
Chương 3
Chương 3: Đặt vào / Liếm X
X hình như là mông :"3
...
Nguyễn Lương lấy tay ra, y hơi nghiêng đầu, trong mắt đầy nước, nửa há miệng thở dốc, khóe miệng mơ hồ có nước miếng rỉ ra, gò má hiện lên vết đỏ nhàn nhạt, xương quai xanh và bả vai đều bị gặm ra dấu vết rõ ràng.
Y vừa kinh vừa sợ nhìn Phó Hiệu Chu. Phó Hiệu Chu hơi mím môi, giống như không muốn Nguyễn Lương làm ra bộ dạng này, nhíu mày bóp má y gạt qua một bên.
Nguyễn Lương bướng bỉnh quay đầu lại, Phó Hiệu Chu bấm vào nửa mông y, thẳng eo mạnh mẽ dứt khoát chuyển động, dương vật to lớn xông vào động ướt mềm, đỉnh đến người phía dưới không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể ngửa cổ há miệng.
Lần làm tình này cũng không vui, khoái cảm trong cơ thể nhân đôi nhưng trong lòng lại trống rỗng. Nguyễn Lương bị thao đến thất thần, cơ thể run rẩy, nằm nghiêng trên giường, tay bị trói sau lưng, cảm nhận vật cứng trong cơ thể động mạnh, khiến bên trong như lấp đầy. Nghiền nát qua điểm kia khiến y co rút hít một hơi, lưng vẽ nên độ cong, khiến cho điểm trước ngực kia cũng đứng thẳng lên.
Phó Hiệu Chu dường như tìm đúng vị trí, tận lực đỉnh vào. Nguyễn Lương cũng không lên tiếng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, bị Phó Hiệu Chu phát hiện, rốt cuộc ôm vào trong ngực hôn lên má. Y lúc này mới thút thít khóc một chút, cọ cọ hõm cổ Phó Hiệu Chu, một hồi mới nhỏ giọng lầm bầm: "Em cũng không nhìn thấy anh..."
Phó Hiệu Chu nhẹ nhàng chạm lên tóc y không nói tiếng nào, lại hướng vào trong làm mấy cái rồi từ từ rút ra, banh mông thịt đầy đặn kia ra nhìn, nơi đó bị thao đến mức không khép được, hé mở không ngừng, đợi lần nữa bị tiến vào.
Thân thể Nguyễn Lương vô cùng quen thuộc bị đàn ông thao cạn, cho dù có thô bạo tiến vào như vừa rồi cũng đau đớn chứ không bị nứt ra.
Y thấy tỏ ra yếu thế không chút tác dụng, thức thời không nói thêm gì nữa.
Đây không phải lần đầu tiên Phó Hiệu Chu tức giận, cũng không phải là lần đầu tiên y né tránh ánh mắt Phó Hiệu Chu, đặt vé xe chuẩn bị đi thành phố khác.
Khống chế của Phó Hiệu Chu với y quá mạnh mẽ, hoàn toàn không cho y rời khỏi tầm mắt mình, cho dù đi công tác cũng phái người nhìn y chằm chằm.
Ban đầu Nguyễn Lương vui vẻ chấp nhận, dẫu sao Phó Hiệu Chu hôm nay có thể lên đến vị trí này, nhất định phải bỏ ra cái giá người khác không nghĩ tới, từ nhỏ bị đào tạo trở thành người thừa kế, hiển nhiên so với người ngoài hiểu hơn quy luật tàn khốc vị trí này - thứ mình mong muốn chỉ có nắm thật chắc trong tay mới không bị cướp đi.
Phó Hiệu Chu là một người rất cường thế, đối với Nguyễn Lương có ham muốn chiếm làm của riêng rất mạnh, thậm chí không thích Nguyễn Lương cười với người khác, đã nắm trong tay gần như bệnh hoạn.
Nhưng Nguyễn Lương thật giống như bị ngốc, liên tục nhân nhượng Phó Hiệu Chu, thậm chí có điểm dung túng, cho là nam nhân ăn giấm khó hiểu vậy có chút đáng yêu, còn nghe theo ý hắn hết sức cố gắng không cười với người ngoài.
Nhưng sự khống chế này càng lúc càng chặt hơn, đến lúc này khiến Nguyễn Lương trước đây luôn luôn nghe lời Phó Hiệu Chu có dấu hiệu giãy dụa chạy trốn. Điều này khiến Phó Hiệu Chu lo lắng, vừa tức giận vừa sợ hãi. Nếu Nguyễn Lương thật sự trốn khỏi hắn thì phải làm sao?
Đầu lưỡi ướt mềm xông vào miệng huyệt, Nguyễn Lương kinh hô thành tiếng, đầu óc căng lên, nếp nhăn chỗ kia bị Phó Hiệu Chu ngậm vào trong miệng mút đi liếm lại. Đùi Nguyễn Lương lộn xộn, cổ chân trắng nhỏ bị túm lấy, mở ra lớn hơn, miệng huyệt bại lộ trong không khí, run lẩy bẩy không thể không xót thương. Phó Hiệu Chu đem đầu lưỡi chọc vào cái miệng khép chặt kia, bắt chước động tác giao hợp, nhanh chóng co rút mấy cái, đồng thời đỉnh vào thật sâu đâm lên vách thịt.
Nguyễn Lương không kiềm chế được bản thân, rên rỉ hòa cùng nước mắt đồng loạt trào ra, tóc dính lên mặt, giống một chú thiên nga cổ trắng ngần, yếu ớt không ai cứu.
Y cảm thấy có chất lỏng trong người chảy ra, mặc dù ảo giác, nhưng vẫn không nhịn được co rút miệng huyệt, nhưng lại đổi lấy một cái đánh đau rát của Phó Hiệu Chu lên mông.
Cảm giác thời thời khắc khắc không thể ôm này tệ hại vô cùng, Nguyễn Lương không thích như vậy. Y thử gọi tên Phó Hiệu Chu, nhưng nam nhân nhẫn tâm không đáp lại.
Nguyễn Lương có chút nghẹn ngào, bản thân y vô cùng thiếu cảm giác an toàn, bạo lực lạnh lùng của Phó Hiệu Chu khiến y cảm thấy bất an. Cánh tay đã trong tình trạng hơi tê dại, cổ chân bị Phó Hiệu Chu cầm chặt, y cả người vô lực nhưng muốn giãy ra khỏi gông xiềng, còng tay phát ra tiếng 'xoảng', Phó Hiệu Chu rốt cuộc ngẩng đầu lên.
"Lại muốn trốn?" Phó Hiệu Chu nâng mông y lên, ngón tay chen vào trong thọc mấy cái, thô lỗ đem cả cây cắm vào.
Nguyễn Lương lắc đầu, phát ra tiếng thút thít nhỏ vụn, âm thanh vụn vặt mang theo nức nở mông lung: "Không, không phải... Ô." Y bị đâm đến không nói được hoàn chỉnh, "Anh cũng không nhìn em... Anh nhìn em một chút đi..."
Tủi thân như vậy, giống như mèo sữa bị bỏ rơi, kêu meo meo tìm kiếm chủ nhân an ủi. Sờ y một cái ôm y một cái cũng được mà, đừng không để ý y.
Phó Hiệu Chu yên lặng một chút, đem người kéo vào trong ngực, tốc độ thao lộng trở nên chậm rãi hơn nhiều, ôn nhu hôn lên gò má Nguyễn Lương.
Nguyễn Lương kề sát Phó Hiệu Chu, được Phó Hiệu Chu hôn, rất nhanh bình tĩnh nín khóc, ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thấy thế nào cũng không giống người ôm âm mưu chạy trốn Phó Hiệu Chu.
Phó Hiệu Chu không chỉ mềm lòng một lần, nghĩ rằng lần này trước hết bỏ qua cho y, sau đó liền rất nhanh nghênh đón lần tiếp theo...
----------
Tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, khung trời xa xăm còn lộ ra một vệt xanh đậm.
Cả ngày Nguyễn Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc phát hiện đã rất khuya. Cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, còng tay cũng đã được tháo ra. Phó Hiệu Chu không ở trong phòng, Nguyễn Lương vừa định đứng dậy, nhưng chân lại khuỵu xuống, không kịp đề phòng bất ngờ bị trật chân té.
Y có chút mờ mịt nhìn về nơi cổ chân, chỗ ấy có ràng có thêm một bộ xích chân màu đen, buộc vào chân trái y. Y nhẹ nhàng di chuyển chân, dây xích lạnh băng phát ra tiếng vang, nhìn theo dây xích, một đầu cùm khác còng vào song sắt đầu giường.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Phó Hiệu Chu đi tới. Nguyễn Lương có chút không phản ứng kịp, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đến trước mặt mình, ngồi xổm xuống ôn nhu vuốt ve má y.
"Khát không?"
Nguyễn Lương gật đầu rồi lại lắc: "Đây là..."
Phó Hiệu Chu để ly nước kề miệng y. Đôi mắt y trông thấy Phó Hiệu Chu, chậm rãi uống hai ngụm.
Uống nước xong Nguyễn Lương tiếp tục nhìn Phó Hiệu Chu, hiển nhiên vẫn chưa hiểu được bộ cùm này để làm gì, tại sao vô cớ xuất hiện ở đây, trong mắt tự nhiên tràn ra ỷ lại, đôi môi đỏ tươi thấm nước ướt át.
Phó Hiệu Chu đưa tay ấn lên môi dưới y, khiến y mở miệng ra, cúi người hôn một cái.
Nụ hôn này thâm tình dài lâu, Nguyễn Lương dường như mụ mị đắm chìm vào, nhưng có vật gì đó lạnh như băng chạm phải cổ tay. Y còn chưa kịp suy nghĩ lập tức nghe được một tiếng 'rắc'.
Có vật gì đó bị khóa lại.
Nguyễn Lương giống như tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn trên cổ tay có thêm còng tay, có chút mê man nhìn về phía Phó Hiệu Chu.
Phó Hiệu Chu vương ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi Nguyễn Lương: "Suỵt!"
Bốn bề tĩnh lặng, ánh trăng màu bạc nghiêng mình, soi sáng đôi mắt đen thâm thúy của Phó Hiệu Chu.
Nguyễn Lương không mặc gì cả, hai tay chống xuống đất, xương quai xanh nhô lên rõ ràng, trên người đều là dấu vết bầm tím Phó Hiệu Chu lưu lại.
Phó Hiệu Chu dường như vô cùng hài lòng, hôn phớt lên cần cổ đầy dấu hôn của Nguyễn Lương, thủ thỉ thân mật: "Em ngoan một chút, đừng chạy."
Nguyễn Lương giật khóe miệng, vừa giống đã hiểu nhưng vẫn không hiểu, đưa tay níu nam nhân: "Em ngoan ngoãn, có thể..." Có thể đừng nhốt em hay không?
Khóe miệng Phó Hiệu Chu nhếch lên một chút theo lời nói Nguyễn Lương. Không đợi Nguyễn Lương nói xong, hắn lập tức tàn nhẫn từ chối: "Không thể."
Trong mắt Nguyễn Lương đầy vẻ kinh hoàng, rõ ràng rất sợ nhưng vẫn lại gần Phó Hiệu Chu. Y không chấp nhận sự thật này, còn tưởng là đùa giỡn hoặc trừng phạt, chưa bao giờ nghĩ Phó Hiệu Chu là nghiêm túc muốn đem y nhốt nuôi, không cho y chạy trốn, tránh y lại bị những người khác mơ ước.
"Dậy đi, trên đất lạnh." Âm thanh nam nhân ôn nhu cưng chiều, thật giống như Nguyễn Lương là món bảo bối nào đó dễ vỡ, nói chuyện đều nhẹ nhàng.
Nguyễn Lương lần nữa ngồi lên giường. Nam nhân cầm ngón chân lạnh như băng của y, ủ ấm cho y.
Nguyễn Lương giống như mới phản ứng được, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn Phó Hiệu Chu: "Đây chính là kế hoạch tuyệt vời của anh sao?"
Phó Hiệu Chu cười không trả lời.
"Ly nước trái cây", Nguyễn Lương đột nhiên nghĩ đến ly nước ở phòng khách y không uống vào kia, "Là cái gì? Bên trong bỏ thêm cái gì?"
Phó Hiệu Chu bật ra tiếng cười trầm thấp, cọ má y một cái có ý trêu chọc: "Chẳng qua là nước chanh bình thường mà thôi, trời nóng sợ em khát nên để đấy." Hắn hôn lên mắt Nguyễn Lương, hôn lên hàng mi run rẩy của Nguyễn Lương: "Nguyễn Nguyễn cảnh giác ghê nha."
Nguyễn Lương nhắm hai mắt, dường như vẫn không tin Phó Hiệu Chu sẽ thực sự nhốt y chỗ này. Ôm may mắn trong lòng, y rất biết điều, không kích động gào thét.
Thật ra thì kêu cũng vô ích.
Phó Hiệu Chu cố ý chọn tầng lầu cũ kỹ, còn sai người lắp thêm cách âm, trừ tầng một và tầng hai có người ở, tầng trên cùng có một cụ già lãng tai sống một mình, bên ngoài không có ai khác.
Bọn họ sẽ không phát hiện ra y, Phó Hiệu Chu cũng không cho phép người khác thấy y.
Nguyễn Lương ngủ trong ngực Phó Hiệu Chu, tin tưởng Phó Hiệu Chu như vậy, tùy tiện ngủ, hoàn toàn không hay biết mình sẽ gặp cuộc sống như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro