Tra thụ tự mình tu dưỡng (C74 - C77)
Chương 74:
Đêm nay Thẩm Dĩ Thư ngủ trên sô pha lầu 1, để Kỉ Phù Sinh ngủ ở trong phòng một mình.
Hôm sau lúc Kỉ Phù Sinh thức dậy cũng không nhìn thấy anh.
Cậu thở dài, quả nhiên không thể mang theo dao, làm chuyện xấu bị phát hiện, còn không bằng mang theo dao nhỏ hơn, ít nhất khi bị phát hiện có thể nói là dùng để gọt trái cây.
Cậu ăn uống xong, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, cậu lên xe và đi đến Lâm Thịnh.
Lại gặp Khải Lâm, cả hai có chút xấu hổ.
Có lẽ người xấu hổ chỉ có mình Khải Lâm thôi.
Có thể nhìn thấy Kỉ Phù Sinh ở Lâm Thịnh, thì chỉ có 1 đáp án, cô có chút không thoải mái, lại có chút thất vọng, chuyện tình phức tạp này làm cho cô không biết phải đối diện với Kỉ Phù Sinh thế nào, cũng may Kỉ Phù Sinh cũng chỉ nói chuyện bình thường với cô, không có nói nhiều thêm
Người đại diện của Kỉ Phù Sinh là một người được công nhận là giỏi nhất tại Lâm Thịnh, hắn đã lâu không mang theo người mới, lần này sự xuất hiện của Kỉ Phù Sinh có thể xem là ngoại lệ, hắn ngồi ở bàn làm việc, ngón tay gõ lên bàn, nhìn Kỉ Phù Sinh hồi lâu mới nói: "Video của cậu tôi đã xem qua, đúng là rất xuất sắc, tôi sẽ đem cậu tiến vào nhóm nhạc trong tay mình..."
"Tôi muốn đóng phim." Kỉ Phù Sinh cắt ngang lời đối phương.
Người đại diện bất ngờ, "Cái gì?"
Kỉ Phù Sinh nói: "Tôi có thể vào nhóm nhạc, nhưng con đường chính tôi muốn đi là đóng phim."
Mắt người đại diện mở to, đánh giá Kỉ Phù Sinh một hồi, mới thở phào nhẹ nhõm, "Cũng được, về sau cậu cũng đừng hối hận a..."
Kỉ Phù Sinh đồng ý, người đại diện xoa nhẹ trán, "Tôi sẽ gọi điện thoại cho người trong nhóm đến, mọi người có thể thử giao tiếp một chút."
Kỉ Phù Sinh nói không cần.
Nguyên thân đã từng ở chung cùng bọn họ, tính cách thế nào cậu cũng đủ hiểu rõ như lòng bàn tay.
Người đại diện cảm thấy được người mình mới nhận này rất kiêu ngạo, nhưng hậu trường của đối phương rất mạnh, hắn bỏ cuộc, "Vậy hiện tại cậu muốn làm gì?"
Kỉ Phù Sinh hỏi: "Trong tay anh...có kịch bản nào không?"
Người đại diện: "..."
Hắn lấy từ trong ngăn tủ của mình một tệp hồ sơ, "Lâm Thịnh của chúng ta trước đó có một kịch bản, cậu là người mới, tôi đề cử cậu nhận kịch bản thần tượng thanh xuân, trên phương diện này có một kịch bản cũng không tệ lắm, gọi là [Nam thần quốc dân theo ta đi]." Hắn dừng một chút, đem hồ sơ đặ ở trên bàn, tìm kịch bản vừa nói đưa cho cậu, "Bất quá công ty vốn đã chọn được người, nhưng cậu là người của Thẩm tổng, Thẩm tổng nói phải ưu tiên cho cậu lựa chọn."
Kỉ Phù Sinh nhìn sơ kịch bản một chút, lại lật vài trang, nhíu mày, "Không cần."
Cậu tìm chỗ ngồi xuống, lấy hồ sơ trên bàn từ từ lật xem.
Người đại diện ở bên cạnh cảm thấy chính mình sắp không theo kịp tiết tấu của cậu rồi, trong lòng kỳ thật có chút khinh thường Kỉ Phù Sinh, người của Thẩm tổng, loại người này thì trong lòng ai cũng hiểu rõ là cái chuyện gì, thái độ kiêu ngạo của Kỉ Phù Sinh thật sự làm cho người khác không thích được.
Nhưng loại ý tưởng này dần theo đổi kể từ khi hắn cùng Kỉ Phù Sinh xem kịch bản từ buổi sáng đến buổi chiều, hắn hỏi Kỉ Phù Sinh: "Cậu có muốn ăn cơm một chút không?"
Kỉ Phù Sinh nói không cần, ánh mắt không rời khỏi hồ sơ trong tay, cậu đã xem đến các hồ sơ cuối cùng, hơn một trăm hồ sơ, có ba phần được cậu đặt ở một bên, trong thời gian đó Thẩm Dĩ Thư cũng gọi đến không ít, cuối cùng Thẩm Dĩ Thư gọi đến quá nhiều, cậu mới bắt máy: "Thẩm Dĩ Thư tôi đang bận, đừng tìm tôi."
Thẩm Dĩ Thư: "..."
Đô đô đô đô...
Nghe được tiếng cúp máy thì Kỉ Phù Sinh mới đặt điện thoại xuống, cậu đã nhìn đến phần cuối cùng, người đàn điện cũng có chút đói bụng, chờ đến sáu giờ, cậu cuối cùng cũng xem xong.
Cậu lấy ra tổng cộng là 4 kịch bản, tự hỏi trong chốc lát, lại xem qua một lần nữa, cuối cùng thản nhiên rút ra một phần, "Cái này, nam thứ."
Người đại diện tiếp nhận rồi nhìn qua, sợ hãi nói: "Ánh mắt của cậu thật tốt a!" Hắn chần chừ một chút, "Đây chính là của đạo diễn Cố Thiếu Phân, cho dù là cậu thì cũng phải đi thử vai, không thể thông qua thử vai thì đạo diễn Cố Thiếu Phân sẽ không cho cậu diễn đâu."
Kỉ Phù Sinh nói không thành vấn đề, cậu đưa tay về phía người đại diện, cong môi, "Xin chào, tôi là Kỉ Phù Sinh."
Người đại diện sửng sốt, đưa tay bắt lấy, "Tôi là người đại diện của cậu, Từ Hoằng."
Kỉ Phù Sinh cười tủm tỉm, "Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta đã hoàn thành?"
Từ Hoằng nói: "Ân, hoàn thành."
Kỉ Phù Sinh nói: "Tôi sắp chết đói rồi, về ăn cơm trước, có việc gọi số này là được."
Cậu viết xuống một chuỗi số điện thoại, đưa cho Từ Hoằng, hắn nhận lấy, Kỉ Phù Sinh lại viết xuống một số điện thoại khác, "Nếu anh không thể gọi được cho tôi thì cứ gọi số này."
Còn rất đầy đủ, người này so với lúc mới tới cũng thay đổi không ít, làm cho người ta cảm giác như là hai người.
Sau khi Kỉ Phù Sinh rời đi, người đại diện Từ Hoằng ngồi ngốc trong chốc lát, hắn nhìn hai tờ giấy trong tay, "Cảm giác...như là nhớ đến lúc vừa mới tiến vào vòng lẩn quẩn này, đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào..."
Hắn cũng từng như thế, từ buổi sáng tới trưa, từ trưa đến sáng hôm sau, thời điểm đó hắn còn chưa nổi danh.
Từ Hằng độ nhiên nhớ đến câu nói khi Kỉ Phù Sinh nhận điện thoại của Thẩm tổng, trong lòng có chút nghi ngờ.
Nhưng hắn cũng không phải người tò mò, vừa nghĩ đến liền bỏ qua.
Kỉ Phù Sinh sau khi rời khỏi Lâm Thịnh liền lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Dĩ Thư, người nọ không bắt máy.
Cậu nhìn chằm chằm điện thoạt một chút, hỏi hệ thống, "Vì sao anh ta không tiếp điện thoại của tôi."
Hệ thống cười lạnh: "Trước đó anh ta gọi cho cậu 50 cuộc, cuối cùng sau khi cậu bắt máy thì bảo đừng làm phiền cậu."
Kỉ Phù Sinh nhớ lại một chút, hình như có chuyện này, hơi chột da, "Như vậy a."
Cậu gọi điện cho tài xế, bảo hắn đến đón cậu, trước khi tài xế đến thì đi một chuyến đến siêu thị.
Nơi này đông đúc người, có chút chen chút, Kỉ Phù Sinh đi mua vài thứ, cậu đẩy xe mua sắm chọn vài món, lúc đi đến tính tiền thì các cô gái nhìn cậu một chút, khi nhìn thấy cậu mua cái gì thì khuôn mặt hơi ngượng ngùng đỏ lên.
Sau khi thanh toán thì Kỉ Phù Sinh mang theo đồ ra khỏi siêu thị, cậu đợi một hồi thì tài xế cũng đến.
Trở lại biệt thự thì quản giang đang xem TV dưới lầu, nhìn thấy cậu trở lại thì ánh mắt của ông dời sang, đem ly nước trái cây trên bàn đẩy qua, nói: "Thiếu gia thích nhất uống quýt mật óng."
Kỉ Phù Sinh cầm đồ và ly nước trái cây lên lầu.
Mở cửa phòng ra, cậu đi vào, Thẩm Dĩ Thư đang ngồi làm việc trên bàn, Kỉ Phù Sinh đem ly nước trái cây đặt trước mặt anh, "Thẩm Dĩ Thư..."
Thẩm Dĩ Thư vẫn làm việc như trước, ánh mắt trầm tĩnh mà chuyên chú.
Kỉ Phù Sinh ở phía sau anh nói: "Anh giận?"
Tay đang gõ bàn phím của Thẩm Dĩ Thư dừng lại, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tôi nhiều việc, không có thời gian giận, cũng sẽ không giận, còn có việc gì không? Nếu không thì tôi cần chỉnh sửa tài liệu."
Kỉ Phù Sinh: "Nga..."
Nếu lúc anh nói những lời này mà không lén nhìn cái gương ở bên cạnh máy tinh thì tôi sẽ tin tưởng hơn đó!
Cậu đi ra phía sau Thẩm Dĩ Thư, mở TV, Thẩm Dĩ Thư nói: "Lúc tôi làm việc không được làm ồn."
Thẩm Dĩ Thư lại ngại một chút, đeo tai nghe, bỏ game vào chơi.
Lúc sau hai người một câu cũng không nói, Thẩm Dĩ Thư làm chuyện của mình, Kỉ Phù Sinh bồi Thẩm Dĩ Thư chơi trò giận dỗi.
Loại tình trạng im lặng này kéo dài cho đến khi Kỉ Phù Sinh đói bụng đến đau, nhịn không được mà xoa nhẹ một chút, chân mày cau lại.
Cậu nói: "Thẩm Dĩ Thư, tôi đói bụng."
Thẩm Dĩ Thư nhìn máy tính.
Kỉ Phù Sinh ủy khuất tháo tai nghe, "Tôi cả ngày nay cũng chưa ăn gì, lúc trở về cho mua đồ cho ăn, còn mang quýt mật ong cho anh..."
Thẩm Dĩ Thư hỏi: "Em mua đồ cho tôi?"
Kỉ Phù Sinh gật đầu, ngoan đến hết phần thiên hạ.
Thẩm Dĩ Thư tắt máy, thở ra, "Coi như em có lương tâm."
Thẩm Dĩ Thư nghĩ là Kỉ Phù Sinh của mình vẫn rất là ngoan, anh cũng không nên giận dỗi làm gì, anh kéo tay Kỉ Phù Sinh, "Chúng ta xuống lầu ăn cơm."
Kỉ Phù Sinh gật đầu, đi theo anh xuống lầu.
Quản gia đã chuẩn bị xong cơm, đang ở bên ngoài vừa chăm sóc cây vừa hát.
Đồ ăn thơm ngào ngạt trên bàn thật quyến rũ, khiến người ta càng mốn ăn.
Kỉ Phù Sinh đại khái là đói lắm rồi, một hơi ăn bốn chén cơm, cuối cùng xoa cái bụng no nê ơ một cái.
Cơm nước xong thì hai người lên lầu bắt đầu khanh khanh ta ta.
Thẩm Dĩ Thư hiện còn so đo chuyện hồi sáng, đem cậu đặt ở dưới thân, nói: "Hôm nay vì sao không nhận điện thoại của tôi?"
Kỉ Phù Sinh ôm cổ anh nói: "Tôi đang lựa chọn kịch bản."
Cậu ân một chút, nói: "Anh nhanh lên."
Thẩm Dĩ Thư hung hăng đỉnh một chút, Kỉ Phù Sinh nhịn không được giữ lại bờ vai của anh, móng tay cắm vào trong thịt.
Hai người dính lấy nhau một trận rồi đi tắm rửa, lúc ngủ Thẩm Dĩ Thư cắn tai cậu, "Em mua cho tôi cái gì?"
Anh thật sự thích bộ dáng Kỉ Phù Sinh ở trong lòng mình, ngữ khí so với bình thường cũng ôn nhu hơn.
Kỉ Phù Sinh ở trong lòng mình sẽ không chạy loạn.
Kỉ Phù Sinh có chút mệt, ngáp một cái, "Anh tự xem đi."
Thẩm Dĩ Thư ôn nhu nói cậu ngủ trước đi, anh đứng dậy, mang dép lê đi ra bàn trà mở túi đồ ra, lấy mấy món Kỉ Phù Sinh mới mua về ra xem.
Sau đó sắc mặt tối sầm.
Kỉ Phù Sinh mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ bị Thẩm Dĩ Thư kéo ra, áo ngủ mới vừa thay xong cũng bị anh xé mất, cậu thật sự rất mệt, cũng không thèm hỏi anh có bệnh hay không a, tùy Thẩm Dĩ Thư muốn làm gì làm.
Thẩm Dĩ Thư cười lạnh, trong lòng vừa yêu vừa hận.
Anh tách hai chân của Kỉ Phù Sinh ra, hung hăng đâm vào, mãnh liệt vận động, Kỉ Phù Sinh thật sự chịu không nổi, mở mắt, "Chậm một chút! Thẩm Dĩ Thư!"
Thẩm Dĩ Thư nghiêng đầu hôn bên chân cậu, "Về sau còn dám mua cho tôi thuốc bổ thận không? Ân? Còn dám hay không?"
Kỉ Phù Sinh thích đến độ sắp khóc rồi, hai mắt đỏ lên, "Tôi không dám, không dám...a..."
Cậu lúc đó chọn đại, ai biết là cái quỷ gì a! Siêu thị khi nào thì bán mấy thứ quái dị này! Không phải chỉ bệnh viện mới có sao!
Chương 75:
Ngày hôm sau Kỉ Phù Sinh chính là không thể xuống giường được, Thẩm Dĩ Thư ra ngoài mua thuốc cho cậu.
Anh ngồi ở bên giường, tay áo sơ mi xoắn lên, mười ngón tay thon dài, cầm chai thuốc trong tay, nói: "Đến đây."
Kỉ Phù Sinh xốc chăn bò qua, dựa vào trên đùi Thẩm Dĩ Thư, anh dùng ngón trỏ lấy thuốc, thật cẩn thận đi vào, "Đau không?"
Kỉ Phù Sinh cắn đùi anh một cái, "Muốn biết thì lần sau anh để tôi chọt thử đi?"
Cậu theo bản năng kẹp chặt ngón tay của Thẩm Dĩ Thư khiến yết hầu của anh giật giật, tối hôm qua anh giận, gây sức ép cho cậu, hiện tại không thể làm tiếp.
Anh chậm rãi thoa thuốc mỡ ở bên trong, lúc rút ra thì nghe một tiếng 'ba', sau đó lại lấy thuốc mỡ rồi tiếp tục tiến vào.
Sau đó điện thoại của Kỉ Phù Sinh vang lên, cậu với lấy, là số điện thoại lại, cậu nhận và hỏi: "Ai a?"
"Người đại diện của cậu." Từ Hoằng nói, "Buổi thử vai của đạo diễn Cố Thiếu Phân bắt đầu vào cuối tuần sau, cậu luyện tập một chút, kịch bản thì cậu muốn tự đến lấy hay tôi gửi qua."
Kỉ Phù Sinh nói gửi qua cho cậu đi, Từ Hoằng ân một tiếng, sau đó lại nói, "Đúng rồi, thanh viên nhóm nhạc nói muốn mời cậu ăn một bữa, chúc mừng cậu gia nhập, buổi chiều sáu giờ, nếu có thời gian thì đến một chút, dù sao về sau cũng là chung nhóm, ở Tụ Hương Cư."
Kỉ Phù Sinh dựa vào trên đùi Thẩm Dĩ Thư tự hỏi một chút, sau đó đồng ý rồi hai bên tắt máy, Thẩm Dĩ Thư hỏi: "Người đại diện."
Kỉ Phù Sinh ân một chút, "Đã tốt rồi."
Thẩm Dĩ Thư gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng ra vào. Chạm vài cái sau đó lưu luyến rời đi.
Kỉ Phù Sinh mặc quần áo vào, đi rửa mặt, Thẩm Dĩ Thư rửa tay xong lại hỏi: "Hắn nói gì?"
Kỉ Phù Sinh đang đánh răng, trong miệng toàn là bột kem, nói ngắn gọi: "Bảo tôi buổi chiều sáu giờ đi gặp thành viên trong nhóm."
Cậu lấy ly nước súc miệng rồi rửa mặt.
Hai người chuẩn bị tốt xong liền xuống đầu, Thẩm Dĩ Thư từ trong tủ lạnh lấy ra hai bình sữa để làm bữa sáng cho Kỉ Phù Sinh.
Thật lâu trước kia lúc hai người quen nhau, Thẩm Dĩ Thư lúc ấy còn là công tử thị trưởng mười ngón tay không dính xuân thủy đã thường xuống bếp nấu cho Kỉ Phù Sinh, sau một thời gian thì luyện thành tay nghề.
Quản gia vẫn còn đang ngủ.
Thân thể của ông không tốt, bình thường cũng không dậy quá sớm.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng cho Kỉ Phù Sinh, anh rửa tay rồi bưng ra ngoài.
Kỉ Phù Sinh ngồi trên sô pha ngáp một cái, cậu không có sức mà cầm đũa chọt chọt chén mình, "Anh muốn đến công ty?"
Thẩm Dĩ Thư ân một tiếng, uống ngụm sữa, "Giữa trưa em ở nhà chơi à?"
Kỉ Phù Sinh bảo ừ, cầm chén cháo thịt và hột vịt muối nhấp một chút.
Hai người trầm mặc ăn, sau khi ăn xong thì Kỉ Phù Sinh ôm cổ Thẩm Dĩ Thư hôn một cái, "Chào."
Thẩm Dĩ Thư sau khi rời đi thì cậu ôm đống đồ ăn vặt đến ngồi trước TV chơi game.
Chơi khoảng tầm hai tiếng thì nghe được dưới lầu tựa hồ có tiếng động, đứng dậy ra cửa sổ sát đất nhìn xuống thì thấy có một chiếc xe đứng trước cửa lớn biệt thư, một người đang cùng quản gia nói chuyện phiếm.
Kỉ Phù Sinh nhìn một chút, là Nhạc Thanh.
Cậu chậm rãi đi xuống lầu, rồi đi ra ngoài, Nhạc Thanh thấy cậu thì biến sắc, "Cậu thật sự ở trong nhà Thẩm tổng!"
Kỉ Phù Sinh đang ngậm kẹo, cậu cười tủm tỉm nói: "Muốn vào trong một chút không, Thẩm Dĩ Thư hiện tại không có ở nhà, đang ở công ty."
Nhạc Thanh cười lạnh, "Kỉ Phù Sinh, cậu thế mà không biết xấu hổ trở về? Nếu lúc trước không cần Thẩm Dĩ Thư, cậu hiện tại sao lại ở trong nhà Thẩm Dĩ Thư chứ."
Kỉ Phù Sinh thở dài một hơi, đầu lưỡi đem kẹo que từ bên trái đảo qua phải, "Ây, ai bảo lúc trước anh ta không có tiền, hiện tại lại có chứ, anh ta không có tiền thì tôi không cần anh ta, chuyện dễ hiểu mà nhỉ?"
"Hơn nữa tôi trở về cũng không tìm Thẩm Dĩ Thư, là anh ta tự mình tìm tôi là cái gì mà chuyện trước kia không cần quản, chúng ta làm lại từ đầu."
Cậu liếm môi, đến gần Nhạc Thanh, thấp giọng nói: "Nhạc Thanh, chuyện của chúng ta còn chưa tính xong đâu?"
Nhạc Thanh cắn răng, trừng mắt nhìn Kỉ Phù Sinh: "Loại tra nam giống như cậu chỉ biết tổn thương Kỉ Phù Sinh thì sớm muộn cũng có báo ứng, anh ấy còn chưa thấy bộ mặt thật của cậu."
Kỉ Phù Sinh đạp hắn một cái, bước đến, "Tôi hình như đối với cậu rất ôn nhu nhỉ? Nhạc Thanh?"
Cậu không chút thay đổi cúi đầu nhìn hắn, miệng vẫn ngậm kẹo que, lạnh lùng nói: "Cậu mơ ước người của tôi mà còn chạy đến nói tào lao, có chí khí quá ha?"
Chân cậu đạp lên bụng Nhạc Thanh, hắn giãy dụa nói: "Cậu căn bản không biết tôi vì anh ta trả giá bao nhiêu! Tôi cố gắng như vậy, đi theo sau anh ây, vì anh ấy phấn đấu bao nhiêu năm! Mà cậu cái gì cũng chưa làm!"
Cứ giống như một kẻ thâm tình trung trinh bất khuất đối với người mình yêu cơ.
Kỉ Phù Sinh trầm mặc một chút, nở nụ cười, cậu cười đến mức đau bụng, hơi hạ thắt lưng, "Nhạc Thanh, cậu làm tôi cười chết mất!"
"Cố gắng của cậu là để cậu thoát khỏi cuộc sống nghèo khó không phải là vì Thẩm Dĩ Thư, cậu làm việc cho Thẩm Dĩ Thư thì có nhận lương không? Sao lại nói như Thẩm Dĩ Thư thiếu nợ cậu vậy?"
Cậu đem kẹo quăng vào thùng rác, nói với quản gia bên cạnh, "Quản gia, khóa cửa."
Cậu xoay người mở hệ thống ktra, xem giá trị số mệnh của Nhạc Thanh, còn 70.
Hệ thống nói: Tuy rằng không thể cùng Thẩm Dĩ Thư một chỗ nhưng vẫn chưa thành công, cuộc sống vẫn tốt, cậu tính tốn thời gian đến khi nào?
Kỉ Phù Sinh ngượng ngùng nói: Tôi muốn ở cùng vợ đến chết.
Hệ thống sửng sốt: Tần Tư, cậu nói thật?
Kỉ Phù Sinh: Thật (////)
Hệ thống nói: Lúc trước cậu hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ ở nhiều nhất là vài năm, nếu lựa chọn ngưng ở đây, thì là vài chục năm, cậu xác định?
Kỉ Phù Sinh: Xác định.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát: Vậy được rồi, chờ cậu chết thì tôi sẽ hút linh hồn cậu ra.
Kỉ Phù Sinh: Tam Tam, cục cưng yêu mi.
Hệ thống lạnh lùng từ chối lời yêu chót lưỡi đầu môi của Kỉ Phù Sinh.
Buổi chiều năm giờ, Kỉ Phù Sinh mang guitar trên lưng để tài xế chở cậu đến Tụ Hương Cư, khoảng 5h50 thì cậu gọi điện cho người đại diện, hắn ra đón cậu.
Người đại diện nói: "Thành viên của nhóm nhạc đều có tính cách tốt, cậu ở cùng họ hẳn không khó."
Kỉ Phù Sinh nga một tiếng, người đại diện có chút xấu hổ nói, "Chỉ là có chút hơi khó khăn."
Cùng Từ Hoằng đi vào phòng, hắn giới thiệu: "Kỉ Phù Sinh, về sau là thành viên mới trong nhóm."
Ba người đang chuyên tâm xem TV, nghe được lời Từ Hoằng nói thì cũng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Kỉ Phù Sinh, "Chào người mới."
Sau đó ánh mắt của ba người tiếp tục đặt ở trên TV mà không nói lời nào.
Kỉ Phù Sinh suy nghĩ một chút, trong thế giới của nguyên thân thì khi vừa gặp ba người này cũng có hảo cảm với hắn.
Hệ thống nói: Nguyên thân là trải qua chọn lựa, cậu là đi cửa sau, thái độ khác nhau mới là bình thường đúng không?"
Kỉ Phù Sinh trừng mắt: Vậy mới không bình thường đó! Tôi đẹp trai như vậy, không phải người gặp người yêu sao?
Hệ thống im lặng, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Kỉ Phù Sinh.
Không khí có chút xấu hổ, người đại diện mở miệng, "Các cậu lần đầu gặp mặt, có thể có chút lạ, nhưng không sao, tiếp xúc thời gian dài là tốt thôi."
Ba người tiếp tục lạnh lùng nga một tiếng.
Trong đó thiếu niên tóc vàng ngồi ở giữa đột nhiên lên tiếng: "Người mới, nghe nói là cậu đi cửa sau?"
Thiếu niên tóc đen dài ngồi bên phải nói: "Nhóm chúng tôi không tiếp nhận phế vật."
Người bên trái không nói lời nào.
Hai người kia trừng mắt nhìn hắn.
Hắn ho khan, "Ví chứng minh cậu có thực lực tiến vào nhóm, cậu đàn guitar đi, có thực lực thì chúng tôi cho cậu tiến vào, nếu không có thì cậu cũng thức thời..."
Kỉ Phù Sinh mở to hai mắt tò mò hỏi: "Tôi vốn là bị an bài trong nhóm các cậu, vì sao còn phải chứng minh thực lực chứ?"
Khóe miệng đối phương co rút.
Kỉ Phù Sinh liếc mắt cười tủm tỉm, "Kỳ thật như vậy cũng không có gì, tôi có thực lực thì các cậu quỳ là được~"
Người đại diện bảo đừng đùa.
Ba người kia liếc nhìn nhau, gật đầu.
Sau đó, bọn họ bị vả mặt.
Một khúc nhạc vang lên, sắc mặt ba người xanh mét, Kỉ Phù Sinh đem đàn guitar đặt lên sô pha, ngồi ở trên nghe, cười đến vô cùng thân thiết, "Quỳ đi."
Thiếu niên tóc vàng hốc mắt đỏ lên, ôm chặt thiếu niên tóc đen dài, Tôi không muốn quỳ, dưới gối nam nhân có hoàng kim!"
Thiếu niên tóc đen ngắn bên cạnh chết lặng nói: "Triệu lật, đều là chủ ý của cậu, cậu quỳ đi."
Thiếu niên tóc vàng khóc thành tiếng, ôm thiếu niên tóc đen dài bên cạnh: "Tôi không muốn! Rõ ràng các cậu đều đồng ý mà!"
Kỉ Phù Sinh thản nhiên nói: "Không cần quỳ, mời tôi ăn một bữa là được."
Ba người đối diện trầm mặc trong chốc lát, nháy mắt quỳ xuống.
Thiếu niên tóc vàng nói: "Kỳ thật dưới gối nam nhân không có hoàng kim, tôi biết."
Tóc đen ngắn nói tiếp: "Nói phải giữ lời."
Tóc đen dài nói: "Chuyện này tôi có phầ, cùng nhau quỳ."
Vẻ mặt của người đại diện bây giờ chính là: Thừa biết các cậu sẽ vậy mà.
Bên ngoài có người gõ cửa, "Xin chào, đồ ăn mọi người gọi đã chuẩn bị xong."
Từ Hoằng bảo bọn họ nhanh đứng lên, còn mình thì đi mở cửa để phục vụ tiến vào, phục vụ mang theo nụ cười tiến vào dọn đồ ăn lên, cuối cùng lùi về một bên, hỏi: "Các vị còn cần gì không?"
Kỉ Phù Sinh đã ngồi xuống bàn ăn, miệng còn cắn thịt tôm, nâng mắt hỏi, "Có Romanée-Conti không?"
Nữ phục vụ sửng sốt một chút, đỏ mặt nói: "Thật có lỗi, Tụ Hương Cư của chúng tôi không có Romanée-Conti, nhưng có rượu đỏ Vân Nam, tiên sinh xem có được không?"
Kỉ Phù Sinh nga một tiếng, đưa tay gắp tôm bỏ vào miệng, "Vậy lấy đi."
Nữ phục vụ tiếp nhận, mỉm cười nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Thiếu niên tóc vàng ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng hỏi: "Là chúng tôi trả tiền sao? Chúng tôi quỳ rồi."
Kỉ Phù Sinh nâng mắt tìm đồ ăn, nghĩ thầm sau lưng tôi có Thẩm Dĩ Thư nha, muốn tiền có tiền, sao phải để mấy người trả, cậu nói: "Tôi có tiền."
Đối phương thở dài nhẹ nhõm.
Bọn họ tuy có chút nổi tiếng nhưng thu nhập cũng miễn cưỡng, nếu bảo trả tiền thì phải ăn khổ cả tháng.
Thiếu niên tóc dài nói: "Tôi gọi là Triệu Lật."
Thiếu niên tóc đen dài nói: "Tôi gọi là Tôn Dương."
Thiếu niên tóc đen ngắn nói: "Tôi gọi là Ngải Thanh. Là nhóm trưởng."
Chương 76:
Điều này giống như trong tài liệu của Kỉ Phù Sinh, cậu ừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm của mình.
Sắc mặt người đại diện nghiêm túc nhìn ba người, "Tôi còn chưa cùng các cậu nói qua, Kỉ Phù Sinh tuy là thành viên trong nhóm nhưng sẽ không tập trung quá nhiều vào ca hát mà là đóng phim, cho nên bình thường sẽ không tham gia biểu diễn hay là tập luyện, cơ hội các anh nói chuyện có thể rất ít, phải chú ý phối hợp."
Thiếu niên tóc vàng há to miệng, sợ hãi nói: "Nga! Có người chống lưng thật là lợi hại!"
Người đại diện ôm đầu, đứa nhỏ này, sao có thể thẳng thắng như vậy chứ! Khó trách cậu cứ bị người ta bôi đen a!
Tôn Dương lấy một cái đùi gà chặn miệng Triệu Lật, "Ăn đi."
Hắn gặm đùi gà nhìn về phía người đại diện, chống cằm nghiêm túc nói: "Nếu phối hợp tốt thì chúng ta đứng thứ nhất là chuyện trong tầm tay."
Người đại diện gật đầu, từ trong túi hồ sơ lấy tài liệu ra, "Đây là hồ sơ của Kỉ Phù Sinh, các cậu xem."
Làm đội trưởng, Ngại Thanh nhận lấy, nhìn một chút thì ánh mắt cũng thay đổi, "Vừa rồi thật có lỗi. Kỉ Phù Sinh."
Tôm trên bàn đã bị Kỉ Phù Sinh bóc vỏ ăn hết rồi, Triệu Lật nhìn một đống vỏ tôm thiếu chút nữa khóc thành tiếng, làm ca sĩ tuy rằng không khắc nghiệt đối với đồ ăn như diễn viên nhưng đối với người thường mà nói là vô cùng đáng thương.
Hắn vừa nghĩ muốn ăn chút tôm lại không nghĩ đến đã bị người mới này ăn hết rồi, nhưng vừa rồi mình còn đắc tội với người ta nên cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Kỉ Phù Sinh, cậu không phải muốn làm diễn viên sao, còn ăn nhiều như vậy?"
Kỉ Phù Sinh gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, nói: "Tôi ăn cái gì thì cũng không mập được, cho nên ăn nhiều cũng không sao."
Triệu Lật: Nhóm trưởng, tôi ghét người này!
Người đại diện đang chuẩn bị ngăn cản Kỉ Phù Sinh ăn tiếp thì cũng im lặng, trong lúc Kỉ Phù Sinh và Triệu Lật đang ăn thì người đại diện, Tôn Dương và Ngải Thanh đều đang thảo luận chuyện trong nhóm.
Rượu Kỉ Phù Sinh muốn nữ phục vụ đã mang đến.
Kỉ Phù Sinh mở ra rót cho mình một ly, sau đó hỏi Triệu Lật, "Muốn uống không?"
Triệu Lật liếm môi, "Có thể chứ?"
Kỉ Phù Sinh ân một chút, Triệu Lật vội vàng tiếp nhận, tự rót cho mình một ly thật đầy rồi uống một ngụm, mở to hai mắt, "Uống thật ngon, tôi trước kia chưa bao giờ uống qua rượu đỏ ngon như vậy."
Sau khi thảo luận xong thì người đại diện bảo ăn thôi, Tôn Dương cùng Ngải Thanh ừ một tiếng, cầm lấy chiếc đũa, sau đó thân mình cứng đờ, nhìn lại đồ ăn trên bàn, chén dĩa lộn xộn, cơ hồ không còn gì để ăn.
Kỉ Phù Sinh đang cúi đầu chơi điện thoại, Triệu Lật xoa bụng mình, tiến đến bên người cậu, "Nga, cậu cũng đang chơi trò này a!"
"Tôi cũng chơi, bạch kim rồi, cậu bao nhiêu a? Muốn tôi mang cậu đi không?"
Kỉ Phù Sinh đưa điện thoại lên, dời ngón tay khỏi nơi hiển thị cấp bậc, "Tôi truyền thuyết."
Triệu Lật trầm mặc một chút, rồi quỳ xuống đất, nói: "Ba ba, nhận con!"
Người đại diện: "..." Cậu đùa tôi à.
Tôn Dương: "..." Tôi biết ngay cậu là người như vậy...
Ngải Thanh: "..." Triệu Lật, hôm trước cậu vì muốn tôi nấu cơm cho cũng gọi tôi như vậy a...
Người đại diện khụ khụ, "Như vậy cũng rất tốt, các cậu không ăn cũng sẽ không cần lo bị béo."
Tôn Dương: "..."
Ngải Thanh: "..."
Chúng tôi cũng không muốn như vậy, cảm ơn.
Ăn xong bữa cơm này, Ngải Thanh nói: "Chúng tôi tháng sau phải luyện tập, mấy ngày nay đang viết lời, Kỉ Phù Sinh, qua vài ngày nữa chuẩn bị thật tốt rồi đến đây xem có vấn đề gì không."
Kỉ Phù Sinh gật đầu.
Triệu lật nước mắt lưng tròng nhìn cậu, lưu luyến không rời nói: "Theo chúng tôi về ký túc xá pử chúng đi! Điều kiện ký túc xá tốt lắm!"
Kỉ Phù Sinh còn chưa trả lời thì điện thoại vang lên, cậu mở điện thoại xem thì thấy là tin nhắn của Thẩm Dĩ Thư, "Như thế nào còn chưa trở về?"
Kỉ Phù Sinh cất điện thoại lại, bất đắc dĩ nói: "Kim chủ thúc giục tôi trở về rồi, đi đây, hẹn gặp lại."
Triệu Lậy sửng sốt, hắn thiếu chút nữa qên Kỉ Phù Sinh là đi cửa sau, hậu phương có kim chủ.
Hắn buông Kỉ Phù Sinh ra, nga một tiếng, "Được rồi, lần sau cùng chơi, tôi mang cậu đi đến nơi tốt nhất Hải An ăn."
Kỉ Phù Sinh nhận lời, từ trên sô pha cầm đàn guitar của mình lên, tạm biệt cùng mọi người, xoay người ra khỏi phòng, nhắn tin trả lời cho Thẩm Dĩ Thư, lúc cậu đi ra thì tìm nữ phục vụ khi nãy, thanh toán tiền và nói: "Phòng 123."
Nữ phục vụ ngượng ngùng nhận thẻ rồi đi về phía quầy thu ngân thanh toán, xong đó trả về cho Kỉ Phù Sinh, "Tiên sinh, đã xong."
Kỉ Phù Sinh thu hồi thẻ, sâu xa liếc nhìn về phía phòng bọn họ rồi nở nụ cười, nói cảm ơn xong liền đi ra khỏi Tụ Hương Cư.
Tài xế đang chờ trong xe, nhìn cậu đi ra, mở của cho cậu, Kỉ Phù Sinh cười tủm tỉm nói cảm ơn, tài xế vội vàng lắc đầu, "Không cần, không cần, Thẩm Dĩ Thư vừa rồi gọi cho tôi rất nhiều cuộc hỏi cậu đâu."
Kỉ Phù Sinh thắt dây an toàn, nói: "Vừa rồi có nhắn tin cho tôi, chúng ta trở về đi."
Tài xế gật đầu, khởi động xe rời đi.
Lúc xe đến điện thự thì đã 8 giờ tối, Thẩm Dĩ Thư ở lầu 1 xem phim cùng quản gia, nghe được tiếng dừng xe thì liền hiểu, Kỉ Phù Sinh từ ngoài vào.
Ánh mắt của anh dời từ TV đến trên người Kỉ Phù Sinh, thản nhiên nói: "Chuẩn bị xong?"
"Ừ." Kỉ Phù Sinh đi đến mở cửa tủ lạnh lấy kiwi, xoay người đi đến bên người Thẩm Dĩ Thư, đưa kiwi cho anh, Thẩm Dĩ Thư nhận lấy và lột vỏ.
Thẩm Dĩ Thư đem đàn guitar đặt ở một bên.
Lột vỏ xong thì anh đưa lại cho Kỉ Phù Sinh, cậu cắn một ngụm, "Rất thuận lợi."
Thẩm Dĩ Thư tiếp tục bóc vỏ kiwi, quản giả cũng tự trong tủ lạnh lấy kiwi ra, yên lặng tự bóc vỏ.
Thẩm Dĩ Thư nói: "Có bị khi dễ không, tôi nghe nói thành viên của nhóm nhạc có chút kỳ lạ."
Anh thoạt nhìn có vẻ như thuận miệng hỏi thôi, cũng không để ý lắm, Kỉ Phù Sinh tự hỏi trong chốc lát, ngón trỏ đặt lên cằm, ngẩng đầu nói: "Chắc là vậy."
Thẩm Dĩ Thư bóc vỏ kiwi xong thì đưa cho cậu, tiếp tục bóc vỏ nữa, nhẹ nhàng hỏi: "Ai?"
Kỉ Phù Sinh cắn một ngụm nói: "Nữ phục vụ lúc đặt đổ ăn để những món tôi thích hơi xa."
Thẩm Dĩ Thư: "..."
Anh bóc được một nửa thì bỏ kiwi vào tủ lạnh, rửa tay và lau khô, không thèm nói gì nữa.
Kỉ Phù Sinh: "..."
Anh đây là có ý gì đây? Thẩm Dĩ Thư?
Ghét bỏ tôi chuyện bé xé ra to phải không?
Hai người cùng quản gia trầm mặc xem TV, đến 9 giờ thì quản gia mệt rồi, ngáp một cái liền đi ngủ.
Cũng chỉ còn lại Thẩm Dĩ Thư và Kỉ Phù Sinh.
Buổi chiều Kỉ Phù Sinh ăn có chút no nên buổi tối không thể ăn thêm gì nữa, cậu lấy đồ ăn vặt trên bàn rồi lên lầu quay về phòng ngủ, lúc cậu dùng tay mở cửa ra thì Thẩm Dĩ Thư đã lên rồi.
Anh đang ngồi ở đầu giường, trong tay cầm sách, trên người là chăn tơ tằm màu đen.
"Tắm chưa?" Kỉ Phù Sinh đem đồ ăn vặt để ở đầu giường, hỏi.
Thẩm Dĩ Thư lật sách, "Ân, trước khi em về đã tắm rồi."
Kỉ Phù Sinh mở một bịch khoai chiên, bắt đầu bỏ vào miệng mình, nói: "Tôi đi tắm."
Thẩm Dĩ Thư bình tĩnh trả lời.
Kỉ Phù Sinh xoay người đi vào phòng tắm, cậu cởi quần áo, tắm một chút liền phát hiện mình quên mang theo cái gì đó, liền nói: "Thẩm Dĩ Thư, lấy áo tắm cho tôi."
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, lộ ra một bàn tay, Thẩm Dĩ Thư dựa vào cửa, cầm áo tắm trên tay, Kỉ Phù Sinh đưa tay bắt lấy.
Tay hai người chạm vào nhau, Thẩm Dĩ Thư nở nụ cười, kéo cậu vào trong lòng, hôn đến, Kỉ Phù Sinh sửng sốt một chút, đáp lại Thẩm Dĩ Thư.
Hai người hôn một chút, hôn đến quên mình, hôn đến tận cùng bên trong tường của phòng tắm, tay cắm vào tóc đối phương và thở hổn hển.
Thẩm Dĩ Thư nói, "Tôi hôm nay trên máy tính có thấy một đoạn..."
Kỉ Phù Sinh trầm mê trong nụ hôn của anh, mơ mơ màng màng hỏi, "Cái gì?"
Thẩm Dĩ Thư cười nhẹ: "Làm và hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, thượng nhau và yêu thương cô ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhìn thì tưởng giống nhưng lại không giống, tốt nhất là nên làm..."
"Kỉ Phù Sinh, chúng ta thử đi?"
Kỉ Phù Sinh lúc ấy làm sao nghe rõ được chứ, chỉ trả lời, "Tùy anh...nhanh lên..."
Thẩm Dĩ Thư gật đầu.
Động thân đi vào.
Trong nháy mắt Kỉ Phù Sinh là thích đến điên rồi, thích đến da đầu run lên, "Nhanh lên...nhanh lên nữa..."
Thẩm Dĩ Thư thượng cậu từ phía sau, cắn tai cậu không buông.
Nước ấm trong phòng vẫn từ vòi sen phun ra, xối ở trên hai người, sương mù lượn lờ.
Cuối cùng loáng thoáng nghe âm thanh từ phía Kỉ Phù Sinh, "Đừng a hỗn đản...Thẩm Dĩ Thư anh muốn chết a...ngô ngô..."
Sau đó Thẩm Dĩ Thư ôm Kỉ Phù Sinh trở về giường, Kỉ Phù Sinh vẫn nhớ kỹ khoai chiên của mình, cho dù vô lực thì cũng lết đi lấy vài miếng khoai bỏ vào miệng.
Thẩm Dĩ Thư thoa thuốc ở phía sau cho cậu.
Hết ba rồi lại ba, Thẩm Dĩ Thư bình tĩnh nói: "Co dãn không tồi."
Mặt Kỉ Phù Sinh u ám, cho dù không có khí lực cũng đưa chân đạp qua, "Anh dám lặp lại lần nữa không?"
Thẩm Dĩ Thư không dám nói lời nào nữa, tiếp tục im lặng thoa thuốc cho Kỉ Phù Sinh, cậu tiếp tục ăn khoai chiên của mình, ăn xong khoai thì xé đến chocolate, đột nhiên cậu nhớ đến kiwi ở dưới lầu, "Kiwi đâu?"
Thẩm Dĩ Thư nói tự lấy ăn.
Kỉ Phù Sinh hừ một tiếng, "Quỷ hẹp hòi."
Thẩm Dĩ Thư vỗ mông cậu, "Lại nói lung tung."
Kỉ Phù Sinh mắng: "Mẹ nó anh thế mà dám a!"
Thẩm Dĩ Thư uy hiếp: "Có tin tôi đè em ra lần nữa không?"
Kỉ Phù Sinh lầm bầm vài tiếng, không nói, tiếp tục ăn chocolate.
Thẩm Dĩ Thư thoa dược xong thì rửa tay, ôm cậu nói, "Ngủ."
Kỉ Phù Sinh ân một tiếng, tắt đèn, Thẩm Dĩ Thư ôm cậu vào trong lòng, "Đừng lộn xộn."
Chương 77:
Ngày hôm sau Kỉ Phù Sinh mở máy tính ra xem kịch bản mà Từ Hoằng gửi đến.
Thẩm Dĩ Thư ở dưới làm điểm tâm cho cậu, bởi vì là cuối tuần nên anh ở nhà nghỉ ngơi.
Kỉ Phù Sinh xem được một phần tư kịch bản thì Thẩm Dĩ Thư cầm sữa cùng đồ ăn lên, ngồi bên giường, "Ăn gì đi rồi xem tiếp."
Kỉ Phù Sinh ân một chút, đem máy tính đặt ở một bên, rời giường đi rửa mặt.
Lúc đi ra thì Thẩm Dĩ Thư đang xem TV, ngồi trên sô pha chờ cậu, hai người ăn cơm, Kỉ Phù Sinh cắn đũa, "Chờ tôi xem xong kịch bản, chúng ta đi chợ gà quay đi."
Thẩm Dĩ Thư gật đầu.
Kỉ Phù Sinh xem kịch bản, cũng ghi chép đầy đủ, rút đi vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, đồng tử thâm trầm chuyên tâm nhìn chằm chằm vào máy tính, bộ dáng ngón tay múa trên bàn phím làm cho Thẩm Dĩ Thư nhìn thấy thích vô cùng.
Kịch bản tầm 13 vạn chữ, tới buổi chiều 4 giờ thì Kỉ Phù Sinh duỗi thắt lưng, cầm ly nước bên cạnh uống cho đỡ khát, Thẩm Dĩ Thư bên kia đang nghe điện thoại, sau khi nghe điện thoại xong thì lấy ly nước trống đi, "Vừa rồi Trình Thành gọi điện thoại đến nói em không tôn trọng Nhạc Thanh?"
Kỉ Phù Sinh nâng mắt, đem máy tính đóng lại để ở một bên, "Như thế nào? Vì Nhạc Thanh nên hỏi tội à?"
Thẩm Dĩ Thư thấy cậu làm vẻ mặt chẳng quan tâm, cau mày, thản nhiên nói: "Nhạc Thanh cùng em hình như có thủ à?"
Kỉ Phù Sinh bĩu môi, "Ai mà biết."
Thẩm Dĩ Thư đối với việc Kỉ Phù Sinh có khi dễ Nhạc Thanh hay không cũng không để ý nhiều, anh nói: "Khi dễ người có thể nhưng không phải người nào cũng được."
Kỉ Phù Sinh trầm mặc trong chốc lát, nhìn chằm chằm Thẩm Dĩ Thư nghiêm túc nói: "Nói ra có thể anh không tin, đều là bọn họ khi dễ tôi trước."
Thẩm Dĩ Thư nhìn cậu một chút, không nói lời nào.
Nhìn thái độ mà anh biểu đạt thì Kỉ Phù Sinh rơi nước mắt đầy mặt nha, Thẩm Dĩ Thư, anh trước kia không có như vậy nha, anh thay đổi, ngốc nghếch.
May mắn Thẩm Dĩ Thư không biết Kỉ Phù Sinh đang suy nghĩ cái gì, nếu không anh thật sự bóp chết cậu mới vừa lòng.
"Không phải muốn đi chợ gà quay sao? Mau chuẩn bị." Thẩm Dĩ Thư nói.
Kỉ Phù Sinh thấy đồ ăn vặt ngày hôm qua còn chưa ăn xong trên đầu giường thì liền đi đến lấy một gói mở ra, nói: "Anh giúp tôi đi."
Chợ gà quay ở rất gần trường trung học phụ thuộc đại học Lâm An, nơi đây cũng là nơi bắt đầu của hai người.
Tuyến đường chia làm ba đoạn, phía trước là khu vực ăn uống, giữa là chợ rau, phía sau là buôn bán.
Lẩu, đồ nướng, cuốn, khoai tây chiên, đồ ăn chua cay, cơm chiên, thịt dê, thịt bò, trà sữa, đồ uống lạnh...người đến người đi vô cùng đông đúc.
Biệt thự cách nơi này rất xa, Thẩm Dĩ Thư đi 3 tiếng mới đến được đây.
Kỉ Phù Sinh xuống xe, thèm ăn không chịu được.
Cậu chạt đến quán nước trước, quay đầu cười với Thẩm Dĩ Thư: "Chúng ta ăn cái này đi!"
Thiếu niên dưới ngọn đèn mờ nhạt nở nụ cười thanh tú mà tinh xảo, người bên cạnh bắt đầu đông lên, ông chủ quán nướng hay là những người xung quanh đi đi đến đên bên cạnh Kỉ Phù Sinh đều dường như biến mất, anh nhìn Kỉ Phù Sinh, thản nhiên ân một tiếng.
Vì thế Kỉ Phù Sinh quay đầu lại chà xát tay, "Ông chủ, giúp tôi lấy chén đĩa đến."
Ông chủ ừ một tiếng, xoay người lấy một cái chén đĩa cho Kỉ Phù Sinh.
Kỉ Phù Sinh đi dạo một vòng trước quầy đồ nước, cầm 6, 7 xiên khoai tây, chân giò hun khói, nấm, phao câu, cá viên, bánh rạo, rau hẹ, sườn heo chiên, đậu phụ khô, chân gà, đùi gà,...
Cậu chọn xong thì đưa cho ông chủ, "Được rồi! mấy cái này!"
Ông chủ hơi hoảng sợ, "Nhiều như vậy! Chỉ 2 người các cậu sao?"
Kỉ Phù Sinh ân một tiếng, nói: "Ông chủ cứ nướng trước cho chúng tôi, chúng tôi sẽ quay lại."
Cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩ Thư, "Nhớ theo kịp a."
Thẩm Dĩ Thư đi theo Kỉ Phù Sinh.
Kỉ Phù Sinh chạy đến gánh hàng thịt dê trước mặt, "Ông chủ, 13 xiên thịt dê."
Ông chủ gật đầu!
Kỉ Phù Sinh nói: "Cứ đóng gòi nha, chúng tôi sẽ quay lại!"
Ông chủ nói: "Đi đi! Cam đoan lúc hai cậu trở về thì tôi đã chuẩn bị xong!"
Kỉ Phù Sinh cười tủm tỉm nói cảm ơn ông chủ, lôi kéo Kỉ Phù Sinh đi đến quầy khoai tây phía trước: "Ông chủ! Tôi muốn hai phần! Phải đủ năm vị, nhiều sốt! Rồi đóng gói!"
Sau đó cậu lại kéo Thẩm Dĩ Thư đi đến quầy hàng khác, đồ ăn cầm đầy tay...
Thẩm Dĩ Thư nói: "Ăn hết không?"
Ánh mắt Kỉ Phù Sinh nháy mắt tối đen nhìn anh, điều này làm cho Thẩm Dĩ Thư nhớ đến lần đầu tiên mình cùng Kỉ Phù Sinh hẹn hò, cũng ngay ở đây, ngay con phố này, Kỉ Phù Sinh một mình ăn một con phố.
Sau khi món ma lạt năng (Chi: có thể hiểu là lẩu cá viên, ma lạt năng dịch sát nghĩa là cay tê nóng, một món ăn xuất phát từ Tứ Xuyên, các bạn có thể tra gg để rõ hơn nhé) làm xong thì Thẩm Dĩ Thư trả tiền, Kỉ Phù Sinh một tay cầm hộp giấy một tay cầm xiên đồ ăn, một ngụm toàn bộ ăn hết, ánh mắt nheo lại, thỏa mãn nói: "Vẫn là hương vị cũ."
Vừa cay vừa tê.
Thẩm Dĩ Thư cầm theo ma lạt năng đã đóng gói, lúc hai người trở về quán nướng thì Thẩm Dĩ Thư một người cầm rất nhiều đồ ăn, Kỉ Phù Sinh lúc về còn ghét mua 2 ly nước chanh.
Ông chủ quán nướng mở to hai mắt, "Nhiều như vậy!"
Lúc nãy các món Kỉ Phù Sinh gọi đều bỏ thêm gia vị, chỉ còn lại vài loại thịt, hắn cầm một bộ chén đĩa khử khuẩn đặt lên bàn cho Kỉ Phù Sinh, cậu nói: "Cảm ơn ông chủ!"
Ông chủ im lặng nhìn bàn đồ ăn.
Nhưng lúc sau khi giúp khách khác nướng xong đồ ăn thì ánh mắt hơi trộm nhìn về phía cậu xem thử, người qua đường cũng nhịn không được nhìn một chút.
Kỉ Phù Sinh thất sự kêu rất nhiều.
Cho dù là năm người cũng ăn không hết.
Nhưng mà, trên thực tế, có người có thể ăn hết phần sáu người.
Khi ông chủ nướng hết thịt mang lên, trước mặt Thẩm Dĩ Thư có khoảng 5, 6 xiên, khoai tây mới ăn vài miếng, còn trước mặt Kỉ Phù Sinh cũng tầm 30 xiên, khoai tây ăn cũng hết sạch.
Cậu nhìn chằm chằm khoai tây của Thẩm Dĩ Thư.
Thẩm Dĩ Thư đem hộp khoai tây cho cậu, "Ăn đi, tôi ăn không hết."
Kỉ Phù Sinh nhận lấy, xiên 5, 6 miếng bỏ vào trong miệng ăn hết.
Thẩm Dĩ Thư cúi đầu, tự kiểm điểm lại.
Nếu lúc đó Kỉ Phù Sinh không rời khỏi anh, anh hẳn là không nuôi nổi người này rồi.
Nghĩ đến cảnh Kỉ Phù Sinh ăn hai chén cơm còn kêu đói, Thẩm Dĩ Thư nháy mắt liền đau lòng muốn chết.
Khó trách ở thời điểm đó Kỉ Phù Sinh chia tay với anh.
Nhưng mặc kệ là anh có nuôi nổi hay không thì đá anh chính là sai.
Kỉ Phù Sinh không biết Thẩm Dĩ Thư đang suy nghĩ cái gì, cậu cắn chân gà, uống một ngụm nước chanh, sau đó tính với tay tới ma lạt năng.
Thẩm Dĩ Thư nhíu mày, ngăn cản, "Sẽ tiêu chảy."
Kỉ Phù Sinh nhìn anh, không nói lời nào.
Thẩm Dĩ Thư thu hồi tay, "Em ăn tiếp đi."
Anh lấy ra điện thoại nhắn tin cho quản gia, bảo quản gia gọi bác sĩ chờ sẵn ở biệt thự.
Kỉ Phù Sinh ăn đến mức bụng phình lên mới ợ một tiếng.
Trên bàn đã lộn xộn, ông chủ quán nướng nuốt nước miếng, "Còn muốn không?"
Kỉ Phù Sinh đang muốn thêm khoai tây thì Thẩm Dĩ Thư lên tiếng, "Em bây giờ còn đi được sao?"
Kỉ Phù Sinh có chút xấu hổ, hình như là, đi không nổi...
Cậu yên lặng nói: "Đủ rồi, ông chủ."
Ông ngủ nga một tiếng, đi đến dọn dẹp.
Ông vừa dọn vừa nói: "Tiểu tử, ăn lợi hại a."
Kỉ Phù Sinh: "..." Cũng không phải tôi lợi hại a, là bụng của tôi đó, trong đó có một loại độc vô cùng kỳ lạ.
Sau khi ông chủ dọn dẹp xong thì Thẩm Dĩ Thư đi đến trước mặt Kỉ Phù Sinh, ngồi xổm xuống, "Leo lên."
Kỉ Phù Sinh leo lên, "Bụng trướng, đi chậm chút."
Thẩm Dĩ Thư thiếu chút nữa quăng cậu từ trên lưng xuống.
Đi ngang qua một người lớn thì họ bảo đồi phong bại tục, đi ngang qua đàn ông thì họ nói lại mất đi hai đối thủ cạnh tranh, đi ngang qua cô gái thì họ bảo thế giới này lại có thêm một đôi chân ái.
Đi ngang qua một con chó: "..."
"Gâu..."
Thẩm Dĩ Thư cõng Kỉ Phù Sinh trở về xe, một tay mở cửa rồi đỡ Kỉ Phù Sinh vào ghế phó lại, thắt dây an toàn cho cậu.
Kỉ Phù Sinh hạ cửa sổ xuống đón gió, Thẩm Dĩ Thư lái xe rời khỏi chợ gà quay.
Kỉ Phù Sinh tiếc nuối nói: "Chúng ta lần sau đến đây thì ăn lẩu đi, lần này no quá, chưa đi được."
Thẩm Dĩ Thư lâu lâu nghiêng đầu nhìn cậu, "Đưa đầu vào trong một chút, nguy hiểm."
Kỉ Phù Sinh nga một tiếng, đưa đầu vào trong chút, ợ một tiếng, "Tôi muốn nghe nhạc."
Thẩm Dĩ Thư một tay lái xe một tay mở nhạc.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, Kỉ Phù Sinh lẩm nhẩm theo nhạc, nghiêng đầu đang ngủ.
Thẩm Dĩ Thư chỉnh âm thanh nhỏ xuống, nâng cửa kính xe lên, chuyên tâm lái xe.
Lúc về đến nhà đã hơn 12 giờ, Thẩm Dĩ Thư vào cửa, lúc xe dừng lại thì nghiêng đầu nhìn Kỉ Phù Sinh.
Sau đó Kỉ Phù Sinh cũng tỉnh lại, xoa nhẹ mắt, mở cửa xuống xe chờ Thẩm Dĩ Thư.
Quản gia còn chưa ngủ, nghe tiếng xe liền mở cửa nói: "Đã về rồi."
Thẩm Dĩ Thư ân một tiếng, đỡ Kỉ Phù Sinh vào phòng.
Trong phòng bác sĩ đã chờ sẵn, trong tay cầm thuốc, Thẩm Dĩ Thư đặt Kỉ Phù Sinh lên ghế sô pha, nói: "Quản gia cứ ngủ trước đi, bác sỉ thì ngủ ở phòng này, như thế thì có chuyện gì cũng dễ gọi hơn."
Anh chỉ vào phòng kế bên của quan gia nói.
Bác sĩ gật đầu,
Tầm 3, 4 giờ sáng thì Kỉ Phù Sinh bắt đầu rên, "Đau bụng quá..."
Chốc lát sau biệt thự sáng đèn, bác sĩ đang ngủ nghe tiếng thì nhanh chóng cầm hòm thuốc đi ra, Thẩm Dĩ Thư cõng người xuống lầu, đặt trên ghế sô pha rồi đi lấy nước ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro