Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mỹ Nhân Ngư và Giáo Hoàng

Chương 9:

Hệ thống: Nhiệm vụ kết thúc, kết toán kết quả nhiệm vụ, vận mệnh nam chủ, nữ chủ của thế giới tan vỡ, thành công!

Thế giới còn lại: 8.

Tần Tư đứng trước màn hình hệ thống, mặc quần bò áo trắng, tay đặt trên màn hình điều khiển, cậu trở về trở cũ trước khi cảm nhận được hẹn hò hạnh phúc của thế giới, cuối cùng lưu luyến nói: "Vận mệnh thế giới kế tiếp, rác rưởi."

Nếu Tôn Thanh Thanh không động thủ thì cậu còn có thể hẹn hò một lần, đáng tiếc, rất đáng tiếc, cậu giận vô cùng.

Trước mắt Tần Tư tối sầm, chờ sau khi có ý thức, bên tai nghe tiếng sóng vỗ, thân thể như ở trong nước.

Là ở... Tần Tư mở mắt, trong biển.

Cậu còn chưa kịp đánh giá thân thể này đã đòi hệ thống đưa tư liệu vận mệnh thế giới này.

Nam chủ của thế giới này là Y Tác Tư Đặc Phàm Nặc, nữ chủ là thanh mai trúc mã của nam chủ, Lai Nhã.

Mà thân phận của cậu...

Tần Tư mặt không thay đổi cúi đầu, không có chân, chỉ có đuôi cá, còn không nói được.

Mình trở thành một con cá!

Hệ thống mi đi ra, tao cam đoan không đánh chết mi!

Bối cảnh thế giới lần này là giáo hoàng và vương thất đối chọi gay gắt, quyền lợi của giáo hoàng càng lúc càng lớn, uy hiếp nghiệm trọng đến ích lợi của vương thất.

Quyền uy của vương thất thậm chí còn yếu hơn giáo hoàng, vương thất không cam lòng nên muốn đoạt lại quyền lợi mấy trăm năm của mình, bọn họ đau khổ tìm kiếm mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, tương truyền mỹ nhân ngư này có dung dạo thế gian hiếm gặp, tiếng ca tựa như tiếng trời, là sủng nhi của thượng đế, người có được mỹ nhân ngư chính là thiên chi kiêu tử được thượng đế thừa nhận.

Chỉ cần vương thất tìm được mỹ nhân ngư thì có thể dựng lên cờ hiệu 'Quân quyền thần thụ', từ trong tay giáo hoàng tà ác đoạt lại quyền lợi vương thất vốn nên có được.

Đáng tiếc mỹ nhân ngư được giao hoàng tìm được trước, giáo hoàng vì vậy mà danh vọng cao hơn, lão hoàng đế bị tức đến thăng thiên.

Sau khi lão hoàng đế qua đời thì ngôi vị được truyền cho đứa con xuất sắc nhất của hắn, cũng chính là nam chủ, Y Tác Tư Đặc Phàm Nặc. Hắn cùng nữ chủ liên thủ, nhấc lên một đợt 'cải cách tôn giáo', vạch trần âm mưu giáo hoàng, cứu mỹ nhân ngư ra.

Mà mỹ nhân ngư thiên chân vô tà đã bị giáo hoàng tẩy não, cho rằng Tư Đặc Phàm Nặc và Lai Nhã là ác ma, lấy tiếng ca dụ dỗ hai người tiến vào ảo cảnh tử vong, không nghĩ đến dẫn ra trí nhớ mười lăm năm trước Tư Đặc Phàm Nặc được mỹ nhân ngư cứu, mỹ nhân ngư cảm thấy hắn không phải ác ma giống giáo hoàng nói, liền đình chỉ tiếng ca tử vong mê người.

Giáo hoàng bị mọi người thóa mạ, uy tín tan vỡ, mọi người xa lánh, Tư Đặc Phàm Nặc thành lập chế độ chuyên chế mới, cưới Lai Nhã.

Còn mỹ nhân ngư thì trong điển lễ kết hôn của Tư Đặc Phàm Nặc và Lai Nhã, hóa đuôi cá thành một đôi chân duyên dáng, vì Tư Đặc Phàm Nặc nhảy một điểu nhảy nhân ngân, cuối cùng khi ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện, nhảy vào biến hóa thành bọt biển, sám hối tội lỗi vì từng giúp giáo hoàng.

Nhận đầy đủ nội dung, Tần Tư mắng mẹ nó trong lòng.

Cậu bi ai tiếp nhận sự thật mình không phải con người, ân, được rồi, kỳ thật có chút kích động, bởi vì rất kích thích.

Cậu giật giật đuôi có, nhìn thoáng qua xung quanh, không trung rất xanh, mây trắng rất trắng, đây là điều mà ở hiện đại không bao giờ thấy được, nước trên biển cũng trong suốt, có thể nhìn thấy rõ cá đang bơi trong nước, bọn chúng đang vây quanh bên người cậu, bộ dáng thoạt nhìn rất vui vẻ.

Tần Tư yên lặng nở nụ cười, nga, rất vui.

Cậu từng muốn trở thành một chuyên gia thám hiểm biển, quan sát đời sống trong biển. Nhưng lúc ở cô nhi viện không có điều kiện, lúc làm diễn viên lại không có thời gian, lúc nhận nuôi đứa cháu lại không có tâm tình.

Xem ra giấc mộng của mình có thể thực hiện.

Tần Tư nhàn nhã bơi đến nơi sâu nhất dưới đáy biển, cậu thấy được tảo biển, ngừng lại, cầm trong tay nhìn nhìn.

Mềm mềm, xúc cảm không tồi.

Tần Tư thấy không ít cá, đủ mọi màu sắc có con có độc, có con không có, trên đầu cậu đang bơi một con rùa biển, không phải lớn bình thường mà kích thước nó như một cái đảo nhỏ.

Tần Tư từng gặp qua không ít sinh vật biển, tìm được một xà cừ lớn đứng bất động gần thủy thảo, cậu bơi vài vòng quanh xà cừ.

Rất kỳ quái, cậu nói không nên lời, sinh vật đáy biển như có thể lĩnh hội suy nghĩ của cậu.

Xà cử giật giật, mở vỏ của nó, bên trong có một viên trân châu bóng loáng nhẵn mịn, Tần Tư bơi vào, dùng đuôi cá vuốt trân châu.

Xà cừ run rẩy, Tần Tư tựa hồ cảm nhận được sự vui sướng và mời mọc của nó.

Nó đang mời cậu vào đây.

Không gian trong vỏ sò rất lớn, có thể chứa năm người, loại vỏ này đã ở dưới đáy biển 35 thế kỷ, rất hiếm gặp. Nhưng trong thế giới này, Tần Tư có thể có thể cảm giác được xung quanh còn có mấy vỏ sò lớn như xà cừ này.

Tần Tư quyết định tạm thời ở đây, cậu không thể rời khỏi đáy biển đi đến đất bằng, không ở trong nước thì tuyệt đối là một loại tra tấn thống khổ.

Cậu ở dưới biển sâu du đãng hồi lâu, có đôi khi đong đưa đuôi cá nổi lên mặt biển, ở dưới bầu trời lười biếng dựa vào trên người rùa biển phơi nắng. Con ngươi xanh thẳm như biển rộng, sạch sẽ mà bình thản.

Tóc dài màu đen, da thịt trắng nõn, ngũ quan không cứng nhắc, trong suốt như trăng non, như đóa hoa màu trắng, dung mạo của thiếu niên nhân ngư xinh đẹp quá phận, chỉ cần một cái chớp mắt cũng mang theo thiên chân vô tà kích động trần thế.

Đuôi cá màu vàng kim dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe ra vầng sáng nhu hòa hấp dẫn ánh mắt người khác, một một miếng vảy đều tinh xảo như điêu khắc, gọn gàng xếp cùng một chỗ, ngăn nắp vô cùng, nổi lên mặt nước, từ nước biển trong suốt là ảnh ngược của thiếu niên nhân ngư, mặt nước yên tĩnh, thân ảnh thiếu niên theo nước biển lưu động mà hơi mờ ảo.

Mệt mỏi thì quay về trong xà cừa ôm trân châu lớn ngủ, tỉnh lại có thể ngao du ở biển sau, lúc mặt trời bọc thì nổi lên mặt nước nhìn ánh sáng mờ ảo xuyên thấu qua tầng mây bao la hùng vĩ, chờ bão táp làm mặt biển nổi lên cuồng phong.

Tần Tư nghĩ chính mình sẽ thích cuộc sống nhàn nhã như vậy, nhưng sự thật là, cậu càng ngày càng nhớ Tô Thừa, nhớ đôi môi mỏng của Tô Thừa, nhớ nụ hôn mạnh mẽ của y...

Cuối cùng Tần Tư cũng ý thức được.

Kỳ động dực của nhân ngư đã đến.

Trên người cậu bắt đầu lan tràn một loại hương khí như có như không, hấp dẫn không ít sinh vật trong biển.

Mỗi khi cậu từ trong vỏ sò đi ra, vận khí tốt thì đi theo sau cậu là một đàn cá, vận khí không tốt thì chính là cá mập hoặc sinh vật còn khủng bố hơn cả cá mập.

Bọn chúng dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nhân ngư Tần Tư, quanh quẩn bên người là tin tức đố động dục cầu giao hợp.

Chương 10

Lạch cạch!

Không biết lần thứ mấy vừa muốn mở vỏ sò ra mặt biển chơi thì sau khi nhìn thấy tình cảnh bên ngoài liền lập tức đóng vỏ sò.

Thời gian càng dài, Tần Tư rõ ràng cảm nhận được nhu cầu bức thiết của thân thể, hơi thở trên người càng ngày càng đậm làm cho bọn chúng điên cuồng, thậm chí có sinh vật ở hải vực xa xa bị hấp dẫn đến.

Hải vực này đã ngày càng nguy hiểm.

Dị động của sinh vật trong biển đã bị chú ý, không ít thuyển bị chìm ở trong này, may mắn có người thấy được một thiếu niên có đuôi màu vàng kim ở trong biển sâu, khuôn mặt đẹp hiếm thấy.

Lời đồn nổi lên bốn phía, người đánh cá ở hải vực này nói khi thời tiết tốt, có thể nghe thấy tiếng ca từ xa xa trên biển truyền đến, như có như không, nghe thấy lại giống như không nghe thấy, chỉ cảm thấy thần trí như bị lạc mất.

Lão hoàng đế lén phái ra đứa con xuất sắc nhất đi đến hải vực này, muốn mang nhân ngư về cung trước giáo hoàng.

Lại không biết giáo hoàng khi thu được tin tức khác thường ở hải vực đã tự mình đi đến đây.

Lúc này gió trên biển yên lặng, đáy biển bắt đầu sóng ngầm.

Hướng trí trên người tràn ngập trong xà cừ, cho dù đã đóng chặt vỏ sò nhưng từng tia hương khí bắt đầu thấm ra ngoài.

Sinh vật bên ngoài bắt đầu va chạm vỏ sò, Tần Tư đau đầu, hai tay cậu ôm chặt trân châu ổn định thân mình, xà cừ vì ngoại lực va chạm hơi run lên, hương khí lộ ra vài phần, làm cho sinh vật biển bên ngoài càng va chạm điên cuồng.

Tần Tư cau mày, còn như vậy thì vỏ xà cừ sẽ bị đâm vỡ, không còn xà cừ thì ở sâu trong đại dương, cậu chỉ có thể bị cắn nuốt, cậu đưa tay sờ lên vách tường bên trong vỏ sò, dùng ý niệm nhắn xà cử mở vỏ ra, nhưng nó từ chối.

Tần Tư cố gắng vài lần, cuối cùng xà cừ bị Tần Tư thuyết phục mà mở ra.

Tần Tư hôn lên trân châu trong xà cừ biểy đạt lòng biết ơn của mình, sau đó đùng đuôi cá vàng kim ngăn lại mà xông ra ngoài, nháy mắt hương khí từ trong xà cử lan ra, công kích nhóm sinh vật biển bên ngoài làm cho chút thất thần trong chốc lát.

Mà thừa dịp này, Tần Tư đã chạy được một phạm vi nhất định.

Mặt biển bình tĩnh bắt đầu nổi sóng, cuối cùng quay cuồng.

Tốc độ của nhân ngư rất nhanh, nhưng sinh vật biển đuổi theo rất nhiều, chúng nó từ bốn phương tám hướng vọt đến, Tần Tư bất chấp phương hướng, trốn được ở đâu thì trốn đến đó.

Cậu nổi lên mặt biển, đuôi cá liều mạng bơi, đôi mắt tinh thuần xanh thẳm hiện lên ảo não và mê ly.

Nóng rực dưới hạ thân làm cho cậu khó chịu, trên da thịt trắng nõn hiện lên chút đỏ ửng, cậu ở trên mặt biển tìm kiếm thân ảnh người.

Cùng động vật biển giao hợp?

Tuy rằng cậu không phải là người có tiết tháo, được rồi, kỳ thật bộ dạng bọn chúng rất xấu, không hợp khẩu vị của cậu, nếu không cậu cũng không để ý.

Tần Tư yên lặng suy nghĩ.

Bộ dạng xấu như vậy, còn muốn phát sinh quan hệ với cậu, thà chết không chịu khuất phục!

Ánh mắt của cậu ở trên bờ biển kiểm tra một lần, cúi đầu, âm thanh ngân nga trong miệng cậu phát ra.

Theo sóng lớn phập phòng, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trong tầm mắt Tần Tư.

Cậu đong đưa đuôi cá, né tránh một con cá kình màu trắng, bơi nhanh về phía thuyền nhỏ.

Trên thuyền là một người đàn ông đang ngồi, trên người đã bị sóng biển làm ướt, y nâng cằm nhìn mặt biển, người phía sau nói với y: "Giáo chủ đại nhân! Sóng biển quá lớn! Đã có rất nhiều sinh vật biển nguy hiểm ở xung quanh chúng ta! Nên trở về thôi!"

Người đàn ông không có đáp lại, y đưa tay vào trong nước biển, bỗng nhiên khóe môi hơi cong, y lấy tay từ trong biển ra, nhân tiện lôi thêm một nhân ngư thiếu niên có đôi mắt xanh thẳm.

Tay nhân ngư thiếu niêm nắm lấy cổ tay y, cúi đầu thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần dán lên tay y.

Thật thoải mái, hương bị trên người người này.

"Tìm được rồi..."

Y nhẹ giọng nói.

Một cái lưới từ trên không đổ xuống, mắt Tần Tư tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng nhỉn thẳng vào sinh vật dưới đáy biển đang bơi đến, "Trở về đi, Đa Tác."

Thuyền nhỏ vốn phập phòng theo sóng lớn, người đàn ông vừa dứt lời thì nháy mắt xuất hiện một vòng bảo hộ màu vàng, hương khí nhân ngư bị cách ly, trong mắt sinh vật biển, thuyền vừa rồi cướp nhân ngư thiếu niên đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Sau đó, thuyền nhỏ bỗng xuất hiện ở bên cạnh bờ biển, nam nhân ôm thiêu niên nhân ngư xuống thuyền, áo bào trắng rộng thùng thình tung bay theo gió, tóc dài màu vàng ướt sũng tản mạn ở sau người y, trên bờ cát, hơn mười tín đồ mặc áo trắng quỳ rạp xuống đất, "Chúc mừng giáo chủ."

Đuôi cá màu vàng kim của thiêu niên nhân ngư vô lực rơi xuống, đôi mắt nhắm chặt nằm ở trong lòng nam nhân, bởi vì thống khổ thiếu nước mà nhíu mày.

"Đem nước đến đây." Tiếng nói ôn hòa của nam nhân vang lên.

Tín đồ lĩnh mệnh, đem bể cá bạch ngọc thủy đã chuẩn bị tốt đến, nam nhân cúi người đặt thiếu niên nhân ngư vào trong nước.

Dần dần, khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên khôi phục huyết sắc.

Đuôi cá theo bản năng đong đưa.

Đợi khi Tần Tư thật sự tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang ở trong một sơn động.

Nước trong sơn động rất lạnh, rất thoải mái.

Hình như cậu bị người khác nhốt.

Đuôi cá đong đưa, cậu ở trong sơn động bơi một vòng, xuyên qua hoa sen duyên dáng yêu kiều, chạm vào lá sen xanh tươi.

Tần Tư bơi vài vòng, đuôi cá 'ba' một tiếng, đánh vào trong nước làm hoa sen cùng lá cây lây động.

Dòng chảy thanh u trong suốt, lá cây tinh thế, vảy cá tinh xảo.

Lúc này là đêm muộn, ánh trăng như nước chảy, từ ngoài sơn động lẳng lặng bay vào một chiếc lá, đáp lên mặt hồ. Sương mù hơi mỏng hiện lên trên mặt hồ, bao phủ không gian như ẩn như hiện.

Trong hồ có một tảng đá lớn, Tần Tư bơi qua, sau đó nằm nửa người trên đó, đuôi vẫn ở trong nước.

Thành hồ đối diện được xây bằng một tảng đá lớn, không cao lắm, Tần Tư ngồi lên liền có thể nhìn thấy trên bờ có rất nhiều hoa, thoạt nhìn cảnh đẹp ý cực kỳ.

Cậu ngẩng đầu, nhìn đỉnh sơn động, còn có dây leo hạ xuống.

Đây là hồ nhân tạo nhưng lại tự nhiên vô cùng.

Nói như vậy, đối phương nhất định là một người đàn ông có tiền.

Sau đó, từ ngoài sơn động truyền đến tiếng bước chân hữu lực nhẹ nhàng, Tần Tư nhìn quá, thấy nam nhân mặc áo bào trắng đi đến, tóc vàng xõa trên bộ quần áo màu trắng, đôi mắt hoàng kim ôn hoa, đôi môi đỏ mọng hiện lên ý cười ôn nhu.

Chương 11:

Tần Tư nhịn không được liếm môi, kỳ động dục lại muốn trỗi dậy.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "So với cái hồ nước cống nạp thì ngươi hẳn là thích nơi này hơn."

"Thần đã chỉ dẫn ta tìm ngươi, ngươi là sứ giả của thần, ta là người hầu của ngươi." Người đàn ông tìm một dấu chữ thập trước ngực, ánh mắt bình thản, nói xong làm cho Tần Tư cảm thấy rất là trang bức a.

Cậu bơi đến bờ, nam nhân tuấn mỹ vươn tay, muốn bắt tay với cậu.

Nhưng đôi mắt xanh thẳm của Tần Tư chỉ nhìn chằm chằm ngón tay người nọ, sau đó kiềm chế không được mà há miệng ngậm lấy ngón tay y, đầu lưỡi liếm liếm.

Thật thoải mái...

Trên người y có hương vị khiến cậu tạm thơi bình tĩnh lại, không đến mức đánh mất lý trí.

Hương vị này, rất quen thuộc.

Ân, có thể thượng không? Tình một đêm chứ.

Nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã như vậy thì hình như không tốt lắm.

Vẫn nên rụt rè một chút.

Dù sao thì hơi thở trên người y có thể áp chế kỳ động dục của cậu.

Đôi mắt người nọ bình tĩnh, cho dù là chạm đến răng nhanh hay cái lưỡi mềm mềm, xúc cảm ôn nhuận, y cũng rất bình tĩnh.

Tần Tư buông ra, bơi đi.

Cảm thấy tình này không chơi được đâu.

Người trước mặt là đại nhân vật phản diện của thế giới này, giáo hoàng.

Bề ngoài cao quý ôn hòa như thần, rời xa nhân thế, trên thực tế, chính là một ác ma thích đùa giỡn lòng người.

Nga nga nga nga nga! Hảo kích thích người khác nga!

Khóe môi Tần Tư hiện lên một nụ cười, không muốn rời xa mà ngượng ngùng nhìn về phía người đàn ông có đôi mắt vàng, lại bơi đến bên người y, cái đầu mềm mại không muốn rời xa mà cọ cọ y.

Người nọ đưa tay xoa đầu cậu.

Tình trạng động dục lại nhiều hơn.

Tần Tư vui vẻ quẩy đuôi.

"Ta gọi là Lạc Đặc Nạp Y Phàm, hy vọng ngươi ở đây vui vẻ."

Người nọ mở miệng, thanh âm trầm thấp.

Tần Tư vô tội mở to đôi mắt.

Ta chỉ là một mỹ nhân ngân dưới biển sâu, không biết thế sự, sạch sẽ, đơn thuần, tốt đẹp.

Đến ta tự hình dung cũng thấy yêu chính mình.

Thân là tín ngưỡng tinh thần của mọi người trên đại lục, giáo hoàng rất có tiền, cũng rất có quyền, nếu nói Tần Tư có tiền là có thể tự lực cánh sinh thì thế giới này hoàn toàn không có khả năng.

Bị giáo hoàng mang đến đất liền, rời xa đại dương, tồn tại của cậu đã bị người đời biết được, rời khỏi giáo hoàng, rơi vào tay người khác, nói không chừng ngay cả nơi ở cũng không có, chỉ có thể ở trong hang nước, hơn nữa người khác không nhất định có năng lực áp chế kỳ động dục của cậu.

Quan trọng nhất là, nói không chừng đối phương còn tào lao, mỗi ngày gặp mặt đều khiến cậu muốn tự sát.

...

Còn có, nhân ngư tuy rằng rất ít có cảm giác đói nhưng khi đói thì ăn rất nhiều, dạ dày của nhân ngư lại rất kinh khủng, ăn toàn là kỳ trân.

Tần Tư lúc ở biển sau thì có vô số sinh vật biển tìm cho cậu, trong biển không có nhân loại cướp đoạt nên cũng không khó tìm, nhưng trên đất liền lại khác.

Cho nên nói, biện pháp tốt nhất chính là ở lại bên người này.

Tần Tư yên lặng cười.

Sơn động này ngoại trừ Lạc Đặc Nạp Y Phàm thường xuyên đi vào thì ngẫu nhiên còn có một thiếu niên áo trắng mang đồ ăn đến, thời gian hắn ở lại rất ngắn, để đồ xuống liền rời đi.

Tần Tư có đôi khi cảm thấy nhàm chán mà bơi đến trước mặt người đó, dùng đôi mắt tinh thuần tò mò nhìn đối phương, ngụy trang thành bộ dáng thiên chân vô tà.

Chiêu này tựa hồ rất hiệu nghiệm, thiếu niên đối với dáng vẻ của cậu rất có hảo cảm, mặt đỏ lên dùng con mắt xanh biếc nhìn trộm cậu.

Tần Tư nghĩ: Đứa nhỏ, ngươi có cơ hội phát triển với ta nha.

Thiếu niên trước kia đều là đặt đồ ăn xuống liền đi, hiện tại sẽ dừng trong một chút, cùng Tần Tư nói một chút.

"Giáo chủ đại nhân rất thích ngươi đó."

Phải không? Ta cũng thích chính mình lắm. [Ngượng ngùng]

Tần Tư quẩy đuôi mình, ngồi lên dây đu, đuôi cá đánh xuống nước, tóc đen dài thả sau người, giống như tơ lựa thượng hạng, khiến người khác nhịn không được mà đưa tay sờ nó.

Trước đó không lâu Lạc Đặc Nạp Y Phàm đã cho cậu mặc một áo bào trắng, không biết bỏ thêm cái gì mà lại có thể tị thủy.

Cậu một lần tại một lần vò nát áo, sau đó vuốt thẳng, rồi lại vò nát, lại vuốt thẳng, bên tai nghe tiếng nói nhỏ của thiếu niên mắt xanh, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười.

So với diện mạo phương Tây thuần khiết của bọn họ, Tần Tư mang theo sự tinh xảo thanh tú của phương Đông.

Giống như tinh linh trong đồng thoại. Lạc Đặc Nạp Y Phàm đã nói như vậy.

Tần Tư từ trên đu dây nhảy vào trong nước, thân mình lăn vài vòng, sau đó từ trong nước hiện lên cái đầu.

Cậu nghe được tiếng bước chân của Lạc Đặc Nạp Y Phàm, thiếu niên tựa hồ cũng nghe được, hắn cuống quít đứng dậy, đem chén của Tần Tư ăn xong thu dọn lại, vội vàng lui sang một bên, "Giáo chủ đại nhân."

Lạc Đặc Nạp Y Phàm ừ nhẹ một tiếng, thiếu niên cúi người hành lễ, lui ra ngoài.

Y xốc áo bào trắng, ngồi trên tảng đó, từ trong lòng lấy ra một cây lược gỗ, nhìn về phía Tần Tư, "Lại đây."

Tần Tư bơi về phía thuốc giải kỳ động dục.

Sau đó nhìn thấy cây lược gỗ y cầm trong tay, đuôi cái đảo một cái, chuẩn bị chạy trốn.

Mẹ nó, xem cậu như sủng vật, còn chải lông?

Nguyện ý bị nam nhân đè là một vấn đề nhưng không có nghĩa là cậu nguyện ý giống nữ nhân để cho đối phương chải đầu giúp.

Hơn nữa tóc của nhân ngư không cần chải cũng đã mềm như tơ lụa.

Cậu tính chạy thì nam nhân lại lộ ra nụ cười ôn hòa bao dung, thu lược gỗ về.

"Ngươi không thích thì sẽ không dùng, đừng sợ."

Tiếng nói nam tính trầm thấp.

Tần Tư huơ đuôi nhìn y, cuối cùng như là xác nhận được lời nam nhân nói là sự thật thì bơi trở về, cọ cọ chân y.

Nam nhân mỉm cười, đôi mắt màu vòng có sương mù màu đen bốc lên.

Bởi vì ở trong sơn động, Tần Tư không biết tin tức bên ngoài, cũng không biết nội dung đã phát triển đến đâu, cậu là nhân ngư, mở miệng nói không được nên cũng không hỏi người khác được.

Nhiệm vụ lần này độ khó hơi cao.

Hệ thống rác rưởi tùy cơ phân phối!

Hương vị quen thuộc bên người nam nhân làm cậu rất thích, giống như là hương vị đã ở bên cạnh cậu rất lâu, rất dài, lại có thể rất ngắn, chỉ là mình thấy quen thôi.

"Tư Tư." Nam nhân hạ mắt nhìn cậu, "Ta gọi ngươi là Tư Tư được không?"

Thân thể Tần Tư cứng đờ, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt xanh thẳm nhẹ nhàng chớp, giống như tò mò.

Nam nhân cười nhẹ, "Cũng không biết vì sao, vừa rồi bỗng nhiên muốn gọi ngươi như vậy, trong đầu lại hiện lên cái tên này, nghĩ rằng có lẽ ngươi có duyên với cái tên này."

Chương 12:

Nội tâm Tần Tư bỗng nhiên dậy sóng bốn bề.

Nhưng sau đó cậu lập tức phủ quyết.

Hệ thống sẽ không để hai ký chủ có cùng vận mệnh xuất hiện trong một thế giới, vận mệnh thế giới đều do số liệu hình thành.

Tuyệt không có trùng lặp.

Cậu như thế nào trong nháy mắt đã cho rằng người này chính là Tô Thừa.

Hơn nữa, quan trọng chính là...cho dù là Tô Thừa cũng không biết tên của cậu.

Thời gian bất tri bất giác trôi.

Một ngày nọ, Tần Tư đang gối lên đùi nam nhân ngủ, nghe thấy có người đi đến trước mặt nam nhân, cậu im lặng nhắm mắt, nghe đối phương thấp giọng nói: "Giáo chủ, lão hoàng đế đã chết, tân hoàng đế là là nhị hoàng tử Y Tác Tư Đặc Phàm Nặc."

Lạc Đặc Nạp Y Phàm chuyên chú nhìn thiếu niên nhân ngư lười biếng dựa vào trên đùi y, đối với lời nói của đối phương cũng không có ý kiến, chỉ ừ một tiếng.

Khuôn mặt y cao quý tao nhã như thần, mang theo nụ cười như gió xuân, đôi mắt màu vàng ôn hòa.

Nhưng đôi mắt này khi nhìn vào thiếu niên nhân ngư chăm chú thì chính là hắc vụ nồng đậm.

"Giáo chủ, nếu chúng ta đã có được nhân ngư làm cho uy vọng của ngài lại nâng cao hơn một tầng, thần chắc chắn muốn chung ta thay thế vương thất, thừa dịp hiện giờ tân đế chưa mọc đủ lông cánh..."

Lạc Đặc Nạp Y Phàm ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ giọng cắt ngang lời đối phương: "Im lặng, cút xuống đi."

Đối phương hoảng sợ mà an tĩnh lại, cuống quít quỳ xuống xin tha thứ, ở trong ánh mắt không nhìn rõ cảm xúc của Lạc Đặc Nạp Y Phàm mà lui xuống.

Trước khi đi dư quang của hắn trộm đảo qua sườn mặt ngủ say của thiêu niên nhân ngư, trong mắt hiện lên âm lệ.

Ryan, một con trung khuyển ở bên người giáo chủ đại nhân vật phản diện, muốn giáo chủ trở thành hoàng đế, đem tất cả nhân tố trở ngại giáo chủ làm hoàng đế thành tồn tại cần phải hủy diệt.

Tần Tư lười biếng quẩy đuôi trong nước, một chút cũng không thèm để ý chuyện bản thân thành tồn tại cần phải hùy diệt trong mắt đối phương.

Một người nếu không có ai ghen tỵ, không trở thành cái đinh trong mắt người khác thì chính là nhân sinh thất bại, nhân sinh không hoàn chỉnh.

Khát vọng dưới thân làm cậu khó nhịn mà cọ chân nam nhân, thời gian kỳ động dục kéo dài càng lâu thì khát vọng càng lớn, cho dù hơi thở nam nhân có thể tạm thời bình tĩnh nhưng sợ về sau sẽ càng bị phản tác dụng.

Cậu không biết bản thân sẽ còn rụt rè bao lâu.

Thái độ của Lạc Đặc Nạp Y Phàm đối với cậu giống như là đối với sủng vật yêu thích, hoặc như là tình nhân, cũng có thể là công cụ có thể lợi dụng.

Tâm tình cậu khó chịu, ở trên đùi nam nhân mở mắt, kích động tiến sâu vào trong nước, không xuất hiện nữa.

Mất đi độ ấm, đôi mắt nam nhân thâm trầm vài phần, y không thay đổi mà ma sát ngón tay lúc này vuốt ve thiếu niên nhân ngư, sau đó ánh mắt nhìn về sâu trong nước, bình tĩnh đứng dậy, tiếng nói ôn hòa: "Tư Tư, lần sau lại đến nhìn ngươi."

Đáp lại y chính là sự trầm mặc, trên mặt hồ hiện lên ánh sáng, nổi lên chút sóng.

Liên tiếp vài này, Lạc Đặc Nạp Y Phàm đều không đến, Tần Tư dựa vào trên tảng đá, nghe thiếu niên mắt xanh đối diện nói: "Giáo chủ nói về sau không cho ta mang cơm đến nữa, hắn tự mình mang qua, ta là trộm đến xem ngươi, ngươi biết không, tiểu hoàng đế mới lên ngồi muốn nhằm vào giáo chủ, để giáo chủ giao ngươi ra, rất đáng giận đúng không, giáo chủ đại nhân là quang minh của đại lục chúng ta, là quang minh ưu tú nhất, chỉ có dưới sự dẫn dắt của giáo chủ, chúng ta mới có được hạnh phúc."

Thiếu niên, ngươi quá chấp nhất, các ngươi ở trong mắt vai chính là người của tà giáo, giáo chủ chính là người đứng đầu tà giáo, các ngươi mê hoặc lòng người, tạo thành uy hiếp với xã hội, không, là uy hiếp đến lợi ích của hoàng đế, khẳng định sẽ bị diệt trừ a...

Tần Tư quẩy đuôi, đùa con rùa nhỏ trên tảng đá, yên lặng nói.

Khó trách Lạc Đặc Nạp Y Phàm gần đây không đến, chắc là vai chính đã có hành động.

Buồn ngủ nổi lên, cậu chớp đôi mắt xanh thẳm, gần đây luôn có cảm giác thật buồn ngủ, luôn muốn đi ngủ, đây cũng là một trong những biểu hiện kỳ động dục của nhân ngư sao?

Thiếu niên bên tai vẫn nói liên miên, cậu mang theo rùa nhỏ bỏ ra khỏi lãnh địa của mình, sau đó nằm lên tảng đá ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, chờ lúc cậu mở to mắt thì đã là đem tối.

Cậu theo bản năng quẩy đuôi, lại cảm giác có chút kỳ lạ.

Cúi đầu.

Một đôi chân thon dài xinh đẹp.

Ngẩng đầu nhìn trăng tròn giữa trời đêm.

Ánh trăng thật sáng.

Cậu nghĩ là cậu đã biết nguyên nhân vì sao mình mệt rã rời. Cậu nhớ đến, nhân người vào mỗi đêm trăng tròn thì cái đuôi cá sẽ biến thành chân người.

Cảm giác có chân cũng không tệ lắm, Tần Tư thưởng thức trong chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn về phía tảng đá trên bờ, giảo hoạt lóe lên trong mắt, cậu bơi đến mép.

Trở mình leo lên tảng đá, sau tảng đá là thạch động khúc chiết, Tần Tư đi theo thông đạo.

Ước chừng vài phút, Tần Tư thấy tầng tầng thủ vệ đi tuần tra.

Vì phòng ngừa nhân ngư bị cướp đi, Lạc Đặc Nạp Y Phàm điều động không ít thủ vệ, còn có kết giới.

Thật vất vả đuôi cá mới biến thành chân, Tần Tư đương nhien sẽ không ở trong hồ nước của sơn động nữa.

Hinfh như có tiếng ca mơ hồ vang lên.

Như là người vợ xinh đẹp tuyệt luân ôn nhu nhỏ nhẹ bên tại, loại cảm giác này khiến kẻ khác mê say, trong gió toàn là tiếng ca nhộn nhạo.

Tiếng ca càng ngày càng ôn nhu, buồn ngủ nổi lên, chỉ trong chốc lát, thủ vệ từng bước từng bước ngã xuống, ngay cả lấy cây cũng dừng lại trong ngắn ngủi.

Tần Tư mặc áo bào trắng từ trong sơn động đi ra.

Chương 13:

Y bào rộng thùng thình màu trắng lỏng lẻo mặc trên người cậu, lộ ra đôi chân thon dài.

Tần Tư dẫm chân đất lên bụi cỏ, có lẽ bởi vì đã sinh sống lâu trong nước, đã lâu chưa dùng chân nên đi đường có chút thất tha thất thiểu.

Khác với phương Đông, kiến trúc phương Tây rất hoa lệ huy hoàng, mang theo khí tức nghiêm túc.

Cậu muốn đi tìm Lạc Đặc Nạp Y Phàm, muốn xem y hiện giờ đang làm gì.

Cậu cảm ứng được đại điện xa xa thủ vệ sâm nghiêm, Lạc Đặc Nạp Y Phàm hẳn là ở trong đó.

Tần Tư không chút để ý đạp lên cỏ đi về phía đại điện.

Bóng đêm sâu thẳm hắc ám.

Tần Tư dọc theo nước sông chảy vào sơn động đi đến bờ sông.

Hắn không thể rời khỏi nước lâu, nên trong một chốc phải uống nước.

Vừa đi vừa dừng, cách đại điện đã không xa.

Tần Tư ngồi xổm xuống, hai tay đưa vào trong nước.

'Ào' một tiếng, từ trong nước vươn ra một đôi tay bắt lấy Tần Tư, cậu cúi đầu nhìn tay mình bị nắm lấy, sau đó nhìn người hiện lên trong nước.

Cậu tạm thời là nhân ngư không có lực công kích, đuôi cá biến thành hai chân nên yếu hơn rất nhiều, vừa rồi lại dùng ẩn thân nên hiện tại giá trị thương tổn là 0.

Đánh giá sức chiến đấu trước mặt, cậu đối với người trong nước ngượng ngùng cười, thừa dịp người nọ thất thần trong nháy mắt, thoát khỏi tay đối phương, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Màn hình hệ thống đã lâu chưa thấy đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Y Tác Tư Đặc Phàm Nặc, nam chủ thế giới, giá trị vận khí: 99.

Bàn tay bị mạnh mẽ kéo xuống, Tần Tư nghe âm thanh do dự của hắn.

"A...Ngư?"

Hắn tới gần Tần Tư, tựa hồ muốn xác nhận xem Tần Tư có phải người hắn muốn tìm không, "A Ngư?"

Khi nhìn thấy dung nhân Tần Tư xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh trăng, Y Tác Tư Đặc Phàm Nặc túm lấy tay Tần Tư mạnh hơn, ánh mắt gắt gao theo dõi cậu, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên kinh hỉ và ôn nhu, "Tìm được ngươi rồi...A Ngư."

Tần Tư nhíu mày, tránh khỏi giam cầm trong tay Y Tác Tư Đặc Phàm Nặc, sau đó lui về phía sau vài bước, lắc đầu.

Không nghĩ đến, qua nhiều năm như vậy, nam chủ cư nhiên còn nhớ rõ nguyên chủ.

Lúc linh hồn cậu tiến vào trong thân thể nhân ngư, nhân ngư đã cứu Y Tác Tư Đặc Phàm Nặc.

"A Ngư, chỉ do ta đến chậm, mới để ngươi rơi vào tay ác ma kia." Tư Đặc Phàm Nặc thấp giọng nói, ánh mắt chú ý đến hai chân Tần Tư, thanh âm run rẩy vài phần, "A Ngư, đuôi cá của ngươi có thể biến thành hai chân của nhân loại sao?"

"A Ngư, theo rời rời khỏi nơi này, sẽ có một ngày, sự trừng phạt của Thánh A La sẽ rơi xuống trên người ác ma, ta mang ngươi rời khỏi nơi này, ác ma kia nhất định sẽ đem ngươi nhốt ở một nơi kín mít, ngược đãi ngươi, không cho ngươi tự do, A Ngư...theo ta đi."

Tần Tư ở bên cạnh nghe thiếu chút nữa ngáp một cái, xem ra mục tiêu mà Tư Đặc Phàm Nặc đến thần cung chính là cậu, nhưng cậu xác nhận người này không thể bình phục hơi thở kỳ động dục của cậu.

Tần Tư hèn hạ nghĩ, ngươi không thể áp chế kỳ động dục của ta, lại không có tiền có quyền như Lạc Đặc Nạp Y Phàm, còn không thể cho ta sơn trân hải vị, ta đi theo ngươi chính là kẻ ngốc!

Cậu xoay người, tính đi tìm Lạc Đặc Nạp Y Phàm, cũng không phòng bị Tư Đặc Phàm Nặc từ sau lưng chặn ngang, từ trên bờ kéo vào trong sông.

Lúc này trăng tròn ẩn vào tầng mây, trên nước xẹt qua đọ cung hoàng kim, bị bọt nước màu ngân bạch bám lên.

Ba một tiếng.

Trên mặt hồ hiện lên ánh sáng.

Thiếu niên nhân ngư mặc y bào màu trắng cúi đầu nhìn đuối cá của mình, đôi mắt màu thủy lam sạch sẽ mà thuần túy, tóc đen dài rối tung, đắm chìm vào trong nước, lông mi cậu bỗng nhiên chớp động, tựa hồ còn chưa rõ tại sao hai chân cậu đột nhiên biến trở về đuôi cá.

Người đối diện nắm thắt lưng của cậu, đầu chôn ở trên cổ cậu, nhẹ nhàng nói "A Ngư, ngươi vẫn là cái gì cũng không thay đổi, theo ta đi đi, ngươi muốn cái gì, ta đều cho đi."

Thân mình Tần Tư nhịn không được run lên, thầm nghĩ không tốt: Người anh em lấy tay ra! Ta đang trong kỳ động dục a a a!

Có bao nhiêu tưởng niệm A Ngư...

Cậu vẫn giống như trước đây, không biết thế sự, giống như thần linh vừa sinh ra không lâu, mà chính mình, đã từng là một hoàng tử mất đi mẫu phi không nơi dựa vào trở thành hoàng đế.

Gió nhẹ thổi qua, thiếu niên mà mình yêu thương như trân bảo được người khác ôm ở trong lòng, hình ảnh như vậy, chói mắt đến khiến người khác muốn hủy diệt tất cả.

Trong con mắt màu vàng của Lạc Đặc Nạp Y Phàm hiện lên khói đen, Ryan đứng ở bên người y sợ hãi quỳ xuống, trong mắt là si mê và sùng bái, xem y như là tín ngưỡng.

Giáo chủ là thần, y dẫn dắt chúng sinh hướng về quang minh, đem hắc ám tụ ở thân thể, thần như vậy sẽ không được chấp nhân. Người trở ngại giáo chủ thành thần đều phải diệt trừ sạch sẽ, không thể cho nó làm bẩn giáo chủ.

"Tư Tư." Trong bóng đêm yên tĩnh, thanh âm ôn hòa của giáo chủ đại nhân vang lên, Tần Tư nghiêng đầu nhìn qua, thấy y từ dưới tàn cây không xa đi ra.

Cùng lúc đó, hệ thống đinh một tiếng.

Vận khí của Tư Đặc Phàm Nặc chỉ còn 95.

Mặt mày Tần Tư cong lên, đuôi cá đẩy ra sự giam cầm của Tư Đặc Phàm Nặc, bơi tới bên bờ, thoạt nhìn vui vẻ vô cùng.

Lạc Đặc Nạp Y Phàm đi đến trước mặt Tần Tư, ngồi xổm người xuống, sờ đầu cậu, Tần Tư thoải mái híp mắt, cọ cọ.

"Đi lấy nước đến." lđny đối với Ryan phía sau thản nhiên nói.

Ryan chần chờ vài giây, cuối cùng không cam lòng mà cúi đầu hành lễ, "Vâng."

Phân phó Ryan xong, Lạc Đặc Nạp Y Phàm nhìn Tần Tư, lấy khăn tay từ trong lòng ra, tinh tế lau tay cho Tần Tư, tiếng nói ôn nhu, "Tư Tư, như thế nào chạy đến đây? Còn đụng phải những thứ dơ bẩn." Lúc nói đến thứ dơ bẩn, y ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tư Đặc Phàm Nặc, mang theo ý vị thâm trường.

Đồng ử Tư Đặc Phàm Nặc co rụt lại, đối diện với tầm mặt của Lạc Đặc Nạp Y Phàm, cuối cùng đem tầm mắt tán loạn chuyển đến trên người Tần Tư, ám ách nói: "A Ngư?"

Tần Tư nhìn hắn, mang theo nghi hoặc, bị Lạc Đặc Nạp Y Phàm nói một câu, sau đó thu hồi ánh mắt, không bao giờ...nhìn hắn nữa.

Tiếng bước chân vang lên, phía sau Ryan đi theo vài tín đồ mặc áo bào trắng, bọn họ cùng nâng lên cái bể ngọc lưu ly, nước bên trong sóng sánh, Ryan tiến lên vài bước, cúi đầu nói: "Giáo chủ."

Lạc Đặc Nạp Y Phàm đem tần ti ôm vào trong nước.

Tần Tư bám vào mép cạnh mà nhìn Lạc Đặc Nạp Y Phàm, y hôn lên tráng cậu, "Chờ ta xử lý hắn xong thì đến bồi ngươi."

Chương 14:

Về phần giáo chủ đại nhân đối với nam chủ như thế nào thì Tần Tư cảm thấy không hứng thú, chỉ cần thấy giá trị vận khí của nam chủ hạ xuống 80 thì biết là không tốt rồi.

Tần Tư ôm đuôi cá, cảm thấy có chút lạnh, trong lòng luôn có một loại cảm giác không tốt, cảm giác sẽ có chuyện không tốt với chính mình.

Cũng không biết lần tiếp theo đuôi cá sẽ biến thành chân là khi nào.

Cậu lười biếng ngáp một cái, không hề suy nghĩ mà dựa đầu vào tảng đá ngủ.

Tần Tư nằm mơ. Trong mơ Tô Thừa đang hôn môi cậu, dụ dỗ cậu, động tác của y ôn nhu làm cho người ta trầm luân, ánh mắt cũng mang theo sự thô bạo ẩn nhẫn.

"Tư Tư, ta đối với ngươi không tốt sao...vì sao lại muốn chạy trốn..."

"Ngươi nghe ta giải thích." Tần Tư muốn nói nhưng nghĩ lại không biết giải thích cái gì.

Cho nên môi nhấp nháy vài cái, cuối cùng chột dạ không biết nói gì.

Lựa chọn của cậu, đối với Tô Thừa là tàn nhẫn.

Mà cậu chưa bao giờ hối hận vì đã lựa chọn như vậy.

Bởi vì hắn có gánh nặng cứu vớt thế giới, nga, được rồi, trộng điểm là bởi vì vận mệnh thế giới là như vậy. [Ngươi hiểu không]

"Tư Tư..." Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm ôn hóa, ôn nhu gần như tàn nhẫn, "Muốn thế nào, ngươi mới không rời bỏ ta chứ..."

Thân thể đổ nhiên thừa nhận sự hung mãnh, Tần Tư kêu lên một tiếng, cảm thấy không đúng.

Cậu mở to hai mắt.

Thấy đôi mắt màu vàng thâm túy của Lạc Đặc Nạp Y Phàm.

Y lúc này đang cười nhẹ nhàng, ngón tay vuốt ve môi của Tần Tư, "Cuối cùng nhịn không được sao?"

Tần Tư: Nói sớm chút được không người anh em, anh mà nói sớm thì chúng ta đã làm rồi.

Cậu vươn đầu lưỡi, nhìn như tò mò đem ngón tay Lạc Đặc Nạp Y Phàm ngậm vào trong miệng.

Y rút ngón tay về, nhẹ giọng nói: "Ta rất không vui, bảo bối của mình bị người khác đụng chạm."

Y không chút để ý hạ mắt, dấu đi hắc ám trong mắt, ngón tay đùa giỡn Tần Tư, cậu bị người này đùa giỡn tra tấn đến dục tiên dục tử, trong lòng thầm mắng cầm thú này, rõ ràng là muốn trả thù chuyện vừa rồi.

Tần Tư thở nhẹ, đôi mắt màu thủy lam mang theo hơi nước, sắc mặt hồng nhạt, thật sự câu nhân.

Rất khó chịu a...thơm quá a...

Lạc Đặc Nạp Y Phàm nhìn cậu không chút thay đổi.

Người này muốn rời khỏi y.

Đây là trực giác đáng sợ.

Giống như y từng bị người này vứt bỏ trong bóng tối, không được cứu thoát.

Khóe môi y câu lên độ cong ôn nhu đến tàn nhẫn.

"Tư Tư..."

Nếu loại cảm giác này ngươi thật sự đã từng cho ta, như vậy, nếu có lần sau, ta sẽ không cho ngươi cơ hội chạy trốn.

Trong mê loại, Tần Tư bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, nhưng trước cuộc hơi, ánh mắt mang đầy hơi nước của cậu nhẹ chớp, cọ vào thân mình Lạc Đặc Nạp Y Phàm.

Mẹ nó, là nam nhân liền thượng!

Làm cho người ta không chiếm được thỏa mãn, rồi lại không thể giải thoát là muốn chơi cái gì?

Tần Tư thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Lúc này đã là đêm khuya.

Mây đen tán đi, ánh trăng một lần nữa hiện ra.

Tần Tư cảm thấy hạ thân khác thường, cậu khó nhịn cúi đầu, thấy đuôi cá đã biến thành hai chân lần nữa.

Nam nhân theo ánh mắt cậu nhìn xuống, đáy mắt mang theo hắc ám, nổi lên trong đôi mắt màu vàng.

Tần Tư vừa nhìn liền biết hấp dẫn.

Cậu liếm đôi môi khô ráo, vươn đầu ngón chân phấn nộn, xuyên qua vạt áo mạ vàng cùa nam nhân, dò xét đi vào.

Ngẩng đầu, khóe mắt hơi nhướng, trong kiêu ngạo mang theo phong tình vạn chủng, mang theo ý tứ không câu dẫn đến tay thì không bỏ qua.

"Thượng ta." Tần Tư cuối cùng nhịn không được mở miệng, không có thanh âm gì, Lạc Đặc Nạp Y Phàm lại rõ ràng nhìn thấy cánh môi vừa hồng vừa mị hoặc của cậu, cũng biết cậu nói cái gì.

Giờ khắc này, chỉ có thể đầu hàng.

Y biết mà, nhân ngư này là một yêu tinh, giả bộ thân chân vô tà lâu như vậy, đều là gạt người.

Yêu tình này, chỉ cần một cái hành động, liền có thể làm cho y lâm vào điên cuồng.

Từ lần đầu tiên gặp mặt.

Hồ nước yên tĩnh gợn lên sóng nước, thanh âm của nhân ngươi lúc này cũng chỉ có tĩnh lặng.

Tần Tư dưới thế công của Lạc Đặc Nạp Y Phàm mà tan rã, cuối cùng chỉ dùng hai tay ôm lấy lưng y, khóe mắt chứa nuốc.

A, ta là ai, ta đang ở nơi này, làm gì...

Thoải mái muốn chết!

Cậu cuối cùng bị nam nhân làm đến thích thú khóc ra, lệ quang từ khóe mắt tràn ra, hóa thành trân châu ngọc bạch rơi vào lòng bàn tay Lạc Đặc Nạp Y Phàm.

Y nuhư lấy được trân bảo mà ôm người vào trong ngực, cuồng nhiệt tiến công.

Đêm còn dài lắm...

Đợi cho rạng sáng ngày thứ hai, ánh trăng cuối cùng của biến mất khi ánh mắt đầu tiên hiện lên.

Đuôi cá của thiếu niên đang ngủ say lại hóa thành đuôi cá, theo bản năng đong đưa trong nước.

Dung nhan của thiếu niên còn mang theo tình sắc chưa rút đi hết, im lặng gối lên đùi nam nhân, cái mũi nhẹ nhàng hít thở, nhiệt khí xuyên qua áo bào thuần trắng của nam nhân, xâm nhập vào trong làn da.

Y bào màu trắng đã bị cởi bỏ trong sự điên cuồng hôm qua, lộ ra da thịt trắng nõn.

Ngoài động vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Thiếu niên mắt xanh mang lợi á nạp quả vừa hái từ hậu sơn thánh điện đến, trên mặt mang theo ý cười, tầm mắt khi nhìn về phía hồ nước thì nụ cười nhanh chóng thu lại, bình tĩnh quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lên khay ngọc, thấp giọng nói: "Đa Tác bái kiến giáo chủ đại nhân."

Lạc Đặc Nạp Y Phàm giương mắt nhìn hắn, tay áo rộng rãi huơ lên, ngón tay thon dài ôn nhu vuốt ve làn tóc đen mềm như tơ của thiếu niên, sau đó cúi đầu chỉnh sửa lại y bào cho Tần Tư, đạm bạc nói: "Đi xuống."

Đa Tác cúi đầu trả lời, đem chén đĩa đặt lên tảng đá trên bờ, đứng dậy hành lễ, lui xuống.

Đứa nhỏ này rất khờ dại, còn không hiểu tại sao bằng hữu của mình lại y bào nửa hở nằm trong lòng giáo chủ.

Hắn nghĩ đến động tác ôn nhu của giáo chủ đối với Tư Tư, sung sướng liếc mắt, hai tay vỗ vào nhau, hướng lên trời cầu nguyện.

Hy vọng giáo chủ có thể đối tốt với Tư Tư.

Cầu nguyện xong lại xoay lưng nhẹ nhàng đạp lên vụi bỏ, đi qua thủ vệ.

Chương 15:

Y Tác đời thứ ba mươi mốt, năm thứ ba.

Tần Tư dựa vào thạch bích lạnh lẽo, nhờ ánh trăng xuyên thấu qua của động trên đầu mà nhìn thấy thi thể chồng chất trên bờ.

Nhanh chóng có người đi đến kéo thi thể xuống, máu trên mặt đất lại một lần nữa được tẩy rửa sạch sẽ, yên lặng lui xuống.

Gần đây thường ngửi thấy mùi máu tươi, Tần Tư biết, động tác của Tư Đặc Phàm Nặc và Lai Nhã càng lúc càng lớn.

Cậu tiếp xúc với bên ngoài quá ít, còn chưa từng chứng kiến trình độ ngôn luận cuồng nhiệt của thiên hạ đối với mỹ nhân ngư.

Tất cả đều muốn cướp cậu, giết người sở hữu cậu.

Người bọn họ phái đến đều bị thủ vệ của thánh điện giết sạch sẽ.

Đó là thân vệ do trực hệ hoàng tộc bồi dưỡng.

Lạc Đặc Nạp Y Phàm bảo hộ cậu không chút tổn hại, đồng dạng, cũng giam cầm không chút tự do.

Thân thể Tần Tư bắt đầu suy yếu, luôn mệt mỏi nằm trên tảng đá không muốn động, mặt mày bình tĩnh và an bình.

Nam nhân nhận tin tức lúc này đang mặc một thân hắc bào, tay nắm tờ giấy hiện lên gân xanh, tựa hồ đang nhẫn nại cái gì.

Cuối cùng, vào một ngày nào đó.

"Tư Tư, nguyện vong của ngươi ta sẽ giúp ngươi hoàn thành." Thanh âm nam nhân ôn nhu lịch sự tao nhã nhẹ nhàng nói ở bên tai, tựa hồ đang ẩn giấu cái gì nhưng lại không nói ra, Tần Tư nghĩ, nếu tốt như vậy thì nói cho ta biết đi người anh em.

Cậu nhìn giá trị vận khí của nam chủ và nữ chủ trên màn hình.

48, 43.

Trong thời gian ngắn ngủi, giá trị vận khí của vai chính lại hạ thấp như vậy.

Cậu ngửa đầu, ánh mắt xanh thẳm nhìn bạch nguyệt trên cửa động.

Lại sắp trăng tròn rồi...

Bên ngoại đại khái là đã hỗn loạn đi.

Cậu đã lâu không gặp Đa Tác rồi, trên khuôn mặt thần thánh của nam nhân, trên đó mang theo vài phần mệt mỏi.

Gần đây hàng này thích ngủ ở bên cạnh mình, như là dự cảm mình sắp rời đi.

Tần Tư suy nghĩ một chút, đưa tay lên trán, ngón tay dọc theo mũi chạm đến môi, cắn một cái.

Có máu từ đầu ngón tay chảy ra, miệng vết thương trên da thịt phấn nộn, một viên trân châu phấn hồng rơi vào trong tay cậu.

"Xem như là lễ vật ở thế giới này đi." Tần Tư thấp giọng nói, mang theo vài phần tự giễu, hai má tái nhợt, huyết sắc như có như không, lông mi run rẩy, yếu ớt giống như chạm một cái liền tan biến.

Ta đem sinh mệnh và tín nhiệm của đều giao cho ngươi, Y Phàm.

Cho nên ta đi rồi, nhất định phải thường xuyên nhớ kỹ những ngày chúng ta hẹn hò.

Y Tác đời thứ ba mươi mốt, năm thứ tư, hoàng đế Tư Đặc Phàm Nặc và hoàng hậu Lai Nhã mưu hại giáo chủ, mơ ước nhân ngư, bóp chết quang minh.

Việc này khi được công bố, khiến cho người dân đối với hoàng tộc càng thêm ghét.

Giáo chủ đại nhân không hề có thái độ gì mà cầu nguyện, thay người dân cầu phúc.

Vì thế tai nạn buông xuống.

Nạn đói, ôn dịch, chiến loạn, nạn sâu bệnh.

Người dân sống trong nước sôi lửa bỏng, đem oán hận đổ lên Tư Đặc Phàm Nặc và Lai Nhã.

Hai người từng nhận được tôn sùng, trong thời gian ngắn ngủi đã chịu ngàn vạn dân phỉ nhổ.

Vô số người quỳ dối ngoài thánh điện, khẩn cầu giáo chủ đại nhân đem quang minh tái hiện.

Lạc Đặc Nạp Y Phàm hạ mắt, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần.

Y nhìn xuống biển người hèn mọn đáng thương quỳ ngoài thánh điện, trong đầu chỉ tồn tại một người.

Y tuân theo ý chỉ của thần,

Vốn dĩ thần nói, y sẽ chết.

Nhưng trong lúc đó, y thấy được nội tâm của Tư Tư.

Nhiệm vụ của hắn là muốn hủy diệt Tư Đặc Phàm Nặc và Lai Nhã, mà thân là một nhân ngư, cậu không thể động thủ, thậm chỉ tiếp xúc cũng không được.

Cho nên, y phản bội thần.

Lạc Đặc Nạp Y Phàm thu hồi ánh mắt nhìn về phía những người dân, đạm thanh nói: "Tư Đặc Phàm Nặc xuống đài, khôi phục cầu nguyện, nếu không, tùy bọn họ chết."

Lạnh lùng mà tàn nhẫn, nhẹ nhàng miêu tả sinh mệnh trăm vạn sinh linh.

Lạc Đặc Nạp Y Phàm muốn đi gặp Tần Tư, đi vài bước, y dừng lại, đưa tay lau huyết sắc bên môi, nhẹ nhàng cười.

Tần Tư không biết Lạc Đặc Nạp Y Phàm thế nào, cậu đang bình tĩnh nhìn Ryan, lợi kiếm trong tay Ryan xuyên thấu qua ngực cậu, huyết dịch theo miệng vết thương chảy xuống, tẩm vào trong nước, xung quanh cậu nổi lên màu đỏ.

Giọt máu đầu tiên của nhân ngư có màu hồng nhạt, có khả năng khởi tử hồi sinh, xương cốt tự lành.

Mất đi giọt máu đầu tiên, nhân ngư liền mất hết tất cả sức mạnh, so với người bình thường còn yếu hơn, giống như phế nhân.

Có thể dễ dàng bị người ra chém giết.

Tần Tư nhìn giá trị vận khí cảu vai chính đã hạ xuống còn 23 điểm, thở phào nhẹ nhõm, đầu choáng váng mờ mịt, ý thức sắp bị trôi đi, cậu nghe Ryan căm hận mắng, đại khái là đã hận cậu đến cực điểm, kiếm trong tay lại đâm sau vài phần.

Tần Tư ở trong lòng nhịn không được mắng mẹ nó.

Nhân ngư thì không có nhân quyền sao! Đau lắm biết không hả!

Nhưng đau đớn nhoáng lên một cái liền qua đi, lông mi cậu run rẩy, cuối cùng thân thể chậm rãi chìm vào trong nước, tóc dài màu đen tùy ý tan ra, giống như hoa sen nở rộ.

Ánh mắt Tần Tư mở lớn.

Đôi mắt màu thủy lam mở to, tựa hồ đang chờ đợi ai, nhìn thấy y đến mới an tâm nhắm mắt.

Bên tai cậu là tiếng bước chân hỗn loạn, vội vàng giống như đang truy đuổi cái gì.

Cuối cùng, không còn tiếng động.

Trong đôi mắt màu lam hiện lên huyết sắc, đó là máu của Ryan.

Xuyên thấu qua máu đó, cậu nhìn thấy hai má tái nhợt của Lạc Đặc Nạp Y Phàm, dung nhan thanh nhã xinh đẹp, bên môi là ý cười ôn nhu đến tàn nhẫn, giống như đêm thân thể giao triền kia.

"Thực xin lỗi..." Tần Tư mở miệng, không một tiếng động nói.

"Không sao, Tư Tư." Trên tảng đá, thanh âm của y ôn nhu như gió.

Tư Tư bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh. Chỉ tiếc, cậu đã yên lặng nhắm mắt lại ngủ, không nhớ nỗi cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro