Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chương 16: Vòng cổ play.

...

Dương vật cắm trong người nặng nề nghiền ép qua điểm nhạy cảm, hơn nữa còn tiến sâu vào, húc Nguyễn Lương chỉ có thể thất thanh lãng kêu. Y không có thời gian nghiên cứu tìm hiểu vật trên cổ, nước mắt cùng nước miếng thi nhau nhỏ xuống, phía sau truyền đến tiếng nước chảy dính ướt cùng tiếng va chạm, Nguyễn Lương vô lực đỡ người bò trên giường, sợ hãi và khoái cảm đan xen cùng nhau khiến y không tự chủ được co rút dũng đạo, xoắn Phó Hiệu Chu khó đỉnh tới, chỉ có thể tát lên mông y, kêu y thả lỏng, đánh cái mông đầy đặn trắng mềm tới đỏ bừng một mảng.

Nguyễn Lương run run, khuỷu tay không chống được giường, eo cũng rã rời, nhưng những thứ này đều không đáng để y cảm thấy khủng hoảng. Y sợ nhất chuyện xảy ra Phó Hiệu Chu biết hết tất cả. Hô hấp trở nên dồn dập, thân thể theo từng cú va chạm nghênh hợp về phía sau, Nguyễn Lương đã quen bị Phó Hiệu Chu thao làm, bị tiến vào bị lấp đầy, thậm chí sẽ tự động tiết ra ái dịch để dương vật to lớn kia có thể thông thuận cắm vào.

Nguyễn Lương nức nở xoa cổ, trong nháy mắt chạm lên da thịt, y có loại cảm giác thân thuộc quỷ dị trở về, mặc dù không thấy được vòng cổ, nhưng y biết mình được Phó Hiệu Chu giam lại, một lần nữa.

Phó Hiệu Chu từ phía sau kéo, chiếc vòng siết cổ Nguyễn Lương, khiến y sau đó phải luôn ngửa đầu.

Hai người dây dưa hôn môi, không chút nào ôn nhu, Phó Hiệu Chu gặm cắn môi y, ngậm vào mút mát, vị rỉ sét tràn ngập khoang miệng hai người. Hắn giống như phải đem Nguyễn Lương nuốt toàn bộ vào trong bụng, dường như tức giận y lần này tới lần khác thăm dò hắn, lần này tới lần khác bí quá hóa liều, hung hăng trừng phạt y.

Nguyễn Lương cảm giác mình không sao thở được, không phải vì do chiếc vòng siết lấy cổ y, mà là do ánh mắt của Phó Hiệu Chu, bên trong không chút ánh sáng, lại càng không tồn tại cái gọi là ấm áp, mịt mờ dữ tợn. Đột nhiên y rất muốn ôm người trước mặt này, chính là cái người hung bạo khi dễ y làm y.

Cho dù bị đối xử như vậy, Nguyễn Lương vẫn như cũ cảm thấy Phó Hiệu Chu ôn nhu là quá vô lý.

Từ lần gặp gỡ đầu tiên, từ lúc Phó Hiệu Chu nói với y câu đầu tiên, bắt đầu vạch trần từng lời dối trá của y, y liền bị hấp dẫn không thuốc chữa.

Bọn họ là cùng một loại người.

Bị ràng buộc, bị quy định, lấy diện mạo hoàn mỹ ra trước công chúng, dường như sinh ra đã xuất sắc, đứng giữa đám người, đứng giữa ánh sáng.

Mà một khi lui vào bóng đêm liền lặng lẽ mục nát.

"Em muốn nhìn anh..." Tuyến lệ quá yếu ớt, chất lỏng ấm áp không ngừng chảy xuống, theo chóp mũi từng giọt từng giọt tuôn rơi, giọng Nguyễn Lương có chút khàn khàn, kéo kéo vòng cổ, âm thanh y rất nhẹ, cơ hồ chìm vào trong tính sự kịch liệt này.

Phó Hiệu Chu vẫn nghe được, im lặng, sau đó rút dương vật ra, kéo theo dâm dịch nhỏ xuống giường. Cũng không ai để ý những thứ này, Nguyễn Lương đến nằm xuống, mở chân ra vòng qua eo Phó Hiệu Chu, duỗi tay vói dương vật đã đứng thẳng định nhét nó vào trong mình, giữa vụng về lại mang theo chút khát vọng, gấp gáp dường như muốn nấc lên. Y bật khóc, khóe mắt đỏ ửng, lông mi cũng dính nước, đủ khiến người ta mềm nhũn trong lòng.

Phó Hiệu Chu kéo tay y, đỉnh vào một chút, nhục huyệt bị cắm quen cửa quen nẻo rất nhanh bao bọc lấy dương vật.

Nguyễn Lương bị thao, trong cơ thể cắm dương vật đàn ông, trên người loang lổ dấu vết, phía trong đùi bị siết đến bầm tím, đầu vú sưng đỏ, y giống hệt gái điếm, không biết xấu hổ bị chơi nát, phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.

Y không cần ai cứu y, không ai có thể cứu y.

Nguyễn Lương vươn tay ôm cổ Phó Hiệu Chu, thoáng dùng sức đem bản thân vào cái ôm trong lòng Phó Hiệu Chu, hai cơ thể đầm đìa mồ hôi dính sát một chỗ, tính khí gần gũi vào sâu hơn, y uốn éo cái mông để dương vật thay đổi góc độ thao mình.

Phó Hiệu Chu xoa nhẹ má y, gần như là lập tức, nước mắt Nguyễn Lương lại lã chã tuôn rơi, yếu ớt giống như em bé làm bằng nước, vừa chạm vào liền tan ra, rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.

Nguyễn Lương hé miệng, âm thanh khàn đục đáng sợ: "Thật xin lỗi..." Y từ trước đến nay không cảm thấy mình làm gì sai, những thứ ngụy trang kia là chuyện đương nhiên, khắc trong xương cốt y, để cho y không bị tổn thương. Nhưng bây giờ y lại nói xin lỗi, bàng hoàng sợ hãi, đã nói câu thứ nhất liền không dừng được: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Y lặp lại liên hồi, vùi đầu vào bên cổ Phó Hiệu Chu, tìm kiếm giây phút an toàn.

Thân thể hai người còn quấn quít nhau, điều này khiến Nguyễn Lương có cảm giác an toàn, vẫn nhô lên hạ xuống, để cho dương vật thao y.

Phó Hiệu Chu kéo đầu y qua, để cho y nhìn mình. Nguyễn Lương cảm thấy hô hấp không thông, rồi ôm Phó Hiệu Chu càng chặt hơn.

"Thật xin lỗi." Y nói, càng lúc càng thành kính hơn, Nguyễn Lương không sao miêu tả được loại tâm tình này, trước giờ y hành động đều có kế hoạch, cho tới bây giờ vẫn không hối hận. Nhưng bây giờ y hối hận, hối hận bản thân khiến nam nhân lộ ra nét mặt này.

Y nâng mặt Phó Hiệu Chu, ấn xuống vô số chiếc hôn khẽ, sợ sệt ngượng ngùng, giống như lần hôn đầu tiên, trong mắt đều là dè dặt.

"Em trước giờ vẫn không chịu xin lỗi." Phó Hiệu Chu vừa nói vừa đỉnh lên một chút: "Làm sai cũng không thật lòng xin lỗi."

"Chỉ có những lúc bị thao..." Phó Hiệu Chu ngậm chiếc vòng quấn quanh cổ y nhẹ nhàng kéo: "Chỉ có bị tôi cắm đến chảy nước mới miễn cưỡng nói một câu thật xin lỗi, khóc lóc nói em sai rồi." Hắn xoa nắn mông Nguyễn Lương, khuếch trương miệng nhỏ kia hết cỡ.

Nguyễn Lương nức nở mở miệng: "Rất xin lỗi..."

Ánh mắt Phó Hiệu Chu dịu dàng, lắc đầu một cái: "Em thật sự sai rồi."

"Em không muốn đi, không muốn ra ngoài một chút nào..." Nguyễn Lương siết ôm Phó Hiệu Chu: "Cầu xin anh... Đừng ném em ra ngoài." Y nói, lời thốt ra gần như chết lặng, không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Y đã làm sai, mưu kế ô danh bỉ ổi bị phát hiện, bị vứt bỏ là đáng đời.

Cậu bé cuối cùng cũng không đợi được thợ săn, y thậm chí không có bầy dê, y không có gì cả, chỉ có một bụng chủ ý xấu xa, y sắp bị bầy sói xé xác nuốt tươi, bị xẻ thịt, kéo đứt tứ chi, máu tươi nhuộm đỏ bãi cỏ rậm rạp, vô cùng vô cùng đau đớn.

Ánh mắt Nguyễn Lương mất đi ánh sáng, chúng trước kia vốn không có ánh sáng, cho đến khi có người thắp chúng lên, bây giờ lại bị chính người đó dập tắt. Y buông thõng tay, cơ thể còn dính sát Phó Hiệu Chu, dường như tách ra liền không thể sống nổi, cảm thụ chút ấm áp ngắn ngủi kia.

Phó Hiệu Chu thở dài, Nguyễn Lương đã không phân biệt được gì, cái gì cũng nghĩ không thông, nỗi sợ hãi khi bị vứt bỏ nhấn chìm y. Y đến bây giờ vẫn không chịu nghe lời, Phó Hiệu Chu chắc chắn rất thất vọng nên không muốn y.

"Biết mình đã làm gì sai chưa?"

Dương vật vẫn ôn nhu cắm trong người y, thỉnh thoảng sẽ sượt qua điểm nhạy cảm, Nguyễn Lương cảm giác mũi mình chua xót, trong lòng dâng lên chút hy vọng xa vời, nếu như ngoan ngoãn trả lời, Phó Hiệu Chu có thể tha thứ cho y.

"Không nên lừa gạt anh."

"Cái gì?" Phó Hiệu Chu chớp mắt kinh ngạc một cái, rất nhanh đỉnh vào sâu hơn, chất giọng dịu dàng, nét mặt cũng không lộ ra nét cười: "Số lần em gạt anh còn chưa đủ nhiều sao?" Hắn vươn ngón trỏ ra, nắm lấy vòng cổ, kéo Nguyễn Lương đến trước mặt: "Bé hư."

"Em còn nhớ không?" Hắn há miệng cắn ngón tay Nguyễn Lương một cái, cười như không cười nói: "Chuyện lâu lắm rồi, em còn đi học, tôi gọi điện cho em nhưng em không nghe máy, cuối cùng tôi lên trường tìm em."

Nguyễn Lương nhớ, ngày đó di động trong túi rung lên, y đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, để mặc nó vang lên rất lâu cũng không thèm lấy ra nhìn một chút, bởi vì y biết là ai gọi tới, lại không nhịn được đi thăm dò, muốn có được một kết quả, sau đó Phó Hiệu Chu tìm đến trường.

"Trò mèo này em chơi bao nhiêu lần rồi?" Phó Hiệu Chu ghìm một bên cổ y, rút dương vật ra một chút, cảm thụ huyệt thịt dâm đãng níu kéo lại: "Em cho là tôi không biết?"

Nguyễn Lương hơi run rẩy, bởi vì Phó Hiệu Chu đang nói dịu dàng đột nhiên cắm dương vật vào tăng tốc thao làm.

Phó Hiệu Chu sờ miệng huyệt bị kéo căng: "Tôi biết nhưng vẫn đi." Hắn thử cắm ngón tay vào: "Vì tôi muốn thấy vẻ mặt giả vờ ngu ngốc của em."

"Em sẽ mở to mắt, mặt đầy vô tội nói chuyện với tôi." Cổ họng Phó Hiệu Chu khẽ động, mang theo nụ cười: "Lần này em giấu rất tốt."

Thân thể Nguyễn Lương cứng ngắc, Phó Hiệu Chu ngửi cổ y, cắn chiếc vòng lần nữa, hắn hình như rất thích như vậy, giống như phải hoàn toàn nắm giữ Nguyễn Lương trong lòng bàn tay.

"Ban đầu tôi cũng bị em lừa, cho rằng em thật sự muốn chạy trốn." Vẻ mặt Phó Hiệu Chu tối lại, ngón cái đè lên yết hầu Nguyễn Lương: "Cho nên xích em lại."

Nguyễn Lương bối rối.

Y cho rằng Phó Hiệu Chu vì chuyện của Lý Tương mới nhận ra mình cố ý để bị xích, nhưng thực ra không phải, Phó Hiệu Chu phát hiện ra điều này còn sớm hơn, sớm hơn nhiều...

Là khi nào? Là khoảnh khắc y bước vào phòng? Là thời điểm hắn mặc âu phục làm y trong phòng tắm? Là...

Nguyễn Lương cứng ngắc ngẩng đầu.

Phó Hiệu Chu cười cười nhìn y, trong mắt không chút mịt mờ, chỉ thấy lóe lên ánh nguy hiểm, nguy hiểm đến chết người: "Em đoán xem, tại sao tôi muốn tháo xích ra?"

------------------------

Lời tác giả: Đúng rồi, không sai... Chúc Chúc chẳng những biết, hơn nữa biết còn rất sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro