Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Edit + beta: Nhiên Nhiên

Áp lực khi đóng phim của Giang Phồn Tinh ngày càng lớn.

Vì cốt truyện đã tiến triển đến giai đoạn cuối, nhân vật nữ phụ Tạ Trường Lan do Dương Hàm Quang thủ vai dần khôi phục tu vi, hơn nữa còn lợi dụng nhân vật Mộ Dung Thanh do Giang Phồn Tinh đóng để trộm báu vật của tông môn nhằm tu luyện. Trong một phân cảnh, một cô gái si mê Mộ Dung Thanh lén theo dõi Tạ Trường Lan nhưng lại bị cô phản sát. Sau khi điều tra, Mộ Dung Thanh không ngờ hung thủ lại chính là người mà anh ta yêu quý nhất.

Đây là một cảnh quay rất quan trọng, không chỉ là lúc hai người họ rạn nứt mà cũng chính là thời khắc họ xác định tình cảm của mình.

Trước đây, Mộ Dung Thanh cứ nghĩ mình chỉ xem cô gái nhỏ mà mình đã cứu như em gái, còn Tạ Trường Lan lại nghĩ rằng cô chỉ coi Mộ Dung Thanh là người dễ lợi dụng. Thế nhưng đến khi đối mặt với sinh tử, cả hai mới phát hiện ra họ không thể ra tay với đối phương.

Điểm khiến cặp đôi này trở nên hấp dẫn là rõ ràng tất cả mọi người đều nhận ra họ đã động lòng với nhau, là mối tình song phương, nhưng chỉ có hai người họ vẫn ngây ngô nghĩ rằng đây chỉ là sự lợi dụng đơn thuần.

Nếu ngay từ đầu tình cảm chỉ là giả dối sẽ chẳng thể nào qua mắt được người khác. Nếu tất cả mọi người đều tin rằng hai người yêu nhau thì chắc chắn đó là tình cảm thật sự.

Vì thế, cảnh quay này gần như là đỉnh điểm của mối quan hệ tình cảm của cả hai.

Đối với Giang Phồn Tinh, áp lực tất nhiên là rất lớn.

Tuy nhiên, đạo diễn Chu Quốc Phú dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, nhanh chóng thông báo một tin bom tấn rằng biên kịch chính của bộ phim, Tuế Tuế Bình An sắp tới phim trường. Vì vậy, các diễn viên phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thử thách từ chính tác giả gốc.

Biên kịch nổi tiếng như Tuế Tuế Bình An đã hợp tác với không ít đạo diễn trong ngành, tất nhiên không phải là loại biên kịch tầm thường.

Nghe nói cô sắp đến, ngay cả Kiều Kiều cũng cảm thấy áp lực không nhỏ, huống chi là Thu Tung Thịnh.

Hiện tại, anh chỉ mong có thể gặp Giang Phồn Tinh mỗi ngày để mát - xa tâm lý. Nhưng lần này dù có trả thêm tiền, Giang Phồn Tinh cũng không muốn nhận nữa.

Cấp trên sắp tới kiểm tra, mọi người đều khó giữ nổi thân mình, thời gian đâu mà lo cho người khác? Hơn nữa, Thu Tung Thịnh giống như một học sinh lười gặp phải bài kiểm tra đột xuất, cố gắng thế nào cũng không thể đạt, chẳng còn gì để nói, nhưng Giang Phồn Tinh tin rằng mình vẫn có thể nỗ lực một chút để đạt kết quả tốt.

Sau khi nghe Giang Phồn Tinh nói, Thu Tung Thịnh sững sờ không thốt nên lời: "Anh em tốt của tôi đâu rồi? Chỉ vì biên kịch gốc đến phim trường mà cậu đã phản bội tôi rồi sao?"

"...Nghe như thể anh không phải là người ngày nào cũng luyện hát nhảy, khiến các đồng đội ngại ngùng không dám ngủ trong show tuyển chọn ấy nhỉ." Giang Phồn Tinh đảo mắt, "Anh không nỗ lực là vì anh biết có cố cũng không có tác dụng. Tôi khác, tôi là tân binh, nhất định phải cố gắng hơn."

"Cậu giống tân binh ở chỗ nào cơ?" Thu Tung Thịnh tức giận, "Thôi được rồi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Cố mà diễn tốt đi nhé."

Nói xong, Thu Tung Thịnh bực tức bỏ đi, mấy trợ lý tới dỗ dành cũng không có tác dụng.

Giang Phồn Tinh thở dài, anh ta lớn rồi mà cứ như học sinh tiểu học vậy. Mình không phải fan mẹ của Thu Tung Thịnh, không thể mãi bao dung được. Giang Phồn Tinh chỉ băn khoăn một chút, sau đó nhanh chóng quay lại luyện tập.

Thu Tung Thịnh càng tức giận hơn.

Hai người họ tự nhiên lọt vào tầm mắt của Lâm Lẫm trong cùng đoàn phim.

"Đấy, tôi đã nói họ không thể giữ mãi tình anh em lâu dài mà." Lâm Lẫm cười lạnh, "Cũng tốt, để cho Thu Tung Thịnh hiểu rõ, một người mới muốn thượng vị rốt cuộc có thể ghê tởm đến mức độ nào."

"Thật ra, chúng ta cũng không cần phải nhắm vào họ mãi." Người quản lý nhìn Lâm Lẫm khuyên nhủ. Trước khi nghệ sĩ nổi tiếng, họ nghe lời quản lý răm rắp, nhưng khi đã nổi danh, mối quan hệ giữa hai người sẽ đảo ngược. Nghệ sĩ thường muốn thoát khỏi sự kiểm soát của quản lý, trong khi quản lý phải dỗ dành để nghệ sĩ nhận việc.

"Anh nghĩ tôi đang nhắm vào họ sao? Ha ha, tôi chỉ đang cho Thu Tung Thịnh thấy rằng tìm anh em tốt trong giới giải trí là điều không thể." Lâm Lẫm cười lạnh: "Nếu họ thực sự tin tưởng lẫn nhau thì chúng ta đâu cần phải đẩy một cái."

Người quản lý im lặng.

Có vẻ như bao năm qua, Lâm Lẫm vẫn chưa thoát khỏi bóng đen bị bạn thân phản bội.

Dù nổi tiếng bao năm, xung quanh luôn là hoa tươi và những lời ca tụng nhưng sự nghiệp của Lâm Lẫm thực chất chỉ là bong bóng, không có tác phẩm nào để lại dấu ấn. Gần đây, hắn liên tục thất bại trong nhiều dự án, nhận phải vô số lời chỉ trích. Một số nghệ sĩ sẽ chấp nhận góp ý và dần thay đổi, nhưng cũng có những người kiên quyết tin rằng lỗi không phải ở mình, khiến tính cách ngày càng vặn vẹo.

Rõ ràng, Lâm Lẫm là loại người sau.

Tuế Tuế Bình An là một trong những biên kịch nổi tiếng nhất giới giải trí, nắm trong tay vô số tác phẩm đình đám. Với kinh nghiệm và danh tiếng hiện tại, cô chỉ cần đưa ra kịch bản, phần còn lại không phải lo, chỉ việc cầm tiền về và tận hưởng cuộc sống.

Nhưng với tinh thần trách nhiệm với sản phẩm của mình, hầu như lần nào Tuế Tuế Bình An cũng sẽ đến phim trường xem tiến độ. Nếu phát hiện đoàn phim quay không đúng với tác phẩm của mình, cô sẽ lập tức quay đầu rời đi và từ chối mọi hoạt động quảng bá sau đó.

Vì vậy, khán giả muốn biết tác phẩm của cô có được quay đúng hay không, chỉ cần xem cô có tham gia vào hoạt động quảng bá hay không là rõ.

Dù sao thì chỉ cần tác phẩm nổi tiếng, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, luôn có fan và nhà đầu tư đứng sau ủng hộ. Quy tắc này không chỉ áp dụng cho biên kịch mà còn cho cả đạo diễn.

Giang Phồn Tinh và Dương Hàm Quang có thể nói là dốc hết sức lực, cẩn thận từng chi tiết trong lúc diễn. Bên phía Kiều Kiều cũng tranh thủ nhắc nhở Lâm Lẫm và Thu Tung Thịnh, nhưng hiệu quả không đáng kể.

Khi Tuế Tuế Bình An chính thức đến thăm đoàn, Thẩm Thiên Thanh cũng tạm gác công việc lại, đặc biệt đến hỗ trợ cho Giang Phồn Tinh.

Thẩm Thiên Thanh quả không hổ danh là quản lý nổi tiếng trong giới giải trí, khi anh xuất hiện, không khí xung quanh Giang Phồn Tinh lập tức thay đổi, mọi người trở nên kính nể hơn.

Dù sao cả Tần Thích và Dịch Chu đều thua kiện, những chuyện họ tung ra về studio trước đây đều bị tòa án bác bỏ. Giờ đây, tình hình ở studio Niệm Niệm khởi sắc, sắp sửa tái xuất mạnh mẽ.

Thẩm Thiên Thanh trông có vẻ hơi mệt mỏi, anh nhận lấy ly cà phê Americano pha đậm gấp ba lần mà Tiểu Chu đưa tới, uống một hơi cạn sạch khiến Giang Phồn Tinh không nhịn được giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ thán phục.

"Anh à, anh đúng là người làm việc chăm chỉ nhất rồi, cuộc sống khắc nghiệt đến mức nào cũng không làm khó được anh sao?" Giang Phồn Tinh không kìm được nói, ly Americano đậm đến vậy chắc chắn là rất đắng.

"Chuyện này có gì to tát đâu." Thẩm Thiên Thanh lắc đầu, tỉnh táo hơn một chút. "Có lúc đoàn phim gấp rút quay, nghệ sĩ không ngủ hai, ba ngày cũng là bình thường, tôi cũng không thể ngủ được."

Giang Phồn Tinh chọn cách không nghe tiếp.

Những lời lừa tình như thế này cậu không muốn nghe đâu.

Nếu lịch trình quay phim gấp rút như vậy, chắc chắn là do thời gian trước bị lãng phí. Nếu là cậu, cậu sẽ cố gắng tránh để điều này xảy ra.

Khi Tuế Tuế Bình An đến phim trường liền thấy cảnh mọi người đang quay phim hết sức hăng say.

Nhìn cảnh đó, cô không nhịn được mà cười.

"Tôi đâu phải là giám thị, vậy mà lần nào đến cũng thấy cảnh quay phim chăm chỉ như vậy, làm tôi tự hỏi mấy bộ phim dở tệ kia được quay như thế nào." Tuế Tuế Bình An khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc buộc cao, ăn mặc tinh tế, ai không biết sẽ tưởng là một quý cô thành thị nào đó.

Không phải tất cả biên kịch và tác giả đều là kiểu người nghệ sĩ, người thích ăn mặc thời thượng cũng chẳng thiếu.

Chu Quốc Phú khi đối diện với vị biên kịch lớn này không còn giữ thái độ ngạo mạn như khi làm việc với các diễn viên.

"Đây chẳng phải là muốn để lại ấn tượng tốt cho cô khi đến thăm đoàn thôi sao?" Chu Quốc Phú trước đây từng hợp tác với Tuế Tuế Bình An một lần, hai người cũng khá quen thuộc. "Nào, để tôi dẫn cô đi thăm một vòng. Đây chính là nữ chính của phim – Kiều Kiều..."

"Tôi biết, tôi xem phim của cô ấy rồi. Lúc nhà đầu tư mua lại kịch bản của tôi, họ đã bảo với tôi nữ chính là cô ấy, nếu không tôi cũng không ký dễ dàng như vậy." Tuế Tuế Bình An rất hài lòng với Kiều Kiều, trong số những tiểu hoa cùng thế hệ, kỹ năng diễn xuất và sự tận tâm của cô ấy đều thuộc hàng đầu.

"Cảm ơn cô." Kiều Kiều cười rất ngọt ngào. "Được diễn tác phẩm của cô là niềm vinh hạnh của tôi."

Cô biết nhiều hơn người khác một chút, chẳng hạn như hiện tại Tuế Tuế Bình An đang được một cơ quan nhà nước mời viết kịch bản cho một bộ phim về ngành nghề, khi kịch bản hoàn thành, phim sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng trên kênh truyền hình trung ương, hơn nữa còn có khả năng cao giành nhiều giải thưởng quốc gia. Đây là cơ hội lớn cho bất kỳ diễn viên nào.

Vì vậy, quản lý của cô đã gấp rút tới ngay trong đêm, hy vọng để lại ấn tượng tốt với Tuế Tuế Bình An. Nếu sau này Tuế Tuế Bình An đề cử cô làm nữ chính, sức ảnh hưởng chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Nếu không được làm nữ chính, có một vai nữ phụ quan trọng cũng là tốt rồi.

Lâm Lẫm và Thu Tung Thịnh cũng lần lượt được đạo diễn giới thiệu với Tuế Tuế Bình An, nhưng đối với họ, cô không nhiệt tình như với Kiều Kiều.

"Hôm nay đúng lúc đang quay cảnh chính giữa Mộ Dung Thanh và nữ phụ Tạ Trường Lan, yêu hận đan xen." Chu Quốc Phú nhanh chóng chuyển chủ đề. "Lát nữa mong cô chỉ giáo thêm."

Ông thực sự muốn Kiều Kiều diễn cùng hai nam chính một đoạn, nhưng cân nhắc đến việc diễn xuất của hai người đó miễn cưỡng lắm mới gọi là đạt yêu cầu nên tạm thời không để họ làm hỏng cảm xúc của biên kịch, kẻo cô lại nổi giận rồi lên mạng chỉ trích đoàn phim.

Tốt nhất là diễn vai phụ trước.

Nếu diễn tốt sẽ thể hiện sự chân thành của đoàn làm phim, ngay cả vai phụ cũng được chăm chút. Còn nếu diễn không tốt thì cũng chỉ là vai phụ mà thôi.

Tuế Tuế Bình An thầm thở dài trong lòng, không cho cô xem cảnh quay của hai nam chính là cô đã biết không nên kỳ vọng quá cao vào họ.

Nhưng nam phụ thứ ba là nhân vật cô dày công tạo dựng, nghe nói diễn viên là một người mới hoàn toàn, không biết có thể diễn ra sao?

Giang Phồn Tinh và Dương Hàm Quang đầy áp lực nhưng không vì thế mà lùi bước, ngược lại còn càng thêm quyết tâm.

Nếu không vượt qua được cánh cửa của biên kịch, sao có thể vượt qua đánh giá của khán giả?

Giang Phồn Tinh và Dương Hàm Quang nhìn nhau, buổi quay nhanh chóng bắt đầu.

Mộ Dung Thanh nhìn cô gái trước mặt quay đầu lại, để lộ gương mặt mà anh không dám tin.

Dạo gần đây, nhiều người đã bảo anh rằng từ khi anh mang cô gái này về, môn phái xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ. Dù cuối cùng chứng minh không phải cô làm nhưng cô vẫn bị coi là kẻ xui xẻo, tốt nhất nên đưa cô ra khỏi môn phái nhưng lần nào Mộ Dung Thanh cũng từ chối.

Một phần vì anh không nỡ bỏ rơi cô gái mồ côi không còn gì, phần khác là vì anh không hiểu tại sao lại không thể từ bỏ cô được.

Nhưng giờ đây, khi thật sự thấy Tạ Trường Lan chính là kẻ gây ra chuỗi sự kiện này, mắt anh không kìm được mà đỏ hoe.

"Thật sự là muội sao?"

"Tại sao không phải là ta?" Tạ Trường Lan khinh thường nhìn Mộ Dung Thanh. "Chẳng phải các người đã nghi ngờ ta từ lâu rồi sao? Đã vậy ta cũng không cần che giấu nữa."

"Nếu muội muốn những thứ này thì nói với ta là được. Nhà Mộ Dung không thiếu gì, muội đâu cần phải giết người cướp của?"

"Thứ ta muốn phải do ta tự giành lấy." Tạ Trường Lan nghiến răng đáp. "Ta không muốn giết người, là họ ép ta."

Nếu họ không đe dọa sẽ nói cho Mộ Dung Thanh biết sự thật, không liên tục khiêu khích cô, cô sẽ không đi đến bước đường này.

Rõ ràng cô định chỉ khôi phục sức mạnh rồi rời khỏi đây, quay về Ma giáo.

"Muội ..." Mộ Dung Thanh đột nhiên dừng lại.

Tiếp theo, lẽ ra là một đoạn độc thoại của Mộ Dung Thanh.

Nhưng Giang Phồn Tinh không tiếp tục đọc lời thoại.

"Ta chỉ muốn hỏi muội, tất cả những chuyện này thật sự là do muội làm sao?" Giang Phồn Tinh thay đổi đoạn lời thoại dài lê thê trong kịch bản, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Chỉ cần muội nói không phải, ta sẽ cùng muội tìm bằng chứng."

Tạ Trường Lan im lặng rất lâu, nhìn Mộ Dung Thanh một cái: "Là ta."

Cả hai không nói thêm gì nữa, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt bị kìm nén của họ đã nói lên tất cả.

Họ đều biết rằng mình đã yêu đối phương chân thành và sâu sắc, nhưng lại nhận ra điều đó vào thời điểm sai lầm nhất.

"Cắt." Đạo diễn Chu Quốc Phú nhanh chóng lên tiếng ngắt: "Cô Tuế Tuế Bình An, đoạn này họ tự do diễn xuất, tôi thấy họ làm rất tốt, không phải cố tình thay đổi kịch bản của cô..."

Tuế Tuế Bình An nhìn Chu Quốc Phú một lúc rồi đột nhiên cười: "Không sao, đoạn này tôi vốn không viết, là sau khi nhà đầu tư xem xong cảm thấy diễn viên có thể sẽ không thể hiện được sự giằng xé giữa yêu và hận nên yêu cầu tôi thêm vào để khán giả dễ hiểu hơn. Nhưng họ đã diễn rất tốt rồi."

Mộ Dung Thanh vốn là công tử thế gia, còn Tạ Trường Lan lại là người không thích nói nhiều. Một người sẵn sàng hỏi điều đã rõ, một người sẵn lòng nhận tội không phải của mình – đó đã là minh chứng cho tình yêu rồi.

Vậy là đủ.

Diễn xuất giỏi không nhất thiết phải bộc phát cảm xúc mãnh liệt mà là sự tự nhiên, chính điều đó mới có thể khiến người xem cảm nhận được tâm tư của nhân vật.

Những gì có thể nhìn thấy trên phim trường chỉ là một phần rất nhỏ. Tác phẩm thực sự phải đợi đến khi quay xong, chỉnh sửa và hậu kỳ mới có thể hoàn thiện.

Thẩm Thiên Thanh toát mồ hôi lạnh.

"Sao cậu lại tự tiện sửa kịch bản? May mà Dương Hàm Quang chịu phối hợp với cậu." Thẩm Thiên Thanh hơi lo lắng: "Nếu Tuế Tuế Bình An không đồng ý thì sao?"

"Tôi đã bàn bạc với cô Dương từ trước, cả hai chúng tôi đều thấy lời thoại hơi thừa thãi. Chúng tôi đã thống nhất, không phải ngẫu hứng đâu." Giang Phồn Tinh mỉm cười: "Tôi đã vào vai này lâu rồi, không thể hiểu sai được."

Thẩm Thiên Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Giang Phồn Tinh có chút bướng bỉnh từ trong xương tủy.

"Anh Giang, anh Thẩm, có chuyện không hay rồi, đây là tin từ bộ phận quan hệ công chúng." Tiểu Chu vội vã đưa điện thoại ra, "Sáng nay trên các diễn đàn và nền tảng mạng, có rất nhiều bài viết bôi xấu anh Giang. Họ nói anh dựa hơi Thu Tung Thịnh để đánh bóng tên tuổi, còn có tin đồn anh bắt nạt đồng nghiệp trên phim trường, thậm chí dựa dẫm vào một nữ đại gia để có vai nam thứ ba..."

Thẩm Thiên Thanh giật lấy điện thoại, lướt qua một cái, "Đây là chiêu trò chuyên nghiệp của những kẻ tung tin xấu. Có vẻ như cậu đã thực sự gây chú ý rồi. Tôi sẽ đi xử lý truyền thông, cậu không cần phản hồi gì cả."

Giang Phồn Tinh lướt điện thoại, lông mày ngày càng nhíu chặt.

"Mắng tôi diễn dở, phẫu thuật thẩm mỹ, thích gây chú ý thì cũng thôi đi, nhưng tại sao họ còn chửi cả gia đình tôi, còn nói trường tôi học kém cỏi... Ồ, thậm chí ảnh thờ cũng bị photoshop." Nhìn thấy làn sóng bình luận ác ý ngập tràn trên mạng, Giang Phồn Tinh bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải là Satan chuyển thế hay không.

"Họ chửi tất cả những gì có thể, nhất là fan của Thu Tung Thịnh, thậm chí khi họ điên lên còn chửi cả cậu ta." Thẩm Thiên Thanh xoa trán, vẻ mặt đầy quyết tâm, "Yên tâm, tôi đã xử lý chuyện này nhiều rồi. Ngày xưa Tần Thích cũng bị bôi nhọ như vậy. Không chửi không nổi, bị chửi chứng tỏ cậu đang có sức cạnh tranh đấy."

"Những lời chửi diễn xuất kém tôi có thể bỏ qua, nhưng mấy tài khoản này, đặc biệt là mấy kẻ chửi bới quá đáng, tôi không thể nhịn được." Giang Phồn Tinh chỉ vào một số tài khoản đang dùng những từ ngữ đặc biệt tục tĩu, "Anh Thẩm, anh giúp tôi tìm người đi."

"Chuyện phạm pháp tôi không làm được, không nên để việc online ảnh hưởng đến cuộc sống thật." Thẩm Thiên Thanh có chút lo lắng.

"...Anh nghĩ tôi là loại người nào vậy? Tôi học gì anh còn không nhớ sao? Tôi đâu có định làm điều đó." Giang Phồn Tinh trợn mắt, "Tiền thù lao trước anh chưa thanh toán cho tôi, còn Tần Thích vừa mới bồi thường một khoản lớn đúng không? Vậy là đủ. Anh Thẩm, giúp tôi tìm những người có sức ảnh hưởng trên mạng hoặc nhà báo có tiếng. Tôi sẽ trả tiền thuê họ."

"Đúng, cứ chọn mấy blogger bôi nhọ tôi thậm tệ nhất, bịa đặt cả nhà tôi mà làm sáng tỏ." Giang Phồn Tinh cười lạnh nói: "Tính từng cái một, mấy tài khoản đó không từ thủ đoạn nào để bôi nhọ người khác. Trước kia đã bịa chuyện không ít, gom hết những gì bọn họ từng dựng chuyện lại rồi đăng lên siêu thoại của từng người đi!"

Tôi vào showbiz để kiếm tiền chứ không phải để chịu nhục.

--------------------

Giang Phồn Tinh: Hôm qua mọi người đều nói dáng tôi không đẹp, đau lòng thật đấy. Tôi đã đủ tiêu chuẩn đóng phim cổ trang tiên hiệp rồi, bụng nhỏ thì chắc chắn là không có đâu. Quay xong phim tôi sẽ bắt đầu tăng cân và tăng cơ ngay mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro