
Chương 55 (Trò chơi)
Triển Dương: “Trong bóng tối chúng ta đều không có nói chuyện……”
Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười nói:“Anh không thể hát bài khác sao, cẩn thận bị Huyền Tiêu một kiếm chém chết.”
Huyền Tiêu lạnh lùng nói:“Không tệ, hát tiếp đi, là bài gì vậy?”
Lục Thiếu Dung đáp xuống đất, đuổi kịp bước chân Trọng Lâu, nói trong kênh tổ đội:“Mấy người đến đâu rồi?”
Triển Dương nói:"Hoàng Tuyền lộ...Đường sá xa quá, mấy người đến Liên Hoa đài rồi sao?”
Lục Thiếu Dung nói:“Ừ ừ, báo cáo chồng yêu, Ma Tôn đại nhân cảm xúc ổn định, không có dấu hiệu ném đài Liên Hoa đi, OVER.”
Triển Dương nói:“Ừ hứ? Duy trì giám sát chặt chẽ, OVER.”
Huyền Tiêu ngắt lời:“Hắn không có cái gan đó, tiên lực của thượng thần trong Liên Hoa đài chính là top 10 đứng đầu.”
Trọng Lâu không nói một tiếng, trầm mặc dọc theo con đường lên đỉnh Liên Hoa đài từng bậc mà đi.
Triển Dương đột nhiên hỏi:“Tiên phật gì mà đến hai người các anh cũng không dám trêu vào?”
Lục Thiếu Dung nói:"Anh đã từng nghe qua điển cố: 'Chúng sinh độ tận, phương chứng Bồ Đề; địa ngục chưa trống, thề không thành Phật' chưa?”
Triển Dương nói:“Cái gì vậy trời? Chưa nghe nói.”
Huyền Tiêu nói:"U Minh giáo chủ đó... Đợi đến khi hắn tự tìm tới gây phiền phức cho chúng ta, ngươi sẽ hiểu thôi.”
Liên Hoa đài giống như một đóa sen khổng lồ xoay tròn, 3600 cánh kim liên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chữ Phạn vàng lượn lờ bay múa quanh cả tòa đài sen.
Thang trời lấp lánh kim quang, cánh hoa sen hạ thấp từng bận, tạo nên con đường rộng lớn dẫn đến phù đảo.
Xung quanh Liên Hoa đài là huyết hải đỏ sẫm vô biên vô hạn, trong biển vạn hồn khóc thét, quỷ kêu xé trời, lại bị Phật âm từ đỉnh đài sen trấn áp xuống từng đợt.
Trong biển nhô lên một cái đuôi rắn khổng lồ, vừa lật đã ngàn dặm, kéo theo sóng máu kinh thiên quét qua trăm dặm hải vực!
Từ Trường Khanh dừng bước chân trước đại điện, phía sau đám người chơi không tự chủ được mà cúi đầu chào.
Nơi này phảng phất là tận cùng địa ngục, cảnh tượng tráng lệ hùng vĩ thế nhưng khiến bọn họ như đang đặt mình vào thế giới thần thoại chân thật. Trong điện Địa Tạng vương pháp tướng trang nghiêm, hai mắt tràn ngập từ mẫn, kim thân khổng lồ của Địa Tạng vương hơi hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh cất cao giọng nói:“Trường Khanh tiến đến khẩn cầu một việc, xin cho Trường Khanh mang đi hậu duệ Nữ Oa Tử Huyên, đưa nàng đến Chuyển Sinh đài.”
Tiếng Địa Tạng vương nhu hòa mà rõ ràng:“Từ Trường Khanh, ba kiếp trước ngươi vì Trường Mi, tiên duyên đã mãn, trần kiếp chưa xong, cùng hậu duệ Nữ Oa dây dưa ba đời ba kiếp, Tử Huyên thân ứng tình kiếp tạ thế, cuốn ngươi vào kiếp nạn này, hiện giờ trần duyên của ngươi đã kết thúc, không cần lại đến tìm nàng.”
Từ Trường Khanh thở dài, không tỏ ý kiến, từ huyết hải xa xa truyền đến tiếng thét chói tai thê lương của Tử Huyên.
Giây phút đó, đồng tử Trọng Lâu đột nhiên co rút lại, nhằm thẳng đỉnh liên hoa đài!
“Thảm rồi! Trọng Lâu nổi giận! Làm sao bây giờ a a a!” Lục Thiếu Dung ôm chân Trọng Lâu, bị hắn kéo lê đi lên một đường va va đập đập.
Triển Dương vội vàng phân phó:“Ổn định! Chỗ chúng anh lập tức xong việc! Nhìn thấy Tam Sinh Thạch rồi!”
Địa Tạng vương chậm rãi nói:“Ngươi đã luyến quyến hồng trần, lúc trước tại sao lại thành tiên? Pháp tướng Trường Mi đã vứt bỏ lục dục, chỉ đem chút chấp niệm của ngươi đưa vào nhân gian, mau chóng quay lại Thục Sơn tu luyện, ứng lôi kiếp, phi thăng đi thôi.”
Từ Trường Khanh không khỏi run rẩy, rồi đột nhiên quỳ xuống, run giọng nói:“Khẩn cầu U Minh giáo chủ đại phát từ bi, độ Tử Huyên đi!”
Địa Tạng vương đáp:“Không phải ta không muốn, hậu duệ Nữ Oa là người nắm giữ Yêu tộc, chú định mỗi lần nhập luân hồi đều cần ở trong huyết hải chịu phạt ngâm mình hóa yêu thủy tám trăm năm, nếu ngươi có tâm nguyện này, tám trăm năm sau lại đến.”
Từ Trường Khanh cắn răng nói:“Ta nguyện thay Tử Huyên chịu phạt này!”
Từ biển máu truyền đến tiếng run rẩy của Tử Huyên:“Trường Khanh……”
Trọng Lâu đột nhiên dừng bước chân, đầu Lục Thiếu Dung đập vào bậc cuối cùng của liên hoa đài, phanh một tiếng sưng lên một cục u to.
Địa Tạng vương chậm rãi nói:“ Nếu đã như vậy như vậy, tám khổ ách* liền chuyển lên ngươi gánh vác, một trượng đổi lấy Tử Huyên trăm năm cầm tù, ngươi có thể nghĩ kỹ chưa?”
(*Sanh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tắng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ uẩn xí thạnh khổ - Theo wikipedia)
Từ Trường Khanh hít sâu một hơi, nói:“Trường Khanh đã suy nghĩ cẩn thận.”
Hệ thống nhắc nhở: Đinh, nhiệm vụ rèn luyện tám khổ kích hoạt, thành viên đội ngũ có thể tự do lựa chọn có thay Từ Trường Khanh, Tử Huyên chịu phạt hay không.
Đòn cảnh tỉnh của Địa Tạng vương tổng cộng tám trượng, một trượng khiến người chịu phạt giảm 10% cấp bậc hiện tại, sau khi chịu toàn bộ tám trượng sẽ nhận được danh hiệu đặc biệt: Trách trời thương dân.Đồng thời nhận được phần thưởng ẩn, tài liệu đặc biệt: Tím lân, pháp bảo cấp chín Ngũ Độc Châu. Đồng thời mở ra nhiệm vụ thế giới tiếp theo: Bách quỷ dạ hành.
Lựa chọn “Xác nhận” và “Từ chối” hiện ra.
“Lão… Lão đại, cần ai sao?” Một đội viên hỏi.
Hải Giá Hiên nói:“Đừng có đùa! Cấp bậc giảm 80%, còn không bằng xóa acc luôn! Đừng ai qua đó! Chỉ là một phần thưởng ẩn thôi, không có tác dụng gì.”
Đám bang chúng lại nói:“Nhưng mà… Hệ thống nhắc nhở, có thể mở ra nhiệm vụ tiếp theo, còn có cái gì tài liệu đặc biệt.”
Hải Giá Hiên nói:“Tôi lạy, pháp bảo cấp chín có ích gì? Muốn thì tự đi chịu trượng thay Từ Trường Khanh đi.”
Bang chúng vội nói:“Không… Không dám.”
Địa Tạng vương tay trái cầm tích trượng, tay phải kết ấn vô úy, quát:“Sinh!”
Rồi vung tích trượng lên, đánh thẳng xuống Từ Trường Khanh, pháp uy của đại Bồ Tát phóng lên cao, kinh văn trên không biển máu vừa thu lại, tất cả chìm nghỉm vào biển!
Từ Trường Khanh quỳ rạp trên mặt đất, một trượng đánh vào đỉnh đầu hắn, khiến hắn phun ra máu tươi!
“Lão!”(Già)
Trượng thứ hai lại giáng xuống đầu!
Phật rằng người có tám khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ uẩn thịnh.
“Ái biệt ly!”(Chia lìa tình yêu) Địa Tạng vương khẽ quát, Tử Huyên phảng phất đồng cảm như bản thân mình cũng bị, dưới đáy biển phát ra một tiếng thét chói tai, trượng thứ sáu của Địa Tạng vương đánh Từ Trường Khanh đầu đầy máu tươi, không ngừng run rẩy.
Trọng Lâu lẳng lặng đứng ngoài điện, hai mắt tràn ngập vẻ phức tạp khó hiểu.
Lục Thiếu Dung nói:“Anh muốn vào không?”
Trọng Lâu chậm rãi lắc đầu.
“Cầu bất đắc ——!”(muốn có mà không được)
Trượng thứ bảy của Địa Tạng vương giáng xuống!
Từ Trường Khanh hơi thở mong manh, há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Trượng thứ tám chưa ra, Địa Tạng vương đột nhiên dừng động tác, thu hồi tích trượng, lẩm bẩm nói:“Chỗ Chuyển Sinh đài là ai?”
Giọng nói vừa dứt, Địa Tạng vương lại không hề quản Từ Trường Khanh, ngự đài sen ngũ sắc, phá không mà ra, pháp tướng Bồ Tát tựa như một ngọn núi nhỏ lướt qua huyết hải, kéo theo ánh sáng ngũ thải, bay về hướng cầu Nại Hà.
“Không xong rồi, hắn phát hiện ra mấy người!” Lục Thiếu Dung hô trong tổ đội:“Mấy người tìm được Vân Thiên Thanh chưa?”
Triển Dương đáp:“Chưa, quỷ nhiều quá… Từ từ, thấy hắn rồi! Ngay dưới Tam Sinh Thạch!”
Lục Thiếu Dung nói:“Bảo Huyền Tiêu nhanh lên! Bên này Từ Trường Khanh hình như bị đánh ngất rồi… Này từ từ! Trọng Lâu! Anh muốn làm gì!”
Trọng Lâu chậm rãi bước lên liên hoa đài, ánh vàng ảm đạm nơi Địa Tạng vương rời đi, hóa thành huyết hồng vô biên.
Trong mây máu đầy trời, sương đen trong nháy mắt cuộn lên, lan tràn cả tòa phù không đảo khổng lồ, Hải Giá Hiên kinh hãi nói:“Trọng Lâu?!”
Khóe miệng Từ Trường Khanh rỉ máu, lẳng lặng quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt mê ly nhìn đôi ủng đen của Ma Tôn bước qua trước mặt, đi về phía bên cạnh liên hoa đài.
Trọng Lâu giơ một chưởng lên, ôn nhu ấn về phía hư không.
Huyết hải cuồn cuộn, chậm rãi nâng lên Tử Huyên thân người đuôi rắn, nàng bị hóa yêu thủy tra tấn đến hơi thở thoi thóp, tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu tươi, không còn chút dung mạo xinh đẹp nào, hình dạng kinh khủng cực điểm.
Trọng Lâu ôm ngang Tử Huyên, để nàng đau khổ cuộn tròn trong lòng ngực mình.
Tử Huyên ngẩng đầu, khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai dòng huyết lệ.
“Ma Tôn, buông tha chúng ta đi… Ta và Trường Khanh tình định ba kiếp…” Tử Huyên bi thương nói.
Trọng Lâu ôm nàng, không kêu một tiếng, đi về phía Từ Trường Khanh.
Bước chân hắn chậm rãi nặng nề, mỗi bước tựa như vượt qua ngàn năm, phảng phất hết thảy dây dưa đều tan thành mây khói trong mấy chục bước ngắn ngủi này.
Từ Trường Khanh vô cùng kiên cường, lúc này vẫn chống kiếm xuống đất, lung lay cố gắng đứng lên, giọng căm hờn nói: “Trọng Lâu! Ta và ngươi thế bất lưỡng lập!”
Trọng Lâu nhẹ nhàng buông Tử Huyên xuống, Từ Trường Khanh nắm tay Tử Huyên, thuận thế ôm nàng vào lòng, hai người mờ mịt đối diện với Trọng Lâu.
Trọng Lâu lật tay, trong tay hiện ra một viên châu màu xanh biếc lưu chuyển ánh sáng, đó là Ngũ Độc Châu quý giá mà hắn thu hồi được khi Tử Huyên hương tiêu ngọc vẫn trong trận chiến diệt thần ma.
Trọng Lâu nhìn Tử Huyên, chậm rãi nói:“Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”
Tử Huyên nhắm mắt, lắc đầu, ngón tay dính đầy máu tươi đặt một mảnh vảy rắn của Nữ Oa tộc vào tay Trọng Lâu, rồi đẩy ngón tay Ma Tôn gập lại, để hắn nắm lấy phiến xà lân và Ngũ Độc châu.
Tử Huyên lẩm bẩm:“Từ đây hai bên vĩnh cách, biển người mênh mông, như người xa lạ, Ma Tôn, bảo trọng.” Nàng tựa đầu vào vai Từ Trường Khanh, hai người hóa thành một đạo bạch quang, lao ra khỏi liên hoa đài!
“Oa ——!” Mọi người ngửa đầu nhìn theo.
Trọng Lâu trầm mặc, hơi ngẩng đầu, đôi mắt hắn trong veo, phản chiếu trường thiên thâm ảm của địa phủ và huyết hải cuồn cuộn, phản chiếu ngôi sao băng tình duyên tam thế ở cuối chân trời.
Họ bay nhanh xẹt qua toàn bộ âm phủ, xẹt qua Hoàng Tuyền lộ, cầu Nại Hà, lao vào Chuyển Sinh Đài.
Hải Giá Hiên hoàn thành nhiệm vụ, tất cả thành viên tham gia nhiệm vụ đều tăng vài cấp, không có pháp bảo và hệ thống khen thưởng.
Vảy rắn bị Trọng Lâu nắm trong tay, hắn quay lại nhìn Hải Giá Hiên.
Lục Thiếu Dung lo sợ nói:“Hải Giá Hiên, tôi kiến nghị các anh… tốt nhất bây giờ nên chạy đi, tôi cảm thấy… Trọng Lâu sắp nổi điên rồi.”
Lời Lục Thiếu Dung còn chưa dứt, Trọng Lâu đã đột nhiên vung tay!
Minh Hải Huyết dường như cảm ứng được trong khoảnh khắc đó, hàng ngàn hàng vạn oan hồn mất đi sự trấn áp của Địa Tạng vương cùng nhau giận dữ gào thét, huyết hải phát ra tiếng gầm rú không thể kháng cự, mặt biển ầm ầm nứt toạc!
Hải Giá Hiên còn chưa kịp chạy trốn, một trảo của Trọng Lâu đã xé đôi cả tòa liên hoa đài, mây máu trên bầu trời tụ lại, biển rộng hóa thành một con quái thú há miệng gầm rú, nuốt chửng cả hành cung của Địa Tạng vương!
Biển rộng oanh một tiếng chìm xuống, liên hoa đài vỡ làm đôi, chậm rãi rơi xuống, chìm vào biển máu. Vô vàn oan hồn tứ tán, huyết hải mất đi cấm chế, tràn về mọi ngóc ngách của Minh Phủ.
Trọng Lâu mặt không biểu cảm, tay nắm cổ áo Lục Thiếu Dung, đằng không bay lên, lơ lửng giữa không trung.
“Anh… Trọng Lâu, tâm trạng anh tốt hơn chưa?”
Lục Thiếu Dung lòng còn sợ hãi, sớm đoán được Trọng Lâu sẽ có phản ứng khủng bố này, cho rằng hắn chỉ tùy tiện nổi điên, phá hủy vài công trình kiến trúc là xong, trăm triệu lần không ngờ hắn lại dám phá cả cung điện của đại thần địa phủ! Hơn nữa là phá đến không còn một mống!
Trọng Lâu vẫn trầm mặc.
Lục Thiếu Dung lại nói: “Mấy người nghe thấy không, Huyền Tiêu, Dương Dương, Trọng Lâu hắn làm hỏng toàn bộ liên hoa đài rồi… Làm sao bây giờ?”
Triển Dương nói:“Nghe thấy rồi! Mau đến đây! Chỗ bọn anh có phiền phức!”
Trọng Lâu nhắm mắt lại, rồi mở ra, hít sâu một hơi, kéo Lục Thiếu Dung bay về phía cầu Nại Hà.
Kim thân Địa Tạng vương hiện ra, đài sen ngũ sắc nở rộ xoay tròn, trấn giữ trước cầu Nại Hà, tích trượng khẽ chạm xuống, đương một tiếng cánh cửa luân chuyển lục giới mở ra, chúng quỷ cùng nhau bái lạy!
Mạnh Bà thu hồi nồi canh, khom người cáo lui.
Huyền Tiêu dừng bước chân, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Địa Tạng vương chắn giữa Tam Sinh Thạch và Hoàng Tuyền Lộ, pháp tướng phật quang trang nghiêm tỏa sáng, tay trái tích trượng rung lên, biến ảo thành kim cương tràng, tay phải véo ấn hàng ma, chất vấn:“Võ Tôn vì sao đích thân xuống địa giới?”
Huyền Tiêu không đáp, bảo quang Địa Tạng vương ẩn hiện, phía sau mông lung, trước Tam Sinh Thạch, mơ hồ có thể nhận ra bóng hình quen thuộc kia.
Vân Thiên Thanh đứng ở đầu cầu Nại Hà, xoay người, cười nói: “Sư huynh, cách biệt nhiều năm, đã lâu không gặp.”
Huyền Tiêu lẳng lặng nhìn Vân Thiên Thanh, vô số hình ảnh từ nhỏ khắc sâu trong đầu vụt qua.
Khi đó Vân Thiên Thanh kết bạn với Túc Ngọc và Huyền Tiêu, ba người thanh mai trúc mã, tình đồng môn thâm hậu.
Mười chín năm trước, Quỳnh Hoa phái ở núi Côn Luân đúc ra hai thanh thần binh “Vọng Thư” và “Hi Hòa”; cả phái Quỳnh Hoa muốn dùng kiếm tu tiên, bằng uy lực của hai thanh thần kiếm mở ra thiên lộ, lệnh cả phái phi thăng. Huyền Tiêu cầm Hi Hòa kiếm, Túc Ngọc cầm Vọng Thư Kiếm, nhưng một ngày nọ Vân Thiên Thanh phát hiện nếu dùng uy lực mạnh mẽ của kiếm dẫn dắt cả phái phi thăng, tất yếu khiến sinh linh dưới chân núi Côn Luân, khu vực Tây Vực đồ thán, cách này chính là tu tiên ngoại đạo.
Vì thế Vân Thiên Thanh mang theo Túc Ngọc và Vọng Thư Kiếm, ẩn cư ở Thanh Loan phong, mất đi băng lực tương trợ của Vọng Thư, Huyền Tiêu nhất thời tẩu hỏa nhập ma, trên dưới Quỳnh Hoa phái chỉ phải giam hắn trong băng, một phong đó là mười chín năm.
Hi Hòa kiếm và Vọng Thư Kiếm vốn không thể tách rời, Túc Ngọc và Vân Thiên Thanh đều bị hàn lực trong kiếm phản phệ, không lâu sau đều bệnh chết, Vân Thiên Thanh trước khi chết giao vọng thư cho con trai Vân Thiên Hà, ảm đạm qua đời, ở đầu cầu Nại Hà đợi đúng mười chín năm.
Hiện giờ, rốt cuộc chờ được Huyền Tiêu đến.
Vân Thiên Thanh nói:“Sư huynh?”
Huyền Tiêu quát:“U Minh giáo chủ! Ta đến gặp sư đệ ta, thỉnh cầu nhường đường!”
Địa Tạng vương không dao động, nói:“Lục đạo Chuyển Sinh Đài chịu sự ràng buộc của thiên quy, dã quỷ không được lang thang ở đầu cầu Nại Hà, Vân Thiên Thanh bồi hồi mười chín năm, đã thuộc về giới địa phủ, hiện tại ngươi mau chóng nhập luân hồi!”
Huyền Tiêu nắm chặt tay, run rẩy không ngừng, dường như lưỡng lự có nên tiến lên đối đầu với Địa Tạng vương hay không.
Vân Thiên Thanh nghiêm trang nói:“Vị đại thẩm này là ai? Người quen của huynh?”
Khóe miệng Huyền Tiêu run rẩy, trầm giọng nói:“Không cần để ý hắn… Đệ có lời gì muốn nói với ta?”
Vân Thiên Thanh chậm rãi nói:“Thiên huyền ngân hà, lấp lánh đầy sao, nhìn vào khiến lòng người trống trải.”
Huyền Tiêu an tĩnh lắng nghe, Vân Thiên Thanh lại nói: “Năm xưa ta cùng huynh, sư muội Túc Ngọc ba người ở sau núi Quỳnh Hoa ngắm sao, huynh từng nói câu này.”
Huyền Tiêu nhàn nhạt nói: “Thì sao?”
Vân Thiên Thanh tiếp tục nói: “Mười chín năm trước, chúng ta phản bội Quỳnh Hoa, Túc Ngọc vì ta sinh một đứa con trai, đặt tên Thiên Hà.”
Huyền Tiêu nói:“Ta từng nghe rồi.”
Vân Thiên Thanh thở dài nói: “Thiên Hà cha mẹ chết sớm, mong huynh coi nó như con mình, những chuyện cũ kia, là ta có lỗi với huynh…”
Huyền Tiêu đáp:“Thôi.”
Vân Thiên Thanh rốt cuộc chờ được câu “Thôi” này trong những năm tháng dài đằng đẵng, phảng phất mọi thứ đều nằm trong dự liệu.
Hắn cười cười, cô độc xoay người, bước lên cầu Nại Hà, lấy ra bát canh Mạnh Bà đặt trên lan can cầu, một hơi uống cạn sạch.
Huyền Tiêu nói:“Thiên Thanh!”
Vân Thiên Thanh không còn vướng bận, một mình đi về phía Chuyển Sinh Đài.
Huyền Tiêu bước lên một bước, Địa Tạng vương vung kim cương tràng, chặn đường hắn.
Hệ thống nhắc nhở: Đinh, nhiệm vụ trúc mã chi ước hoàn thành, kích hoạt nhiệm vụ thế giới: Bách quỷ dạ hành.
Nhấp xác nhận sẽ tiến vào trận chiến có một không hai ở địa phủ, phương thức chiến đấu căn cứ cấp bậc trung bình của đội ngũ điều chỉnh sơ bộ.
Địch quân: Địa Tạng Vương Bồ Tát, cấp bậc 2095. Đánh bại Địa Tạng vương cơ hội chỉ có một lần, một khi chiến đấu thất bại, mỗi thành viên tham chiến cấp bậc giảm 80%, chiến đấu thắng lợi sẽ nhận được danh hiệu đặc biệt: Kẻ truy tìm vận mệnh.
Đồng thời thần binh cấp mười một “Thanh Tác Kiếm” hiện thế.
Nhấp hủy bỏ sẽ coi như từ bỏ nhiệm vụ tiếp theo, nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, chỉ nhận được phần thưởng kinh nghiệm.
Lựa chọn “Xác nhận” và “Hủy bỏ” hiện ra, Triển Dương nhìn hai nút bấm kia, vươn tay lại run rẩy không ngừng.
Lục Thiếu Dung và Trọng Lâu nhanh như chớp lao về phía sông Vong Xuyên, Triển Dương nhìn nút chọn nhiệm vụ, trong lòng khẩn trương vô cùng, hỏi:“Mau đến đây! Tiếp hay không tiếp?!”
Lục Thiếu Dung nói:“Tiếp!”
Lục Thiếu Dung đáp xuống đất, nắm lấy cổ tay Triển Dương, hai người đồng thời nhấp vào icon “Xác nhận”, kim quang Địa Tạng vương tràn ra, thân hình đột ngột từ mặt đất mọc lên, pháp tướng biến ảo thành người khổng lồ cao hai trượng!
Địa Tạng vương khẽ véo chỉ quyết, Tu Di Sơn thu vào hạt cải, mạnh mẽ dựng nên chiến trường độc lập.
Thời gian trôi qua trở nên chậm rãi dị thường, bốn phía vạn vật yên lặng.
Bầu trời bao la lùi xa, nước sông Vong Xuyên cuồn cuộn ngưng trệ, không gian hóa thành mảnh vỡ sai lệch, thị giác bị kéo đến xa vô hạn, ngũ linh luân xoay tròn nhanh chống, đột nhiên im lặng!
Trọng Lâu, Lục Thiếu Dung, Huyền Tiêu, Triển Dương bốn người mỗi người chiếm một vị trí, trên đầu hiện ra thanh máu và giá trị nội lực, so với tác chiến bình thường, còn có thêm một thanh hành động lực.
Thanh hành động của hai bên không ngừng bò lên.
Lục Thiếu Dung mờ mịt nhìn quanh, nói:“Đây là bắt đầu rồi sao? Sao lại là hiệp chế?!”
Triển Dương nói:“Đây là hình thức chiến đấu đặc biệt của Địa Tạng vương, thời gian bên ngoài bị phong tỏa, chỉ cần có thể đánh bại hắn vẫn còn cơ hội, mọi người cố lên!”
Thanh hành động của hai bên đều đầy, hiệp thứ nhất bắt đầu.
Bên ta: Lục Thiếu Dung cấp 82, Triển Dương cấp 73, Trọng Lâu cấp 1661, Huyền Tiêu cấp 1690.
Địch quân: Địa Tạng Vương Bồ Tát cấp 2095, chiến cơ hạng trung trong Bồ Tát, VIP trong đại thần!
ACTION!
Địa Tạng vương khóa mục tiêu tấn công vào Lục Thiếu Dung.
Hiệp thứ nhất:
Huyền Tiêu phát động Ngũ Linh Quy Tông, năm thanh kiếm quang lượn quanh người chậm rãi xoay tròn!
Trọng Lâu phát động Ma Huyết Bám Nhân, trên người bốc lên huyết vụ!
Lục Thiếu Dung triệu hồi bốn cơ quan ma, Triển Dương chọn mục tiêu viện hộ!
Chín đầu thần long gầm rú từ dưới đất vọt lên, băng hoa đầy trời rút lui, Địa Tạng vương vung kim cương tràng, một đạo kim quang nhằm về phía Lục Thiếu Dung.
Triển Dương biến mất vô thanh vô tức từ vị trí của mình, hoành kiếm chắn trước ngực, xuất hiện trước người Lục Thiếu Dung, Cửu Long thất hải trận bị phá, Triển Dương lập tức ngã xuống đất!
Triển Dương phát điên nói: “Một đòn đó trừ của anh hơn 3000 điểm máu!”
Lục Thiếu Dung tung ra một viên nhu tinh, trên người Triển Dương nở rộ ánh sáng hồi sinh, trở về vị trí cũ. Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười nói:“Đánh thế nào đây?! Một chiêu có thể giết một người trong hai chúng ta.”
Trọng Lâu nói:“Hai người đừng di chuyển, tập trung công kích.”
Huyền Tiêu khẽ gật đầu, nói:“Viện hộ giao cho chúng ta.”
Địa Tạng vương đơn chưởng dựng trước mặt, bắt đầu niệm chú.
Hiệp thứ hai:
Huyền Tiêu thi triển Phương Tàn Kiếm Quang!Tuyệt chiêu cuối cùng bùng nổ trong nháy mắt, lấp đầy toàn bộ chiến trường. Khắp nơi tràn ngập kiếm ảnh vỡ vụn bay múa, vượt xa uy lực kiếm thức của Mộ Dung Tử Anh. Trong khoảnh khắc ngân quang vạn đạo ấy, thanh máu của Địa Tạng Vương hiện lên: 99.371, rồi nhanh chóng tụt mạnh, dừng lại ở mốc 90.000.
Ngay sau đó, Trọng Lâu phát động Lửa Cháy Châm Lôi! Khắp thiên địa bùng nổ lôi quang nóng rực cùng chân hỏa cuộn trào, che trời lấp đất, gào thét ầm ầm. Vô số hoả lôi điên cuồng oanh kích như vũ bão.
Triển Dương xuất chiêu Ngũ Linh Quy Tông, phối hợp với bốn cỗ pháo cơ quan của Lục Thiếu Dung — sau khi nạp đầy năng lượng, đồng loạt tụ tập hỏa lực, ầm ầm khai pháo!
Một trận pháo nổ vang trời, ép Địa Tạng Vương lùi lại nửa bước.Triển Dương thừa cơ, tung kiếm xông thẳng tới, phá tan tầng phật quang rực rỡ bao quanh kim cương tràng!
Địa Tạng vương quát lớn:“Đại kim cương ấn ——!”
Bốn đạo kim quang thủ ấn phật oanh một tiếng rời khỏi tay Địa Tạng vương, bay về phía bốn người! Lục Thiếu Dung kêu lên:“Oa! Muốn chết!”
Lục Thiếu Dung và Triển Dương đồng thời ngã xuống, trên đầu Huyền Tiêu, Trọng Lâu hiện ra thanh máu: Huyền Tiêu 6675, Trọng Lâu 10079.
Hiệp thứ ba:
Huyền Tiêu phát động Vũ Hận Vân Sầu, toàn đội hồi phục 3000 điểm sinh mệnh, Lục Thiếu Dung và Triển Dương sống lại đứng lên, Trọng Lâu lật tay tế ra Ngũ Độc châu, Ngũ Độc Châu màu xanh biếc tỏa ra ánh sáng mỹ lệ, chậm rãi lơ lửng ở vị trí cao của Ngũ Linh trận, công kích của mọi người mang thêm độc tính.
Trọng Lâu nói:“Ta thiếu Nam Minh ly hỏa, nếu không không đến nỗi chiến đấu gian khổ như vậy.”
Huyền Tiêu nói:“Thôi, cứ dây dưa với hắn.”
Trọng Lâu nói:“Không thể! Cần phải tập trung sức mạnh, một lần đột phá.”
Triển Dương nói:“Bây giờ thì sao? Tiếp tục công kích?”
Huyền Tiêu nói:“Hai người phòng ngự.”
Trọng Lâu nói:“ Kéo dài sinh biến, tập trung hoả lực!”
Huyền Tiêu nói:“Nghe ta!”
Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười nói:“Đừng động vào hai người bọn họ.”
Triển Dương chỉ phải gật đầu, chân ngôn Phật gia luân chuyển quanh thân Địa Tạng vương, tất cả lao về phía Trọng Lâu, mỗi một đòn đều là hơn ngàn điểm sát thương, sau một hồi chín liên kích, thanh máu của Trọng Lâu thấy đáy.
Hiệp thứ tư:
Huyền Tiêu hơi trầm ngâm, nói:“Vọng Thư cho ta.” Hắn nhận lấy Vọng Thư từ Triển Dương, thi triển tiên thuật, phát động Yên Thủy Hoàn Hồn.
Lượng máu của Trọng Lâu hồi phục 8000, nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một đám mây đỏ nhằm về phía Địa Tạng vương, ma trảo hai lần, trừ đi của hắn hơn 10000 máu!
Triển Dương phát động Thượng Thanh Phá Vân Kiếm, Lục Thiếu Dung phát động Biển Xanh Ngàn Trúc Kiếm, tâm pháp cao nhất của Quỳnh Hoa và Trúc Sơn đồng thời thi triển, kích hoạt cùng đánh chiêu Thiên Hà Đảo Ngược, trong bạch quang của bốn cơ quan pháo, ngân hà mênh mông chầm chậm hiện ra, tạo thành sát thương lớn cho Địa Tạng vương!
Phật quang của Địa Tạng vương chuyển sang xanh biếc, lay động không ngừng.
“Hắn trúng độc.” Trọng Lâu trầm giọng nói:“Không thể trị liệu bản thân.”
Huyền Tiếu cười lạnh nói:“Rất tốt……”
Địa Tạng vương niệm chú xong, vung kim cương tràng, cất cao giọng nói:“Đi!”
Một đoàn ánh sáng bay về phía Huyền Tiêu, hoàn toàn đi vào trong cơ thể hắn.
“??” Lục Thiếu Dung và Triển Dương kinh ngạc nhìn Huyền Tiêu.
Huyền Tiêu nghi hoặc nói:“Đây là chiêu gì? Không có tác dụng?”
Hiệp thứ năm:
“A a a a ——” Trọng Lâu ma hóa! Ma Tôn bắt đầu súc khí, lượng máu không ngừng giảm bớt, giá trị công kích điên cuồng tăng lên, tay phải hóa thành màu đen nhánh.
Dưới chân Huyền Tiêu bốc lên một đám khói, phanh một tiếng tan ra, sau khi khói tan, Võ Tôn cao lớn lại biến mất trong hư không.
Triển Dương nói:“Huyền Tiêu đâu?!”
Lục Thiếu Dung trợn tròn mắt, Huyền Tiêu bị trục xuất khỏi chiến trường? Là kỹ năng tức chết? Tức chết cũng phải để lại thi thể chứ.
Huyền Tiêu:“Ở… Đây.”
Mọi người cúi đầu nhìn thoáng qua, Huyền Tiêu bị pháp thuật của Địa Tạng vương biến thành một đứa trẻ béo tròn, quay đầu ngước nhìn Trọng Lâu, mờ mịt nói:“Sao ngươi lại cao thế?”
Trọng Lâu tụ khí được một nửa, phốc một tiếng suýt chút nữa phản phệ.
Lục Thiếu Dung phát điên cười to nói:“A ha ha ha —— đây là chuyện gì? Anh còn dùng được pháp thuật sao?”
Huyền Tiêu bực bội nói:“Không thể, ta %¥&#……”
Triển Dương cười lớn, thật sự rất muốn đưa tay sờ đầu đứa bé béo tròn Huyền Tiêu, Huyền Tiêu nói:“Xong rồi, kỹ năng này kéo dài mấy hiệp?”
Ý chí chiến đấu ngút trời của Trọng Lâu đều bị Huyền Tiêu béo tròn kia làm cho tan thành mây khói, hít sâu một hơi, xông lên phía trước, giáng cho Địa Tạng vương một trảo kinh thiên!
Địa Tạng vương quát:“Chấp mê bất ngộ!”
Địa Tạng vương phản kích! Trọng Lâu song quyền giao nhau, chắn trước người, bị Địa Tạng vương một trượng đánh thẳng, ngã xuống đất!
Lục Thiếu Dung và Triển Dương cùng nhau kêu lên, chiến cuộc lại lần nữa đảo ngược, hai chiến lực lớn là Trọng Lâu và Huyền Tiêu đều đã tê liệt, Địa Tạng vương chỉ còn lại không đến 10000 điểm máu.
Lục Thiếu Dung nói:“Làm sao bây giờ? Hồi sinh Trọng Lâu lên? Còn hai viên nhu tinh.”
Triển Dương trầm giọng nói:“Không, thứ tự hành động của địch sau chúng ta, hồi sinh xong suy yếu một hiệp, bị Địa Tạng vương một thức quần công vẫn chết… Còn dùng được cùng đánh chiêu không?”
Lục Thiếu Dung nói:“Không được, nội lực không đủ.”
Triển Dương nói:“Liều mạng, hai lần pháo oanh có thể giết hắn, hắn không đến một vạn máu!”
Thời gian đến, Lục Thiếu Dung pháo oanh, Địa Tạng vương một trượng đánh xuống, Triển Dương bảo hộ Lục Thiếu Dung, ăn trọn đòn, lập tức ngã xuống đất! Trong Ngũ Linh Luân chỉ còn lại đứa bé béo tròn Huyền Tiêu và Lục Thiếu Dung.
Triển Dương nói:“Còn 6000 máu, Huyền Tiêu bảo hộ Phi Ngư một chiêu, lại oanh hai lần là chết…”
Giọng nói vừa dứt, trên đầu Địa Tạng vương hoa lệ bay ra một con số sát thương trừ 9000 máu, tổn thương do trúng độc!
“Tuyệt vời!” Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Địa Tạng vương nổ tung ra kim phấn lộng lẫy, tự động biến mất trong không trung.
Đại quái cấp thiên thần rơi ra ba món đồ, kim cương tràng, tích trượng, như ý kim luân, Lục Thiếu Dung tiến lên nhặt pháp bảo, nghiêm túc kiểm tra, ngạc nhiên hỏi:“Kim cương tràng cấp mười một, tích trượng và như ý kim luân cấp mười.”
Triển Dương nói:“Đừng vội vui mừng, xem có hạn chế gì không đã.”
Triển Dương rất thông minh, pháp bảo quả nhiên có hạn chế —— chỉ có thể phát huy tác dụng trong địa phủ, nhưng mà cũng không tệ, Lục Thiếu Dung thu hồi ba món pháp bảo, thời gian đan xen, lại lần nữa trở lại đầu cầu Nại Hà.
Trọng Lâu sống lại, trạng thái trẻ con của Huyền Tiêu biến mất.
Địa Tạng Vương Bồ Tát được làm mới, xung quanh khôi phục nguyên trạng, Huyền Tiêu một bước bước lên cầu Nại Hà, Vân Thiên Thanh đứng trước Chuyển Sinh Đài, không hề quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro