Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Số 16 (9)

Nhìn người trước mặt, Quý Hạ chợt nhớ đến hình ảnh hoạ bì trong truyền thuyết.

Lớp da trên gương mặt ấy bị kéo mạnh xuống, chỉ cần nhìn thôi mà Quý Hạ vẫn cảm thấy được cơn đau âm ỉ. Sau khi lớp da bị lột đi, khuôn mặt tái nhợt của Cố Cảnh Thâm dần hiện ra. Hắn nhìn Quý Hạ, chậm rãi mím môi dưới rồi nở một nụ cười thoáng vẻ u ám.

Tầng cao nhất bỗng chốc trở nên lạnh giá, nhiệt độ giảm mạnh, gió cũng thổi ngày càng dữ dội, cái lạnh thấu xương khiến hàm răng không ngừng va vào nhau.

Cố Cảnh Thâm: "Tại sao cậu lại nghi ngờ nơi này?"

Quý Hạ suy nghĩ một chút, hàm hồ trả lời: "Bởi vì thứ vốn dĩ thuộc về tôi giờ lại chẳng thấy đâu."

Nói xong, Quý Hạ cũng mỉm cười với Cố Cảnh Thâm, nhưng nụ cười của cậu lại xán lạn hơn rất nhiều.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Quý Hạ, Cố Cảnh Thâm cảm thấy như có một cơn đau nhói mạnh mẽ đâm xuyên qua mắt mình.

Đã rất lâu rồi mới có ai đó nở một nụ cười chân thành với hắn như vậy. Những gì mà hắn ta gặp đều là ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt chán ghét, hay sự sợ hãi, chứ không có lấy một nụ cười, tất cả chỉ toàn những con số 0.

Hắn đã quá quen với những biểu cảm đó, đối với Cố Cảnh Thâm mà nói, nụ cười của người trước mắt giờ đây chỉ khiến cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu, thậm chí là buồn nôn.

Quý Hạ quay đầu nhìn về phía tòa cao ốc với ánh đèn mỹ lệ phía dưới, cậu tò mò hỏi: "Anh làm cách nào vậy? Tại sao có thể tạo ra được ảo giác chân thực như thế? Là do thôi miên sao?"

Cố Cảnh Thâm tiến lại gần, cuối cùng đứng trước mặt Quý Hạ: "Đây không phải ảo giác, cậu bây giờ đang ở trong đầu của tôi, cho nên mọi thứ ở đây đều là thật. Vì vậy, cậu có thể cảm nhận được sự đau đớn, mệt mỏi, và thậm chí là cái chết - tất cả đều là thật."

Quý Hạ kinh ngạc, cậu nghĩ đến con quái vật luôn bám đuổi ở phía sau mình, mồ hôi lạnh liền không khỏi chảy ròng. Nếu như bị nó tóm được, thì đầu của cậu thật sự sẽ...

"Vậy hai người cảnh sát hình sự kia đâu? Còn có hai viên tuần tra đã giúp đỡ tôi trước đó, bọn họ cũng đều là thật sao?" Quý Hạ vội vàng hỏi.

Cố Cảnh Thâm lạnh lùng chế giễu nói: "Dù thật hay giả thì có gì khác biệt? Bọn họ ngược lại cũng đã chết hết."

Quý Hạ nhíu mày: "Liền cứ coi như bọn họ chỉ là những thứ do anh tạo ra, nhưng khi tôi trở lại thực tại, thì tôi vẫn sẽ nhớ được mọi chuyện đã xảy ra ở đây, không phải sao?"

"Không." Đáy mắt đầy ý cười của Cố Cảnh Thâm dần dần nhạt đi, thay vào đó là sự lạnh lùng nhìn vào Quý Hạ: "Cậu sẽ không thể trở về."

Quý Hạ không hề cảm thấy hoảng loạn vì lời nói của hắn, mà chỉ cụp mắt thở dài rồi đáp: "Tôi biết mà, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha tôi như vậy."

Cậu đưa hai tay lên, đem chiếc còng tay phát ra ánh sáng lạnh tại trên cổ tay mình mà quơ quơ trước mặt Cố Cảnh Thâm.

"Anh có biết chiếc còng này có hai công dụng gì không?"

Quý Hạ đột nhiên hỏi như vậy, khiến Cố Cảnh Thâm không khỏi nhíu mày.

"Công dụng đầu tiên là để nhốt tôi lại..." Quý Hạ hoãn lại một lúc, rồi hướng về phía hắn mà khẽ nhếch môi nở nụ cười. Tuy nhiên, lần này ánh mắt của cậu lại toát lên một sự tính toán, như đang giấu diếm một mưu đồ nhỏ nào đó.

"Thứ hai là, để tôi nhốt lại anh."

Ngay khi Cố Cảnh Thâm chưa kịp phản ứng, Quý Hạ lập tức giơ tay lên, dùng hai cánh tay vòng quanh đầu của Cố Cảnh Thâm, sau đó hai tay hơi dùng sức. Cánh tay của cậu khéo léo bẻ lại, tạo thành một vòng tròn chắc chắn, giam giữ hắn tại trong cái ôm của mình.

Sau đó, Quý Hạ ngả người về phía bên ngoài toà cao ốc, đồng thời kéo theo Cố Cảnh Thâm, cả hai liền bắt đầu cùng nhau rơi xuống từ tầng 40 cao vút của tòa nhà.

Gió lạnh gào thét bên tai, thổi mạnh đến mức làm khuôn mặt gần như bị biến dạng. Cảm giác nặng nề từ trọng lực kéo cơ thể rớt xuống nhanh chóng, rơi tự do khiến cho trái tim đập loạn nhịp, sự sợ hãi cũng dần chuyển thành một cảm giác phấn khích khó tả.

Thế giới xung quanh giống như đang vươn lên, trong khi họ thì lại lao xuống dưới.

Hành động đột ngột của Quý Hạ khiến cho Cố Cảnh Thâm không thể lường trước, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của hắn lại khôi phục trấn định như thường lệ.

Hắn ta nheo mắt, chăm chú quan sát gương mặt của Quý Hạ trong lúc cả hai đang rơi xuống.

Người trước mặt với vẻ ngoài tuấn tú ngoan ngoãn, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng Quý Hạ nhất định là loại hình của một học sinh tốt có tính cách hướng nội, và chắc chắn sẽ không bao giờ làm những chuyện khác người gì.

Thế nhưng, người này hoàn toàn không giống vẻ ngoài 'ngoan ngoãn' mà người khác tưởng tượng.

Sau khi quan sát kỹ Quý Hạ một lúc, Cố Cảnh Thâm khẽ cười lạnh, khóe môi cong lên. Hắn đẩy nhẹ vào người Quý Hạ một cái, khiến cánh tay đang giữ chặt hắn lúc trước bỗng chốc rời ra, khoảng cách giữa hai người tại trong không trung đột ngột được kéo dài.

Chiếc khóa còng tay không biết từ lúc nào đã không cánh mà bay. Nếu Cố Cảnh Thâm thực sự có thể kiểm soát mọi thứ ở đây, thì Quý Hạ cũng chẳng cảm thấy gì lạ. Tuy nhiên, thời điểm ngay khi bọn họ nháy mắt rơi xuống, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng Quý Hạ bỗng chốc dâng lên một luồng cảm giác kỳ dị.

Người này...

"Tôi đã nói rồi, ở đây mà chết thì chính là chết. Cậu nhảy xuống từ tòa cao ốc như vậy, chẳng lẽ là muốn cùng tôi đồng quy vu tận?" Cố Cảnh Thâm nhìn Quý Hạ, giọng điệu đầy khinh bỉ hỏi.

Nghe xong, Quý Hạ chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.

Tiếng thở dài của Quý Hạ không hiểu ra sao, lại không giống như bởi vì khoái trá muốn chết mà than thở.

Cái phản ứng này của cậu làm Cố Cảnh Thâm cảm thấy rất không hài lòng. Tận đến giờ phút này, Quý Hạ vẫn không giống như những gì mà Cố Cảnh Thâm tưởng tượng, không hề tỏ ra sợ hãi hay tức giận.

Cố Cảnh Thâm: "Còn 20 giây nữa cậu sẽ rơi xuống đất."

Quý Hạ nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi giơ tay lên. Nhưng khoảng cách giữa bọn họ quá xa, Quý Hạ thậm chí không thể với tới góc áo đang bay lượn của Cố Cảnh Thâm.

"Cố Cảnh Thâm, tôi là đang đánh cược, đánh cược rằng anh sẽ không để tôi chết."

Cố Cảnh Thâm ngẩn người, hoàn toàn bị lời nói của Quý Hạ làm cho sửng sốt.

Đây là câu nói cuối cùng mà hắn nghe được từ Quý Hạ, bởi vì một giây sau, thân thể của Quý Hạ đã tàn nhẫn đập mạnh xuống đất.

Chia năm xẻ bảy.

=============

Cảm giác nhảy xuống từ tầng 40 của toà cao ốc là như thế nào?

Thực ra, câu hỏi này không thể có lời đáp, bởi vì chẳng ai có thể sống sót sau khi nhảy từ tòa nhà cao 40 tầng cả. Nếu ai có thể trả lời được cái vấn đề này, thì chắc chắn người đó đã không còn tồn tại.

Đây là một hành động vô cùng nguy hiểm, không phải thứ mà con ngoan nên bắt chước. Cũng như trà sữa uống không ngon hay món lẩu không hấp dẫn, chẳng có lý do gì để nhất thiết phải mạo hiểm nhảy ra mà không có dây thừng.

Tại thời khắc Quý Hạ rơi xuống đất, trong tâm trí cậu lúc ấy chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Dù cuộc đời có bao nhiêu khó khăn, thì cậu vẫn muốn sống tiếp. Cậu cũng đồng thời thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ thử thách bản thân mình với những trò mạo hiểm như thế này nữa. Một khi đã trải qua cảm giác ấy, cậu chỉ có thể nghĩ đến ba chữ.

Rất hối hận.

Điều này đương nhiên chỉ có thể được nói ra khi cậu còn sống sót.

Hết thảy xương cốt của cậu đau đớn giống như bị đập nát, tứ chi vặn vẹo trong những tư thế mà người bình thường khó có thể làm được, cậu quằn quại nằm gục tại trên mặt đất, hai má gần như chạm sát vào nền đất lạnh lẽo. Máu đỏ tươi từ những vết thương ở trên cơ thể cậu chảy ra, uốn lượn thành sông trên đất.

Cảm giác này thật tồi tệ, một nỗi thống khổ mà người bình thường khó lòng chịu đựng được. Dù là Quý Hạ từ trước đến giờ vốn luôn ôn hoà, cũng không khỏi cảm thấy tức giận.

Chuyện này thực sự quá đáng lắm rồi! Cậu chỉ là một người làm công, tại sao ngay ngày đầu tiên đã phải chịu đựng những điều tàn nhẫn như vậy?

Tâm trí Quý Hạ lúc này rối loạn, trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy cơ thể mình lại một lần nữa rơi xuống, cái loại cảm giác mất khống chế này khiến cho cậu vô thức giãy giụa.

Cậu sau đó đột ngột tỉnh lại, ngồi bật dậy từ chiếc giường sắt, cảm giác đau đớn trở lại ngay khi cơ thể chạm đất khiến cho cậu run lên, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt quần áo.

Quý Hạ thở dốc, cố gắng hít thở sâu để nhịp tim khôi phục bình thường.

Một lúc lâu sau, cậu mới từ trong cơn đau nhức do cú rơi mà thoát ra, cơ thể chậm rãi tỉnh táo trở lại, rồi bắt đầu ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Căn phòng trắng toát, bốn phía bức tường không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một cánh cửa chống trộm cũ kỹ. Căn phòng thoạt nhìn rất giống với phòng của Cố Cảnh Thâm, nhưng lại có sự khác biệt. Bởi vì ngoài chiếc giường cá nhân đơn giản, thì trong phòng còn có thêm một chiếc bàn tròn và bốn chiếc ghế, trên bàn có một chiếc túi giấy bao xi măng được đặt gọn gàng.

Quý Hạ bước xuống giường rồi tiến lại gần bàn, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào chiếc túi giấy. Vào giờ phút này cậu có chút hoài nghi, không biết liệu mọi thứ trước mắt có phải là thật hay không.

Cậu theo bản năng nhìn về phía cái bóng của mình, nhưng ngay khi đó, cánh cửa chống trộm chậm rãi mở ra.

Một người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi bước vào phòng, dáng vẻ nghiêm túc, tinh thần minh mẫn. Mái tóc đã điểm bạc, khuôn mặt tuy không còn trẻ nhưng vẫn giữ được vẻ phong độ.

Nhìn thấy Quý Hạ đứng bên bàn, người đàn ông mỉm cười nhẹ, tao nhã thong dong: "Đừng lo, nơi này không phải số 16 như cậu tưởng đâu, rốt cuộc thì cậu cũng đã tỉnh lại rồi. Tôi là giám đốc của điều tra cuộc SP thứ mười, Chu Nhiên."

Giám đốc? Quý Hạ có chút sững sờ nhìn đối phương, cậu không ngờ chính mình ngày đầu tiên đi làm lại có thể gặp được cả lãnh đạo.

Chu Nhiên nhấc chân bước đến bên cạnh bàn, lịch sự mà đối với Quý Hạ làm ra một động tác mời ngồi. Y mở nút áo âu phục, kéo ghế tựa ra rồi ngồi xuống. Mỗi cử chỉ của y đều toát lên vẻ thân sĩ phong độ của một quý ông người Anh.

Quý Hạ nhíu mày, không rõ nhìn đối phương một lúc, rồi cũng cừ từ ngồi xuống.

Chu Nhiên vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt của y lại bình thản không chút dao động. Biểu cảm này thực ra không khác gì Cố Cảnh Thâm, cả hai đều có nụ cười trên môi nhưng lại không hề chạm đến đáy mắt, khiến người khác không thể đoán được y đang suy nghĩ gì.

"Tôi đến gặp cậu là để bàn về 'Kế Hoạch Tử Linh', cậu có thể mở túi giấy ra, bên trong là tất cả tư liệu liên quan đến số 16," Chu Nhiên nói.

Quý Hạ do dự một chút, rồi sau đó giơ tay mở túi giấy. Bên trong là một xấp giấy được kẹp lại bằng kẹp giấy, trên bề mặt là các thông tin ghi chép rõ ràng về Cố Cảnh Thâm.

'Cố Cảnh Thâm, 26 tuổi, chiều cao 186 cm...'

Từng chi tiết về Cố Cảnh Thâm được ghi lại rất tỉ mỉ. Những bí ẩn đáng sợ xoay quanh số 16 bỗng chốc như bị lột sạch, hoàn toàn được phơi bày ra trước mắt Quý Hạ.

Quý Hạ vội vàng lướt qua tờ thứ nhất với những thông tin cơ bản, rồi tiếp tục nhìn sang tờ thứ hai, nơi có nội dung như sau.

'Vào tháng 6 năm 2006, một mùi hôi thối nồng nặc truyền ra từ căn hộ số 16. Khi cảnh sát đến gõ cửa hỏi thăm mà không nhận được phản hồi nào, họ đã buộc phải cưỡng ép mở cửa tiến vào. Bên trong căn hộ số 16, bọn họ phát hiện một cậu bé 12 tuổi ngồi một mình tại trong phòng khách, xung quanh là mùi hôi thối khó chịu. Cuối cùng trong khi kiểm tra phòng bếp, họ chợt phát hiện một sinh vật mục nát không rõ hình dạng ở trong tủ lạnh, sau đó họ liền tìm thấy đầu lâu của cha mẹ Cố Cảnh Thâm.

SP thứ mười của điều tra cuộc đã tham gia vào vụ án này, tiến vào trong căn nhà để tiền hành điều tra. Rốt cuộc, dựa trên các chứng cứ đã thu thập được, bọn họ xác nhận rằng chính số 16 là hung thủ đã sát hại cha mẹ mình. Số 16 từ nhỏ đã có những biểu hiện khác biệt hoàn toàn so với người bình thường. Vì vậy, điều tra đội số mười quyết định giam giữ và quản lý cậu ta.'

Phía dưới văn bản là một vài bức ảnh hiện trường. Trong đó có những bức ảnh đầu lâu được tìm thấy tại trong tủ lạnh, chúng có chút mục nát và bị lớp băng sương phủ lên bề mặt. Quý Hạ mơ hồ cảm thấy dạ dày mình không ổn, bất quá cậu vẫn gắng gượng mà mạnh mẽ kìm nén cảm giác này xuống.

Tiếp theo chính là vài trang dữ liệu nghiên cứu phức tạp, kèm theo các ghi chép của các chuyên viên nghiên cứu, cuối cùng là một đoạn văn giải thích rõ ràng.

'Chú ý! Chú ý! Số 16 có mức độ nguy hiểm cực cao...'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro