Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chương 4: Kêu ông xã / Không tả được.
...

Mới đầu Nguyễn Lương cũng không nghe lời, y rốt cuộc nhận ra Phó Hiệu Chu là nghiêm túc đem y nhốt chỗ này không thấy ánh sáng. Y bắt đầu tỏ ra yếu thế, đi đi lại lại nói Phó Hiệu Chu mình sẽ không chạy nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tựa đầu vào ngực Phó Hiệu Chu, như chú mèo thận trọng lấy lòng, giống như vuốt ve mấy cái sẽ kêu lên cọ cọ tay hắn, đáng tiếc Phó Hiệu Chu không bị lung lay trước bộ dạng này.

Nguyễn Lương dần dần không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Phó Hiệu Chu, không nói tiếng nào, lấy yên lặng để phản kháng. Phó Hiệu Chu đưa cho y đồ ăn y cũng chỉ ăn một chút, không ăn hết hoàn toàn.

Nhưng Phó Hiệu Chu chung quy vẫn có biện pháp khiến y thỏa hiệp.

Nguyễn Lương dường như rất sợ tối đen, nhất là khi y gọi Phó Hiệu Chu thế nào, những lúc Phó Hiệu Chu không trả lời, y sẽ rất hoảng sợ.

Đêm đó Phó Hiệu Chu về hơi trễ, Nguyễn Lương lại không nghe lời ăn cơm, chỉ ăn một chút rất ít.

Hắn che mắt Nguyễn Lương bằng tấm vải đen, tháo còng tay ra, để cho Nguyễn Lương chắp hai tay sau lưng, thay còng tay, không cách nào nhúc nhích.

Vốn tưởng đây đã là toàn bộ trừng phạt, Phó Hiệu Chu lại đột nhiên nói công ty có chuyện phải ra ngoài một chuyến, vỗ nhẹ gò má Nguyễn Lương, kêu y ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, sau đó không đợi Nguyễn Lương phản ứng liền đi ra ngoài.

Nguyễn Lương nghe được tiếng đóng cửa, chậm chạp kêu một câu: "Phó Hiệu Chu?"

Không có ai trả lời.

Y lại hô lên, âm thanh lần này thoáng lớn hơn một chút.

Trong phòng lớn như vậy chỉ có mình y, đen tối bao trùm khắp nơi, Nguyễn Lương hình như nghe được tiếng động trên sân thượng vang lên. Y không biết trên lầu có ai không, Phó Hiệu Chu kêu y đừng tò mò thì không nên tò mò, y chỉ cần hỏi một câu liên quan đến chuyện người khác, Phó Hiệu Chu liền muốn tức giận, sau đó không đối xử ôn nhu với y. Nhưng y luôn cảm giác mình có thể nghe được âm thanh, vô cùng kỳ quái, rầm rầm soạt soạt.

"Phó Hiệu Chu... Phó Hiệu Chu...". Âm thanh Nguyễn Lương dần nhỏ đi, gần như rên rỉ nỉ non, hơi run rẩy, sợ hãi như trúng phải lượng nhỏ doping.

(掺杂/Doping: là tên gọi chung của các chất kích thích bị cấm trong thi đấu thể thao. Chất này ảnh hưởng xấu tới sức khỏe, thậm chí là tính mạng người sử dụng.)

Đoán chừng người kia đã đi xa, đi ra hành lang, lái xe đến chỗ khác.

Nguyễn Lương cúi đầu, nức nở gọi tên nam nhân. Bị nhốt như vậy ở đây nhiều ngày, tinh thần y vô cùng yếu ớt, rất nhiều cảm xúc tiêu cực mãnh liệt dường như nuốt gọn y. Y rốt cuộc không kiềm nén được nữa, có chút hỏng mất khóc lớn lên.

Tại sao có thể bỏ rơi y thế này.

Nguyễn Lương khóc rất nhiều, tiếng thút thít nặng nề, dường như cực kỳ tủi thân.

Đột nhiên cảm giác có cánh tay vòng qua y, còng tay được mở ra, một giây sau khi buông ra, Nguyễn Lương nắm chặt cánh tay trước người.

Y ngay cả miếng vải đen cũng không tháo xuống, trước tiên níu chặt người kia, thật giống như sợ hắn thừa dịp mình không chú ý chạy mất, biến mất, không tìm lại được.

Tấm vải đen nhẹ nhàng được tháo xuống, Phó Hiệu Chu hôn một cái lên khóe mắt ướt át của Nguyễn Lương, giọng thân mật hỏi: "Tại sao khóc?". Biết rồi còn hỏi.

Nguyễn Lương rũ mắt, vốn không muốn trả lời, nhưng dường như nghĩ đến chuyện gì, níu thật chặt tay áo nam nhân, lắc đầu nói: "Không khóc."

Phó Hiệu Chu dùng ngón cái chạm lên khóe mắt Nguyễn Lương, vươn lưỡi liếm một chút, con ngươi sâu thăm thảm, thấy ánh mắt né tránh của Nguyễn Lương, hắn nhẹ nhàng cười: "Làm sao không khóc?"

Nguyễn Lương lắc đầu, cúi đầu nói: "Em ngoan ngoãn nghe lời, không khóc..." Sau đó lặng lẽ nâng đầu: "Không được phạt em..."

Phó Hiệu Chu ngồi bên cạnh Nguyễn Lương, cùng y đan mười ngón tay vào nhau: "Sợ?"

Nguyễn Lương bĩu môi không nói lời nào.

"Vậy tại sao không ăn cơm?"

Nguyễn Lương dừng một chút, còn thật thà trả lời: "Anh về trễ... Em hết đói bụng...". Nửa câu sau là Nguyễn Lương do dự bổ sung.

Phó Hiệu Chu hiểu ra, Nguyễn Lương đây là trách hắn về trễ. Tay hắn choàng lên vai Nguyễn Lương, nhẹ nhàng vân vê mái tóc ngắn của Nguyễn Lương: "Rất xin lỗi, sau này sẽ không."

Nguyễn Lương quay đầu, dường như nghe không hiểu.

Phó Hiệu Chu lại nói một lần nữa: "Rất xin lỗi.", cúi đầu hôn môi Nguyễn Lương, chen đầu lưỡi vào thăm dò, ôn nhu xâm lược.

Nguyễn Lương đắm chìm vào đấy, cho đến khi Phó Hiệu Chu liếm môi trên của y rồi nói: "Sau này sẽ cố gắng về sớm một chút.", y mới mở mắt ra, thật giống muốn nói: "Em tin, anh đừng gạt em."

Một lát sau, Nguyễn Lương hỏi: "Anh mới vừa ở trong phòng?"

Phó Hiệu Chu không trả lời.

"Ở trong phòng cũng không trả lời em." Nguyễn Lương nâng tay đè lên miếng vải đen trong tay Phó Hiệu Chu, giống như sợ, không dám đối mặt với Phó Hiệu Chu, cũng không dám hỏi hắn tại sao, lông mi đều run rẩy.

Phó Hiệu Chu vẫn nhìn y nhưng không trả lời.

Tàn nhẫn như vậy.

Phó Hiệu Chu kéo Nguyễn Lương ôm chặt vào trong ngực, Nguyễn Lương ngoan ngoãn tựa vào, Phó Hiệu Chu cảm thấy trong lòng một mảnh mềm mại.

Người này là của hắn, chỉ hắn có thể được nhìn, hắn chạm vào, hắn xâm phạm.

Đêm nay Phó Hiệu Chu rất ôn nhu, tháo dây xích Nguyễn Lương ra, chậm rãi khuếch trương, đem người đè lên giường thao làm. Nguyễn Lương không nhịn được muốn bắn, hắn cũng không ngăn cản, trả lại miệng Nguyễn Lương.

Nguyễn Lương đã bắn qua hai lần, tính khí mềm nhũn, mỗi lần Phó Hiệu Chu chạm một chút, nó liền đung đưa theo.

Cái mông bị nắn bóp phát đau, Nguyễn Lương nhẹ nhàng hừ một tiếng, gọi tên Phó Hiệu Chu.

Phó Hiệu Chu không phản ứng, hôn sau tai Nguyễn Lương: "Gọi cái khác, hửm? Kêu một tiếng."

Dạo đầu ôn nhu vừa rồi như ảo tưởng, Nguyễn Lương lại bị mê hoặc, lắc đầu nói: "Không muốn."

Âm thanh y đều mềm mại, ẩn chứa tình dục, một chút sức thuyết phục cũng không có, cũng không kiên quyết, ngược lại giống như dục cự còn nghênh khiến Phó Hiệu Chu càng cắm vào ác hơn, dương vật thô to khoét sâu vào vách thịt. Nguyễn Lương kêu thành tiếng, mồ hôi cùng nước miếng thi nhau rơi xuống.

"Ngoan, kêu một tiếng. Nghe lời." Phó Hiệu Chu kề sát tai y thỏ thẻ, âm thanh trầm thấp, âm cuối có chút kéo dài, gần giống như dụ dỗ.

Nguyễn Lương bị cắm đến chảy nước, nơi giao hợp của hai người ướt một mảng. Y cảm thấy trên mông trắng nõn dinh dính, có chút ngứa, giãy giụa eo mấy cái, bị Phó Hiệu Chu nặng nề đánh xuống mông.

Nguyễn Lương nhỏ giọng nghẹn ngào một tiếng, nước mắt quẹt lên cổ Phó Hiệu Chu, chân làm sao cũng không ngừng bám lên eo nam nhân, có chút gấp, âm thanh tức tưởi mềm nhũn: "Không gọi, nha... Ngứa..."

"Ngứa chỗ nào?" Phó Hiệu Chu chậm động tác lại, dương vật chậm lại, chen vào y cảm thụ chút vách thịt ấm áp.

"Ư... Không biết." Nguyễn Lương không tự chủ được uốn éo mông muốn vật kia đi vào trong thao, tránh rơi ra ngoài.

"Không biết?" Phó Hiệu Chu hừ một tiếng, bấm lên mông y đỉnh vào trong: "Có phải chỗ này ngứa không?"

Nguyễn Lương lắc đầu: "Không phải, cái mông... Thêm một chút."

Phó Hiệu Chu nghe vậy cắn lên đầu vú đã sưng đỏ, liếm qua liếm lại, đè bả vai Nguyễn Lương, đồng thời lại thao vào càng sâu.

Âm nang đập vào mông, Nguyễn Lương thấy cảm giác ngứa ngáy đó thoáng giảm đi một chút. Dịch trơn kia rỉ ra quá nhiều, lông mao như có như không ma sát y, hiển nhiên sẽ cảm thấy ngứa ngáy.

Phó Hiệu Chu hỏi y có dâm đãng không, y không lên tiếng.

Phó Hiệu Chu không buông tha y, nhanh chóng co rút chừng mười phát, cắn tai Nguyễn Lương: "Thật dâm đãng, bị chơi đến như vậy còn muốn sâu nữa."

Nguyễn Lương không kiềm nén được mấy tiếng ưm a, chân cũng mềm đi, vô lực đung đưa theo động tác Phó Hiệu Chu.

"Nhanh kêu một tiếng." Phó Hiệu Chu đè lên bụng Nguyễn Lương, chậm rãi xoa. Nguyễn Lương cảm thấy chỗ đó bủn rủn một trận, tiểu nhục bổng vừa đau vừa thoải mái, lại run rẩy hộc ra nước.

"Kêu cái gì, a..." Nguyễn Lương mềm nhũn hừ hừ, giả vờ ngây ngốc.

"Kêu làm sao?" Phó Hiệu Chu dùng sức đỉnh vào, "Em nói nên kêu làm sao?"

Nguyễn Lương "A" một tiếng không dám hỏi. Phó Hiệu Chu rút tính khí ra, ma sát với cây của y, hai cây đồng thời tuốt động.

Nguyễn Lương sung sướng đến chảy nước mắt, phát âm không rõ nói: "Sai rồi... Ông xã, cắm... cắm..."

Phó Hiệu Chu lại phản ứng y, "Cắm chỗ nào ở trong, cho ông xã cắm chỗ nào ở trong?"

Nguyễn Lương mờ mịt, hoảng hốt kêu 'ông xã' sau đó nghẹn lại, không hiểu sao mình đã nghe lời người kia kêu lên rồi mà vẫn không tha cho y.

"Ngoan." Tay Phó Hiệu Chu chen vào trong miệng y ấn xuống, nước miếng rỉ ra chảy xuống cằm: "Em nói một chút cắm vào chỗ nào ở trong, tôi sẽ cắm vào."

"Cái mông..."

"Chỗ nào cái mông?"

Nguyễn Lương ôm lấy Phó Hiệu Chu, cọ cọ lên cổ hắn, cuối cùng ấp úng nói một tiếng: "Huyệt... Muốn cắm huyệt..."

Một ngón tay Phó Hiệu Chu quấy rối chen vào huyệt nhãn thăm dò, "Nguyễn Nguyễn ngoan lắm, bây giờ ông xã lập tức cắm vào chơi em, làm em đến chảy nước."

Nguyễn Lương không muốn nghe chút nào, dâm đãng đến vậy. Từ khi bị giam vào căn phòng này, Phó Hiệu Chu lời nói càng trở nên xấu xa, còn bắt y cùng nhau nói.

Phó Hiệu Chu lần nữa cắm vào phía sau càng lúc càng nhanh đỉnh tới, Nguyễn Lương liên tục kêu mấy tiếng 'ông xã' hắn mới dần dần chậm lại: "Thế nào? Không phải để ông xã chơi tao huyệt sao?"

"Không chịu nổi, chậm một chút..."

Phó Hiệu Chu mổ mổ hôn lên má Nguyễn Lương, đáp một tiếng rồi từ từ thao làm, cho đến khi đem Nguyễn Lương thao đến bắn, Phó Hiệu Chu cũng bắn theo.

Đây là một đêm ôn nhu nhất. Về sau, mỗi lần Nguyễn Lương nghĩ đến cũng đều hoài niệm.

Làm xong Phó Hiệu Chu ôm người đi ngủ, hai người hai chân quấn quít nhau. Chân Nguyễn Lương luôn lạnh lẽo, sẽ tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, nhích lại gần Phó Hiệu Chu. Phó Hiệu Chu lập tức kẹp chân y lại, ủ ấm cho y.

Nguyễn Lương đã rất mệt mỏi, tiếng nói chuyện mơ màng không rõ: "Không nên... không nhìn thấy..."

"Sợ tối như vậy?"

Nguyễn Lương đã buồn ngủ rồi, chỉ nói nửa câu: "Không phải..."

Phó Hiệu Chu vuốt ve gò má y, hướng về phía tai y thổi hơi. Chắc mẩm cảm thấy nhột, Nguyễn Lương né đi rồi lại xáp tới, áp càng gần hơn.

Phó Hiệu Chu cười lên, ôm y vào trong ngực, thấp giọng lẩm bẩm: "Mắc câu."

Là em mắc vào.

--------------------

Lời tác giả: Tôi là ai, tôi đang ở đâu...

Editor: Tui là ai tui đang edit cái gì dị....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro