
Chương 38 (Hiện thực)
“Cho em này.” Triển Dương móc thẻ của mình ra, đưa cho Lục Thiếu Dung.
“Ồ.” Lục Thiếu Dung tùy ý nhận lấy, nói:“Đổi tính rồi à?”
Triển Dương nói: “Sau này việc nhỏ trong nhà nghe em, việc lớn nghe anh.”
Lục Thiếu Dung cười cười, nói: “Nghe trước đã, còn phải quan sát.”
Triển Dương nói: “Đi thôi, đi mua vé máy bay.”
Lục Thiếu Dung nói: “Năm ngày sau mới đi được, công việc của em chưa xong.”
Triển Dương lập tức nổi giận, nói: “Em còn muốn đi lặn nữa hả?! Đùa gì vậy! Một ngày ở dưới nước năm tiếng đồng hồ! Em không muốn sống nữa à! Lỡ bị cảm lạnh viêm phổi thì sao?!”
Lục Thiếu Dung nói: “Cảm ơn anh! Em đã đăng ký làm việc ở công trường rồi, sao có thể nói đi là đi được! Sau này hồ sơ nhân sự còn vết nhơ thì sao?!”
Triển Dương nói: “Em trả tiền vi phạm hợp đồng cho bọn họ đi, muốn bao nhiêu tiền?!”
Lục Thiếu Dung nói: “Công việc ngắn hạn không có tiền vi phạm hợp đồng!”
Triển Dương nói: “Tìm luật sư, ngày mai nhất định phải giải quyết chuyện này...”
Lục Thiếu Dung châm chọc nói: “Có tiền ghê gớm lắm à? Trừ khi anh mua được toàn bộ cảng Victoria và công trình lấn biển. Nếu không thì công việc này vẫn phải làm.”
Triển Dương giận dữ nói: “Em tưởng anh không mua nổi sao?!”
Triển Dương vừa nói xong liền trợn tròn mắt, đúng là không mua nổi.
Triển Dương lại nói: “Tóm lại, em không được xuống nước nữa, muốn đi thì anh đi thay em.”
Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười nói: “Anh biết cái quái gì mà lặn.”
Lục Thiếu Dung nghe đi nghe lại, trong lòng vẫn có chút cảm động, hắn dẫn Triển Dương rẽ vào góc đường, đến một cửa hàng quà tặng, nói: “Mua chút trái cây, mua hộp sâm Cao Ly, mua thêm ít tổ yến, mua chai rượu, nhờ ông chủ gói thành hộp quà, lát nữa anh xách lên...”
Lục Thiếu Dung chỉ trỏ.
Triển Dương không vui nói: “Mua mấy thứ quà cáp là được rồi, làm gì mà lằng nhằng vậy!”
Lục Thiếu Dung nói: “Đó là bố mẹ em!”
Triển Dương nói: “Mẹ gì chứ! Lên đó gặp họ là nể mặt em, anh... không mua!”
Lục Thiếu Dung nổi giận nói: “Anh đốt nến một cây hai nghìn thì có tiền, mua ít quà mà cũng không muốn?! Không mua thì sau này em về nhà kiểu gì! Nhảy xuống biển à?”
Triển Dương bị câu này chặn họng, không nói được gì.
Một lát sau kiêu ngạo nói: “Anh đã nói không có lần sau rồi, ừ hử?”
Lục Thiếu Dung kiên quyết nói: “Không có lần sau cũng không được, ít nhất cũng phải đến nhà em ngồi chơi.” Hắn vùi đầu lấy thẻ, nói: “Tiền quà em tự trả, không cần anh tiêu xài, cảm ơn.”
Triển Dương giật lấy thẻ của mình, quẹt xong ném trả cho Lục Thiếu Dung. Quay đầu nói: “Gói lại đi.”
Bà chủ cửa hàng quà tặng nén cười đi thu dọn.
Triển Dương liếc nhìn đồng hồ, không vui nói: “Ngồi đến mấy giờ?”
Lục Thiếu Dung nhíu mày nói: “Anh gấp gáp làm gì? Bận lắm thì tự lăn về Mỹ đi.”
Triển Dương nói: “Ngày mai mới về Mỹ, giờ anh muốn về khách sạn trước, em tốt nhất nên nhanh lên.”
Lục Thiếu Dung nói: “Về nhà em ở.”
Triển Dương: “Về khách sạn!”
Lục Thiếu Dung nói: “Về khách sạn làm gì?”
Triển Dương dường như rất khó tìm từ, một lát sau nhỏ giọng nói: “Về khách sạn dạy dỗ em... dám tự ý bỏ anh chạy về, dám không cần anh, hôm nay ông xã phải...”
Lục Thiếu Dung nhướng mày, nói: “Phải gì?”
Triển Dương thấy bà chủ kia tránh mặt, mới hậm hực nói: “Phải cưỡi chết em, mấy ngày nay bị em hành cho phát điên rồi!”
Lục Thiếu Dung: “...”
Lục Thiếu Dung dẫn Triển Dương lên lầu, về nhà, mẹ kế cười tươi như hoa, vội hỏi: “Tiên sinh Triển đến Hồng Kông khi nào vậy?”
Mặt bố mẹ Lục biến sắc, Triển Dương mặt cũng biến sắc, cười hiền lành vô hại nói:“ Bác,dì , xin lỗi, hai ngày trước con với Thiếu Dung cãi nhau một trận, thật ra cũng không có gì to tát, để mọi người chê cười...”
“Gọi bố mẹ đi.” Lục Thiếu Dung tức giận nói, Triển Dương mặt tối sầm, đành cứng đờ sửa lời: “Ha ha, mẹ.”
“Ôi chao—” Bố Lục cuối cùng cũng dè dặt từ trong phòng ra tiếp đón, ánh mắt cứ dán vào người Triển Dương, suýt nữa vấp phải cái ghế băng nhỏ trên đất.
“Bố, cẩn thận.” Triển Dương tiến lên đỡ bố vợ.
Bố Lục nói: “Ôi Triển Dương, đến là được rồi, còn mua quà làm gì! Thật là!”
Triển Dương cười cười, nói: “Nên mà, đến vội quá, không mang gì cả... bố ngồi...”
Thế là cả nhà năm người, sau ba tiếng đồng hồ, lại lần nữa hòa thuận vui vẻ, Lục Thiếu Dung ngồi trên ghế sofa ăn khoai tây chiên của em trai, Triển Dương và bố Lục ngồi ở bàn ăn trò chuyện.
Mẹ kế kéo đứa bé bảy tuổi kia nói: “Lại đây, gọi chị dâu.”
Đứa bé cười nịnh nói: “Chị dâu—”
Lục Thiếu Dung phun cả miếng khoai tây chiên ra, Triển Dương mặt lập tức tối sầm.
Triển Dương: “...”
Lục Thiếu Dung: “...”
Triển Dương sửa lại: “Là anh rể!”
Lục Thiếu Dung suýt nữa bị khoai tây chiên sặc chết, không rảnh phản bác hắn.
Mẹ kế vuốt mông ngựa (ý chỉ nịnh nọt) cứu vãn tình hình, ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, giống nhau mà, giống nhau mà.”
Triển Dương nói: “Không... không giống nhau.”
Bố Lục vội hòa giải, cười nói: “Ai ai cũng như nhau thôi, người trẻ tuổi bây giờ...”
Triển Dương muốn khóc mà không ra nước mắt.
Bố Lục khui chai rượu vang đỏ ngon nhất trong nhà, mẹ kế xuống lầu mua một bàn cua lớn ở quán ăn khuya, một con tôm hùm nướng, tự mình bưng lên. Triển Dương lâu rồi chưa ăn món ăn quê nhà, bụng cũng đang đói, liền xắn tay áo lên, rót rượu cho bố Lục, hai bố con vừa uống vừa trò chuyện.
“Triển Dương à—” Bố Lục không biết xấu hổ nói: “Thiếu Dung từ nhỏ ở nhà được nuông chiều, sau này con phải nhường nhịn nó nhiều hơn.”
Lục Thiếu Dung nhìn TV, không nói gì.
Triển Dương biết rõ Lục gia phức tạp, cũng không tiện vạch trần bố Lục, nhấp một ngụm rượu, nghiêm túc nói:“Bố, con sẽ đối xử tốt với em ấy, con thật lòng thích em ấy.”
Bố Lục lúc này mới hài lòng gật đầu, lại nói: “Lần trước con nói vụ đơn đặt hàng kia...”
Lục Thiếu Dung đột nhiên nói: “Thật lòng thích?”
Triển Dương nói:“Thật lòng, còn em?”
Lục Thiếu Dung nói:“Em đương nhiên cũng thật lòng thích anh.”
Về vấn đề tình cảm, cuối cùng cũng đạt được nhất trí, Triển Dương đầu óc đầy bong bóng màu hồng, lại rót rượu cho bố Lục, vui vẻ nói:“Con không muốn làm công chứng trước hôn nhân với Dung Dung, là Dung Dung kiên quyết làm, thật sự không còn cách nào...”
Lục Thiếu Dung nghĩ thầm xong rồi.
Quả nhiên bố Lục giận tím mặt nói:“Thằng nhóc đó đúng là được voi đòi tiên, Triển Dương! Con không thể chiều nó mãi...”
Nói xong xắn tay áo lên định dạy dỗ Lục Thiếu Dung.
Lục Thiếu Dung thờ ơ nói: “Con học theo bố, không phải sao?”
Bố Lục ngạc nhiên, khi còn nhỏ, bố Lục kết hôn với vợ sau, vì chuyện công chứng tài sản mà tranh cãi ầm ĩ, tiểu Lục Thiếu Dung nhìn thấy hết, lại nhớ rõ đến tận bây giờ.
Bố Lục nói:“Chuyện đó không giống nhau... Dung Dung.”
“...”
Logic của bố Lục cũng bị Lục Thiếu Dung làm cho rối loạn, mẹ kế và Triển Dương ở bên cạnh nghe, ông không dám bàn luận chuyện này nữa, đành nói sang chuyện khác:“Mẹ của Dung Dung sớm đã bỏ rơi bố con mình...”
Ai bỏ rơi ai? Lục Thiếu Dung trong lòng cười lạnh, lại nói:“Số điện thoại và địa chỉ của mẹ có thể cho con một bản không?”
Bố Lục lại ngẩn ra, đành nói thật:“Bố đổi điện thoại rồi, giờ không biết mẹ con ở đâu.”
Lục Thiếu Dung lại nói:“Cái hộp trên tủ quần áo phòng bố, có thể cho con không?”
Bố Lục cuối cùng cũng hiểu ra, Lục Thiếu Dung nhân lúc Triển Dương ở đây, đến đòi những thứ đáng lẽ thuộc về mình, bố Lục nói:“Đó đều là đồ chơi hồi nhỏ của con, con lớn rồi, lấy lại làm gì?”
Lục Thiếu Dung nhẹ nhàng nói:“Con vẫn rất muốn, đó là đồ mẹ để lại cho con.”
Triển Dương mắt đỏ hoe, không nói gì, bố Lục đành về phòng lấy cái hộp, Triển Dương nhận lấy, thở dài, nói:“Bố, con nhất định sẽ không để Thiếu Dung chịu khổ.”
Bố Lục nói:“Vậy là tốt rồi, vụ đơn đặt hàng kia...”
Lục Thiếu Dung nói:“Đi thôi.”
Triển Dương:“Ừ.”
Triển Dương cười nói:“Chuyện làm ăn, gọi điện nói sau.”
Bố Lục thấy không có gì thú vị, đành nói:“Hai con khi nào về Mỹ? Còn về nhà nữa không?”
Lục Thiếu Dung nói:“Tùy tình hình, lỡ bị bỏ rơi giữa đường thì... chắc vẫn phải về. Bye.” Nói xong đóng cửa.
Triển Dương dẫn Lục Thiếu Dung ra ngoài phố, nói:“Em không có chút cảm giác an toàn nào sao?”
Lục Thiếu Dung ôm eo Triển Dương, tựa đầu vào vai hắn, hai người đứng một lúc, Triển Dương đề nghị:“Anh viết giấy cam đoan cho em, sau này không bao giờ để em quay lại nữa.”
Lục Thiếu Dung bật cười, nói:“Không cần.”
Họ tùy tiện tìm một khách sạn thuê phòng, Triển Dương suốt 48 tiếng chưa chợp mắt, Lục Thiếu Dung thu dọn đồ đạc đi tắm, Triển Dương liền ngã xuống giường, ngủ say.
“Tiên sinh Triển.” Lục Thiếu Dung dịu dàng khiêu khích nói:“Anh không phải muốn cưỡi chết em sao?”
Triển Dương nằm sấp trên giường, khò khò ngủ chảy cả nước miếng, bất tỉnh nhân sự.
Lục Thiếu Dung thầm buồn cười, nghĩ thầm đúng là làm khó anh chàng này.
Triển Dương chạy một mạch đuổi theo mình đến Hồng Kông, mệt mỏi cùng cực.
Thiếu ngủ sẽ khiến tính tình cáu kỉnh, khó trách hắn một đường cẩn thận lấy lòng, không gây ra hành vi trả thù xã hội nào.
Lục Thiếu Dung cởi áo sơ mi cho Triển Dương, giúp hắn cởi giày da, cởi hết quần áo, kéo chăn đắp cho hắn.
Hắn ngồi xổm ở góc phòng, mở chiếc hộp mẹ để lại cho hắn, lấy con búp bê Mễ Kỳ ra nghịch, Triển Dương lau nước miếng, nói:“Vợ đâu rồi...”
Lục Thiếu Dung không biết nên khóc hay cười, đành đậy nắp hộp lại, lên giường ôm Triển Dương ngủ.
Hôm sau, Triển Dương tỉnh giấc.
Vợ đâu rồi! Triển Dương thần kinh hề hề đứng dậy, bên giường trống không, hắn vội vàng chộp lấy điện thoại bấm loạn xạ, mới nhớ ra Lục Thiếu Dung đã đổi số.
Vợ đâu rồi!!! Triển Dương như rơi xuống vực sâu, tóc tai bù xù, đứng dậy mở cửa, hét ra hành lang:“Nhân viên phục vụ đâu!”
Nữ nhân viên phục vụ đến, lập tức hét lên một tiếng, mặt đỏ bừng, Triển Dương lúc này mới nhận ra mình chỉ mặc một chiếc quần sịp tam giác màu đen mỏng manh, vội vàng về phòng mặc quần áo, dò hỏi:“Tiên sinh Lục đâu? Tối qua còn ngủ một người đàn ông trong phòng này, cô có thấy anh ấy ra ngoài không?”
Nữ nhân viên phục vụ hỏi lễ tân, rồi trả lời: “Chào ngài, tiên sinh Triển, tiên sinh Lục rời khỏi khách sạn lúc 7 giờ sáng.”
Triển Dương cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, vuốt tóc cho gọn gàng, ngẩn ngơ đứng trong phòng một lúc, phát hiện trên tủ đầu giường có tờ giấy: Em đi làm, tối đón em ăn cơm được không?
Hú hồn hú vía một hồi, Triển Dương thở phào nhẹ nhõm, mình sắp bị hành cho thần kinh phân liệt rồi, chết tiệt.
Từ ngày đó trở đi, Triển Dương ngày nào cũng đến bến tàu canh, lại bị Lục Thiếu Dung đuổi vào MacDonald ngồi, hắn nhìn Lục Thiếu Dung từ xa, mỗi lần hắn lên bờ nghỉ ngơi, uống nước như điên thì Triển Dương lại muốn lao tới ôm hắn.
Nhưng Lục Thiếu Dung nhiều lần ra lệnh và dặn dò không được lại gần, cũng không cho mua cơm trưa mang đến, để khỏi mất mặt.
Triển Dương đành từ bỏ, hắn chán nản uống cà phê ở MacDonald cả ngày, tối đến dẫn Thiếu Dung đi ăn ngon, tính tình cũng tốt hơn nhiều.
Cuối cùng cũng chịu đựng hết năm ngày dài đằng đẵng, Triển Dương mua xong vé máy bay, không mua được hạng nhất, hai người đành ngồi ở phòng chờ, chờ máy bay về New York.
Ngày cuối cùng Lục Thiếu Dung làm xong việc, nhận được số tiền lương ít ỏi, tối đó về bị Triển Dương lấy lý do chúc mừng, làm tình cả đêm. Hôm sau thực sự mệt đến không chịu nổi, ngã xuống hàng ghế dài, gối đầu lên chân Triển Dương ngủ say.
Hành vi của Triển Dương trên giường vừa dịu dàng vừa thô bạo, dịu dàng là ở chỗ hắn vĩnh viễn không làm đau người yêu, thô bạo là ở chỗ hắn hầu như không có lúc nào dừng lại, như hắn nói, là muốn thao chết Lục Thiếu Dung.
Nhưng Lục Thiếu Dung trên giường lại nhẫn nhục chịu đựng, không hề phản kháng, mỗi lần mệt đến kiệt sức, chỉ cần Triển Dương muốn, hắn cũng không ngăn cản hắn lại lần nữa tiến vào, dường như vô cùng mê luyến cảm giác này.
Triển Dương sờ đầu Lục Thiếu Dung, rất muốn biết vì sao hắn lại có kiểu chịu đựng gần như tự ngược đãi này, hắn nhiều lần cười nhạo hắn thiếu thốn, dùng lời lẽ hạ lưu vũ nhục hắn, Lục Thiếu Dung thì khiêu khích nói: “Lên đi—” thế là hắn lại lao lên, Lục Thiếu Dung không rên rỉ, cũng không có yêu cầu phản công, dường như ngoài đời và trên giường là hai người khác nhau.
Ban ngày giống như con chó săn ương bướng, buổi tối thì thành bé ngoan.
Lục Thiếu Dung tỉnh giấc.
“Uống gì không?” Triển Dương tùy ý giở một cuốn tạp chí.
Lục Thiếu Dung dụi dụi mắt, đứng dậy mệt mỏi nói:“Em đi mua ly cà phê uống.”
Triển Dương nói:“Bụng rỗng không nên uống cà phê, lên máy bay rồi uống.”
Lục Thiếu Dung nói:“Em tự đi mua.” Nói xong đứng dậy, bước đi có chút xiêu vẹo.
Lục Thiếu Dung đi qua sảnh chờ máy bay, đến máy bán hàng tự động đối diện, Triển Dương lớn tiếng châm chọc:“Vợ ơi, chân mềm rồi à, anh xin lỗi!”
Người xung quanh nhìn chằm chằm Lục Thiếu Dung.
Lục Thiếu Dung:“...”
Lục Thiếu Dung hét:“Không sao, em chỉ đau lưng thôi, cúc hoa nhỏ của anh quá sâu quá quyến rũ!”
Triển Dương: “...”
Lục Thiếu Dung nhét thẻ Bát Đạt Thông vào, ảo tưởng 30 vạn đô la Mỹ từ thẻ lệnh giống như vô số chai nước đổ ầm ầm như sóng biển trào ra, leng keng một tiếng cà phê rơi xuống, hắn lấy cốc cà phê nóng, vừa uống vừa nhìn tin tức trên TV đối diện.(~7.802.927.801 VNĐ)
9 giờ tối.
Tin tức trên TV: “Số liệu của Bộ Tài chính Mỹ cho thấy thâm hụt chính phủ quý trước đạt XX trăm triệu đô la, thị trường chứng khoán Mỹ sáng nay bắt đầu phiên giao dịch cổ phiếu giảm X%, chỉ số công nghiệp Dow Jones phá mốc một vạn điểm...”
Lục Thiếu Dung ngơ ngác quay đầu nói: “Triển Dương!”
Triển Dương ở phía xa nói: “Ấn nút dưới cùng kia...”
Lục Thiếu Dung nói: “Mau lại đây!”
Triển Dương lười biếng đứng dậy, sửa cổ áo, nói: “Sao vậy, mua đồ uống cũng...”
Lục Thiếu Dung ngẩng đầu nhìn màn hình TV, Triển Dương bỏ kính râm, nheo mắt lại.
Trên màn hình, cổ phiếu Mỹ một màu đỏ thẫm, màu đỏ như máu.
Triển Dương nói: “Hôm nay chỉ số Hang Seng đóng cửa bao nhiêu?”
Lục Thiếu Dung lắc đầu, trước màn hình TV đã tụ tập không ít người, Triển Dương dẫn Lục Thiếu Dung đến phòng chờ máy bay bên cạnh, bên trong không ít khách du lịch doanh nhân vây quanh TV, nhìn tin tức như lâm đại địch.
Thậm chí có người đứng dậy bỏ đi, không thèm lên máy bay.
“Có ảnh hưởng đến anh không?” Lục
Thiếu Dung lo lắng hỏi.
Triển Dương đáp:“Anh kinh doanh quần áo, là kinh tế thực (1)... ảnh hưởng chắc là... không lớn lắm.” Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu gọi điện thoại, lúc này ở Mỹ đang là buổi sáng.
Lục Thiếu Dung thấy sắc mặt Triển Dương ngưng trọng, lo lắng hỏi:“Có dẫn đến khủng hoảng tài chính không?”
Triển Dương cười cười, đáp:“Dù có khủng hoảng tài chính, anh cũng nuôi nổi em, sợ gì?”
Lục Thiếu Dung lúc này mới yên tâm.
Từ 9 giờ đến 10 giờ khoảng một tiếng đồng hồ, Triển Dương đều đang gọi điện thoại, Lục Thiếu Dung chỉ nghe hiểu được một phần.
Triển Dương cuối cùng cũng cúp máy, mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, nói:“Anh không có vấn đề gì lớn, đối tác của anh... có thể gặp chút rắc rối.”
Lục Thiếu Dung không biết nên an ủi hắn thế nào, đành nói:“Đừng quá căng thẳng, thường thì khi khủng hoảng tài chính, chính phủ sẽ hỗ trợ kinh tế thực.”
Triển Dương nói:“Đúng vậy, cảm ơn em.”
Hắn đứng dậy mua một cốc cà phê nóng, mở ra đưa cho Triển Dương, Triển Dương uống mấy ngụm, Lục Thiếu Dung cười nói: “Em không hiểu lắm, nhưng em sẽ ở bên cạnh anh.”
Triển Dương gật đầu, hắn ngồi, Lục Thiếu Dung đứng, Triển Dương ôm eo Lục Thiếu Dung, Lục Thiếu Dung ôm đầu Triển Dương, cả hai dựa vào nhau một lúc, tiếng loa phát thanh vang lên, lên máy bay.
Cùng ngày, họ về đến New York, Triển Dương không thèm gọi điện thoại cho bố mẹ, xuống máy bay liền phải về công ty, còn dặn dò Lục Thiếu Dung: “Dạo này anh sẽ rất rất bận, tối phải tăng ca liên tục...”
Lục Thiếu Dung nói: “Em hiểu mà, việc nhà anh đừng lo, em cũng không nói với bố mẹ, để họ khỏi lo lắng.”
Triển Dương thở phào nhẹ nhõm, lúc quay người nói một câu:“May mà vận khí tốt, kịp thời đón em về, nếu không cái tên chết tiệt này...”
Lục Thiếu Dung mũi chợt cay cay, lắc đầu, thẳng tiến đến ga tàu điện ngầm về nhà.
Triển Dương vừa đi không lâu, điện thoại vang lên.
Số lạ.
Lục Thiếu Dung nghe máy, là giọng một người đàn ông lạ, rất thân thiện, nhưng có vẻ nôn nóng.
“Ai vậy?”
“Phi Ngư hả?” Người đàn ông nói:“Tôi là Thanh Phong.”
Lục Thiếu Dung cười nói:“Lão đại sao biết số của em?”
Thanh Phong nói:“Mấy hôm trước em cãi nhau với bạn trai à? Acc Phi Ngư còn online được không?”
Lục Thiếu Dung vừa đi đến ga tàu điện ngầm, vừa đáp: “Ừm... tụi em lúc đầu cãi nhau, giờ làm lành rồi, online được, chờ em về nhà nghỉ ngơi một ngày rồi đến tìm mọi người. Nhưng dạo này chắc không có thời gian online...”
Thanh Phong ngắt lời: “Tốt quá rồi! Mau về nhà, online liền đi, tất cả nhờ vào em!”
Lục Thiếu Dung khóe miệng co giật nói: “Em còn ở sân bay...”
Thanh Phong nói: “Mau chóng mau chóng! Tà phái sắp xong đời rồi! Lão Nhị bị Lý Tiêu Dao giết không biết bao nhiêu lần, giờ rớt xuống cấp 60 mấy rồi—!”
Lục Thiếu Dung nói: “Không thể nào, nghiêm trọng vậy sao?!”
Thanh Phong nói:“Trừ tôi ra, hầu như ai cũng rớt cấp! Giờ pháo Vân Giới Tiên Quang, cơ quan ma, phi kiếm cấp mười đều không trang bị được! Chỉ thiếu quân lực thôi, acc em còn cấp 70 chứ?”
Lục Thiếu Dung nói: “Còn...”
Thanh Phong lớn tiếng nói: “Mau online đi! Mọi người cho em mặc hết siêu trang bị pháp bảo rồi! Sắp quyết chiến rồi! Chỉ thiếu một cao thủ cấp 70 thôi! Mấy NPC ẩn như Triệu Linh Nhi đều xuất hiện rồi!!”
Giọng Thanh Phong làm Lục Thiếu Dung đau cả tai, hắn đành cúp máy, chạy về phía ga tàu điện ngầm.
Tác giả có lời muốn nói: Triển Dương: (hít sâu một hơi)
Tác giả: (thành khẩn) vất vả anh rồi, Triển đại thúc.
Triển Dương: (gào thét) tôi vừa định chuyển hình tượng thành người chồng tốt, anh lại muốn tôi phá sản!!??!! Tôi lấy gì nuôi gia đình!
Tác giả: ... không có không có, chỉ là công ty anh tạm thời thu hẹp quy mô chút thôi mà, miệng quạ đen của vợ anh nói chuẩn lắm... khủng hoảng! Không phá sản đâu, chỉ là vốn lưu động hơi thiếu, chuỗi tài chính đứt gãy, khủng hoảng nhỏ bán nhà bán vợ thôi!
Triển Dương: ...
Triển Dương @_@: Bán vợ?
Tác giả: Thôi mà, anh... ừm, cái gì đó, vợ anh quen biết công tử tập đoàn tài chính Bắc Kinh hay tổng tài Canada gì đó mà, anh cứ thoải mái hợp tác với họ đi! Anh sẽ có tiền thôi!
Triển Dương: @_@???????? Anh đang nói gì vậy??
Tác giả: Không có gì không có gì, anh giai, mau, đi bàn chuyện làm ăn với mấy người đó đi, bái bai ~ giữ vợ cho kỹ nha ~
Hết chương này là đến nội dung game nè ~
(1) Nền kinh tế thực liên quan đến sản xuất, thu mua, luân chuyển hàng hóa và dịch vụ (như dầu, bánh mì và lao động) trong một nền kinh tế. Nó đối lập với nền kinh tế tài chính, cái mà đề cập đến những khía cạnh chủ yếu giao dịch tiền tệ và các tài sản tài chính khác, điều này thể hiện quyền sở hữu hoặc yêu cầu quyền sở hữu đối với hàng hóa và dịch vụ trong khu vực sản xuất.
Trong nền kinh tế thực, chi tiêu được xem là "thật" vì tiền được sử dụng để thực hiện các cuộc giao dịch hiện vật, ví dụ trả lương cho nhân viên nhằm thực hiện lao động, thanh toán hóa đơn cung cấp nhiên liệu hoặc mua thực phẩm để tiêu dùng. Giao dịch bao gồm việc chuyển giao một thứ gì đó ngoài tiền hoặc tài sản tài chính. Theo cách này, nền kinh tế thực tập trung vào các hoạt động cho phép con người trực tiếp thỏa mãn nhu cầu và mong muốn của họ, ngoại trừ mục đích đầu cơ. Các nhà kinh tế ngày càng quan đến đến nền kinh tế thực (và tác động của nó với nền kinh tế tài chính) vào cuối thế kỷ 20 do tài chính hóa toàn cầu ngày một tăng, được Krippner mô tả là "một mô hình tích lũy trong đó lợi nhuận tích lũy chủ yếu thông qua các kênh tài chính thay vì thương mại và sản xuất hàng hóa ”.
Khu vực sản xuất dễ dàng bị tác động bởi hiệu ứng thanh khoản đối với giá tài sản, ví dụ như nếu thị trường bị bão hòa thì giá tài sản sụt giảm. Trong khu vực sản xuất, điều bất ổn này cho thấy tổng cầu suy giảm (nhu cầu về tiền tăng trong lĩnh vực tiền tệ).-Theo Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/N%E1%BB%81n_kinh_t%E1%BA%BF_th%E1%BB%B1c
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro