Chương 30.1: Học trưởng không biết chơi sao?
Dịch : Trixie Lynn
Dù không thiếu tiền nhưng Quan Độ vẫn đặt một căn homestay vô cùng chất lượng, tiện nghi và đầy đủ.
Chủ nhà là một họa sĩ minh họa, đồ đạc và cách bài trí trong phòng đều rất dễ chịu, giản dị nhưng tinh tế từng chi tiết, lại rất thực dụng rõ ràng là đã chăm chút trong việc trang trí. Vị trí cũng không quá xa xôi, gần khu trượt tuyết, thuận tiện cho họ đi chơi trong mấy ngày tới.
Điều đặc biệt nhất là cửa sổ lớn tuyệt vời trong phòng, có thể nhìn bao quát cả thị trấn nhỏ và dãy núi tuyết kéo dài đối diện, tầm nhìn thật tuyệt vời.
"Anh, ba bốn ngày tới, chúng ta sẽ ở đây."
Trong lúc chờ chủ nhà đến, Quan Độ tò mò quan sát xung quanh khá hài lòng với sự lựa chọn phòng của mình.
Ít nhất thì thực tế không khác mấy so với ảnh trên mạng, không hề có sự chỉnh sửa.
"Ừm."
Đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Đường, nếu bỏ qua sự hiện diện của Quan Độ, thực ra cũng rất thích không gian này.
Mọi thứ đều rất tốt, chỉ có một điều kỳ lạ là chủ nhà.
Chủ nhà là một người đàn ông, còn mặc váy ôm sát họa tiết da báo, đi giày cao gót màu hồng, mi mắt uốn cong như thể cánh quạt, tóc vàng mắt xanh, sở hữu một mái tóc xoăn sóng lớn rất đẹp và khuôn mặt đầy râu quai nón, cao hơn 1m9, một người đàn ông cơ bắp.
Khi gặp hai chàng trai trẻ người Châu Á nhìn khá ưa nhìn, đôi mắt xanh thẳm của chủ nhà sáng lên, đặc biệt khi nhìn thấy Quan Độ có vẻ đẹp đặc biệt, anh ta không ngừng khen ngợi bằng tiếng Anh.
"Cưng ơi, cậu thật sự giống một miếng bánh matcha ngon lành quá~"
Quan Độ cười tủm tỉm khen chiếc váy của anh ta đẹp, chủ nhà vội lấy tay che râu quai nón, cười ngượng ngùng.
Thẩm Đường: "..."
Nói là người Bắc Âu kín đáo thì sao lại thế này? Đây có phải là phiên bản ngoại quốc của Nguyễn Kiều không?
Nhưng mà lời khen cũng khá chính xác, Quan Độ quả thật có vẻ như trà xanh.
May mà người quản gia thì bình thường hơn, là một chàng trai trẻ có ngoại hình khá thanh tú, khí chất điềm tĩnh và trầm lặng, chiều cao chỉ đến tầm mắt của Thẩm Đường, trong môi trường ở đây mà nói, anh ta đã được coi là "nhỏ nhắn".
Quản gia dẫn họ lên tầng 2, đơn giản giới thiệu về phòng ốc và những lưu ý, rồi đưa chìa khóa cho Quan Độ.
"Chúc hai người có một chuyến du lịch trăng mật ngọt ngào."
Quản gia bình tĩnh như một NPC, giọng điệu không có chút dao động nào khi chúc phúc.
Quan Độ cười tủm tỉm nhận chìa khóa và cảm ơn, quản gia cúi người chào rồi rời đi, khép cửa phòng nhẹ nhàng.
Thẩm Đường khả năng nghe và nói tiếng Anh không mấy tốt, từ khi xuống máy bay đến giờ, toàn bộ quá trình đều do Quan Độ xử lý, cộng với tâm trạng nặng nề nên anh không mấy chú ý đến cuộc đối thoại vừa rồi.
Chỉ là, hình như anh nghe lờ mờ... "chuyến đi trăng mật ngọt ngào"?
Trán Thẩm Đường nổi lên một đường gân xanh.
"Ai thèm đi chuyến du lịch ngọt ngào với cái tên này chứ?"
"Xong rồi, cuối cùng cũng đến thời gian riêng tư của chúng ta!"
Quan Độ vui vẻ nói.
Thẩm Đường chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
Cả tầng 2 là không gian của họ, có hai phòng ngủ, một phòng ngủ lớn hơn, một phòng ngủ nhỏ hơn, một phòng tắm lớn, ngoài ra còn có phòng khách và bếp mở.
Thẩm Đường không chút do dự chọn phòng ngủ nhỏ, đã có hai phòng ngủ thì anh không thể nào ở chung phòng với Quan Độ.
"Anh thật sự muốn chọn phòng nhỏ đó sao?"
Quan Độ hỏi, giọng có chút do dự, biểu cảm cũng hơi lạ.
"Còn không thì sao?"
Thẩm Đường đáp lại, tự mình kéo vali đi về phía phòng nhỏ, một tay mở cửa phòng.
Bên trong rất tối, không thể nhìn thấy gì, rèm cửa cũng kéo kín mít. Thẩm Đường cảm thấy có gì đó không ổn, liền sờ tìm công tắc bên cạnh cửa. Khi "bật" một tiếng, đèn sáng lên, ánh sáng đỏ mờ mờ mơ hồ.
Nhìn rõ cảnh vật bên trong, sắc mặt Thẩm Đường ngay lập tức trở nên đen kịt.
Con mẹ nó, đây chẳng phải là một căn phòng — phòng... tính thú sao?
Hơn nữa còn là căn phòng kiểu giam cầm. Dây thừng, xích, những chiếc bàn ghế có kiểu dáng kỳ quái... và một con ngựa gỗ kỳ lạ, đặc biệt là ánh sáng mạnh chiếu vào nó ở giữa phòng. Còn những vật dụng trên lưng ngựa gỗ, chỉ cần là đàn ông thì ai cũng có thể nhận ra ngay.
Mặt Thẩm Đường càng lúc càng khó coi.
"Vừa nãy quản gia nói phòng ngủ phụ có chút đặc biệt, có thể sử dụng tùy theo nhu cầu, còn đặc biệt nhấn mạnh là đã được khử trùng, đảm bảo sạch sẽ an toàn, dụng cụ đều là mới, có thể mua thêm tùy ý."
Giọng Quan Độ bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh, không biết từ lúc nào đã đến gần.
"Em vừa định giải thích thì anh đã mở cửa..."
Thẩm Đường siết chặt tay nắm kéo vali, các gân xanh nổi lên, im lặng một lúc lâu, rồi mới nhìn Quan Độ với ánh mắt như muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi:
"Cậu cố tình đặt phòng này sao?"
Quan Độ vô tội lắc đầu:
"Em đâu có đến đây bao giờ, chỉ thấy homestay này điều kiện tốt, điểm số cao, giao thông thuận tiện, chủ nhà còn là họa sĩ minh họa, cũng hợp với chuyên ngành của em, tình cờ thấy vậy nên mới đặt, ai ngờ nó lại... "đặc sắc" như vậy?"
"Đây mà cậu gọi là đặc sắc?"
Thẩm Đường giọng lạnh như băng, gần như có thể đông cứng mọi thứ.
Quan Độ vòng qua người anh, vẻ mặt có chút hứng thú đi vào trong,
"Chưa thấy bao giờ mà, tò mò ghê~! Ê, cái này là..."
Vừa bước vào cửa, mới phát hiện bên trong còn có một bí mật khác, một bức tường có cửa lại là một chiếc tủ lớn, trên đó bày đủ loại dụng cụ, phần lớn là các loại "công cụ" có kiểu dáng, chất liệu và kích cỡ khác nhau, còn có vài lọ lọ chai chai có nhãn tiếng Anh, tất cả đều là đồ mới và đều có giá niêm yết rõ ràng.
Quan Độ cầm lên một món bằng chất liệu silicon, chăm chú đánh giá:
"Làm khá giống thật đấy, chỉ có điều màu sắc xấu quá, pha màu không đẹp, thẩm mỹ quá kém."
Thẩm Đường nhìn thấy thứ Quan Độ đang cầm, ngay lập tức cảm thấy bụng mình lộn nhào.
"Cậu tự mà xem đi."
Anh ghét bỏ nói, kéo va li quay người đi luôn.
Anh vốn không phải là "0", đối với những thứ này... anh chỉ thấy kinh tởm, chẳng có chút hứng thú gì.
"Này, học trưởng?" Quan Độ ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Đường lạnh lùng không thèm đáp lại.
Quan Độ đặt món đồ trở lại chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng cứng ngắc của Thẩm Đường, đôi mắt đẹp của cậu nhấp nháy mấy cái.
"Học trưởng chẳng lẽ đang xấu hổ sao?"
Khóe môi Quan Độ cong lên một nụ cười vui vẻ, xem ra mấy ngày tới, bọn họ lại phải ngủ chung phòng rồi.
Trong phòng, hệ thống sưởi rất mạnh, trên sàn là tấm thảm dày, ngoài cửa sổ là bầu trời đêm trong xanh, xa xa là đỉnh núi tuyết hùng vĩ phản chiếu ánh trăng sáng như trong mơ.
Sau khi ăn tối do homestay chuẩn bị, Quan Độ nằm trên ghế sofa tay cầm máy tính bảng chơi game, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì trong phòng quá nóng, cậu đã sớm cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng, trông như một con cáo trắng xinh đẹp và lười biếng.
Thẩm Đường thì đứng bên cửa sổ, hai người không ai nói gì, chỉ có tiếng lửa lách tách phát ra từ lò sưởi giả ở góc tường.
Quan Độ liếc nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối, ngồi dậy:
"Học trưởng, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức, ngày mai qua bên kia trượt tuyết, thiết bị sẽ được gửi đến đúng giờ. Chúng ta chỉ cần mang mình qua đó là được."
"Trượt tuyết?"
Thẩm Đường nhíu mày.
Quan Độ cười cười, giải thích:
"Đi du lịch Bắc Âu, đương nhiên không thể bỏ qua trượt tuyết rồi. Và không chỉ trượt tuyết đâu, chúng ta có thể thử những trò chơi khác nữa như xe trượt tuyết, chó kéo xe, hay cáp treo gì đó, đều được."
Thẩm Đường im lặng một lúc lâu, rồi mới từ từ lên tiếng:
"Tôi không biết trượt tuyết."
Quan Độ: "?"
Cậu hơi ngạc nhiên,
"Hả... học trưởng hoàn toàn không biết sao?"
Đây quả là một vấn đề lớn. Khi lên kế hoạch cho chuyến đi, cậu đã coi trượt tuyết là một trong những hoạt động trọng tâm, thậm chí còn chọn lựa kỹ lưỡng khu trượt tuyết, ai ngờ lại không tính đến việc Thẩm Đường không biết trượt tuyết?
"Hoàn toàn không biết."
Thẩm Đường vừa nói xong, thì nhìn thấy Quan Độ cau mày, vẻ mặt đầy bối rối.
Đây là lần hiếm hoi Thẩm Đường thấy Quan Độ như vậy, anh cảm thấy hơi thú vị, liền nhướn mày, nhìn xem đối phương định xử lý thế nào.
"Nhưng học trưởng nhìn có vẻ rất giỏi trượt tuyết."
Quan Độ không ngờ Thẩm Đường lại không biết trượt tuyết, nhất là với xuất thân gia đình như bọn họ, trượt tuyết gần như là một kỹ năng cơ bản và hầu như là điều kiện cần trong các cuộc giao tiếp xã hội.
Quan trọng là Thẩm Đường có vẻ ngoài của một người rất giỏi thể thao, thân hình khỏe khoắn và mạnh mẽ, nhìn là biết kiểu người có thể thoải mái bay nhảy trên các sườn dốc tuyết. Thật khó tưởng tượng rằng anh lại không giỏi môn thể thao nào, thậm chí không biết chút gì về trượt tuyết.
Thẩm Đường nhếch môi:
"Cậu cũng biết, chỉ là trông thế thôi."
Quan Độ vuốt nhẹ cằm, suy nghĩ một chút rồi cười:
"Không sao đâu, học trưởng không biết thì em dạy, cơ thể của học trưởng tốt thế, học rất nhanh thôi. Dù sao chúng ta còn mấy ngày ở đây, có thể chơi từ từ."
Khi nói mấy câu cuối, Quan Độ ngừng lại một chút, đôi mắt lấp lánh, cố tình nhấn mạnh từ "chơi" đầy ẩn ý, liếc nhìn Thẩm Đường.
Thẩm Đường dường như không mấy quan tâm đến vẻ đẹp của Quan Độ, thậm chí hơi nhíu mày:
"Cậu nói nghiêm túc đi, nếu mắt bị co giật thì đi chữa đi, tôi không thích kiểu này."
Quan Độ bật cười một tiếng, ánh mắt lướt qua cơ thể Thẩm Đường, dừng lại ở phần eo anh, trong lòng không khỏi thầm nghĩ một cách gian xảo.
Nói không thích kiểu này nhưng đêm đó không phải đã rất thích sao?
Chắc chắn là đã "thích" rất nhiều rồi, cả tay lẫn ngón tay đều "thích" đến nửa đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro