Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chương 15: Khẩu giao / Trực tiếp tiến nhập.

...

Nguyễn Lương chưa từng thấy qua căn phòng tối như vậy, giống như tất cả bóng đêm đều tụ lại, đẩy ánh trăng ra ngoài, y thậm chí còn không thấy rõ biểu cảm trên mặt Phó Hiệu Chu.

Mấy giây trước Phó Hiệu Chu vừa hỏi Nguyễn Lương có muốn ra ngoài hay không, thậm chí lui về sau nhường đường ra.

Nguyễn Lương trông ra bên ngoài phòng ngủ, cửa ở huyền quan đóng kín, điều này khiến trong lòng y ổn định một chút.

Nhưng rất nhanh y lại bất an, không rõ được Phó Hiệu Chu đến tột cùng là đang thử thăm dò y hay là nghiêm túc muốn để y đi, bất kể loại tình huống nào cũng khiến y khủng hoảng.

Trong đầu y đang tìm câu trả lời, Phó Hiệu Chu trước y một bước mở miệng: "Sợ tôi lật lọng?"

Phó Hiệu Chu vô cùng cao lớn, bóng người cơ hồ bao phủ lấy y. Y nhanh chóng nhìn một cái liền cúi đầu xuống, sợ vẻ mặt mình tiết lộ điều gì, cơ thể hơi run rẩy, có chút tận lực làm, nhưng cũng rất sợ.

Nếu Phó Hiệu Chu biết y cố ý... Lông mi Nguyễn Lương khẽ run, nửa ngày mới thốt ra được hai chữ: "Không có..." Thợ săn không cho phép mình bị đùa giỡn lần thứ ba.

"Không phải em luôn muốn ra ngoài sao?" Phó Hiệu Chu tiến lại gần, giống như là cam kết: "Tôi để em đi."

Nguyễn Lương đầu óc trống rỗng không chớp mắt, nhưng rất nhanh y hỏi: "Thật?" Chậm chạp như vậy, dè dặt, giống như vô cùng khao khát có thể được ra ngoài.

Tay Phó Hiệu Chu phủ lên gò má phải của Nguyễn Lương, thấp giọng rất khẽ: "Thật."

Nguyễn Lương cảm thấy trong mắt mình đều là nước, trong hốc mắt trượt ra ngoài, một đường chảy vào tim. Những vết thương chưa được chữa lành kia lại nứt ra, chất lỏng mặn đắng tí tách nhỏ lên trên, lẫn vào huyết dịch, đau đến mức dường như y không cách nào thở được.

Nhưng y cái gì cũng không thể nói, hết thảy đều là do y tự làm tự chịu.

"Em không muốn đi..." Nguyễn Lương đã không cách nào suy nghĩ được, trả lời thế nào mới có thể che giấu dục vọng đê hèn của mình, y đã không quan tâm: "Bây giờ em không muốn đi."

Phó Hiệu Chu dừng một chút, hỏi lại câu hỏi cực kỳ bình thường: "Tại sao?"

Nguyễn Lương không cách nào trả lời. Y ngẩng đầu lên, không biết ánh mắt mình có bao nhiêu cố chấp, thẳng một đường nhìn về phía Phó Hiệu Chu.

"Tại sao khóc?" Ngón tay Phó Hiệu Chu dịu dàng lau qua khóe mắt Nguyễn Lương, Nguyễn Lương cảm thấy nước mắt càng trào ra mãnh liệt hơn.

Một khi Phó Hiệu Chu ôn nhu đối xử với y, y liền lòng tham không đáy càng muốn nhiều hơn, muốn hưởng thụ nhiều hơn, tựa như cây tầm gửi, không có người trước mặt này không cách nào sống nổi.

"Tại sao không muốn đi?" Phó Hiệu Chu co ngón tay nắm chặt vào tóc, để cho Nguyễn Lương ngửa đầu nhìn y: "Lúc trước rõ ràng cầu xin tôi cho em ra ngoài." Hắn cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi vĩnh viễn không bao giờ thật thà thổ lộ kia.

Bọn họ hôn rất lâu, miệng lưỡi dây dưa chung một chỗ phát ra tiếng nước nhớp nháp, Phó Hiệu Chu cách lớp quần áo mỏng manh xoa nắn cơ thể Nguyễn Lương, cơ thể mới bị thao đêm qua rất nhanh nổi lên phản ứng, đầu vú dựng thẳng, cách lớp áo hiện lên hình dạng.

Phó Hiệu Chu một đường hôn xuống, liếm cổ y, cắn một cái lên viên tròn kia, Nguyễn Lương ngửa đầu kêu thành tiếng, Phó Hiệu Chu buông lỏng chút lực đạo, răng kéo áo ra, đưa tay vào trong vuốt ve xương sườn cùng bên hông.

Khoảng cách một lần bị cắm huyệt thao chưa đến hai mươi tư giờ, Nguyễn Lương rất nhanh tiến vào trạng thái mềm nhũn, cơ thể âm ỉ đau đớn lại khát khao.

Phó Hiệu Chu đưa tay cắm vào miệng y khuấy đảo, rút ra sợi chỉ bạc dính dấp, đè lên xoa nắn bên cạnh miệng huyệt, chỗ kia bị làm đến hơi sưng đỏ, còn chưa khôi phục, bị chạm vào liền co rút giữ chặt.

Phó Hiệu Chu không cắm vào, hắn móc dương vật ra, hướng về môi Nguyễn Lương, quy đầu ma sát chầm chậm lên trên đôi môi mềm mại.

Nguyễn Lương không chút kháng cự, ngón tay xoa nhẹ dương vật thô to, há miệng định ngậm vào.

Y không cách nào trả lời câu hỏi của Phó Hiệu Chu. Vô số lần thăm dò cùng giả vờ chạy trốn, cố ý để Phó Hiệu Chu nhốt y lại, nếu như Phó Hiệu Chu biết tất cả...

Nguyễn Lương không cách nào tưởng tượng thất vọng và ánh mắt khó tin của hắn, y bị vứt bỏ quá nhiều lần, người lớn đều thích những đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, Nguyễn Lương cho tới bây giờ không giống như vậy, vì vậy từng lần một, từng lần một y bị nhốt ở bên ngoài. Sau đó y rốt cuộc học được mua vui là như thế nào, theo đúng chuẩn mực biểu hiện, trở nên xuất sắc, càng xa rời bản thân trước kia.

Nguyễn Lương có lúc không biết được đâu mới là con người thật của mình, đúng là y không thích nói chuyện hay bị người khác chạm vào, nhưng nếu như người kia là Phó Hiệu Chu, y lại phá lệ nguyện ý. Có Phó Hiệu Chu bên cạnh, y vĩnh viễn không gặp ác mộng, có thể hiện ra một mặt chân thật nhất, dường như vẫn còn là thiếu niên không thích nói chuyện kia, ánh mắt tránh né, ngay cả chào hỏi cũng làm không tốt.

Y đã không thể rời bỏ Phó Hiệu Chu.

Dương vật lấp đầy toàn bộ miệng, Nguyễn Lương định ngậm vào sâu hơn lại bị Phó Hiệu Chu chặn lại. Y không hiểu tại sao, gấp gáp nhìn về phía Phó Hiệu Chu, dương vật rút ra mang theo nước miếng ướt át, Phó Hiệu Chu cọ trên gương mặt y một cái: "Gấp cái gì? Liếm ướt."

Nguyễn Lương nghe lời thè lưỡi ra, theo thân trụ cuối cùng liếm lên, đầu lưỡi liếm qua đỉnh chóp rỉ nước. Phó Hiệu Chu khẽ hừ một tiếng, nắm tóc y, Nguyễn Lương bắt lấy thân trụ, liếm dần xuống đến âm nang, nghiêng đầu, khóe mắt còn đỏ ửng, bộ dạng dâm đãng.

Liếm ướt toàn bộ dương vật, Nguyễn Lương thử ngậm vào quy đầu, thấy Phó Hiệu Chu không ngăn cản, hé miệng ngậm phần thịt liếm mút qua lại mấy lần, cảm giác được dương vật trong miệng phát trướng hơn.

Nguyễn Lương vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì y vừa phạm sai lầm, vô số chuyện sai lầm, trong lòng biết không cách nào được tha thứ, sợ bị phát hiện.

Phó Hiệu Chu không truy hỏi nữa, dường như thật sự đắm chìm vào trong bể dục, trong mắt đều là dục vọng sâu thẳm, cuốn lấy Nguyễn Lương.

Hắn đè Nguyễn Lương lại, từng chút đâm dương vật vào, đụng phải chiếc lưỡi mềm mại, dường như đâm đến chỗ sâu nhất trong cuống họng, trong mắt Nguyễn Lương nổi lên nước mắt sinh lý, Phó Hiệu Chu chậm rãi di chuyển, ở trong cổ họng ướt át mềm mại co rút, thỉnh thoảng lướt qua răng chạm lên đầu lưỡi, hơi đau và sung sướng, hắn dần dần tăng nhanh tốc độ, trong miệng mắng mấy câu tục tĩu.

Nguyễn Lương cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bị chơi miệng nhỏ, cổ họng phát ra chút tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn, tuy nhiên y chính là tự nguyện, thu răng há to miệng để người chơi, cảm thấy bộ dáng Phó Hiệu Chu đổ mồ hôi làm y vô cùng hấp dẫn.

Phó Hiệu Chu đem quần lót của y lột xuống, treo giữa chân, bàn tay bao trùm lên âm nang và tính khí của y cùng nhau xoa nắn. Nguyễn Lương khàn giọng thở hổn hển, hai chân không yên phận ma sát.

Phó Hiệu Chu cúi người hôn ngực y, hơi thở nóng bỏng: "Tôi để em ra ngoài không được sao?"

Lại quay về chủ đề, Nguyễn Lương cảm thấy máu toàn thân cũng đông lại.

"Tôi cho em tự do." Phó Hiệu Chu vừa nói, không chút báo trước đâm vào.

Rất đau.

Cho dù đêm qua đã được mở rộng đầy đủ, vừa rồi cũng dùng nước bọt để bôi trơn, vẫn rất đau, Phó Hiệu Chu cứ như vậy trực tiếp xông tới, không chút kẽ hở đỉnh vào lấp đầy.

Nguyễn Lương không kiềm nén được tiếng khóc của mình, hòa cùng tiếng rên rỉ khiến bầu không khí càng trở nên dâm mị, trong không gian toàn bộ đều là tiếng khóc kêu cùng tiếng va chạm, mãnh liệt chấn động giường.

Phó Hiệu Chu để Nguyễn Lương qua người xoay lưng về phía mình, nâng cao cánh mông nặng nề cắm vào, từng nhát cắm đều rút ra hoàn toàn, sau đó hung hăng tiến vào.

Nguyễn Lương không nén được sợ hãi trong lòng, chúng phát tán đến vô tận, mỗi dây thần kinh của y đều đau nhói, tính khí y còn dâm đãng rỉ nước trướng căng, người đã bị thao triệt để, khoái cảm nhiều hơn đớn đau.

Y nên sớm nghĩ đến, vào thời điểm Phó Hiệu Chu mở miệng nói muốn thả y đi liền nghĩ đến...

"Em không muốn ra ngoài." Phó Hiệu Chu bên tai y nói.

Có vật gì đó quấn quanh cổ Nguyễn Lương, cảm giác lạnh như băng, sau đó 'cạch' một tiếng khóa lại.

Phó Hiệu Chu biết tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro