Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Ngón Tay.

Khi nhân loại đối mặt với Phệ Hồn Thú thường sẽ có những hành vi và cử chỉ kỳ lạ, phát ra những thanh âm khiến họ muốn đánh tan.

Đậu Thịnh ngồi xổm trước khe hở, bàn tay anh hạ thấp xuống nhẹ nhàng vẩy vẩy.
              
"Meo meo, đến đây."
         
"Lại đây, meo meo ~ "
         
Tầm mắt Tạ Lan đảo xuống hướng phía dưới tay anh: “Làm sao cậu biết tên của nó?”

“Suỵt, tất cả đại miêu trong thiên hạ này đều được gọi là meo meo.” Đậu Thịnh nhỏ giọng giải thích, rồi anh lại tiếp tục gọi: “Meo meo, meo meo ~ “

Vu Phi tháo chiếc mũ bỏ vào trong túi: ‘Cậu cao hơn mét tám đứng ở đây, thử hỏi mèo có dám tới không?”
              
Đậu Thịnh dừng lại một chút rồi anh lại trở về vẽ thờ ơ thường ngày: “You can you up. No can no bb.”

Cậu hoài nghi mình không sử dụng được tiếng Anh.
              
Đậu Thịnh hờ hững giải thích: "Khổng Tử có câu, quân-tử dục nột ư ngôn, nhi mẫn ư hành.” (*)

Tạ Lan có cái hiểu có cái không mà “Hả” một tiếng.    
    
Vu Phi dùng ánh mắt kỳ thị mà nhìn Đậu Thịnh: “Cậu đứng lên để tớ thử xem nào.”
    
Vu Phi chiếm lấy vị trí trước khe hở, hai đầu gối cậu khụy xuống đất, tay lấy ra một hộp đồ ăn nhẹ rồi nhét vào trong lòng bàn tay, sau đó thiếu niên thành kính đưa tay vào khe hở.
         
"Meo meo ~" Hắn khẽ gọi: “Đến đây với ba ba nào, ba ba có đồ ăn cho con nè.”

“Nhìn xem ai yêu thích cá ngừ california này nhất?”
    
"Meo meo meo meo ~ "
         
"Meo meo? Mễ di?"    
    
Tạ Lan không nhịn được xoa xoa lỗ tai.
    
Cậu nghiêm túc hoài nghi lỗ tai của chính mình, ngoại trừ tiếng “meo meo” thì cậu không còn nghe thấy bất kỳ thứ âm thanh nào khác.

“Trời ơi thật kinh dị mà.” Đậu Thịnh ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng thì thầm: “Ngay cả cậu ta mà tớ cũng có thể chịu đựng được, thì tớ nghĩ tớ có thể ăn Haggis.”
              
Tạ Lan nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu cũng có kém gì cậu ta đâu.”

“Không có tí gì giống nhau luôn đó, tớ là một đại soái ca đẹp trai trời sinh có lực hấp dẫn, còn cậu ấy là một tên con trai nóng tính giả vờ dịu dàng.” Đậu Thịnh cười giơ tay choàng qua vai Tạ Lan, anh dùng mũi chân đá nhẹ lên một bên đùi của Vu Phi: “Cậu xê ra coi nào, để Tạ Lan lên thử xem.”
    
Tạ Lan khựng lại.
    
Bàn tay kia đặt ở trên vai cậu, bốn ngón tay tự nhiên ấn ấn vào xương quai xanh mình.
    
Thậm chí cậu có thể cảm nhận được ngón tay của Đậu Thịnh, dùng xương quai xanh để cảm nhận.

Vu Phi nóng nảy mà ấm ức mở miệng: “Đừng có mà hối thúc tớ, tớ sẽ thử lại một lần nữa vì tớ và nó rất thân thiết.”
              
"Thân cái quỷ." Đậu Thịnh thu hồi cánh tay đặt trên vai Tạ Lan: "Miêu gia đâu có nhớ tới cậu đâu."
         
Nói thì nói như thế nhưng Đậu Thịnh vẫn phối hợp cùng Vu Phi điều chỉnh lại vị trí ánh sáng, để tia sáng dừng lại giữa con mèo và Vu Phi rồi từ từ di chuyển về phía Vu Phi, dụ nó tới đây.

Đường ánh sáng lướt qua thân hình của con mèo nhỏ, Tạ Lan đột nhiên bắt lấy một tia khác thường.
         
Cậu một phát chộp được cổ tay Đậu Thịnh.
        
Đậu Thịnh nghiêng đầu đi, tầm mắt đảo qua tay cậu đang cầm lấy tay anh rồi rơi trên gò má Tạ Lan: "Hả?"
         
Tạ Lan nắm lấy cổ tay anh và di chuyển sang hướng bên phải rồi dịch về phía trước, cậu cẩn thận điều chỉnh góc độ, lần theo bên phải bụng của chú mèo con.
         
"Bị thương." Anh cau mày nói: “Phần bụng bên phải to hơn phần bụng bên trái một nắm tay, còn thõng xuống nữa.”

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu sau Vu Phi khụy gối ở phía trước thở dài một tiếng: “Đúng thật.”
    
Đậu Thịnh thấp giọng hỏi: “Lúc gần cuối học kì, tớ có gặp nó hình như lúc đó nó chưa có sinh phải không?”
         
Vu Phi gật đầu: “Hẳn là ngay lúc sau khi thi xong không bao lâu thì nó sinh, theo lý thuyết mà nói thì mèo con sinh xong sau 2 tháng thì mèo mẹ sẽ bình thường trở lại.”    
    
"Pyometra."
         
Tạ Lan nhẹ giọng nói: "Nếu nó còn có thể chạy được thì không phải do xương. Tốt nhất là Pyometra, hi vọng không phải Tumor."    
    
Vu Phi ngửa đầu nhìn cậu: "Tumor là U? Vậy Pyometra là cái gì?"    
    
Đậu Thịnh đã tra xét từ điển: "Viêm mủ tử cung ?"
         
"Tớ không rõ tiếng Trung của nó lắm." Tạ Lan lắc đầu: “Mèo mẹ thường gặp phải bệnh này, do lúc sinh mèo con nơi đó có ô nhiễm nước, đại loại là ý này.”
    
"Vậy được rồi." Đậu Thịnh gật đầu: “Nhanh chóng bắt nó ra.”    
    
Vu Phi không thèm đếm xỉa đến anh, cậu dựa vai vào lối đi của con hẻm nhỏ rồi đưa tay vào khe hở hẹp.
         
"Meo meo, mau ra đây, meo meo —— "
    
Chỗ bị tia sáng chiếu vào, con mèo chần chừ sau đó nó lui về nửa bước.

“Hay là để tớ thử xem sao.” Tạ Lan nhỏ giọng đề nghị.
         
Không thể sử dụng YouTube ở Trung Quốc nên cậu đành phải thử mở Bilibili và nhập tìm kiếm “Kitten’s meow”

Video đầu tiên nhảy ra trong khung tìm kiếm cũng là video cậu muốn —- 《Phát video này mèo của bạn sẽ đến cứu bạn.》
         
Tạ Lan điều chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất, cậu đem điện thoại di động lùi về phía sau hai bước.

Tiếng mèo con vang lên đầy vẻ lo lắng và âu yếm từ trong điện thoại, vọng khắp cả con hẻm nhỏ.

Vài giây sau, chú mèo đen bên trong khe hở đột nhiên nhảy lên và chạy ra ngoài, nó kéo lê cái bụng nặng trĩu của mình vèo vèo lao ra.
              
Nó chạy ngang qua Vu Phi cùng Đậu Thịnh mà cũng không dừng lại, thắng đến chân Tạ Lan nó chần chừ không chốc lát rồi đi vòng vòng quanh chân cậu.
         
Tạ Lan lập tức khom lưng tóm lấy nó, nhưng nó phản ứng lại rất nhanh liền quay đầu bỏ chạy. Đậu Thịnh ở phía sau một bên cản lại cùng với Tạ Lan phối hợp giữ lấy nó.
         
*Ngao—— "
         
Tạ Lan chộp lên bàn tay Đậu Thịnh, từng đốt ngón tay thon dài, xương tay nhẵn nhụi.
    
Nhưng cậu chỉ bắt được trong nháy mắt rồi buông ra, khẽ nhíu mày rên trên một tiếng.
    
Vu Phi nhặt cái đèn pin nhỏ lên, cậu quơ quơ ánh sáng soi trên tay Tạ Lan trên.
         
—— Từ đầu ngón tay đến bụng ngón tay có một đường màu trắng dài hơn 1cm, mấy giây đầu chỉ là điểm màu trắng nhưng rất nhanh sau đó đã có máu chảy ra.

Đầu ngón trỏ trái là nơi ma sát dây đàn.
            
Tạ Lan rơi vào tự kỷ.
    
Bị mèo cào không đau cho lắm, nhưng cậu theo thói quen với việc nâng niu đôi tay bảo bối của mình. Mặc dù cậu chỉ chơi đàn vài lần trong một năm, nhưng  cậu vẫn giữ được tiềm thức đã phát triển từ thời thơ ấu và cảm thấy rằng chấn thương ngón tay rất phiền toái.

“Cậu ôm nó một chút nhé.”
              
Đậu Thịnh đem con mèo cẩn thận từng li từng tí đặt vào tay Vu Phi: “Nhẹ chút nào, nhẹ chút, uây đúng rồi, tránh phần bụng nó.”

Chú mèo vừa nãy vẫn còn giãy giụa hết sức hung ác, lúc này đây khi bị tóm lại thì nó liền không dám cựa quậy, chỉ có thể rầm rì trong lỗ mũi.

“Đừng có mà mè nheo như thế nữa.” Đậu Thịnh chỉ vào mũi nó dạy dỗ: “Có lòng tốt cải trang thành con của mi, bắt mi là ý tốt còn bày đặt không vui nữa à?”
         
"..." Tạ Lan không nhịn được nói: “Nghe mà cảm động cái tốt này của cậu thật.”
         
*Meo ——" Con mèo đen nhỏ vừa phẫn nộ vừa nghiêng đầu.
         
Ngay sau đó Vu Phi ui —— mà một tiếng, đèn pin trên tay lệch sang bên, khuôn mặt cậu ta thống khổ loé lên trong ánh sáng.

“Nó cắn tớ.” Vu Phi rít lên: “Con mèo nhỏ này tính phí của nó khó lường, thật khó để đối phó với nó.”

Đậu Thịnh nhận lấy đèn pin anh nhanh chóng chiếu ánh sáng vào đầu ngón tay Tạ Lan rồi thổi vù vù hai cái.

“Trích ra hai giọt máu đi.”

“Không.”
                             
Tạ Lan lập tức trả lời: "Không muốn."
         
"?"
       
Đậu Thịnh mạnh mẽ dừng lại tay, mờ mịt ngẩng đầu: "Tại sao?"
         
Tạ Lan thu tay rụt trở về, đầu ngón tay cong lên rồi thủ thế phòng vệ, Sau đó cậu cẩn thận từng li từng tí bỏ tay vào trong túi.
    
"Đợi lát nữa đi bệnh viện bôi thuốc." Tạ Lan nói, "Tự mình làm không được."
         
"Cũng được." Đậu Thịnh lăng lăng gật đầu một cái, liền không nhịn được cảm khái nói: “Cậu đúng là rất cẩn thận.”
    
“Đậu Tử cậu gọi xe taxi đi, đến phòng thú y khám.” Vu Phi ôm mèo đưa ra đề nghị: “Tớ cảm thấy trạng thái của nó không tốt cho lắm, lúc tớ mới vừa gặp nó ở đầu hẻm thì cũng có cảm giác được bước chân của nó rất run.”
    
"Okie."
    
Phòng khám thú cưng trong nước cũng giống như ở bên nước Anh, lúc này là nửa đêm cũng không có ai. Bác sĩ đưa con mèo vào phòng điều trị, sau khi chạm vào bụng nó ông nói rằng ông nghi ngờ nó bị mủ nên muốn chụp X - quang và thuận tiện xét nghiệm máu.

Con mèo đen nhỏ có vẻ ít đề phòng hơn sau khi nó vào bệnh viện, nhưng nhìn nó trở nên uể oải một cách rõ rệt. Con gà mái ngồi xổm dưới chân bàn, nó nheo mắt và không nhúc nhích.
                        
"Mèo hoang đúng không?" Bác sĩ kiểm trai ống nghe hỏi.
        
Vu Phi nói: “Kỳ thực không có điều kiện để nhận nuôi nó, nhưng cháu vẫn đưa nó đi tiêm vắc xin hằng năm, mũi tiêm lần gần đây nhất là sáu tháng trước.”
    
Bác sĩ nghe vậy hơi kinh ngạc, giương mắt quan sát tỉ mỉ ba người bọn họ một trận, "Học sinh trường trung học Anh Trung ?"
         
“Vâng." Đậu Thịnh tay nhẹ nhàng xoa xoa con mèo đen nhỏ: “Con mèo này khoảng chừng ba tuổi, nó mới sinh con được một hai tháng, năm nào cũng tiêm vắc xin, bao gồm cả vắc xin phòng bệnh dại.”
         
Bác sĩ cảm khái nói: “Mấy cháu học sinh bây giờ thật tốt bụng, được rồi, bác sẽ đưa nó đi lấy máu xét nghiệm ngay.”    
    
"Meo meo con kiên cường lên nhé." Vu Phi cúi đầu dùng trán cọ đầu Miêu Miêu: "Có bệnh xem bệnh, bao nhiêu tiền ba ba đều cho con, ngoan nào ngoan nào."    
    
Tạ Lan ở một bên cạnh nhỏ giọng hỏi Đậu Thịnh: “Cậu ấy thường thường hay như vậy có phải không?”
         
"Ừm." Đậu Thịnh đôi môi khẽ động: “Giống như cậu bị mê hoặc về sự đáng yêu của một đứa nhỏ, không dời nói bước chân.”
         
Tạ Lan cũng không nhịn được chậc một tiếng.
         
Y tá đến ôm mèo đi, Đậu Thịnh gọi cô lại: “Có thể tìm người đến băng bó vết thương cho cháu được không? Cậu bạn của cháu bị thương ngón tay.”
    
"Ngón tay?" Y tá ôm mèo nhỏ đi đến bên cửa liền quay đầu lại bước đến nhìn xem thử: “Để tôi xem chút.”    
    
Cổ tay Đậu Thịnh nhanh chóng nắm lấy ngón tay trỏ Tạ Lan, anh nhích về phía trước lộ ra đoạn nhỏ: “Đây nè.”

Bầu không khí yên lặng đến mấy giây.

Cô y tá nhấc con mèo lên, lùi lại khỏi ngưỡng cửa và quan sát kỹ hơn vết thương nhỏ một chút, một chút gần như không thể nhận ra.          
    
"A..." Cô do dự: “Máu cũng đã đông lại rồi, ở trước quầy lễ tân có bông gòn cầm máu để cậu ấy xoa một chút là được, ngay cả cậu ấy có tiêm vắc xin phòng dại là tốt rồi.”

“Vẫn là nên băng bó lại đi ạ.” Đậu Thịnh nói: “Vừa nãy cậu ấy trải khá nhiều máu, mà tay vẫn còn đang chơi đàn.”
              
Vu Phi ở bên cạnh sâu xa nói: “Máu chảy nhiều đến nỗi cả con hẻm đều nhuộm màu đỏ chói, ít nhất cũng mất 0,0001 mililit máu đó ạ.”
         
Đậu Thịnh bĩu môi: “Cậu đừng có mà quấy rầy tớ, hóa ra người bị thương không phải là cậu à?”    
    
"? ? ?"
         
Vu Phi ngay tại chỗ nổi giận: “Tớ thấy cậu đúng là bị mù rồi, chắc chắn luôn.”
    
Cậu ta ở trước mặt cô y tá mà nắm lấy cánh tay cô lắc lắc: “Cháu bị cắn.”    

“Việc này nhanh chóng xử lý đi.” Cô y tá ngay lập tức nói: “Sao không nói sớm, nhanh chóng đi theo tôi lại đây.”
    
Vu Phi hậm hực đứng ở trước mặt Đậu Thịnh: "Có nghe không, nhích cái mông ra."
         
"Thật ngại quá, quên mất." Đậu Thịnh tránh đường "Thỉnh ngài Vu dời gót."
         
Tạ Lan trở lại khu vực chờ nhìn vết thương tay trái.
    
Kỳ thực cũng không có chuyện gì, một đường máu nông đã đông lại, nhưng cũng không nghiêm trọng bằng những vết phồng rộp do cọ xát dây đèn hồi nhỏ.
              
Đậu Thịnh mua băng cá nhân tại quầy, Tạ Lan liếc đến màn hình anh, nói rằng: "Thôi quên đi."
         
"Không thể tính, lỡ quý bà Triệu Văn Anh nhìn thấy sẽ mắng tớ." Đậu Thịnh chọt chọt điện thoại di động, "Hơn nữa tớ biết tay của mấy người luyện đàn rất quý giá, đặc biệt là đầu ngón tay và lòng bàn tay trái. Nếu chúng bị thương chỉ một chút thôi thì họ  cũng phải chăm sóc chúng thật tốt, không thể làm gì cả ngoài việc dùng mọi thứ để chăm sóc ngón tay của mình đúng không?”
    
Tạ Lan ngây ngẩn.
    
Lý luận và quan niệm này không hẹn mà cũng giống với cậu.
    
Nhưng cậu biết quan niệm của chính mình rất thái quá, đây là do Tiêu Lãng Tịnh truyền thụ cho cậu khi còn bé. Tạ Cảnh Minh và những người bạn, giáo viên xung quanh đều cho là thái quá.
         
Sau khi lớn lên Tạ Lan cũng cảm thấy được chính mình có hơi khoa trương, chỉ là nó đã thành thói quen.
    
Khi còn nhỏ có rất nhiều thói quen, đặc biệt là những thói quen do mẹ truyền lại. Cậu không thể từ bỏ ngay khi cậu nhận ra chúng vô lý trong lúc lớn lên.
              
Đậu Thịnh rốt cuộc cũng tìm được miếng băng cá nhân mà mình thích, nó có màu trong suốt và không thấm nước, trên miếng băng cá nhân còn có họa tiết hình bánh donut.

Anh thêm miếng băng cá nhân vào bên trong giỏ hàng rồi thêm một ít bằng iốt, thản nhiên nói: “Tớ hiểu mà, người bạn chơi đàn violin của tớ cũng thế này đó.”

“Người bạn chơi violin của cậu?” Tạ Lan có chút bất ngờ: “Học chung lớp 4 với cậu sao?”        

“Cậu không quen cậu ấy đâu.” Đậu Thịnh lắc đầu, cẩn thận nhập địa chỉ giao hàng tại phòng khám thú y. Sau đó anh thất vọng lẩm bẩm: “Cậu ấy không giống như cậu, làm việc ba ngày nghỉ hai ngày, thật sự đánh đàn rất giỏi.”

      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro