Chương 3: Bạo lực gia đình
Dịch: Trixie Lynn
Thẩm Đường thật sự không nghĩ tới, Quan Độ lại có gan lớn như vậy, không chỉ dám sờ eo anh, mà còn dám lén sờ xuống phía dưới!
Tiểu tử này, chơi lưu manh sao lại chơi đến mức lên đầu anh?
Đối mặt với sự chất vấn của Thẩm Đường, Quan Độ lại có vẻ như thực sự không hiểu, khuôn mặt xinh đẹp của cậu cùng với biểu cảm vô tội lại ngây ngô.
"Học trưởng... Chúng ta đã kết hôn, làm chuyện này chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Thẩm Đường mặt tối sầm, vội vàng bỏ tay cậu đang ôm eo mình ra, giọng điệu lạnh lùng và vô tình:
"Không phải, hơn nữa cậu còn lầm một chuyện..."
"Muốn thoải mái, cũng là tôi làm cậu thoải mái, hiểu không?"
Anh vừa định đứng dậy, nhưng tay Quan Độ lại quấn chặt lấy eo anh, kéo anh lại gần.
Thẩm Đường lập tức cau mày, không ngờ, Quan Độ nhìn có vẻ như tiểu bạch hoa xinh đẹp lại có một đôi tay mạnh mẽ đến bất ngờ, anh tránh mấy lần mà vẫn không thể thoát ra, cũng không biết tên này học đâu được chiêu trò lì lợm như thế.
"Buông tay, đừng ép tôi phải ra tay với cậu."
Thẩm Đường nghiến răng mắng, nhưng anh lại không thể thật sự động thủ đánh người, vì đối phương là một người da thịt mềm mại, nếu chẳng may để lại dấu vết, thì người ta sẽ đi kể tội với gia đình, nói rằng bị "Bạo lực gia đình", lúc đó thì mọi chuyện đều xong rồi.
Quan Độ thấy Thẩm Đường thực sự nổi giận, đành phải lưu luyến buông ta, ngập ngừng nói:
"Học trưởng, chúng ta còn chưa thân thiết đến mức đó..."
Thẩm Đường thở sâu, đầu tiên là khuyên bản thân bình tĩnh, coi đây như là một nhiệm vụ quan trọng. Sau đó, anh lại cúi người, nắm cằm Quan Độ, rất ngắn gọn hôn lên mặt cậu một cái, rồi nhanh chóng thẳng người, quay lại chỗ của mình.
"Thân rồi, ngủ đi!"
Đây là một nụ hôn lạnh lùng và khô khan, nhanh như gió, không chút lưu luyến. Quan Độ còn chưa kịp cảm nhận gì thì đã thấy gió thoảng qua. Đôi mắt đẹp màu trà của cậu mở to, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Học trưởng vừa rồi... là chủ động thân mật với cậu sao? Nhưng cậu muốn thân ở chỗ khác, không phải ở trên mặt!
"Học trưởng..."
Cậu cố gắng lấy lòng, lại tiến gần thêm một chút, nhưng rồi phát hiện bên cạnh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đặn. Thẩm Đường hình như đã ngủ rồi.
Quan Độ : "?"
Mới có bao lâu, đã ngủ rồi sao?
Thẩm Đường quay lưng lại phía cậu, ngủ một cách an tĩnh. Vạt áo ngủ bằng lụa dán sát vào cơ thể. Cảnh tượng này, nhìn như một đỉnh núi trập trùng, thân thể Thẩm Đường tạo thành một đường cong hoàn mỹ, như những dãy núi xa xôi đột ngột xuất hiện, phô bày vẻ nam tính cuốn hút từ eo đến mông.
Quan Độ nhìn mà lòng ngứa ngáy, do dự một hồi rồi tắt đèn, cẩn thận tiến lại gần ôm lấy eo Thẩm Đường.
Trong bóng tối, Thẩm Đường không nhắm mắt.
Tay nắm chặt lại, trong lòng chỉ có cảm giác muốn đánh người, cảm xúc là sự tức giận. Nếu có thể, anh thực sự muốn đẩy người phía sau ra, ném vào máy giặt để cho đầu óc nguội đi một chút.
Anh không thể hiểu được, tại sao Quan Độ lại giả vờ thích mình như vậy, sao có thể không cảm thấy ghê tởm?
Thẩm Đường nghĩ mãi, cuối cùng tự đưa ra một kết luận đơn giản nhưng thô bạo. Quan Độ chắc hẳn là do gia đình nuông chiều đến hư rồi, đầu óc có lẽ không được sáng suốt cho lắm.
Mình là một người đàn ông trưởng thành, sao lại đi so đo với một tên ngốc như thế chứ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Đường nhẹ nhõm hơn, miễn cưỡng chịu đựng Quan Độ ôm mình ngủ tiếp.
Ăn xong bữa sáng trong im lặng, Thẩm Đường lau miệng, rồi đứng dậy với vẻ mặt không cảm xúc:
"Tôi về trường trước."
Quan Độ đặt cái thìa xuống, đi theo và nói:
"Chú Lưu chắc đang đợi bên ngoài, học trưởng, chúng ta cùng về đi."
"Tôi không phải là trẻ con, đi học còn phải có tài xế đưa đón."
Thẩm Đường lạnh nhạt nói.
Quan Độ ánh mắt lóe lên một chút, nhỏ giọng nói:
"Vậy... em cũng muốn đi cùng với anh."
Thẩm Đường liếc mắt nhìn cậu, nhìn chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu cậu, rồi lạnh nhạt đáp:
"Tùy cậu."
Hôm nay, Thẩm Đường không mặc áo sơ mi và quần tây như hôm qua, mà thay bằng bộ đồ lao động màu xám đen đơn giản, thoải mái. Dáng người thon gọn, khí chất vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ.
Quan Độ không kìm được mà nhìn chằm chằm vào anh vài lần, ánh mắt đầy vẻ say mê và thích thú.
Thẩm Đường bị ánh mắt của cậu làm phiền đến mức muốn chết, nhưng anh lười không muốn nói gì thêm với đối phương.
Chẳng bao lâu sau, hai người cùng nhau ra khỏi cổng.
Chú Lưu quả nhiên đang đứng đợi ở cửa. Khi thấy Quan Độ và Thẩm Đường cùng nhau bước ra, ông vội vàng mở cửa xe và hỏi:
"Tiểu thiếu gia, Thẩm thiếu gia, các cậu có phải về trường học không?"
"Chú Lưu, chú về trước đi, tôi và học trưởng tự đi được."
Quan Độ mỉm cười dịu dàng, đáng yêu khiến người ta muốn bảo vệ. Chú Lưu hơi ngạc nhiên:
"Các cậu tự đi sao? Đường đi có xa không?"
Quan Độ nhìn Thẩm Đường, cũng có chút tò mò hỏi:
"Đúng rồi, học trưởng, chúng ta đi thế nào?"
Thẩm Đường liếc nhìn cậu như thể nhìn một người ngoài hành tinh, rồi nói:
"Cậu chưa bao giờ đi tàu điện ngầm à?"
Thẩm Đường nói không sai, vì là tiểu thiếu gia của một gia đình quyền quý, từ nhỏ đến lớn Quan Độ đã quen được tài xế đưa đón, quả thật chưa từng ngồi tàu điện ngầm.
Bây giờ, có chút do dự, Quan Độ hỏi:
"Học trưởng, cái này... là quét mã hay là quẹt thẻ vậy?"
Thẩm Đường không kiên nhẫn lấy điện thoại của cậu, giúp Quan Độ đăng ký để đi tàu điện ngầm:
"Tự quét mã đi, chỗ này."
Anh chỉ vào mã quét:
"Hiểu chưa?"
"À."
Quan Độ gật đầu đã hiểu, đôi mắt màu trà nghiêm túc nhìn anh, chân thành khen ngợi:
"Học trưởng thật là lợi hại!"
Thẩm Đường: "?"
Anh cảm thấy câu khen này của đối phương giống như đang chế giễu chỉ số thông minh của mình.
Cuối cùng lên tàu điện ngầm, tuy không quá đông người nhưng cũng không có chỗ ngồi. Dù vậy, chỉ có bốn trạm thôi, Thẩm Đường không muốn nói chuyện, liền tìm một chỗ dựa vào. Quan Độ tự nhiên cũng đứng bên cạnh anh.
Cả hai đều có vóc dáng cao lớn, đặc biệt là Quan Độ, mặt cậu đẹp như một bức tranh, làn da lại trắng sáng đến mức tỏa ra ánh sáng, so với các thần tượng trên TV còn quyến rũ hơn, muốn không gây chú ý cũng khó.
Thẩm Đường không thích cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy, anh liếc mắt sang Quan Độ, ai ngờ, đột nhiên không kịp phòng bị, ánh mắt của anh lại đối diện với đôi mắt màu trà xinh đẹp của đối phương.
Quan Độ chớp chớp mắt, rồi thân mật tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy một bàn tay, cánh tay gần như chạm vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da của đối phương.
Thẩm Đường : "..."
Anh không để lộ cảm xúc, âm thầm dịch sang một chút, lại tạo ra một khoảng cách, rồi nhanh chóng kéo vành mũ xuống che gần hết mặt, sau đó chỉnh lại tai nghe trong tai.
"Học trưởng đang nghe gì vậy, em có thể nghe cùng với anh không?"
Quan Độ thấy Thẩm Đường im lặng, nhỏ giọng hỏi như không hề nhận ra sự khó chịu của đối phương.
Thẩm Đường không kiên nhẫn tháo một chiếc tai nghe ra, đưa cho cậu:
"Tự nghe."
"Được!"
Quan Độ vui vẻ nhận lấy tai nghe, nó vẫn còn mang theo độ ấm của Thẩm Đường. Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút rồi đeo vào tai.
Ngay lúc đó, bài hát đang phát kết thúc và chuyển sang đoạn nhạc khác.
Thẩm Đường vốn không thích nghe nhạc, anh chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện với Quan Độ, vì vậy mới đeo tai nghe. Bài hát thì anh chỉ bấm đại một bài.
Vì anh không quan tâm đến nhạc nên nghe gì cũng được.
Tuy nhiên, khi bài nhạc tiếp theo vang lên, Thẩm Đường biến sắc, cảm giác không lành dâng lên trong lòng.
"Tôi muốn vẽ cho chúng ta một vòng tròn nhỏ, bao quanh cả hai, tình cảm của chúng ta như sợi dây giày, kết nối chúng ta lại với nhau..."
Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Thẩm Đường biến thành màu đen như đáy nồi.
Cái quái gì vậy? Tại sao bài nhạc bắt đầu bình thường, lại đột ngột chuyển sang kiểu nhạc này vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro