Chương 2
Sau khi tốt nghiệp đại học xong Bạch Ngư liền nộp hồ sơ vào công ty của Phó Bách Ngâm rồi trở thành trợ lý của người nọ, nói thật thì Phó Bách Ngâm chính là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ôn nhu trí thức, Bạch Ngư khó mà không động tâm với y.
Sau khi Phó Bách Ngâm theo đuổi anh thành công, hai người liền ở bên nhau.
Đối với người mình yêu, tình yêu của Phó Bách Ngâm chưa từng thuyên giảm, thậm chí chưa một lần để ý tới ánh mắt của người ngoài, y vẫn muốn cùng một beta tư chất thường thường kết hôn.
Mặc dù y là một Alpha cấp cao.
Cùng Phó Bách Ngâm ở bên nhau được một năm, Bạch Ngư theo y về nhà.
Cha mẹ Phó Bách Ngâm qua đời sớm, chỉ có một em trai nhỏ hơn 7 tuổi, nhưng quan hệ của y cùng em trai không được tốt lắm, em trai y vẫn luôn sống ở nước ngoài.
Lần này vì Bạch Ngư, Phó Bách Ngâm liền gọi em trai trở về, để hai người gặp mặt, cũng coi như là để Bạch Ngư gặp người trong nhà.
Ở trong yến hội mà Phó Bách Ngâm cố ý tổ chức kia, Bạch Ngư lần đầu tiên gặp được Phó Thanh Thành.
Hắn mặc tây trang, dựa vào cầu thang nghe điện thoại, diện mạo cùng Phó Bách Ngâm ôn nhuận không giống nhau, khuôn mặt Phó Thanh Thành góc cạnh rõ ràng, lớn lên tương đối có tính công kích.
Một cái liếc mắt cũng có thể nhìn ra được soái khí.
Bạch Ngư mặc vào lễ phục Phó Bách Ngâm cố ý chuẩn bị cho anh, nhưng anh lại cảm thấy lễ phục có chút trói buộc, nhấc tay đưa chân đều cảm thấy không ổn, bởi vậy thời điểm đi xuống động tác có chút chậm rì rì.
Phó Thanh Thành ngẩng đầu vừa vặn nhìn đến.
Mắt thấy đang đi xuống chính là một tiểu bạch thỏ, chậm rì rì, thật cẩn thận đi đến trước mặt hắn.
Đằng sau là anh trai cơ thể không được tốt lắm.
Phó Thanh Thành không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, nhưng hắn khẳng định nháy mắt kia hắn đã động tâm rồi.
Bạch Ngư lớn lên rất trắng, đuôi mắt có một viên nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ, rất dễ nhìn. Không biết có phải hay không thân thể anh không được tốt lắm, cả người như thiếu sức sống, thân thể cũng gầy yếu, cảm giác chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay anh.
“Này ……” Phó Thanh Thành đang muốn mở miệng.
Người anh trai ốm yếu đột nhiên duỗi tay đem Bạch Ngư kéo đến trong lòng ngực, đối hắn nói. “Thanh Thành, đây là Bạch Ngư, gọi chị dâu.”
Tia chớp trực tiếp đánh xuống Phó Thanh Thành, ánh mắt ở trên người Bạch Ngư cùng Phó Bách Ngâm lắc qua lắc lại.
Cuối cùng ở trong lòng mắng một câu: Đ*! Con ma ốm Phó Bách Ngâm này dựa vào cái gì!
Quan hệ của hắn cùng Phó Bách Ngâm chính xác là không tốt, dựa theo bình thường hắn hẳn là nên xoay người rời đi, nhưng hôm nay hắn không làm như vậy, ngược lại chủ động duỗi tay ra.
“Phó Thanh Thành.”
Bạch Ngư nhìn Phó Bách Ngâm, trong lòng Phó Bách Ngâm liền cao hứng, trước mặt Phó Thanh Thành cùng Bạch Ngư kề tai nói nhỏ: “Em trai đối với em rất vừa lòng.”
Vì thế Bạch Ngư mới nắm lấy tay Phó Thanh Thành.
Bàn tay nho nhỏ xinh đẹp, nháy mắt bị Phó Thanh Thành nắm chặt lấy, sau đó anh cảm giác được Phó Thanh Thành cố ý như vô tình xoa lấy tay anh.
Này không phải bình thường……
Bạch Ngư sợ, vội vàng rút tay về, đem đầu vùi trong ngực Phó Bách Ngâm nói mệt, muốn rời khỏi.
Anh cùng Phó Bách Ngâm ai cũng chưa từng nghĩ đến, lần đầu tiên gặp mặt Phó Thanh Thành, anh đã bị Phó Thanh Thành nhớ thương.
Về sau, số lần cùng Phó Thanh Thành gặp mặt đều rất ít, đôi khi Phó Bách Ngâm sẽ mang một chút lễ vật của Phó Thanh Thành về cho Bạch Ngư.
Kết hôn ngày đó Phó Thanh Thành đến, Phó Bách Ngâm ở phía trước kính rượu, Bạch Ngư uống đến có chút say, trốn ở trong phòng, Phó Thanh Thành cửa cũng không thèm gõ liền trực tiếp đi vào.
Bạch Ngư đem điện thoại để xuống một bên, quay đầu hỏi hắn: “Thanh thành, em làm sao vậy?”
Bạch Ngư uống không ít rượu, khuôn mặt lúc này nhìn vừa trắng vừa hồng, Phó Thanh Thành liền như vậy nhào đến cắn một ngụm.
Hầu kết hắn lăn lộn, cảm thấy cổ họng khô đến lợi hại, muốn uống nước từ trong miệng của Bạch Ngư.
Cho nên hắn liền ép sát tới, đem Bạch Ngư khóa ở trong lòng, bình tĩnh quan sát sự khủng hoảng trong mắt anh, sau đó chậm rãi cúi đầu……
Bạch Ngư vội vàng đưa tay chặn trước ngực hắn. “Làm gì!”
Anh có chút sinh khí, không biết người em chồng không thân cận này muốn làm cái gì.
Bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, Phó Thanh Thành nghĩ, nếu ở chỗ này khi dễ Bạch Ngư, người bên ngoài có thể hay không nghe thấy.
Chỉ với một bàn tay hắn liền dễ dàng cầm trụ được đôi tay của Bạch Ngư, đôi môi khó khăn đụng tới môi của Bạch Ngư, cửa liền bị người đẩy ra, Phó Bách Ngâm say khướt được người dìu vào.
Phó Thanh Thành buông Bạch Ngư ra, vờ như không có việc gì, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau Bạch Ngư ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, Phó Bách Ngâm đang ở trong bếp nấu cơm, anh mở điện thoại lên, đập vào mắt chính là tin nhắn của Phó Thanh Thành.
Hắn gửi tới rất nhiều video của tối hôm qua.
Không hề nghi ngờ Bạch Ngư không chịu tiếp, tối hôm qua Phó Bách Ngâm rất khó hầu, sau khi say rượu liền ôm chặt lấy Bạch Ngư nói rất nhiều lời yêu...
Tin nhắn cuối cùng được gửi tới lúc 10 giờ sáng nay.
“Tối hôm qua hai người đã làm cái gì?”
Bạch Ngư nhíu mày, cố nén xúc động muốn đánh Phó Thanh Thành, đem mấy cái tin nhắn này xóa bỏ.
Anh không biết nguyên nhân Phó Thanh Thành làm như vậy là vì cái gì, cả hai vốn không có bao nhiêu phần quen thuộc, trước đó cũng chưa bao giờ trò chuyện qua.
Tuy rằng cảm thấy Phó Thanh Thành có vấn đề, nhưng bởi vì tiếp xúc không nhiều lắm, Bạch Ngư không muốn nói cho Phó Bách Ngâm biết những lời này, công ty của y đang gặp vấn đề, bớt cứ thời điểm nào cũng có thể sứt đầu mẻ trán.
Kết quả có một ngày Phó Bách Ngâm đột nhiên gọi Phó Thanh Thành về giúp y điều hành công ty, chỗ ở vẫn chưa tìm được, tạm thời đang sống cùng bọn họ.
Bạch Ngư vốn dĩ không hề muốn để ý đến Phó Thanh Thành, buổi tối ngủ ở trong lòng ngực của Phó Bách Ngâm, mệt đến thoát lực, mí mắt cơ hồ không mở ra được, trước khi đi gặp chu công ,vội nói. “Thanh Thành vẫn chưa tìm được chỗ ở sao? Em có chút sợ em ấy.”
Phó Bách Ngâm đem người ôm đến càng chặt, chỉ cho rằng anh không có cảm giác an toàn khi ở trong nhà, an ủi nói: “ Vẫn đang tìm, đừng lo!”
“Tính tình của Thanh Thành không được tốt lắm, nếu nó gây khó dễ cho em, em cứ nói với anh.”
Sau lưng là lồng ngực ấm áp của Phó Bách Ngâm, Bạch Ngư vội dán chặt lấy, đây là hậu thuẫn của anh, chỉ cần dựa vào Phó Bách Ngâm anh liền an tâm.
Nhưng luôn có thời điểm Phó Bách Ngâm không ở nhà.
Có một lần Phó Bách Ngâm đi công tác, trong nhà chỉ còn lại Phó Thanh Thành cùng Bạch Ngư.
Buổi tối ngày đó trời mưa, người làm sớm đã đi xuống nghỉ ngơi, Phó Thanh Thành chưa từng về sớm nay lại trở về trước 7 giờ.
Bạch Ngư vừa mới tắm xong, đem nút thắt áo ngủ thắt đến cẩn thận, mở cửa xuống dưới lầu uống nước.
Cơ hồ là đụng thời gian, đối diện Phó Thanh Thành cũng vừa mở cửa ra, cười như không cười mà nhìn chằm chằm Bạch Ngư.
Hắn cầm khăn tay ở tay lau, khăn tay dính phải vệt nước liền ướt nhẹp.
Bạch Ngư không có ý tứ muốn cùng hắn nói chuyện, cúi đầu đi xuống, Phó Thanh Thành liền đi theo phía sau, ngay khi anh vừa mở cửa tủ lạnh cũng nhanh tay cầm tới một lon nước.
Ánh mắt của hắn hoàn toàn không có ý tốt mà nhìn chằm chằm Bạch Ngư, Bạch Ngư có chút sợ hãi, cầm lấy cốc nước nhanh chóng quay về phòng.
“Chị dâu, anh thật trắng.”
Nghe hắn nói như vậy Bạch Ngư suýt nữa là vấp chân ngã xuống cầu thang, Phó Thanh Thành đi lên, ôm lấy eo đem người nâng tới.
Quần áo bởi vì động tác này có chút nhếch lên, lộ ra vòng eo trắng tinh.
“Cái bớt cũng thật xinh đẹp, giống như hoa lan.”
Lúc nói hắn còn cười rộ lên, chui đầu vào hõm cổ của anh, dùng chóp mũi cọ cọ, giống như đang ngửi hoa.
Trên eo Bạch Ngư đúng là có một cái bớt giống như hoa lan, mặt anh đỏ bừng vội vàng đẩy Phó Thanh Thành ra, nói một câu cảm ơn liền nhanh chân chạy về phòng đem cửa khóa lại.
Khi đó Bạch Ngư cho rằng Phó Thanh Thành chỉ là bởi vì đỡ anh nên không cẩn thận thấy được cái bớt kia, thẳng đến khi bị Phó Thanh Thành nhốt lại, anh mới biết được Phó Thanh Thành sớm đã biết đến vết bớt kia.
Thủ đoạn cũng hạ lưu đến nhiều.
Sau khi Phó Bách Ngâm trở về Bạch Ngư lại lần nữa hỏi Phó Thanh Thành đã tìm được chỗ ở chưa, nếu còn không tìm được, Bạch Ngư nghĩ sẽ đem nhà của bọn họ cho hắn ở, còn hai người thì dọn đến chỗ khác.
Bạch Ngư không biết Phó Bách Ngâm đã nói những gì với Phó Thanh Thành, không đến mấy ngày Phó Thanh Thành liền nói đã tìm được chỗ ở.
Sau đó Bạch Ngư bắt đầu nhận được tin nhắn quấy rầy từ người lạ, dù có đem số kéo vào danh sách đen cũng vô dụng, đối phương luôn có biện pháp gửi tin nhắn cho anh. ..
Ban đầu Bạch Ngư không biết đối Phương là ai, thẳng đến có một ngày lại nhận được một cái tin nhắn. “Chị dâu, thanh âm của anh thật là dễ nghe a……”
Bạch Ngư vô thức giật mình, vội vàng đem chuyện này nói cho Phó Bách Ngâm, Phó Bách Ngâm nổi trận lôi đình, lập tức đi tìm Phó Thanh Thành, lại nghe nói Phó Thanh Thành sớm đã xuất ngoại, mối quan hệ anh em vừa mới có chuyển biến tốt đẹp liền triệt để tan vỡ.
Một đoạn thời gian rất dài về sau, hoàn toàn không thu được bất cứ tin tức gì của Phó Thanh Thành.
Vài tháng sau, xe của Phó Bách Ngâm nảy sinh vấn đề, ở trên đường cao tốc mất đi khống chế, xảy ra tai nạn.
Thời điểm Bạch Ngư chạy tới bệnh viện, Phó Bách Ngâm đã không còn hơi thở.
Bạch Ngư được Phó Bách Ngâm sủng đến lợi hại, đối mặt với loại sự tình này hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán, ở bên ngoài phòng giải phẫu khóc đến vô lực.
Hai ngày sau, anh bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho Phó Bách Ngâm.
Lúc này Phó Thanh Thành cũng gấp rút trở về, nhưng hắn chỉ ở lại tang lễ một lát rồi nhanh chóng rời đi.
Từ đầu đến cuối Bạch Ngư vẫn luôn túc trực bên cạnh linh cữu của Phó Bách Ngâm. Đợi đến khi trời tối, thì đã không kịp ...
Anh vĩnh viễn không quên được ở linh đường trống trải kia, Phó Thanh Thành đi tới, nhìn đôi môi khô cạn của anh, mạnh mẽ ép anh uống xuống một ly nước.
“Thế nào, anh muốn thủ tiết cả đời vì hắn sao??” Phó Thanh Thành hai tay ôm ngực, vừa nói vừa cười nhìn ảnh chụp của Phó Bách Ngâm đặt trên bàn kia .
Bạch Ngư bởi vì đau lòng quá độ, hoàn toàn quên mất người bên cạnh mình lúc này là dạng người gì, một chút phản ứng cũng không có.
Từ ngày Phó Bách Ngâm chết, trong đầu anh chỉ toàn là một đoàn hồ nhão.
Phó Thanh Thành không nghe được câu trả lời, cũng không truy vấn, tìm một chỗ ngồi xuống, giơ cánh tay đang đeo đồng hồ lên, bắt đầu tính giờ.
Nửa giờ sau, hai mắt Bạch Ngư đỏ ngầu, bước chân không xong đi đến trước mặt hắn. “Cậu đã bỏ thứ gì vào trong ly nước?”
Phó Thanh Thành xua tay: “Một chút đồ vật khiến anh nghe lời hơn thôi.”
Nói xong liền đem Bạch Ngư ôm tới, nhẹ nhàng, Bạch Ngư thậm chí đến nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có.
……
Ngày hôm sau khắp thành phố C đều biết, lễ tang của Phó Bách Ngâm còn chưa kết thúc, Bạch Ngư liền cầm tiền chạy, có người còn nói đào ba thước đất cũng tìm không ra người như anh.
Bên ngoài đang nghị luận sôi nổi như chảo dầu nóng, bên này Bạch Ngư lại đang bị Phó Thanh Thành khóa ở trên giường, nước mắt rơi đầy mặt buộc phải tiếp nhận dục vọng của Phó Thanh Thành.
Anh bị Phó Thanh Thành nhốt lại, cũng trở thành một người "đã chết" .
Từ lúc bắt đầu Phó Thanh Thành chưa từng nghĩ tới Bạch Ngư sẽ cam tâm tình nguyện mà cùng hắn, mắt thường cũng nhìn ra được tình cảm của Bạch Ngư cùng Phó Bách Ngâm rất tốt, cũng rất rõ ràng mà chán ghét hắn.
Nhưng này không quan hệ, Phó Thanh Thành nghĩ, thời gian sẽ giúp hoàn thành ...
Huống chi, chó còn biết nhận chủ.
Nửa năm nay hắn đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, đã có lúc muốn động thủ đem Bạch Ngư trực tiếp đoạt tới.
Kết quả ở thời điểm hắn sắp nhịn không được, Phó Bách Ngâm đã xảy ra chuyện.
Hắn ở trên phi cơ trở về cơ hồ vui đến phát khóc, đây là trời cao an bài, Bạch Ngư chú định là của hắn.
Cho nên hắn tiếp nhận Phó thị cũng thuận tay tiếp luôn chị dâu của mình.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro