Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Bạch Nặc Tư muốn ngủ cùng hai đứa nhỏ, thực ra, trong lòng cả hai đứa đều có chút ngại ngùng.

Hàn Bạch Dật lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên anh được ngủ chung với một chàng trai xinh đẹp như thế. Mặc dù người nằm ở đây chỉ là tinh thần thể của anh, nhưng điều đó cũng khiến anh cảm thấy xấu hổ.

Hiện tại, chủ thể là Hàn Bạch Dật vẫn còn ở biệt thự của nhà họ Hàn. Khi mới trở về, anh bị đại thiếu gia của nhà họ Hàn kéo đi huấn luyện, đến mức các vết thương trên người còn chưa kịp xử lý. Sáng mai, trước khi rời khỏi nhà họ Hàn, anh có lẽ vẫn phải đi gặp gia chủ của nhà họ Hàn một lần.

Nghĩ đến yêu cầu của gia chủ đối với mình, Hàn Bạch Dật không khỏi thở dài trong lòng. Dù thầy Bạch nhỏ rất dịu dàng và tốt với anh, nhưng anh vẫn buộc phải rời đi.

Bạch Nặc Tư lo lắng hai đứa nhỏ sẽ lại đánh nhau nửa đêm, nên cậu ôm một đứa bên tay trái, một đứa bên tay phải, giữ cả hai trong vòng tay, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạch Nặc Tư thật sự quá mệt mỏi.

Sau khi cậu ngủ, hai đứa nhóc giả vờ ngủ không dám có động tác lớn, chỉ khẽ nâng đầu, trao đổi ánh mắt với nhau.

Hàn Bạch Dật nhìn chằm chằm vào rắn đen nhỏ: Ngươi vẫn chưa đi à?

Rắn con cúi đầu, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Bạch Nặc Tư, rồi liếc xéo Hàn Bạch Dật một cái: Hiện tại tôi là bé yêu của thầy Bạch nhỏ! Tại sao tôi phải đi?!

Nhìn biểu cảm đầy tự tin của rắn đen nhỏ, Hàn Bạch Dật chỉ biết cạn lời.

Trước khi rời đi, trong lòng anh còn thắc mắc: Tinh thần thể của Hoắc Nhiên Xuyên tại sao lại biến thành hình dạng con non và ở bên thầy Bạch nhỏ?

Hơn nữa, thầy Bạch nhỏ còn nói sau này hai người sẽ cùng sống chung, ăn uống cùng nhau. Chẳng lẽ Đằng Xà đã giả dạng thành bé con và được thầy Bạch nhỏ nhận nuôi rồi sao?

Anh từng nghe nói rắn đen nhỏ thường thay Hoắc Nhiên Xuyên tuần tra khắp vườn ươm hoa hồng. Chẳng lẽ bên phía thầy Bạch nhỏ có tình huống đặc biệt cần được chăm sóc?

Nửa đêm, Hàn Bạch Dịch rời đi. Hai tinh thần thể đều ngủ rất say, còn Bạch Nặc Tư cũng được nghỉ ngơi đầy đủ vào nửa đêm.

Tuy nhiên, với tư cách là tinh thể cấp S, tình trạng của báo đen cần được Mông Tư liên tục theo dõi. Đến nửa đêm, Mông Tư cuối cùng cũng rảnh rỗi, nghĩ đến việc báo đen con không thân thiện với người lạ, anh băn khoăn không biết liệu Bạch Nặc Tư có thể chăm sóc ổn thỏa hay không.

Vì vậy, Mông Tư bật camera giám sát trong phòng trẻ con. Khi nhìn vào, anh ngạc nhiên: Hả? Sao thầy Bạch lại ngủ chung với tinh  thể vậy?

Ngay lúc Mon Si định tắt camera thì bất chợt thấy Tằng Xà vốn đang ngủ rất say lại đột ngột mở mắt. Rõ ràng là Bạch Nặc Tư đã ngủ, còn Đằng Xà thì giả vờ ngủ trước đó.

Rắn đen nhỏ len lén bò vào lòng Bạch Nặc Tư, rồi dùng đuôi nhẹ nhàng đẩy báo đen đang cuộn tròn trong lòng Bạch Nặc Tư ra ngoài.

Báo con ngủ rất say, cơ thể tròn vo của nó bị rắn đen nhỏ từ từ lăn ra đến mép giường. Là con non nên nó ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết rằng mình vừa bị cướp mất thầy Tiểu Bạch rồi.

Sau khi làm xong mọi thứ, nhóc rắn trông có vẻ vô cùng hài lòng. Nó chiếm lấy vòng tay của Bạch Nặc Tư một cách đầy tự tin và thỏa mãn, rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Cái kiểu chiếm hữu kỳ lạ này là sao chứ.

Mông Tư: "......"

Mông Tư lặng lẽ tắt màn hình giám sát, quyết định giả mù!

Nhưng trong lòng anh vẫn thầm nghĩ, tinh thần thể hành động đều dựa theo tiềm thức của chủ thể. Đằng Xà lại có kiểu độc chiếm thầy Bạch nhỏ như vậy...

Xì, thật sự có gì đó kì kì.

Ở một góc khác, báo con bị Đằng Xà đẩy xuống mép giường, lờ mờ mở mắt, phát hiện mình đang bị đẩy đi!?

Nó hơi ngoảnh đầu lại nhìn và liền thấy đuôi của kẻ thủ ác – Đằng Xà – đang đẩy nó!

Báo con trừng mắt, định bật dậy ngay lập tức, nhưng cơ thể lại mất thăng bằng, "bịch" một tiếng, nó ngã thẳng xuống sàn.

Báo con: "......"

Đằng Xà thì đắc ý lắc lư cái đuôi, tiếp tục chiếm lấy vòng tay của Bạch Nặc Tư. Đợi đến khi báo con loay hoay dùng mấy cái chân ngắn cũn trèo lên giường, vòng tay của Bạch Nặc Tư đã chẳng còn chỗ cho nó nữa rồi.

Báo con: "......"

Nó tức đến phồng má, vừa giận vừa không dám làm loạn, sợ làm ồn khiến thầy Bạch nhỏ thức giấc. Cuối cùng, nó chỉ có thể giận dỗi nằm rạp xuống bên cạnh Bạch Nặc Tư, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải trả thù Đằng Xà!

Sáng hôm sau, đúng bảy giờ, đồng hồ sinh học khiến Bạch Nặc Tư tỉnh dậy đúng giờ.

Rắn đen nhỏ đã dậy từ lâu, nó lười biếng nằm trong vòng tay của cậu, cắn lấy chú thỏ bông để chơi.

Báo con cũng dậy rồi, nhưng lại buồn bã nằm dài trên bệ cửa sổ phơi nắng. Bạch Nặc Tư vừa nhìn đã nhận ra tâm trạng nhóc con không tốt.

Tại sao lại buồn bã thế này? Có phải vì rắn đen nhỏ không nhỉ?

Bạch Nặc Tư ngáp một cái, tóc tai bù xù, cậu đưa tay xoa đầu Tiểu Hắc Xà, còn hôn nhẹ lên trán nó một cái, mỉm cười dịu dàng:

"Chào buổi sáng, cục cưng nhỏ. Sớm vậy đã dậy mà không khóc không quấy, con thật giỏi quá!"

Đằng Xà: "......"

Ở văn phòng, Hoắc Nhiên Xuyên, người cả đêm không ngủ: "......"

Ngay lúc Bạch Nặc Tư hôn Đằng Xà, Hoắc Nhiên Xuyên đang ngả đầu ra sau trên ghế làm việc, chân gác lên bàn. Nghe thấy cảm giác từ tinh thể truyền tới, anh giật mình, "bịch" một tiếng, ngã lăn xuống ghế.

"Chết tiệt!"

Hoắc Nhiên Xuyên ngơ ngác, tai đỏ bừng.

Thầy Bạch này làm sao thế? Sao tự nhiên lại đi hôn người ta chứ?!

Tinh thần thể và chủ thể càng hòa hợp lâu thì mức độ cảm nhận của họ càng cao. Với Hoắc Nhiên Xuyên, người có tinh thần lực cấp S và đã hòa hợp với tinh thần thể của mình hơn 10 năm, dù không ở trạng thái cộng cảm, anh vẫn cảm nhận rõ ràng mọi thứ tinh thần thể đang trải qua.

Bạch Nặc Tư hôn một cái lên trán Đằng Xà, Hoắc Nhiên Xuyên cũng cảm nhận được!

Một người gần 30 tuổi như anh, lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này không khỏi cảm thấy bối rối.

Anh đứng dậy khỏi sàn nhà, gương mặt đỏ lựng, giận dỗi đưa tay lau mạnh trán, thầm rủa: Đằng Xà rốt cuộc đang làm trò gì thế này?!

Trong khi đó, Đằng Xà lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Tinh thể cảm nhận được cảm xúc của chủ thể, cái đuôi của Đằng Xà vui sướng vung vẩy, còn chủ động cọ cọ mặt Bạch Nặc Tư, thậm chí quấn lấy eo cậu không chịu buông.

Bạch Nặc Tư cưng chiều ôm rắn đen nhỏ xuống giường, mỉm cười đi tới bên cửa sổ, bế lấy báo con. Nhìn gương mặt tròn trịa ngốc nghếch của bé con, cậu không nhịn được mà hôn mấy cái lên hai má bé:

"Chào buổi sáng, bé cưng. Mới sáng sớm đã biết phơi nắng bổ sung canxi, giỏi quá, ngoan quá!"

Đằng Xà: "......"

Hôn nó chỉ trên trán, lại chỉ có một cái, nhưng hôn báo con thì hôn hai má, tận bốn cái!!

Thầy Bạch nhỏ này, đừng có thiên vị quá như vậy chứ.

Báo con được Bạch Nặc Tư ôm thì rất vui, nó hưng phấn dụi dụi vào lòng cậu. Nhưng vừa dụi được một chút, nó đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Đằng Xà.

Báo con: "......"

Tinh thần thể thì tương đối đơn thuần, hành động đều dựa trên nội tâm của chủ thể, mà tinh thần thể con lại càng đơn thuần hơn.

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh và chiếc răng nanh của Đằng Xà, báo đen con lập tức sững người, thậm chí vì sợ mà hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt tròn xoe, miệng hé mở, vẻ mặt đầy kinh ngạc như đang nói: Cái quần què dì zị jpg!

Đằng Xà: "......"

Bạch Nặc Tư bật cười trước biểu cảm ngốc nghếch của nhóc báo.

Cậu đặt Đằng Xà xuống một bên bệ cửa sổ, rồi quay sang nhìn hai đứa nhỏ, nói:

"Nào nào, giới thiệu bạn mới nhé. Đây là 'Bé con', còn đây là 'Bé cưng'."

( ở đây là 'bảo bảo' và 'bảo bối')

Lúc mới nhận chăm sóc hai đứa, cậu vẫn chưa biết tên chúng, cũng không dám tự tiện đặt tên, nên tạm gọi chúng như vậy.

Bạch Nặc Tư nắm lấy chân nhỏ của báo con, tay kia nắm lấy đuôi của Đằng Xà:

"Gặp bạn mới, bắt tay một cái là trở thành bạn tốt rồi nhé."

Đằng Xà không tình nguyện lắm nhưng cũng ngoan ngoãn dùng đuôi chạm vào chân báo đen.

Cả hai tinh thần thể vì chuyện tối qua mà còn đang bài xích nhau, nhưng dưới ánh mắt khích lệ của thầy Bạch nhỏ, chúng miễn cưỡng giữ vẻ hòa thuận bên ngoài.

Sau khi rửa mặt xong, Bạch Nặc Tư cầm bàn chải và kem đánh răng chuyên dụng, cẩn thận chải răng cho hai đứa nhỏ.

Lo lắng chúng còn nhỏ, không biết cách súc miệng, cậu vừa chải răng vừa dùng khăn mềm lau bọt kem đi.

Mặc dù kem đánh răng này có thể ăn được, nhưng cậu nghĩ chắc hẳn mùi vị sẽ không ngon lắm.

Bất kể là hai tinh thần thể hay hai chủ thể của chúng, không ai từng nghĩ đến chuyện sẽ có người chăm sóc tỉ mỉ như vậy, giúp chúng chải răng từng chút một.

Vì thế, cả 2 đứa nhỏ đều lặng thinh.

Ban đầu, Bạch Nặc Tư cứ nghĩ rằng việc giúp hai bé cưng đánh răng và rửa mặt sẽ rất khó khăn. Cậu đã chuẩn bị cả video giáo dục cho trẻ nhỏ về cách đánh răng để chiếu cho chúng xem. Nhưng không ngờ, hai nhóc lại ngoan ngoãn và hợp tác đến mức kinh ngạc.

Bạch Nặc Tư vui mừng vô cùng, giơ ngón tay cái lên khen ngợi cả hai bé từ tận đáy lòng:

"Bé con và bé cưng của thầy thật sự quá ngoan, quá giỏi! Hôm nay, từ lúc thức dậy đến giờ, các con không chỉ im lặng và đáng yêu mà còn rất hợp tác khi đánh răng, rửa mặt. Thầy thật không ngờ lại có những bé con xuất sắc đến như vậy trên đời này. Đây là lần đầu tiên thầy gặp đấy, thật sự không dám tin luôn!"

Bé báo đen con cúi đầu ngại ngùng, gãi nhẹ móng vuốt. Còn rắn đen nhỏ thì quấn quýt vẫy đuôi, háo hức muốn cuộn lấy Bạch Nặc Tư.

Bạch Nặc Tư thật sự rất vui, vừa cười vừa mở tủ trong bếp. Bên trong là một loạt sữa bột dinh dưỡng dành cho trẻ nhỏ, tất cả đều do vườn ươm Hoa Hồng phát cho những bảo mẫu chính thức sau khi vượt qua kỳ sát hạch.

Đây là sữa dành riêng cho các bé nhỏ uống. Uống hết thì có thể đến lấy thêm.

Bạch Nặc Tư pha hai gói, cho vào bình sữa, rồi đưa đến trước mặt hai nhóc tinh thần thể:

"Vì các con hôm nay ngoan quá đi, nên thầy Bạch quyết định thưởng cho mỗi bé một phần sữa siêu ngon nhé."

"Nào nào, mỗi bé một bình, ngồi ngay ngắn uống sữa nào~~"

Bé báo đen vừa phân hóa xong, nhìn bình sữa có vẻ rất tò mò. Khi ngửi thấy mùi thơm ngọt, mắt nó liền sáng lên. Bé ngồi ngay ngắn trên bệ cửa sổ, dùng hai chân trước ôm chặt bình và bắt đầu "tu tu tu" không ngừng.

Còn rắn đen nhỏ thì lại khác. Nó im lặng nhìn bình sữa trước mặt với ánh mắt nghiêm nghị, trong lòng thì cuộn lên đầy do dự.

Nó thật sự muốn uống. Từ nhỏ đến giờ, nó chưa từng được uống loại "sữa sữa" này!

Giờ đây, đây còn là phần thưởng mà thầy Bạch đã đích thân dành tặng nó. Tại sao nó lại không được uống chứ!

Trong ý thức, rắn đen nhỏ bắt đầu làm nũng, lăn lộn với Hoắc Nhiên Xuyên: "Người ta muốn uống! Người ta muốn uống! Người ta muốn uống màaaa!"

Hoắc Nhiên Xuyên ôm trán, đau đầu vô cùng.

"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể mất mặt, nhưng ta thì không."

Hoắc Nhiên Xuyên hạ giọng đe dọa: "Dù ngươi có chết ở ngoài đường, ngươi cũng không được uống sữa bằng bình trước mặt người khác...!"

Câu đe dọa còn chưa dứt lời, thì rắn đen nhỏ đang ngẩn ngơ nhìn bình sữa thì đã bị Bạch Nặc Tư nhẹ nhàng nâng cằm lên. Và rồi, "chụt", Bạch Nặc Tư nhét núm vú giả của bình sữa vào miệng rắn đen nhỏ.

Hoắc Nhiên Xuyên: "..."

Rắn đen nhỏ: "..."

Bạch Nặc Tư tay cầm bình sữa, tay kia nhẹ nhàng đỡ lấy cằm rắn nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

"Ôi, tội nghiệp con quá, cục cưng nhỏ bé! Nhìn dáng con chắc cũng chỉ mới vài tháng tuổi thôi, vậy mà còn chưa biết uống sữa sao? Đừng sợ, đừng sợ, đây là thứ siêu ngon đó! Uống vào sẽ giúp con mập mạp hơn, cao lớn hơn, sau này sẽ trở thành một chàng trai mạnh mẽ đấy!"

Hoắc Nhiên Xuyên: "......"

Rắn đen nhỏ: "Tu tu tu tu... chuyện này không phải lỗi của ta... tu tu tu... Đây là thầy Bạch ép ta uống mà... tu tu tu tu..."

Hoắc Nhiên Xuyên: "......"

Thôi bỏ đi, con tinh thần thể này sống để làm gì, chi bằng chôn luôn tại chỗ cho xong.

Mặt Hoắc Nhiên Xuyên đỏ bừng vì xấu hổ, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu có một ngày Bạch Nặc Tư biết được rằng rắn nhỏ chính là tinh thần thể của anh...

Hoắc Nhiên Xuyên siết chặt nắm đấm, tuyệt đối không thể để Bạch Nặc Tư biết được chuyện một người đàn ông gần ba mươi tuổi như anh, tinh thần thể của mình thế mà lại dùng bình sữa trong viện bảo mẫu để lừa sữa uống!

Hai bé con đang vui vẻ uống sữa, Bạch Nặc Tư nhìn mà cảm thấy rất mãn nguyện. Mặc dù trên sàn đã được trải một lớp thảm dày mềm mại, anh vẫn cẩn thận đặt thêm vài chiếc gối ôm dưới bệ cửa sổ, phòng khi các bé không cẩn thận ngã xuống.

Làm xong những việc này, Bạch Nặc Tư mới vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho các nhóc con.

Hiện tại khoảng bảy giờ rưỡi, chín giờ cậu phải đến văn phòng của quản lý Mông Tư để báo cáo, vẫn còn một tiếng rưỡi, đủ thời gian để làm thức ăn bổ sung cho hai bé con.

Trên bệ cửa sổ, bé báo đen nhanh chóng uống hết phần sữa của mình, ôm lấy chiếc bình rỗng, ánh mắt chăm chăm nhìn rắn đen nhỏ.

Rắn đen nhỏ: "???"

Nhận ra ánh mắt đầy ẩn ý của bé báo, rắn đen nhỏ nheo mắt lại, lập tức quấn lấy bình sữa của mình và phóng vọt ra ngoài cửa sổ.

Hừ, dám cướp sữa của nó? Không muốn sống nữa hay sao!

Bé báo đen vẫn còn nhớ mối thù bị rắn đen đẩy khỏi giường tối qua, giờ đây cơn tức giận bùng lên. Nó cũng lao nhanh ra ngoài cửa sổ, và thế là trong khu vườn, một trận hỗn chiến giữa rắn và báo diễn ra còn cháy hơn fi fai.

Rắn đen nhỏ "vút" một cái nhảy lên bàn đá trong vườn, dùng đuôi cuốn chặt bình sữa, hút một hơi đầy thoả mãn, sau đó lại đặt bình xuống. Một cú "vút" nữa, chiếc đuôi của nó quất mạnh vào bé báo đen vừa leo lên bàn đá.

Bé báo đen "ngao ô" một tiếng, bị cái đuôi của rắn nhỏ quật rơi xuống đất, lăn hai vòng. Nhưng chẳng bao lâu sau, nó lại giận dữ bò dậy, tiếp tục leo lên bàn đá.

Rắn đen nhỏ cứ nhàn nhã tu sữa, đợi đến khi nhóc báo leo gần lên được thì lại đặt bình xuống, một cú quật đuôi nữa hạ gục bé báo.

Dù bé báo có bốn chân, còn nó chỉ có một cái đuôi, nhưng để đối phó với con "báo yếu đuối" này thì rắn đen nhỏ vẫn dư sức.

Rắn đen nhỏ tỏ ra rất đắc ý.

Chẳng những vậy, nó còn hoàn toàn không ý thức được mình đang ức hiếp kẻ yếu. Hoắc Nhiên Xuyên cảm thấy tinh thần thể của mình có vẻ như não đã bị đập trúng, giờ đây hoàn toàn coi mình là một đứa nhóc thật sự.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, liệu nó thu  có làm giảm chỉ số thông minh không? Hoắc Nhiên Xuyên bắt đầu suy nghĩ về khả năng này.

Đáng tiếc là tinh thần thể có khả năng biến đổi kích thước, toàn bộ hệ sao này chỉ có một mình anh sở hữu, nên chẳng có ai để tham khảo.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Chap này tui đăng thiếu tr ơi sori mí bà nha. Tui update lại rùi á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro