Chương 12: Thực Đơn Theo Kiểu Lan Lan.
Sau khi làm việc vào buổi sáng đến gần giữa trưa, Hồ Tú Kiệt mới vội vàng chạy vào lớp học ngay tiết đầu tiên của buổi chiều.
“Các em họp lớp.”
Tập thể cú mèo ngay lập tức ngồi thẳng.
Hồ Tú Kiệt đứng giữa bục giảng, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ lớp học: “Lời đầu tiên cô muốn nói, chúc mừng các cô các cậu đã thành công tiến vào lớp Toán Lý A.”
Trong lớp vang lên một tràng vỗ tay chỉnh chỉnh tề tề.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Nhịp điệu lên lên xuống xuống vô cùng đều đặn, chân thành kiềm lại đến tiếng vỗ thứ tám.
Tạ Lan có chút bối rối, cùng với sự hoang mang của cậu còn có thêm một người nữa vỗ tận ba cái, thanh niên Vương Cẩu trên con đường gia nhập trận địa vỗ tay đến một nửa thì cảm thấy có hơi sai sai, những người khác đã dừng lại còn cậu ta thì vẫn vỗ thêm hai cái, nom có phần ngượng ngùng.
Tạ Lan theo bản năng liếc về phía Đậu Thịnh, Đậu Thịnh cũng là một trong những thành viên của đại quân vỗ tay tám lần, nhưng vẻ mặt anh vô cùng lạnh nhạt.
Hồ Tú Kiệt chờ tiếng vỗ tay kết thúc, mới nói tiếp: “Sau đây, cô rất hoan nghênh bốn bạn học mới Tạ Lan, Vương Cẩu, Phùng Diệu, Mao Lãnh Tuyết tham gia vào học kỳ này.’”
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Vẫn là tám tiếng vỗ tay.
Tạ Lan thấp giọng nói: "Mấy cậu có luyện tập qua rồi hả?"
Đậu Thịnh miễn cưỡng ừ một tiếng.
“Giáo viên chủ nhiệm là Hồ Tú Kiệt, mọi chuyện đều có thể.” Anh im lặng sau vài giây lên tiếng.
Bạn học mới chỉ có bốn bạn, nhưng Hồ Tú Kiệt vẫn kêu một vòng cả lớp tự giới thiệu bản thân mình.
“Để tiết kiệm thời gian, các em chỉ cần ngồi tại chỗ. Mỗi người nói không quá ba câu, học sinh mới thì có thể nói nhiều thêm một chút.”
Đầu tiên là các cán bộ trong lớp luân phiên nhau giới thiệu, sau đó mới đến từng học sinh theo trình tự chỗ ngồi.
Tạ Lan phỏng chừng tính toán mỗi người nói ba câu, có lẽ là họ tên và một chút sở thích của mỗi người. Nhưng sau đó, cậu phát hiện mình suy nghĩ sai rồi.
Người đầu tiên đứng lên là Đổng Thủy Tinh.
“Tớ tên Đổng Thủy Tinh là lớp trưởng của lớp, học kỳ tiếp theo tớ sẽ hết lòng phục vụ nhân dân, điều kiện tiên quyết có việc thì nói với tớ đừng có táy máy tay chân giật tóc tớ.”
Cả lớp đều cười ha hả, Hồ Tú Kiệt ở một bên cũng mỉm cười nhẹ.
Tiếp đến là Đái Hữu đứng lên: “Tớ là lớp phó học tập tên Đái Hữu, tuy tớ học tập rất tốt nhưng vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai trong các kỳ thi. Cũng là người thức đêm ham uống cà phê nhất.”
Tạ Lan trong lúc hoang mang sực nhớ đến, kể từ ngày đầu tiên cậu vào lớp thì lúc nào trên bàn của vị bạn học này lúc nào cũng có dãy các bình cà phê đặt ngay ngắn, không thiếu bữa nào.
Ngay sau đó là một nữ sinh nhìn trông đáng yêu, làn da cô trắng trẻo, khi cưới rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền: “Tớ tên Lưu Tử Tuyền là lớp phó văn nghệ của lớp, tớ cho rằng mình sẽ phải chuyển sang lớp khác để phát triển vũ đạo tại gia của mình sau kỳ thi này, thật không ngờ tớ vẫn còn tiếp tục bị mấy đại thần chèn ép ở đây, ôi chèn ơi.”
Hồ Tú Kiệt cười nói: “Lớp 4 không thể thiếu em.”
Câu nói này từ trong miệng Hồ Tú Kiệt nói ra thật khiến người ta kinh ngạc, khoé mắt Tạ Lan liếc thấy Vương Cẩu đang run cầm cập, mà những bạn học lớp 4 khác thì không có phản ứng gì. Bọn họ thậm chí còn gia nhập vào cuộc trò chuyện, ngay cả Vu Phi người ngày thường lười mở miệng cũng lẻn vào trong đám cú mèo hô “nhất định phải có cậu.”
Tạ Lan thấp giọng hỏi Đậu Thịnh: "Vũ đạo tại gia là cái gì?"
“Đó là một loại hình thức nhảy múa trong nhà khi tớ không có gì làm.” Đậu Thịnh lắc lắc cổ tay: “Giống như này.”
Tạ Lan: "Ồ."
Vu Phi nghe xong cũng không nhịn được quay đầu lại: “Đúng là một người dám nói một kẻ dám tin.”
Ba câu nói để giới thiệu bản thân mình, người trong lớp 4 lưu loát nói đến đầu óc cậu nở hoa. Tạ Lan kỳ thật không nhớ hết tên đầy đủ của các thành viên trong lớp, nhưng thần kỳ ở chỗ cậu có thể nhớ hết tất cả mọi người.
Đến phiên Đậu Thịnh, anh trai này chậm rì rì đứng lên ——
"Chào mọi người. Tớ tên Đậu Thịnh."
Anh dừng lại một chút, tựa hồ có hơi lao lực mà nặn ra câu thứ ba, sau hai giây gian nan anh chọn từ bỏ: "Cảm ơn mọi người."
Yêu nghiệt này thành thần rồi.
Tạ Lan nghĩ thầm, cái tên này giả vờ lạnh nhạt thôi chứ sau lưng có thể bắn rap hơn năm vạn chữ trước bức ảnh tập thể.
Sau khi Đậu Thịnh ngồi xuống, liền đến Tạ Lan.
Thời điểm cậu đứng dậy, toàn bộ người trong lớp gần như ngoái đầu xuống nhìn, bầu không khí trong lớp so với vừa nãy còn yên tĩnh hơn.
“Tớ tên là Tạ Lan, từ nước Anh trở về muốn thi đại học ở trong nước.” Tạ Lan nói sơ qua tình huống căn bản của mình, Sau đó cậu ngập ngừng rồi bổ sung thêm: “Tớ ra nước ngoài từ khi chưa rành biết chữ, kỹ năng đọc và viết của tớ rất kém. Tớ hy vọng mình có thể nhanh chóng tiến bộ.”
Một bạn học sinh nam khác lên tiếng hỏi: “Tại sao vậy? Ba mẹ cậu không phổ cập cho cậu tiếng Trung trước khi họ ra nước ngoài sao?”
Quả nhiên vẫn bị hỏi đến vấn đề mà cậu cực kỳ không muốn trả lời nhất.
Khi còn bé, Tạ Cảnh Minh thỉnh thoảng sẽ dẫn cậu tham gia vào các buổi họp của những hộ gia đình nhập cư. Có những đứa trẻ đi cùng với gia đình đều có thể nói được hai thứ tiếng, tiếng Trung là ngôn ngữ chính mà chúng bi ba bi bô vô cùng sôi nổi. Khi đó, Tạ Lan chỉ đứng một bên thỉnh thoảng nghe hiểu một phần tiếng Anh, nên cậu không hòa nhập được và không kết bạn được với ai.
Sau ba tuần rượu, các bậc phụ huynh mới gọi đứa trẻ của bọn họ trở về. Lúc này, Tạ Cảnh Minh sẽ giới thiệu nền giáo dục Anh Quốc thuần túy của cậu, những người khác sẽ phụ hoạ khen ngợi hết lời. Nhưng Tạ Lan sẽ không bao giờ quên ánh mắt ngạc nhiên của những đứa trẻ khác dành cho mình lúc đó.
Một đứa bé trai còn nheo mắt liếc cậu mà hỏi: "Người Trung Quốc tại sao không thể nói tiếng Trung Quốc? Long live great britain?"
Dịch: Nước Anh muôn năm
Loại cảm giác xấu hổ kia đi theo cậu rất nhiều năm.
Nhưng lịch sử không lập lại.
Nhóm cú mèo hoàn toàn không theo lối gì mà “Quên nguồn cội” hay “Theo đuôi người nước ngoài”, chưa đợi Tạ Lan trả lời thì bọn họ đã nhao nhao há mồm tự mở buổi hòa nhạc mua vui cho chính mình.
“Chèn ơi, các bật phụ huynh thời hiện đại bây giờ có thể phát cuồng đến mức nào để cho con mình học tiếng Anh tốt.”
“Nhưng họ sẽ không ngờ đến đứa trẻ lại muốn về Trung Quốc tham gia kỳ thi đại học.”
“Haizz, tớ phải thở dài và lau nước mắt cho số phận bi thương của du học sinh trở về một cách gian nan.”
“Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Tô Thức, Lục Du, Tân Khí Tật! Đang mỉm cười vẫy tay chờ đợi cậu nha.”
Sau khi kinh ngạc, khoé môi Tạ Lan vô ý thức khẽ giương lên, cậu nhỏ giọng nói cảm ơn với mọi người.
Sao màn giới thiệu bản thân xong, tâm tình của mọi người cũng trở nên rất thoải mái, thật giống như có cảm giác mọc thêm cánh bay lên ngay tại chỗ.
Trước khi tan học, Hồ Tú Kiệt hắng giọng, nhóm cú mèo đang bay phấp phới bị cô nghiêm chỉnh biến thành bé ngoan ngồi thẳng tại chỗ.
“Cô muốn nói với các em mấy câu cuối cùng, cô tin tưởng rằng các em đều biết đề thi tuyển sinh đại học trong hai năm qua điều bảo thủ, rất nhiều học sinh giỏi Toán và khoa học tự nhiên đều bị san bằng khi thứ hạng tụt xuống không rõ lý do. Các em là lớp A Toán khoa đầu tiên, mục đích của trường là đảm bảo những học sinh giỏi một môn sẽ được lấy thêm điểm trong kỳ tuyển sinh tự đăng ký. Do đó, mỗi ngày chúng ta phải tiến hành rất nhiều đợt kiểm tra khó khăn, các em phải chịu đựng được áp lực.”
Đám học sinh bên dưới im lặng gật đầu, Hồ Tú Kiệt nói thêm: “Thời gian tự đăng ký tuyển sinh còn một năm để chuẩn bị, học kì cuối cùng của năm lớp 12 sẽ chia lại các lớp, Toán Lý A sẽ bị hủy bỏ và tất cả các bảng xếp hạng của môn học sẽ được thống nhất trở lại. Cho nên, những học sinh không giỏi một môn nào đó trong năm nay không được lơ là, phải phấn đấu tiếp tục ở lại một năm.”
Sau khi tan lớp, Hồ Tú Kiệt vừa ra khỏi phòng học thì nhóm cú mèo ngay lập tức vui vẻ vỗ cánh phành phạch.
Xa Tử Minh quay đầu lại nói: "Lan ơi, sang năm còn phân lại lớp, cậu phải nắm chặt đuổi kịp theo lớp nha."
Tạ Lan gật đầu, "Chủ yếu là Ngữ Văn."
Xa Tử Minh thở dài một tiếng: "Ngữ Văn Ngữ Văn, vết thương lòng của tớ. Môn Ngữ Văn tớ cũng cực kém, hai chúng ta cùng nhau cố gắng."
Tạ Lan thuận miệng đáp ừ một tiếng, cho đến khi cậu phản ứng lại thì nghiêng mặt quay sang chỗ khác, hơi cúi đầu liếc nhìn thời khóa biểu học phụ đạo.
Đậu Thịnh nằm ở bàn bên cạnh ngủ ngon lành cành đào, Tạ Lan chọt lên mặt anh một cái.
Đậu Thịnh ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Buổi tối đi siêu thị nhé." Tạ Lan nói: “Tớ suy nghĩ một lúc lâu, câu nói muốn đăng video hôm chủ nhật Vậy thì thứ bảy phải quay cho xong. Nếu như tối mai đang học chuẩn bị sẽ không kịp, thế hay là tối hôm nay chuẩn bị luôn nhé?”
Đậu Thịnh nghe vậy, biểu tình từ từ nghiêm nghị, ngồi dậy.
“Cậu có ý gì thế hả? Ý của câu là vẫn muốn xem tớ làm nồi nước sốt thịt sao?”
Tạ Lan lắc đầu: “Tớ muốn dạy cho cậu cơ.”
"?"
Tạ Lan mở ảnh chụp màn hình được lưu trong album điện thoại của cậu đưa qua: “Tớ thấy một youtuber người Trung Quốc nói về việc đồ ăn của nước Anh đến giờ thế nào ở trong mắt người Trung Quốc, thật thú vị.”
Đậu Thịnh trầm mặc: "...Cho nên?"
“Cái video của cậu ta đăng lên được hơn mười vạn fan.” Tạ Lan nói: “Không phải cậu muốn làm nội dung phong phú hơn sao? Chúng ta có thể thử một chút.”
Tạ Lan đưa ra một đề nghị hết sức chân thành, tối hôm qua Đậu Thịnh có nói đến “nút thắt” trong lòng mình, cậu đã nghiên cứu một phen.
Tuy rằng cái tên yêu nghiệt này có nhiều lúc gài bẫy trêu chọc cậu, nhưng cũng xem như là bạn bè cùng nhau sinh hoạt. Trên phương diện làm video cậu có phần em hiểu, suy xét có thể giúp một chút.
Thành ngữ gọi là gì nhỉ? Lấy đức báo oán.
Đậu Thịnh biểu tình có chút thay đổi: "Cậu nghiêm túc à."
"Ừm." Tạ Lan nói: “Lúc về buổi tối kêu chú Mã tiện đường đưa chúng ta ghé siêu thị nhé.”
Đậu Thịnh trầm mặc hồi lâu, chán chường mà nằm xuống trên bàn: "Tùy tiện cậu đi."
Siêu thị trong nước và ở bên Ạn cũng không có gì khác nhau mấy, Tiểu Mã giới thiệu siêu thị này toàn là hàng nhập khẩu, đa phần các loại thực phẩm hàng hóa đều có dán nhãn hai thứ tiếng. Tạ Lan đi dạo trong siêu thị rất thuận tiện.
Cậu đi ở phía trước, Đậu Thịnh xị mặt đi ở phía sau. Một tay anh đẩy xe, một tay anh cầm điện thoại, nhìn qua bộ dáng qua loa hết sức.
Lúc Tạ Lan quay đầu mấy lần đều thấy dáng vẻ sống dở chết dở phó mặc cho trời của anh, cậu không khỏi nhíu mày.
Không có tiến bộ về đổi mới gì cả, tên này không thể thành công được.
Mới ngày hôm qua còn nói muốn đột phá cảnh giới, vậy mà ngày hôm nay ngay cả cánh cửa nhỏ cũng không chịu bước ra, thật là yếu đuối.
"Nhanh lên nào."
"Rồi rồi rồi." Đậu Thịnh qua loa gật đầu, chơi điện thoại di động mắt cũng không nhấc một chút.
Tạ Lan không lên tiếng.
Nước sốt thịt rất dễ làm đặc biệt là Tạ Lan có một công thức bí mật độc đáo.
Miếng thịt heo nên có phần mỡ và phần nạc.
Đối với cà chua, nên chọn những quả có lá to, phẳng để vắt cho nhiều nước nhất có thể.
Còn có một số thành phần gia vị mà cậu không thể nhận ra bằng tiếng Trung, garlic là tỏi, onion là hành tây. Tạ Lan một bên vừa mua một bên vừa ghi chép, cảm giác rất hài lòng, cậu mỗi ngày đều tiến bộ rất nhanh.
"Không phải." Đậu Thịnh bỗng nhiên ở phía sau mở miệng: “Nước sốt thịt cà chua, tại sao phải mua thêm dầu dừa?”
Tạ Lan cho biết: “Thêm một ít dầu dừa và sữa chua vào nước sốt Ý cổ điển sẽ làm cho nó đặc biệt hơn và mịn hơn, bạn bè nước Anh của tớ nói nó sẽ rất ngon.”
"..."
Đậu Thịnh vẽ mặt giống như bị cuộc đời đánh đập một cách bầm dập, sao khi nhìn cậu một lúc lâu thì cúi đầu chơi điện thoại, anh lẩm bẩm: “Nghiệp chướng.”
“Cậu phát ngôn ra từ gì thế?” Từ này cậu chưa từng nghe qua.
Đậu Thịnh một mặt uể oải: “Từ này có nghĩa là chỉ cần cậu muốn thì thế nào cũng được, miễn là cậu vui vẻ được rồi.”
"Này." Tạ Lan hơi buồn bực: “Có tinh thần chút đi nào, như cùng tớ quay video vậy.”
"...”
Chờ Tạ Lan xoay qua chỗ khác, Đậu Thịnh mới ngẩng đầu lên.
Anh cẩn thận xem nhãn mác, vừa nhìn vừa kiểm tra từ điển Tạ Lan xong thì im lặng thở dài.
Coi như anh mắc nợ cậu ta.
Giống như kiếp này trong số mệnh, tránh không thoát.
Đậu Thịnh suy nghĩ chốc lát, rốt cục vẫn là mở app có hình tivi nhỏ màu hồng nhạt ra. Từ tử mở hộp trò chuyện có nội dung “X .MR Thích Ăn Cơm.” Kéo xuống dòng tin nhắn riêng.
Trong một tháng qua, đứa cháu trai này của anh đã chủ động bắt chuyện ít nhất hơn mười lần nhưng anh không trả lời lại.
Lý do chính là do anh đã nhận được hai điều may mắn không mong muốn vào dịp Tết Nguyên Đán trước đó.
X: Tân niên vui vẻ nhé chú Đậu Đậu, trong suốt thời gian qua chú đã giúp đỡ cháu rất nhiều lần khi cháu còn là một người vô danh. Chú là người đầu tiên trong 1000000. Thực sự cháu rất biết ơn chú, rất cảm ơn chú, nhất định sẽ khắc chú vào trong trái tim. Nếu trong tương lai chú có việc tìm đến cháu thì cứ mở miệng.
Thoạt nhìn người này trông không giống cháu trai của anh chút nào.
Xem tới phần tin nhắn tiếp theo.
X: Khụ khụ, tuy rằng người anh trai cháu lọt vào top 100 đầu tiên. Nhưng trong lòng cháu vinh dự này vĩnh viễn luôn thuộc về chú. Cháu sẽ chia chú một nửa cúp của mình, năm mới vui vẻ, cháu chờ chú ở top 100!
Nhìn này.
Còn là người à.
Lúc đó Đậu Thịnh rất bình tĩnh kiềm chế mà trả lời một câu: "Tân niên vui vẻ. Biến."
Đậu Thịnh lúc này ngẩng đầu nhìn sau gáy Tạ Lan một cái —— thì thấy sau gáy cậu thoạt nhìn cũng có chút vui vẻ. Tạ Lan quay đầu lấy sữa chua trên kệ tủ lạnh, trong đôi mắt đen lấy phản chiếu qua cửa tủ cũng có thể thấy được ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt cậu.
Đậu Thịnh hít sâu một hơi, cúi đầu nhanh chóng đánh hai chữ gửi đi.
Đậu: Có đó không?.
Đậu Thịnh nghĩ thầm trong lòng, nếu như trong một phút đồng hồ mà đối phương không trả lời thì tốt, anh mặt không cảm xúc lấy ra đồng hồ bấm giờ và quyết định rằng nếu không nhận được tin nhắn phản hồi thì anh sẽ thú nhận với Tạ Lan về việc đã nói cậu là em họ cho hàng triệu fan của Đậu Đậu biết.
Con số vui vẻ nhảy nhót mới vừa nhảy đến 59, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Đậu Thịnh trong lòng lộp bộp một tiếng.
X: Cháu đây, chú Tiểu Đậu cuối cùng cũng chịu để ý đến cháu rồi. Có gì phân phó không ạ.
Tới thật, quả nhiên là kiếp nạn trong số mệnh.
Đậu Thịnh không nói ra được đây là tư vị gì, sau hồi tính toán anh bắt đầu ủ mưu chiến thuật của mình.
Đậu: Tôi, đột nhiên nhớ cậu.
X:
X: Là chính chủ đúng không?.
Đậu: Ừm. Hôm nay không phải là kỷ niệm tôi quảng bá video của cậu đến với fan hâm mộ của tôi sao?
X: ... Phải.. ạ...
Đậu Thịnh rất cơ trí rơi vào trầm mặc, anh đẩy xe cùng Tạ Lan đi dọc theo hai hàng kệ rồi tiện tay ném vào trong xe một hộp bánh quy.
Thẳng tới điện thoại di động rung động một tiếng.
X: Này, sao không trả lời? Thật sự đột nhiên nhớ đến cháu à?
X: Cháu có chút cảm động.
X: Anh trai cháu cũng nhớ chú. Dạo này chú ít cập nhật mới quá, cháu mất hết cả niềm vui rồi, oà.
Cháu trai.
Anh lại có chút tức giận nữa rồi.
Đậu Thịnh cứng đờ nghiêm mặt gõ chữ:
Đậu: Tôi xem video của cậu mỗi ngày, nhân tiện, có phải cậu nói chủ nhật muốn ăn nước sốt thịt muối không? Nãy giờ cậu nói quá nhiều rồi.
X: A?
X: Ú oà! Chà, bên trong trailer đánh thiếu một chữ, bát mì sốt thịt chứ không phải nước sốt thịt muối. Ai muốn ăn nước sốt thịt muối, có phải rảnh quá không?
Không phải gu mặn lắm sao.
Nội tâm Đậu Thịnh biển động, dù vậy mặt ngoài vẫn cứ sóng lớn không sợ.
Đậu: Vậy tôi có chút thất vọng, tôi tưởng cậu muốn quay video nước sốt thịt muối.
X: Chú có ý gì??
X: Chờ chút, có phải chú muốn tương tác với cháu không? Là ý này đúng không?
X: Ba ba muốn cháu ăn nước sốt thịt của thương hiệu tương cà nào? Cháu có thể!
Đậu: Không phải.
Đậu: Chỉ cs ba ba Đậu Đậu xem thôi.
X: WTF?
Đậu Thịnh rốt cục cũng lộ ra nụ cười khi đối diện màn hình, thừa dịp Tạ Lan không chú ý mà nhanh chóng với tay qua xe đẩy chụp một bức ảnh.
Anh đem hai câu “Chú là người đầu tiên trong 1000000” và câu ‘Nếu trong tương lai chú có việc tìm đến cháu thì cứ mở miệng” mà X đã nói trong dịp Tết Nguyên Đán trước chụp lại, sau đó anh gửi cho X và kèm theo bức ảnh của xe đẩy hàng.
Đậu: Làm một cái video riêng, ăn một bát nước sốt thịt cà chua thêm dầu dừa và sữa chua không đường, đừng đăng vào chủ nhật. Yêu cầu sử dụng một chiếc bát sứ trắng tinh, một chiếc thìa thép không gỉ, một chiếc khăn màu đen trên bàn, một bức tường trắng ở phía sau và một chiếc áo nỉ màu xám. Chỉ được để lộ tay áo và không được dán nhãn trên cổ tay áo.
X: ???
X: Có phải chú muốn cháu chết đúng không?
X: Đây có phải là danh sách top 100 hit mới không?
X: Còn có công thức này của chú là cái quái gì thế?
X: Alo? Vẫn còn đó chứ?
Đậu Thịnh liếc nhìn cái ót Tạ Lan.
Đậu: Đúng rồi, cái này gọi là “Thực đơn theo kiểu Lan Lan”.
Đậu: Cảm ơn, cảm ơn, nhất định sẽ khắc ghi trong trái tim. Nếu trong tương lai cậu có việc tìm đến tôi thì cứ mở miệng
Đậu: Tôi sẽ cho cậu hai đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro