Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Thần linh

Edit: Choze
Beta: Wine

Không ngờ lại có thể hiểu được ý nghĩa mà y muốn truyền tải từ phong cách kỳ quái này.

Thằng bé này quả thật không tầm thường.

Nó mím môi, dường như đang chờ đợi câu trả lời của y, gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Có vẻ nó thích dùng vẻ lạnh lùng để che giấu bản thân, nhưng những thoáng biểu cảm lại vô tình phơi bày tâm tư, như sự căng thẳng đang hiện rõ vào lúc này.

Căng thẳng đến nỗi hô hấp cũng bất ổn, dù cố kiềm chế nhưng vẫn không thể che giấu.

Lâm Kỳ nghĩ thằng bé cười lên chắc sẽ dễ thương hơn một chút.

Y dùng cành cây khẽ chọc vào mặt nó, tránh chỗ bị thương, chạm nhẹ hai cái, xem như đáp lại.

Thằng bé cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh che đi cơ thể đầy vết thương, nó ôm lấy cánh tay phải bị thương, đứng dậy, bước chân loạng choạng, người khẽ lắc lư. Lâm Kỳ lo đến thắt cả ruột, sợ nó ngã lăn ra, vội giơ cành cây ra gần tay nó, ra hiệu nắm lấy mà bước theo.

Thằng bé do dự đứng yên, Lâm Kỳ nhướng mày, không hiểu nó đang lưỡng lự điều gì.

"Ngài...muốn đưa ta đi sao?"

Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào đượm nét u ám, nhưng Lâm Kỳ lại cảm nhận được ánh nhìn kiên định và cố chấp tựa như một tia sáng yếu ớt trong vực sâu, ẩn chứa sự nặng nề khó nói, thứ nặng nề ấy quét qua tâm trí, khiến y không khỏi xót xa.

Tựa như sương sớm nhẹ rơi trên cánh hoa.

Thoáng qua, nhưng lại xoay vần không dứt.

Lâm Kỳ thở dài, dùng cành cây ấn nhẹ vào lòng bàn tay thằng bé, nó nhanh chóng hiểu ra, từ từ thả lỏng tay, lòng bàn tay nhỏ đầy vết máu chồng chất, vết cũ vết mới đan xen, sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương. Lâm Kỳ cảm thấy nghẹn ở cổ, vốn định vẽ gì đó trong lòng bàn tay nó để nó tin mình, nhưng giờ thì chẳng biết vẽ gì.

"...Oán hận gì mà lại nỡ nguyền rủa một đứa trẻ đến nỗi này."

Lâm Kỳ lẩm bẩm.

Y dùng cành cây cọ nhẹ lên mu bàn tay thằng bé, ra hiệu để nó nắm lấy. Đứa trẻ này quả là hiểu ý y, ngón tay nó nắm chặt lấy cành gỗ, thật chặt, chặt đến mức vỏ cây xù xì cọ vào vết thương còn mới, dù đau nhói cũng không buông.

Nhìn lực nắm của nó, Lâm Kỳ có chút khó chịu.

Thằng bé cắn môi nhưng không hề có ý buông lỏng, nó hít một hơi thật sâu, giọng run run: "Chúng ta, đi thôi."

...Vậy thì đi thôi.

Lâm Kỳ bước chậm rãi dẫn đường phía trước, phía sau kéo cành cây nối với tay thằng bé. Y cố ý kiểm soát tốc độ của mình, mong giảm bớt đau đớn cho nó.

Thằng bé không nói gì, im lặng đi sau lưng y, những năm tháng bị hành hạ, bị xua đuổi, bị bỏ rơi khiến nó bọc tất cả sự mềm yếu trong lớp vỏ lạnh lùng, cô độc. Đời nó như bước đi giữa băng tuyết, mỗi bước đều gian nan, nó biết bản thân mang điềm xấu, chỉ đem lại bất hạnh cho người khác, nên cũng chẳng dám mong ấm áp từ ai.

Ngay cả khi bị bạo hành, nó cũng chịu đựng, tự dằn vặt rằng những thứ đó là cái giá phải trả, là thứ nó đáng phải chịu, sinh ra đã là điềm xấu, hại bao nhiêu người, chết cũng chẳng oan.

Vậy tại sao, nó vẫn chưa chết?

Thế giới này thật sự có thần linh ư?

Người như nó, thật sự còn có thể được thần ưu ái sao?

Nếu không, vậy thì người đang nắm tay nó bước đi lúc này là ai...

Trong lòng Lâm Kỳ không ngừng cố gắng nhớ lại hình dáng của cỏ Sương Minh. Ở đại lục Thương Trạch, loài cỏ này đầy rẫy khắp nơi, nhưng ai biết một triệu năm trước liệu nó đã xuất hiện chưa. Tất nhiên, nếu không có, vẫn có thể dùng loại thảo dược có tác dụng tương tự thay thế, vì còn một loài hoa nữa cũng khá phổ biến, là họ hàng gần của nó – hoa Bà Sa.

Loài hoa này cũng thật là một lời khó nói hết.

Thực ra, hoa Bà Sa dù xét về hình dáng hay ý nghĩa đều khá tương đồng với hoa Bỉ Ngạn thời hiện đại, đó là một loại hoa mang theo sự tang thương và u ám đến mức tột cùng, đến mức cho dù là ở thế giới này, nó vẫn luôn gắn liền với nỗi buồn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng nó chính là loài hoa biểu tượng của Ma Vực.

Điều khiến nó trở thành loài hoa biểu tượng hẳn là vì Bà Sa hoa cốc, hoặc có thể vì vị tôn giả một triệu năm trước đó.

Lâm Kỳ đưa thằng bé ra bờ sông để rửa sạch vết thương.

Y dẫn nó nhúng tay vào nước sông, lúc này nước chưa quá lạnh, thằng bé ngoan ngoãn ngồi xuống, Lâm Kỳ phát hiện tóc nó thật sự rất dài. Khi nó ngồi xuống, mái tóc đen mượt mà phủ kín toàn thân, nhìn rất giống một cô bé xinh xắn đáng yêu.

Làn nước đỏ nhạt trôi nổi trên mặt sông. Thằng bé chậm rãi ngồi xuống, cởi lớp áo rách trên cánh tay, để lộ làn da trắng mịn cùng vết thương gớm ghiếc, cẩn thận làm sạch từng chút một.

Lâm Kỳ đứng bên, không nhìn những vết thương kinh hoàng đó mà quan sát xung quanh, tìm vài thứ để có thể dựng lên một căn nhà nhỏ che gió chắn mưa.

Thấy thằng bé đang tập trung, y không quấy rầy nữa mà xoay người đi vào rừng.

Y vừa đi được vài bước thì động tác thằng bé cũng ngừng lại, tay vẫn ngâm trong nước, cơ thể nó cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch, thấp giọng hỏi khẽ: "Người, người vẫn còn ở đây chứ?"

Một lúc lâu vẫn không có tiếng đáp, chỉ có làn nước lạnh chảy qua đầu ngón tay, từng cơn gió lạnh lẽo của rừng núi thổi tới.

Thằng bé cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.

Nó nín thở, rút tay ra khỏi nước, lau qua loa vào cổ tay áo rồi đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh. Vô số sự hoang mang, trống trải từ sâu trong tim tràn ra, lan tỏa khắp huyết quản, máu trong người như đông cứng lại. Vì sợ hãi, vì lo lắng, hay có lẽ vì uất ức.

Nó bước lên một bước, lại bị ngọn cỏ vướng chân, ngã nhào xuống đất.

Cỏ ven bờ sắc nhọn, cắt vào cổ tay, vết thương chằng chịt trên tay lập tức bật máu. Nó cảm thấy vết thương nóng rát đau đớn nhưng vẫn bỏ qua, chỉ một lòng muốn đi tìm y.

Chật vật đứng dậy.

Bước từng bước.

Lâm Kỳ bước vào rừng, vốn định tìm một ít củi khô để tối nay đốt cho ấm.

Y leo qua một ngọn đồi, vén mấy cành lá cản tầm nhìn, thấy bên dưới có một vũng nước nhỏ, xung quanh là lùm bụi rậm rạp, mặt đất lẫn vài cành cây khô.

"Ồ, chỗ này được đấy."

Lâm Kỳ nhảy từ đồi xuống, nhưng vừa chạm đất lại nghe thấy tiếng rên rỉ khoái lạc của một cô gái.

Lâm Kỳ: ???

Đm!

Số mình hên ghê!

Không bao lâu sau, y lại nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông, xen lẫn là âm thanh kiều mị và lời nói khiêu khích của cô gái.

Lâm Kỳ:...Chó má má má má.

Thực ra nơi này đúng là rất kín đáo, bình thường chắc chẳng ai đến nên họ mới dám tự nhiên như vậy.

Lâm Kỳ âm thầm tránh xa đôi uyên ương hoang dại kia.

Cuối cùng, từ những âm thanh rời rạc vọng lại, y bất ngờ nhận ra hai giọng nói, đó là giọng của hai người chẳng hề xa lạ.

"Không phải huynh không cương nổi với phụ nữ sao?"

Cô gái cười quyến rũ, tay vòng lên cổ người đàn ông.

Người nam cười khẩy một tiếng: "Ai bảo cô là ta không cương được với phụ nữ."

Cô gái đắc ý nói: "Cần chi phải ai nói, chuyện này trong thôn đã truyền ra khắp nơi rồi. Ngươi nghĩ chuyện ngươi cưỡng ép Lục Thành Sinh bên bờ sông hôm ấy không ai nhìn thấy sao? Ha, lúc đó ta và con ta cũng ở bờ sông, nhìn thấy rõ ràng từng chút một, thật ghê tởm."

Lâm Kỳ dừng bước, thoáng chút nghi hoặc, xoay người phi thân lên đứng trên một cành cây bên cạnh, tà áo theo gió khẽ tung bay.

Từ trên cây, y có thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người kia.

Một người là thanh niên y gặp ở cổng làng lúc đầu, người còn lại là cô gái mà y mới gặp cách đây không lâu.

Lâm Kỳ nghe đoạn đối thoại, ngón tay bóc một mảnh vỏ cây, trong lòng nổi lên sát ý.

Vừa rồi đúng là y đã quá nương tay.

Dù không thể dùng linh lực với người trong làng, nhưng y có thể dùng các công cụ khác. Dao, kiếm, hoặc ngay cả cuốc cũng đủ để lấy mạng tên biến thái này.

Loại cặn bã như vậy mà còn sống thì chỉ tổ lãng phí tài nguyên của thế giới.

Người đàn ông có vẻ giận dữ, giữ chặt eo cô gái, lại động thân một lần nữa: "Tiện nhân! Im miệng!"

Cô gái hét lên một tiếng rồi dần chìm vào dòng xoáy dục vọng.

Lâm Kỳ bẻ một nhánh cây, vót nhọn đầu, nhắm ngay vào thanh niên kia.

Chuẩn bị phóng ra.

Một đòn lấy mạng là tốt nhất.

Nhưng y còn chưa kịp hành động thì phía sau bỗng vọng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tiếng lá khô bị giẫm nát vang lên sắc nét trong khu rừng tĩnh mịch, như làm bật lên sự tĩnh lặng của không gian. Hai kẻ kia đắm chìm trong khoái lạc nên không để tâm, nhưng Lâm Kỳ thì nghe rõ mồn một.

Y dừng tay, quay đầu lại, thấy một bóng hình nhỏ bé tội nghiệp đáng ra đang phải ở bên bờ sông.

Thiếu niên nhỏ dùng đôi tay đầy vết thương gạt bụi cây, từng bước chậm chạp đi xuống từ sườn dốc. Y phục rách nát, làn da trắng muốt phủ đầy những vết bầm tím, cả đoạn đường đi tới hẳn là chịu không ít đau đớn, máu còn nhuộm đỏ cả áo.

Mái tóc dài đen tuyền chưa từng được cắt tỉa buông xuống đến tận mắt cá chân, thoạt nhìn như một quỷ hồn bước ra từ địa ngục.

Cậu thiếu niên mím môi, đứng cách đó một khoảng xa nên không nghe được âm thanh mờ ám kia, chỉ dùng tay nắm chặt một sợi dây leo, giữ vững thân mình, nhẹ giọng gọi: "Người có ở đây không?"

Trong giọng nói thoáng chút sợ hãi, nhưng lại là sự kính trọng từ tận đáy lòng.

Lâm Kỳ hận không thể lập tức bay xuống che miệng nó, nhóc con, ở đây còn có hai kẻ, cả hai đều chẳng phải người tốt gì! Y nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện hai kẻ kia vẫn chưa phát giác, lập tức phi ngay xuống đất, định đưa nó rời khỏi nơi này.

Thiếu niên đợi một lúc lâu nhưng vẫn chỉ nhận lại sự trống rỗng không tiếng hồi đáp, nó nắm chặt sợi dây leo trong tay, tự nhủ với bản thân rằng người ấy sẽ không bỏ đi đâu. Lý do, nó không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Bởi vì ngoài việc tự nhủ như thế hết lần này đến lần khác, nó không thể tìm được động lực để tiếp tục tìm kiếm nữa.

Chỉ là, nếu không đi tìm thì chút hy vọng cuối cùng cũng không còn, sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa đâu.

...Có lẽ, sống vốn dĩ đã chẳng có ý nghĩa gì rồi.

Nó cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng thoáng nét chán chường, mái tóc đen trước trán che khuất đi thần sắc.

Ánh nắng cũng nhuốm vẻ âm u, nó nắm lấy sợi dây leo, dò dẫm bước thử xuống trước, xác định là mặt đất bằng phẳng mới cẩn thận bước một bước. Nhưng y phục của nó lại bị cành cây vướng vào, nó không để ý, chỉ trong chớp mắt, cả người ngã nhào về phía trước.

"Chết tiệt! Đừng!"

Đừng bước về phía trước!! Phía trước là dốc!

Lâm Kỳ ở đằng xa tim thắt lại!

Y lập tức dịch chuyển qua!

Thiếu niên bám chặt vào sợi dây leo, cố gắng giữ thật vững, treo cả người lên đó. Nhưng sợi dây chỉ vắt ngang một cành cây, không đủ chắc chắn. Khi nó vừa kéo mạnh, sợi dây liền tuột khỏi cành, rơi xuống!

Cùng lúc ấy, thân thể thiếu niên lăn xuống sườn dốc!

Lâm Kỳ tức khắc dịch chuyển đến chỗ cậu bé nhưng lại chậm mất một giây! Y cắn răng, vội nhảy xuống theo, quyết định giữ chắc cậu bé.

Khoảnh khắc đầu tiên nó lăn xuống toàn thân đã toát mồ hôi lạnh, đá vụn và gai nhỏ cứa khắp người, đau đớn vô cùng, nhưng nhiều năm bị giày vò giúp nó quen với việc không phát ra tiếng, chỉ cắn môi chịu đựng.

Bịch!

Trời đất quay cuồng qua đi, nó rớt vào trong nước!

Tay chân bỗng nhiên co rút, nước tràn vào mũi khiến nó khó thở, chỉ thấy một cơn đau ê ẩm lan khắp toàn thân.

Trong làn nước, ý thức của nó dần trở nên mơ hồ.

... Cuối cùng, cũng sắp chết rồi sao?

Tim của Lâm Kỳ suýt ngừng đập!

Y không chút do dự lao vào nước, đập vào mắt là những mảng rong rêu lay động không ngừng.

Dưới làn nước mờ mịt ánh sáng.

Y có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể của cậu nhóc.

Nó cuộn người lại như tư thế của một đứa trẻ nằm trong tử cung, mái tóc dài đen nhánh trôi lơ lửng trong nước, cả người không hề giãy giụa, hoàn toàn bất động.

Lâm Kỳ đưa tay lần mò, luồn qua lớp cỏ dại dưới nước, tìm được một vật tròn dài, ngón tay khẽ bấm, linh lực lập tức rút hết lõi bên trong, biến vật đó thành một ống nhỏ xíu.

Y bơi tới bên nó, định vén mái tóc nhưng lại không thể chạm tới. Nước hồ không sâu nhưng rong rêu rất dài, y phải liên tục gạt sang hai bên mới tiến được tới.

Cứu người gấp gáp, Lâm Kỳ bối rối không yên, bàn tay lúng túng làm rơi ống ra ngoài. Ống đã được rút sạch, chỉ còn lại một lớp vỏ mỏng manh trôi nổi trên mặt nước.

...Tổ sư.

Lâm Kỳ cắn chặt răng nghiêng người về phía trước, cố gắng vươn tay ra để nắm lấy. Thế nhưng, cơ thể y liên tục bị rong rêu dưới nước quấn chặt. Y thật sự muốn dùng linh lực thiêu rụi đám rong rêu này cho xong, nhưng lúc này, y hoàn toàn bất lực, bị trói chặt đến mức không có cơ hội thi triển thuật pháp.

Nhìn sắc mặt của cậu bé ngày càng tái nhợt, Lâm Kỳ quyết định ngửa đầu cắn lấy ống nhỏ, bơi tới phía trước, cuối cùng cũng đến trước mặt, y đưa ống đến bên miệng nó.

Thiếu niên nhắm mắt, hàng mi khẽ run.

Lúc này ý thức đã hoàn toàn mờ mịt, nó nghĩ, có lẽ mình sắp chết rồi. Chết rồi, như vậy nghĩa là mọi lỗi lầm của nó cuối cùng cũng được tha thứ sao?

Có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào môi.

Người ta nói, trước khi chết thường có thể thấy những điều mắt thường không thể thấy.

Mù lâu như vậy, cuối cùng đến trước khi chết dường như nó được ban một đôi mắt.

Trong ánh sáng yếu ớt ở đáy sông, nó mơ hồ thấy một thanh niên đang bơi tới.

Một đôi mày kiếm, mắt đen sáng ngời, tóc dài buông lơi, bạch y ngọc quan, đẹp đẽ như một vị tiên trên trời. À không, y vốn đã là tiên nhân rồi.

Ý niệm cầu chết bỗng tan biến, nó mở miệng, chiếc ống trôi vào, nước mắt vô thức chảy xuống.

Những giọt lệ đỏ lặng lẽ hòa vào dòng nước.

Ánh sáng xung quanh mờ mịt u ám, nhưng ở nơi này, nó đã nhận được cứu rỗi, chạm đến thần linh.

—-------------

Choze: Mọi người ơi tụi mình mới có nhà mới trên wordpress nên mọi người có thể ghé qua để xem, lên pết fb để cập nhật thông tin luôn nha ^^ Mình sẽ để link ở đây và dưới cmt luôn ạ. Kamsamita (≧ ◡ ≦)

Link:
https://nhatmohuongquan.wordpress.com/

https://www.facebook.com/profile.php?id=61561422317936

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro