Chương 3
Ngày hôm sau, cơm sáng là Phó Thanh Thành tự mình làm.
Khi ở nhà hắn vẫn luôn tự mình xuống bếp, hắn muốn đem Bạch Ngư dưỡng đến càng có thịt, cho nên chỉ cần không có việc gì, lúc ở nhà hắn vẫn luôn nghiên cứu thực đơn.
Nhưng mà, dù tính như vậy, Bạch Ngư như cũ vẫn từng ngày trở nên càng gầy ốm.
Phó Thanh Thành không có cách nào, bác sĩ dinh dưỡng cũng tìm tới, phương thuốc cổ truyền gì cũng thử qua, nhưng Bạch Ngư chính là không da không thịt, nhìn đồ ăn đến phiền, lượng ăn càng ngày càng ít.
Cuối cùng Phó Thanh Thành đã tìm ra một biện pháp đó là—— chính mình nấu cơm, sau đó nhìn Bạch Ngư ăn.
Năm ngón tay trên mặt hắn đã biến mất hay chưa, vết thương trên cổ cùng cánh tay đã kết vảy hay chưa, đây đều là tác phẩm của Bạch Ngư.
Hắn sẽ không đánh Bạch Ngư, nhưng Bạch Ngư mỗi lần đánh hắn đều ra tay rất tàn nhẫn. Hắn cũng không đánh lại, chỉ dùng cách của hắn để đòi lại quyền lợi.
Cho nên mỗi lần hai người ở trên giường đều rất kịch liệt.
Bạch Ngư gặp ác mộng, đêm khuya mới có chút buồn ngủ, nhưng hết lần này tới lần khác nhưng cơn ác mộng kia vẫn không chịu buông tha cho anh, trước sau đều không cách nào ngủ yên.
Cuối cùng thì cơn ác mộng cũng chịu bỏ đi, cả người lại bị Phó Thanh Thành từ trong chăn vớt ra tới.
“Đừng nhúc nhích!”
Bạch Ngư vặn vẹo đến lợi hại, Phó Thanh Thành ôm chặt anh, uy hiếp anh bằng cách ở trên gáy anh cắn xuống một ngụm.
Trên người vẫn còn đau, Bạch Ngư động tới một điểm, thân thể lập tức cứng đờ, giống như một người giấy treo trên người Phó Thanh Thành.
Bữa sáng là cháo hải sản, Phó Thanh Thành múc cho Bạch Ngư một chén, để anh ngồi trên người mình, một ngụm lại một ngụm đút anh ăn.
Bạch Ngư không có tâm trạng muốn ăn, chết sống không chịu mở miệng.
Một bàn tay vòng qua eo, nhanh chóng chạm tới da thịt, Phó Thanh Thành không vui nói. “Lại gầy hơn nữa rồi, khoảng thời gian này em không bận lắm, mỗi ngày đều sẽ ở nhà với anh.”
Lời này vừa thốt ra, Bạch Ngư liền phản kháng: “Không cần.”
Anh tựa như cá chạch, nhanh chóng thoát khỏi Phó Thanh Thành, chân trần đứng trên mặt sàn, ngón chân hồng nhạt đạp lên sàn nhà, toàn ý bỏ qua ánh mắt của Phó Thanh Thành.
Anh ghét nhất Phó Thanh Thành nói như vậy, lời này đại biểu Phó Thanh Thành hoàn toàn có khả năng một ngày 24 giờ đều ở bên cạnh anh, công việc đều mang hết về nhà, mỗi ngày đều buộc anh phải nuốt xuống cháo cùng cơm dinh dưỡng khó nuốt kia.
Phó Thanh Thành giữ chặt cổ tay của anh, nháy mắt liền đem người kéo trở về ngồi ở trên đùi, bóp lấy cằm, mạnh mẽ ép anh ăn xuống một ngụm cháo.
“Anh không có quyền đàm phán.” Giọng nói Phó Thanh Thành không được tốt cho lắm.
Bạch Ngư vừa nuốt cháo xuống, dạ dày liền bắt đầu cuồn cuộn, nhưng lại không phun ra được thứ gì.
“Chăm sóc bản thân cho tốt, tốt cho anh, cũng tốt cho em.”
Lời này của Phó Thanh Thành ý vị không rõ, nhưng Bạch Ngư đơn giản liền rõ này muốn tốt là tốt chỗ nào, sắc mặt khó nhìn hạ xuống một bạt tay trên mặt của Phó Thanh Thành.
“!”
Cái thìa tinh xảo bị Phó Thanh Thành ném lại trong chén, phát ra âm thanh chói tai, Bạch Ngư ôm lấy đầu, vội vàng từ trên người Phó Thanh Thành trượt xuống, trốn vào một góc.
Phó Thanh Thành có điểm buồn cười mà nhìn anh, mỗi lần chỉ cần sắc mặt hắn biến hoá một chút, động tác nặng một chút, Bạch Ngư luôn bày ra bộ dáng sợ bị đánh này.
Nhưng là trời đất chứng giám, hắn trừ bỏ thủ đoạn có chút hạ lưu, có chút cường ngạnh, thì chưa từng đánh Bạch Ngư lần nào.
Hắn đem người từ dưới đất vớt lên, bàn tay ở trên lưng Bạch Ngư cao thấp vuốt ve. “Em muốn có một đứa con với anh, cho nên anh chăm sóc cơ thể mình cho tốt vào, ngày sau miễn phải gặp chuyện.”
Phản ứng lần này của Bạch Ngư càng lớn hơn nữa, ngẩng đầu đánh vào cằm Phó Thanh Thành, phất tay đem chén cháo trên bàn đẩy ngã, hét lên: “Tôi không sinh, tôi sinh không được!”
Phó Thanh Thành vội đem người ôm chặt, nói. “Không cùng anh thương lượng, muốn nói cho anh biết vậy thôi. Em đã hẹn bác sĩ rồi, một lát nữa sẽ tới làm kiểm tra cho anh.”
Bạch Ngư tràn đầy thất vọng nhìn chằm chằm hắn.
“Em biết, anh cảm thấy beta không thể sinh con, nhưng là khoa học kỹ thuật hiện giờ đã phát triển vô cùng tốt, beta muốn sinh con đã không còn là một việc quá khó.”
Thất vọng trong mắt Bạch Ngư hoàn toàn biến thành tuyệt vọng, vốn dĩ cuộc sống còn có một chút ánh sáng, nhưng hiện tại anh hoàn toàn là đang sống trong bóng tối, một tia sáng cũng sờ không tới.
Động tác của Phó Thanh Thành rất nhanh, cơm sáng vừa ăn xong không bao lâu bác sĩ liền tới rồi.
Bạch Ngư mặc quần áo rộng thùng thình ôm chân ngồi trên sô pha, từ buổi sáng kia qua đi vô luận Phó Thanh Thành như thế nào hống, anh đều không muốn mở miệng nói chuyện.
Thời điểm Giang Vọng Đình đi vào còn cho rằng trên sô pha kia là một bức tượng mô phỏng người.
“Bảo bối, đây là bác sĩ Giang.” Phó Thanh Thành và Giang Vọng Đình là bạn cũ, cho nên hắn nguyện ý tự mình đem một người ngoài giới thiệu với Bạch Ngư.
Bạch Ngư vẫn ôm chân không nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn một cái, trong nháy mắt kia, anh bắt được một thứ mà Phó Thanh Thành không thấy được.
Ánh mắt vừa rồi của bác sĩ Giang, cùng lần đầu tiên Phó Thanh Thành nhìn thấy anh đều giống như nhau.
Chấn động, lại động tình.
Giang Vọng Đình đã nghe Phó Thanh Thành nhắc qua Bạch Ngư, y vẫn luôn suy nghĩ là dạng gì người mới có thể khiến Phó Thanh Thành điên thành như vậy.
Hiện giờ nhìn thấy cũng tự mình rõ ràng.
Vì thế, Bạch Ngư nguyên bản vốn là kháng cự làm kiểm tra lại vui vẻ tiếp nhận làm kiểm tra, lại yêu cầu trong lúc làm kiểm tra Phó Thanh Thành không được phép ở lại.
Trùng hợp có một hợp đồng mà Phó Thanh Thành đang bàn, nhưng lại không có mặt ở công ty, sự kiện kia yêu cầu hắn có mặt, hắn liền miễn cưỡng đồng ý.
Thời điểm làm kiểm tra Bạch Ngư rất ngoan, vô luận là rút máu hay là kiểm tra tuyến thể, Giang Vọng Đình đều cảm thấy anh nghe lời đến dị thường, hoàn toàn không giống với lời Phó Thanh Thành nói trong điện thoại.
Nhưng cũng có lúc, Bạch Ngư vẫn luôn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Giang Vọng Đình.
Giang Vọng Đình thực sự chịu không nổi ánh mắt khẩn cầu đáng thương kia của Bạch Ngư, làm xong kiểm tra liền dọn đồ rời đi, kết quả kiểm tra đều là trợ lý đưa tới.
Bạch Ngư nhìn đối phương tông cửa rời đi, trong lòng liền mất mát, cho rằng đối phương đã nhận ra gì đó, sẽ không xuất hiện nữa.
Kết quả sau vài ngày làm kiểm tra, Giang Vọng Đình đúng giờ liền tới, như cũ làm kiểm tra cho Bạch Ngư.
Mỗi lần làm kiểm tra hai người đều không thể nói chuyện, phần lớn là Giang Vọng Đình làm động tác kí hiệu để trao đổi. ..
Ở cuối thời gian kiểm tra, Giang Vọng Đình đưa cho Bạch Ngư một tờ giấy, mặt trên viết một chuỗi con số, lại đưa qua một chiếc điện thoại.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là Phó Thanh Thành, Giang Vọng Đình nhanh chóng thu dọn đồ đặc rồi đi ra ngoài.
Phó Thanh Thành khó được lúc lại tiến người ra cửa, trong lòng Giang Vọng Đình bởi vì chuyện vừa rồi mà thập phần bất an, đột nhiên cảm thấy hối hận.
Dưa đã đổ vỏ, hối hận cũng không kịp.
“Hôm nay sao lại lâu hơn mọi ngày vậy?.” Phó Thanh Thành lơ đãng hỏi.
“Hả?.” Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong đầu Giang Vọng Đình, “Vết thương trên người Bạch tiên sinh tương đối nhiều, lúc làm chuyện đó cậu vẫn là nên nhẹ nhàng một chút thì sẽ tốt hơn.”
Giang Vọng Đình xả ra một nụ cười khó nhịn, trêu ghẹo nói.
Phó Thanh Thành không nói gì, để đối phương rời đi, Giang Vọng Đình khẽ thở ra, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi Phó gia.
Một tuần sau, đã đến lúc phải làm kiểm tra sức khoẻ, nhưng vào lúc này chờ đợi Bạch Ngư không phải Giang Vọng Đình, mà chính là gương mặt tươi cười của Phó Thanh Thành.
Hắn cầm một cái túi nhỏ, bên trong là điện thoại cùng một tờ giấy, giơ lên trước mặt Bạch Ngư.
Đây là đồ vật mà Bạch Ngư cố gắng giấu đi, nhưng anh hình như đã quên mất, ở chỗ này, ở trước mặt Phó Thanh Thành, chẳng có gì là bí mật cả.
“Bạch Ngư, anh cho rằng em nhìn không ra mấy cái mánh khóe đó của anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro