Chương 1
Nhá hàng thử chương 1 =)))))))
Chương 1
°°°
Đã là giữa trưa, nhưng rèm cửa trong nhà lại kéo kín, không một tia sáng lọt vào.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có người cố gắng nhẹ chân tiến lại gần, thanh niên cuộn tròn người nằm trên giường khẽ cau mày, dụi vào gối một cái lại tiếp tục ngủ.
Người đứng bên giường vẽ lên nét cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu, dựa vào thành giường ngồi xuống, nhẹ nhàng ve vuốt sợi tóc mềm mại của thanh niên.
Nguyễn Lương vừa mở mắt lập tức thấy gương mặt anh tuấn của Phó Hiệu Chu , chưa tỉnh ngủ liền dang hai cánh tay, ôm lấy cổ Phó Hiệu Chu: "Anh về rồi."
Phó Hiệu Chu hôn một cái lên trán Nguyễn Lương, ngón tay gảy gảy tóc y: "Chờ rất lâu sao?"
Nguyễn Lương đu lên vai Phó Hiệu Chu, lắc lắc đầu: "Không có, tỉnh dậy đã thấy anh."
"Ngủ lâu như vậy?"
Nguyễn Lương cười lên, cọ má nam nhân một chút, rời đi cái ôm trong ngực hắn: "Bởi vì tối qua rất mệt mỏi."
Chăn gạt sang một bên, thanh niên ngồi trên giường chỉ mặc một bộ quần áo ngủ thùng thình, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, khom người một cái là có thể nhìn thấy ngực, men theo xuống là quần lót trắng thuần. Trên người Nguyễn Lương có vết hôn, giữa cổ còn nhiều hơn nữa. Ngón tay y để trên cổ, mơ mơ màng màng cười rộ lên, dáng vẻ kia nhìn qua hoàn toàn bất ngờ quyến rũ.
Yết hầu Phó Hiệu Chu chuyển động, tay chụp lên gáy Nguyễn Lương, đem y một lần nữa ôm vào lòng. Nguyễn Lương giống như không xương mềm mại trên người hắn, tay nâng bắp đùi Phó Hiệu Chu ngồi dậy, ngón tay như vô tình như cố ý sượt qua.
Phó Hiệu Chu đè cổ tay y lại, cúi đầu ngang bằng đầu y: "Làm gì?"
Nguyễn Lương vô tội chớp mắt, lông mi quét lên mặt Phó Hiệu Chu, một chút ngứa ngáy trêu chọc tiếng lòng.
Phó Hiệu Chu đem tay y cầm lên khóe miệng hôn một cái: "Bé hư."
Lúc Nguyễn Lương xuống giường vô tình đá trúng xiềng xích trên mặt đất, y hơi khom người, ngón tay động một chút, tay đỡ cạnh giường, áo ngủ trượt xuống lộ ra nửa bờ vai.
Phó Hiệu Chu đến phòng khách cầm về hộp cơm, vừa vào cửa đã thấy một màn như vậy. Hắn đi tới bên cạnh giường, vuốt ve gò má Nguyễn Lương, ấn lên chóp mũi y: "Sau này ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không bị trừng phạt."
Nguyễn Lương nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn: "Em không ngoan sao?"
Phó Hiệu Chu hài lòng cười: "Thật biết điều."
Hai người ngồi bên giường ăn cơm, Nguyễn Lương chỉ cần chờ cơm đưa tới, há miệng ra là được.
Mắt thấy đã ăn xong một hộp cơm, Nguyễn Lương nói: "Em no rồi."
Phó Hiệu Chu dừng đũa, đổ cơm dư vào thùng rác. Nhà bọn họ không có phòng bếp, chỉ có phòng khách đặt một chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ, không chứa được bao nhiêu đồ.
Nguyễn Lương cơm nước xong lập tức đến nằm xuống, cuộn thành một đoàn. Cửa phòng ngủ mở, đầu y lại hướng về phía phòng khách, có thể thấy Phó Hiệu Chu ngồi trên ghế salon, mở máy tính xách tay ra, bắt đầu làm việc.
Đang giữa đông, căn nhà vẫn ấm áp, Nguyễn Lương rất thích chân trần đi bộ. Vì thế Phó Hiệu Chu mỗi ngày trước khi ra ngoài sẽ đem căn phòng quét dọn sạch sẽ.
Nguyễn Lương nhìn một hồi, đứng dậy chân trần giẫm lên nền nhà, đi tới trước mặt Phó Hiệu Chu, nhìn chằm chằm hắn mấy giây. Thấy Phó Hiệu Chu không để ý tới mình, y lại ngồi xổm xuống hai mắt chằm chằm nhìn hắn, nhưng Phó Hiệu Chu một chút phản ứng cũng không có.
Nguyễn Lương đưa tay chọt chọt mu bàn tay hắn, Phó Hiệu Chu ngẩng đầu lên. Nguyễn Lương bắt lấy cái tay đang làm việc với chuột của hắn: "Anh thậm chí không nhìn em."
Phó Hiệu Chu kéo y lên, bản thân chuyển sang ghế salon bên kia để cho Nguyễn Lương nằm trên đùi mình: "Như vậy có thể không?"
Hắn chính là cố ý ngồi ở một góc ghế salon để cho Nguyễn Lương trong phòng ngủ có thể có thể thấy hắn.
Nguyễn Lương nhúc nhích đầu một chút, nằm nghiêng qua, nhắm mắt lại nói: "Ngủ."
Phó Hiệu Chu rũ mắt, thấy Nguyễn Lương yên ổn ngủ, trong lòng rốt cuộc ổn định một chút. Nếu như vừa rồi Nguyễn Lương không đi tìm hắn, vậy hắn nhất định sẽ cả người cả máy một đống chạy đến phòng ngủ.
Thật là một khắc không thấy hắn lại không an tâm.
Buổi chiều Phó Hiệu Chu còn phải về lại công ty họp. Trước khi đi Nguyễn Lương hỏi hắn: "Anh sẽ về rất trễ sao?"
Phó Hiệu Chu hôn môi y, đem hai cánh môi hôn đỏ tươi như bôi mật, mới luyến quyến không nỡ tách ra, nói: "Sẽ về đúng giờ."
Nguyễn Lương cười lên: "Vậy em chờ anh." Y hôm nay vẫn là trạng thái chưa tỉnh ngủ, cả người mềm nhũn hồ hồ, nhìn qua đặc biệt bị chà đạp ác.
Phó Hiệu Chu lại đưa tay vào trong vạt áo y, ấn lên xoa mấy cái mới bỏ qua.
Cửa bị đóng lại, Nguyễn Lương lần nữa ngã xuống giường. Ngày hôm qua Phó Hiệu Chu 'làm' quá ác, y đến bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường, cả người đau nhức, vết đỏ trên cổ như một loại đóng dấu, thoáng chạm phải cũng đau.
Lần nữa tỉnh lại đã chạng vạng, Nguyễn Lương cơ hồ ngủ suốt một ngày, thoáng duỗi người, áo ngủ rộng lớn bị y mặc thành quần ngủ, nhấc tay sẽ lộ ra mép quần lót. Y ban đầu cực kỳ không quen, nhưng không biết làm sao Phó Hiệu Chu lại thích, y chỉ có thể mặc như vậy.
"Đói." Nguyễn Lương nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phó Hiệu Chu còn phải một tiếng nữa mới tan làm, trong phòng tối đen, y cũng không mở đèn, không cẩn thận lại đá trúng dây xích lạnh như băng. Y giật mình, nghĩ đến ngày hôm qua.
Ngày hôm qua Phó Hiệu Chu rảnh rỗi hiếm thấy, dẫn y ra ngoài, vừa khăn choàng vừa mũ bọc kín y, thậm chí còn muốn y mang khẩu trang.
"Mang khẩu trang không ăn được."
Phó Hiệu Chu đành phải bỏ qua, vững vàng dắt tay y, nói: "Muốn đi thì đi theo tôi, không được chạy loạn."
Nguyễn Lương phối hợp gật đầu, lúc này nếu như y dám đặt câu hỏi, vậy thì lần ra ngoài này căn bản sẽ trở thành công cốc. Đừng hỏi tại sao y biết, y đã thử rồi.
Tóm lại, lần ra ngoài này thật ra rất vui, nhưng lại hung hăng bị phá hủy sau bữa cơm tối. Trên đường có người bày sạp bán đồ, Nguyễn Lương chỉ là hơi tò mò liếc mắt nhìn, liền bị Phó Hiệu Chu vượt mặt, cụng trán thân mật hỏi: "Em đang nhìn cái gì?"
Nguyễn Lương biết lúc này vô luận trả lời thế nào cũng vô ích, chẳng qua là ngậm chặt miệng, mềm nhũn nhìn hắn, hy vọng hắn có thể tha cho mình một lần.
Hai người rất nhanh đã về nhà, Phó Hiệu Chu ôn nhu vuốt ve y, hôn lên thái dương chảy mồ hôi của y, liếm sạch nước mắt y . Phần cuối của dây xích lạnh như băng là một bộ cùm, Nguyễn Lương quá quen thuộc với chúng, chính là mấy tháng trước y vẫn còng chúng, phạm vi hoạt động chỉ có trong phòng ngủ đến cửa phòng, khoảng cách ngắn ngủi như vậy.
Tối hôm qua làm tới cùng, Phó Hiệu Chu mắt thấy y bò tới cửa, lại lôi xích kéo y vào trong ngực.
Nguyễn Lương cảm thấy mình chảy không ra được gì nữa, nước mắt hay là những thứ khác, y một bên lắc đầu một bên cầu xin tha thứ. Phó Hiệu Chu vuốt ve tóc y, ngón tay đè lên môi y: "Không cho phép nhìn người khác."
Nguyễn Lương gật đầu qua loa: "Ưm... ư... Chỉ nhìn anh..."
Ham muốn chiếm làm của riêng của Phó Hiệu Chu với y rất mạnh, mạnh đến nỗi đem y xích lại, chỉ nhốt vào căn phòng nho nhỏ này, chuẩn bị cho y thức ăn xong, lại muốn đích thân đút y.
Trong công ty một vài người biết đến sự tồn tại của Nguyễn Lương, bọn họ chủ yếu là cùng thời với Phó Hiệu Chu, bây giờ là cấp dưới làm việc cho hắn.
Phó Hiệu Chu và Nguyễn Lương tốt nghiệp cùng một trường, nếu không phải nói hai người là quan hệ đàn anh đàn em, chẳng qua thời điểm Nguyễn Lương năm nhất đại học, Phó Hiệu Chu đã tốt nghiệp mấy năm, sự nghiệp thành công danh tiếng lại lớn, được không ít thầy cô lấy ra làm gương.
Nguyễn Lương học tập xuất sắc, người cũng ôn hòa dễ nói chuyện, ở trong trường rất được hoan nghênh. Sau, cùng Phó Hiệu Chu chung một chỗ, dần dần trở nên không thích cười, lời nói cũng giảm đi rất nhiều, tính cách lại biến đổi lớn, rụt rè, e sợ, nhìn mọi người ánh bằng mắt tránh né.
Phó Hiệu Chu từng mang Nguyễn Lương tới công ty, đại khái là do nguyên nhân lâu dài không tiếp xúc ánh sáng mặt trời, màu da y trắng đến gần như trong suốt, lại là thể trạng ăn cũng không mập, cổ tay cổ chân lộ ra đều rất nhỏ, đi bộ hơi gắng gượng, có thể thấy chân đều lộ ra gân xanh, đầu cúi xuống môi hơi mím lại, mặc cho Phó Hiệu Chu dắt đi. Nhìn qua yếu ớt đồng thời bị bắt nạt thảm, đúng là khiến người ta có loại kích thích khó hiểu.
Người đẹp ai lại không thích nhìn, không ít nam nữ cũng len lén quan sát Nguyễn Lương.
Chẳng qua sau đó bọn họ cũng không thấy Phó Hiệu Chu mang Nguyễn Lương tới nữa. Tối hôm đó Phó Hiệu Chu liền ra về rất sớm, thần sắc cũng không vui.
Ai cũng cảm thấy Phó Hiệu Chu cưỡng ép Nguyễn Lương, hai người mới ở chung một chỗ.
Mặc dù cảm thấy Nguyễn Lương đáng thương, nhưng những người này cũng ăn ý giữ im lặng. Dù sao cũng là cấp dưới của Phó Hiệu Chu, không cần phải vì một người không quen biết đi ném chén cơm. Nhỡ ông chủ bọn họ quả thật là một tên biến thái, không ai biết trêu chọc hắn sẽ có hậu quả gì.
Nguyễn Lương một mực chờ Phó Hiệu Chu trở lại, trong phòng một mảng tối đen, Phó Hiệu Chu mở đèn phòng ngủ ra.
Nguyễn Lương ngồi trên sàn tựa vào giường, ánh sáng bất ngờ khiến y nheo mắt, con ngươi xinh đẹp nửa khép hờ, lông mi dài mảnh tinh tế, chân trần trắng nõn bị xích lại.
Thấy Phó Hiệu Chu, ánh mắt Nguyễn Lương lấp lánh dao động, dây xích phát ra tiếng vang, y vươn tay: "Ôm."
Nguyễn Lương gần đây rất nghe lời, Phó Hiệu Chu căn bản không dùng xích khóa y lại.
Đoán chừng đại khái Nguyễn Lương chờ hắn đến phát chán, len lén táy máy dây xích không cẩn thận đem bản thân khóa lại. Phó Hiệu Chu cúi người ôm y, vuốt ve gáy y, có chút bất đắc dĩ nói: "Bé hư."
Nguyễn Lương giống như không nghe thấy, ỷ vào nhiệt độ trên người, lộ ra nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Mở ra hố sâu khoái lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro