Chương 10
Bạch Nặc Tư ôm rắn nhỏ trở về phòng, đặt nó xuống ghế sofa, rồi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cẩn thận đi đến bên cửa sổ, nấp sau rèm và liếc nhìn ra ngoài nơi Hoắc Nhiên Xuyên đứng vừa nãy.
Xác nhận rằng Hoắc Nhiên Xuyên đã rời đi, cậu mới thở phào, kéo rèm cửa lại.
nhìn con rắn nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trên ghế sofa, rồi lấy thiết bị thông minh ra nhắn tin cho Mông Tư: "Quản lý Mông Tư, rất xin lỗi vì làm phiền anh vào giờ này, anh đã ngủ chưa?"
Mông Tư tất nhiên là chưa ngủ, làm sao mà ngủ được!
Lúc này, anh vừa kết nối video call với Hách Nhiên Xuyên không lâu.
Hoắc Nhiên Xuyên vẫn đứng ở khu vườn của khu ký túc, chỉ là đã đi xa hơn một chút, nấp vào chỗ tối để chắc chắn rằng Bạch Nặc Tư không nhìn thấy mình.
Mông Tư lau mồ hôi, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tằng Xà bên cạnh Hách Nhiên Xuyên, anh hơi do dự: "Chủ tướng, ngài không đưa Đằng Xà về sao?"
Hách Nhiên Xuyên: "......"
Không biết nghĩ đến điều gì, Hoắc Nhiên Xuyên đưa tay lau mặt, thần sắc có chút ngượng ngùng: "Tôi định nói với cậu chuyện này, Đằng Xà... cứ để nó ở lại bên cạnh thầy Bạch một thời gian đi."
Mông Tư cảm thấy khó hiểu: "Chủ tướng, thầy Bạch đã chăm sóc tinh thần thể báo đen rồi, giờ lại thêm Đằng Xà, chẳng lẽ phải coi Đằng Xà như một ấu tể sao?"
Trước đó, Mông Tư từng nói với Bạch Nặc Tư rằng rắn đen cũng là một trong những bé con của khu S, chỉ là chưa được phân công bảo mẫu. Vì điều này, anh từng bị Hách Nhiên Xuyên lườm một trận.
Nếu để Đằng Xà ở lại bên Bạch Nặc Tư, vậy thì chẳng phải Bạch Nặc Tư phải chăm sóc đến hai nhóc cấp S sao?
Mông Tư: "......"
Tinh thần thể bình thường vốn đã dư thừa năng lượng, lại thêm nhiều vấn đề phát sinh, chẳng hạn như báo đen cực kỳ bài xích việc tiếp xúc với người khác. Đây là một vấn đề lớn khiến Mông Tư thậm chí không thể sắp xếp trợ lý hỗ trợ Bạch Nặc Tư, vì báo đen không chấp nhận.
Không có trợ lý, giờ lại thêm một tinh thần thể cấp S khác, Bạch Nặc Tư chẳng phải sẽ mệt chết sao.
Hoắc Nhiên Xuyên ngượng ngùng nói: "Báo đen là con non, nhưng Đằng Xà thì không, cậu lo xa quá rồi."
Mông Tư: "......"
Mông Tư gãi đầu, cười ngượng: "À đúng, suýt thì quên mất."
Hoắc Nhiên Xuyên: "......"
Hoắc Nhiên Xuyên nói tiếp: "Để Đằng Xà ở bên họ cũng tốt, tinh thần thể báo đen của Hàn Bạch Dật mới phân hóa, chưa ổn định. Có rất nhiều người ngoài đang tìm hiểu thông tin về tinh thần thể cấp S này, có khả năng nhà họ Hàn cũng sẽ hành động. Bên cậu phải tăng cường chú ý, hệ thống phòng thủ cần theo dõi chặt chẽ."
Sắc mặt của Mông Tư lập tức trở nên nghiêm túc: "Rõ!"
Khi Mông Tư vừa ngắt video call, anh liền nhìn thấy tin nhắn từ Bạch Nặc Tư.
Bạch Nặc Tư lo rằng Mông Tư đã ngủ, nếu gọi điện thoại sẽ làm phiền, nên gửi khá nhiều tin nhắn.
Cậu kể qua tình hình về con rắn nhỏ và cuối cùng đề nghị rằng mình có thể chăm sóc tốt cả hai bé, mong Mông Tư sắp xếp để rắn nhỏ không phải quay lại chỗ Hoắc Nhiên Xuyên nữa.
Bạch Nặc Tư không nói xấu Hách Nhiên Xuyên, thậm chí không nhắc đến chuyện Hoắc Nhiên Xuyên thổi sáo gọi rắn hay xách nó lên lắc qua lắc lại, chỉ khéo léo đề cập rằng các vệ binh phải huấn luyện cường độ cao, chưa qua đào tạo giáo dục trẻ nhỏ chuyên nghiệp, để họ chăm sóc bé con là không phù hợp lắm.
Thế nên, Mông Tư hoàn toàn không biết giữa Hoắc Nhiên Xuyên và Bạch Nặc Tư đã xảy ra chuyện gì.
Dù thế nào, Hoắc tướng quân đã lên tiếng, Mông Tư đương nhiên không từ chối đề nghị của Bạch Nặc Tư.
Mông Tư đồng ý ngay lập tức, thậm chí còn tăng thêm nửa cấp bậc cho Bạch Nặc Tư.
Một mình thầy Bạch nhỏ đã rất vất vả khi chăm sóc một tinh thần thể cấp S, giờ lại phải trông thêm một Đằng Xà trưởng thành. Chỉ cần nhìn Hoắc Nhiên Xuyên cũng biết, tính cách của Đằng Xà chắc chắn không dễ chịu gì. Mông Tư âm thầm thở dài, chỉ có thể tăng lương cho Bạch Nặc Tư.
Sau khi trao đổi xong với Mông Tư, đã rất khuya, hồ sơ của rắn nhỏ vẫn chưa được gửi đến. Bạch Nặc Tư ngáp một cái, rồi vào phòng ngủ tìm một tấm chăn mỏng.
Cậu cuộn tấm chăn lại thành một dải dài, sau đó uốn dải chăn thành hình tròn.
Cậu đặt chiếc vòng tròn mềm mại này lên chiếc sofa rộng rãi, rồi trải thêm một chiếc chăn bông nhỏ bằng cotton lên trên.
Như vậy, rắn nhỏ đã có một chiếc giường nhỏ vừa tròn, vừa mềm, vừa ấm rồi!
Anh nhẹ nhàng bế rắn nhỏ đang cuộn mình trên sofa, đặt nó vào chiếc giường tròn nhỏ.
Rắn nhỏ vừa nằm vào, lập tức thu mình lại, cuộn tròn bên trong. Xung quanh nó là những "bức tường" mềm mại làm từ chăn, điều này khiến nó có cảm giác an toàn và không sợ lăn xuống đất khi ngủ.
Rắn đen nhỏ rất thích chỗ này. Phải biết rằng, dù đã đi theo Hoắc Nhiên Xuyên suốt hơn mười năm, nhưng nó chưa bao giờ được đối xử như thế này!
Cuộc sống của Hoắc Nhiên Xuyên rất bừa bộn, từ ăn uống, ở, mặc đều tùy tiện. Là tinh thần thể của anh ta, Đằng Xà chưa từng có lấy một ngày sống tốt!
Đằng Xà vui vẻ cuộn tròn trong chiếc ổ ấm áp. Bạch Nặc Tư nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của rắn con, bật chiếc đèn ngủ nhỏ hình con vịt, đồng thời mở một bản nhạc thật nhẹ nhàng. Cậu còn đặt một con thỏ nhồi bông mềm mại vào trong ổ của nó.
Sau khi làm xong mọi việc, Bạch Nặc Tư khẽ nói với rắn đen nhỏ: "Chúc bé ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Rắn con đang giả vờ ngủ, mí mắt khẽ động. Thực ra, nó không hề muốn ngủ mà chỉ muốn bò dậy, cuộn chặt lấy người của thầy Bạch, cọ cọ dính sát vào cậu!
Nhưng cảm nhận được cơn giận dữ từ chủ nhân trong ý thức, Đằng Xà ngoan ngoãn nằm yên không động đậy.
Thấy rắn con ngoan ngoãn nằm im, Bạch Nặc Tư thở phào nhẹ nhõm. May quá, hóa ra ru ngủ rắn con cũng không khó lắm.
Bởi vì Hoắc Nhiên Xuyên đã nói rằng rắn con này biết cắn người, nên Bạch Nặc Tư hơi lưỡng lự một chút rồi đi sang phòng của báo con bên cạnh.
Dưới ánh đèn vàng dịu, báo con ngủ rất yên bình. Bạch Nặc Tư đắp thêm một chiếc chăn mỏng cho báo con, sau đó nằm xuống chiếc giường đối diện.
Để tiện chăm sóc bọn nhỏ, trong phòng, ngoài giường dành cho bọn trẻ, còn có một chiếc giường dành riêng cho bảo mẫu.
Thực ra, Bạch Nặc Tư không định sang đây ngủ. Nhưng cậu không chắc liệu rắn con có thực sự cắn người hay không.
Quá mệt mỏi, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tinh thần thể Đằng Xà mở mắt ra, không thể kiềm chế được ý muốn chạy qua nhìn thầy Bạch. Vì vậy, nó lặng lẽ bò xuống khỏi chiếc ổ của mình.
Đằng Xà vừa động đậy, Hoắc Nhiên Xuyên lập tức cảm nhận được. Nửa đêm không ngủ, định làm gì đây? Chẳng lẽ phát hiện điều gì khả nghi sao?
Hoắc Nhiên Xuyên vẫn chưa ngủ. Anh do dự vài giây, quyết định quan sát trước. Tinh thần thể của anh xưa nay chưa bao giờ hành động vô cớ. Lần này nửa đêm đột ngột dậy, chắc chắn có lý do.
Đằng Xà trước tiên bò ra khỏi ổ, cẩn thận đến trước cửa phòng ngủ. Cửa phòng không đóng, nó nằm sấp ở cửa nhìn trộm vào trong, vốn định xem thầy Bạch và báo con thế nào.
Kết quả, trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ chẳng có ai cả.
Đằng Xà theo mùi hương rất nhanh tìm được Bạch Nặc Tư đang ở trong phòng bên cạnh.
Nó vừa tiến lại gần căn phòng này, báo con vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, lặng lẽ đứng dậy trên giường.
Đằng Xà đến gần cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn báo con: Đáng ghét! Thầy Bạch bỏ lại nó để đến ngủ với con báo nhỏ này sao?
Lúc đang cảm nhận trạng thái cộng cảm, Hàn Bạch Dật ngẩn người vài giây.
Ra khỏi nhà họ Hàn, không biết nghĩ thế nào, cậu ta lại cộng cảm với tinh thần thể báo con của mình và dưới sự dỗ dành của thầy Bạch, cậu ta đã ngủ quên mất.
Giờ đây, nhìn Đằng Xà nằm ở cửa, đầu óc cậu ta ngưng load mất vài giây.
Trời đất, con rắn này trông quen quen!
Hình như là tinh thần thể của tổng giáo quan thì phải?
Hàn Bạch Dật cảm nhận được tinh thần lực từ con rắn đen. Không sai, con rắn đen đang biến thành hình thái con non trước mặt, chính là tinh thần thể của tổng giáo quan.
Báo con nhìn chằm chằm rắn đen: Tinh thần thể của tổng giáo quan đến đây làm gì nhỉ?
Chẳng lẽ định cướp bảo mẫu của nó?
Trong màn đêm, hai tinh thần thể không dám lên tiếng, sợ làm ồn đến giấc ngủ của Bạch Nặc Tư.
Nhưng bọn chúng lại có thể giao tiếp bằng ánh mắt mà không gặp trở ngại gì, điều này thật khó hiểu.
Báo con lập tức nhảy xuống giường, chạy vài bước đến bên cạnh giường của Bạch Nặc Tư, đứng tư thế bảo vệ.
Rắn đen nhỏ: "......"
Ban đầu, rắn đen không định làm gì, chỉ muốn đến nhìn thầy Bạch một chút rồi đi. Kết quả, bị báo con khiêu khích, nó bật cười lạnh lùng.
Đằng Xà lén bò vào từ cửa, trước mặt báo con, trườn lên giường dọc theo chân giường, chỉ vài giây đã trèo lên, chiếc đuôi trơn nhẵn nhanh nhẹn chui vào chăn, "vèo" một cái cuộn tròn trên bụng Bạch Nặc Tư.
Báo con: "......"
Đằng Xà cuộn tròn trên người Bạch Nặc Tư rồi lại đặt đầu lên ngực anh, giống như lúc mới gặp đã làm với thầy Bạch.
Nó quay đầu, đôi mắt vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm báo con đang sững sờ, ánh mắt như nói: Đi ngủ đi!
Báo con: "......"
Báo con sốc vãi mòe!
Báo con đứng bên giường, vẫn giữ tư thế cảnh giác, tròn mắt nhìn Đằng Xà đang cuộn tròn trong vòng tay của Bạch Nặc Tư.
Nó mất một lúc lâu mới load lại được.
Cuối cùng, báo con khó khăn liếm môi, cái đầu tròn nhỏ hơi ngơ ngác, nhìn rắn đen, dùng giọng non nớt hỏi: "Đằng Xà, có phải giáo quan bảo ngươi làm vậy không?"
Nếu không, tại sao rắn đen lại đột nhiên đến đây và còn tỏ ra chiếm hữu với thầy Bạch như thế?
Báo con không thể hiểu nổi.
Báo con lẩm bẩm: "Chẳng lẽ, giáo quan và thầy Bạch là người yêu? Nên mới ôm nhau ngủ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro