều sao? Sao lại nghĩ đến tôi…”

Trịnh Sĩ Nguyên vừa lúc từ thư phòng đi ra, nói:“Ông chủ”

Lục Thiếu Dung:“…”

Triển Dương:“…”

Trịnh Sĩ Nguyên:“…”

Triển Dương và Lục Thiếu Dung đều quên mất Trịnh Sĩ Nguyên ở nhà, Lục Thiếu Dung làm dương vật của Triển Dương thẳng lên, chĩa thẳng về phía Trịnh Sĩ Nguyên. Mặt ba người đều đỏ bừng.

Trịnh Sĩ Nguyên xoay người đi ngay, mặt Lục Thiếu Dung đỏ như gấc, giả vờ như không có chuyện gì nhét dương vật của Triển Dương trở lại đáy quần, Triển Dương vội vàng cài nút áo, vẻ mặt muốn khóc.

Lục Thiếu Dung hận không thể tìm cái lỗ nẻ chui xuống, đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.

Lục Thiếu Dung thái xong đồ ăn, bày ra bàn, gần như quên mất Tonks, hắn bưng đồ ăn lên bàn, nồi lẩu thuốc bắc, thịt bò bông tuyết, măng trúc, các loại viên thịt, nấm rừng, còn có một đĩa hải sản – tôm, hàu và phi lê cá. Đối với ba người, đây quả thực là một bữa lẩu thịnh soạn.

Trịnh Sĩ Nguyên đói bụng, Lục Thiếu Dung liền đi gọi Triển Dương ra ăn cơm.

Điện thoại của Triển Dương vẫn chưa xong, hắn đắc ý dào dạt nói với Tonks:“Đương nhiên rồi – người Trung Quốc chúng tôi coi trọng tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, em ấy đương nhiên nghe lời tôi…”

Lời còn chưa dứt, sau gáy Triển Dương ăn trọn một nồi.

Lục Thiếu Dung mỉm cười nói: “Ăn cơm.”

Triển Dương lập tức nói vào điện thoại:“Tôi đi ăn cơm đây, Tonks, chúc cậu sớm tìm được chân ái, tạm biệt!”

Lục Thiếu Dung lúc này mới hậm hực trở lại bàn ăn, trong điện thoại lại truyền đến tiếng la của Tonks, dường như còn có chuyện muốn nói với Triển Dương.

Triển Dương nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì nói ngắn gọn thôi!”

Trong điện thoại im lặng, lát sau Tonks lải nhải nói một tràng dài.

Triển Dương còn chưa nghe xong đã trực tiếp nói: “Còn tưởng rằng cậu đổi tính! Nói cho cậu biết,TÔI,KHÔNG,CÓ,TIỀN! Tạm biệt! Chúc mừng năm mới, Tonks!”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Triển Dương phảng phất bị sỉ nhục, bạn trai cũ gọi điện thoại tới, nịnh hót hắn nửa ngày, cuối cùng mục đích lại là vay tiền! Điều này khiến sự tự tin vào mị lực cá nhân của hắn giảm đi rất nhiều, hắn liếc nhìn thức ăn trên bàn, vẫn cảm thấy Lục Thiếu Dung là tốt nhất.

Lục Thiếu Dung không nói gì, trong mắt có một tia chế nhạo, hắn mở chai rượu tây, rót cho Trịnh Sĩ Nguyên và Triển Dương, còn mình thì mở vại hắc ti.

“Ăn đi, chúc mừng năm mới, Sĩ Nguyên.” Triển Dương nói.

Ba người nâng chén, Trịnh Sĩ Nguyên cười nói:“Chúc ông chủ và Lục tiên sinh gia đình hạnh phúc.”

Triển Dương nói: “Mong khủng hoảng kinh tế mau qua.”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Chúc Sĩ Nguyên cũng gia đình hòa thuận.”

Họ chạm cốc, Triển Dương chỉ cảm thấy hông nóng rát đau, bỗng nhiên phát hiện trên bàn gia vị có ớt bột và nước tương, khóe miệng run rẩy nói:“Vừa nãy em… cắt ớt cay.”

Lục Thiếu Dung mỉm cười nói: “Đúng vậy.”Triển Dương che miệng xuýt xoa, gần như muốn phát điên.

Trịnh Sĩ Nguyên ăn xong lẩu, liền lễ phép rời đi, còn lại hai vợ chồng ngồi đó, Triển Dương uống chút rượu, mặt hơi ửng đỏ, nhìn nồi lẩu, không biết đang nghĩ gì.

Lục Thiếu Dung giúp Triển Dương nhúng rau xà lách, gắp vào bát hắn, nói: “Tonks làm sao vậy?”

Triển Dương nói: “Không có gì, anh chia tay với cậu ta rồi không liên lạc nhiều, trước kia sợ em nghĩ nhiều nên không nói cho em.”

Lục Thiếu Dung nói: “Cậu ta tìm anh vay tiền?”

Triển Dương nghĩ nghĩ, không lên tiếng, Lục Thiếu Dung lại nói: “Nếu anh cảm thấy không đành lòng thì cứ cho hắn vay chút tiền cũng không sao.”

Triển Dương thở dài, nói: “ Cậu ta cùng đường mới gọi điện thoại cầu cứu anh, cậu ta cầm một số tiền bạn bè gửi ở chỗ cậu ta đi đầu tư, kết quả công ty đầu tư phá sản, phải bán nhà trả nợ, vẫn chưa trả hết, bây giờ trốn đông trốn tây, ngủ ở công viên.”

Lục Thiếu Dung nghi hoặc nói: “Nếu là bạn bè, nợ trước có quan trọng gì?”

Triển Dương cười nói: “Bạn bè của anh và bạn bè của cậu ta hoàn toàn khác nhau, những người cậu ta quen đều là… kẻ cơ hội, có tiền thì thân thiết lắm, một khi hết tiền… thì trở mặt.”

Lục Thiếu Dung nói: “À, vậy bây giờ cậu ta sao rồi? Cũng không về nhà bố mẹ?”

Triển Dương nhún vai, nói: “Rất sớm đã cắt đứt quan hệ với gia đình, là con lai Pháp.”

Lục Thiếu Dung nhớ tới lúc đăng ký kết hôn, Triển Dương nói câu tiếng Pháp kia, hiểu ra phần nào là học từ bạn trai cũ Tonks. Hắn gắp một miếng cá chiên giòn ăn, lại nói: “Anh muốn cho cậu ta vay tiền, đúng không.”

Triển Dương thẳng thắn nói: “Chúng ta… Thiếu Dung, anh tôn trọng ý kiến của em, em thấy sao, cậu ta muốn không nhiều lắm, chỉ muốn mượn anh 5000 đô la Mỹ, tiền cậu ta sắp trả hết rồi, nhưng bây giờ đang khủng hoảng, cậu ta không tìm được việc làm, cậu ta hứa có việc sẽ trả anh ngay.”(~129.854.572 VND)

Lục Thiếu Dung thầm nghĩ mấy ngàn đô la Mỹ cũng không nhiều, chẳng qua chỉ là một khẩu cơ quan pháo, ngày thường Nhu Y cầm đi chơi hỏng cũng không cần bồi thường, liền nói: “Nếu không cho vay, anh sẽ thấy áy náy sao?”

Triển Dương nói: “Có chút… Dù sao cũng từng sống chung nhiều năm, thấy cậu ta nghèo túng như vậy, ít nhiều cũng không đành lòng, nhưng anh lấy ý kiến của em làm tiền đề.”

Lục Thiếu Dung nói: “Cho vay đi.”

Hắn có thể hiểu tâm trạng Triển Dương, bạn trai cũ tìm hắn vay tiền hắn cũng sẽ giúp trong khả năng, ít nhiều cho vay chút, không thành người yêu, ít nhiều cũng có tình bạn, nhưng nếu bảo hắn đi tìm bạn trai cũ vay tiền, Lục Thiếu Dung thà chết cũng không chấp nhận.

Triển Dương nhẹ nhàng thở ra, ăn xong lẩu liền thay áo gió, nói: “ Anh đi rút chút tiền mặt cho cậu ta.”

Lục Thiếu Dung nhắc nhở: “Về sớm một chút, bên ngoài lạnh lắm.”

Triển Dương nói: “Cảm ơn em đã hiểu cho anh, anh yêu em, vợ.” Triển Dương quàng khăn, ra khỏi nhà vào đêm giao thừa, Lục Thiếu Dung dọn dẹp bàn ăn xong, liền nằm trên sô pha ngẩn người.

Đợi rất lâu, Triển Dương vẫn chưa về, thời gian đã gần 12 giờ, hắn ra ngoài ba tiếng rồi, chắc là kẹt xe… Lục Thiếu Dung biết vào những ngày lễ thế này bên ngoài rất đông người.

Hắn đứng dậy bò đến bên cửa sổ, nhìn đám người cuồng hoan trên đường, không biết người nào là Triển Dương, thầm nghĩ hắn có lẽ đang trên đường về nhà, thập phần lo lắng. Lục Thiếu Dung thử gọi điện thoại Triển Dương, đường dây bận.

Thời gian đến gần đếm ngược, lại một năm nữa sắp qua, không đến 30 giây.

Điện thoại vang lên, Vô Ưu gọi tới.
Lục Thiếu Dung tùy tiện nghe máy, giọng Vô Ưu vang lên, mang theo ý cười.

“Lão tam! Đây là điện thoại ghi âm! Nghe cho kỹ!”

“Bây giờ là 11 giờ 59 phút giờ Bắc Kinh ngày 31 tháng 12! Anh đang ở cửa giếng Vương Phủ, oa – chỗ này chỗ nào cũng là người!”

Lục Thiếu Dung mỉm cười, lẳng lặng lắng nghe.

Vô Ưu nói: “Thằng nhóc Steven bị chen chúc văng mất rồi, chỉ còn lại một mình anh! Xung quanh không một ai quen! Cái mạng internet chết tiệt này gọi cho ai cũng không được! Tín hiệu tắc nghẽn hết cả! Anh nghĩ đến đầu tiên chính là em! Đáng tiếc chúng ta lệch múi giờ! Đành phải quay trước, đợi bên em đến năm mới, sẽ cho em xem!”

“Chuẩn bị xong chưa?!” Vô Ưu vui sướng hô: “Chúng ta cùng nhau đếm ngược nào!”Lục Thiếu Dung cười nói: “Chuẩn bị xong rồi!”

Trên màn hình di động hiện ra Tôn Lượng vừa đẹp trai vừa ngổ ngáo, hắn đội mũ len tai mèo, quàng khăn dày, nghịch ngợm hôn gió Lục Thiếu Dung.

Tôn Lượng đứng giữa đám đông ở quảng trường, giơ điện thoại lên trời.

Lục Thiếu Dung nhìn vào điện thoại, thấy bầu trời đêm đầy tuyết rơi.

Từ điện thoại Vô Ưu truyền đến hình ảnh, đường phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh đâu đâu cũng là người, hàng vạn quả bóng bay trong khoảnh khắc đó bay lên khỏi mặt đất, hướng về phía bầu trời, tiếng đếm ngược vui sướng đinh tai nhức óc:“Năm – bốn – ba – hai – một!”

Tiếng chuông năm mới ở hai nơi gần như đồng thời vang lên, trên các đường phố lớn nhỏ ở New York, tiếng hoan hô chấn động vô cùng.

Bắc Kinh: “Chúc mừng năm mới ——!”

New York: “HAPPY NEW YEAR——!”

Lục Thiếu Dung ngơ ngẩn nhìn điện thoại, tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên, hình ảnh ghi lại hiện ra đầy trời khói lửa, hắn quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, New York cũng bắn pháo hoa.

“Alo, alo, Thiếu Dung, nghe thấy không?”

Giọng Tôn Lượng hơi khàn.

Lục Thiếu Dung đưa điện thoại lên tai, cười nói: “Anh đang làm gì vậy?”

Tôn Lượng nói: “Đón năm mới chứ sao? Vừa hay!”

Lục Thiếu Dung nói: “Ừ… Chúc mừng năm mới.”

Tôn Lượng chụt chụt mấy tiếng, làm động tác hôn, cười nói: “Chúc mừng năm mới, Thiếu Dung! Em và Gió Lốc ở cùng nhau sao? Anh không nói nhiều nữa, không lên game! Trong game đợi em!”

Tôn Lượng cúp điện thoại, Lục Thiếu Dung đối diện với pháo hoa ngoài cửa sổ ngẩn người.

Triển Dương phanh một tiếng mở cửa, thở hổn hển, gần như chết đi sống lại, cố gắng bò lại: “ Vợ, anh sai rồi… Thực xin lỗi, chỉ chậm một phút – anh lạy!”

Lục Thiếu Dung kéo Triển Dương đang bò đến mép sô pha lên, người sau nằm liệt trên sô pha thở dốc, Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười nói: “Anh chạy bộ về đây sao?”

Triển Dương lè lưỡi dài hồng hộc:“Anh… Anh… Trên đường kẹt xe, vất vả lắm mới về đến dưới lầu… 11 giờ 57… Hai cái thang máy, đều… Đều… Dừng ở tầng 46, Anh… Chạy thang bộ… Già rồi già rồi…”

Lục Thiếu Dung cười ngã vào sô pha, cùng Triển Dương lăn thành một đoàn.

Lục Thiếu Dung cười đi đóng cửa, thang máy đinh một tiếng tới, Triển Dương nói:“Đừng… Đừng đóng vội, có khách.”

Lục Thiếu Dung nhíu mày nói:“Khách?”

Triển Dương thở phào, mệt mỏi nói:“Tonks muốn tự mình đến nói lời cảm ơn với anh, hắn… Ngồi một lát rồi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro