Chương 5: Số 16 (5)
Đây không phải là cái bóng của mình.
Ý nghĩ này bất ngờ hiện lên trong đầu Quý Hạ. Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh vốn dĩ đang bình thường bỗng trở nên quái dị một cách khó tả.
Điều này khiến cậu nhớ lại câu nói cuối cùng mà Cố Cảnh Thâm đã nói với mình.
Vận rủi quấn lấy, cho đến chết.
Kể từ khi rời khỏi viện nghiên cứu, Quý Hạ đúng là cảm thấy vận rủi luôn bám lấy mình. Lẽ nào Cố Cảnh Thâm thực sự có khả năng tiên đoán? Chẳng lẽ cậu sẽ thật sự xui xẻo đến mức mất mạng?
Lúc này, chợt có hai viên cảnh sát tuần tra bước đến gần Quý Hạ, một người trong số họ cầm theo chiếc túi nhựa, thấy Quý Hạ có vẻ mệt mỏi, liền nghĩ cậu đã uống say nên bèn hỏi:
"Anh không sao chứ, thưa anh?"
Quý Hạ điều chỉnh hơi thở, cố gắng đứng thẳng người dậy, sau đó gượng cười một cách mệt mỏi với hai người cảnh sát và trả lời rằng mình không có vấn đề gì cả.
Hai viên cảnh sát nhận thấy sắc mặt tái nhợt của Quý Hạ, liền tiếp tục hỏi:
"Anh trông có vẻ không được khỏe lắm, để chúng tôi đưa anh về nhà nhé?"
Trước sự nhiệt tình của hai người cảnh sát, bản thân Quý Hạ cảm thấy rất cảm kích, đang định lên tiếng nói lời cảm ơn, thì đột nhiên ánh mắt của cậu lại bị thu hút bởi một bóng dáng lạ lẫm ở phía sau bụi cỏ.
Ánh sáng từ đèn đường chiếu sáng lên bụi cỏ, nhưng cũng không thể xua tan đi bóng tối dày đặc trong đó. Dù vậy, Quý Hạ vẫn có thể thấy rõ một đôi mắt đỏ rực, đang nhìn chằm chằm vào họ từ trong bóng tối.
Đôi mắt đó rõ ràng toát lên vẻ đói khát mãnh liệt, ánh nhìn như bị ám ảnh bởi cơn đói tột cùng.
Quý Hạ theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó ánh mắt lại rơi vào trong bụi cỏ, nơi một vật thể chậm rãi ló đầu ra, từng chút một.
Vào thời điểm khi nó hoàn toàn ló đầu ra, Quý Hạ cảm giác cơ thể mình như bị chìm vào một hầm băng.
Con quái vật lúc trước còn ở trong bệnh viện, không ngờ lại theo cậu ra ngoài! Giờ đây, nó đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ba người Quý Hạ.
Quý Hạ không dám rời mắt khỏi con quái vật ấy, cậu có một linh cảm mạnh mẽ rằng, chỉ cần cậu di chuyển tầm mắt một chút thôi, thì con vật này sẽ lao tới và nuốt chửng cả ba người bọn họ.
Cậu run rẩy, thốt lên: "Chạy mau..."
"Hả?" Hai viên cảnh sát nhíu mày, không hiểu vì sao cậu lại nói như vậy.
Quý Hạ không kịp giải thích rõ ràng, chỉ có thể hô lớn với hai viên cảnh sát: "Chạy đi!" Sau đó, cậu lập tức quay người lao đi không chút do dự.
Ngay khi âm thanh của Quý Hạ vừa dứt, con quái vật trắng tinh liền bất ngờ nhảy vọt ra từ trong bụi cỏ, lao thẳng về phía ba người đang đứng.
Quý Hạ rất muốn lao đi nhanh chóng không hề quay đầu lại, nhưng khi nghĩ đến sự nhiệt tình của hai viên cảnh sát, bản thân cậu lại cảm thấy không nỡ. Vì vậy, cậu không thể không quay đầu, lo lắng liệu họ có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không.
Trong nháy mắt cậu vừa quay lại, thì chỉ kịp thấy con quái vật trắng tinh ấy nhảy lên vai của một trong hai viên cảnh sát. Miệng của nó mở rộng như một cái hố đen, nhanh chóng ngậm lấy đầu người đó, giống như một bình rượu đỏ bị mở nắp, nó dễ dàng rút đầu người kia ra khỏi cơ thể.
Máu tươi phun ra như suối từ trên cổ, văng khắp mọi nơi, nhuộm đỏ cả không gian xung quanh, rực rỡ và đầy ám ảnh.
Cái người mang theo chiếc túi nhựa từ từ buông tay, khiến những đồ vật bên trong vãi ra khắp mặt đất, một vài món rơi xuống vỡ tan tành, chia năm xẻ bảy.
Khi Quý Hạ rút tầm mắt lại, cậu mới nhận ra trong túi đều là những quả lựu đỏ tươi, hoá ra người kia mang theo một túi lựu đầy ắp…
Quý Hạ không nhớ chính mình đã về nhà như thế nào, chỉ biết đến khi lấy lại tinh thần, thì cậu đã đứng trước cửa phòng trọ của mình rồi.
Ánh sáng từ bóng đèn trên đầu làm không gian trở nên mờ ảo, Quý Hạ ngơ ngác nhìn bóng mình in trên mặt đất.
Hành lang lát đá hoa cương màu vàng nhạt, ánh sáng từ trên chiếu xuống, làm nổi bật từng đường nét trên khuôn mặt của Quý Hạ. Cậu chớp mắt một cái, nhìn vào hình bóng phản chiếu của mình trên mặt đất, mi tâm hơi nhíu lại.
Bóng dáng của cậu có gì đó rất kỳ lạ, khiến tất cả xung quanh cũng trở nên bất thường, như thể mọi thứ đều không phải thật.
Cậu bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của tất cả những gì đã xảy ra.
Rốt cuộc đây có phải là một giấc mơ của Quý Hạ? Hay là Cố Cảnh Thâm đang làm điều gì đó với cậu?
Cậu không thể không hoài nghi, nhưng lại không thể tìm ra điểm mấu chốt. Bởi vì tất cả xung quanh quá mức chân thật, ngoài việc cảm thấy có gì đó không đúng, thì cậu lại hoàn toàn không thể nhận ra bất kỳ dấu hiệu giả dối nào của những gì đang diễn ra hiện tại.
Quý Hạ nghĩ ngợi một lát, rồi âm thầm véo mạnh vào bắp đùi mình. Kết quả là, cơn đau xộc tới khiến cho cậu phải dựa vào tường hít thở không ngừng. Một lúc lâu sau, khi cơn đau dần dịu lại, trong lòng cậu cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cảm giác đau đớn chân thật như vậy, khiến Quý Hạ nhận ra rằng mọi thứ xung quanh mình chẳng phải là một giấc mơ nào cả.
Bỗng một luồng cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng của Quý Hạ, khiến cậu hoảng hốt nghĩ đến việc con quái vật kia có thể sẽ đuổi theo, sau đó cậu liền vội vàng nhập mật khẩu, muốn nhanh chóng trốn vào nhà.
Ngay lúc này, cửa phòng sát bên cách vách từ từ mở ra, một nam sinh nhìn qua có vẻ không khác gì Quý Hạ thò đầu ra nhìn cậu.
"Chào cậu! Mình là người mới chuyển đến hôm nay." Nam sinh nhìn Quý Hạ, nhiệt tình chào hỏi.
Nếu là lúc trước, Quý Hạ chắc chắn sẽ không ngại trò chuyện vài câu, nhưng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện làm cho cậu cảm thấy rất kiệt sức. Vì vậy, Quý Hạ chỉ lễ phép gật đầu với nam sinh, rồi sau đó quay lại tập trung vào chiếc khóa mật mã. Đầu ngón tay cậu đặt lên trên bàn phím khóa mật mã nhập một chuỗi số, nhưng không biết vì sao, ngón tay của cậu lại trở nên cứng ngắc, có chút không theo sự điều khiển của cậu.
Quý Hạ cuối cùng mất rất nhiều công sức để nhập mật mã, nhưng lại phát hiện mình đều nhập sai, cậu thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Quý Hạ sững sờ, không thể tin vào mắt mình. Làm sao có thể bị sai mật mã được? Đây là nhà của cậu, mật mã này rõ ràng đã được cậu nhớ kỹ, rõ ràng cậu vẫn luôn sử dụng nó...
Thân thể của Quý Hạ trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, cậu đột nhiên nhận ra, bản thân hoàn toàn không nhớ trước đó mình đã nhập vào mã số gì.
Cậu cố gắng hồi tưởng, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không thể nhớ nổi bất cứ điều gì hết.
Đột nhiên, Quý Hạ cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu, khiến tất cả cảnh vật xung quanh trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo.
Đây là nhà của cậu sao? Thân thể này thật sự là của cậu sao?
“Ngẩng đầu nhìn xem, đây là nhà của cậu mà.”
Một âm thanh thì thầm vào bên tai cậu…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro