Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2: Bịt mắt giả làm người lạ.

°°°

Trước bữa cơm tối lại làm loạn một trận, Nguyễn Lương tùy ý ngã xuống thảm, nhỏ vụn phát ra tiếng, cái miệng bên dưới mấp máy khép mở, nặn ra một chút chất lỏng trắng đục, bộ dạng dâm mỹ không nói lên lời. Y nhẹ nhàng thở dốc, mặc dù thân thể đã hình thành thói quen tình sự, nhưng vẫn không chịu nổi kịch liệt như thế này.

Nghỉ ngơi một hồi, Phó Hiệu Chu nhéo mũi y một cái, nói y là mèo lười, lại ôm y lên, vỗ mông một cái hỏi y có đói bụng hay không. Nguyễn Lương dụi đầu vào cổ Phó Hiệu Chu, gì cũng không muốn nói, chỉ lo làm nũng.

Phó Hiệu Chu rất thích Nguyễn Lương dính hắn, dưới vòi hoa sen cũng muốn bắt nạt, tiến vào thăm dò rửa qua một tí, còn nói Nguyễn Lương nhìn hắn.

Nước nóng liên tục chảy xuống, Nguyễn Lương căn bản không mở nổi mắt, hai mắt nhắm lại, lông mi ướt mềm dưới mắt phơi bày, từng hàng từng hàng dày đen nhánh.

Phó Hiệu Chu bên tai y nói nhỏ: "Ai lại ngốc như vậy chứ, tự nhốt mình lại?"

Nguyễn Lương run một cái, mở mắt tựa như muốn trách cứ Phó Hiệu Chu nhưng lại không dám, chỉ sợ sệt nhìn một cái liền thu lại.

Phó Hiệu Chu nâng gò má y hướng lên hôn, âm thanh hôn có chút lớn, tai Nguyễn Lương lan ra đỏ ửng, động tác ngón tay Phó Hiệu Chu cũng không kiềm lại được. Bị hôn đến chân mềm nhũn, Nguyễn Lương níu bờ vai rộng của Phó Hiệu Chu, nhẹ nhàng di chuyển đầu lưỡi, giống như chú mèo nhỏ liếm sữa cẩn thận đáp lại.

Trong lòng Phó Hiệu Chu bị y hôn đến ngứa ngáy, lại tiếp tục có dấu hiệu, gắng gượng nhịn xuống. Dẫu sao gần đây Nguyễn Lương rất nghe lời, hắn không thể không tiết chế bắt nạt người ta được.

Lại đùa nghịch một lát, Phó Hiệu Chu giúp Nguyễn Lương lau sạch cơ thể. Nguyễn Lương chỉ việc giơ tay nhấc chân đưa đầu đến, khăn tắm lập tức sẽ tự động phủ xuống.

Lúc lau tóc, khăn lông càng lau càng đi xuống, cuối cùng lộ ra một quả đầu ướt nhẹp. Nguyễn Lương không nhịn được cười, Phó Hiệu Chu cũng theo y cười một tiếng, cái loại vô cùng ôn nhu ấy, trong mắt chứa đầy tình ý mềm mại.

Nguyễn Lương dần dần thu lại nét cười, miệng hơi hé ra, thật giống như nhìn ngây người, ánh mắt không chớp, cuối cùng giống như xin lỗi, cúi đầu mặc cho Phó Hiệu Chu lau tóc giúp y, còn dùng ngón tay vẽ lên cơ bụng Phó Hiệu Chu, sau đó lặng lẽ liếc một cái, tiếp tục vẽ.

Hình ảnh ấm áp như vậy mấy tháng trước chưa từng có.

Nguyễn Lương còn nhớ mấy tháng trước, Phó Hiệu Chu sai trợ lý đưa cho y một cái chìa khóa và một tờ giấy, trên tờ giấy viết rõ địa chỉ, Phó Hiệu Chu hẹn gặp mặt y chỗ đó.

Bọn họ khi đó mới vừa cãi nhau, đôi bên đều nói cần mấy ngày để tỉnh táo hơn. Nguyễn Lương còn tưởng Phó Hiệu Chu tới tìm y để làm hòa, không suy nghĩ nhiều lập tức đi.

Đó là một tiểu khu rất bình thường, thậm chí có điểm cũ kỹ, Nguyễn Lương cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao Phó Hiệu Chu hẹn gặp y chỗ này, nhưng vẫn tìm địa chỉ đi lên lầu bốn.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng tầng lầu phía sau mờ mịt không chút ánh sáng, trong hành lang lạnh lẽo, cùng với khí trời nóng bức bên ngoài tạo thành đối lập rõ ràng, Nguyễn Lương mở cửa, trong phòng không một bóng người.

Căn phòng được sắp xếp đơn giản, chủ yếu đen trắng hòa hợp, cửa sổ sân thượng mở ra, nhưng rèm cửa lại nửa kéo, gió thổi qua, tấm rèm lập tức lay động. Trên bàn trà nhỏ trong phòng khách đặt một ly nước trái cây màu cam, màu sắc tươi đẹp kia giữa căn phòng đen trắng nổi bật quỷ dị.

Bốn bề tĩnh lặng, nhịp tim Nguyễn Lương không biết vì sao lại tăng nhanh, đóng cửa phía sau lại, từ từ đi vào.

Đây là một buổi trưa yên tĩnh khác thường, mọi người có lẽ vẫn còn đang nghỉ trưa, Nguyễn Lương tứ phía vây quanh, đang khó hiểu sao căn phòng này không có nhà bếp, cửa phòng ngủ đột nhiên phát ra tiếng kêu 'lạch cạch'.

Nguyễn Lương lúc này mới nhìn về phía cánh cửa dường như không đóng chặt kia, cửa sổ bên trong vẫn mở sao, cửa lại không đóng kín mới phát ra âm thanh?

Nguyễn Lương suy đoán, mờ mịt đi tới. Đẩy cánh cửa màu trắng kia ra, đập vào mắt là một chiếc giường vô cùng lớn, trên giường trải drap giường sạch sẽ, tựa hồ còn có hương thơm cỏ xanh nhàn nhạt. Nhìn độ dày của đệm hẳn là rất mềm mại, nhưng quỷ dị chính là, đầu giường lại lắp một hàng rào sắt kiểu xưa.

Y không mở cửa ra hết, chỉ mở một nửa liếc nhìn tiện đi vào. Cửa sau lưng y chậm rãi đóng lại, hoàn toàn không phát ra chút tiếng động.

Cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, không chút gió thổi tới, Nguyễn Lương không nhìn kỹ, đang muốn xoay người, lại bị một vật cứng rắn đụng sau lưng.

Y không chút phòng bị, không nghĩ tới trong phòng còn có người khác.

"Nhắm mắt." Người kia kề sát phía sau nói, âm thanh có chút kỳ quái khàn khàn, giống như cố ý bắt chước theo. Nguyễn Lương tưởng là Phó Hiệu Chu, thân thể không khỏi thả lỏng một chút, vừa định chế nhạo mấy câu, âm thanh người kia lần nữa vang lên, lãnh khốc gần như vô tình. "Tôi nói nhắm mắt." Vừa nói, trong tay còn nắm vật nhọn dí vào y sát hơn.

Nguyễn Lương bắt đầu không xác định, gáy đổ mồ hôi, muốn lần nữa phản kháng lại không thể, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Cổ tay y bị trụ chặt, đeo lên còng tay lạnh như băng, ánh mắt bị một tấm vải đen phủ lên, thoáng chốc dường như lạc vào đêm đen.

Người phía sau đột nhiên xé một bên áo sơ mi y, lộ ra bả vai mượt mà, đôi môi đặt lên tình sắc liếm lộng. Nguyễn Lương cảm thấy da đầu cũng muốn nổ tung, không nhịn được mở miệng hỏi: "Anh làm gì?"

Người nọ vuốt cổ y, đi lên đè lên yết hầu y một chút, cuối cùng thăm dò khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi đảo làm, miệng nhỏ không khép được chảy xuống nước miếng trong suốt ướt át. Nguyễn Lương bị đẩy lên giường, người kia cũng ngồi xuống theo bên cạnh, dường như đang quan sát y, tầm mắt dường như chân thật, từng chút từng chút đem y vạch trần.

"Vì sao không uống nước trái cây?" Người nọ mở miệng, "Tôi đặc biệt chuẩn bị cho em đấy."

"Anh là ai?"

Người kia khẽ cười, kề sát tai Nguyễn Lương cắn một cái, "Rõ ràng đi tiểu thư, hiện tại là tôi bắt cóc em."

Hai tay Nguyễn Lương bị trói sau lưng rất không thoải mái, nghe vậy ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, "Anh lầm rồi, tôi không phải phụ nữ."

Người kia không lên tiếng, lát sau đưa tay cởi quần Nguyễn Lương, toàn bộ lột xuống, trên cánh mông căng mẩy vỗ một cái, cách quần lót xoa nắn, "Cái mông to như vậy mềm như vậy, thế nào lại là con trai?" Hắn cúi người liếm sau tai Nguyễn Lương, "Tiểu thư, gạt người cũng không phải là bé ngoan."

Nguyễn Lương run rẩy, không biết là sợ hãi hay hưng phấn, âm thanh có chút bất ổn: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Người nọ cũng không trả lời, cởi nút áo sơ mi Nguyễn Lương ra, cúi đầu ngậm đầu vú vào, phát ra âm thanh 'chách chách' bú sữa mẹ. Nguyễn Lương cắn môi, tận lực không phát ra âm thanh, hạ thân mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu. Bởi vì tay còn bị trói, quần áo chỉ có thể cởi tới vị trí khuỷu tay, quần áo nửa mở rộng, lộ ra đầu vú bị giày xéo sưng đỏ.

Người nọ sờ soạng ngực y một cái. Da thịt Nguyễn Lương mịn màng, dễ dàng nhiễm màu đỏ tươi. Người kia cười khẽ nói: "Ngực hơi nhỏ, nhưng không vấn đề." Hắn đè viên bên kia lặp lại xoa nắn, "Tôi giúp em xoa lớn."

Nguyễn Lương rốt cuộc không nhịn được lên tiếng rên rỉ, lại bị một nụ hôn chặn âm thanh lại, thời điểm buông ra chỉ có thể thở dốc.

Người kia cởi sạch quần lót y, trêu chọc tính khí rỉ nước của y, ngón tay xẹt qua linh khẩu, đem dịch nhờn thoa lên môi Nguyễn Lương, "Tiểu thư, em chảy nước."

Hai lỗ tai Nguyễn Lương đều đỏ, bị che mắt, cảm giác mãnh liệt hơn, hơi thở bất ổn kêu một tiếng: "Phó Hiệu Chu, anh...!"

Người kia nhanh chóng tuốt động tính khí Nguyễn Lương mấy cái, âm thanh như cũ nhàn nhạt không nghe ra vui giận: "Em nhận lầm người."

Nguyễn Lương có chút giận dỗi, không biết hắn lại chăm chú làm vậy, dứt khoát cũng không nói chuyện.

Người nọ đem hai chân y tách ra, tính khí ma sát bên chân trắng mềm, đùi đến đỏ bừng mới bỏ qua, cũng không biết từ đâu lấy được gel bôi trơn, chen giữa mông Nguyễn Lương, đem nơi đó xoa đến tràn đầy, cắm đầu ngón tay vào lại rút ra, lặp đi lặp lại như vậy rất nhiều lần, tuốt động tính khí, đào đào mông thịt, lộ ra nếp nhăn bên trong, đụng mấy cái vờ như muốn đi vào.

Nguyễn Lương cả kinh, biết hắn muốn tới thật, vội vàng nói: "Đừng, đừng..." Đáng tiếc chỉ nói được một nửa, dương vật to lớn kia nặng nề xông tới, Nguyễn Lương đau đến gần như thất thanh, nước mắt thấm ướt miếng vải đen.

Hai tay y trong lúc giãy giụa siết ra vết đỏ, trong cái mông cắm vào vật lớn như vậy, chỉ có thể vô lực rơi nước mắt, phát ra tiếng khóc thút thít kiềm nén.

Người kia không chút thương tiếc, không đợi y thích ứng liền trừu động tính khí, thao tràng bích mềm mại, vỗ vào cái mông, túi nang va vào. Bên tai Nguyễn Lương dâng lên các loại âm thanh, còn nghe được tiếng kêu giường khàn khàn của mình, lại bị thao thô bạo như vậy làm cho sảng khoái, người dâm đãng nghênh hợp.

Nước mắt càng tuôn nhiều hơn, Nguyễn Lương không hình dung được cảm thụ của mình, vừa đau vừa thoải mái còn kèm theo ủy khuất. Người này rõ ràng chỉ thao y, cắm cái miệng kia đến đỏ rực, nhưng không thân mật cùng y.

Nguyễn Lương không chịu nổi, trong miệng cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, a, sai rồi..."

"Sai chỗ nào?" Người kia cầm chân y, từng chút từng chút thao vào cái miệng khép mở kia, kéo dâm dịch ra rồi lại cắm vào, "Tiểu thư em hình như vẫn chưa hiểu rõ tình hình." Hắn cúi người cắn yết hầu Nguyễn Lương, hung tợn giống như muốn nuốt vào toàn bộ: "Hiện tại là tôi đang cưỡng hiếp em."

Nguyễn Lương nghẹn ngào lắc đầu.

"Không muốn bị tôi thao?" Người kia đè vai Nguyễn Lương, chồng chất đỉnh vào.

Nguyễn Lương vừa khóc vừa lắc đầu: "Sai rồi... Ô, không nên trốn."

Người nọ dừng một chút, âm thanh đột nhiên thay đổi, khôi phục lại giọng nói mà Nguyễn Lương quen thuộc, du dương trầm thấp: "Em cũng biết là không nên trốn?"

Nguyễn Lương gật đầu qua loa, cảm giác được miếng vải đen trên mắt có chút dãn ra, y không ngừng cố gắng: "Sẽ không chạy nữa, tôi biết lỗi rồi. Cầu xin anh, đừng như vậy."

Miếng vải đen bị xé ra, toàn bộ đôi mắt Nguyễn Lương đều hồng hồng, giống như động vật họ mèo bị khi dễ, mắt đong đầy nước nhìn về phía Phó Hiệu Chu, cầu xin tha thứ đồng thời lấy lòng.

Phó Hiệu Chu đáp lại ánh mắt y: "Lại muốn tôi mềm lòng?"

Nguyễn Lương gấp gáp, y không thích không nhìn thấy gì, không thấy được Phó Hiệu Chu trong lòng y không ổn định: "Đừng... Tôi thật sự sẽ không chạy..."

"Tôi đã nói gì?" Phó Hiệu Chu vừa nói vừa tiếp tục động tác, tính khí hung hăng chen vào, giống như đem tất cả tức giận phát tiết ra ngoài: "Không phải tôi đã nói trốn nữa sẽ nhốt em lại sao?" Nguyễn Lương thật không nghe lời chút nào, hết lần này tới lần khác chạy trốn, lần nào cũng ngoan ngoãn nói sẽ không, sau đó không hay biết lại biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Nguyễn Lương lắc đầu một cái, định đem bàn tay phủ trên mắt hất ra. Phó Hiệu Chu bỗng chốc đỉnh vào, y liền mềm nhũn hừ một tiếng, nhìn qua ngoan ngoãn như vậy, nhưng chỉ là một chú mèo hoang nhỏ không biết vâng lời.

"Em sai rồi, đừng bịt mắt..." Nguyễn Lương gấp đến độ mau khóc lên: "Em không nhìn được anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro