
Chương 43 (Trò chơi)
Lục Thiếu Dung mua xong đồ ăn, còn mua thêm một hộp kem, định bụng tối xem truyện tranh sẽ đút cho Triển Dương ăn.
Về đến nhà, cậu đặt nồi điện hầm canh, hẹn giờ xong xuôi, liền vội vàng đăng nhập game.
“Đây là… GM?!” Lục Thiếu Dung hoảng hốt.
Người nọ liếc nhìn hai con quái vật khai sơn một cái, tự giới thiệu: “Chào ngài, tôi là nhân viên công ty game được cử đến lấy Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, GM Cô Đơn Phát.”
Lục Thiếu Dung nói với Cảnh Thiên:“Cho tôi Nam Minh Ly Hỏa Kiếm.”
GM Cô Đơn Phát nói:“Ngài đang làm nhiệm vụ sao? Tôi nhớ nhiệm vụ phá băng của Huyền Tiêu là sau cấp một trăm, phải trang bị phi kiếm cấp mười một mới có thể hoàn thành… Sao lại…”
Triển Dương ngắt lời:“Phi Ngư được Cảnh Thiên ở Vĩnh An Đường tin tưởng, nhờ hắn hỗ trợ phá băng, Cảnh Thiên đã vượt quá cấp một trăm.”
GM nghi hoặc gật đầu, nói: “Tin tưởng có thể dùng như vậy sao? Thả Huyền Tiêu ra trước không ổn lắm thì phải?”
Lục Thiếu Dung đưa Nam Minh Ly Hỏa Kiếm ra, trêu chọc nói:“Hay là để mấy anh lập trình viên giải quyết cái lỗi Trọng Lâu trước rồi nói sau, đã thả ra rồi, còn có thể bắt lại được sao?”
GM gửi yêu cầu giao dịch, Lục Thiếu Dung đặt kiếm lên, GM đưa vào 1 triệu tiền game và 5 vạn nguyên bảo, hai bên xác nhận, leng keng một tiếng vào túi đồ của Lục Thiếu Dung.
GM nói:“Vô cùng cảm ơn sự hợp tác của ngài, tạm biệt.” Nói rồi vèo một tiếng biến mất.
Cảnh Thiên đột nhiên hỏi:“Người kia là ai? Là bạn ngươi sao? Vì sao lại đưa bội kiếm của Tóc Đỏ cho hắn?”
Cảnh Thiên và Huyền Tiêu cùng nhìn về phía Lục Thiếu Dung, Lục Thiếu Dung xấu hổ gãi đầu, xua tay nói:“Tiếp tục đi, giải thích không rõ ràng lắm.”
Huyền Tiêu nheo mắt lại, nói: “Thiên Đạo.”
Lục Thiếu Dung nói: “Đúng vậy, là ý đó.”
Cảnh Thiên và Huyền Tiêu đều như đang suy nghĩ gì đó, Cảnh Thiên đề nghị, Huyền Tiêu khẽ gật đầu, đáp:“Chuyện nhỏ, đi mang dược liệu đến đây.”
Cảnh Thiên sớm đã chuẩn bị xong dược liệu, Huyền Tiêu phất tay áo một cái, lam quang lượn lờ, dùng tiên lực luyện hóa trong không trung, trong chớp mắt liền biến thành một viên đan dược.
Đại công cáo thành, Lục Thiếu Dung nhẹ nhàng thở ra, theo Cảnh Thiên truyền tống lên Xích Quán Tinh. Bỗng nhiên cậu nhớ tới Huyền Tiêu phá băng mà ra, cầm lấy một pháp bảo của mình không một lời khách khí, lúc đi cũng quên chào hỏi hắn.
“Huyền Tiêu sẽ đi đâu?” Lục Thiếu Dung không khỏi nói.
Triển Dương nhún vai, hai người thấy Cảnh Thiên lấy ra đan dược, đi đến gần vương tọa.
“Ngươi nói bọn họ sẽ đem Nam Minh Ly Hỏa Kiếm cho ai?” Lục Thiếu Dung lại hỏi.
Triển Dương nghĩ nghĩ, nói:“Không chừng là thiết lập lại nhiệm vụ, phần lớn sẽ không còn cho Trọng Lâu nữa. Hơn nữa anh có dự cảm, cơ quan thuật kế tiếp của em không kiếm được nhiều tiền đâu.”
“Này,Tóc Đỏ, uống thuốc đi.” Cảnh Thiên vỗ vỗ mặt Trọng Lâu.
Lục Thiếu Dung khó hiểu, Triển Dương lại nói:“Em không chú ý sao? Từ góc độ kinh tế học mà nói, trò chơi ngay từ đầu là nơi tư bản tụ lại, công ty game cần kích thích tiêu dùng, hấp dẫn người chơi nạp tiền thật, mua sắm số lượng lớn nguyên bảo, rồi đổi thành tiền game để lưu thông trong trò chơi.”
Lục Thiếu Dung nghĩ nghĩ, nói:“Đúng vậy, bắt đầu quả thật là như thế này.”
Cảnh Thiên nhét thuốc vào miệng Trọng Lâu, nói:“Mau uống xong đi.” Rồi bẻ cằm hắn lên xuống, ép hắn nuốt vào.
Triển Dương không chút để ý nói:“Cho nên thiết lập Chính Tà Đại Chiến, chính là muốn cho người chơi cấp cao nạp một lượng lớn tiền mặt, mua thuốc hồi phục, cơ quan, phi kiếm cao cấp…”
Lục Thiếu Dung nghi ngờ nói:“Tiền game chẳng phải cũng là mua từ người chơi sao?”
Triển Dương mỉm cười nói:“Khu giao dịch, những người treo bán số lượng lớn tiền game chẳng phải đều ẩn danh sao? Em làm sao biết đâu là người chơi, đâu là tay sai của công ty game?”
Lục Thiếu Dung bừng tỉnh ngộ, lại nói:“Loại chuyện này anh làm sao mà biết được? Anh mới cấp mười, chưa từng đến khu giao dịch mà.”
Triển Dương nhất thời nghẹn lại, một lát sau nói:“Anh xem… trên diễn đàn người ta phân tích.”
Lục Thiếu Dung trong lòng cười trộm, đáp:“Thì ra cũng chỉ là học theo quan điểm của người khác thôi!”
Triển Dương bực bội nói:“Ít nhất trước khi vào game, anh cũng phải tìm hiểu một chút về thế giới này!”
Cảnh Thiên đang lo nhét đồ vào cổ họng Trọng Lâu, đáp:“Quả thật là như vậy.”
Triển Dương lại nói:“Cho nên thị trường hiện tại đã gần bão hòa, công ty game muốn tiếp tục kiếm tiền, phải nghĩ cách tiêu hao một bộ phận. Anh đoán chừng lễ Giáng Sinh hoặc năm mới, sẽ có hoạt động cực kỳ tốn kém.”
“Dù sao tuyệt đối không thể để một bộ phận nhỏ người chơi kiếm được lợi nhuận kếch xù nữa, ví dụ như em.”
Lục Thiếu Dung gật đầu, nói: “Vậy… sẽ chặt đứt con đường phát tài của cơ quan sư sao?”
Triển Dương không sao cả nói:“Có thể là giảm tỷ lệ rớt một số nguyên liệu quý hiếm, cũng có thể tăng tỷ lệ rớt bản vẽ cơ quan, tóm lại không có khả năng để em độc chiếm lợi nhuận nữa. Phi kiếm cũng là đạo lý tương tự. Người chơi có thể tiêu phí nguyên liệu ở chỗ Tử Anh rèn kiếm, tuy rằng là cấp thấp nhất, nhưng dù sao vẫn có lợi hơn mua thần binh giá trên trời.”
Lục Thiếu Dung hối hận nói:“Sớm biết vậy trước tiên làm nhiều cơ quan ma để bán kiếm tiền.”
Triển Dương khẽ mỉm cười, nói:“Ngàn vàng khó mua chữ ngờ, đợi đến khi người chơi cấp một trăm bắt đầu nhiều lên, hệ thống lại không mở nhiệm vụ thần binh cấp mười một, muốn độ thiên kiếp, phải cần thiết có phi kiếm và cơ quan hỗ trợ. Đến lúc đó cung không đủ cầu, nói không chừng còn sẽ lại một lần nữa tăng giá điên cuồng.”
Lục Thiếu Dung từ tận đáy lòng không khỏi khen ngợi: “Anh thật sự rất lợi hại, chơi game mà cũng phân tích nghiêm túc như vậy.”
Triển Dương liếm liếm môi, đắc ý nói:“Bây giờ biết đi theo anh…”
Trọng Lâu chết sống không chịu uống thuốc, Cảnh Thiên đút đến mất kiên nhẫn, quát: “Nuốt cho ta—— xuống—— đi!”
Cảnh Thiên tung một cú đấm móc đẹp mắt, đánh Trọng Lâu mắt nổ đom đóm, ngửa đầu, ực một tiếng nuốt viên thuốc kia.
Lục Thiếu Dung: “…”
Triển Dương: “…”
Cảnh Thiên hài lòng nói:“Xong việc, ta về nhà ăn cơm đây, chậm sẽ bị bà xã mắng. Tóc Đỏ không cần phải để ý, cứ để hắn ở đây ngốc, đợi bệnh khỏi còn phải mấy ngày nữa.”
Cảnh Thiên cười gian với Triển Dương:“Lão đệ, ngươi nói cái gì kinh tế học ấy… rất có lý, ta đều nghe hiểu. Rảnh rỗi thường tới Vĩnh An Đường, hai anh em ta tâm sự.”
Triển Dương khiêm tốn cười cười, nói:“Cũng được cũng được.”
Lục Thiếu Dung thầm nghĩ đúng là gian thương, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chỉ không biết thêm cả Thanh Phong kia vào sẽ là tình huống gì.
Lục Thiếu Dung nói: “Chúng ta cũng offline đi?”
Triển Dương cười nói:“Chơi thêm một lát nữa, anh dạy cho em cách giết quái hiệu quả nhanh.”
Lục Thiếu Dung kinh ngạc cảm thán:“Anh không phải mới cấp mười sao? Nhanh như vậy thao tác đã thuần thục rồi?”
Triển Dương nói:“Anh… vừa mới ở Tân Thủ Thôn nghiên cứu ra.”
Lục Thiếu Dung trong lòng cười trộm, ngoài mặt giả bộ vẻ sùng bái, nói:“Anh quá mạnh!”
Triển Dương đắc ý gật đầu nói:“Đó là đương nhiên.”
Thế là cao thủ Quỳnh Hoa Phái cấp mười vô địch thiên hạ Triển Dương, mang theo tiểu thái điểu Trúc Sơn Giáo cấp 71 Lục Thiếu Dung đi luyện cấp.
Lục Thiếu Dung mời Triển Dương gia nhập bang hội: Ngự Kiếm Phi Phong.
Triển Dương suy xét vài giây, rồi nhấn chấp nhận.
Hệ thống thông báo: Phó bang chủ Phi Ngư đã kết nạp thành viên mới Dương Dương Thích Ăn Cá, hoan nghênh gia nhập bang.
Vô Ưu nghe được thông báo, đột nhiên quát trong bang: “Má ơi! Lão Tam cậu đến bao lâu rồi! Sao không một tiếng chào hỏi!”
Lục Thiếu Dung kêu khổ không ngừng:“Đừng có gào lên như vậy, anh online lúc nào?”
Triển Dương nghe thấy, lông mày khẽ động, nói:“Offline ăn cơm.”
Lục Thiếu Dung chuyển sang kênh tổ đội, nói:“Từ từ, giới thiệu anh làm quen bạn bè.”
Triển Dương chuyển sang kênh bang hội, kiêu ngạo nói:“Tôi đói bụng! Tiên sinh Triển Lục Thiếu Dung!! Còn không offline, tối nay hoạt động giải trí trên giường hủy bỏ!”
Vô Ưu nói:“Ai đây?! Dương Dương Thích Ăn Cá? Má ơi, cậu gọi hắn là gì?”
Nhu Y chen vào nói: “Ơ, Nhị Ca và Tam Ca đều online? Trong bang có người mới?”
Vô Ưu nói:“Lão Muội em online à!? Thiếu Dung đên lúc nào vậy? Cái tên Thích Ăn Cá này là ai?”
Triển Dương rít gào trong tổ đội:“Sao hắn biết em tên Thiếu Dung! Mau khai thật cho anh!”
Ba phút sau, Lục Thiếu Dung mở bốn cỗ cơ quan ma, nhắm vào đám thủy quái ven sông ầm ầm ầm oanh tạc, nổ đến bụng trắng hếu của thủy tộc, xác cua đồng bay tứ tung.
Triển Dương đứng ở phía sau đội ngũ vừa hút kinh nghiệm, vừa tự giới thiệu với Nhu Y và Vô Ưu công tử đang lại gần làm quen.
“Tôi là ba của Thiếu Dung, các cậu có thể gọi tôi Dương thúc thúc.”
Lục Thiếu Dung: “…”
Vô Ưu nói:“Anh… ba? Phi Ngư?! Lại đây.”
Lục Thiếu Dung nói:“Là cha nuôi… ừm, cha nuôi.”
Nhu Y bán tín bán nghi, nói:“Dương thúc.”
Vô Ưu cũng không hiểu vì sao, trong đầu tự dưng trả lời sai, kêu lên:“Cha nuôi.”
Nhu Y: “…”
Vô Ưu ý thức được không đúng, sửa lời:“Chào Dương thúc thúc .”
Triển Dương chiếm được tiện nghi, trong lòng nở hoa, xoay người ngự kiếm bay lượn trên mặt sông:“Dương thúc nghe già quá, gọi Dương đại ca hoặc Triển đại ca đều được.” Nói rồi thi triển Ngũ Linh Quy Tông thức, đúng là tâm pháp chính tông của Quỳnh Hoa Phái.
Vô Ưu trợn mắt, nói:“Quỳnh Hoa còn thu đệ tử? Sao tôi chưa từng nghe nói?”
Lục Thiếu Dung nói:“Chỉ thu một mình hắn, người chỉ dẫn tân thủ vẫn là Huyền Tiêu.”
Nhu Y nhìn một lát, nói:“Sao em cảm thấy… giống như đại ca Gió Lốc.”
Vô Ưu đầy bụng nghi ngờ quan sát một hồi, nói:“Tôi cũng thấy giống thằng nhóc Gió Lốc kia, chắc là đổi acc nhỏ đi luyện.”
Lục Thiếu Dung nói:“Hắn chính là Gió Lốc… Chuyện này nói ra thì dài lắm, cứ giả vờ không biết, đừng nói toạc ra.”
Vô Ưu nổi giận nói:“Má ơi! Giả vờ cái gì! Vừa nãy còn bắt tôi gọi cha, lão tử đâm hắn——!”
Nhu Y vội ấn Vô Ưu xuống, nói:“Đừng kích động, em cũng gọi một tiếng thúc mà…”
Lục Thiếu Dung đang muốn cảm kích Nhu Y, Nhu Y nói tiếp nửa câu: “…Để em lấy Ngưng Bích Nhai đập.”
Lục Thiếu Dung ôm đùi Nhu Y, cầu xin tha thứ: “Em gái! Em đừng phá hoại!”
Vô Ưu kêu lên:“Má ơi! Lại đây!”
Triển Dương quát:“Cái gì!”
Lục Thiếu Dung và Nhu Y vội ấn Vô Ưu xuống, Lục Thiếu Dung nói:“Không có gì, em gái em vừa khen anh.”
Lục Thiếu Dung lại gửi tin nhắn riêng cho Nhu Y, nói:“Phối hợp một chút, dù sao cũng là Gió Lốc… Các người đều quen biết mà.”
Nhu Y cũng thức thời, ngọt ngào cười nói:“Đúng rồi, khen anh.”
Triển Dương nói: “Ồ, nói gì?”
Nhu Y nói:“Anh nói chuyện ngữ khí giống nam minh tinh, thật ngầu!”
Triển Dương ấn tượng về Nhu Y vẫn không tệ, nghe vậy cười cười, đáp:“Cảm ơn.”
Triển Dương lại hỏi: “Giống minh tinh
nào?”
Nhu Y cười khẽ nói:“Mã Cảnh Đào.”
Triển Dương: “…”
Tiếng rít gào của Triển Dương khi thi triển tiên đoán hoàn toàn không tệ, Lục Thiếu Dung một lần nữa cảm thán ánh mắt sắc bén của thương nhân, đồng thời trong lòng càng thêm bội phục Thanh Phong và Triển Dương.
Bọn họ đều từng nói cùng một câu: Trò chơi không thể làm nghề nghiệp, hôm nay kiếm được đầy bồn đầy chén, ngày mai sẽ hoàn toàn phá sản.
Cho nên Thanh Phong từ trong game kiếm được xô vàng đầu tiên, liền nhanh chóng chuyển sang hiện thực, lấy đó làm vốn khởi nghiệp kinh doanh quán ăn.
Công ty game chỉ cần hơi chút điều chỉnh tỷ lệ rớt đồ, liền có thể hoàn toàn cắt đứt con đường kiếm tiền của một số người.
Cơ quan ma không còn đáng giá như trước, về cơ bản đệ tử cao cấp của Trúc Sơn Giáo đều có thể chế tạo được.
Điều này đồng nghĩa với việc Lục Thiếu Dung đã mất đi vị trí cơ quan sư số một toàn server.
Để phối hợp điều chỉnh, hai trang bị đặc thù được chế tạo: Thiên Tinh Kim Phượng Dực và Tiên Quang Vân Giới Pháo, nguyên liệu quan trọng Thái Huyền Tinh Kim đã được sửa đổi, chỉ có thể nhận được từ một số Boss lớn, không còn rớt từ quái vật dã ngoại nữa.
Lục Thiếu Dung đã từng có ý định bán đi một nửa trong số hai mươi cỗ Tiên Quang Vân Giới Pháo còn tồn kho, nhưng bị Triển Dương ngăn lại, lý do là: Càng về sau giá những trang bị này chắc chắn càng cao, không thể có tầm nhìn hạn hẹp.
Mấy ngày sau, hệ thống phát phần thưởng Chính Tà Đại Chiến, hai phe ngang tay, tà phái hơi thắng, điều này gây ra sự phẫn nộ cực lớn cho tất cả người chơi tà phái.
NPC chính phái được làm mới, tà phái mở trước bản đồ mới – Cùng Trời Cuối Đất, Thần Ma Chi Giếng. Chính phái gánh chịu trừng phạt thất bại, một tháng sau mới mở bản đồ mới.
Tất cả người chơi tham chiến kiểm tra giao diện nhiệm vụ, nhận được lượng lớn kinh nghiệm thưởng, không có tiền tài.
Phần thưởng nhiệm vụ được phát riêng cho từng người, nên ai nhiều ai ít, hoàn toàn do hệ thống phán định. Tà phái là phe chiến thắng, được thêm ba viên Nhu Tinh tiêu hao phẩm dùng để hồi sinh.
Lục Thiếu Dung nghe tiếng keng keng keng, như nghe tiếng trời, lên tới cấp 82.
Cậu hỏi Triển Dương: “Anh được bao nhiêu kinh nghiệm?”
Triển Dương nói:“Anh không có tham gia đại chiến, em tập trung chút, đừng phân tâm.”
Lục Thiếu Dung thì thầm, một lát sau tranh công nói:“Em là số một toàn server.”
Triển Dương chế nhạo:“Số một toàn server ghê gớm lắm sao? Tối còn không phải bị thao.”
Lục Thiếu Dung chuyển cơ quan pháo qua, Triển Dương vội vàng né tránh.
“Lên cấp sao…”
“Không có…”
“Lên cấp sao?”
“Không có không có…”
Lục Thiếu Dung chán nản hỏi:“Lên cấp sao…”
Triển Dương rít gào:“Không có! Còn thiếu 10% kinh nghiệm!”
Trong đội ngũ chỉ có Triển Dương và Lục Thiếu Dung, ở Đông Hải khắp nơi giết quái.
Lục Thiếu Dung chỉ cảm thấy cùng Triển Dương luyện cấp vừa cào tim lại nhàm chán, Triển Dương cho dù làm chuyện gì đều chuyên tâm đến muốn chết, giết quái thì rất ít nói chuyện phiếm, giao lưu đơn giản cũng chỉ là:“Vợ, anh đánh được một cái san hô”,“Vợ anh đánh được cái vỏ sò”, toàn những đối thoại như vậy.
Triển Dương ngoài đời đã đẹp trai, trong game trải qua 20% điểm tao bao tô điểm, mặc một bộ trang bị cực phẩm.
Tâm pháp Ngũ Linh Quy Tông của Quỳnh Hoa Phái hóa thành kiếm quang xoay tròn vây quanh thân thể, lại ngự lên ngàn vạn tàn kiếm quang, một thân kiếm tiên bào tím lam phiêu dật xuất trần, mặt mày anh tuấn, phong lưu tiêu sái, khiến Lục Thiếu Dung nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, nghĩ đến hóa thân thành bạch tuộc biển sâu bám lấy hắn không rời, lại bị Triển Dương giận dữ đuổi sang một bên.
Lục Thiếu Dung giết quái đến gần như chết lặng.
Cuối cùng khi một tiếng đinh vang lên, Lục Thiếu Dung miệng sùi bọt mép ngã xuống.
“Cuối cùng cũng 70…” Lục Thiếu Dung kiệt sức nói:“Em lên 70 lúc ấy sao lại không mệt như anh.”
Triển Dương cười nói:“Chưa đến một vòng thời gian đã 70, tốc độ miễn cưỡng chỉ có thể tính là tạm được.”
Lục Thiếu Dung nhấp mở kênh giao dịch, đưa Thất Phượng Tỉ cho hắn.
Triển Dương nói:“Đây chẳng phải là pháp bảo em yêu thích nhất sao?”
Lục Thiếu Dung nghĩ nghĩ, cười nói:“Đúng vậy, là em yêu thích nhất, cho nên cho anh.”
Triển Dương nói:“Không cần.”
Lục Thiếu Dung khóe miệng run rẩy, nói:“Vậy anh muốn cái gì?”
Triển Dương khóe miệng cong lên, đáp: “Vọng Thư vốn dĩ là bảo vật trấn sơn của Quỳnh Hoa Phái, cho đệ tử Quỳnh Hoa dùng, phối hợp tâm pháp vừa vặn…”
Lục Thiếu Dung do dự nói:“Cái này là Vô Ưu đưa em… em lại cho anh, không phúc hậu…”
Triển Dương tiến sát lại gần, thấp giọng
nói:“Có cho hay không?”
Ác bá uy hiếp tiểu nương tử, Lục Thiếu Dung không còn cách nào.
Triển Dương nói:“Hỏi một lần cuối cùng.”
Lục Thiếu Dung đặt Vọng Thư Kiếm lên đài giao dịch.
Triển Dương cười cười, nhận lấy Thất Phượng Tỉ, nói:“Vọng Thư em dùng đi, đi thôi, anh yêu dẫn em đi đánh nguyên liệu kiếm tiền.”
Lục Thiếu Dung dựa vào vai Triển Dương, hai người cùng ngự một kiếm, lại trở lại những ngày tháng thân thiết như Gió Lốc và Phi Ngư.
Nhưng vừa bay ra chưa đến một dặm, kênh bang hội:
Vô Ưu nói:“Má ơi——! Cuối cùng cũng xong việc! Khủng hoảng kinh tế làm chết lão tử! Lão Tam đâu! Nhớ cậu muốn chết! Anh đến tìm cậu chơi! Hôm nay chơi với cậu cả đêm…”
Lục Thiếu Dung trưng cầu ý kiến Triển Dương:“Em… offline mua đồ ăn trước? Nấu cơm?”
Triển Dương bất đắc dĩ nói:“ Đến đây đi, hoan nghênh, Đông Hải Bồng Lai, giết Thái Cổ Độc Long.”
Vô Ưu ngạc nhiên nói:“Sao Mã giáo chủ cũng ở đây?!”
Triển Dương nhất thời nổi giận, rít gào:“Có đến hay không!”
Thế giới Thục Kiếm không có giới hạn, lãnh thổ của nó hoàn toàn mở ra, nhưng dù server lớn đến đâu cũng có cuối, vì thế lập trình viên khéo léo lợi dụng quy tắc cấp bậc để đẩy lùi, ngăn cản bước chân người chơi khám phá lãnh thổ bên ngoài.
Có lẽ nó thật sự có biên giới, nhưng bản đồ thế giới càng tiến về phía biên giới, sát thương của quái vật càng cao. Đến khi tiến gần vô hạn đến khu vực hải ngoại, thủy quái trong biển gần như có thể dùng từ biến thái để hình dung, chúng phun ra mũi tên nước trong biển, có thể trong nháy mắt hạ gục người chơi cấp bảy tám chục trên không.
Điều này cũng khiến không ít người chơi cấp cao say mê, khám phá biên giới bản đồ trở thành một loại thành tựu và thú vui.
Xoáy nước đá san hô là khu luyện cấp cuối cùng gần biên giới game, độ khó có thể tưởng tượng được. Sâu trong xoáy nước chia thành hai tầng trong ngoài, tầng ngoài thủ chín con tiểu long, tầng trong chiếm cứ một con Boss Thái Cổ Độc Long cấp 92.
Vô Ưu gọi Nhu Y, bay ước chừng nửa giờ, đến khu vực Đông Hải. Vừa đến nơi, Nhu Y đã ngạc nhiên hỏi:“Mau xem đó là ai.”
Chỉ thấy nơi xa một người chơi ngự kiếm mang theo mấy chục người bay tới, ở gần xoáy nước giữa biển lượn một vòng.
Đúng là bang chủ Toản Thạch Công Hội Hải Giá Hiên đang giao nhiệm vụ, hai đội ngũ, mười người, Nhu Y liếc mắt một cái liền nhận ra nữ thích khách Hắc Nguyệt.
Vô Ưu ngồi xổm trên phi kiếm, duỗi dài cổ nhìn xung quanh, nói:“Yo, oan gia ngõ hẹp, cũng đến giết độc long sao?”
Khi Chính Tà Đại Chiến, Lục Thiếu Dung trở về Hồng Kông, Vô Ưu liền giao Vọng Thư cho Lục Lạc chơi. Nhưng mấy ngày sau, Lục Lạc tự kêu bị người ta giết một lần, Vọng Thư rớt ra bị cướp đi rồi.
Vô Ưu cố hỏi là ai, Lục Lạc trả lời không thấy rõ, phát hiện Vọng Thư bị rớt mất rất khó chịu, không dám lên mạng, vốn định xóa acc không chơi nữa, nhưng chung quy cảm thấy thiếu Vô Ưu một lời giải thích, mấy ngày sau nghĩ kỹ, mới lên mạng tính bồi thường tiền.
Vô Ưu sao có thể để cô ta thật sự bồi thường? Chỉ đành nói thôi, sau này lại hỏi thăm tung tích Vọng Thư.
Một thanh thần binh nổi tiếng như vậy, qua tay ai cũng sẽ để lại dấu vết, Ngự Kiếm Phi Phong quen thói kiêu ngạo, trong game trước nay luôn đi ngang không sợ đâm tường, muốn giết trả thù là chuyện sớm muộn.
Lục Thiếu Dung và Nhu Y đều nhất trí cười nhạo Vô Ưu lại làm kẻ ngốc coi tiền như rác. Từ lần đó sau, hôn nhân trong game của Vô Ưu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Vô Ưu cũng không định chủ động hàn gắn quan hệ, tránh lại chiêu oán bạn bè, chỉ giữ lại cái danh hiệu phu thê treo đó.
Lục Thiếu Dung và Nhu Y trao đổi ánh mắt.
Lục Thiếu Dung dùng ánh mắt dò hỏi, Nhu Y khẽ lắc đầu, rồi cũng đáp lại bằng ánh mắt dò hỏi.
Vấn đề của Lục Thiếu Dung: Vô Ưu có biết nữ thích khách kia là Lục Lạc không?
Câu trả lời của Nhu Y: Vẫn chưa nói cho anh ấy, bây giờ nói sao?
Lục Thiếu Dung lắc đầu.
Nhu Y rất hiểu ý, nói:“Ừm, anh à, chị dâu có online không?”
Vô Ưu ngẩn ra, nói:“Sao vậy? Để anh xem.”
Nhu Y nói:“Em là support hồi máu sợ xem không được máu của các anh, bảo chị ấy cũng đến xem đi.”
Vô Ưu nói:“Thôi.”
Lục Thiếu Dung nói:“Đến đây đi, tôi không cãi nhau với cô ta, trước anh xem cô ta có online không.”
Vô Ưu nhấp mở ánh sáng trợ giúp nhìn thoáng qua, đáp:“Có, thật sự gọi nàng tới? Nhu Y em chắc không, thật sự không được, mới gọi nàng đến.”
Lục Thiếu Dung và Nhu Y đồng thời trợn tròn mắt.
Lục Thiếu Dung gửi tin nhắn riêng cho Nhu Y:“Sao lại thế này? Hai người họ không phải là một người sao?”
Nhu Y đáp:“Choáng, vừa nãy sao lại quên mất có thể nhắn riêng nhỉ, liếc mắt đưa tình nửa ngày.”
Lục Thiếu Dung:“…”
Triển Dương bắt đầu giao nhiệm vụ:“Thái Cổ Độc Long tổng cộng có mười con, một con lớn, chín con nhỏ.”
“Chúng ta chỉ có năm người, cướp trắng thì không được, vừa lúc có Hải Giá Hiên mở đường, chỉ cần đi theo sau bọn họ hớt tay trên…”
Lục Thiếu Dung nói:“Không hay lắm đâu, chi bằng nói rõ ra, mỗi người tự đánh, hơn nữa anh cướp một con, còn cướp được con tiếp theo sao? Hải Giá Hiên hẳn không ngốc như vậy.”
Triển Dương nói:“Hải Giá Hiên quả thật ngốc như vậy, bị chúng ta cướp một con rồi, hắn nhất định sẽ tiếp tục đánh, còn bày mai phục, chờ chúng ta chui đầu vào lưới. Chúng ta không nhất thiết phải cướp hết, cứ nửa thật nửa giả, làm hắn không đoán được khi nào chúng ta xuất hiện…”
Trong mắt Nhu Y lấp lánh ánh sao, nói:“Anh Ăn Cá lợi hại thật!”
Lục Thiếu Dung bực bội nói:“Đừng gọi hắn cái tên đó.”
Lục Thiếu Dung lại nói:“Cướp quái thì không tốt… Lão… Triển tiên sinh!”
Triển Dương giận dữ nói:“Cái gì gọi là cướp quái! Quái là nhà hắn nuôi chắc?! Cậu có thể đừng có thánh mẫu như vậy không?!”
Lục Thiếu Dung nói:“Anh cứ đi theo bọn họ, ở phía sau đánh lén nhặt đồ, quả thực chính là cường đạo.”
Triển Dương nói:“Tôi cảm ơn cậu! Bọn người này chẳng phải có thù oán với các người sao?!”
Nhu Y nói: “Ai ai, hai người đừng kích động như vậy…”
Vô Ưu nói: “Tôi nghe lão Tam, hắn không làm gì tôi cũng không làm gì…”
Nhu Y nhíu mày nói:“Anh xen vào làm gì Nhị Ca, đừng có đổ thêm dầu vào lửa…”
Triển Dương offline.
Lục Thiếu Dung nói:“Cái tính này thật…”
Lục Thiếu Dung nói được nửa câu, cũng rớt mạng.
Vô Ưu: “??”
Nhu Y nói:“Đây là tình huống gì? Anh gọi điện thoại cho Tam Ca xem sao?”
Vô Ưu nói:“Lão đại bảo anh đừng gọi điện thoại lung tung cho hắn, nói nhà hắn phức tạp lắm, hay là em gọi cho hắn đi? Em là con gái nói chuyện dễ nghe hơn.”
Nhu Y nói: “Vậy em hỏi thử xem.”
Vô Ưu cho Nhu Y số điện thoại, Nhu Y offline, một lát sau online lại nói:“Tam Ca nói nhà hắn cúp điện.”
Vô Ưu bán tín bán nghi, nói:“Nước Mỹ cũng cúp điện? Nhà hắn không phải rất giàu sao?”
Nhu Y khóe miệng run rẩy, nói:“Ai mà biết được, giọng Tam Ca nghe kỳ lạ lắm…”
Vô Ưu nói:“Kỳ lạ thế nào? Giọng Lão Tam không phải rất dễ nghe sao?”
Nhu Y nghĩ nghĩ, nói:“Nghe rất khó chịu.”
Vô Ưu hoảng sợ, nói:“Bị tức khóc? Không thể nào.”
Nhu Y vội nói:“Không phải khóc, giống như nghẹn, lại giống như mệt lắm, cứ thở dốc mãi. Hình như nói là cúp điện, đi thang lầu hỏi người ta đi.”
Vô Ưu nói: “Ồ… Chẳng lẽ đang ‘hắc hưu’ (QHTD) sao? Không thể nào.”
Mặt Vô Ưu bỗng nhiên đỏ bừng. Nhu Y nói: “Nghĩ gì đâu?! Ngốc chết đi được!”
Hai mươi phút sau, Dương Dương Thích Ăn Cá online, vênh váo nhìn Vô Ưu đầy khiêu khích.
Vô Ưu nói:“Cậu làm sao vậy?”
Triển Dương đắc ý dào dạt nói: “Không sao, internet không tốt, rớt mạng, ừ hừ?”
Phi Ngư cũng online, Nhu Y dở khóc dở cười nói:“Hai người ở chung sao, sao rớt mạng cũng rớt cùng nhau?”
Lục Thiếu Dung quả thực phát điên, Triển Dương nói: “Sao?”
Lục Thiếu Dung khuất phục, nói:“Nghe anh, anh lớn nhất.”
Triển Dương nói: “Ừ, ý kiến cuối cùng
cũng thống nhất, chúng ta dồn trọng điểm vào con Thái Cổ Thần Long lớn nhất, rồng nhỏ có thể cướp thì cướp.”
Lục Thiếu Dung bỗng nhiên cảm thấy biện pháp này cũng không tệ.
Nếu Lục Lạc và Hắc Nguyệt có cấu kết, vậy mấy người mình đánh lén, nhất định sẽ bị cô ta nhắn riêng báo cho Hắc Nguyệt. Triển Dương thông qua cô ta để thăm dò, vừa hay có thể kiểm chứng hai người có liên quan hay không, quá giảo hoạt.
Tác giả có lời muốn nói:
Kéoooo kéoooo ~~~ Mỗ Không Đại Nhân Phi Ngư + Vô Ưu cùng lên sàn!
Cái bản Vô Ưu lông nhung kia suýt nữa làm tôi cười muốn tắt thở luôn đó trời!
Sơn móng tay nè ~~ trời ơi ~~ còn phải thi cử nữa ~ cố lên cố lên nhaaaa ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro