Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10.1: Không thử một lần thì tiếc quá

Dịch : Trixie Lynn

Anh đặt tay từ thắt lưng của Quan Độ vòng ra phía trước, tạo thành tư thế ôm lấy cơ thể cậu, đặt tay lên bụng cậu. Khi cảm nhận được cơ bụng săn chắc, Thẩm Đường hơi ngạc nhiên.

Ban đầu anh nghĩ Quan Độ chỉ là một tên đẹp trai vô dụng, không ngờ lại có cả cơ bụng?

Không chỉ có cơ bụng, lưng của cậu cũng rắn chắc và rộng rãi hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt mềm mại khiến Thẩm Đường phải bất ngờ.

Anh chủ động áp sát cơ thể của Quan Độ. Đây là lần đầu tiên, Quan Độ tự nhiên không bỏ lỡ cơ hội để làm chuyện thêm mờ ám. Cậu ngập ngừng hỏi với giọng yếu ớt:

"Học trưởng, làm sao để siết chặt cơ bụng và cơ trung tâm vậy? Em không hiểu lắm..."

Thẩm Đường nghi ngờ Quan Độ đang giả vờ. Lẽ ra, người có cơ bụng như vậy thì sức mạnh cơ thể phải rất mạnh, cơ trung tâm chắc chắn không thể yếu, vậy mà cậu lại bảo không hiểu cơ trung tâm là gì, chuyện này có thể xảy ra sao?

Anh lạnh lùng nhìn cậu, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, ấn mạnh vào bụng cậu. Quan Độ rên lên một tiếng đau đớn:

"Á! Đau quá..."

Giọng Quan Độ mang theo chút ảo mị như đang chịu đựng một sự hành hạ khó nói, lại như đang cố tình quyến rũ.

"Cậu mà còn giả vờ, thì cút đi!"

Thẩm Đường lạnh lùng nói.

Quan Độ liếc mắt nhìn sang Thẩm Đường, người vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhưng sự lạnh lẽo từ cơ thể anh khiến không khí như đông cứng lại.

Anh thật sự là một tên hung dữ...

Đôi mắt màu nâu của Quan Độ nheo lại, môi khẽ cong lên, cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị.

Thẩm Đường cảm thấy tiến độ đã đến lúc khá ổn, ít nhất động tác của Quan Độ bây giờ nhìn có vẻ không còn thảm hại như trước, cậu bắt đầu có dáng vẻ của một người học boxing. Vì vậy, anh quyết định cho cậu thử tập đánh mục tiêu.

Anh nhanh chóng tìm một đôi găng tay tập boxing của huấn luyện viên gần đó rồi đưa cho Quan Độ.

Quan Độ nhận lấy đôi găng tay nhưng không đeo vào, vẻ mặt có chút không hài lòng:

"Em không muốn dùng đồ người khác đã dùng qua."

Thẩm Đường nhướng mày:

"Không có đồ mới, thích đeo thì đeo, không thích thì thôi."

"Đưa cho em găng tay của học trưởng là được rồi, còn của người khác mùi hôi quá."

Quan Độ ấm ức nói, cậu có ám ảnh với sự sạch sẽ, nhất là đối với đồ của người khác.

Thẩm Đường đành bất đắc dĩ, không kiên nhẫn đi tìm găng tay của mình trong tủ đồ, sau đó đưa cho Quan Độ. Lúc này, Quan Độ mới vui vẻ đeo vào.

"Đấm thật mạnh vào đích, chú ý vào mục tiêu."

Anh nhắc nhở.

Quan Độ miệng thì đáp ứng đầy đủ nhưng động tác lại nhẹ như lông hồng, lực đánh chẳng khác gì đang đập bông gòn đối với Thẩm Đường.

Thẩm Đường nhíu mày:

"Cậu ăn cơm chưa no hả? Đứa trẻ 9 tuổi còn mạnh mẽ hơn cậu nữa."

"Em sợ làm anh bị thương, nếu anh bị thương em sẽ rất đau lòng."

Quan Độ nói với giọng ngọt ngào, dịu dàng.

"Đừng nói mấy câu làm người ta thấy ghê tởm như vậy. Bây giờ, cho tôi thấy cậu có phải đàn ông không?"

Thẩm Đường cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghi ngờ Quan Độ cố ý làm anh thấy khó chịu, vì vậy giọng nói của anh càng lạnh lùng hơn.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Quan Độ ánh mắt lóe lên, miệng cười nhẹ:

"Được rồi, em sẽ chứng minh cho anh thấy, em có phải là đàn ông không..."

Vẻ ngoài mềm mại của cậu đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén như một con thú săn mồi lớn, đang bắt đầu thể hiện sức mạnh tiềm ẩn đã bị che giấu, lộ ra bộ móng vuốt sắc bén.

Thẩm Đường hơi giật mình, đôi mắt hẹp lại.

"Bùng!"

Một tiếng, tay giơ lên của anh bị Quan Độ đánh trúng, cú đánh khiến anh lùi lại một bước suýt chút nữa không đứng vững.

Cú đánh vừa rồi không phải quá mạnh mẽ nhưng đủ khiến Thẩm Đường bất ngờ.

"Học trưởng, anh không tập trung rồi."

Thẩm Đường liếc mắt, ánh mắt đầy khinh miệt, lạnh lùng chế nhạo:

"Vậy sao? Coi như cậu đã miễn cưỡng qua được, tạm gọi là một nửa đàn ông đi."

Quan Độ không tức giận, ngược lại còn cười nhẹ:

"Không sao đâu! Như học trưởng nói, đây chỉ là màn dạo đầu thôi, phần chính còn ở phía sau."

Thẩm Đường khẽ nhếch môi, tỏ vẻ khinh thường nhưng cơ bắp trên cánh tay lại căng cứng, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn ra, lồng ngực anh cũng không còn ổn định như trước, theo nhịp thở mà phập phồng.

Anh bắt đầu nghiêm túc với Quan Độ.

Đúng như Thẩm Đường nghĩ, Quan Độ vượt xa sự tưởng tượng của anh, anh phải dùng tới sáu bảy phần lực để ngăn cản cú đánh của cậu, thế mà đối phương vẫn có thể đánh lại anh.

Thẩm Đường thậm chí có chút mơ hồ, nghi ngờ rằng Quan Độ có thể như anh, không hề dùng hết sức mình.

Tuy nhiên, chính sự nghi ngờ ấy đã khiến anh hơi chậm lại một nhịp, tay đấm trúng mục tiêu nhưng Thẩm Đường lại bị cú đánh mạnh mẽ đó đẩy lùi, cả người ngả về phía sau.

Thẩm Đường dự định dùng động tác lùi lại để giữ thăng bằng nhưng ngay lúc đó, một làn hương cam nhẹ nhàng phả đến và trước khi anh có thể đứng vững, vòng tay của Quan Độ đã ôm lấy hông anh, kéo anh trở lại. Thẩm Đường chưa kịp ổn định lại đã bị lực kéo đó đẩy về phía trước, thậm chí ngã vào lòng Quan Độ.

Thẩm Đường mặt lạnh như băng, lập tức túm lấy cổ áo của Quan Độ, giọng nói lạnh lùng:

"Cậu vốn đã biết đánh quyền anh, sao còn giả vờ ngu ngốc làm tôi bị lừa?"

Dựa trên những kỹ thuật quyền anh mà Quan Độ vừa thể hiện, anh biết rõ rằng cậu không thể nào là tay mới, thậm chí kỹ năng còn rất tốt.

Dù cho Quan Độ có giấu giếm mình thế nào, anh cũng không quan tâm, vì dù sao anh cũng sẽ ly hôn trước khi đám cưới được công bố. Nhưng cái thái độ giả vờ ngu ngốc trêu đùa anh khiến Thẩm Đường cảm thấy rất khó chịu và càng làm anh ghét cậu hơn.

"Học trưởng đang tức giận à?"

Quan Độ nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Đường cười lạnh, buông cổ áo của Quan Độ ra, đẩy cậu ra xa:

"Chẳng có gì đâu, chỉ là cảm thấy bị người khác coi như kẻ ngốc làm trò, thật sự khá ghê tởm thôi."

Ánh sáng từ trên chiếu xuống, ánh sáng trắng lạnh lẽo thường sẽ làm nổi bật những khuyết điểm trên khuôn mặt, làm lộ ra sự thiếu hoàn hảo về mặt da dẻ. Nhưng dưới ánh sáng khắc nghiệt này, khuôn mặt của Quan Độ vẫn hoàn mỹ không tì vết, từ xương đến da đều rất đẹp.

Đôi mắt của cậu so với người bình thường thì sáng hơn, ánh sáng của viên đá quý, hàng mi run rẩy mang lại cảm giác mềm mại, yên tĩnh khiến người ta nhớ đến ánh trăng mờ ảo.

Quan Độ nhìn có vẻ tổn thương, giọng nói trầm xuống:

"Em không phải cố ý giấu anh, chỉ là muốn tranh thủ cơ hội, lại gần anh thêm chút thôi."

Thẩm Đường lạnh lùng đáp:

"Chúng ta có quan hệ gì tốt đến vậy sao? Cậu thích tôi đến mức nào mà muốn lại gần tôi như vậy?"

Anh nghi ngờ, có thể Quan Độ không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nhưng thái độ của anh chỉ là sự phản kháng và chán ghét, còn phương thức của Quan Độ là dùng những lời nói khó chịu để đùa giỡn anh.

Im lặng một lúc, Quan Độ cúi mắt, rồi khi ngẩng lên, trong đôi mắt cậu là một lớp sương mờ, nhìn đẹp đến mức khiến người khác không thể không thương xót.

"Anh à, anh quên rồi sao? Những chuyện ngày xưa của chúng ta?"

Một từ "anh à" bất ngờ khiến Thẩm Đường rùng mình, trái tim trong lồng ngực đột ngột rung động.

Ký ức như một con sóng lớn chậm rãi ập đến.

Trước mắt anh, Quan Độ dần dần trở lại hình ảnh của cậu bé ngày nào, giống hệt như cậu bé búp bê tinh xảo của mười ba năm trước.

"Anh ơi, anh có ghét em không? Sao anh lúc nào cũng không để ý em thế?"

Quan Độ lúc 6 tuổi, mặc bộ yếm dễ thương, ôm chú gấu bông ngẩng đầu lên với khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt màu nâu xinh đẹp ngấn lệ, tay nhỏ nhắn yếu ớt kéo áo anh, làm người ta cảm thấy trái tim mình tan chảy.

Thẩm Đường dĩ nhiên không quên nhưng sự thật trong ký ức không đẹp đẽ như những gì cậu thấy. Hơn nữa, từ khi chia xa, họ chưa từng có cơ hội ở bên nhau, dần dần trở thành những người chỉ chào hỏi xã giao trong những bữa tiệc.

Cho đến khi hai gia đình Quan và Thẩm kết hôn, họ mới gặp lại nhau nhưng lần này là dưới danh nghĩa hôn nhân.

Quan độ của 6 tuổi và Quan Độ của 19 tuổi khác biệt quá nhiều, trong mười ba năm xa cách, đủ để thay đổi một con người.

"Quên rồi."

Thẩm Đường trả lời mà không biểu lộ cảm xúc.

Sau khi nghe xong câu nói này, Quan Độ hiếm khi nhíu mày một lần.

Ngồi ở quầy lễ tân, Nguyễn Kiều đang cầm miếng trái cây tươi lạnh, xiên một miếng dưa lưới vào miệng.

Cậu ta nhìn về phía xa, nơi Thẩm Đường và Quan Độ đang đứng, nghĩ thầm trong lòng:

"Hai người này vừa rồi có phải quá gần nhau không? Chỉ cần một bước nữa thôi, cảm giác như sắp hôn nhau rồi."

Một người là soái ca, một người là mỹ nhân, đứng chung với nhau thật là đẹp đôi, trông rất hợp, khí chất cũng bổ sung cho nhau, sức hút gần như đầy đủ.

Radar ship couple của cậu ta nhanh chóng được kích hoạt, chỉ trong vài giây, cậu ta đã tưởng tượng ra những cảnh không phù hợp với trẻ em trong đầu và cuối cùng kết luận rằng nếu hai người này không thử một lần thì thật là đáng tiếc!

Tuy nhiên, Nguyễn Kiều lại lắc đầu:

"Tiếc quá, Thẩm Đường hình như không thích đàn ông nhỉ?"

---------------------------------------------

【Tác giả có lời muốn nói】

Tiểu Nhuyễn Nhuyễn có mắt nhìn người chuẩn quá haha, chỉ là anh Thẩm quá bá đạo thôi! Quan Độ không yếu đâu, đánh nhau cũng rất mạnh, dáng người thực ra cũng rất mạnh mẽ, chỉ là thích diễn chút thôi, haha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro