Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Không rõ hình ảnh (1)

Đã một tuần trôi qua kể từ sau khi ký kết bản hợp đồng đó. Trong suốt khoảng thời gian này, Quý Hạ chẳng làm gì khác ngoài việc ở nhà chờ đợi tin tức từ Khương Nhiên.

Vì chưa có nhiệm vụ nào phù hợp, cho nên Quý Hạ không cần phải làm gì cả. Khương Nhiên đã dặn rằng hãy chờ Độ Mã sàng lọc ra nhiệm vụ thích hợp rồi lúc đó mới có thể liên lạc với cậu.

Quý Hạ vừa thưởng thức cây kem vị hương thảo, vừa ngồi thư thái trên chiếc ghế salon màu đỏ nhung hình thiên nga mà mình đã bỏ ra một khoản không nhỏ để mua, cậu nhàn nhã xem màn hình TV đang phát sóng bản tin thời sự trước mặt.

"Ngày hôm qua, cảnh sát nhận được đơn báo án từ con gái ông Từ. Cô cho biết cha mình đã mất tích hơn một tháng nay, điện thoại không liên lạc được, và không ai nhìn thấy ông ấy tại nơi ông đang sinh sống. Những người quen biết ông trong khu vực cũng xác nhận rằng họ không hề gặp ông ấy trong suốt khoảng thời gian đó, vì vậy lực lượng cảnh sát liền quyết định tham gia điều tra vụ việc này."

"Ông Từ, 56 tuổi, sống một mình sau khi vợ qua đời. Một tháng trước, ông vừa chuyển đến sống tại khu căn hộ Khang Đức. Qua kiểm tra camera an ninh của tòa nhà, cảnh sát phát hiện lần cuối cùng ông Từ xuất hiện là vào buổi tối một tháng trước, khi mà ông ấy đang trên đường trở về nhà, sau đó cũng chẳng có bất kỳ hình ảnh nào ghi lại việc ông Từ đã rời khỏi căn hộ của mình..."

Trên màn hình TV là một nữ phóng viên trẻ trung xinh đẹp đang đứng bên dưới tòa căn hộ Khang Đức để đưa tin về vụ mất tích bí ẩn.

Quý Hạ cảm thấy không có gì đặc biệt, liền đưa tay với lấy điều khiển từ xa định chuyển kênh. Tuy nhiên, màn hình TV bất ngờ xoay một cái, ống kính lập tức chuyển sang cảnh một cuộc phỏng vấn đang diễn ra tại khu căn hộ kia.

Một bác gái khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt đầy hưng phấn cầm lấy micro trên tay nói bằng giọng địa phương, giọng điệu đầy nhiệt tình và có phần gấp gáp.

"Ôi chao ui, đây đâu phải lần đầu tiên có người mất tích ở đây đâu! Chuyển đến một người thì lại biến mất, rồi lại tiếp tục có người chuyển đến! Nếu không thì tại sao căn hộ đó lại dễ thuê đến như vậy được? Chắc chắn là có quỷ, có quỷ đó trời ơi!"

Nữ phóng viên cầm lại micro: "Theo thông tin từ đài của chúng tôi, thì xác thực không phải là lần đầu tiên mà tòa nhà Khang Đức xảy ra các vụ án mất tích. Trước đây, tại phòng 504, đã có chín người thuê phòng đều biến mất một cách bí ẩn, không để lại chút dấu vết. Vụ mất tích sớm nhất xảy ra ở khu vực là vào ba năm trước, và cho đến nay, những người này vẫn chưa được tìm thấy, sống chết không rõ..."

Nghe đến đó, Quý Hạ cảm thấy không còn hứng thú nữa, lập tức chuyển kênh.

Tính cả ông Từ, thì đã có mười người mất tích ở trong khu căn hộ này, giống như thể bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian vậy, mà tất cả lại đều xảy ra tại phòng 504, nghe qua cũng thật kỳ lạ.

Quý Hạ cắt một miếng kem cuối cùng, rồi đưa thìa bỏ vào miệng, cảm nhận vị lạnh lan tỏa của kem, cậu không khỏi tự hỏi liệu mình có thể tham gia vào cuộc điều tra đầy ly kỳ này không?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại di động trên bàn rung lên.

Quý Hạ cúi đầu nhìn màn hình, trông thấy tên Khương Nhiên hiện lên, trong lòng bất giác nhảy lên một cái.

Sau khi tiếp cú điện thoại, Khương Nhiên từ đầu dây bên kia lười nhác đáp lại: "Alo, Quý Hạ, nhóc có nhiệm vụ..."

"Có phải là vụ án ở căn hộ Khang Đức không?" Quý Hạ lập tức đánh gãy âm thanh của gã.

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, rồi Khương Nhiên mới mở miệng nói: "Cậu là thần tiên à! Cậu có khả năng đoán trước được những chuyện này sao? Tiểu tử này, chẳng lẽ nhóc còn có bí kíp gì đặc biệt, có thể ẩn thân chi thuật không để cho tổ chức phát hiện ra điều gì hả?"

Quý Hạ liếc nhìn TV rồi cười đáp: "Tôi... là tình cờ nhìn thấy tin tức về tòa nhà Khang Đức ở trên TV, rồi sau đó anh liền gọi đến, tôi chỉ thuận miệng hỏi thử một câu thôi, không ngờ lại trùng hợp như vậy."

"Được rồi, nhiệm vụ lần này của các cậu là điều tra rõ nguyên nhân và tung tích của vụ án mất tích, còn số 16 thì sẽ được nhóm người giám sát đưa đến tòa nhà đó, cậu cũng nhanh chóng đi ngay đi. Thời điểm khi cậu đến nơi thì người giám sát sẽ giải thích những điều cần lưu ý cho cậu sau. Và hãy nhớ kỹ! Tuyệt đối không được xem thường Số 16 đâu đấy..."

Khương Nhiên thao thao bất tuyệt dặn dò, Quý Hạ lúc này mới phát hiện, bên dưới vẻ ngoài lười biếng của Khương Nhiên, là ẩn chứa cả một trái tim ấm áp như người mẹ.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Quý Hạ lập tức đứng dậy thay đồ rồi rời khỏi nhà.

Khu căn hộ Khang Đức cách nơi Quý Hạ ở không xa, cậu ra khỏi nhà và gọi taxi, chỉ sau khoảng 15 phút là đã có mặt ngay dưới tòa nhà Khang Đức.

Khác hẳn với những tòa nhà cao tầng xa hoa xung quanh, khu nhà trọ Khang Đức lại trông thập phần cũ kỹ, chỉ cao vỏn vẹn có sáu tầng. Tường nhà đã chuyển sang màu xanh xỉn, loang lổ và xuống cấp nghiêm trọng, nó nằm lặng lẽ giữa các tòa nhà hiện đại, vừa nghèo nàn vừa thấp kém.

Cũng vì tòa nhà đã cũ kỹ, cho nên giá thuê ở đây so với khu vực xung quanh vẫn phải chăng hơn rất nhiều.

Quý Hạ bước vào tầng một của căn hộ, phía bên phải có một cửa gỗ kiểu cũ cùng một cái cửa sổ nhỏ, chính là phòng quản lý của toà nhà này. Bên trong là một ông lão với khuôn mặt đầy nếp nhăn đang ngồi nhắm mắt bên cửa sổ, chính mình nghe đài radio với chất lượng tín hiệu kém, hoàn toàn không hề chú ý đến Quý Hạ từ lúc cậu bước vào.

Quý Hạ đang suy nghĩ xem có nên lên tiếng chào hỏi bác bảo vệ ở trong toà nhà này hay không, thì bất chợt một bóng dáng cao lớn từ lầu hai bước xuống, đối Quý Hạ hô to: "1010, mau lại đây!"

Người kia mặc một thân âu phục màu đen, cao lớn nổi bật, khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, giống như một cỗ máy vô cảm.

Quý Hạ vội vàng chạy tới, cậu luôn có cảm giác nếu như mình chậm một chút nữa thôi, bản thân sẽ bị đánh đến thê thảm.

"Tôi là người giám sát 67, phụ trách phải đưa số 16 đến đây." Người giám sát 67 nói với giọng lạnh lùng, không để cho Quý Hạ kịp hỏi gì thêm, liền trực tiếp quay người đi lên lầu.

Quý Hạ thầm thấy từ "phải đưa" có chút buồn cười, thật giống như Cố Cảnh Thâm chính là thức ăn ngoài vậy.

Khi hai người đi lên tầng năm, Quý Hạ nhìn thấy có thêm hai người khác đang đứng tại trước cửa phòng 504, cả hai đều mặc đồng phục giống hệt với người giám sát 67.

Sau khi đi tới đó, một người trong nhóm lấy từ túi áo khoác ra một chiếc đồng hồ kim loại, rồi đưa cho Quý Hạ: "Cầm lấy."

Quý Hạ không rõ vì sao mình phải đeo chiếc đồng hồ kia lên tay, nhưng khi chú ý đến ba nút tròn trên mặt đồng hồ nằm phía bên phải, cậu liếc mắt nhìn một lúc rồi ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Cái này là gì vậy?"

Người giám sát 67 ở bên cạnh mở miệng giải thích: "Là thiết bị ngăn cản số 16 không gây ra nguy hiểm. Nó được trang bị công nghệ Ức Chế Khí, và chiếc đồng hồ này chính là thiết bị điều khiển từ xa của hệ thống Ức Chế Khí, nút lệnh ở trên cùng là công tắc Ức Chế Khí. Khi được kích hoạt, nó sẽ hạn chế năng lực của số 16. Nếu như khoảng cách giữa hai người vượt quá 100 mét, thì hệ thống Ức Chế Khí sẽ tiêm chất gây mê vào hắn, khiến hắn ta đánh mất năng lực hoạt động."

Quý Hạ kinh ngạc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, không khỏi cảm thán. Thiết bị điều tra này quả thật lợi hại, chỉ cần như vậy mà đã có thể kiểm soát được mọi hành động của Cố Cảnh Thâm.

Người giám sát 67 tiếp tục nói: "Nút lệnh trung gian có thể trực tiếp tiêm vào để gây mê. Nếu số 16 không chịu hợp tác thực hiện nhiệm vụ, bản thân cậu có quyền sử dụng nút lệnh thứ hai."

Quý Hạ nhìn về phía nút lệnh cuối cùng: "Thế còn nút lệnh cuối cùng này là để làm gì vậy?"

Đôi mắt của người giám sát 67 chợt ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.

"Nút lệnh cuối cùng, cần thiết phải có quyền hạn sử dụng được cấp phép từ giám đốc, bởi vì đây là một mệnh lệnh cấp cao..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro