Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Số 16 (2)

Khu điều tra được thiết kế kéo dài xuống lòng đất, gồm mười hai tầng với chức năng phân chia rõ ràng. Ba tầng đầu là nơi làm việc của các chuyên viên phân tích dữ liệu và nghiên cứu. Tầng bốn và năm được dành riêng cho các phòng thí nghiệm. Từ tầng sáu đến tầng mười một là khu vực được gọi là “phòng cấm”.

Khương Nhiên giải thích rằng phòng cấm là khu vực được dùng để giam giữ những người hoặc vật có khả năng gây ra các hiện tượng tự nhiên bất thường. Nói cách khác, đó chính là một loại nhà giam đặc biệt. Các điều tra viên từ cấp C trở xuống nếu muốn vào thì phải đích thân nộp đơn xin phép, đồng thời cần có sự phê duyệt của hai điều tra viên cấp B trở lên. Riêng tầng mười hai, nơi được xem là khu vực tuyệt mật nhất, chỉ những ai nhận được sự chấp thuận từ sở trưởng thì mới có quyền đặt chân vào.

Sau khi tham quan xong khu điều tra, Khương Nhiên liền dẫn bốn người họ vào thang máy và đi lên tầng hai. Khác với tầng một, tầng hai hoàn toàn khác biệt: nó được thiết kế khép kín, không để lộ bất kỳ khe hở nào. Khương Nhiên dừng lại trước một cánh cửa, mở khoá, rồi bước vào bên trong. Căn phòng tối đen như mực, không một tia sáng, đến mức giơ tay lên cũng không thể nhìn thấy năm ngón.

Quý Hạ nhanh chóng thích ứng với bóng tối trong phòng. Chỉ một lúc sau, ánh sáng bất ngờ bùng lên, chiếu sáng cả không gian. Trước mắt cậu, trên bức tường đối diện cửa là hàng loạt màn hình LCD, ánh sáng phát ra từ các màn hình này làm cho căn phòng sáng bừng lên.

Trên các màn hình đều xuất hiện hình ảnh của một cô gái, tướng mạo của cô vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt đến mức có thể thấy đáy. Cô ta nhìn chằm chằm vào nhóm người bên ngoài màn hình, khuôn mặt không hề có một tia biểu cảm nào, dù là nhỏ nhất.

Chốc lát sau, tất cả các màn hình đều đồng loạt hoạt động, cô gái trên đó khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười nhạt.

【 Chào các bạn, tôi là Độ Mã, đại diện của SP thứ mười trong điều tra cuộc. Rất vui được chào đón các bạn gia nhập. Dựa vào tình trạng thể chất và tâm lý của các bạn, tôi sẽ tiến hành đánh giá cấp bậc và phân công nhiệm vụ. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, năng lực của các bạn sẽ được nâng cao, đồng thời cấp bậc cũng sẽ tăng lên. Tuy nhiên, độ khó của nhiệm vụ sẽ gia tăng, và thù lao nhận được sẽ càng xứng đáng hơn. 】

Âm thanh của Độ Mã dừng lại, ngay sau đó, hồ sơ của Quý Hạ và ba người còn lại lần lượt hiện ra trên bốn màn hình.

Ngoại trừ Liên Hoài — người đeo kính râm, thì Quý Hạ và hai người còn lại đều đạt cấp E. Khương Nhiên giải thích rằng cấp E là mức độ bình thường, vì họ đều là những người bình thường. Còn Liên Hoài, người đeo kính râm, lại đạt cấp B, điều này chứng tỏ anh ta không phải là người bình thường. Quý Hạ liền hỏi Khương Nhiên vì sao anh ta lại không bình thường, nhưng Khương Nhiên chỉ bĩu môi, không trả lời.

Quý Hạ không quá quan tâm đến việc bình xét cấp bậc. Cậu chỉ nghĩ đến việc mình, một điều tra viên cấp E, lại có thân hình rắn chắc như vậy, mà kết quả lại thảm hại như thế. Nhìn lại bản thân mình một chút, cậu liền nhận ra chính mình thường không có thói quen rèn luyện thể chất gì cả, cảm giác như cấp E đối với cậu đã là cao lắm rồi, nhưng tiếc rằng so với những người khác, có lẽ cậu còn không đạt được mức độ của một cấp E bình thường.

Khương Nhiên liếc mắt nhìn huy chương cấp E trên ngực Quý Hạ, rồi hừ cười một tiếng: "Tiểu tử, đạt cấp E là chuyện tốt đấy. Cấp bậc nhiệm vụ sẽ dựa theo đó mà phân chia. Lấy được cấp E có nghĩa là độ khó của nhiệm vụ sẽ ở mức thấp nhất, và đối mặt với nguy hiểm cũng ít hơn nhiều."

Quý Hạ không phản ứng gì, ngược lại, cô gái nhỏ bên cạnh sau khi nghe vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hoàn tất việc đánh giá cấp bậc, Độ Mã bắt đầu tiến hành sàng lọc các nhiệm vụ. Từ phía bên phải, một thiết bị giống như máy in phun ra bốn chiếc túi hồ sơ, mỗi túi đều ghi tên của bốn người.

Khương Nhiên đưa túi hồ sơ cho bốn người, nói: “Đây là nhiệm vụ của các cậu. Sẽ có những điều tra viên cấp cao gia nhập vào đội ngũ của các cậu, họ sẽ mang theo các vật dụng cần thiết để hỗ trợ các người hoàn thành nhiệm vụ trong thực tế. Mở ra xem thử đi."

Khương Nhiên có chút ngạc nhiên khi thấy bốn người mới này có thể nhận được nhiệm vụ gì, vì vậy gã tiến lại gần, liếc nhìn họ. Nhiệm vụ của hai người đầu tiên có vẻ khá tẻ nhạt, chỉ có Liên Hoài — điều tra viên cấp B — là có nhiệm vụ có phần khó khăn hơn.

Người cuối cùng là Quý Hạ, khi Khương Nhiên đi tới bên cạnh cậu, gã ta phát hiện Quý Hạ vẫn chưa mở túi hồ sơ của mình, liền hỏi: "Cậu không mở ra sao?"

Quý Hạ lắc đầu, "Không phải, tôi chỉ thấy túi hồ sơ của mình có vẻ hơi khác so với mọi người."

Khương Nhiên nhìn vào túi hồ sơ trong tay Quý Hạ, mắt trợn to, không thể tin vào những gì mình vừa thấy.

Túi hồ sơ của Quý Hạ quả thực khác biệt so với ba người còn lại, bên cạnh tên cậu là chữ SSS màu đỏ, biểu thị đây là nhiệm vụ khó khăn nhất, ít nhất cần phải có hai điều tra viên cấp S tham gia.

Gã ta trực tiếp đoạt lấy túi hồ sơ từ tay Quý Hạ, nhanh chóng mở ra và nhìn thấy dòng chữ lớn "Kế Hoạch Tử Linh" ở trên cùng. Khương Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, "Độ Mã! Cô không nhầm lẫn gì chứ?! Tiểu tử này mới chỉ là cấp E, sao có thể nhận nhiệm vụ cấp S trở lên được?!"

Độ Mã: 【 Dựa trên phân tích tổng hợp từ điều tra viên cấp E, Quý Hạ, cậu ấy là ứng cử viên phù hợp nhất để tham gia vào nhiệm vụ này trong số những người hiện có trong cục. 】

Khương Nhiên vẫn không thể tin vào mắt mình, gã liền đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ Quý Hạ, kẹp đầu cậu ngay dưới nách mình. Một tay còn lại nắm lấy mặt Quý Hạ, quay sang Độ Mã nói: "Cô xem cậu ta này, mềm đến mức cũng có thể vắt ra nước! Cô bảo cậu ta thích hợp à? Sợ là cậu ta mà bị ném vào cái phòng đó, chỉ cần một cái liếc mắt thôi, là sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn, đến cả xương cốt cũng chẳng còn một mảnh! Độ Mã, cô có bị nhiễm vi-rút không đấy?"

Nghe Khương Nhiên đánh giá về mình, Quý Hạ chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa khó xử, không biết cái câu "mềm đến mức cũng có thể vắt ra nước" là đang khen hay đang chê mình nữa.

Độ Mã: 【Hệ thống đã kiểm tra qua bệnh độc, không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nhiễm vi-rút nào. Điều tra viên cấp E, Quý Hạ, có tố chất tâm lý cực kỳ cao, rất phù hợp với yêu cầu của số 16.】

Khương Nhiên biểu cảm như sắp điên lên, trong lúc lắng nghe cuộc đối thoại giữa gã và Độ Mã, Quý Hạ không khỏi cảm thấy tò mò. Cậu tự hỏi số 16 rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến cho Khương Nhiên sợ hãi đến vậy? Dường như vật đó thật sự rất đáng sợ.

Quý Hạ bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của số 16, cậu nghĩ đến những thứ đáng sợ nhất, và điều đầu tiên hiện lên trong đầu là những quái vật  kỳ dị trong các bộ phim. Dù bản thân cậu không cảm thấy sợ hãi trước những thứ quái đản, thế nhưng hình ảnh về một sinh vật đầy chất nhầy mà cậu tưởng tượng ra thì thật sự khiến cậu không thể chịu nổi.

Ba người còn lại cũng tò mò nhìn về phía Quý Hạ, thậm chí cô gái nhút nhát còn nhìn cậu với ánh mắt có mấy phần đồng cảm.

Quý Hạ vừa định hỏi Khương Nhiên "Kế Hoạch Tử Linh" là gì thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở. Hai người mặc bộ đồ bảo hộ bước vào trong, ánh mắt của họ xuyên qua lớp kính bảo vệ, quét một vòng khắp phòng.

Người có vóc dáng hơi cao lớn, lạnh giọng hỏi: “Người nào?”

Khương Nhiên ngẩn người một lúc, sau đó lầm bầm mắng thầm trong miệng, "Mẹ nó, sao lại nhanh như vậy." Chưa đầy một giây, gã ta liền thay đổi thái độ mà nở một nụ cười gượng gạo, rồi đột ngột đẩy Quý Hạ ra khỏi vòng tay mình, tạo ra khoảng cách giữa hai người. Sau đó, gã chỉ tay vào Quý Hạ, nói: "Chính là tiểu tử này! Không cần khách khí, tổ chức cứ mang cậu ta đi đi!"

Quý Hạ kinh ngạc nhìn Khương Nhiên, chẳng phải lúc nãy gã còn che chở cho cậu sao? Sao giờ lại nhanh chóng từ bỏ không chút do dự như vậy?

Hai người mặc trang phục bảo hộ tiến đến bên cạnh Quý Hạ. Cả hai đều có vóc dáng cao lớn, dễ dàng nhấc bổng cậu lên và chuẩn bị đưa đi.

Khương Nhiên vừa nghĩ tới việc Quý Hạ sắp phải đối mặt với chuyện đó, liền cảm thấy không đành lòng. Cuối cùng, gã không nhịn được mà lên tiếng gọi lại bọn họ: "Chờ một chút, tôi có vài lời muốn nói với cậu ấy."

Khương Nhiên tiến đến trước mặt Quý Hạ, biểu cảm như một người sắp chịu chết, buồn bã nói: "Chuyến đi này của cậu... lành ít dữ nhiều. Mới vừa rồi tôi xem hồ sơ cá nhân của cậu, thấy không có mục thông tin về gia đình. Tôi có thể giúp cậu không nhiều, nhưng nếu cậu nói cho tôi phương thức liên lạc của cha mẹ, tôi sẽ giúp cậu gửi tiền bồi thường cho họ."

Còn chưa kịp bắt đầu công tác mà đã bàn tới tiền bồi thường?!

Quý Hạ có chút ủy khuất nói: "Tôi là cô nhi."

Khương Nhiên đồng tình vỗ vỗ trán, rồi đôi mắt bỗng sáng lên: "Thế bạn gái đâu? Ông chú đây... vẫn còn độc thân, cũng không ngại giúp cậu chăm sóc một chút."

Quý Hạ thở dài: "Thật đúng dịp, tôi cũng đang độc thân..."

"..." Khương Nhiên im lặng một lúc, sau đó quay người, mặt hướng về phía những người mặc đồ bảo hộ, dùng ngón cái chỉ về phía cửa, rồi vung tay chỉ vào Quý Hạ, “Cái thằng nhóc này vẫn còn cô đơn, chẳng có ai chăm sóc, thừa dịp còn nóng hổi thì hãy đưa ra khỏi đây ngay.”

Dứt lời, Quý Hạ liền lập tức bị hai người kia kéo ra ngoài.

Cậu bị dẫn qua các hành lang, vào thang máy, rồi thang máy đưa cậu xuống tầng mười một. Khi đến nơi, cậu lại bị người dẫn ra ngoài.

Bên trong tầng mười một rất u ám, chỉ có vài bóng đèn kiểu cũ trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt. Dọc hành lang đều vắng vẻ im lìm, bởi vì Quý Hạ đi chậm, thế nên chỉ có tiếng bước chân của hai người mặc đồ bảo hộ là vang vọng khắp không gian.

Hành lang dài dằng dặc, ánh đèn mờ ảo, tiếng bước chân vang vọng quanh quẩn trong không gian tĩnh lặng. Quý Hạ cứ đi mãi, vòng qua vòng lại, khiến cậu cảm thấy như đang lạc vào một giấc mơ, một cảm giác mơ hồ dần dần bao trùm lấy tâm trí.

Mặc dù thường ngày rất bình tĩnh, nhưng lúc này Quý Hạ cũng không khỏi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Cậu không thể không hỏi hai người dẫn đường rằng họ muốn đưa mình đi đâu, nhưng lại không nhận được câu trả lời nào.

Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước một cánh cửa chống trộm cũ kỹ, trên đó có biển số ghi “16”.

Một người trong số họ lấy chìa khóa mở cửa, rồi ngay khi cửa vừa mở ra thì đột nhiên có một lực đẩy từ phía sau khiến Quý Hạ loạng choạng, không kịp đứng vững. Cùng lúc đó, cậu liền nghe thấy âm thanh cửa chống trộm chậm rãi đóng lại, khép kín từng lớp.

Quý Hạ quay người, dùng hết sức đẩy cửa hai lần, nhưng cánh cửa chống trộm này dường như được làm từ một chất liệu đặc biệt. Dù cậu có cố gắng hết sức va chạm mạnh vào cửa thì nó cũng không hề rung chuyển một chút nào. Cuối cùng, cậu đành phải từ bỏ việc giãy dụa, xoay người và bắt đầu quan sát căn phòng xung quanh.

Căn phòng này rất rộng, khoảng một trăm mét vuông. Bốn bức tường, trần nhà và sàn đều có màu xanh xám, giống như được làm từ một loại kim loại nào đó. Ở góc phòng là một chiếc giường đơn màu trắng tinh, đối diện là một cánh cửa nhỏ không mấy nổi bật, ngoài ra thì không còn vật gì khác.

Quý Hạ tiến vào giữa phòng, trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời về số 16 mà Khương Nhiên và Độ Mã đã nhắc đến. Cột sống của cậu bất giác trở nên căng thẳng, cảm giác lo lắng lại dâng lên.

Cái thứ 16 này rốt cuộc là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro