Chương 7
Kỳ mẫn cảm của Phó Thanh Thành tới sớm hơn so với tưởng tượng của Bạch Ngư.
Anh vừa ăn xong cơm trưa, hiện tại đang ngồi ở ngoài vườn phát ngốc, quản gia vội vội vàng vàng chạy vào, kêu những người khác đi xuống, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt anh ngụ ý muốn anh nhận điện thoại.
“Là điện thoại của thiếu gia, kỳ mẫn cảm của thiếu gia tới rồi, thiếu gia hiện tại đang rất tức giận, cậu nói chuyện với thiếu gia đi.” Thanh âm của quản gia rất nhẹ, vừa dụ vừa hống Bạch Ngư nói chuyện.
Lông mi Bạch Ngư khẽ run, giơ tay đem điện thoại đoạt lấy, áp tới bên tai, Phó Thanh Thành thở dốc kêu một tiếng: “Bảo bối.”
Bạch Ngư không lên tiếng, động tác hô hấp mỏng manh, ngay cả tiếng hít thở cũng không muốn cho Phó Thanh Thành nghe thấy.
“Bảo bối, nói một câu được không, nhớ anh.”
Phó Thanh Thành không nhận được nửa điểm đáp lại, liền vội vàng mở miệng.
Bạch Ngư bĩu môi, chân đạp lên mặt đất, giày cũng không mang liền nhảy xuống, quản gia bởi vì nóng vội mà giữ chặt tay anh không buông.
“Sách!”
Bạch Ngư rút tay ra, đem điện thoại tắt đi rồi ném xuống đất, đi chân trần trở về phòng.
Quản gia đem điện thoại nhặt lên, xua xua tay thở dài gọi tất cả người làm đi xuống, đem biệt thự để lại cho hai người bọn họ.
Phó Thanh Thành được tài xế đưa về, vừa đẩy cửa ra liền gọi Bạch Ngư không ngừng, nhưng đáp lại hắn trừ bỏ tiếng vang thì không có gì khác.
Bạch Ngư lúc này đang trốn ở dưới gầm giường, khuôn mặt gắt gao dán trên mặt đất, nghe tiếng bước chân ngày càng rõ, trái tim anh càng đập nhanh không thôi.
Bạch Ngư nuốt nuốt nước miếng, yết hầu bởi vì khẩn trương trở nên khô khốc.
Tiếng bước chân vang lên trong phòng một lúc lại biến mất, Bạch Ngư nhẹ nhàng thở ra, toàn bộ thân mình hoàn toàn dán trên mặt đất.
Nhưng giây tiếp theo, cổ chân nhỏ gầy bị người nắm lấy, cả người anh bị kéo ra ngoài, trước mắt liền tối đi ...
“Bảo bối trốn ở chỗ này làm gì?” Phó Thanh Thành chắp tay sau lưng, khom lưng cười với Bạch Ngư.
Bạch Ngư sợ đến cả người phát run, nhưng anh biết chung quy là tránh không khỏi.
Kỳ mẫn cảm của Phó Thanh Thành so với ngày thường càng khó hầu, Bạch Ngư chính xác là chạy trời không khỏi nắng.
Quản gia mỗi ngày đều đưa cơm lại đây, nhưng cũng chỉ đưa tới rồi đặt ở ngoài cửa, sau đó liền rời đi.
Ý thức lãnh địa của Alpha trong kỳ mẫn cảm rất mạnh. Ông sẽ không tự tìm họa cho mình.
Ánh mặt trời mấy ngày nay đều rất đẹp, Phó Thanh Thành nói muốn mang Bạch Ngư đi phơi nắng. Bên cửa sổ, hắn ôm anh ngồi trên ghế, hai người tuy hai mà một.
Hắn một bên cắn xương quai xanh của Bạch Ngư, một bên không ngừng vuốt ve cơ thể của Bạch Ngư, Bạch Ngư khó chịu ngẩng đầu lên, ngón tay nhéo lấy một bên bức màn.
Phó Thanh Thành lại không muốn, chỉ muốn tay của Bạch Ngư ở trên người mình, hắn mạnh mẽ kéo lấy tay anh đặt về trên eo.
Bạch Ngư tránh không được, quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ, quản gia đưa cơm trưa tới xong liền xoay người rời đi, trước khi đi còn hướng bên trong nhìn thoáng qua.
Mấy ngày hôm nay Bạch Ngư mệt đến nâng không nổi một ngón tay, trên người loang lổ dấu vết tình dục, Phó Thanh Thành ăn no, tâm tình trở nên rất tốt, người chịu tội cũng chỉ là Bạch Ngư.
Kỳ mẫn cảm qua đi, Bạch Ngư nhận ra Phó Thanh Thành thay đổi rất nhiều, hắn không còn dễ tức giận như trước nữa, có thể điều chỉnh tâm tình với Bạch Ngư, dù sao thì buổi tối hắn vẫn luôn có cơ hội đòi lại ở trên giường.
Đối với phương diện ăn uống của Bạch Ngư, so với lúc trước đều chú ý hơn nhiều, thứ anh không thích thì ít thấy hơn nhưng lại càng nhiều đồ bổ yêu cầu anh phải ăn.
Bạch Ngư hoàn toàn có thể đoán được hắn là có ý tứ gì, nhưng là bất lực, chỉ có cách thừa nhận.
Một thời gian sau, Bạch Ngư lại lần nữa tiếp nhận làm kiểm tra sức khoẻ.
Lúc này, bác sĩ kích động nói với Phó Thanh Thành: “Chúc mừng thiếu gia, Bạch thiếu gia đã mang thai.”
Phó Thanh Thành như không tin mà nhìn chằm chằm báo cáo kiểm tra sức khỏe, mặt trên xác thực viết. Thai nhi đã được năm tuần tuổi.
Quay đầu lại đã thấy Bạch Ngư đứng đó, không biết anh đã có mặt từ khi nào, ốm yếu dựa vào cánh cửa, không mặn không nhạt nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay Phó Thanh Thành.
Phó Thanh Thành không biết anh đã nghe được nhiều hay ít, nhưng cũng không sợ anh đã nghe, dù sao thì sớm hay muộn đều phải biết.
“Chúng ta có con rồi.”
Phó Thanh Thành đi qua, ôm lấy eo của Bạch Ngư, cúi đầu nói với anh, hành động thân mật khiến cả hai tựa như một đôi vợ chồng vô cùng ân ái. ..
Bạch Ngư nâng tay lên, chạm vào bụng, cả người rét run, Phó Thanh Thành có thể cảm giác được anh đang phát run.
“Làm sao vậy?” Phó Thanh Thành để anh dựa vào trong ngực.
Bạch Ngư cắn chặt răng, tức giận đến thần chí không rõ, một lúc lâu mới lên tiếng. “Tôi không muốn, tôi không sinh!”
Vòng tay Phó Thanh Thành tức khắc thắt chặt, kéo anh vào trong thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại liền đem anh giam giữa đôi tay của mình: “Bạch Ngư, không muốn nói thì đừng nói, em nghe xong sẽ khó chịu, anh không muốn con khiến em rất khó chịu.”
Bạch Ngư dùng khuỷu tay đánh hắn: “Cậu biết là tôi luôn có cách để đứa nhỏ này không xuất hiện mà, đúng không?.”
Phó Thanh Thành đương nhiên biết anh luôn có biện pháp không cần đứa nhỏ này, với tình huống này hắn đành bất lực, cũng không lớn tiếng nổi, chỉ có thể quan sát Bạch Ngư thật cẩn thận vào ...
Nhưng luôn có thời điểm ngoài ý muốn, ngày đó Bạch Ngư thừa dịp mọi người không chú ý, Phó Thanh Thành lại đang ở trong bếp nấu cơm, anh đi lên sân thượng, một bước nhỏ liền rơi xuống.
Nhóm vệ sĩ lao tới, nói Bạch Ngư nên bình tĩnh, trước tiên đi xuống dưới đã, có chuyện gì thì từ từ nói sau.
Phó Thanh Thành cũng nhanh chóng lao tới, trên người còn đang đeo tạp dề.
Lặp lại như thế, tâm trạng muốn nhảy xuống của Bạch Ngư vẫn không có nửa điểm dao động.
Phó Thanh Thành không nghĩ tới anh nói luôn có biện pháp để đứa nhỏ không xuất hiện lại là tự thương tổn chính bản thân mình, sự sợ hãi nhanh chóng che đi cơn tức giận của hắn, hắn sợ chỉ cần chớp mắt một cái thôi là người trước mặt này sẽ lập tức biến mất.
Vì thế hắn bắt đầu suy nghĩ phải như thế nào thì mới có thể khiến Bạch Ngư cam tâm tình nguyện đi xuống.
“Bạch Ngư, anh xuống dưới trước đi, có gì chúng ta từ từ nói.”
Phó Thanh Thành nghẹn ngào nói, “Anh xuống đi, đem đứa nhỏ này sinh ra, em liền để anh đi.”
Trong lòng Bạch Ngư hiển nhiên là đã động đậy, che lại bụng hướng phía sau lùi một bước. Nếu như lời Phó Thanh Thành nói là sự thật, thì đứa nhỏ trong bụng này có vẻ đặc biệt quan trọng.
“Thật sự?” Bạch Ngư hỏi.
Phó Thanh Thành vội gật đầu không ngừng, Bạch Ngư vẫn không tin, đem môi cắn đến không có huyết sắc lại đi về phía sau một bước: “Tôi không tin.”
Phó Thanh Thành quỳ xuống, ở trước sự kinh ngạc của nhóm vệ sĩ, tay run run lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý. “Em lập tức nói trợ lý chuẩn bị văn kiện, giấy trắng mực đen, em sẽ không lừa anh.”
Mùa hè đã tới, lúc này mây đen lại che kín bầu trời, tiếng gió nghe như tiếng quỷ khóc sói gào, giống như muốn đem Bạch Ngư từ trên sân thượng mang xuống dưới. ..
Có thể đạt được tự do có thể rời đi chuyện này đối Bạch Ngư có dụ hoặc rất lớn, tuy biết là tính chân thật của chuyện này rất thấp, nhưng anh vẫn sẽ cưỡng bách chính mình tin một lần.
Vì thế anh bắt đầu im lặng, không nhúc nhích ngồi ở trên sô pha, mặc cho Phó Thanh Thành nói cái gì cũng không mở miệng, linh hồn như đang ngồi chờ xuất khỏi xác, chờ đến khi văn kiện được đưa đến, trên mặt anh mới hiện một chút biểu tình.
Phó Thanh Thành nhanh nhạy bắt lấy, biểu tình mừng rỡ như điên.
Bạch Ngư đem văn kiện đọc đi đọc lại mấy lần, thấy không có vấn đề gì, liền trực tiếp ký xuống, ký xong lại đem văn kiện đưa lại cho Phó Thanh Thành, rồi ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Thành.
Ánh mắt một nửa chán ghét, một nửa ép buộc, bức Phó Thanh Thành buộc phải ký tên.
“Em……” Khóe miệng Phó Thanh Thành giật giật, chỉ nhổ ra được một chữ.
“Phó Thanh Thành, tôi nếu như lại muốn chết, cậu còn có thể ngăn được tôi sao?”
Bạch Ngư đặt câu hỏi, hắn lại cấp không ra nửa câu trả lời.
Những lời này ý tứ thực rõ ràng, nếu Phó Thanh Thành lần này không chịu ký tên, Bạch Ngư liền sẽ biết hắn đang lừa anh, lần sau nếu như lại có loại tình huống này, Phó Thanh Thành chỉ sợ cũng không lừa được anh.
Phó Thanh Thành hô hấp dồn dập, đem văn kiện tiếp tới, lúc ký xong, nước mắt đã làm ướt đi nửa trang giấy ..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro